• 915

Chương 56: Bị Oan


Số từ: 5152
Edit: Lionlion & Trạch Mỗ
Nguồn: khongtheyeu.wordpress
Bả vai ma sát với mặt đất, lúc ngừng lại, đau như thiêu như đốt.
Tống Lăng chống đỡ ngồi dậy, không thể tin nhìn về phía đối diện.
Nơi đó, đại ca tốt của gã vẻ mặt xanh mét trừng gã, dùng cơ thể của mình che chắn nữ nhân ở phía sau, mà nữ nhân suýt nữa bị gã lột sạch kia co rúm lại quỳ gối dưới núi giả, trên người bao phủ áo ngoài mà đại ca gã đã phủ lên chẳng biết từ lúc nào.
Nàng rốt cuộc là nữ nhân của ai? Người của hắn hay là của đại ca?
Tống Lăng
phi
một tiếng, chậm rãi đứng lên, lần đầu tiên không sợ hãi mà nhìn lại Tống Mạch, từng bước từng bước đi về phía đại ca gã:
Đại ca, huynh có ý gì? Nàng là huynh làm chủ thú về cho ta, sao nào, bây giờ huynh hối hận rồi, không nỡ đem nàng cho ta rồi?
Ba lần bốn lượt ngăn cản gã, bây giờ cũng không kiêng dè nàng quần áo không chỉnh tề, trừ phi chính hắn cũng muốn nàng, nếu không Tống Lăng cũng không thể nghĩ ra được lý do nào khác.
Tống Mạch nhíu mày quát gã:
Nói bậy bạ gì đó! Ta chỉ là không quen nhìn ngươi đối với thê tử của mình như vậy!


Không quen nhìn?
Tống Lăng cười lạnh, chỉ vào Đường Hoan nấp ở phía sau Tống Mạch:
Vậy đại ca huynh dạy ta một chút, ta nên đối xử với nữ nhân của ta như thế nào? Đối xử như thế nào với đệ muội tốt của huynh? Động phòng hoa chúc ngươi tình ta nguyện? Đại ca huynh từng thành thân chưa? Huynh từng tận mắt thấy người khác động phòng hoa chúc như thế nào chưa? Huynh không có! Ta nói cho huynh, cho dù chậm một tháng, ta vẫn muốn đối với nàng như vậy, chẳng qua nơi làm đổi thành trong phòng, đổi thành tự nàng cởi quần áo ra để cho ta muốn! Đại ca, một tháng sau, huynh có phải còn muốn dạy ta nên muốn nàng như thế nào hay không? Vậy nhân lúc bây giờ chúng ta đều ở đây, huynh làm mẫu cho ta một cái…


Vô liêm sỉ!
Nghe gã càng nói càng xa, Tống Mạch rốt cuộc không nhịn được, giơ tay vung cho gã một cái tát.
Lại đổ máu rồi.
Nhưng Tống Lăng đã thành thói quen rồi, sau khi cha mẹ mất, gã cũng không nhớ rõ mình bị đại ca đánh bao nhiêu lần rồi, vỗ cái tát vẫn còn là nhẹ. Gã dùng mu bàn tay lau máu ở khóe miệng, quay đầu nhìn chằm chằm vào mắt Tống Mạch:
Vô liêm sỉ? Rốt cuộc là ai vô liêm sỉ? Đại ca huynh đi ra ngoài hỏi thăm xem, có huynh trưởng nhà ai nhúng tay quản chuyện trong phòng đệ đệ? Huynh trưởng nhà ai biết rõ đệ muội quần áo không chỉnh tề còn chạy đến, đừng nói cho ta huynh cái gì cũng không thấy!


Ta…


Huynh cái gì?
Tống Lăng tới gần một bước, nhìn Đường Hoan, chợt không đàng hoàng cười rộ lên:
Bỏ đi đại ca, không phải là nữ nhân thôi sao, huynh đệ chúng ta không đáng phải trở mặt vì nàng. Đại ca, ta không có hẹp hòi gì đâu, nếu huynh thật sự thích nàng, ta có thể tặng nàng cho huynh một nửa, lần đầu tiên cho huynh cũng không sao, đến lúc đó huynh đệ chúng ta cùng nhau…

Mắt thấy nam nhân lại vung nắm đấm tới, Tống Lăng kịp thời trốn sang một bên, ánh mắt đảo một vòng quanh hai người, nghiêng về một phía lui dần ra đường, vừa cười ha ha:
Đại ca, vậy cứ định như thế nhé, hôm nay huynh trước, ta không vội, chờ huynh hưởng thụ xong, ta lại muốn nàng!

Chỉ cần nữ nhân đủ xinh đẹp, Tống Lăng cũng không quá để ý đến lần đầu tiên, hơn nữa nếu đại ca thật có thể vì nữ nhân này mà động tình động dục, tương lai huynh đệ hai người cùng nhau hưởng thụ, Tống Lăng cam nguyện dâng thê tử trên danh nghĩa của mình ra ngoài! Nữ nhi Trương đậu hủ kia thích đại ca, còn không phải bị gã chơi đùa sao, đến nay Tống Lăng vẫn nhớ rõ cảm giác thích thú khi vừa nghe nữ nhân nũng nịu gọi tên đại ca gã sau đó vừa hưởng tư vị của nàng! Bây giờ là thê tử của gã. Thê tử hình như cũng thích đại ca, cơ mà nàng lại là nữ nhân của gã, nàng muốn qua cùng đại ca, gã thành toàn, nhưng nàng cũng phải hầu hạ gã!
Cuối cùng liếc mắt nhìn hai người kia một cái, Tống Lăng cười ý vị thâm trường, xách theo quần lót nghênh ngang rời đi.
Đó thật sự là nhị đệ của hắn sao?
Tống Mạch mờ mịt nhìn bóng lưng dần dần xa của Tống Lăng, đứng lặng tại chỗ, cho đến khi bên tai truyền đến tiếng khóc yếu ớt.
Hắn quay đầu nhìn lại, nàng quỳ gối dựa vào núi đá, đầu nghiêng vào trong, tóc đen che mặt. Mái tóc dài của nàng xoã ra, từ đầu vai trút xuống xuống dưới. Trên người nàng khoác áo của hắn, nhưng trước đó Tống Mạch nhìn thấy, cái áo của nàng bị xé hỏng rồi, rách nát tơi tả vắt lên trên cánh tay bị trói phía sau, trừ cái đó ra, toàn thân chỉ còn cái quần rơi ở dưới chân.
Cái yếm đỏ nhạt, rơi ở cách đó không xa.
Hắn nhớ lại một màn vừa rồi kia. Nhị đệ đột nhiên dùng răng tháo dây thắt yếm của nàng, bàn tay cũng muốn kéo dây lưng của nàng, nàng vừa giãy dụa vừa quay đầu nhìn hắn, ánh mắt buồn bã tuyệt vọng. Hắn bất chợt không thể chịu đựng được, lao tới hất nhị đệ ra, nhưng cái yếm và quần của nàng đã tụt xuống, hắn không chút do dự cởi áo ra khoác cho nàng. Một khắc kia, hắn sợ không phải mình thấy, mà là không muốn để cho nhị đệ nhìn thấy.
Vì sao lại có cái loại suy nghĩ không nên có này trong đầu?
Sao sự việc lại đi đến bước này?
Còn có ánh sáng rực rỡ trong đầu khi đó, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa hắn đã nhớ ra.
Đầu đau như muốn vỡ ra, thân hình Tống Mạch chao đảo, ngã đổ vào núi đá, nhắm mắt lại. Hắn khó chịu, rất khó chịu, hắn cái gì cũng không muốn suy nghĩ.
Xuyên qua khe hở, Đường Hoan len lén quan sát nam nhân cách nàng chỉ xa có mấy bước.
Hình như hắn có chuyện gì đó phiền lòng?
Nghĩ đến mới rồi nghe thấy tiếng nam nhân cãi vã, Đường Hoan thật sự là, rất bất ngờ. Rất bất ngờ vì gã Tống Lăng vậy mà lại có ý nghĩ xấu xa cùng huynh trưởng chia sẻ một nữ nhân trong đầu, cũng rất bất ngờ Tống Mạch lại có thể quan tâm nàng tới vậy, vì một nữ nhân quen biết chưa đến vài ngày mà sinh ra rạn nứt với đệ đệ song sinh. Đương nhiên, Tống Mạch đối với nàng như vậy, Đường Hoan rất vừa lòng, nàng chỉ là có chút buồn bực, trong giấc mộng này, tốc độ Tống Mạch thích nàng nhanh quá mức khiến cho nàng ngạc nhiên.
Chẳng lẽ đúng là vì công lao của hai cái bánh bao cỡ to trước ngực?
Chắc hẳn là vậy rồi, Đường Hoan không thể nghĩ ra được lý do gì khác, chỉ tiếc, đại bá và đệ muội, khó nhất không phải là khiến cho hắn thích nàng, mà là đánh vỡ rào cản thế tục trong lòng hắn. Bởi vì trở ngại từ thân phận, chỉ sợ Tống Mạch thích nàng rồi, hắn cũng sẽ không thừa nhận, không có lý do thích hợp cùng với thiên thời địa lợi, nam nhân cổ hủ này nhất định sẽ không xuống tay với nàng.
Có lẽ, nàng nên tìm cơ hội từ chỗ Tống Lăng, mượn Tống Lăng xoá bỏ băn khoăn trong lòng hắn?
Rõ là hai huynh đệ phiền toái, Đường Hoan suy nghĩ đến đau cả đầu, thôi đành không nghĩ nữa, ngoan ngoãn chờ nam nhân mở miệng.
Nhưng nàng đợi đến trời xẩm tối, hai chân quỳ cũng tê dại rồi, nam nhân vẫn như cũ không hề có động tĩnh.
Đường Hoan suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói:
Đại ca, ta, đều do ta không tốt, làm cho huynh và Nhị gia tức giận. Huynh yên tâm, ta đã suy nghĩ kỹ rồi, đã gả cho Nhị gia, nếu không dám chết, ta nên vui vẻ sống cùng Nhị gia, cái gì một tháng hay không một tháng, đúng là uất ức cho Nhị gia rồi. Đại ca, huynh đừng vì chuyện này mà phải nghĩ nhiều, Nhị gia vừa rồi nói những lời kia đều là nói nhảm, không coi là gì hết … Đại ca, ta ở đây chờ, huynh giúp ta mời Nhị gia trở lại đi, ta tự mình khuyên hắn, tạ lỗi với hắn. Qua đêm nay, các huynh vẫn là huynh đệ tốt như trước, ta an phận hầu hạ Nhị gia, một nhà ba người chúng ta sống hòa hòa thuận thuận.

Tống Mạch kinh ngạc nhìn về phía nàng.
Quả thực, tất cả nguyên nhân đều nằm ở việc nàng không muốn chung phòng với Nhị đệ, hắn mềm lòng mới đồng ý với nàng, mới gặp phải nhiều chuyện như vậy. Nếu nàng chịu phối hợp với nhị đệ…
Cho dù thân thể phối hợp rồi, trong lòng vẫn là không muốn.
Tống Mạch không muốn nàng uất ức, nhưng nói không rõ lý do tại sao.
Hắn mở mắt, hỏi ra một vấn đề hắn đã muốn biết đáp án,
Đệ muội, muội là vì tình cảm của huynh đệ chúng ta, mới quyết định nhận nhị đệ sao?
Nữ nhân đáng thương lại quá lương thiện này, nhị đệ, đúng là không xứng với nàng.
Đường Hoan lắc đầu:
Cũng không phải tất cả. Giờ ta, ta đã bị Nhị gia xem qua sờ qua, ta đã là người của ngài ấy, còn nói chuyện gì đến nhận hay không nhận? Cho dù cùng cách, mang theo một tấm thân không sạch sẽ như vậy, ta còn có thể lòng không khúc mắc mà tái giá sao? Đại ca, huynh đừng quan tâm, cầu huynh tìm Nhị gia trở lại đi, thời gian quá lâu, ta sợ, sợ hắn hiểu lầm huynh và ta thật sự…

Tống Mạch vẫn không nhúc nhích, lồng ngực bị đè nén, bế tắc nói không nên lời.
Cái gì gọi là người của nhị đệ? Là bởi vì bị nhị đệ chạm qua sao? Vậy đêm đó hắn đụng chạm cùng nàng ở trong nước ở bên bờ thì tính là cái gì? Còn có, sạch sẽ hay không sạch sẽ, nghe nàng nói chính mình như vậy, ngực hắn khó chịu tựa như bị búa tạ nện phải. Nếu hắn không có do dự, nếu hắn ngăn cản Nhị đệ lúc gã nhắc tới nàng, nàng cũng sẽ không phải chịu ức hiếp như thế đúng không?
Tống Mạch không muốn để cho nhị đệ chạm vào nàng, ít nhất, hắn không muốn thấy, thấy rồi, hắn sẽ không khống chế được mình.
Rõ ràng không có ý nghĩ gì với nàng, mà sau khi tiếp xúc thân mật, thân thể mất đi kiểm soát. Thân thể của nàng là độc, không thể chạm vào không thể nhìn.
Trước mắt chuyện hắn có thể làm, chỉ là tránh né nàng.

Đệ muội, muội yên tâm, ta nói lời giữ lời, trước đã đồng ý với muội thời hạn một tháng, thì nhất định sẽ làm được. Đêm nay nhị đệ đúng là xung động, không lựa lời mà nói, muội đừng để trong lòng, khi về ta sẽ khuyên nó, bảo nó nhận lỗi với muội. Chỉ có điều, một tháng sau, còn xin muội nhìn phần mặt mũi của ta, thông cảm cho nó nhiều hơn, vui vẻ sống cùng nó.
Chỉ cần không nhìn thấy, hắn chắc sẽ quản được mình.

Đại ca, thật sự không cần…


Đệ muội, cứ định như vậy, sau này muội và Lập Hạ cố đợi ở trong phòng, tránh lại bị nhị đệ làm phiền.


Vâng, được ạ.
Đường Hoan cúi đầu, qua một lúc, thanh âm nhẹ hơn:
Đại ca, sắc trời không còn sớm, huynh, huynh giúp ta cởi đai lưng buộc trên tay đi, ta… tự ta không làm được.

Mặt Tống Mạch nóng lên, muốn từ chối, lại không tìm được lý do từ chối, dù sao việc này cũng không tiện để cho hạ nhân biết. Xem xét vị trí hai người, Tống Mạch nhắm mắt lại:
Được. Đệ muội yên tâm, giơ cổ tay phía sau lên một chút là được, ta nhắm mắt tới giúp muội.
Chỉ cần vén lên một góc áo, sẽ không chạm phải người nàng.
Đường Hoan bằng lòng đáp vâng một tiếng, xoay lưng, nửa người trên cong về phía trước tránh cho áo của Tống Mạch rơi xuống, hai tay còn phải cố gắng giơ về phía sau, dễ dàng cho Tống Mạch tìm kiếm.
Tống Mạch đi tới, chân trước đụng phải nàng, hơi lui ra phía sau một chút, nửa ngồi xổm xuống, sờ soạng tay nàng. Đụng tới, hắn với tới bên trong, không nghĩ bên trong còn có cái áo kia tự nàng cụp xuống, đành phải đẩy áo ra mò vào bên trong.
Động tác của hắn đã rất nhẹ nhàng rất cẩn thận rồi, đáng tiếc đầu vai của Đường Hoan quá trơn, nàng lại cố ý làm chuyện xấu, áo ngoài của Tống Mạch liền chảy xuống, một nửa rơi trên mặt đất, một nửa rơi ở trên tay Tống Mạch.

A, rơi!

Đường Hoan cứu vãn chuyển ra phía sau, thử nhún vai ngăn cản xiêm y rơi xuống, nhưng nàng quỳ hồi lâu, đầu gối sớm đã tê rần, sau khi đụng vào đầu Tống Mạch, hai chân đã không chịu khống chế duỗi ra phía trước, nửa người trên thì dựa vào ngực Tống Mạch đổ nghiêng sang một bên.

Cẩn thận!
Tống Mạch theo bản năng đỡ nàng, tay lại ngoài ý muốn đụng tới da thịt trắng mịn, giật mình rút tay về.
Đường Hoan khẽ kêu một tiếng, ngay sau đó liền ngã xuống đất, hai tay còn bị trói ở sau người.

Đại ca!
Nàng có chút tủi thân oán giận nói.
Tống Mạch gấp đến độ mở to mắt, chống lại ngọc thể nằm ngang của nàng lại lập tức nhắm lại,
Ta, ta không phải cố ý!
Dưới tình thế cấp bách, bất chấp những thứ khác, tìm kiếm tay nàng mở trói cho nàng thật nhanh, ngay sau đó lấy tốc độ nhanh nhất nhảy dựng lên, ném áo mình bỏ chạy.
Đường Hoan quay đầu, trơ mắt nhìn hắn chạy đi.
Nam nhân này, nếu là có một thành dâm đãng của đệ đệ hắn, vừa rồi cũng đã có thể nhào lên rồi.
Gặp được hắn, thật sự là khổ tám đời!
Đường Hoan xoa bóp đầu gối, túm xiêm y lên mặc vào.
Sờ soạng chạy về, lại nghe thấy phía sau có tiếng bước chân nhỏ khó có thể nghe thấy.
Đường Hoan kinh ngạc trong lòng, người này, đã lúc này rồi, vậy mà còn nhớ rõ chuyện nàng nói mình sợ tối?
Đường Hoan vội ôm lấy cánh tay giả vờ đáng thương.
Có lẽ, đổi lại thành nữ nhân khác gặp được Tống Mạch, được Tống Mạch đối đãi như vậy, chắc sẽ rất thỏa mãn?
Nhưng Đường Hoan rất hoài nghi, đổi lại nữ nhân khác, không có da mặt dày cùng quyết tâm hái hắn như của nàng, người nọ chỉ sợ tới đến gần Tống Mạch cũng không dám?
Cho nên à, chỗ thịt béo này nàng nhất định gặm, cho dù chân hắn dài như thế nào, nàng cũng sẽ bắt được hắn, ăn chán, ném đi.
Đường Hoan trở về hậu viện.
Tống Mạch tâm tình phức tạp trở về phòng.

Thế nào, cảm giác muốn nàng không tệ chứ?
Tống Lăng nghiêng người tựa vào đầu giường đặt gần lò sưởi, Tống Mạch vừa tiến đến, gã đã châm chọc hỏi. Bình thường ra vẻ nghiêm trang, còn không phải làm lâu như vậy, trời tối mới trở về?
Trong phòng không thắp đèn, Tống Mạch cũng không muốn thắp. Cả người kiệt sức, hắn không muốn lại tiếp tục tranh chấp với nhị đệ, đứng trước mép kháng, nói lời sâu xa:
Nhị đệ, ta biết lời đệ là lời nói trong lúc tức giận, bởi vì đại ca vẫn ngăn cản đệ suốt, trong lòng đệ không thoải mái. Được rồi, chuyện lúc trước chúng ta không nhắc tới nữa, vừa nãy chính miệng nàng nói với ta bằng lòng tiếp nhận đệ, thời hạn một tháng cũng không cần đệ giữ, chỉ vì để hai huynh đệ chúng ta không giận nhau nữa. Nhị đệ, nữ nhân tốt như vậy, thú được nàng là phúc khí của đệ, đại ca đối tốt với nàng, cũng hoàn toàn là nghĩ đến đệ, cho nên đệ mau mau bỏ những thói hư tật xấu kia đi, đối xử với nàng thật tốt vào.

Tống Lăng quá là bất ngờ,
Huynh thật sự không chạm vào nàng?
Đã cởi đến thế rồi …
Tống Mạch thở dài,
Không có, nhị đệ, đệ đừng suy nghĩ lung tung nữa, nếu ta thực sự có cái loại tâm tư xấu xa này, lúc trước cần gì cho đệ thú nàng?

Lời này cũng là thật.
Tống Lăng rất hiểu đại ca mình, hắn nói không chạm vào, vậy chắc chắn là không chạm vào. Aiz, quá đáng tiếc, gã còn mong đợi được chơi cùng đại ca nữa đây.
Quên đi, có thể thoát khỏi cái ước định chó má kia cũng không tệ.

Được rồi, vừa rồi là đệ hiểu lầm đại ca, đại ca huynh đừng tức giận, huynh yên tâm, chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe đệ, đệ sẽ đối tốt với nàng.
Tống Lăng rất chân thành nói, gã đối với mỹ nhân từ trước đến giờ đều thương hương tiếc ngọc, tối nay chẳng qua là bị Hải Đường chọc giận.
Tống Mạch yên tâm, thấy Tống Lăng chuẩn bị xuống đất, hắn ngăn gã lại, có chút lo lắng không thể giải thích nói:
Nhị đệ, mặc dù nàng bằng lòng, nhưng ta nghĩ, bây giờ khẳng định trong lòng nàng còn không vừa lòng với đệ, vậy vẫn hứa hẹn thời hạn một tháng với nàng như cũ đi. Chỉ có điều nhị đệ yên tâm, chỉ cần đệ đồng ý với ta một tháng này lấy lễ đối đãi với nàng, ta không ràng buộc đệ nữa, đệ có thể đi ra đằng sau tìm nàng nói chuyện với nàng.

Thì ra vẫn là để ý…
Trong bóng tối, Tống Lăng bật cười, gã biết chắc đại ca tốt của gã thực sự là không có cách nào rồi.

Đại ca, ta có thể nghe lời huynh, chỉ có điều, huynh phải chứng minh với ta trước, trong lòng huynh thật sự không có nàng.
Tống Lăng một lần nữa tựa vào trên vách tường, khiêu khích nói.
Tống Mạch nhìn gã, chậm rãi hỏi:
Chứng minh như thế nào?
Nàng là nút thắt giữa hai huynh đệ hắn, hắn phải cởi ra.
Tống Lăng chậm rãi bật cười,
Đừng nóng vội, hai ngày nữa huynh sẽ biết.

Tống Mạch nhìn không thấy vẻ mặt của gã, mặc dù thấy, hắn cũng không đoán ra được đệ đệ ruột rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

Đệ đừng làm bậy.

Đây là câu duy nhất hắn có thể nói.
Hai ngày tiếp theo, Tống Lăng cũng không hề đặt chân tới hậu viện, mà là ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Tống Mạch giúp hắn làm việc, chạng vạng ngày thứ ba mới tới hậu viện tìm Đường Hoan, nhưng là báo cho Tống Mạch biết trước tiên đã, nói gã chỉ là đi sang nói chuyện một lát, rất nhanh sẽ trở về.
Thái độ của đệ đệ thành khẩn, Tống Mạch tất nhiên không có lý do gì ngăn cản, hơn nữa biểu hiện hai ngày này của Tống Lăng, nhiều ít cũng làm cho hắn buông lỏng.
Hậu viện, Tống Lăng vừa vào nhà bèn đuổi Lập Hạ đi.
Đường Hoan ngồi ở trên kháng, quan sát Tống Lăng, để Lập Hạ đang do dự bối rối đi ra ngoài. Không có nội lực, nhưng dù gì nàng vẫn còn nhớ những chiêu thức trước kia, nếu Tống Mạch vô tình, để nhị đệ hắn tới đây đùa giỡn nàng, cũng đừng trách nàng lòng dạ độc ác. Tống Lăng nếu dám cứng rắn, nàng đánh chết hắn.
Tống Lăng bị dáng vẻ phòng bị của nàng chọc cho bật cười, ngồi nghiêng ở đầu giường đặt gần lò sưởi, dịu dàng nói:
Yên tâm đi, ta chỉ tới đây nói chuyện với nàng một chút, không có suy nghĩ xấu khác.

Đường Hoan không tin lắm, bỏ khăn thêu
làm ra vẻ
trên tay xuống, cúi đầu hỏi:
Nhị gia muốn nói gì?


Hải Đường, nàng không muốn để cho ta chạm vào, là vì nàng thích đại ca của ta, đúng hay không?

Đường Hoan khiếp sợ ngẩng đầu, trên mặt ửng đỏ:
Không có! Ta và đại ca là trong sạch, ngươi đừng nói xấu ta!


Vậy nàng mặt đỏ cái gì?
Tống Lăng nhìn chằm chằm khuôn mặt của của nàng, trong lòng cười lạnh,
Hải Đường, nếu ta chứng minh đại ca không thích nàng, có phải nàng sẽ chịu tiếp nhận ta hay không?
Đại ca là vì nàng không muốn mới ngăn cản gã, nếu Hải Đường đồng ý rồi, đại ca cũng không có cớ tiếp tục nhúng tay. Gã vốn định cùng đại ca muốn nàng, nhưng đại ca sĩ diện đến chết không đồng ý, vậy gã đành phải tự mình nghĩ cách nhanh chóng ăn được người, dù sao gã cũng sẽ không ngoan ngoãn nghe đại ca sắp đặt tuân theo ước hẹn.
Gã muốn chơi cái gì?
Đường Hoan tới đây thì hứng thú, cúi đầu nói:
Ta không thích đại ca, không cần ngài chứng minh.

Tống Lăng hừ một tiếng, đứng dậy, vừa ra đến trước cửa mới liếc xéo nàng một cái:
Một khi đã như vậy, chạng vạng ngày mai, ta sai người gọi nàng đến cạnh núi giả trong vườn hoa, đến lúc đó mặc kệ nhìn thấy cái gì, nàng cũng đừng đau lòng nhé, nếu không ta sẽ hiểu lầm nàng thật sự thích đại ca của ta.

Nam nhân lạnh mặt đi rồi, Đường Hoan ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi ngẩn người.
Nhìn thấy cái gì, nàng sẽ bị thương tâm đây?
Từ góc độ của Tống Lăng suy nghĩ, hay là gã muốn cho nàng xem Tống Mạch thân thiết cùng nữ nhân khác?
Không có khả năng, Tống Mạch với cái loại tính tình này, sẽ không bảo giờ chịu để đệ đệ điều khiển, cho dù hắn muốn phối hợp với nhị đệ hắn, nhiều nhất cũng chỉ là giả vờ trò chuyện cùng nữ nhân khác, như vậy nàng có thể giả bộ thương tâm, trong lòng cũng không quan tâm. Điều duy nhất nàng sợ là Tống Mạch bị người khác nhanh chân đến trước, nhưng Tống Lăng có bản lĩnh khiến cho Tống Mạch sao?
Kê đơn? Vậy Tống Lăng chắc chắn phải thất vọng rồi , xuân dược không có tác dụng đối với Tống Mạch trong mộng. Khiến cho Tống Mạch cam tâm tình nguyện một nữ nhân nào đó chỉ vì lừa gạt nàng? Chính Tống Mạch đã không đồng ý, thì Tống Lăng cũng không cần trông cậy vào việc tìm nữ nhân tới quyến rũ hắn. Tống Mạch đến ngay cả nàng dùng đủ kiểu thân thể dụ dỗ hắn mà có thể từ chối, nữ nhân khác… Đường Hoan vừa nghĩ tới đã buồn cười.
Nhưng mà, nhìn dáng vẻ chắc chắn như vậy của Tống Lăng, hay là Tống Mạch thực sự đồng ý cùng nữ nhân nào nói chuyện lừa nàng?
Đường Hoan bất chợt cảm thấy rất mong đợi, Tống Mạch sẽ nói lời ngon tiếng ngọt sao?
Sau bữa cơm chiều ngày hôm sau không lâu, quả nhiên có người đến báo cho nàng.
Đường Hoan cài một cây trâm lên đầu, tách Lập Hạ ra, tự mình bước ra cửa.
Vườn hoa cảnh sắc không tệ, nàng không nhanh không chậm đi tới, nói không rõ vì sao, nàng chính là tin tưởng Tống Mạch sẽ không chạm vào nữ nhân khác.
Bên cạnh núi giả, Tống Mạch đứng ở khúc quanh, toàn thân cứng ngắc.
Cách đó không xa, là tiếng nhị đệ thở dốc dồn dập, là tiếng nữ nhân như khóc như thút thít cầu xin tha thứ, còn có tiếng thân thể chạm vào nhau
bành bạch
.
Hắn không dám nghe, không dám nhận âm thanh kia rốt cuộc có phải của nàng hay không.
Nhị đệ bảo hắn chứng minh mình không thích nàng, chính là muốn cho hắn tận mắt thấy nó muốn nàng sao?
Nhưng vạn nhất là…

Đại ca, huynh đã đến rồi nhỉ? Đến đây thì xuất hiện đi.
Tống Lăng bấm eo nha hoàn trước người, vừa làm việc, vừa nhìn Tống Mạch bên kia thấp giọng gọi. Gã muốn một nữ nhân, thật sự quá mức dễ dàng, đại ca nghĩ rằng huynh ấy đã cảnh cáo, đám nha hoàn này sẽ không thể động tâm với gã sao? Hừ, vì ép đại ca buông tha cho, vì sớm ngày có được Hải Đường, gã liền thỏa mãn một nha hoàn đi. Nghĩ đến đại ca đã ở bên kia nghe, Tống Lăng ra vào càng ngày càng mạnh mẽ.

A, Nhị gia, buông ra…
Nha hoàn bị Tống Lăng dụ dỗ giờ cảm thấy sợ hãi, Đại gia là loại người nào, bị Đại gia nhìn thấy mặt ả, ả cũng không sống nổi. Không biết thế nào ả càng trốn, nam nhân đang làm lại càng tận hứng.
Nhưng giọng nói của ả không thể nghi ngờ làm cho Tống Mạch từ trong hít thở không thông sống lại.

Nhị đệ, ngươi rốt cuộc đang làm loạn cái gì?
Hắn muốn đến đá gã thật mạnh!

Đại ca huynh đừng tới đây, Hải Đường lập tức tới ngay, chúng ta đánh nhau, nàng khẳng định biết ta làm chuyện có lỗi với nàng, sẽ càng hận ta.
Tống Lăng thở gấp nói,
Đại ca, huynh không phải nói huynh không thích nàng sao? Không phải muốn cho nàng vui vẻ sống cùng ta sao? Vậy hôm nay huynh cõng cái oan ức này thay ta là được rồi, chỉ cần huynh cõng thay ta lần này, sau này ta không bao giờ chạm vào nữ nhân khác nữa!


Ngươi…


Nhị gia? Là ngài sao?

Ngay tại lúc Tống Mạch chuẩn bị đi qua đánh người, phía sau truyền đến câu hỏi nghi vấn của nữ nhân. Tống Mạch khiếp sợ quay đầu, đã thấy bước chân mềm mại lộn xộn của nàng đi về phía bên này. Hắn muốn ngăn cản nàng, động tác của Tống Lăng còn nhanh hơn hắn, nắm chặt thắt lưng nha hoàn đẩy lên mặt đất, gã nằm sấp xuống theo, vừa vặn lộ ra nửa thân trên trần trụi của hai người. Hắn quay đầu, sắc mặt lạnh như băng giận giữ mắng mỏ Tống Mạch:
Nhị đệ, sao ngươi mang đệ muội đến bên này … Ưm, rời đi ngay!
Vừa nói, động tác trên thân cũng không ngừng, bàn tay to cầm ngực nha hoàn vuốt ve, đầu đung đưa theo động tác lên xuống.
Tống Mạch như gặp phải sét đánh,
Ngươi…


Nhị đệ, đừng quên lời ngươi đã nói!
Tống Lăng nhìn chằm chằm theo dõi hắn.
Tống Mạch căng thẳng trong lòng, vội nhìn về phía Đường Hoan.
Đường Hoan nhanh chóng từ trong bội phục Tống Lăng hoàn hồn. Nàng nhìn hai người quấn lấy nhau ở bên kia, nước mắt từ từ chảy xuống hai má, đau lòng muốn chết:
Đại ca, Tống Mạch, không nghĩ tới ngươi lại là hạng người như thế!
Nói xong, chợt nhào vào trên người nam nhân đang ngây người ở phía trước, nắm chặt cánh tay hắn khóc lớn:
Nhị gia, ngài dẫn ta đi thôi, ta không muốn ở lại chỗ này!


Ta…


Nhị đệ, ngươi còn không mau mau dẫn đệ muội đi!
Tống Lăng nhìn thê tử của mình cùng đại ca ôm nhau, chẳng những không cảm thấy tức giận, ngược lại càng hưng phấn, che miệng nha hoàn nhưng ra sức ép buộc, tiếng động
bành bạch
cùng với tiếng nữ nhân khống chế không được kêu rên, càng ngày càng vang.
Đường Hoan chôn ở trong lòng nam nhân, ôm lỗ tai lắc đầu:
Nhị gia, cầu ngài, mau dẫn ta đi đi!


… được.

Trong đầu Tống Mạch một mảnh hỗn loạn, đã nói không rõ rốt cuộc nên suy nghĩ cái gì rồi, động tác cứng ngắc ôm lấy nàng, chậm chạp rời đi.
Vạch trần chân tướng, chính là ở trước mặt nhị đệ thừa nhận mình thích nàng, nàng cũng sẽ càng hận nhị đệ, cái nhà này, sẽ không giữ được nữa rồi.
Không nói thật, ở trong mắt nàng, cái kẻ đè trên nha hoàn làm loạn kia, không phải sẽ thành hắn sao?
Cho nên nàng khóc đau lòng như vậy, là thật sự thích hắn ư?
~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: khụ khụ, giấc mộng này, bởi vì vấn đề thân phận bởi vì muốn cho Tống Mạch rối rắm sau đó buộc hắn thức tỉnh, cho nên viết lên có chút nặng nề( đau đầu quá ), mọi người yên tâm, sau đó sẽ khôi phục thoải mái ~
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chín Giấc Mộng Xuân của Nữ Hái Hoa Tặc.