Chương 115: Mồi
-
Chín Giấc Mộng Xuân của Nữ Hái Hoa Tặc
- Tiếu Giai Nhân
- 3002 chữ
- 2020-05-09 12:29:15
Số từ: 2993
Edit: Lionlion & Trạch Mỗ
Nguồn: khongtheyeu.wordpress
Tuy nói Tống Mạch không chịu thừa nhận hắn đang trêu chọc nàng điều này rất khiến cho người ta căm tức, cũng bất kể hắn là chủ động trêu chọc hay là sau lưng mơ mộng thân thể của nàng, Đường Hoan lần này quyến rũ đều tính là đạt thành mục đích… làm cho Tống Mạch để ý nàng.
Một nam nhân chưa từng tiếp xúc với nữ nhân, đột nhiên có mỹ nhân xuất hiện ở trước mắt, nhìn cũng nhìn rồi, hắn còn có thể nhịn được?
Tự an ủi mình một hồi, Đường Hoan tiếp tục tìm cơ hội tiếp cận Tống Mạch.
Nhưng Tống Mạch vậy mà không hề trêu chọc nàng nữa. Bất kể nàng giống như vô tình mà làm ra tư thái quyến rũ người như thế nào, hay là trong quá trình luyện kiếm cố ý lộ ra cổ tay trắng như tuyết hoặc bộ ngực trắng nõn như ngọc thạch, Tống Mạch cũng không có liếc nhìn nàng nhiều hơn một cái, dường như lúc trước hắn thật sự chỉ là vì tò mò mới nhìn ngực nàng.
Đường Hoan lại chấn kinh rồi, hay là Tống trang chủ thực sự đơn thuần đến loại trình độ không ăn khói lửa nhân gian này?
Được rồi, nếu nhìn không còn tác dụng rồi, nàng sẽ làm cho hắn sờ!
Bởi vì tò mò, hắn nhìn nàng một cái lại nhìn lần thứ hai. Lúc này nàng cho hắn sờ một lần, hắn sờ xong rồi nhất định cũng còn muốn sờ lần thứ hai nhỉ?
Loại chuyện
sờ’ này, có thể so với nhìn càng khó nhịn hơn.
Màn đêm buông xuống, Đường Hoan cởi quần áo, bước vào trong thùng tắm, vừa mắng Tống Mạch ở trong lòng vừa vẩy nước lên người. Chờ đến lúc tầm tầm rồi, nàng thét chói tai hai tiếng
cứu mạng
, đợi bên ngoài vang lên tiếng Tống Mạch xông tới, Đường Hoan hít sâu một hơi lặn vào trong nước ấm trong suốt, chỉ chừa lại một chân nửa vắt lên cạnh thùng tắm, nửa người trên tất cả đều chìm ngập ở dưới nước, sau đó tự mình điểm huyệt đạo trên người.
526a69eef6a57f1fd6a85dad5335e546
Đường cô nương?
Tống Mạch đứng ở ngoài cửa, buồn cười. Hắn biết nàng đang tắm, cũng biết không có bất kỳ kẻ nào xông vào, cho nên nàng kêu hai tiếng kia, rõ ràng là vì dụ hắn đi vào. Hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra lúc này bên trong sẽ là bộ dáng gì.
Bị nàng lừa nhiều lần như vậy, nếu lại không đoán ra được, hắn cũng quá ngốc rồi.
Đường cô nương, mạo phạm rồi!
Lại gọi một lần vẫn không có động tĩnh, Tống Mạch nhanh chóng phá cửa mà vào, xông thẳng đến nội thất, trong ánh đèn mờ nhạt, liếc mắt một cái đã nhìn thấy cái đùi đẹp thon dài cân xứng kia, không nhúc nhích.
Thật là có năng lực giày vò!
Tống Mạch vội vàng kéo người ra ngoài, vẻ mặt trang nghiêm:
Tặc nhân đi đâu rồi?
Khụ khụ… Hắn ta, hắn ta điểm huyệt đạo của ta rồi đi ngay, Tống trang…
Đường Hoan liếc mắt nhìn cửa sổ bên kia nàng đã sớm mở ra, trên mặt nén hơi đỏ bừng, nhìn thoáng qua cũng giống như thẹn thùng thật, bây giờ trên người nàng thế nhưng là trần truồng đấy.
Ta đi bắt người!
Tống Mạch ngắt lời nàng, buông nàng ra muốn đuổi theo, lúc xoay người mới nhớ tới nàng bị điểm huyệt đạo, vội mò người sắp té trên mặt đất lên một lần nữa, ôm đến trên giường đặt xuống tử tế, lúc này mới thân hình nhoáng lên một cái, không thấy nữa.
Đường Hoan trợn tròn mắt, yêu cầu sắp ra khỏi miệng bị nuốt trở về bụng, sững sờ nhìn chằm chằm một chân đang nâng cao của mình.
Đây hoàn toàn không phải tình hình nàng dự đoán!
Tống Mạch không động tay động chân với nàng còn chưa tính, vì sao trước khi rời đi không giải huyệt đạo cho nàng? Lỡ như hắn một đi không trở về, chẳng lẽ nàng phải ướt lẹp bẹp đần độn như vậy hai canh giờ?
Gió đêm thổi vào, trên người lạnh lẽo, phía dưới cũng lạnh lẽo.
Đường Hoan khóc không ra nước mắt, Tống Mạch như vậy quá khó đối phó rồi!
Tống Mạch trở lại là một canh giờ rưỡi sau, sắc mặt có chút trắng bệch, vừa đi nhanh về phía trước giường vừa thấp giọng giải thích:
Xin lỗi, mới vừa rồi Tống mỗ vội vã đi bắt người, quên mất cô nương bị điểm huyệt đạo, cô nương chịu tội rồi, ta lập tức giúp cô giải.
Ánh mắt sâu kín bồi hồi ở trên người nàng, thanh âm dần dần khàn đi.
Đường Hoan lập tức khôi phục trạng thái cô nương ngượng ngùng, nhắm mắt cầu xin:
Tống trang chủ, có thể, có thể khoác y phục lên cho ta trước không? Như vậy, như vậy rất…
Thế nào?
Tống Mạch đứng lại ở trước giường, cổ họng lăn lộn. Tuy nói một năm này thường thường cùng nàng
thẳng thắn thành khẩn tương đối
, nhưng ở lúc nàng tỉnh táo, hôm nay là lần đầu tiên. Vết nước trên người nàng đã sớm không còn rồi, dưới ánh đèn da thịt như ngọc hiện ra ánh sáng óng ánh trong suốt, trên người vừa hồng nhạt quyến rũ vừa đen thần bí, khiến cho người phát cuồng.
Thẳng thắn thành khẩn tương đối: Đối đãi với nhau thẳng thắn, thành khẩn, ko che dấu điều gì. Ở đây anh Tống dùng theo nghĩa là lột sạch trước mặt nhau =)))
Tống trang… Tống Mạch, huynh đừng biết rõ còn cố hỏi! Huynh nếu muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, vậy ta không cần huynh giúp đỡ, huynh đi đi, tự ta có thể giải huyệt đạo này!
Đường Hoan thấy hắn không e dè mà nhìn mình chằm chằm, làm bộ xấu hổ và giận dữ nói.
Không thể nào, huyệt đạo Giang Cô Hồn điểm, ta cũng phải mất ba canh giờ mới có thể giải, đổi thành cô, căn bản không thể giải được.
Tống Mạch ngồi xuống, nghiêm mặt hỏi:
Đường cô nương, rốt cuộc hắn ta điểm huyệt đạo nơi nào? Không phải ta không muốn mặc quần áo cho cô, thật sự là giải huyệt đạo hắn ta điểm phải tiếp xúc với thân thể. Hơn nữa, Đường cô nương không cần thẹn thùng, Tống mỗ đối với cô không có suy nghĩ không nên có, giải huyệt cho cô, ta sẽ coi như chuyện tối nay chưa từng xảy ra.
Nếu nàng muốn chơi, hắn phối hợp với nàng.
Đường Hoan trợn mắt nhìn hắn:
Giang Cô Hồn là ai?
Tặc nhân là nàng bịa chuyện mà ra, nhưng nhìn dáng vẻ của Tống Mạch, dường như một đạo tặc bị hắn bắt thật, họ Giang, chẳng lẽ là bộ đầu kia?
Ánh mắt Tống Mạch lạnh lùng:
Một kẻ không biết tự lượng sức mình. Không nói tới hắn ta nữa, Đường cô nương, rốt cuộc hắn ta điểm huyệt đạo chỗ nào?
Huynh đã giết chết hắn ta rồi?
Đường Hoan quan tâm vấn đề này hơn.
Cô có vẻ rất quan tâm sự sống chết của hắn, các người, biết nhau?
Tống Mạch nhíu mày, hoài nghi nhìn nàng.
Đường Hoan máy động trong lòng, vội vàng phủ định:
Không biết, cái đó, tặc nhân điểm… nhũ…. nhũ trung huyệt của ta.
Quản hắn ta chết hay chưa, trước
câu
Tống Mạch quan trọng hơn, vừa lúc hưởng thụ một chút.
Tống Mạch nhíu mày đứng dậy, khoanh tay đưa lưng về phía nàng, chỉ có như vậy mới có thể che dấu nụ cười không nén được trên mặt:
Kỳ quái, Tống mỗ lần đầu tiên nghe nói điểm huyệt đạo kia cũng có thể cố định thân thể một chỗ, xem ra Giang Cô Hồn quy ẩn nhiều năm như vậy, trình độ điểm huyệt rất có tinh tiến.
Kìm nén một lát, sau khi bình tĩnh trở lại, Tống Mạch ngồi lại trên giường một lần nữa,
Đường cô nương, vậy Tống mỗ mạo phạm rồi.
Nâng tay, đầu ngón tay trỏ chạm lên một bên đầu nhũ của nàng, cũng chính là chỗ nhũ trung huyệt.
Ừm…
Đường Hoan không chịu khống chế mà kêu lên.
Không phải giả vờ, nàng đã lâu như vậy không được hưởng qua tư vị kia rồi, hôm nay cuối cùng cũng được người chạm vào chỗ mẫn cảm, vẫn là nam nhân này, đương nhiên không nhịn được, nếu không phải thân thể bị cố định một chỗ, nàng sợ là sẽ toàn thân run rẩy.
Vì sao cô phải kêu?
Tống Mạch khàn giọng hỏi, hai ngón tay vân vê nơi đó giật giật, nghi hoặc nói:
Nơi này cũng không có bị điểm lại, chẳng lẽ là bên kia?
Nói xong, bàn tay đi qua, làm động tác tương tự.
Đường Hoan nhũn cả người, mở đôi mắt nổi đầy nước mắt nhìn hắn:
Đừng chạm vào, ta, ta nói sai rồi, là thiên trung huyệt…
Khó trách.
Tống Mạch thu tay, vừa muốn giải huyệt đạo ra cho nàng, lại dừng lại,
Cô còn chưa trả lời ta, vừa rồi vì sao lại kêu ra tiếng.
Đường Hoan nhắm mắt lại, xấu hổ thúc giục hắn:
Muốn kêu thì kêu, cần huynh quản sao? Huynh biết nhiều như vậy làm cái gì? Tống Mạch, huynh nếu là muốn giúp ta, lập tức giải huyệt cho ta, không muốn giúp lập tức đi, đừng tìm đủ loại cớ kéo dài thời gian để tiện chiếm tiện nghi của ta!
Người lớn như vậy, làm sao có thể một chút cũng không hiểu, nhất định là đang giả vờ giả vịt!
Tống mỗ chỉ là tò mò, cũng không chiếm tiện nghi, huống chi nhìn một cái cũng là nhìn, nhìn hai cái cũng là nhìn, đối với Đường cô nương mà nói không phải giống nhau sao?
Tống Mạch bình tĩnh giải thích cho mình,
Đường cô nương, con người của ta có một khuyết điểm, chính là trong lòng có nghi hoặc nhất định phải nhận được giải thích, nếu không sẽ chẳng có lòng dạ nào luyện công. Cô nương nếu là không nói cho ta biết, thì ta tự mình tìm kiếm.
Đường Hoan tò mò rồi,
Huynh tìm kiếm như thế nào?
Như vậy.
Tống Mạch lại lẫn nữa ấn vào nơi đó, nhẹ nhàng vê nặn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ rực của nàng, ngay lúc nàng kinh ngạc trợn mắt nói:
Thử thêm vài lần, tin tưởng ta có thể tìm ra chân tướng. Cô nghe, cô lại kêu rồi. Kỳ quái, theo hiểu biết của Tống mỗ đối với huyệt đạo, xoa bóp nhũ trung huyệt chỉ có thể trợ giúp phụ nhân ra sữa, vì sao khiến cho người kêu ra? Chẳng qua, trên người phụ nhân vốn là có rất nhiều chỗ thần kỳ, ví dụ như nói, Đường cô nương, cô có biết vì sao nơi này có thể sinh ra sữa không? Trước kia ta cảm thấy rất ly kỳ, hiện tại…
Bàn tay to nắm toàn bộ nhéo nhéo, kính nể nói:
Tạo vật quả nhiên thần kỳ, lớn như vậy mềm như vậy, bên trong tất nhiên tất cả đều là sữa.
Đường Hoan nghẹn họng nhìn trân trối, nếu không có ngứa ngáy quen thuộc từ tuôn lên đầu, nàng sợ chính mình cũng đã choáng váng rồi.
Tống Mạch chân chính, lại là thế này?
Nhưng là, được hắn trang nghiêm chăm sóc như vậy, kích thích quá thoải mái quá… muốn càng nhiều quá.
Dừng tay dừng tay, nơi đó không thể cho huynh chạm vào…
Nàng mềm mại xin hắn, là loại quyến rũ khác.
Đường cô nương, ta thật sự tò mò, cô nói cho ta biết đi, cô nói cho ta biết, ta có thể, thu cô làm đồ đệ.
Tống Mạch hào phóng đưa ra trao đổi.
Không cần…
Đường Hoan mới không nói, nói sẽ không loại hưởng thụ này.
Tống Mạch ở trong tiếng kêu của nàng lặng lẽ nuốt xuống vài lần, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cúi đầu ngậm một đầu, vụng về mà dùng sức bú.
Đường Hoan phát ra một tiếng kêu quyến rũ dài nhỏ êm ái, hồn cũng sắp bị hắn hút ra ngoài rồi.
Một lúc lâu sau, chờ đến lúc hắn ăn xong hai bên ngẩng đầu lên, nàng mới gượng gạo mắng hắn:
Huynh, huynh cầm thú!
Vì sao mắng ta? Ta chỉ là muốn biết có thể có sữa ra ngoài hay không, đáng tiếc ta không công xoa bóp cho cô lâu như vậy, vậy mà không có, chẳng lẽ là nơi này của cô còn chưa đủ lớn? Không biết nữ nhân khác là cái dạng gì.
Tống Mạch âm thầm điều tức, tiếc nuối nói.
Khốn khiếp, mau giúp ta giải huyệt, giải xong lập tức cút!
Vốn đang đắm chìm ở trong kích thích lâu ngày không gặp, nghe thấy Tống Mạch nói nàng không đủ lớn, Đường Hoan tức giận đến thất khiếu xì khói, chửi ầm lên.
Tống Mạch nhìn chằm chằm vào mặt nàng, ánh mắt sâu kín, ngay lúc Đường Hoan sợ hãi hắn thật sự tức giận, Tống Mạch giải huyệt cho nàng, đứng dậy đi ra ngoài:
Cô tin cũng được không tin cũng được, ta thật sự không có mảy may suy nghĩ không nên có.
Đường Hoan ngẩn người, thật ra, theo quan sát mấy ngày nay của nàng, Tống Mạch này quả thực, không giống như là có suy nghĩ không nên có. Tựa như vừa rồi, giọng điệu của hắn động tác của hắn, thật sự chính là một nam nhân ngốc tò mò hình dạng của thân thể nữ nhân. Sư phụ nói chẳng có người hoàn mỹ, có lẽ ông trời cho Tống Mạch tướng mạo và công phu không ai bằng, lại làm cho trong đầu hắn thiếu một cái gân? Mà lần đó hắn giết nàng, không phải không muốn bị nàng hái, chỉ là cử chỉ phòng bị đơn thuần?
Đang suy nghĩ, nàng nhìn thấy nam nhân kia thẳng tắp nghiêng sang một bên ngã xuống, thân thể chạm đất, phát ra một tiếng trầm đục.
Tống Mạch!
Đường Hoan quá sợ hãi, không kịp mặc quần áo, vội vàng nhảy xuống dìu hắn. Hắn quá nặng, thân thể nàng lại tê dại, chỉ miễn cưỡng lật người qua đây.
Sắc mặt Tống Mạch tái nhợt, khóe miệng còn đang không ngừng chảy máu ra bên ngoài.
Huynh, huynh bị thương?
Đường Hoan nhất thời khẩn trương lên, nhanh chóng nhìn quét toàn thân hắn kiểm tra miệng vết thương, không nhìn thấy vết máu, trong lòng nàng vừa động, vội vàng kéo vạt áo hắn, chỉ thấy bộ ngực nơi đó rõ ràng có một chưởng ấn đỏ tía, nhìn thấy ghê người.
Không có việc gì, không có đáng ngại.
Tống Mạch chậm rãi mở mắt ra, định ngồi dậy, không có thành công.
Trong lòng Đường Hoan phức tạp, không dám nhìn hắn:
Là Giang Cô Hồn kia đả thương?
Tống Mạch lần đầu tiên ở trước mặt nàng lộ ra nụ cười, kiêu ngạo tự tin:
Không cần lo lắng, ta chỉ là bị chút nội thương, Giang Cô Hồn lại chết rồi, sẽ không trở lại sơn trang gây sự nữa.
Chết rồi?
Đường Hoan ngơ ngác. Bộ đầu chết rồi, có phải chứng minh, nàng không cần hái Tống Mạch nữa, có thể cầm bí tịch xuống núi rồi hay không?
Phải, hắn ta đã chết.
Tống Mạch nhìn nàng như trấn an, thanh âm bởi vì suy yếu bởi vì trở nên nhẹ nhàng mà có vẻ dịu dàng.
Hắn muốn biết, khi nàng đã có cớ ở lại bên cạnh hắn, khi nàng không cần lo lắng đến sống chết nữa, nàng có thể, bằng lòng, ở lại hay không.
Trong đầu Đường Hoan là một mảnh mờ mịt. Tin tức này tới rất bất ngờ, nàng cần suy nghĩ cẩn thận.
Nhưng nàng muốn cái gì? Lấy thân phận hiện tại của nàng, Tống Mạch tuyệt đối sẽ không cản nàng, đi và không đi, tất cả ở trong một ý niệm của nàng không phải sao?
Tống Mạch nhìn ra sự do dự của nàng, khụ khụ, nói:
Đường cô nương, trong phòng ta có thuốc trị thương, làm phiền cô giúp ta lấy tới đây. Ta bây giờ không thể hành động, lại không thể kinh động đám hộ vệ khiến cho bọn họ lo lắng, chỉ có thể nhờ cậy cô rồi.
Hả, huynh để ở đâu ?
Đường Hoan dìu người đến trên giường, cúi đầu hỏi, sau khi được câu trả lời chắc chắn, nhanh chóng rời đi.
Tống Mạch nhìn nàng rời đi, khoanh chân ngồi thẳng, chậm rãi cởi áo.
Khi Đường Hoan trở về, chỉ thấy Tống Mạch đưa lưng về phía nàng ngồi ở trên giường vận công chữa thương. Hắn bị thương ở ngực, trên lưng vẫn trơn bóng như ngọc.
Cực kỳ… đẹp.
Đường Hoan nhìn đến nhập thần.
Nơi đó, nàng đã lâu không sờ soạng rồi, nàng còn nhớ rõ, cảm giác cào vào phía trên, cào một cái, hắn sẽ tiến vào càng sâu.
Những lần triền miên đó giấu ở chỗ sâu trong trí nhớ, lại lần nữa hiện lên rõ ràng, rối loạn nhịp tim của nàng.