Chương 54: Rửa nhục
-
Chín Giấc Mộng Xuân của Nữ Hái Hoa Tặc
- Tiếu Giai Nhân
- 5255 chữ
- 2020-05-09 12:28:52
Số từ: 5246
Edit: Lionlion & Trạch Mỗ
Nguồn: khongtheyeu.wordpress
Khi Đường Hoan kêu ra tiếng, Tống Lăng sợ hết hồn, liếc thấy đại ca ngẩng đầu, gã sợ chuyện mình cởi giày bị phát hiện, vội cúi đầu đi giày, cho nên không nhìn thấy Đường Hoan và Tống Mạch mắt qua mày lại. Cho đến khi Đường Hoan xấu hổ bỏ chạy, tới khi Tống Mạch giận dữ răn dạy gã, Tống Lăng cũng chỉ cho là Đường Hoan vì gã mà chạy, đại ca là vì gã ngay giữa ban ngày ban mặt vô lễ với nương tử mà tức giận.
Đại ca huynh đừng nóng giận, sau này đệ cũng không dám nữa! Đệ đây đi theo Hải Đường bồi tội còn không được sao!
Trên đùi bị Tống Mạch hung hăng đá một cước, Tống Lăng lảo đảo bước đi, thuuận tiện chạy ra phía cửa, định mượn cơ hội này đi theo nương tử thân thiết tử tế một phen. Hắn nhìn vừa rồi, nương tử dường như không phải tức giận đâu, đương nhiên, cũng có thể là sợ bị đại ca phát hiện mà mất mặt, kìm nén không nổi giận thôi.
Đệ đứng lại đó cho ta!
Tống Mạch hét lớn một tiếng, quát người dừng lại,
Trở về, cơm nước xong trở về phòng ngủ đi. Tống Lăng ta cảnh cáo đệ, nếu mà đệ không biết kiểm điểm, ta sẽ khóa cửa nhốt đệ ở trong phòng một tháng!
Biết rồi biết rồi, thật là, chạm cũng không cho chạm, ta thú nàng về để làm cảnh à… Được rồi được rồi, đại ca huynh cũng ngồi xuống ăn cơm đi, đừng bởi vì nhị đệ mà chọc tức thân mình, nhà chúng ta còn trông cậy vào huynh kiếm tiền đó, nào, cho huynh ăn miếng thịt gà tẩm bổ cho khỏe nào.
Mắt thấy Tống Mạch lại trừng mắt rồi, Tống Lăng ngoan ngoãn đầu hàng, dùng ngôn hay ngữ tốt dỗ dành.
Tống Mạch cũng không có cách nào với cái dáng vẻ vô liêm sỉ của gã, đành phải ngồi xuống một lần nữa, trong lòng vẫn phiền não không biết nên giải thích rõ cho đệ muội thế nào.
Cũng không biết nhị đệ rốt cuộc là làm cái khỉ gì!
Còn có đệ muội, vì sao nàng phải dẫm hắn một cước? Nếu nàng lầm tưởng mình phi lễ nàng, hẳn là phải tức giận chứ, dẫm một cước như vậy, ngược lại càng giống như trẻ con trên đường giận dỗi nhau.
Vừa rồi đệ làm gì đệ muội?
Tống Mạch nghĩ đến đau đầu, nhịn không được hỏi ra.
Tống Lăng bị hắn hỏi mà lòng run rẩy, biết qua loa là không được, đành dùng phương thức nói giám nỏi tránh:
Không làm gì mà, lòng bàn chân của đệ bị ngứa, muốn vươn ra cọ cọ bàn chân, không cẩn thận đụng tới nàng, nàng liền hiểu lầm đệ cố ý. Đại ca, tốt xấu gì đệ cũng là huynh đệ ruột thịt của huynh, huynh đừng quá thiên vị nàng, không biết còn tưởng là… Khụ khụ, đệ ăn cơm, huynh đừng nói chuyện với đệ.
Bưng bát lên nuốt cả xuống.
Tống Mạch biết gã không nói thật, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều nữa, nói cho cùng, đó cũng là việc riêng của người ta.
Ăn cơm xong, Tống Mạch theo thường lệ muốn ra vườn hoa bên hồ dạo một vòng, hỏi Tống Lăng muốn đi cùng hắn hay không.
Tâm tư Tống Lăng xoay chuyển, ngáp một cái nói:
Không đi, đệ về phòng ngủ, tối hôm qua mệt mỏi một đêm vô ích, buổi chiều cũng không ngủ ngon, hôm nay đi ngủ sớm một chút. Đại ca huynh trở về nhớ nhẹ chân nhẹ tay, đừng đánh thức đệ đấy.
Tống Mạch hừ một tiếng, nhìn theo Tống Lăng trở về phòng mới đi về phía vườn hoa.
Tống Lăng trốn sau cửa nhìn hắn, xác định đại ca đi xa rồi, gã len lén chuồn ra khỏi cửa, nhón chân chạy đến hậu viện. Nữ nhân này à, nói chuyện cùng nàng không có tác dụng, trước hết cứ ôm người vào trong ngực, làm rối loạn lòng của nàng trước, sau đó vuốt ve một chút là có thể làm việc trong sự nửa chối nửa theo của đối phương rồi.
Gã biết kiều thê ở tại sương phòng nào trong nhà, chạy thẳng tới cửa, không ngờ cửa lại khóa từ bên trong. Tống Lăng ảo não đá cửa một cái, thấp giọng gọi Lập Hạ ra mở cửa.
Lập Hạ đã sớm được Đường Hoan căn dặn, cách cánh cửa nói:
Nhị gia, Nhị nãi nãi đã ngủ rồi, ngài có chuyện gì ngày mai hãy nói.
Có ví dụ Lập Xuân ở phía trước, Lập Hạ đối với vị Nhị gia này đã không có hy vọng gì xa vời, thầm nghĩ hầu hạ Nhị nãi nãi thật tốt, dù sao trong nhà lời nói của Đại gia mới là nhất. Xem tình hình ngày hôm nay, Đại gia rất coi trọng Nhị nãi nãi, nàng hầu hạ hai vị này tốt rồi, cũng không sợ Nhị gia tức giận phạt nàng.
Tống Lăng không tin, dùng sức đẩy cửa:
Bớt nói linh tinh đi, không lúc này thì lúc nào, mở cửa nhanh lên!
Cánh cửa đung đưa kịch liệt, phát ra tiếng
rầm rầm rầm
. Lập Hạ có chút sợ trận thế này, lui xa một chút, ấp a ấp úng khuyên nhủ:
Nhị gia ngài vẫn nên trở về đi, nếu không tiếng động ầm ĩ lớn, đại gia nghe thấy chỉ có ngài chịu khổ thôi.
Dám lấy đại ca ép gã!
Tống Lăng tức giận đến miệng cũng sắp méo xệch. Từ nhỏ có đại ca đè nặng gã, thú một người vợ thì ghét bỏ gã, bây giờ ngay cả một con nha hoàn thối cũng không để gã vào mắt!
Gã nhảy ra trước cửa sổ, thấp giọng gọi Hải Đường, gọi nửa ngày, người bên trong đến tiếng cũng không kêu lấy một. Tống Lăng hoàn toàn hết hy vọng, thở phì phò rời đi. Chờ xem, sớm muộn gì cũng có một ngày gã đặt người dưới thân dạy dỗ tử tế một phen, để cho nàng biết ai mới là nam nhân của nàng!
Tống Lăng cho dù như thế nào cũng không đoán ra được, nương tử của gã căn bản không ở trong phòng, thì làm sao có thể đáp lại gã?
Ngày hôm qua Đường Hoan hỏi thăm được từ chỗ Lập Hạ, trước điểm tâm và sau cơm chiều Tống Mạch đều sẽ đi dạo bên hồ, bởi vậy sau khi vừa chạy ra, nàng cẩn thận dặn dò Lập Hạ ở trong phòng canh chừng, trừ nàng ra ai tới cũng không mở cửa cho, sau đó liền lặng lẽ chạy ra vườn hoa. Chỗ ở của Tống gia cũng không lớn lắm, được cái tinh xảo, cây hoa sum xuê dễ dàng cho che giấu thân hình, lại vì trong nhà chỉ có hai nam chủ nhân trẻ tuổi khỏe mạnh, hạ nhân cũng không nhiều, lúc này phần lớn đều đã nghỉ ngơi, chỉ cần Đường Hoan cẩn thận một chút, cũng không lo lắng bị người nhìn thấy.
Nàng ra sớm, lúc đến bên hồ Tống Mạch còn đang dùng cơm cùng Tống Lăng.
Quan sát hồ nước gợn sóng lăn tăn trước mặt, Đường Hoan đi đến trước một gốc liễu rủ thân cây thô nhám, dựa vào thân cây suy ngẫm.
Không tệ, giữa hè mùa, hồ nước bị mặt trời chói chang phơi nắng cả một ngày, bây giờ hẳn là vẫn còn ấm lắm?
Gió đêm thoang thoảng, thổi qua trước mặt, Đường Hoan dựa vào thân cây, chỉ cảm thấy cả người khoan khoái. Hai ngày trước vì gả lầm vì thủ thân mà phiền lòng đau đầu, hôm nay lại mang theo lòng sợ hãi đi nhầm một bước chọc Tống Mạch nghi ngờ phiền chán. Giờ Tống Lăng trên cơ bản xem như giải quyết xong, kế tiếp chỉ cần thông đồng một chỗ với Tống Mạch.
Tống Mạch…
Nghĩ đến nam nhân mỗi lần đều nhìn nàng như người xa lạ kia, trong lòng Đường Hoan có chút phức tạp.
Lúc ban đầu nàng thấy may mắn vì Tống Mạch không thể nhớ được những chuyện trước khi mộng cũng không thể nhớ những giấc mộng trước, cho nên chơi hắn chơi đến không kiêng nể gì. Nhưng là bây giờ, nàng lại thoáng hy vọng hắn nhớ rõ giấc mộng trước. Sư phụ làm đèn thích Tiểu Ngũ như vậy, nếu Tống Mạch nhớ rõ, cho dù chỉ là một chút, bằng vào dung mạo giống nhau, nàng chắc chắn có thể dễ dàng bắt lấy trái tim hắn làm tù binh?
Nhưng trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy. Nếu Tống Mạch có thể nhớ lại một giấc mộng trước đó, thì nhất định cũng có thể nhớ lại mấy giấc mộng trước nữa, nghĩ đến những câu nói độc ác của nàng khi kết thúc hai giấc mộng đó, Đường Hoan lắc đầu. Thôi, vất vả thì vất vả vậy, Tống Mạch không nhớ rõ là tốt nhất, nếu không bị hắn ghi hận, nàng chỉ có nước chờ ngày chết.
Nàng sợ cái gì?
Mới bắt đầu đúng là vất vả, nhưng nàng có lòng tin không phải sao? Đã không có võ công cao siêu một chiêu lấy mạng, mọi người đều là người bình thường, mặc kệ trong mộng nàng và hắn là quan hệ gì, nàng cũng ăn được hắn. Nàng đã có thể ăn hắn ba lần bốn lần, thì cũng có thể tiếp tục ăn hắn tám lần chín lần!
Đang suy nghĩ, xa xa có tiếng bước chân truyền đến.
Là Tống Mạch.
Đường Hoan thở ra một hơi, đẩy ra cành liễu rậm rạp, bước chầm chậm đến bên hồ, ngẩn người nhìn về phía hồ nước.
Thân hình Tống Mạch khựng lại, kinh ngạc nhìn về phía bóng người đột nhiên xuất hiện bên kia. Nàng, sao nàng lại ở chỗ này?
Tống Mạch xoay người muốn lảng tránh, ánh mắt lại xẹt qua mặt hồ, trong lòng bỗng nảy sinh cảm giác bất an, bước chân liền dừng lại, suy nghĩ một lát, nấp vào khóm trúc bên cạnh, im hơi lặng tiếng nhìn chằm chằm bên kia. Nếu, nếu nàng chỉ đi ra ngoài giải sầu, hắn chờ nàng đi rồi sau lại rời đi là được, nếu nàng luẩn quẩn trong lòng muốn làm chuyện điên rồ, hắn cũng có thể kịp thời ra tay cứu giúp.
Trời chiều ngả về tây, gió đêm thoang thoảng, váy dài màu xanh nhạt của nàng phất phơ theo gió, gần như muốn dung hợp cùng một chỗ với hàng liễu rủ bên bờ hồ. Vì gió thổi từ mặt hồ vào bờ, quần áo đằng trước nàng dính sát vào trên người, đường cong lộ ra. Tống Mạch không dám nhìn nhiều, ánh mắt chuyển qua trên mặt nàng, nhìn một chút, cái loại cảm giác kỳ quái ấy lại xuất hiện.
Ngày ấy ở trong xe la, nhị đệ bảo hắn nhìn ra bên ngoài, hắn nhìn sang, chỉ thấy nàng đứng ở trước cửa một căn nhà, đang tò mò nhìn về phía xe la.
Ánh mắt của nàng đại khái là dừng ở trên mặt nhị đệ, Tống Mạch lại nhìn rất rõ ràng hình dáng của nàng. Lúc ấy hắn cũng ngây ngẩn cả người, không phải là vì nàng sinh ra có bao nhiêu xinh đẹp, mà là nàng cho hắn một cảm giác rất quen thuộc, dường như, trước kia hắn đã từng gặp nàng rồi.
Sau khi về nhà, Tống Mạch vừa suy nghĩ vừa nhớ lại, cuối cùng chắc chắn rằng mình chưa từng gặp nàng.
Hắn quy kết cảm giác quen thuộc này cho duyên phận giữa người với người. Có vài người là như vậy, mới gặp đã cảm thấy thuận mắt, mà có một số người, qua lại cả đời, ở ngoài mặt thì khách khí lại lá mặt lá trái, trong lòng vẫn là chán ghét.
Bởi vì nguyên nhân vừa mắt, tin tức hỏi thăm được cũng không tệ, cho nên nhị đệ muốn thú nàng, hắn thoải mái đồng ý.
Bây giờ ngẫm lại, tác hợp mối hôn sự này, hắn đã làm hết trách nhiệm của một vị huynh trưởng, đối với nhị đệ không thẹn với lương tâm. Đối với nàng, có lẽ vẫn còn chút mắc nợ, dù sao việc làm của nhị đệ rất hoang đường, trừ gia thế ra, cái gì cũng không xứng với nàng. Lúc trước hắn chỉ hy vọng nàng giúp nhị đệ cải tà quy chính, lại xem nhẹ thương tổn nhị đệ có thể gây ra cho nàng.
Trong lúc miên man suy nghĩ, hắn thấy nàng đi về phía trước một bước, bước vào trong nước.
Tống Mạch kinh ngạc nhìn, cho đến khi đầu gối hai chân của nữ nhân cũng ngập trong hồ nước, hắn mới chợt kịp phản ứng lại, sải bước xông ra ngoài:
Đệ muội!
Đường Hoan nghe được tiếng động, nghiêng đầu nhìn về phía hắn, buồn bã cười, dưới chân lại không hề chùn bước bước về chỗ sâu, trong nháy mắt đã ngập trong nước.
Không có giãy dụa, chìm thẳng xuống đáy hồ.
Đây là một lòng muốn chết thật rồi!
Trong lòng Tống Mạch khiếp sợ, bỏ luôn áo dài vướng bận trên người, nhảy
ùm
vào trong nước.
Đường Hoan am hiểu bơi lội, sau khi chìm vào trong nước thì lặng lẽ bơi về chỗ sâu đáy hồ. Trong nước nhìn mơ hồ không rõ lắm, Tống Mạch chỉ thấy bóng dáng kia càng ngày càng xa, không khỏi đẩy nhanh tốc độ. Đợi đến khi hắn đuổi kịp, Đường Hoan hé miệng nuốt hai ngụm nước làm ra vẻ bị sặc. Tống Mạch không nghi ngờ gì, ôm lấy thắt lưng nàng muốn mang nàng đi lên, Đường Hoan liều mạng giãy dụa không phối hợp. Rốt cuộc là ở dưới nước, không chỗ mượn lực, Tống Mạch dù có sức lực lớn cũng không làm gì được nữ nhân một lòng muốn chết này. Đang giãy giụa, vạt áo nàng tuột ra, hắn túm váy nàng, nàng lại chạy, tiếp tục chìm xuống dưới.
Tống Mạch đã sắp không nhịn thở được nữa rồi, trong lòng có khiếp sợ, khiếp sợ quyết tâm muốn chết của nữ nhân này, cũng có tức giận, giận nàng không tiếc tính mạng. Hắn đuổi theo, dùng sức kéo lấy cánh tay của nàng, cả người nàng liền nhào vào trong lòng hắn. Thấy dáng vẻ nhắm mắt lại sắp chết ngất của nàng, Tống Mạch vội muốn đi lên, chợt nàng mở mắt ra, cuốn lấy thắt lưng chân của hắn không cho hắn hành động. Tống Mạch vừa giận vừa gấp, đã thấy bên môi nữ nhân này nhếch lên nụ cười khổ, há mồm như muốn nói với hắn cái gì đó. Nàng có thể nói cái gì? Nước trong hồ phía sau tiếp phía trước chui vào trong miệng nàng, thấy bộ dáng thống khổ kia của nàng, Tống Mạch nhất thời xúc động, chặn lấy miệng nàng như trừng phạt, độ khí cho nàng.
Sinh tử trước mắt, hắn chỉ biết không thể để cho nàng chết, những cái khác thì tính sau. Hắn không có tâm tư suy nghĩ thân phận của hai người thích hợp hay không thích hợp, không có tâm tư cố kỵ hậu quả.
Nhưng… vì sao đột nhiên nàng lại ôm hắn chặt như vậy? Là vì có thể thở rồi, là vì không muốn chết nữa sao?
Nhưng … vì sao trong chớp mắt bốn cánh môi dán vào nhau, cái cảm giác quen thuộc này lại trào dâng sự quen thuộc càng mãnh liệt hơn trước đây? Dường như, nữ nhân này trời sinh chính là của hắn, hắn nên ôm nàng hôn nàng như vậy?
Hôn?
Đúng vậy, vào lúc hắn chưa kịp phát hiện, cái độ khí này đã biến tướng.
Không rõ là ai chủ động trước, khi Tống Mạch hoàn hồn, hắn đang ôm đầu nàng mạnh mẽ xâm nhập, ngậm cái lưỡi của nàng cùng dây dưa. Hắn khiếp sợ muốn lui, nàng lại đuổi theo, khẩn trương bức thiết, hẳn là cho rằng môi lưỡi của hắn là không khí, dây dưa không ngớt. Lui không được, Tống Mạch sững sờ mở to mắt nhìn nàng. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng gần ngay trước mắt, tóc dài như mây trôi lững lờ trong nước, khuôn mặt tinh xảo mà tĩnh lặng, dường như dây dưa cùng hắn là bản năng sinh mệnh, thật ra thì nàng đã thiếp đi rồi.
Nàng cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn lại rồi…
Tống Mạch không dám kéo dài thêm nữa, tách chân nàng đang cuốn lấy mình ra, cố gắng bơi lên bờ.
Ngoi lên từ mặt nươc, Tống Mạch kinh ngạc phát hiện hai người không biết từ khi nào đã lăn đến giữa hồ rồi, cũng may sắc trời đã tối, cho dù trên bờ có người cũng không dễ phát hiện ra bọn họ. Liếc mắt nhìn nữ nhân ngoan ngoãn khoác lên vai hắn đang sặc nước, Tống Mạch khua cánh tay bơi về phía bờ có cỏ dại xanh tốt, nơi đó bờ dốc tương đối cao, ẩn ở trong bụi cỏ khó có thể thấy.
Nhưng khi bơi được một nửa, nữ nhân đột nhiên lại giãy dụa, Tống Mạch muốn khuyên nàng nghe lời, đầu lại bị nàng lung tung ấn vào trong nước. Hắn kịp thời ngậm miệng, một tay ôm thắt lưng nàng sợ nàng lại chạy, bên kia đè lại bả vai nàng muốn tránh nước dính vào mặt. Không biết là tại nàng hốt hoảng hay là tại thế nào, vậy mà nàng ôm lấy đầu hắn, sau đó trước khi hắn kịp phản ứng lại, bộ ngực của nàng đã tiến tới. Quần áo của nàng ngay từ lúc giãy dụa dưới đáy hồ đã bị tung ra, trên cơ thể đẫy đà trắng mịn chỉ còn lại một cái tiết khố và một cái yếm, cái yếm ướt đẫm, dính sát trên hai bên ngực, mặt hắn cũng dán theo vào. Rơi vào giữa hai đỉnh kinh người kia, cho dù ngay tại lúc này, hắn cũng có thể cảm nhận được cái cảm giác co dãn mềm mại thần kỳ này.
Tay nàng đặt tại đầu vai hắn, hai chân không ngừng quẫy đạp, hẳn đang coi hắn thành bè gỗ cứu mạng đây?
Tống Mạch chột dạ nhưng lại không thể làm gì, hai tay bắt chéo hai tay nàng ra sau lưng, kẹp người ở dưới nách nhanh chóng lên bờ.
Lên đến bờ, Tống Mạch vội vàng thả người xuống, Đường Hoan càng không ngừng sặc nước, lại vẫn giãy dụa đứng dậy muốn nhảy xuống hồ. Tống Mạch bất đắc dĩ đành phải đè nàng lại, nhắm mắt lại thấp giọng quát:
Đệ muội, nếu muội muốn rời khỏi Tống gia, ta có thể thay nhị đệ làm chủ thả muội đi, cần gì nhất định muốn tìm cái chết?
Đường Hoan mở mắt, không biết là sắc trời ảm đạm, hay là vì bọt nước lăn xuống từ trán làm mờ tầm mắt, nàng chỉ nhìn thấy đường nét trên mặt Tống Mạch. Vất vả lắm mới phun ra được hết nước, nàng vừa giơ tay lên đẩy cánh tay hắn vừa khóc nói:
Thả ta đi? Không cần ngươi giả vờ giả vịt nói dễ nghe như vậy, ta tin lầm ngươi một lần, sẽ không tin ngươi lần thứ hai nữa. Tống Mạch, ngươi với đệ đệ ngươi giống nhau, đều là tiểu nhân ra vẻ đạo mạo! Ngươi buông tay, ta thà rằng chết cũng không cần để huynh đệ các ngươi vũ nhục!
Đầu vai nàng rất trơn, Tống Mạch vốn không giữ chắc, bây giờ nàng giãy dụa đẩy hắn như vậy, tư thế ngồi của Tống Mạch không vững, không tự chủ được nghiêng sang một bên. Đường Hoan nhân cơ hội đứng dậy chạy vào trong nước, Tống Mạch sao có thể để nàng tự tử lần thứ hai, dưới tình thế cấp bách chợt nhào tới từ phía sau. Hắn muốn kéo cổ tay nàng, lại không cẩn thận nắm phải dây lưng của nàng, khi ý thức được sai lầm muốn thu tay lại đã kịp nữa rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái quần ướt đẫm bị hắn kéo xuống, lộ ra cái mông mượt mà vểnh lên ngạo nghễ cùng với đôi chân thon dài của nữ nhân…
Phía dưới đột nhiên lạnh lẽo, Đường Hoan không thể tin xoay người nhìn hắn, vừa lúc hai chân vấp phải cái quần vừa bị tụt ra, nàng không chịu khống chế ngửa mặt ngã về phía sau. Bên bờ bùn lầy trơn trượt, Tống Mạch vốn sắp ngã, bị nàng kéo một cái như vậy, ngã theo về phía trước, hơn nữa Đường Hoan tùy cơ ứng biến cố ý nghênh đón hắn, Tống Mạch vừa vặn nhào vào trên người Đường Hoan, mặc dù hai tay đúng lúc chống lên mặt đất, cũng chỉ tránh khỏi đầu chạm vào nhau, hai cơ thể vẫn là dán lên nhau khít khao.
Trong nháy mắt xung quanh chợt yên tĩnh lại, chỉ có tiếng gió lay động trên mặt nước nhẹ vang.
Trái tim của Tống Mạch cũng sắp nhảy ra ngoài, hô hấp lại càng thêm dồn dập trước này chưa từng có, cũng không biết là bởi vì trước đó bơi lội cứu người, hay là vì cơ thể nữ nhân đặt dưới thân hắn bây giờ. Hắn cúi đầu, mái tóc đen của nàng bung xõa, ngâm dưới nước làm cho khuôn mặt của nàng càng lộ vẻ tái nhợt hơn chọc người thương tiếc, cặp mắt đen ngập nước kia mở to nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng mở ra, càng không ngừng thở hổn hển, giống như hắn, đều bởi vì ngoài ý muốn bất thình lình mà quên cả phản ứng.
Sau quãng khiếp sợ ngắn ngủi, Tống Mạch vội giải thích:
Đệ muội, ta…
Hắn muốn nói không phải hắn cố ý, hắn muốn lập tức đứng dậy rời đi, nàng lại bất chợt ngẩng đầu, hôn lên khuôn mặt hắn rồi hôn tới môi hắn, hai tay ôm chặt lấy hắn. Tống Mạch quá sợ hãi, tránh ra sau. Đường Hoan ôm hắn không buông tay, nhắm mắt quay đầu nói:
Tống Mạch, một nữ tử yếu đuối như ta rơi vào trong tay huynh đệ các ngươi, trốn thế nào cũng không được. Ngươi đã muốn ta, vậy bây giờ ngươi cứ lấy đi là được, ta chỉ cầu ngươi muốn ta xong để cho ta chết đi thôi, một người hầu hạ hai người huynh đệ các ngươi, ta thật sự không làm được.
Nước mắt chảy xuống lã chã, xen lẫn cùng với nước hồ đang rơi xuống, không thể phân rõ.
Tống Mạch biết nàng hiểu lầm rồi.
Hắn tránh tay nàng ra, yên lặng đứng dậy, cởi cái áo đơn còn sót lại trên người phủ lên người nàng, đưa lưng về phía nàng nói:
Đệ muội, muội đừng nói những lời như thế, nghe ta giải thích trước được không? Lúc bữa chiều là nhị đệ không hiểu quy củ trêu chọc muội, cũng không phải ta. Đệ muội, Tống Mạch ta đi thẳng ngồi ngay, cũng không phải là loại tiểu nhân như muội nghĩ.
Đường Hoan không nói chuyện, tiếng khóc ngừng lại, sau một lúc lâu mới hỏi:
Thật, thật sao?
Thiên chân vạn xác, nếu như có nửa câu nói dối, Tống Mạch ta cam nguyện bị thiên lôi đánh xuống.
Tống Mạch nhìn bóng cây lúc nha lúc nhúc ở phía xa, chém đinh chặt sắt.
Đường Hoan mím môi một cái, nói xin lỗi với hắn:
Tống… Đại ca, là ta không đúng, chuyện cũng chưa hỏi rõ ràng đã hiểu lầm huynh, còn… còn làm ra loại việc ngu ngốc này, nhưng… nhưng hôm nay, ta là thật sự không còn mặt mũi gặp người rồi. Đại ca, huynh đi đi, đừng động vào ta.
Rồi lại khẽ khóc lên.
Nghĩ đến những thân mật không nên có vừa rồi, Tống Mạch thở dài,
Đệ muội, việc đêm nay đều là hiểu lầm, chúng ta coi như chưa từng có gì xảy ra. Nếu muội vẫn còn nguyện ý ở lại Tống gia, ta vẫn đối xử với muội như đệ muội như cũ, nếu như muội một lòng muốn đi, sáng mai ta sẽ đưa cùng cách thư cho muội, đưa muội trở về, muội, muội nghĩ thế nào?
Gió đêm thổi tới, Đường Hoan lạnh run, quấn chặc áo đơn của Tống Mạch cuộn tròn thành một khối, run rẩy đáp:
Đại ca, huynh, có thể làm phiền huynh tìm xiêm y về cho ta trước được không? Ta, ta suy nghĩ thật kỹ, một lát nữa huynh đi lên, ta sẽ cho huynh câu trả lời thuyết phục. Cho dù như thế nào, ta, ta cũng không thể cứ cái bộ dạng này mà trở về …
Được.
Tống Mạch đứng dậy, mặc dù sắc trời đã tối tới mức sắp không thấy rõ mọi thứ, nhưng nàng nói không sai, xiêm y phải tìm về. Chỉ là, trước khi sắp xuống nước, Tống Mạch đột nhiên nghĩ đến một chuyện, lại nói:
Đệ muội, có cái gì khó khăn chúng ta đều có thể thương lượng kỹ càng, muội đồng ý với ta đừng có sau khi ta xuống nước lại tiếp tục làm chuyện điên rồ, có thể chứ?
Đại ca yên tâm, nếu có thể sống, ta cũng không muốn chết, ta đã suýt chết hai lần, cảm giác đó, quá khó chịu.
Đường Hoan nức nở nói.
Tống Mạch im lặng, bước vào trong nước.
Chờ đến khi hắn mang theo váy của nàng lên bờ, trời đã tối hoàn toàn.
Hắn nhìn về phía bên bờ trước tiên, nơi đó chỉ có một mảng cỏ dại, không có bóng dáng nàng.
Tống Mạch căng thẳng, lấy tốc độ nhanh nhất bơi lên bờ, vừa muốn gọi người, trong bụi cỏ bên cạnh vang lên giọng nói sợ hãi:
Đại ca, xiêm y của huynh ta đặt ở bên ngoài rồi, huynh đưa của ta tới đi.
Một cánh tay mảnh khảnh vươn ra, quơ quơ về phía hắn.
Trái tim treo lên rốt cuộc cũng rơi xuống, trong đầu bất chợt thoáng hiện lên một màn nhìn thấy trước khi ngã sấp, mặt Tống Mạch nóng lên, quay đầu đưa tới cái váy ướt tí tách. Trên tay chợt nhẹ, nàng nhận lấy xiêm y, trong bụi cỏ truyền đến tiếng động loạt xà loạt xoạt.
Tống Mạch đi đến gần đó mặc xiêm y của mình, do dự một lát, thấp giọng nói:
Đệ muội, mặc y phục ẩm ướt rất dễ cảm lạnh, bây giờ muội lập tức trở về đi, thấy Lập Hạ thì nói muội định làm chuyện điên rồ nhưng lâm trận lùi bước, những thứ khác, ngày mai chúng ta bàn lại.
Nói xong, nhấc chân chuẩn bị rời đi.
Đại ca huynh đừng đi!
Đường Hoan vội vàng nhảy ra, chờ Tống Mạch dừng lại, nàng ôm ngực nói:
Đại ca, ta đã quyết định rồi, ta không đi. Đại ca, huynh không biết, cha nương ta chỉ xem ta là vật đổi ra tiền, bây giờ ta trở về, bọn họ có thể sẽ lại bán ta lấy tiền, sớm muộn gì ta cũng chỉ còn đường chết. Ở lại Tống gia, cho dù Nhị gia không thay đổi, ít nhất, ít nhất còn có đại ca là thật lòng đối xử tốt với ta, có đại ca che chở ta ở trước mặt Nhị gia, ta…. Rất an tâm. Đại ca, huynh… huynh đừng đuổi ta đi, được không? Cho ta thêm một chút thời gian, ta sẽ cố gắng tiếp nhận Nhị gia, hầu hạ Nhị gia thật tốt, van huynh …
Nàng khóc rất đáng thương, Tống Mạch không khỏi đau lòng, lại cho nàng hứa hẹn,
Muội yên tâm, chỉ cần muội sẵn lòng ở lại, ta nhất định sẽ khuyên nhị đệ đối xử thật tốt với muội.
Đại ca, cảm ơn huynh, Hải Đường lớn như vậy, ngay cả thân sinh phụ thân cũng không đối xử tốt với ta được như huynh.
Đường Hoan cảm kích nói.
Lời này nghe rất bình thường, nhưng Tống Mạch lại cảm thấy có chút không ổn, vừa đi trước vừa nhẹ giọng khuyên nàng:
Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, đệ muội mau trở về đi thôi.
Đường Hoan không trả lời, ôm vai đi theo sau hắn.
Ngay từ đầu hai người đều đi về phía trước, Tống Mạch chỉ cho là cùng đường, nhưng khi hắn đến chỗ ban đầu rơi xuống nước nhặt áo khoác ngoài, nàng vẫn còn đi theo hắn. Tống Mạch không thể không xoay người, liếc nàng một cái rồi lại lập tức dời tầm mắt, nghi hoặc hỏi:
Vì sao muội đi theo ta?
Đường Hoan cúi đầu:
Trời rất tối, ta, ta sợ.
Tống Mạch hiểu rõ, muốn nói nơi này không có gì đáng sợ, giây lát sau nghĩ đến nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, đành bất đắc dĩ nói:
Thôi, muội đi phía trước, ta theo đằng sau, đưa muội trở về.
May mắn lúc này, đám hạ nhân hầu hết đều đã ngủ.
Đường Hoan ngượng ngùng nói cái gì đó, nhăn nhó một lát, xoay người bước đi.
Tống Mạch lúc này mới dám nhìn nàng.
Trong bóng đêm, quần áo nàng ướt đẫm, thoạt nhìn càng gầy, hai tay ôm bả vai, đáng thương nói không nên lời.
Hắn liếc nhìn cái áo trong tay, rốt cuộc vẫn không đành lòng, đuổi theo đưa áo cho nàng, ánh mắt nhìn nơi khác, nói:
Muội khoác vào trước đi, một lát nữa đến trước sân, ném xuống đất là được, ta sẽ nhặt lên.
Đại ca…
Đường Hoan ngửa đầu nhìn về phía nam nhân bên cạnh, giọng nói run rẩy.
Tống Mạch biết nàng đang nhìn hắn, hắn không chịu nổi không khí như vậy, thoáng bối rối choàng chiếc áo lên trên vai nàng, vội lui ra sau.
Tiếng bước chân ngừng lại, Đường Hoan thu hồi tầm mắt, cúi đầu, hít một hơi thật sâu mùi hương trên chiếc áo.
Mùi hương này rất quen thuộc, Đường Hoan tham lam ngửi thêm một lát, quấn thật chặt chiếc áo đi về phía trước.
Phía sau rất nhanh đã vang lên tiếng bước chân nam nhân cố ý thả nhẹ.
Đường Hoan trộm cười trong bóng tối.
Tống Mạch, ngươi biết không, lần này, ngươi lại thua rồi.