Chương 45: Ngủ lại
-
Chín Giấc Mộng Xuân của Nữ Hái Hoa Tặc
- Tiếu Giai Nhân
- 5251 chữ
- 2020-05-09 12:28:48
Số từ: 5242
Edit: Lionlion & Trạch Mỗ
Nguồn: khongtheyeu.wordpress
Suốt cả một ngày, Tống Mạch đều ở trong phòng làm đèn, viết viết vẽ vẽ, thỉnh thoảng buông bút, cắt giấy gấp, dáng vẻ hết sức chăm chú, hồn nhiên quên mất đối diện còn có một đệ tử đang ngồi. Mà Đường Hoan thì càng ước gì nam nhân này không nhìn thấy mình, để nàng không cần kiêng nể gì mà nhìn hắn, ở trong đầu nghĩ tới tình cảnh hai người ở trên giường mây mưa thất thường.
Mặt trời dần lặn về phía tây, căn phòng cũng tối dần.
Đường Hoan nhìn nam nhân đang cúi đầu gấp giấy, nhón chân nhẹ nhàng đi tới, đứng ở phía sau Tống Mạch, dùng tay trái đấm lưng cho hắn.
Tống Mạch không kìm lòng nổi dựng thẳng thắt lưng, lúc này mới phát hiện bả vai đau nhức vô cùng.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, thì ra một ngày nữa lại sắp kết thúc.
Tống Mạch tựa lưng vào ghế ngồi, vừa day trán cho bớt khó chịu, vừa nói:
Tiểu Ngũ, đấm bóp bả vai giúp sư phụ đi.
Đường Hoan ngoan ngoãn nghe lời, đấm nhẹ vào bả vai hắn.
Tống Mạch thoải mái thở ra, chờ tới khi đệ tử đấm xuống được khoảng vài chục cái, hắn đứng lên, xoay người cười nói:
Tiểu Ngũ đói bụng chưa? Đi, chúng ta đi ăn cơm thôi.
Đường Hoan khẽ gật đầu, ánh mắt dừng ở trên vạt áo của hắn, khóe miệng nhếch lên, giơ tay, gỡ xuống một mảnh giấy đỏ từ trên vạt áo hắn.
Tống Mạch kinh ngạc, cúi đầu kiểm tra một lượt, xác định đã không còn gì nữa, hắn mỉm cười xoa đầu đệ tử:
Khiến cho Tiểu Ngũ chê cười rồi.
Đường Hoan vô cùng thành thật lắc đầu, chỉ chỉ đống vụn giấy lẻ tẻ trên bàn, lại nhìn về phía Tống Mạch, trong mắt đầy kính nể.
Từ nhỏ đến lớn Tống Mạch được người ta khen vô số lần, có khen hắn tài trí hơn người, có khen hắn tay nghề xảo đoạt thiên công, không giống như lần này, chỉ vì một ánh mắt của tiểu đệ tử mà có thể khiến cho hắn có cảm giác thành tựu khi cố gắng của hắn được thừa nhận. Ở trong mắt những người đó, hắn đã từng là trạng nguyên, hắn là người làm đèn được chính miệng Thánh thượng khen ngợi, bọn họ càng khen càng như là phụ họa lời khen của Thánh thượng. Mà Tiểu Ngũ không giống vậy, cậu chỉ là đơn thuần sùng bái sư phụ của cậu.
Chờ xem, sau khi sư phụ làm ra loại đèn mới, sẽ cho Tiểu Ngũ xem đầu tiên.
Tống Mạch nhìn chăm chú vào ánh mắt của đệ tử nói, là hứa hẹn, cũng là động viên cho mình, ở trong đó có một loại tự tin chắc chắn sẽ thành công.
Ánh mắt Đường Hoan lấp lánh nhìn hắn chăm chú, giống như trên đời này chỉ có sư phụ là lợi hại nhất.
Tống Mạch vỗ bả vai của cậu, thầy trò hai người cùng tới thiên thính dùng cơm.
Phó Ninh có một số việc phải làm, để tiểu nhị truyền lời nói hắn sẽ dùng cơm cùng mấy sư phụ ở bên đó, vì thế trong thiên thính chỉ còn hai người bọn họ.
Cháo gạo trắng ăn kèm với hai món mặn hai món chay.
Tay phải của Đường Hoan bị thương nên không thể dùng, tay trái cầm thìa ăn cháo cố một chút thì cũng làm được, tốc độ chỉ chậm đi một ít mà thôi. Nhưng gắp thức ăn thì khẳng định là không được.
Dù sao trong phòng cũng không có người khác, đệ tử chăm sóc hắn nhiều như vậy, Tống Mạch có đi có lại, gắp đồ ăn để vào trong bát cậu, tiện cho đệ tử dùng thìa xúc.
Đường Hoan cười với hắn.
Rõ ràng là không hề nói gì, nhưng dường như quan hệ của hai người thoáng cái đã gần gũi hơn rất nhiều.
Cơm nước xong xuôi, Đường Hoan tạm biệt Tống Mạch rồi trở về phòng.
Tống Mạch đứng ở cửa thiên thính, nhìn theo đệ tử vào phòng đóng cửa, trong lòng có chút thất vọng. Trên tay Tiểu Ngũ có vết thương, đêm nay nhất định sẽ không thể hầu hạ cho hắn tắm rửa, vậy chẳng phải là hắn sẽ lại tiếp tục mất ngủ sao?
Nhưng đây cũng là chuyện không thể khác được.
Hắn lắc đầu một cái, trở vào phòng làm đèn sửa sang lại đồ dùng, lại tốn thêm hai khắc nữa mới trở lên nhà trên.
Làm đèn rồng tiêu hao rất nhiều thể lực và tâm lực, Phó Ninh trở về, gọi sư đệ ra dặn dò hai câu quan tâm vết thương, rồi xoa vai trở về phòng ngủ. Đường Hoan nhìn bóng dáng của hắn, nghĩ rằng nếu như không có cực phẩm sư phụ là Tống Mạch này, vậy nàng cũng không ngại giúp Phó Ninh mát xa một chút.
Chờ sau khi tiểu nhị thay xong nước ra ngoài, Đường Hoan nhân lúc Tống Mạch đi ra ngoài đóng cửa trước mà lặng lẽ lẻn vào. Vào cửa, đi thẳng đến cửa nội thất, đứng ở sau rèm cửa, gõ gõ vách tường.
Tống Mạch đang cởi quần áo, nghe thấy động tĩnh, quay đầu hỏi:
Tiểu Ngũ? Vào đi.
Tiểu nhị sớm biết rõ quy củ của hắn, cho dù có việc cũng sẽ trực tiếp bẩm báo ở bên ngoài, gõ cửa, chỉ có thể là tiểu đệ tử miệng không thể nói thôi.
Đường Hoan đi vào, không hề quan sát trang trí bên trong, nàng nhìn thẳng về phía Tống Mạch, mỉm cười.
Tống Mạch treo áo ngoài lên giá áo, cầm lấy trung y tắm rửa đi ra ngoài, Đường Hoan giơ tay ra định tiếp lấy trung y, Tống Mạch lắc đầu, tay đặt lên đầu vai Đường Hoan ý bảo nàng nên đi ra ngoài:
Trên tay Tiểu Ngũ có vết thương, hôm nay không cần tới giúp đỡ sư phụ nữa, chờ vết thương khỏi hẳn rồi lại nói sau.
Tiểu Ngũ đến đây hắn rất bất ngờ và vui mừng, nhưng sao hắn có thể để đệ tử thân mang vết thương hầu hạ mình chứ?
Đường Hoan lắc đầu, lắc lắc tay trái của mình, sau đó bắt lấy cánh tay nam nhân đang đặt trên trung y, thái độ kiên quyết.
Đôi mắt của đệ tử ngập nước, sóng mắt dập dềnh, trong lúc nhìn như phát ra tia sáng đưa những ý nghĩ cậu muốn nói đều nhắn giùm ra bên ngoài. Tống Mạch bất đắc dĩ nhìn ánh mắt này, bên trong có quật cường, cũng có một tia cầu xin, dường như nếu hắn không đồng ý để cậu
phụng dưỡng
, kẻ làm sư phụ là hắn này chính là không thích Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ sẽ rất đáng thương.
Tống Mạch chỉ có thể đồng ý:
Được rồi, vậy lát nữa con phải cẩn thận một chút, đừng đụng tới tay phải.
Nói xong, hắn thấy Tiểu Ngũ mím môi cười, vui mừng lại chất chứa chút ngượng ngùng.
Tống Mạch chợt nhớ tới lần đấu đèn hội hoa đăng năm ngoái, hắn và Phó Ninh cùng nhau trở về, một bé gái năm sáu tuổi từ xa chạy tới, rụt rè nói muốn cái đèn trong tay Phó Ninh. Phó Ninh hỏi hắn, hắn đồng ý, cái đèn đoạt giải nhất hội hoa đăng kia liền đến tay bé gái đó. Khi bé gái đó nhận được cái đèn, cũng mỉm cười nhìn hắn giống y như Tiểu Ngũ bây giờ, đôi mắt to trong suốt lấp lánh ánh đèn,
dường như nhận được hoa đăng là chuyện vui vẻ nhất của cô bé.
Bây giờ xung quanh không có ánh đèn rạng rỡ, nhưng ánh mắt đệ tử còn động lòng người hơn cả ánh đèn. Tống Mạch không mở mắt, vừa cởi quần áo, vừa tưởng tượng cảnh Tiểu Ngũ đứng ở trên đường đèn đuốc sáng rực, phong thái trong mắt có thể càng chói mắt hơn hoa đăng hay không?
Nam nhân sinh ra quá đẹp, cũng không phải chuyện tốt gì.
Tống Mạch nghĩ đến ánh mắt những con em hậu duệ quý tộc ở kinh thành nhìn mình.
Trạng nguyên lang, ở trong mắt dân chúng là vinh quang rất lớn, ở trong mắt kẻ quyền quý, cái gì cũng không phải. Có người từng lén lút chặn hắn lại, hứa hẹn chỉ cần hắn bằng lòng làm tình nhân … sẽ bảo đảm hắn một bước lên mây.
Hắn dựa vào thánh tâm mới có thể toàn thân rúi lui, nhưng Tiểu Ngũ…
Rốt cuộc cậu đã phải trải qua những gì, mới có thể vì một việc đơn giản ví như người khác gắp thức ăn cho cậu mà cậu cũng cảm động phát khóc, mới có thể bởi vì một chút ý tốt của hắn mà toàn tâm toàn ý báo đáp hắn?
Ngồi ở trong thùng tắm, Tống Mạch không nhịn được nhìn người bên cạnh. Trong phòng im lặng như vậy, chỉ có tiếng vẩy nước Tiểu Ngũ phát ra, cùng với tiếng hô hấp lúc nặng lúc nhẹ của cậu.
Tiểu Ngũ, nhìn đến cánh tay bị thương của con, ta đột nhiên nhớ tới tình cảnh năm đó khi gặp sư huynh con. Nó cũng giống con không còn người nhà, một mình lang thang bên ngoài, muốn học hỏi thêm kiến thức, không ngờ mới vừa ra khỏi cửa không lâu tiền bạc trên người đã bị người ta trộm hết, khi đuổi theo kẻ trộm đụng hỏng một sạp đèn lồng ven đường. Chủ sạp bắt nó bồi thường, trên người nó không có tiền, lại không muốn bị đưa lên quan phủ, đành phải đồng ý làm học đồ cho đối phương một năm. Sau đó ta đi ngang qua sạp hàng kia, thấy nó ở bên kia đường đan đèn lồng cũng ra hình ra dạng, liền chọn nó làm đồ đệ.
Đường Hoan không nghĩ tới Phó Ninh cũng có lúc quá mất mặt đến như vậy, nàng cười tươi viết chữ lên lưng Tống Mạch, nói sư huynh cũng thật ngốc, sau đó nói sư phụ là người rất lương thiện.
Mặt Tống Mạch hơi nóng lên, hắn nói đến cái này là muốn dẫn dắt đệ tử nói chuyện, cũng không phải là vì thể hiện phẩm tính của mình, vội nói tiếp:
Khi đó sư huynh con còn lớn hơn con một tuổi, có thể thấy được còn trẻ mà ra khỏi nhà một mình nhất định phải cẩn thận phòng bị chuyện này. Tiểu Ngũ, Thương Châu cách nơi đây hơn ngàn dặm, con từ Thương Châu một đường xuôi nam, trên đường có gặp phải loại chuyện này hay không?
Hắn hi vọng có thể hiểu nhiều hơn về tiểu đệ tử.
Đường Hoan nhìn chằm chằm cái gáy của nam nhân này, khinh thường bĩu môi. Muốn dùng loại phương thức này để moi chuyện từ nàng, hắn thật sự cho rằng nàng chỉ là đứa con nít thôi sao?
Nàng cố ý dừng một chút, sau đó viết hai chữ đơn giản: không có.
Tống Mạch còn muốn nói tiếp, Đường Hoan lại viết sẽ để cho hắn tự rửa phía dưới, nàng đi trải giường chiếu cho sư phụ trước, lát sau sẽ đi ra lau khô cho hắn, viết xong không đợi Tống Mạch trả lời liền xoay người đi.
Trong lòng Tống Mạch ảo não, càng thêm tò mò, Tiểu Ngũ kháng cự nhắc tới chuyện trước kia như thế, rốt cuộc trên người cậu đã từng xảy ra cái gì?
Bỏ đi, trước hết phải nhân lúc cậu rời đi thì mặc xong xiêm y đã, để cho Tiểu Ngũ lau khô người giúp, tuy Tiểu Ngũ đã quen rồi, nhưng hắn vẫn cảm thấy xấu hổ.
Tống Mạch rửa qua loa vài cái, thả nhẹ động tác bước ra khỏi thùng tắm.
Đường Hoan chỉ chờ chiếm tiện nghi của hắn, nghe thấy tiếng động vội chạy trở lại, giành lấy cái khăn xuống trước, rồi đi đến trước người Tống Mạch.
Tống Mạch muốn từ chối, nhưng đối diện với đôi mắt to cầu xin của đệ tử, hắn lại đành chịu thua.
Vì thế hắn lại bị tay đệ tử chạm vào cho cứng rắn.
Hắn xấu hổ nhắm mắt lại, cố gắng nghĩ tới việc khác.
Đường Hoan quang minh chính đại ăn xong đậu hủ Tiểu Tống Mạch trắng nõn nà rồi đứng dậy.
Tống Mạch bước nhanh tới trước tấm bình phong mặc xiêm y, vừa mặc vừa nói:
Thời gian cũng không còn sớm nữa, Tiểu Ngũ trở về ngủ đi.
Đường Hoan không nhúc nhích, chờ hắn mặc xong, nàng dùng tay trái kéo lấy ống tay áo của Tống Mạch, kéo hắn đi về phía nội thất. Tống Mạch tò mò đi theo, cho đến khi đệ tử để hắn ngồi vào trên giường, sau đó khi đệ tử cũng muốn đi lên, sắc mặt hắn mới khẽ biến:
Tiểu Ngũ, con muốn làm gì?
Chẳng lẽ Tiểu Ngũ cũng đã nghe qua lời đồn đãi bên ngoài này, hơn nữa còn tin, còn muốn hiến thân cho kẻ làm sư phụ là hắn đây để báo đáp?
Làm càn!
Mắt thấy đệ tử cởi giày bò lên trên giường, Tống Mạch lập tức đứng lên, lạnh giọng dạy bảo cậu:
Ta là sư phụ của con, sao con có thể tin mấy lời đồn nhảm ở bên ngoài? Trở về, về sau không cho phép lại có loại suy nghĩ hoang đường này trong đầu!
Đường Hoan hoảng sợ, ngồi chồm hỗm ở trên giường, vẻ mặt mê man không hiểu nhìn hắn, chỉ chỉ vào bả vai hắn, sau đó nắm tay, đấm đấm vào không khí.
Đấm lưng cho hắn?
Tống Mạch sửng sốt.
Đường Hoan nhân cơ hội kéo tay hắn tới, viết chữ trong lòng bàn tay hắn, nói sư phụ ngồi cả một ngày, bả vai chắc chắn đã mỏi nhừ rồi, Tiểu Ngũ muốn giúp sư phụ đấm bóp rồi mới đi ngủ.
Trong lòng bàn tay ngứa ngáy, cực kỳ thoải mái, hơn nữa nhìn vẻ mặt mịt mờ và lời giải thích hợp lý của đệ tử, Tống Mạch lập tức tin lời nói của cậu, âm thầm tự trách sự lỗ mãng vừa rồi của mình:
Tiểu Ngũ, là sư phụ hiểu lầm con rồi, nhưng sư phụ không mệt đâu, Tiểu Ngũ mau đi nghỉ ngơi thôi.
Đường Hoan kinh ngạc nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé buông lỏng, buông tay hắn ra, sau đó cúi đầu xuống, đứng dậy mang giày, từ đầu đến cuối không dám ngẩng đầu, dáng vẻ oan ức kia, giống như đứa trẻ bị cha mẹ nghiêm khắc quở mắng.
Tiểu Ngũ…
Tống Mạch muốn nói gì đó, ai ngờ vừa gọi tên cậu xong, chỉ thấy trên vạt áo của đệ tử bị ướt hai chỗ. Hắn thầm giật mình, kịp thời đè lại người đang muốn xoay người. Sức của hắn lớn, thân mình Đường Hoan không nhúc nhích được, liền dùng sức xoay đầu sang một bên, không chịu đối mặt với hắn. Tống Mạch đau đầu, dùng sức đem người lại bên cạnh mình. Đường Hoan vội cúi đầu, Tống Mạch muốn nâng cằm nàng xem đệ tử có đúng là khóc hay không, Đường Hoan dứt khoát nhào vào trong lòng hắn, không khóc không nháo, nước mắt lại nhanh chóng xuyên thấu qua trung y mỏng manh của hắn, một vệt nước ẩm ướt thấm vào trên người hắn.
Lại khóc rồi!
Tống Mạch dở khóc dở cười, tiểu đệ tử này, sao lại thích khóc như thế? Hắn đã nói xin lỗi rồi mà…
Tiểu Ngũ, đừng khóc nữa, con cũng đã mười bốn rồi, còn khóc như vậy, bị sư huynh con biết được nhất định sẽ chê cười con đấy.
Đường Hoan không đáp lại, chỉ càng ôm chặt thắt lưng nhỏ gầy mà cứng rắn của hắn hơn, cơ thể cũng càng dán chặt vào hơn. Trời mới biết vừa rồi khi nàng kề sát vào người hắn nàng nhịn có bao nhiêu vất vả, dáng người cực phẩm như vậy ở ngay trước mặt, lại còn không thể ôm đúng là muốn lấy mạng của nàng mà. Nếu không phải tình huống không cho phép, nàng thật sự rất muốn đánh nam nhân này bất tỉnh, rồi mặc sức sờ cho đã, gặm cho đã.
Tiểu Ngũ!
Tống Mạch dùng sức đẩy cậu ra, cúi đầu nhìn cậu:
Khóc cái gì chứ? Sư phụ đã xin lỗi con rồi, cảm thấy tủi thân đến vậy sao?
Nói về tuổi, nếu như hắn thành thân sớm một chút, con cái cũng gần bằng Tiểu Ngũ rồi. Cho nên mới nhẹ giọng mềm mỏng dỗ dành cậu, dỗ dành một đứa trẻ, Tống Mạch cũng không cảm thấy quá khó nói ra khỏi miệng cho lắm.
Đậu hũ còn chưa ăn đủ, Đường Hoan đương nhiên là thấy
tủi thân
rồi, nàng nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn hắn.
Tống Mạch không còn cách nào đành kéo người ngồi vào trên giường, xoay người đưa lưng về phía đệ tử đang giận dỗi hắn:
Được rồi, Tiểu Ngũ đấm lưng cho sư phụ đi, hôm nay sư phụ mệt muốn chết rồi.
Về sau kiên quyết không thu thêm đệ tử nữa, nếu không lại thêm một đứa như Tiểu Ngũ, hắn cũng không dỗ nổi.
Chẳng qua, nói đến cùng vẫn là Tiểu Ngũ quá đáng thương, lòng hắn không thể tàn nhẫn tới nỗi cho cậu một cái mặt lạnh được.
Đường Hoan không nhúc nhích.
Tống Mạch cười khổ,
Tiểu Ngũ, là con muốn phụng dưỡng sư phụ mà.
Đường Hoan bò lên trên giường, ngồi xổm xuống, không tình nguyện đấm một cái.
Tống Mạch rất nể tình nói thoải mái.
Đường Hoan dừng một chút, vuốt lên quần áo trên lưng hắn, dùng bàn tay phải bọc lấy đầu ngón tay viết chữ:
Sư phụ mắng con, sư phụ tức giận với Tiểu Ngũ, còn đuổi Tiểu Ngũ đi, có phải ngại Tiểu Ngũ vụng về, không muốn để cho Tiểu Ngũ phụng dưỡng?
Không cần quay đầu, Tống Mạch cũng có thể tưởng tượng ra trên mặt đệ tử có bao nhiêu tủi thân.
Tiểu Ngũ đừng nghĩ nhiều, sư phụ không tức giận, chẳng qua là hiểu lầm con thôi. Con xem, hiện giờ sư phụ không phải vẫn để con giúp sao?
Đường Hoan cố ý hỏi hắn hiểu lầm cái gì.
Tống Mạch sao có thể không biết xấu hổ nói với đệ tử, bên ngoài đều loan truyền hắn thích nam nhân?
… Bên ngoài đều nói sư phụ đối xử hà khắc với mọi người, đem học đồ thành người sai vặt. Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ vừa rồi như vậy, sư phụ nghĩ rằng con tin những lời này, muốn đến trải giường chiếu cho sư phụ để lấy lòng sư phụ, bởi vậy mới tức giận…
Vừa nói được một chút thì không nói được nữa, lý do này cũng quá gượng ép rồi.
Chẳng qua cũng không sao, Đường Hoan là tiểu đệ tử đơn thuần nhất của hắn mà.
Nàng săn sóc mà không truy cứu đến cùng, chỉ vội giải thích, nói nàng không nghĩ đến lấy lòng sư phụ, chỉ là làm hết bổn phận của đệ tử thôi, muốn hiếu kính thật tốt cho sư phụ.
Lúc này Tống Mạch đã buông lỏng lại rồi, bắt đầu nói sang chuyện khác. So với đấm lưng, đệ tử viết chữ trên lưng khiến hắn càng thoải mái hơn.
Viết rồi lại viết, viết tới mức quên cả thời gian.
Nam nhân mệt mỏi cả một ngày càng ngày càng buồn ngủ, lúc cố gắng còn có thể duy trì tỉnh táo, khuyên đệ tử trở về nghỉ ngơi.
Đường Hoan nói muốn tán gẫu với sư phụ thêm một lát nữa, hỏi sư phụ có phải mệt mỏi quá hay không, nếu đúng thì cứ nằm xuống trước đã, còn nói cánh tay nàng cũng mỏi rồi, nằm viết chữ có thể bớt đi chút sức.
Tống Mạch đã quá buồn ngủ, hắn chỉ muốn đi ngủ, không hề nghĩ ngợi gì liền nằm xuống. Đường Hoan xoay người nằm ở bên trong hắn, tay trái di động trên lưng hắn, đã sớm không phải viết chữ rồi, mà là nữ nhân vuốt ve ái muội với nam nhân. Nhưng đối với nam nhân mệt mỏi mà nói, hiệu quả cũng giống nhau, Tống Mạch cuối cùng cũng khoan khoan khoái khoái tự nhiên đi vào giấc ngủ.
Đường Hoan không dám quấy rầy hắn, mặt dán lên lưng hắn, bàn tay mò vào trung y của hắn vòng qua eo nhỏ nàng nhớ thương đã lâu kia, sờ soạng hai cái rồi cũng ngủ thiếp đi.
Bóng đêm thâm trầm.
Tống Mạch trong giấc mộng trở mình, cảm giác có thân thể mềm mại dán tới, rất là thoải mái. Hắn vươn tay ôm lấy, chân cũng dán lên nàng.
Thời gian như nước, chậm rãi chảy xuôi, căn phòng tối đen dần dần sáng bừng lên.
Nam nhân quen dậy sớm tỉnh giấc đầu tiên.
Cảm giác, có chút là lạ.
Tống Mạch nhíu mày, mở to mắt, đập ngay vào mắt là một mái đầu đen, trên búi tóc còn buộc một cái khăn xanh. Tống Mạch thoáng sửng sốt, cúi đầu nhìn xuống, bỗng phát hiện trong lòng đang ôm chặt là đệ tử nhỏ gầy mỏng manh của mình.
Tiểu Ngũ quay lưng về phía hắn, thắt lưng dính sát vào hắn, hai chân thì một cái duỗi ngang, một cái gấp về phía trước, sau đó một cái chân của hắn khoác lên giữa hai chân Tiểu Ngũ, tay lại vòng quanh vòng eo nhỏ nhắn kinh người của cậu. Mà Tiểu Ngũ gối lên trên cánh tay trái của hắn, đang ngủ say.
Tống Mạch cẩn thận từng li từng tí thu lại tay chân, lặng lẽ đứng dậy, cố gắng nghĩ xem tại sao đệ tử có thể ngủ ở trên giường của hắn.
Đang suy nghĩ, đệ tử cũng ngồi dậy.
Đường Hoan dụi dụi mắt, kéo tay hắn qua giải thích, nói tối hôm qua nàng muốn nói chuyện tiếp với sư phụ, nhưng sư phụ ngủ thiếp đi, nàng không biết thế nào cũng ngủ thiếp đi.
Tống Mạch không suy nghĩ nhiều, xoa đầu cậu, đứng dậy mặc quần áo:
Không việc gì, đứng lên đi, ừm, sáng nay con rửa mặt chải đầu ở phòng sư phụ luôn, sau khi chỉnh trang xong rồi hẵng đi, nếu gặp phải sư huynh con, thì nói buổi sáng ta tìm con tới giao chút việc.
Trong lúc vô tình ngủ chung với đệ tử, Tống Mạch không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng bởi vì trên người dính cái loại đồn nhảm này, hắn không thể không che giấu một chút. Lời đồn đãi là thứ đáng sợ nhất, hắn thì không sợ nhưng Tiểu Ngũ da mặt mỏng, xem chừng sẽ không chịu nổi.
Đường Hoan ngoan ngoãn đồng ý, nhìn bóng lưng ngược chiều sáng mông lung của Tống Mạch, nhất thời không mò ra rốt cuộc nam nhân này nghĩ cái gì. Nếu hắn cảm thấy hai người cùng giường là không có gì, vì sao còn muốn che giấu?
Nếu là chột dạ, nhìn dáng vẻ vân đạm phong khinh của hắn, lại không giống như đã động cái loại tâm tư này.
Quân tử thẳng thắn vô tư mặc cho lay động.
Nàng lại muốn biến hắn thành tiểu nhân.
Buổi sáng, Đường Hoan ghé vào trên bàn, chán muốn chết nhìn chằm chằm Tống Mạch.
Tống Mạch bị dáng vẻ này của đệ tử chọc cười:
Nhìn ta làm việc chán lắm đúng không? Đi tìm sư huynh con đi, nếu không thì đi dạo bên ngoài một chút. Thị trấn của chúng ta tuy nhỏ, nhưng chỗ để đi vẫn có rất nhiều.
Nói xong, cúi đầu kéo ngăn kéo ra, lấy ra một nén bạc và một xâu tiền đưa cho Đường Hoan:
Cầm lấy, cái này coi như sư phụ thưởng cho con, nhìn thấy cái gì ăn ngon chơi vui, cứ việc mua.
Tiểu hài tử, đi nhiều một chút cũng tốt.
Đường Hoan không nhận, lấy giấy bút viết chữ cho hắn nhìn.
Sư phụ đưa Tiểu Ngũ đi.
Tống Mạch đọc chữ xong, ngẩng đầu nhìn đệ tử. Trên mặt Đường Hoan ửng đỏ, lại ra vẻ lớn gan nhìn thẳng vào hắn.
Tống Mạch không nói chuyện, thêm một câu ở bên cạnh, viết xong, đầu ngón tay để lên trên giấy, đẩy tờ giấy trở lại. Nắng sớm chiếu sáng lên cái bàn giữa hai người, giấy trắng như tuyết, tay đẹp như ngọc, dưới ánh sáng óng ánh trơn bóng động lòng người.
Thế này mới gọi là cảnh đẹp ý vui.
Đường Hoan bỗng cảm thấy, nếu Tống Mạch từ chối, nàng sẽ rất thất vọng.
Nàng che lên chữ, nghi hoặc chớp mắt với hắn. Rõ ràng có thể nói, tại sao nhất định phải viết chữ cho nàng?
Tống Mạch mỉm cười, ý bảo nàng xem, cúi đầu tiếp tục làm việc.
Thấy vậy, lòng Đường Hoan cũng trầm xuống, nam nhân chán chết chán chết, lấy cớ làm việc, rõ ràng là lười chơi cùng nàng thôi!
Nàng mất hứng quay tờ giấy lại, ánh mắt chuyển qua dòng chữ nhỏ thanh tú của hắn, lại chỉ nhìn thấy bốn chữ: muốn đi nơi nào.
Đường Hoan có chút không thể tin được.
Tống Mạch im hơi lặng tiếng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy tiểu đệ tử của hắn vẻ mặt kinh ngạc, khóe môi đã tự động cong lên. Phát giác cậu lén nhìn sang, Tống Mạch nhanh chóng thu lại tầm mắt, trong lòng có chút đắc ý. Tiểu hài tử, không phải đều thích chơi như vậy sao?
Tâm tình Đường Hoan không tệ, trả lời hắn nói mình muốn ngồi thuyền.
Tống Mạch cầm tờ giấy suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng mở miệng:
Được, sư phụ dẫn con đi du hồ.
Đường Hoan tươi cười chạy tới, giúp hắn thu dọn đồ dạc.
Sau nửa canh giờ, hai thầy trò bao một chiếc thuyền mui đen. Nhà đò mặc trang phục bằng vải thô quen biết Tống Mạch, vừa chống thuyền rời bờ, vừa cười hàn huyên:
Tống sư phụ lại muốn dẫn đệ tử đi ngắm cảnh à?
Tống Mạch và Đường Hoan ngồi ở trong mui thuyền, ở giữa bày một cái bàn dài, nghe câu hỏi của nhà đò, hắn đáp lại, ngoảnh đầu lại thấy đệ tử nghi hoặc nhìn hắn, liền nhẹ giọng giải thích:
Lúc đầu xuân có tới đây một lần với sư huynh con.
Mắt Đường Hoan rất muốn trợn trắng, hai đại nam nhân du hồ là có ý gì chứ.
Ra cửa mang theo giấy bút, nàng hỏi hắn sao lại không hẹn cô nương xinh đẹp ra ngoài, lúc đưa qua, còn vui vẻ cười trộm.
Tống Mạch nhìn, lắc đầu bật cười, ngó ngó đuôi thuyền, nhẹ giọng trêu ghẹo cậu:
Thấy con thích khóc nhè như vậy, nên vẫn coi con như đứa trẻ, không nghĩ tới cũng là người lớn rồi, biết được nhiều như vậy.
Mặt Đường Hoan đỏ lên, lớn mật trừng sư phụ một cái, chạy đến mũi thuyền.
Tống Mạch sợ cậu ham chơi gặp chuyện không may, cũng đi theo.
Thuyền càng đi càng xa, bên bờ người đi đường dần dần không thấy rõ lắm, bên cạnh yên tĩnh chỉ có tiếng mái chèo rẽ nước.
Trời cao mây thưa, hồ nước trong xanh, bên cạnh còn có mỹ nam làm bạn, Đường Hoan rất thỏa mãn, cảm thấy giấc mộng thứ tư này, có lẽ là lần hài lòng nhất.
Chẳng qua, trước mắt hình như Tống Mạch chỉ coi nàng là đồ đệ, nàng nên làm thế nào mới khiến hắn động tâm đây?
Ánh mắt đảo qua khuôn mặt tuấn tú của Tống Mạch, Đường Hoan chợt nhoài người về phía trước, nửa người trên thò ra thân thuyền.
Tiểu Ngũ!
Tống Mạch hoảng sợ, vội đè đầu vai đệ tử lại.
Đường Hoan quay đầu về phía hắn cười, tay phải vụng về xắn ống tay áo bên trái lên, đưa tay ra vẩy nghịch nước. Hồ nước mềm mại yên ả như tơ lụa, lại bị một cái chọc này phá hỏng, bởi vậy tay nàng để lại một vệt dấu vết trên mặt hồ.
Nhìn sườn mặt mỉm cười của đệ tử, tâm thần Tống Mạch có chút ngẩn ngơ. Vừa rồi Tiểu Ngũ quay đầu nhìn lại, mắt ngọc mày ngài, hắn không biết vì sao, tim đập chệch một nhịp.
Loại cảm giác này, từ trước đến nay chưa từng có bao giờ.
Khi hoàn hồn, muốn trách cứ Tiểu Ngũ nên ngoan ngoãn ngồi yên, ánh mắt lại rơi trên cánh tay của cậu không thu về được. Trời xanh lam mặt hồ trong vắt con thuyền nan, nổi bật lên cánh tay thiếu niên tựa như bạch ngọc. Tống Mạch không kìm nổi lòng nhìn lên phía trên, bởi vì sợ vẻ mê hoặc lòng người của đệ tử sẽ khiến lòng hắn nghĩ loạn, hắn nhìn đôi môi của cậu, vừa nhìn, lại càng không khỏi miệng đắng lưỡi khô.
Dáng vẻ của Tiểu Ngũ, có đôi chút vượt trội rồi.
Đường Hoan nhận thấy được ánh mắt nam nhân dừng trên người mình, đợi một lát, nàng vung cánh tay lên, vốc nước hắt về phía nam nhân.
Tống Mạch không đề phòng, trên mặt dính toàn là nước.
Đường Hoan cười nhảy thẳng lên, chạy sang bên cạnh.
Đệ tử chạy quá nhanh, Tống Mạch không kịp giáo huấn cậu bướng bỉnh, đứng dậy đuổi theo, muốn kéo cậu ngồi cho vững. Mắt thấy sắp túm được, lại thấy chân đệ tử trượt một cái, chợt ngã sang bên cạnh. Tống Mạch kinh hãi, vội tóm lấy cánh tay của cậu. Đường Hoan vận lực, người thì ngã về phía boong thuyền, đồng thời cũng giữ chặt nam nhân khiến hắn cùng ngã xuống dưới.
Tiến lại gần nam nhân đang bối rối, Đường Hoan vùng vẫy cọ cọ xuống dưới, nhắm đúng cánh môi của hắn, nhắm mắt lại.
Môi của hắn đúng như nàng đoán rơi trên môi nàng, Đường Hoan bị đụng đau ngẩng cổ, đôi môi đỏ mọng mở ra, mời hắn đi vào càng sâu, tay trái phía dưới đã sớm bảo vệ bộ ngực của mình, lúc này lật ngược áp vào trước ngực Tống Mạch.
Dưới lòng bàn tay, trái tim nam nhân đập như nổi trống.