Chương 51: Xuất giá
-
Chín Giấc Mộng Xuân của Nữ Hái Hoa Tặc
- Tiếu Giai Nhân
- 5269 chữ
- 2020-05-09 12:28:52
Số từ: 5260
Edit: Lionlion & Trạch Mỗ
Nguồn: khongtheyeu.wordpress
Lục lục lục!
Mở đại mở đại… mợ nó, lão tử lại thua rồi!
Trong sòng bạc không khí ngột ngạt, người thắng cười ha ha, người thua chửi cả ngày.
Tống Lăng ngồi ngay ngắn trước một chiếu bạc, hai mắt chăm chú nhìn vào bát xúc xắc trong tay nhà cái, nhìn thí có vẻ bình thản, thật ra chỉ có gã mới biết, trên lưng gã đã toát ra một lớp mô hôi mỏng, hai tay giấu trong ổng tay áo lại càng thêm run. Gã vừa mới đặt cửa số bạc cuối cùng, nếu còn thua, tháng này trên người sẽ không còn đồng nào rồi.
Mở!
Một hai năm, tiểu!
Ba viên xúc xắc cỡ đầu ngón tay cái bỗng lộ ra trước mắt, không hề nhúc nhích, tựa như đang cười nhạo trống ngực đập dồn dập của gã.
Gã thua, thua hết tiền tiêu vặt hàng tháng mà hôm qua đại ca vừa cho gã.
Tống Lăng chẳng còn hơi sức ngả lưng vào ghế ngồi, trơ mắt nhìn người bên cạnh lấy đi bạc của gã.
Gã không cam lòng, gã…
Tống Lăng đi mau, đại ca ngươi đến kìa!
Trong sòng bạc chợt yên tĩnh, không đợi Tống Lăng phát hiện ra, bên cạnh có một người nhanh tay nhanh mắt, chợt đẩy bả vai gã nhắc nhở.
Thói quen nhiều năm, Tống Lăng đã hình thành bản năng nghe thấy tên đại ca là bỏ chạy, cũng không thèm quay đầu nhìn, đứng dậy trốn ngay vào bên trong sòng bạc, chuẩn bị lản vào chỗ nhiều người, sau đó lén quay trở lại chạy đi. Đáng tiếc đối phương đã nắm chắc tuyến đường của gã, Tống Lăng vừa mới đứng dậy, cổ tay đã bị một bàn tay to nắm lấy rồi, không cho giải thích, dắt thẳng gã ra ngoài.
Đại ca đại ca, huynh đừng hiểu lầm, đệ vừa mới đến một lúc, còn chưa kịp chơi đâu!
Chạy không thoát, Tống Lăng đành phải nói dối.
Tống Mạch một thân áo xám, sắc mặt xanh mét, căn bản không nghe gã giải thích.
Nhìn hai bóng dáng một xanh một xám kia đi xa, mọi người xem náo nhiệt trong sòng bạc không khỏi bắt đầu xầm xì.
Nhìn xem, hai huynh đệ này sinh ra giống nhau như đúc, sao Tống lão đại trầm ổn có năng lực, xử lý việc làm ăn của bố trang trong nhà năm sau tốt hơn năm này mà Tống lão nhị lại chỉ biết ăn uống, chơi gái, đánh bạc?
Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai chứ, chậc chậc,nhưng mà đúng là Tống lão nhị được hưởng sái ánh hào quang của đại ca gã, được cho ăn ngon, ngay cả nữ nhân cũng…
Cũng gì?
Ngươi không biết? Nhớ năm đó Tống Lăng…
Hai người khe khẽ thì thầm nhanh chóng chìm ngập trong tiếng ồn ào gào thét xung quanh.
Trấn Nam Dương và trấn Vân Bình chỗ Tống gia ở cách nhau hơn hai mươi dặm, sau khi xe la chạy đến trấn Nam Dương, hai bên đường đất là thôn xóm và hoa màu. Tống Mạch ngồi trong xe, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, đợi đến khi xe la đi ngang qua rừng cây nhỏ, hắn bảo gã sai vặt đánh xe dừng lại, nhảy xuống trước, cầm lấy cái roi trong tay gã sai vặt, sau đó lạnh giọng nói với Tống Lăng:
Đi theo ta.
Khuôn mặt Tống Lăng khi thấy đại ca cầm roi thì khiếp sợ tới mức trắng bệch, gã không muốn đi nhưng gã … không dám.
Vào trong rừng, Tống Lăng đang len lén đánh giá xem cái cây nào thích hợp cho gã trốn, gió nổi lên ngay bên tai, ngay sau đó trên vai truyền đến một cơn đau nhức nóng rát. Gã thét to một tiếng nhảy lên chạy về phía trước, Tống Mạch theo sát mà đánh, lại ra sức quất một roi lên lưng gã:
Ta đã nói bao nhiêu lần không cho ngươi đánh bạc! Vậy mà còn dám chạy đến chỗ xa như vậy để chơi, ta thấy ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Đại ca, đệ không chơi, đệ thực sự không chơi mà!
Tống Lăng chạy trối chết, chuồn không được, quay đầu bố nhào xuống quỳ gối trước mặt Tống Mạch, ôm đùi hắn cầu xin tha thứ:
Đại ca, đại ca đừng đánh nữa, đệ thề đây là lần cuối cùng, về sau quyết không chơi nữa! Đại ca!
Tống Mạch oán hận quất tiếp hai roi, khi dừng lại, roi cầm trên tay vẫn còn kêu rin rít.
Đây là nhị đệ cùng một bào thai của hắn, cha mẹ mất sớm, hai người sống nương tựa lẫn nhau. Khi còn bé nhị đệ vẫn luôn nghe lời có hiểu biết, nhưng kể từ khi hắn tiếp quản việc làm ăn của cửa hàng bận rộn đi sớm về trễ, nhị đệ đã bị một đám hồ bằng cẩu hữu lôi kéo sa đọa, dạo kỹ viện vào sòng bạc, thậm chí còn làm ra đủ chuyện bê bối. Hắn đánh nó mắng nó, phạt nó quỳ từ đường, tiền tiêu hàng tháng cho nó cũng hạn chế số lượng nhất định, hơn một phân cũng không cho, nhưng nhị đệ vẫn không nghe lời, vẫn nghĩ hết mọi cách chuồn ra ngoài lộn xộn. Hắn có thể làm sao bây giờ? Đánh chết nó ư?
Hắn chỉ hận năm đó sơ sót để cho nhị đệ bị đám khốn nạn kia lừa mất!
Đứng lên, Tống Lăng ngươi nhớ kỹ, để ta phát hiện một lần nữa, ta liền đánh gãy chân ngươi, ngươi xem ta có làm được hay không!
Một cước đá văng nam nhân không có tiền đồ đang cầu xin tha thứ kia ra, Tống Mạch giận dữ rời đi.
Giống như vừa thoát khỏi miệng hùm, cả người Tống Lăng như nhũn ra, quỳ gối tại chỗ thả lỏng một lát, cười hì hì, đứng dậy chạy về phía xe la. Đại ca vẫn luôn mềm lòng, mỗi lần gã chỉ cần giả vờ đáng thương cầu xin tha thứ, đại ca sẽ không đánh nổi nữa. Hai người là song sinh, cả ngày bị đại ca quản giáo giống như dạy dỗ đứa nhỏ đúng là uất ức mà, chỉ có điều đại ca rất giỏi, giờ bạc ở nhà đều do đại ca kiếm được, gã tiêu là tiền của đại ca, nên cũng không oán trách gì.
Trở vào xe la, Tống Lăng mặt dày nói mấy lời hay dỗ người, Tống Mạch biết rõ gã nói căn bản không thể tin, nhưng rốt cuộc vẫn là huynh đệ ruột thịt, cơn giận của hắn không kiên trì được bao lâu, dùng sức nện cho gã một đấm cho gã câm miệng, không cho quấy rầy hắn suy nghĩ.
Tống Lăng thấy chuyển biến tốt thì dừng lại, vén một bên rèm cửa sổ lên nhìn ra bên ngoài, đông xem xét một chút tây ngó nhìn một chút.
Vừa lúc xe la chạy qua đầu một thôn nhỏ, cũng không biết cổng nhà ai trồng hai gốc cây Hải Đường, từng đóa từng đóa Hải Đường hồng trắng nở rộ, như mây như gấm. Dưới tàng cây hoa, ba nam đồng có chiều cao không giống nhau đang đứng quanh nơi đó, không biết đang chơi trò gì, mà thời điểm Tống Lăng nhìn sang, đúng lúc này một cô nương áo vải đi ra. Váy màu lục đã phai màu, bên trên là eo nhỏ hai bàn tay có thể nắm vừa, áo ngắn đã có chút ố vàng thì phủ lên khuôn ngực đang rung rinh vì bước chân. Ngực bự. Tống Lăng ngẩn ra, không tự chủ được nhìn về phía khuôn mặt của cô nương kia, đập vào mắt là khuôn mặt phù dung còn vạn phần kiều diễm hơn cả Hải Đường đầy cành.
Dừng xe!
Mắt thấy xe la sẽ chạy qua trước cửa nhà cô nương, Tống Lăng vội vàng hô to, kéo lấy nam nhân bên cạnh đang đọc sách,
Đại ca, huynh xem, huynh xem!
Tống Mạch nhíu mày ngẩng đầu, nhìn theo ngón tay nhị đệ chỉ ra bên ngoài, lúc vừa thấy, cũng ngây ngẩn cả người.
Một chiếc xe la vô cùng khí phái bỗng dừng lại trước cửa, còn có giọng nói nam nhân trong trẻo, cô nương kia nghi hoặc ngẩng đầu lên, thấy trong cửa sổ một nam tử vô cùng tuấn mỹ si ngốc nhìn chằm chằm vào mình, bốn mắt nhìn nhau, nam tử nhoẻn miệng cười. Hai gò má của cô nương lập tức sưng huyết đỏ bừng, không kịp gọi đệ đệ về nhà, vội xoay người chạy vào trong.
Mỹ nhân chạy, Tống Lăng không kìm lòng được muốn xuống xe đi tìm người.
Khuôn mặt Tống Mạch đã sớm lạnh xuống, vừa phân phó gã sai vặt tiếp tục lên đường, vừa chăm chú nhìn vào Tống Lăng, dường như muốn nhìn xuyên thấu suy nghĩ của gã:
Nhị đệ, ta cảnh cáo đệ, đệ vụng trộm đi kỹ viện ta có thể mở một mắt nhắm một mắt, nhưng nếu đệ lại làm ra hành động cầm thú khi nhục con gái nhà lành, ta tuyệt đối không nương tay!
Tống Lăng còn đắm chìm trong dung mạo xinh đẹp của cô nương kia không thể tự kiềm chế, chợt nghe đại ca nghiêm khắc răn dạy, lập tức hoàn hồn, quan sát đại ca một chút rồi lại quay đầu nhìn sang, hạ quyết tâm ngay tại chỗ, ánh mắt kiên định nhìn Tống Mạch nói:
Đại ca, đệ muốn thú cô nương kia, chỉ cần đại ca giúp đệ thú được nàng, sau này đệ không chơi gái không đánh bạc, chỉ ở bên một mình nàng sống tử tế, đại ca bảo đệ làm cái gì thì đệ làm cái đó!
Nữ nhân chẳng khác nào thiên tiên như vậy, những dong chi chi tục phấn bị bao người cưỡi qua trong kỹ viện kia căn bản không thể nào so sánh được, có nàng ở nhà hàng đêm chờ gã, gã làm sao bỏ được đi tìm nữ nhân khác?
Tống Mạch hết sức kinh ngạc.
Khi còn trẻ hắn bận rộn lo liệu làm ăn, hỏi nhị đệ có muốn đón dâu hay không, nhị đệ ngại nữ nhân quản lý nó, nói cái gì cũng không cần. Sau lại xảy ra việc kia, đừng nói nhị đệ, đến ngay cả bà mối đến cửa cầu hôn hắn cũng không trông thấy, hai huynh đệ từ giai tế trong mắt người khác trở thành hán tử kém cỏi không người nào hỏi thăm. Tống Mạch biết tính của nhị đệ, vì tránh cho bi kịch lại xảy ra với cô nương nhà nào, chính hắn cũng không có ý nghĩ cưới vợ trong đầu, chỉ muốn tìm một mối hôn sự tốt cho nhị đệ…
Không ngờ rằng nhị đệ vẫn không chịu cưới vậy mà lại chủ động mở miệng xin hắn làm chủ!
Cô nương vừa rồi, đúng là người xinh đẹp nhất hắn từng gặp.
Nhị đệ phong lưu mê sắc đẹp, có lẽ, có được kiều thê như vậy, sau này thật sự có thể lãng tử hồi đầu một lần nữa làm người?
Im lặng một lát, hắn rũ mắt nói:
Đệ muốn kết hôn, người ta chưa chắc đã để ý đến đệ. Nói sau đi, nếu như ngày sau đệ tiếp tục đánh bạc chơi gái. Ta làm chủ cho đệ, chẳng phải là hại cả đời cô nương nhà người ta?
Đại ca!
Tống Lăng quỳ xuống, chỉ lên trời thề:
Đại ca, nhị đệ lần này là nghiêm túc, chỉ cần đại ca giúp đệ tác hợp mối hôn sự này, đệ nhất định sẽ cải tà quy chính, nếu có nửa câu nói dối, thì cứ phạt đệ bị sét đánh…
Câm miệng!
Tống Mạch đá một cước,
Vì một nữ nhân, đáng giá sao?
Đại ca, nhị đệ cầu xin huynh, xin huynh hãy giúp đệ lần này đi!
Tống Lăng sớm bị đánh quen, bò lên cầu xin một lần nữa.
Nhìn gương mặt giống mình như đúc kia, nghe nó từng tiếng từng tiếng
đại ca
gọi mình, Tống Mạch im lặng cân nhắc một lúc lâu, gật đầu.
Trở lại trấn trên, Tống Mạch sai người đi hỏi thăm gốc gác nhà cô nương kia.
Rất nhanh đã có tin tức.
Cô nương kia họ Trình, khuê danh Hải Đường, mẹ đẻ mất sớm, cha ruột cưới kế thất, từ đó có thêm ba đệ đệ, Hải Đường thì trở thành nữ tử đáng thương cha không đau mẹ kế không thương. Chỉ có điều tính tình của Hải Đường dịu dàng, danh tiếng ở trong thôn vô cùng tốt, kế mẫu cũng không dám ức hiếp nàng quá đáng, chỉ một lòng nghĩ tới việc đưa nàng vào nhà giàu làm thiếp, kiếm phần lễ hỏi tốt. Nay Hải Đường mười sáu tuổi, bởi vì có kế mẫu cố ý truyền bá, mỹ danh lan xa, chỉ vì Hải Đường liều chết không thuận theo, kiên trì không làm thiếp cho người, mới tránh khỏi loại vận mệnh này. Nhưng gia cảnh nàng bần hàn, nhà giàu người ta chướng mắt nàng, người nhà bình thường muốn cưới nàng làm chính thất, cha mẹ ghét bỏ lễ hỏi không đủ, nên vẫn cứ kéo dài, chờ có người ra giá sính lễ cao thú.
Tống Mạch rất vừa lòng với cô nương này, chỉ có điều nói đến cùng thì vẫn là nhị đệ đón dâu, hắn vẫn phải hỏi xem nó có ghét bỏ xuất thân của cô nương kia hay không.
Đệ thú chính là nàng, không cần biết cha mẹ nàng là loại đức hạnh gì. Đại ca, bọn họ muốn bao nhiêu thì huynh cho bấy nhiêu, dù sao nhà chúng ta cũng có tiền, lễ hỏi tám trăm tám mươi lượng cũng không tính là gì! Đại ca, huynh trăm ngàn lần cũng đừng luyến tiếc bạc này nhé!
Tống Lăng dựa trên ghế nằm dưới tàng cây, vừa lắc lư vừa lo lắng ngửa đầu nhìn hắn.
Tống Mạch trừng gã một cái rồi đi ra ngoài thu xếp.
Ngày hôm sau, bà mối bước vào cửa lớn Trình gia.
Từ trước tới nay bà mối luôn phải dựa vào mồm miệng khéo léo để kiếm tiền nuôi thân, cho dù là mắt mù, chân què, mặt xấu, mặt rỗ, qua miệng của bà mối cũng có thể biến thành đóa hoa.
Cha mẹ Hải Đường vừa nghe là lão gia có tiền trên trấn gần đó muốn cưới Hải Đường làm chính thất, vui mừng cười toe toét, không để bà mối kịp khen nhà trai đã lôi kéo bà mối hỏi thăm trước, hận không thể hỏi thăm rõ ràng mười tám đời tổ tông Tống gia. Tống Mạch cho bà mối tiền thưởng hậu hĩnh, đương nhiên bà mối sẽ chỉ lấy cái dễ nghe ra nói. Hai bên trò chuyện với nhau thật vui, cuối cùng thỏa thuận Tống gia lấy một trăm lượng làm lễ hỏi, Trình gia liền gả nữ nhi.
Bà mối tới cửa, một cô nương như Hải Đường dĩ nhiên phải tránh đi, chờ bà mối đi rồi, Trình Lão cha vô cùng vui mừng đi nói chuyện cho nữ nhi.
Cha, nếu là người nhà có tiền ở trấn trên, làm sao mà biết nhà chúng ta?
Hải Đường cúi đầu, trong lòng có vui mừng cũng có lo lắng không yên.
Sinh ra khuê nữ này thật tốt, hôm nay lại mang tới cho lão một khoản phú quý như vậy, thái độ cha Trình rất hiền lành, nữ nhi hỏi lão liền trả lời theo như lời bà mối:
Con và Tống nhị gia có duyên chứ sao. Mấy ngày hôm trước xe la nhà ngài ấy chạy qua cửa nhà chúng ta, Tống nhị gia nhìn thấy con, lập tức thích con luôn, tuyên bố không phải con không cưới. Hình dáng ra sao, Hải Đường con có ấn tượng không? Ta nghe bà mối khen Tống nhị gia như thần tiên, cũng không biết thật hay giả.
Thì ra là người nọ…
Nghĩ đến khuôn mặt tuấn mỹ của người nọ, Hải Đường lập tức đỏ mặt, cúi đầu không nói lời nào.
Cha Trình vui vẻ trong lòng,
Xem ra bà mối không nói sai, Hải Đường, lúc này con có thể vừa lòng rồi chứ?
Hải Đường ngượng ngùng chạy về căn phòng nhỏ của mình, nửa câu cũng không dám hỏi thăm.
Cha Trình gặp được chuyện tốt tinh thần thoải mái, nói chuyện xong với nữ nhi liền đi ra ngoài la cà, gặp ai cũng nhắc tới mối hôn sự tốt của khuê nữ nhà mình. Đi suốt dọc đường, gặp được một người cùng thôn có thân thích ở trấn Vân Bình, người nọ vừa nghe, liền chê cười lão bị người ta lừa, người khác đều tránh mối hôn sự này, lão ta còn tưởng là cái bánh thơm ngon.
Cha Trình nghe thấy thì không vui, bắt người kia nhất định phải nói cho rõ ràng.
Người cùng thôn kia cực kỳ chán ghét cha Trình. Nhà người bình thường gả nữ nhi, nếu có người đến cầu hôn, có lý nào mà cha mẹ chỉ nghe lời bà mối đã há mồm đồng ý, có ai là không bí mật thăm hỏi dò la tin tức nhà trai, tận mắt coi mặt, nào có như Trình gia này? Vốn không muốn nói, lại thương cho một cô nương tốt như Hải Đường, đành phải nói rõ từng chi tiết, hy vọng cha Trình từ chối mối hôn sự này.
Ông không biết sao, lão đại và lão nhị Tống gia là sinh đôi, dáng vẻ giống nhau như đúc, chỉ sợ ngay cả cha mẹ cũng không nhận ra được. Tống lão đại trầm ổn có năng lực, trấn trên không người nào không khen, nhưng Tống lão nhị thì lại là một kẻ lười biếng hết ăn lại nằm, chỉ biết lấy tiền lão đại kiếm được đi ra ngoài lêu lổng, ăn uống, chơi gái, đánh bạc không cái nào không làm. Nhưng chỉ như vậy thì cũng không có gì, có lão gia nhà giàu nào mà không phong lưu? Nhưng có một chuyện xảy ra đã khiến hai huynh đệ kia mất hết mặt mũi.
Ông có nghe nói đến Trương đậu hũ trấn trên không? Hắn có một nữ nhi tên là Như Ngọc, mặc dù không xinh đẹp như Hải Đường, nhưng cũng là một đóa hoa kiều diễm, bao nhiêu người muốn thú đấy. Nhưng éo le là Như Ngọc lại coi trọng Tống lão đại, một lòng muốn gả cho hắn. Aiz, Tống lão đại người nọ cũng không biết là tầm mắt cao hay đúng là bận rộn làm ăn, mà từ chối lời tỏ tình của Như Ngọc, Như Ngọc chưa từ bỏ ý định vẫn nhớ tới Tống lão đại. Sau này, aiz, sau này lại bị Tống lão nhị chui vào chỗ trống, giả mạo Tống lão đại lừa cô nương kia ra ngoài, dụ dỗ muốn thân thể người ta. Sau đó Như Ngọc vui mừng đi tìm Tống lão đại, kết quả Tống lão đại vẫn lạnh nhạt với nàng như trước, Như Ngọc cũng không phải đồ ngốc, nghĩ một chút không phải là đã hiểu rõ ràng sao? Về nhà liền treo cổ tự sát.
Trương đậu hũ chết mất nữ nhi, mang theo dao phay đi tìm Tống lão nhị tính sổ, cuối cùng ầm ĩ lên tận công đường. Tống lão nhị khăng khăng là Như Ngọc tự mình di tình biệt luyến, thấy đại ca gã không thích nàng, liền chủ động đến thông đồng với gã. Aiz, loại chuyện này, cho dù trong lòng mọi người hiểu rõ, nhưng không có bằng chứng, huyện lão gia cũng không có cách nào phán Tống lão nhị có tội, dù sao ngày đó Như Ngọc không chết, còn vui mừng vô cùng, đủ để chứng minh Tống lão nhị không có ép buộc nàng, án tử không thể phán được. Tống lão đại biết tính của đệ đệ mình, sau khi trở về đánh Tống lão nhị một trận rất to, nghe nói ước chừng một tháng cũng chưa thể xuống giường, sau đó lại tự mình đến Trương gia bồi tội, bị Trương đậu hủ dội cả thùng máu gà.
Cha Trình nghe xong trợn mắt há mồm.
Người cùng thôn tiếp tục khuyên lão:
Lão trình à, từ sau khi việc này xảy ra, tiếng thối của Tống lão nhị đã vang dội, hãm hại khuê nữ nhà người ta cũng hãm hại đại ca của mình, không có người nào còn dám gả nữ nhi cho Tống lão đại, sợ bị Tống lão nhị mạo danh chà đạp. Ông nghĩ xem, cho dù Tống lão nhị thực sự thay đổi tốt rồi, không nhúng chàm tẩu tử, nhưng người bên ngoài sẽ tin sao? Cho nên chẳng có cha mẹ nhà ai gả nữ nhi cho Tống lão đại cả, danh dự nữ nhi bị tổn hại, mặt mũi cha mẹ cũng khó coi, đằng này lại là trực tiếp gả nữ nhi cho loại súc sinh Tống lão nhị kia, vậy càng bị người ta chỉ vào cột sống mà mắng! Tự ông suy nghĩ kỹ càng lại đi, đừng vì một chút tiền này mà phá hủy danh tiếng, phá hủy Hải Đường!
Người cùng thôn nói xong rồi bước đi, chỉ còn cha Trình đờ đẫn một chỗ.
Buổi tối, cha Trình mặt ủ mày ê thương lượng với vợ:
Bỏ đi, Tống gia như vậy, chúng ta vẫn nên đổi một hộ khác đi, sính lễ thiếu một ít cũng không sao, chúng ta không thể gánh tiếng nhơ bán nữ cầu vinh!
Đổi một hộ khác? Còn nhà ai có thể đưa sính lễ một trăm lượng bạc, ông tìm được hộ nào tôi xem xem?
Vợ lão gào to, véo cánh tay của lão mắng:
Bây giờ mới sợ bị người ta nói bán nữ nhi, lúc trước khi ép Hải Đường làm tiểu thiếp sao ông không sợ? Không phải là Tống nhị gia đã làm chuyện sai sao, nhưng nói không chừng người ta đã thay đổi tốt lắm rồi, lại nói Hải Đường gả chính là Tống nhị gia, Tống đại gia cũng sẽ không ức hiếp nó, nó lo lắng danh dự cái gì? Có cái gì thiệt thòi?
Cha Trình rầu rĩ đáp:
Tôi biết Tống đại gia đúng là tốt, nhưng Tống nhị gia…
Tống nhị gia thì thế nào? Nam nhân nào có tiền mà không phong lưu?
Nhưng…
Nhưng cái gì mà nhưng?
Vợ lão thấy lão do dự, bổ nhào vào lòng lão khóc lên,
Lão già chết bầm, ông đừng chỉ nghĩ cho khuê nữ của ông, trong nhà vẫn còn ba nhi tử chờ ông cưới vợ cho đấy! Bây giờ không có mười lượng hai mươi lượng, nhà ai chịu gả khuê nữ tới đây? Ba nhi tử chính là sáu mươi lượng, tương lai còn phải xây phòng cho chúng nó, ông bảo tôi tìm ở đâu ra nhiều tiền như vậy chứ … Nếu không phải vì cốt nhục của Trình gia các người, tôi cần gì phải coi trọng sính lễ của Hải Đường? Nó là tỷ tỷ, vì ba đệ đệ, chịu chút tủi thân còn không được sao… Hu hu, cũng là đáng đời tôi mà, làm gì mà sinh lắm nhi tử thế, sớm biết không có tiền nuôi sống, còn không bằng lúc vừa sinh ra liền đập chết…
Được rồi được rồi, đừng than trời trách đất nữa, tôi gả Hải Đường đi là được chứ gì!
Cha Trình bị bà ta khóc tới phiền lòng, chợt đẩy người ra, trừng mắt nói.
Vợ lão muốn cười lại không dám cười, nâng tay áo lên làm bộ lau nước mắt,
Ông đã đồng ý rồi, vậy chúng ta cứ tiến hành chuyện này sớm đi, coi như không biết chuyện đó, tương lai cũng có thể nói là Tống gia lừa hôn, bởi vì nhận lễ rồi, Trình gia chúng ta muốn thoái hôn, Tống gia không chấp nhận, như vậy danh tiếng của chúng ta cũng dễ nghe hơn một chút. Đúng rồi, việc này trăm ngàn lần đừng để Hải Đường biết, tránh nó lại khăng khăng cự tuyệt, để nó đợi ở trong phòng chuẩn bị giá y đi, đừng cho ra khỏi nhà.
Cha Trình ngẫm lại cảm thấy lời vợ lão rất có lý, ngày hôm sau liền bắt Hải Đường ở trong phòng, tự mình đi thương lượng với bà mối, hy vọng Tống gia sớm đưa sính lễ tới.
Tống Mạch bên kia có Tống Lăng thúc giục, liền định hôn kỳ vào tháng năm, sau Đoan Ngọ.
Cha Trình giấu diếm nữ nhi vô cùn gắt gao, ngoại trừ nói cho Hải Đường con rể tên là Tống Lăng, bên trên còn có một đại ca ra, thì những cái khác cũng không nhắc tới một lời, ngay cả hai huynh đệ Tống gia là song sinh cũng không nhắc đến. Hải Đường tuy có lòng muốn hỏi thăm những cái khác, nhưng ngại mặt mũi nữ nhi gia nên không tiện mở miệng, cũng không dám hỏi.
Đảo mắt đã đến một ngày trước khi Hải Đường xuất giá.
Tam đệ của Hải Đường luyến tiếc tỷ tỷ lập gia đình, chạy tới nói chuyện với tỷ tỷ, vừa nói một chút không cẩn thận nói lỡ miệng, nói ra một chút chuyện tào lao cậu bé nghe được ở bên ngoài.
Thực ra cậu bé chỉ là một tiểu hài tử, làm sao đã phân biệt rõ ràng được chuyện gì xảy ra, chỉ nhớ kỹ tỷ phu ăn hiếp một cô nương, còn bức tử người ta.
Một tấm lòng xuân của Hải Đường rơi nát bét, chất vấn cha Trình rốt cuộc Tống Lăng là loại người nào, cha Trình ấp úng không muốn nói, Hải Đường nhất thời xúc động, chạy tới đập đầu vào tường.
Cách cửa sổ cười một cái, tuấn mỹ vô song, vốn tưởng rằng đó là phu quân duyên trời định, không ngờ rằng đó lại là ác bá phong lưu, tất cả ước mơ tốt đẹp đều tiêu tan, cha ruột đến bây giờ còn gạt nàng, nàng sống còn có ý nghĩa gì.
Vì thế Đường Hoan tỉnh lại thay Hải Đường.
Lúc đó đêm khuya vắng người, chỉ có cha Trình canh giữ bên cạnh nàng.
Cha Trình thấy nữ nhi tỉnh, vội dựa theo biện pháp của vợ dùng những lời ngon ngọt khuyên nàng:
Hải Đường à, con đừng nghe tam đệ con nói bậy, nó còn nhỏ, chính mình không nghe rõ lại mù mờ truyền lời cho con. Dung mạo của con rể con cũng đã thấy, người giống như thần tiên như vậy, nếu như hắn thật sự thích ai, còn phải bắt buộc sao? Thật ra là cô nương kia coi trọng con rể, muốn gả cho con rể, sau khi bị con rể từ chối thì lấy cái chết bức bách. Con rể đâu chịu được nàng ta uy hiếp, bảo nàng ta đi tìm chết cũng tốt, không nghĩ tới cô nương kia thẹn quá hóa giận thật sự tìm tới cái chết, làm hại mọi người đều chỉ trích con rể, đặc biệt là người nhà cô nương kia, nói hươu nói vượn với xung quanh phá hỏng danh tiếng Tống gia… Bây giờ cha đều nói cho con biết rồi, con cũng đừng nghĩ nhiều nữa, biết không?
Vâng, con biết rồi, cha yên tâm đi, con sẽ không làm chuyện điên rồ nữa.
Đường Hoan nhỏ giọng nói.
Cha Trình thoáng sững sờ không ngờ nữ nhi lại dễ nói chuyện như vậy, nhìn kỹ một chút, thấy nữ nhi đúng như là nghĩ thông rồi, liền sờ sờ cái trán nàng:
Nha đầu ngoan, may là con chỉ bị đụng nhẹ, chỗ này chỉ bị thâm, để tóc mái che vào sẽ không thấy rõ, nếu không ngày mai lập gia đình sẽ không được tốt. Được rồi, sáng mai con còn phải dậy thật sớm trang điểm, cha không cản trở con nghỉ ngơi nữa.
Chờ lão nhân đi rồi, lúc này Đường Hoan mới có thời gian sắp xếp tỉ mỉ lại trí nhớ của Hải Đường.
Trình gia không có gì đáng cho nàng suy nghĩ nhiều, nàng chỉ quan tâm tới một sự thật, ngày mai nàng phải lập gia đình rồi.
Hải Đường từng gặp vị hôn phu một lần, đúng vậy, người trên xe đúng thật là Tống Mạch. Đường Hoan có thể nhận lầm người khác, nhưng khuôn mặt kia của Tống Mạch, có hóa thành tro nàng cũng nhận ra.
Nhưng lần này sao Tống Mạch lại đổi tên? Còn chủ động thú nàng?
Không phải sư phụ nói trong mộng Tống Mạch tâm tính kiên định không dễ tới gần sao?
Đúng rồi, hắn cũng bức tử một cô nương rồi, đúng là vẫn cái bản tính kia.
Vậy hắn cười với nàng, chủ động thú nàng, hay là hắn… cuối cùng cùng phát hiện ra nàng là đại mỹ nhân?
Đường Hoan giơ tay bóp bóp ngực, cười đắc ý, không tệ, lần này dường như còn lớn hơn người thật của nàng một chút…
Lần trước nàng nói muốn dùng bánh bao lớn bịt chết hắn, quả nhiên mong muốn đã đạt được?
~
Ngày hôm sau, trong tiếng sáo và tiếng trống náo nhiệt, Đường Hoan được đệ đệ lớn cõng lên kiệu hoa. Khi ra khỏi cửa, nàng lén xốc khăn voan lên nhìn thoáng qua, nam nhân cưỡi con ngựa cao lớn trên mặt đầy ý cười phía trước, đúng là Tống Mạch.
Mặc dù cũng khá bất ngờ vì lần này có thể tiếp cận Tống Mạch thuận lợi như thế, nhưng trong lòng Đường Hoan, vui mừng vẫn chiếm phần nhiều hơn. Đêm động phòng hoa chúc, một đêm làm xong, rất nhanh là có thể đi vào giấc mộng tiếp theo.
Chỉ có điều, khi nàng bái đường xong được chú rể dắt ra ngoài, nàng nghe thấy xung quanh có người gọi tên Tống Mạch.
Bước chân của Đường Hoan khựng lại.
Cố nén xúc động kéo khăn voan quay đầu nhìn lại, nàng tiếp tục đi về phía trước, chỉ khi xoay người, giả vờ lẫn lộn một chút, thừa dịp nhìn loạn về phía bên trong.
Nơi đó, còn một Tống Mạch đang đứng.
Mặc dù mặc trang phục mừng hỷ, nhưng trên mặt lại không có lấy một nét tươi cười, chỉ liếc mắt một cái, Đường Hoan dám chắc, đó mới là Tống Mạch thực sự.
Sư phụ, đồ đệ muốn liều mạng với người!