Chương 69: Trấn áp
-
Chín Giấc Mộng Xuân của Nữ Hái Hoa Tặc
- Tiếu Giai Nhân
- 4955 chữ
- 2020-05-09 12:28:59
Số từ: 4946
Edit: Lionlion & Trạch Mỗ
Nguồn: khongtheyeu.wordpress
Hắn tiến vào bất ngờ, Đường Hoan kìm lòng không đậu khép hai chân lại, nơi đó lại càng tự động co rút lại, kháng cự hắn.
Đại khái là nhận thấy được nàng khó chịu, nam nhân dừng xâm nhập.
"Sợ sao?" Đây dù sao cũng là lần đầu tiên trong kiếp này của nàng, nếu nàng tiếp tục ngoan ngoãn, Tống Mạch còn có thể khống chế chính mình thu tay lại.
Đường Hoan nghiêng đầu, mắt cười nhìn hắn.
Nam nhân bị bịt mắt, một cái dây đen mang đến cho khuôn mặt tuấn mỹ của hắn thêm một loại cảm giác thần bí. Chân mày hắn dãn ra khuôn mặt bình tĩnh, nhìn như nắm trong tay tất cả, nhưng bàn tay to của hắn nắm chặt cánh mông nàng, ngón tay dừng ở trong cơ thể nàng, đều thuyết minh rằng hắn có bao nhiêu muốn nữ nhân của hắn.
"Sợ cái gì? Thiếu gia, Tiểu Ngũ thích chàng sờ ta, nơi nào cũng thích được thiếu gia sờ." Nàng nhấc chân vòng lấy thắt lưng hắn, hai chân mắc vào lưng hắn kéo mình về phía hắn, "Ừm, thiếu gia, hình như lại sâu một chút rồi."
Ban ngày ở trên núi, nàng đã buông thả chính mình. Một mặt hình hài phóng túng tất cả đều bày ra ở trước mặt hắn, Tống Mạch tất cả đều chiều nàng nghe theo nàng đùa giỡn, cũng không chút mảy may nghi ngờ hoặc phản cảm. Có lẽ, tựa như sư phụ đã nói, ở trên giường, nam nhân càng thích nữ nhân tràn đầy nhiệt tình một chút đi? Đúng vậy, thân thể bị dục.vọng khống chế, dục.vọng bị nữ nhân điều khiển, lại là nữ nhân mình thích, khi tình nùng, nam nhân chỉ muốn thoả thuê phóng túng, nào còn có lòng dạ suy nghĩ cái khác?
Thích nàng, cái dạng gì của nàng cũng đều là tốt. Không thích, cho dù cẩn thận cũng nhìn không vừa mắt.
"Thiếu gia, cảm thấy, thật kỳ quái..." Dứt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn này trong đầu, Đường Hoan toàn tâm quyến rũ nam nhân trước mắt.
"Chỗ nào kỳ quái?"
Tống Mạch từ ngồi xổm chuyển thành ngồi khoanh chân, để cho chân nàng kẹp phía dưới hắn tránh cho ảnh hưởng đến động tác trên tay, sau đó vừa hỏi vừa thuần thục động. Lúc trước Tiểu Ngũ chính là quyến rũ hắn như thế này, lần đó nàng còn to gan hơn, trực tiếp kéo tay hắn đưa vào, hoàn toàn không giống với tiểu thư khuê các hắn biết trong sách vở. Nhưng hắn cũng không cảm thấy là nàng như vậy không tốt, bởi vì là nàng, bởi vì nàng chỉ làm vậy với hắn, hắn thích.
"Tiểu Ngũ, như vậy, thoải mái không?"
Tuy rằng cách một đời hai đời, nhưng mỗi một chớp mắt ở cùng nàng cũng bị hắn nhớ đi nhớ lại suốt mười tám năm, cho nên hắn quen thuộc thân thể của nàng, sâu sâu nông nông, rất nhanh đã móc ra suối nước róc rách. Nàng cũng từ ngôn ngữ khiêu khích lúc ban đầu biến thành hừ hừ hít hít, chợt cao chợt thấp. Tống Mạch không nhìn thấy nàng vặn vẹo, lại nghe thấy tiếng nàng cào nệm giường phát ra tiếng vang trêu người, tưởng tượng thấy, nhưng so với tận mắt nhìn thấy lại càng chọc ra lửa hơn.
Nhiệt tình lại quật cường, dù là không chịu nổi cũng không chịu cầu hắn dừng lại, chỉ nâng thắt lưng lắc mông muốn tránh né ngón tay hắn. Tống Mạch không để cho nàng thực hiện được, chậm rãi lại thay đổi tư thế, nửa quỳ ở giữa hai chân nàng, gập đùi phải lên ngăn cản nàng khép hai chân lại, tay trái đè ép lên một cái khác, tay phải thì không ngừng vào sâu ra nông, một ngón tay trở thành hai ngón tay, nghe trong miệng nàng hoặc thở gấp gáp hoặc kêu rên, phía dưới thì là tiếng vang tí tách theo quy luật.
"Tiểu Ngũ, còn chịu được không?"
"Meo meo..."
Nàng không nói chuyện, không biết là giận đến mức không muốn để ý đến hắn, hay là tự lo không xong, đầu giường lại truyền đến một tiếng mèo kêu.
Trong lòng Tống Mạch vừa động: "Tiểu Ngũ, lại đây."
Nghe thấy chủ nhân gọi đến, mèo trắng dựng tai, nhanh chóng đứng dậy, nện bước chân nhẹ nhàng đi tới, cơ thể lông lá mượt mà chui qua từ dưới chân đang gập lên của nữ chủ nhân, cái loại lông mèo mềm mại đụng chạm này, khiến cho toàn thân Đường Hoan run lên. Ngón tay nam nhân không ngừng, nhưng hắn gọi mèo tới đây làm gì? Đường Hoan gắng gượng chống nửa người trên lên, đã thấy Tống Mạch đang dùng cái tay rảnh rỗi kia sờ đầu mèo trắng, mèo trắng ngoan ngoãn nằm xuống, nằm ở giữa hắn và nàng... Cái đuôi xù chầm chậm kia bị nam nhân nắm lấy, nam nhân nắm lấy nó đưa về phía bên trên chỗ ngón tay hắn đang ra vào kia.
Ngứa không cách nào hình dung... lông mèo mềm mại xù lên, như là trực tiếp lướt qua chóp tim nàng.
Một cái, toàn thân nàng phát run.
Hai cái, nàng rốt cuộc không chống đỡ nổi mình, ngã trở lại trên nệm giường.
Ba cái, nàng nắm chặt nệm giường cắn môi không cho mình kêu ra.
Tống Mạch không cần nàng kêu, bởi vì nàng đột nhiên xuất hiện thủy triều cùng liên tiếp đạt tới. Co rút kẹp chặt dịu dàng của hắn, đều rõ ràng truyền ra ẩn nhẫn của nàng.
"Tiểu Ngũ, như vậy, thoải mái không?" Ngón tay hắn không động, cầm đuôi mèo nhẹ nhàng quấn quanh ngón tay nửa vòng, lại từ dưới mà lên trêu chọc trở lại. Bởi vì dính nước, cái chót đuôi ướt cả rồi, chẳng qua, hiệu quả tựa hồ rất tốt, làm cho nàng run rẩy càng lợi hại hơn.
Đường Hoan chịu không nổi rồi.
Vốn là cái chót đuôi rời rạc phảng phất như ngưng tụ lại thành một sợi, rơi ở trên người càng nặng càng ngứa, mà nam nhân kia cũng không biết là khống chế như thế nào, thế nhưng có thể một tay cuốn vòng vòng một tay biến đổi đa dạng làm nàng, hai bên không chậm trễ.
Hắn là từ đâu học được những thủ đoạn này, sao lại đột nhiên biết chơi như vậy?
Nàng chưa từng dạy hắn!
Vô số suy nghĩ nhanh chóng xẹt qua đầu, khi cái chót đuôi kia lại lướt qua non.mềm đang bị ngón tay hắn tách ra, Đường Hoan rốt cục cũng không khống chế được nữa, thân thể trốn ra sau, trong miệng khó nhịn cầu hắn: "Tống Mạch, đừng dùng cái kia..." Còn chưa nói xong, còn chưa kịp né tránh, bụng ngón tay hắn còn đặt tại nơi nào đó nhẹ nhàng xoa.nắn, nàng đột nhiên mất hết sức lực, chỉ có thể nắm chặt nệm giường run rẩy: "Đừng động, đừng mà..."
Thừa dịp nàng nghỉ ngơi, Tống Mạch thả mèo trắng xuống đất, không nhanh không chậm kéo đai lưng bịt mắt ra.
Nàng trống trơn nằm ở bên cạnh, đôi mắt đẹp nhắm chặt đôi môi đỏ mọng khẽ mở, eo nhỏ chân dài ngực.nở.
Tống Mạch liên tục nuốt xuống mấy tiếng, tay phủ lên thắt lưng nàng nằm nghiêng xuống, miệng trực tiếp ngậm một quả hút. cắn, ngón tay lại tiếp tục ra vào.
"Đừng mà..."
Vừa mới phát tiết qua một lần, nơi đó quá mức mẫn. cảm, căn bản không thể liên tục tiếp nhận kích thích như vậy. Đường Hoan ôm đầu nam nhân đẩy ra xa, đồng thời giơ chân đá hắn, cơ mà chân bị chân dài của hắn dễ dàng kẹp lại không thể nhúc nhích. Cũng may hai ngón tay của hắn cũng không có lỗ mãng ra vào, tiến vào lập tức trở thành vuốt ve, chỗ không lớn bằng bàn tay hắn, bị hắn từ trên xuống dưới sờ soạng bao lần, yêu thích không buông tay, thậm chí ngay cả chỗ xấu hổ nào đó cũng không có bỏ qua, mập mờ đảo quanh men theo bên ngoài. Ngay tại lúc Đường Hoan lo lắng hắn sẽ đưa vào, hắn đột nhiên lại đâm.vào bên trên, chơi đùa tựa như động đất, tựa như bão táp sau yên ả, nháy mắt thổi bay cả thể xác và tinh thần của nàng.
Nàng làm sao chịu được chơi đùa như vậy?
"Đừng mà, thiếu gia tốt, Tống…. Tống Mạch tốt... A, đừng..."
Đường Hoan thật sự không chịu nổi rồi, biết rõ giãy không thoát còn không ngừng cố gắng trốn ra từ giữa hai chân hắn, hy vọng nhiều ít chậm lại được thế công của nam nhân. Đáng tiếc sự khác biệt của nam nhân nữ nhân lập tức đã hiện ra, nàng dù cố gắng đá chân như thế nào cũng không thể rung chuyển hắn, hắn hơi dùng sức đặt ở giữa bộ ngực của nàng, trái một ngụm phải một ngụm, hoặc hút hoặc cắn, dịu dàng lại mãnh liệt, phối hợp với điên cuồng phía dưới, sắp làm hỏng nàng rồi.
Nói lời van xin không có tác dụng, Đường Hoan bắt đầu mắng chửi người: "Khốn khiếp, buông, khốn khiếp, Tống Mạch ngươi đại... A, đau, đừng cắn... ừm..."
Cái gì gọi là dục tiên.dục tử cái gì gọi là vùng vẫy giãy chết, nam nhân này cuối cùng cũng làm cho nàng hiểu được rồi. Nhưng Đường Hoan cũng không phải kẻ ngoan ngoãn mặc cho người bắt nạt, nếu Tống Mạch muốn dùng loại thủ đoạn này trấn áp nàng, Đường Hoan cũng không thể để cho hắn như ý. Cầu xin tha thứ mắng chửi người không được, nàng cào lưng hắn kéo tóc hắn: "Mau thả ta ra..." Nàng cũng không tin hắn không đau!
Một chiêu này đúng là dùng được, Tống Mạch thở hồng hộc buông nàng ra, nghiêm mặt quỳ dậy, một đôi con ngươi đen như nhiễm mực gắt gao nhìn chằm chằm tay nàng, tâm tư khó phân biệt.
Đường Hoan không khỏi có chút sợ, nàng không muốn chọc giận hắn lại làm ra chuyện khác, bèn xoay người nằm sấp lên trên đùi hắn, ôm thắt lưng hắn lấy lòng làm nũng: "Tống Mạch, không muốn, như vậy thật sự không chịu nổi..."
Ánh mắt rơi vào trên hai quả.ngực bị đè ép của nàng, giọng nói của Tống Mạch khàn khàn: "Sao lại không chịu nổi? Không thoải mái?" Nàng rõ ràng chảy nhiều nước như vậy. Đưa tay qua, ướt sũng một mảng, trơn.nhầy vô cùng.
Đường Hoan không có né, chỉ kẹp.chặt hai chân không cho ngón tay hắn tiến vào nữa: "Đúng là thoải mái, nhưng, quá thoải mái thì không chịu nổi rồi, Tống Mạch, đừng dùng ngón tay, đổi lại, đổi lại nơi này đi?" Nàng cách quần hôn chỗ đã ướt át của hắn, "Ta muốn chàng muốn ta, dùng nơi này, chàng ép buộc ta như thế nào đều tùy chàng..."
"Phải không?"
Tống Mạch sờ cánh tay ra đầy mồ hôi của nàng, chậm rãi nắm lấy cổ tay nàng, "Còn dám nói loại lời này, xem ra thật ra thì nàng vẫn là rất thoải mái nhỉ?" Nói xong, đột nhiên ấn người nằm úp xuống, nhấc chân giạng ra ngồi ở ngang hông nàng, túm lấy đai lưng bên cạnh nhanh chóng trói hai tay Đường Hoan lại.
Đường Hoan choáng váng, lúc phản ứng lại người đã bị Tống Mạch ôm đến đầu giường, mặt hướng ván giường. Bởi vì bên cạnh không trải dài ra được, nàng không thể không gấp hai chân lên, vừa mới nâng lên, hắn lại ôm nàng chuyển vào bên trong. Đường Hoan hiểu được Tống Mạch muốn làm cái gì, lại không thể không phối hợp. Mắt thấy hai chân càng mở càng lớn cuối cùng sắp dán vào trên ván giường, Đường Hoan rốt cuộc không chống đỡ được, vội vàng kêu ngừng: "Đừng dịch, dịch nữa chân ta cũng sắp gãy rồi!"
Tống Mạch cũng không vội làm nàng, bởi vì hai tay nàng bị trói, lại bị hắn ôm thật chặt, người thành thật dường như đổi thành người khác.
Hắn cúi đầu hôn nàng, mắt, mũi, cánh môi...
Đường Hoan nằm ngửa trên khuỷu tay hắn, thân thể bị hắn dùng phương thức này giam cầm, phía trước là ván giường, phía sau là cánh tay hắn không chịu rút về phía sau, nàng căn bản không thể nhúc nhích, nam nhân hôn xuống dưới, nàng chỉ có thể bị động thừa nhận. Hắn hôn đến dịu dàng thuần thục triền.miên, nàng kìm lòng không đậu bắt đầu đi theo tiết tấu của hắn. Cảm thấy có chút kỳ lạ, đây là lần đầu tiên, khi hắn không dùng đến nơi đó đã chinh phục được nàng trước, nàng bị hắn khống chế. Nhưng loại thời điểm này, cái loại cảm giác bị một người nam nhân hoàn toàn chi phối này, làm cho đáy lòng nàng lại nổi lên một loại thoả mãn không cách nào nói rõ, giống như, cuối cùng cũng có một nam nhân, có thể khiến cho nàng thần phục.
Sư phụ nói, hoan hảo cùng nam nhân như vậy, mới có thể toàn tâm toàn ý.
Sư phụ nói, bà luôn muốn gặp được một nam nhân cực phẩm như vậy, cho bà một lần hưởng thụ sảng khoái tràn trề. Nhưng bà chưa từng gặp được, nam nhân thân thể dù dũng mãnh kỹ thuật cao tới đâu, đều chỉ có thể cho thân thể của bà sung sướng. Lòng của bà là lý trí, chỉ cần bà muốn, lúc nào cũng có thể đẩy nam nhân ra tiêu sái rời đi.
Sư phụ nói, cao thủ chân chính đều là tịch mịch. Kiếm khách đạt đến trình độ cao nhất cần đối thủ cường đại chứng minh hắn càng cường đại hơn, hái hoa tặc như bà, cũng muốn gặp được một đối thủ chân chính, để cho bà - người chưa từng thất bại nếm thử tư vị bị nam nhân bắt làm tù binh.
Nhưng sư phụ còn nói, nam nhân có thể chinh phục bà căn bản là không tồn tại. Bởi vì cho dù nam nhân có thể bắt bà làm tù binh, cũng chỉ là tạm thời một đêm, cuối cùng bà đều có thể chạy trốn, như vậy việc bắt làm tù binh lúc trước cũng không có ý nghĩa, người thắng vẫn là bà.
Đường Hoan ở trong nụ hôn của nam nhân dần dần bị mất phương hướng, Tống Mạch bây giờ, chính là nam nhân tạm thời bắt nàng làm tù binh kia sao?
Nàng là hái hoa tặc, người khác nếu muốn khiến cho nàng tâm phục khẩu phục, chỉ có thể là ở trên giường thu phục nàng.
Tống Mạch...
Nàng muốn phản công, muốn bắt lấy đầu lưỡi hắn hút.mút, lại bị hắn bắt lại, mặc sức nhấm nháp. Cơn sóng ngứa tầng tầng lớp lớp phóng mạnh về phía thân thể nàng phóng mạnh về phía trong lòng nàng đầu óc nàng, Đường Hoan nhắm mắt lại, tạm thời giao hoàn toàn mình cho hắn.
Nếu hắn lợi hại như vậy, để cho hắn đến đây đi.
Tống Mạch lần đầu tiên cảm nhận được sự dịu ngoan của nữ nhân.
Không phải ngôn ngữ, không phải động tác, mà là thân thể.
Trước kia hai người thân thiết, nàng lớn mật nhiệt tình, thay vì nói đang chăm sóc, không bằng nói là đang thảo phạt. Hắn hôn nàng một cái, nàng sẽ hôn trở lại hai cái, không chịu chịu thua, chỉ có cuối cùng khi hắn dựa vào ưu thế thể lực trời sinh của nam nhân muốn nàng đến khóc không ra tiếng, nàng mới hoàn toàn ngoan ngoãn, nhưng cái loại ngoan ngoãn này, là thuần phục trên thân thể, lòng của nàng, vẫn đều là không phục. Nàng giống như là nữ hoàng cao cao tại thượng, tất cả của hắn đều ở trong khống chế của nàng, nàng muốn hắn, hắn sẽ như nàng mong muốn cho nàng, cho dù là đến cuối cùng, đôi mắt quyến rũ của nàng nhìn hắn, trong mắt lưu động cũng chỉ là vừa lòng, vừa lòng hắn hầu hạ, mà không phải tình ý kéo dài của nữ nhân đối với nam nhân.
Loại ý nghĩ này rất hoang đường, hắn biết nàng thích hắn, làm sao có thể chỉ có vừa lòng?
Nhất định là Tiểu Ngũ của hắn quá to gan, thích biểu đạt trắng ra yêu thích của nàng, bởi vậy thiếu đi sự ngượng ngùng của nữ nhân.
Tiểu Ngũ của hắn không giống với nữ nhân khác, hắn không thể dùng những kiểu biểu hiện của nữ tử thế tục để cư xử với nàng.
"Tiểu Ngũ..."
Hắn buông môi nàng ra, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng đang thở dốc trên khuỷu tay hắn, giống như đoá hoa lặng lẽ nở rộ vào ban đêm, làm cho người thương yêu.
Nàng biết hắn muốn ăn nàng biết bao nhiêu không?
Tống Mạch hôn cánh môi hơi sưng của nàng, hôn cằm của nàng, nàng say sưa ngửa đầu ra sau, hắn liền xuôi theo cái cổ thon dài của nàng một tấc một tấc xuống dưới, một vòng một vòng leo lên, leo đến đỉnh núi, nơi đó có chỗ non mềm chờ hắn. Chóp mũi khẽ ngửi, đầu lưỡi nếm tỉ mỉ, lại không thôi, cuối cùng vẫn là không nhịn được một ngụm nuốt vào.
Ngón tay chuyển đến trên một đoá hoa khác của nàng đang nở rộ vì hắn, khẽ vuốt.
Nàng như bị mưa gió thổi qua nhẹ nhàng run rẩy, mềm mại khóc, mềm mại cầu xin, mềm mại ngậm ngón tay hắn, giống như hắn ăn nàng vậy, ăn hắn một cái so với một cái càng chặt hơn. Nhưng nàng tham hơn hắn, chảy ra nhiều nước như vậy rồi, hắn thật sự ăn ngon như vậy sao?
Nếu nàng thích, hắn sẽ bón cho nàng ăn đủ.
Tống Mạch lại quên mất, đồ dù có ngon, ăn nhiều cũng sẽ trướng bụng khó chịu.
Đường Hoan lúc này đã cảm thấy rất trướng.
Nàng không biết mình ở trong tay hắn giao ra bao nhiêu lần. Mỗi lần Tống Mạch đều cho nàng thời gian nghỉ ngơi, chôn ở bên trong một mực không nhúc nhích, chuyển thành dịu dàng hôn nàng, hôn đủ rồi, lại tiếp tục. Nàng bị hắn hôn khiến cho đầu óc mông lung, nàng khó có thể thừa nhận, nàng khóc van xin hắn: "Tống Mạch... đừng mà, đừng động... Đi ra..." Cái loại cảm giác này lại tới nữa, nàng sắp không chịu được rồi.
Tống Mạch từ ngực nàng ngẩng đầu lên, nàng nhắm mắt lại, trên gương mặt đều là nước mắt, mưa rơi đoá hoa mềm mại không chịu nổi bị thương.
Hắn dịu dàng ăn nước mắt của nàng: "Tiểu Ngũ đừng khóc, mau, cho ta thêm một lần nữa, sẽ tha cho nàng." Hắn thích nàng run rẩy ở trong lòng hắn, thích nghe nàng nũng nịu ghé vào lỗ tai hắn van xin hắn.
Đường Hoan khóc lắc đầu: "Không muốn, ngay bây giờ... ngừng..." Nàng đã ở trước mặt hắn mất mặt một lần rồi, lần trước lập tức vào giấc mộng mới, chuyện xảy ra quá nhanh, nàng có thể vờ như chưa từng xảy ra. Nhưng bây giờ, nàng ở trong lòng hắn, hắn ôm nàng làm nàng, hắn còn thanh tỉnh như vậy, hắn nhất định sẽ chú ý tới.
Cũng mặc kệ nàng van xin như thế nào, Tống Mạch đều không đáp ứng. Nghe nàng kêu càng ngày càng gấp, ngực Tống Mạch bắt lửa, càng lúc càng nhanh, trong miệng ngậm nàng hút vào trong một ngụm lớn.
Trên dưới hai đầu cùng bị người điều khiển, Đường Hoan thật sự không chịu được nữa: "Tống Mạch, chậm một chút... đừng mà, đừng mà..."
Thân thể co rút, hắn rốt cục thu tay lại, lại nhanh chóng tách hai chân nàng đến bên thắt lưng hắn, hắn ôm nàng, để cho nàng giạng chân ngồi ở trên đùi hắn, để cho nước trong cơ thể nàng không ngừng trào ra dội ướt hắn một mảng. Đường Hoan cắn môi, quay đầu lui vào trong hõm vai hắn, không chịu cho hắn nhìn, không cho hắn nhìn bộ dáng mất mặt của nàng. Trên mặt Tống Mạch chỉ có dịu dàng, một tay đỡ lưng nàng, một tay cởi dây lưng đang trói cho nàng, cởi xong rồi, hắn nắm lấy mặt nàng một lần lại một lần hôn môi: "Tiểu Ngũ đừng khóc, nàng như vậy rất đẹp, cực kỳ xinh đẹp, ta thích nhìn."
Đường Hoan không để ý tới hắn, vẫn nhắm mắt lại.
Tống Mạch không có cách nào, cởi sạch quần của mình, nắm tay nàng phủ lên, vội vàng hôn lỗ tai nàng: "Tiểu Ngũ, sờ một chút, nó là vì nàng mới như vậy. Ta thích nàng, không sợ để cho nàng biết, cho nên nàng ở trước mặt ta cũng không cần xấu hổ thẹn thùng, biết không?"
Xí!
Đó có thể giống nhau sao?
Nàng cũng không sợ để cho hắn sờ phía dưới của mình, bây giờ hắn nghĩ đến cho nàng sờ sờ cái thứ này, nàng có thể nguôi giận?
Trong lòng có hận, Đường Hoan đột nhiên dùng tới sức lực, lột qua loa quần áo của nam nhân, hung hăng cắn xuống đầu vai hắn, mông thì nâng lên cao cao, vịn hắn muốn ngồi xuống. Tống Mạch cũng bị nàng cắn đến phát điên, chợt ấn người nằm sấp trên giường, hai chân kẹp lấy ép nàng khép lại hai chân, nhấc eo mông nàng lên thật cao hung hăng đẩy lên một cái, ở giữa khe hở.hai chân đang khép chặt của nàng đụng sâu lên xuống.
"Tống Mạch chàng khốn khiếp!"
Hắn điên như vậy, Đường Hoan còn mừng thầm hắn rốt cục muốn vào rồi, không nghĩ tới dĩ nhiên là chơi như vậy!
"Không được mắng chửi người!"
Tống Mạch dán ở trên lưng nàng, một tay chống giường, một tay nắm mềm.mại của nàng bởi vì tư thế như vậy càng lộ rõ đầy đặn, nàng bị hắn đụng phải rung chuyển dịch lên phía trước, hắn bèn nắm nơi đó kéo người ra phía sau. Đường Hoan gắng gượng chống cánh tay lên, không muốn để cho Tống Mạch đắc ý, nhưng bị người nặng nề mà đè ép, nàng trốn không thoát. Bên tai là tiếng thở dốc thô.trầm của nam nhân, nàng cúi đầu nhìn ra phía sau, chỉ thấy cái vật hùng vĩ sẫm màu kia của hắn đang ở giữa hai chân trắng hồng của mình cọ.sát, tiến lên phía trước lại lùi về phía sau. Bởi vì nơi đó của nàng được làm ướt từ lâu, hắn động cũng là có thứ tự.
Nàng nhìn đến cao hứng, "Tống Mạch, như vậy cũng thoải mái sao?"
"Nàng nói đi?" Tống Mạch kêu rên đáp, đột nhiên nhận thấy được không đúng, dừng hôn nàng từ phía sau lưng lại, nghiêng đầu nhìn lại, vừa vặn chống lại ánh mắt sáng quắc hưng trí bừng bừng của nàng.
"Nàng đang nhìn cái gì?" Hắn tinh lực cuồn cuộn, nhịn không được quỳ thẳng lên, bóp thắt lưng nàng nảy sinh ác độc đâm vào nàng, eo bụng vỗ vào cánh mông đang nhếch lên cao của nàng, đụng đến nàng đỏ bừng một mảng, đụng ra tiếng
bành bạch
giòn vang.
Hắn chưa tiến vào, Đường Hoan cũng không có cảm giác gì đặc biệt, một lòng quan sát động tác của hắn: "Nhìn chàng này, Tống Mạch, vì sao phía trên kia lại có một cái lỗ nhỏ, chẳng lẽ là chàng..."
Lời còn chưa dứt, nam nhân bắn ra, suýt nữa bắn lên mặt nàng.
Trong lúc nhất thời, hai người ai cũng không có phản ứng, trong phòng vừa rồi còn tràn đầy các loại thanh âm mập mờ, thoáng cái đã yên tĩnh lại, ngay cả tiếng hít thở cũng bị chủ nhân cố ý đè thấp.
Tống Mạch hoàn hồn trước tiên.
Có chút xấu hổ, lại không cảm thấy mình có bao nhiêu mất mặt, hai đời trước, mỗi một lần đều chứng minh hắn ở trên việc này có bao nhiêu lợi hại. Lần này ngắn như vậy, chẳng qua là bị nàng nói kích thôi. Hắn ôm người đến một góc còn không có bị hai người làm loạn, tự mình lấy quần áo lau, lau xong phía dưới, bắt đầu thu dọn nệm giường.
Đường Hoan nhìn chằm chằm khuôn mặt nhìn như bình tĩnh của nam nhân, nhẹ nhàng cười vang: "Vừa rồi hình như, ngay cả một khắc đồng hồ cũng không đến nhỉ?" Hắn hại nàng mất mặt, nay nàng có thể trả thù lại. Thông thường nam nhân đều không chịu nổi nghe được loại lời như thế từ trong miệng nữ nhân, Tống Mạch đã bị đả kích tuyệt đối còn sâu hơn nàng.
Tống Mạch không để ý đến nàng. Nữ nhân của mình có bao nhiêu nhỏ mọn, từ khi nàng đến cả thấy hắn đứng chung một chỗ cùng nữ nhân không liên quan cũng ăn giấm, là hắn biết rồi.
Thu dọn xong, Tống Mạch đeo giày xuống đất, phủ thêm áo ngoài, cuốn quần áo của hai người lên rồi đi ra ngoài.
Đường Hoan lười nhác nằm lại trên giường, tự mình lén vui vẻ.
Rất nhanh, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nặng nề, một lát sau, Tống Mạch đi vào, không nói không rằng ôm lấy nàng đi ra ngoài.
"Đi chỗ nào? Còn muốn đấu lại một lần?" Đường Hoan ý vị thâm trường cười.
Tống Mạch cúi đầu liếc nhìn nàng một cái, đặt nàng nằm ở trên giường gian phụ, trước tiên búi mái tóc dài lên cho nàng, sau đó ôm nàng cùng nhau nhảy vào thùng tắm.
Hắn ôm nàng, đích thân xoa bóp cho nàng, vật căng cứng phía dưới kia lại chống lên nàng.
Đường Hoan không thành thật cọ cọ, nghiêng đầu hỏi hắn: "Không khó chịu sao?"
Sắc mặt Tống Mạch cuối cùng cũng thay đổi, ném khăn lau, ngón tay đưa đến nơi đó của nàng, còn chưa tiến vào, nàng đã khẩn trương run lên. Tống Mạch mềm lòng, xoay người quay lại, cái trán chống lên cái trán của nàng, dịu dàng hỏi nàng: "Lúc này nguôi giận chưa?"
Đường Hoan bĩu môi, đầu xoay sang một bên: "Chưa nguôi."
Tống Mạch nắm mặt nàng bằng hai tay, nhẹ nhàng hôn nàng một cái: "Làm sao mới bằng lòng nguôi giận?" Suy nghĩ một chút, tiến đến bên tai nàng nói: "Nếu không, ta cũng cho nàng nhìn ta... một lần như thế?"
"Ai muốn nhìn cái kia của chàng?" Đường Hoan đẩy ra hắn một cái, ngay sau đó lại sáp lại gần, hai tay kéo hai bên mặt hắn: "Tống Mạch làm sao da mặt chàng càng ngày càng dày vậy, trước kia chàng..."
"Ta như thế nào?" Tống Mạch nắm thắt lưng nàng, nắm tay nàng hỏi, ánh mắt chứa đầy trêu tức.
Đường Hoan hừ một tiếng, tựa vào trên lồng ngực hắn, tay nhỏ bé nắm Tiểu Tống Mạch nghịch xoay quanh: "Ban ngày ở trong xe ngựa, ta cho chàng hôn, chàng còn ngượng ngùng đó, bây giờ sao lại thoáng cái đã không biết xấu hổ như vậy rồi?"
Tống Mạch bắt lấy tay nàng, bất đắc dĩ hôn nhẹ nàng: "Nàng như vậy, ta nếu còn quy quy củ củ, sớm muộn gì cũng bị nàng làm cho tức chết. Được rồi, ta đã ở trước mặt nàng mất mặt rồi, nàng cũng đừng giận nữa, mau mau tắm xong rồi ngủ sớm đi, hai ngày nữa, ta tặng cho nàng một phần lễ vật."
"Lễ vật gì?" Đường Hoan tỉnh táo tinh thần.
Tống Mạch cười nhìn nàng: "Hết giận rồi?"
Đường Hoan trừng hắn một cái: "Sau này không được đối với ta như vậy nữa." Mặc dù rất thoải mái, nhưng cũng quá mất mặt.
"Được." Tống Mạch hôn nhẹ lên trán nàng, đồng ý rất sảng khoái. Về phần cái kia, khi tình đến nùng, ai cũng không khống chế được mình. Nàng còn từng đáp ứng hắn không quấy rối, kết quả vừa rồi thiếu chút nữa hại hắn không nhịn được muốn nàng.
Hết giận rồi, Đường Hoan ôm lấy cổ hắn, hai mắt sáng lên: "Rốt cuộc là lễ vật gì vậy?"
Tống Mạch thích nàng như vậy, hôn nhẹ lên mắt nàng: "Đợi chút đi, chuẩn bị xong ta sẽ nói cho nàng biết."
"Chàng..."
Đường Hoan muốn mắng người, lại bị nam nhân nhìn thấu tâm tư của nàng chặn miệng chuẩn xác không sai lầm.
Nước đã nguội dần, lại từ từ nóng lên.