Chương 98: Thăm dò
-
Chín Giấc Mộng Xuân của Nữ Hái Hoa Tặc
- Tiếu Giai Nhân
- 5478 chữ
- 2020-05-09 12:29:09
Số từ: 5469
Edit: Lionlion & Trạch Mỗ
Nguồn: khongtheyeu.wordpress
Về lần đầu tiên gặp mặt của hai người kiếp này, Đường Hoan nghĩ tới rất nhiều loại khả năng. Tình hình tốt nhất là Tống Mạch không có thông minh như vậy, hắn bởi vì tình yêu đích thực trong miệng nữ quỷ mà tin tưởng nàng phía sau là thật sự động tâm, sau đó tốt với nàng. Tệ nhất là Tống Mạch quá hận nàng, đi lên giết nàng luôn.
Nhưng vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, Tống Mạch sẽ không còn nhớ nàng.
Chẳng lẽ loại thủ đoạn huyền diệu sư phụ bố trí kia lại có tác dụng rồi?
Nhưng Tống Mạch vẫn là thấy nàng nhìn quen mắt, chứng tỏ hắn vẫn còn có chút ấn tượng.
Cho dù thế nào, tình huống bây giờ, ở dưới cái nhìn chăm chú tìm tòi nghiên cứu của hắn, Đường Hoan không có lòng dạ suy nghĩ quá nhiều. Hơn nữa hắn còn nhớ cũng được, quên rồi cũng được, nàng cũng phải tiến hành giữ nguyên kế hoạch.
Nàng rủ mắt, mím mím môi, sắc mặt lạnh xuống: "Điện hạ, hôm nay là dân nữ lần đầu nhìn thấy uy nghi của điện hạ, nhưng dân nữ đã từng nghe gia phụ nhắc tới, khen ngợi điện hạ anh dũng giết địch, là hộ quốc vương gia của Đại Tống ta, tuyệt không phải kẻ trước mặt mọi người khinh.bạc nữ tử đàng hoàng. Kính xin điện hạ buông tay, tránh cho có tổn hại danh dự của điện hạ ở trong dân chúng quan viên."
Kiêu ngạo lớn mật, đúng là loại tính tình này của Thẩm Du, trừ Vệ Chiêu kia ra, nàng ở trước mặt tất cả nam nhân đều chưa từng dịu dàng ngượng ngùng.
Nếu không phải... liếc mắt một cái là có thể nhận ra nàng, chỉ sợ ai cũng không nghĩ tới Thẩm Du đã chết, hiện tại trong thân thể này đã đổi chủ ý chứ?
"Cảnh Trữ hầu nói bổn vương như thế?" Tống Mạch chẳng những không buông tay, ngược lại hơi tăng thêm sức lực, nâng cằm nàng lên cao hơn, ánh mắt như băng,
Vậy lão có nói cho ngươi biết, bổn vương bảo thủ, một khi quyết định chủ ý thì không nghe người khuyên, lại càng sẽ không để ý cái nhìn của người khác hay không?"
Đường Hoan giương mắt nhìn hắn: "Bẩm điện hạ, gia phụ chưa từng nói qua, chẳng qua hôm nay dân nữ tự mình lĩnh giáo, có điều là không biết điện hạ đối với ta như vậy, ở trước mắt bao nhiêu người hủy danh dự của ta, tóm lại muốn như thế nào?"
Tống Mạch không coi ai ra gì, chỉ nhìn chằm chằm con ngươi đen sáng ngời của nàng, trong mắt lại hiện lên một chút hoang mang: "Bổn vương thấy ngươi quen mặt, phảng phất như đã từng quen biết, loại cảm giác này, ở trên người người khác chưa bao giờ có, nhưng bổn vương cũng không nhớ được đã từng gặp ngươi khi nào, cho nên muốn biết nguyên nhân. Ngươi, cũng không biết?"
"Dân nữ không biết. Có lẽ kiếp trước dân nữ nợ điện hạ, cho nên kiếp này lần đầu gặp nhau, điện hạ đã đưa dân nữ vào hoàn cảnh khó xử như thế." Đường Hoan dời tầm mắt, lạnh giọng châm chọc nói.
"Hay cho một cái miệng lanh lợi, bổn vương chỉ cho là Cảnh Trữ hầu năng chinh thiện chiến, cũng không nghĩ rằng còn biết dạy con gái như thế." Tống Mạch yên lặng nhìn chằm chằm vào nàng một lát, buông tay ra, xoay người đi đến cửa Thượng thư phủ. Mà khi hắn xoay người, đám người Lương thượng thư đã sớm thu lại kinh ngạc trên mặt, đều cúi đầu rủ mắt, cho đến khi Tống Mạch dẫn đầu sải bước vào cửa phủ, mọi người mới vội vàng đi theo.
Trên đường rất nhanh đã khôi phục náo nhiệt lúc trước, dường như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Nhìn về chỗ bóng dáng Tống Mạch biến mất, Đường Hoan khó nén phức tạp trong lòng. Lời nói và việc làm vừa rồi của hắn, hoàn toàn phù hợp với tính cách cao ngạo của hắn phù hợp với thân phận bây giờ của hắn, đường đường Vương gia, nếu thật sự là thấy một nữ tử quen mặt muốn biết nguyên nhân, hắn quả thật không cần kiêng nể cái gì. Nhưng là, hắn thật sự không nhớ rõ? Tuy nói Tống Mạch không nhớ rõ, đối với nàng mà nói tuyệt đối là chuyện vô cùng tốt, nhưng từ khi đi vào giấc mộng nàng cũng chưa từng có may mắn như vậy, đột nhiên như vậy, Đường Hoan cứ cảm thấy chẳng phải chân thật...
Tống Mạch cố ý lừa nàng?
Không đến mức đó chứ, không đề cập tới loại người lạnh lùng như hắn có thể diễn không một kẽ hở như thế hay không, hắn không có lý do gì lừa nàng mà! Có quyền thế, đối phó một nữ nhân xấu xa còn không dễ dàng? Nếu nàng là Tống Mạch, nàng nhớ được những lừa dối kia, lại gặp phải người kia, nàng nhất định sẽ bắt đối phương lại dùng đủ loại nghiêm hình tra tấn bức nàng nói ra sự thật... Được rồi, may mà Tống Mạch không phải nàng, nàng không muốn chịu khổ như vậy.
"Tỷ tỷ, đây … đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao Điện hạ..." Thẩm Di dường như sợ hãi vịn vào bả vai Đường Hoan, thanh âm còn có chút run rẩy, trong lòng lại không khỏi hưng phấn. Ả từng nghe nói chuyện của Đoan vương, vốn tưởng rằng là một hung đồ giết người như ngoé, không nghĩ tới vậy mà trông như thế... So sánh với Đoan vương, Vệ Chiêu giống như một ngôi sao nhỏ bình thường bên cạnh trăng sáng, hoàn toàn không thể tranh sáng, mà khiến cho ả kinh ngạc là, Đoan vương vây mà chủ động tiếp cận Cảnh Trữ hầu phủ!
Người như vậy, cho dù mỗi ngày chỉ có thể gặp mặt một lần, cũng cảm thấy mỹ mãn rồi.
Trái tim của Thẩm Di đập
thình thịch thình thịch
không ngừng. Ả cho là ả đã yêu Vệ Chiêu, sau khi gặp Đoan vương, ả mới phát hiện đó chỉ là nhất thời ảo tưởng. May mắn may mắn, tỷ tỷ không có gặp chuyện không may, chỉ cần tỷ tỷ cùng Vệ Chiêu định thân rồi, ả, cố gắng hết sức hơn ở trước mặt Đoan vương xuất hiện vài lần, có lẽ Đoan vương có thể nhìn trúng ả ta? Vừa rồi Đoan vương cũng nói, hắn thấy tỷ tỷ quen mặt, có lẽ, người làm cho Đoan vương có cảm giác giống như đã từng quen biết với tỷ tỷ là ả đây? Sớm biết, vừa rồi nên to gan hơn một chút, để cho Đoan vương nhìn thấy đúng mặt ả.
Nhưng mà trên người hắn lạnh như vậy, ả không khống chế được khẩn trương ...
Thẩm Di vừa thẹn vừa giận, tay nhỏ bé nắm chặt khăn tay, mặc dù đang nói chuyện cùng Đường Hoan, một đôi mắt đẹp tương tự với Đường Hoan lại liếc về cửa Thượng thư phủ.
Đường Hoan liếc ả một cái, trấn an vỗ vỗ tay ả: "Muội muội không cần lo lắng, chúng ta tốt xấu gì cũng là con gái Hầu phủ, phụ thân lại là trọng thần triều đình, điện hạ sẽ không làm gì với chúng ta, vừa rồi hẳn chỉ là hiểu lầm mà thôi. Được rồi, mẫu thân còn đang chờ chúng ta, chúng ta đi vào nhanh một chút đi thôi, đừng làm cho người nhìn chê cười."
Thẩm Di gật gật đầu, đi hai bước, lại lo lắng giữ chặt Đường Hoan: "Tỷ tỷ, hôm nay xảy ra việc này, bên trong thượng thư phủ khẳng định đã truyền ra rồi, nếu không, tỷ về nhà tránh đầu sóng ngọn gió trước đi, chờ những lời đồn đại bừa bãi này lắng lại thì lại ra ngoài?"
Đường Hoan nhìn ả cười: "Không cần lo lắng, truyền đi thì như thế nào? Là đường đường Đoan vương điện hạ trước mặt mọi người khinh bạc ta, một kẻ ác như hắn còn dám ra ngoài làm khách đó, sao ta lại không thể gặp người rồi? Đi thôi, tỷ tỷ không sợ bị người nói nhảm."
Không thể khuyên nàng về phủ, Thẩm Di thất vọng trong lòng, lại vẫn là cười nói: "Tỷ tỷ rộng rãi, là ta nghĩ sai rồi, lát nữa nếu ai dám thầm thì sau lưng, ta thay tỷ tỷ giảng đạo lý với nàng ta!"
Đường Hoan chỉ cười không nói. Lòng người dễ thay đổi, nếu không có tận mắt nhìn thấy, ai có thể dự đoán được tiểu cô nương hoạt bát ngây thơ trước kia, chỉ vì hai nam nhân, lại ở trong hai tháng ngắn ngủi lĩnh hội thủ đoạn như thế? Quả nhiên nữ nhân trời sinh đều biết diễn trò sao?
Thẩm Di này, ánh mắt trái lại không tệ, tỷ tỷ ả coi trọng người nào ả liền muốn cướp người đó. Vệ Chiêu có thể tặng cho ả, Tống Mạch, Thẩm Di không sợ chết thì đi thử xem đi! Chẳng qua Đường Hoan đột nhiên cũng rất ngạc nhiên, nếu Tống Mạch thật sự không còn nhớ nàng, hắn... nhìn theo tình hình trong mấy giấc mộng trước hắn chậm chạp chưa lập gia đình, không có nàng, Tống Mạch tựa hồ cũng không có hứng thú với nữ nhân, Đường Hoan bây giờ muốn biết là, đối phó những nữ nhân "mang lòng bất chính" với hắn, Tống Mạch cũng sẽ một kiếm giết đối phương sao?
Hừ, bây giờ hắn thoạt nhìn cũng là lạnh lùng không khác ngoài mộng lắm, nếu hắn dám nương tay với người khác, chỉ giết một mình nàng, vậy nàng, sau khi thành quỷ cũng muốn liên hợp với sư phụ tra tấn hắn! Sư phụ không đánh lại hắn không sao, nàng không phải có Diêm La Vương sao?
~
Trong nhà Lương thượng thư tất tần tật con gái chưa xuất giá thì tầm bảy tám người, cộng thêm các tiểu thư phu nhân các nhà mang đến, trước khi yến hội bắt đầu, toàn bộ trong hậu hoa viên yến phì hoàn gầy, khắp chốn người còn đẹp hơn hoa. Bên cạnh vườn hoa, cạnh núi giả, trên cầu gỗ, mỹ nữ như mây.
Đường Hoan ngồi ở trong lương đình, trong tai nghe Thẩm Di cùng bạn tốt quen biết của tỷ muội các nàng nói chuyện, thỉnh thoảng chen vào hai câu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm hướng tiền viện. Nàng là nữ hái.hoa tặc, đối với những mỹ nhân này không có hứng thú, nàng quan tâm Tống vương gia đằng trước hơn. Đừng nói, rốt cuộc là thân phận không giống, thay một bộ áo bào quý khí bức người như vậy, Tống Mạch thoạt nhìn càng mê người hơn.
Hắn càng lạnh lùng, nàng lại càng muốn lột quần áo của hắn xuống, để cho hắn nóng lên vì nàng.
"A Du, cô đang suy nghĩ cái gì vậy?" Lương gia Tứ cô nương có quan hệ tốt nhất với Thẩm Du, thấy bộ dáng không tập trung của bạn tốt, nhịn không được tiến đến bên người Đường Hoan, nhỏ giọng hỏi.
"Không có gì, chỉ là hôm nay ở cửa gặp được rất nhiều thúc bá, đột nhiên rất nhớ cha ta, cũng không biết ông ấy ở Định Châu bên kia trôi qua như thế nào." Đường Hoan nói láo đã thành bản năng, nói như đúng rồi.
"Thẩm bá phụ à?" Lương Tứ cô nương suy nghĩ một chút, chợt nói: "À, ta nhớ ra rồi, tháng trước phụ thân còn nhận được thư của Thẩm bá phụ đó, ta thấy phụ thân tươi cười đầy mặt, có lẽ Định Châu bên kia hết thảy thuận lợi, Thẩm bá phụ tất nhiên tốt lắm, cô không cần lo lắng nữa rồi!"
"Phải không? Vì sao phụ thân chưa viết thư cho trong nhà vậy?" Trong lòng Đường Hoan vừa động, cầm tay Lương Tứ cô nương, lặng lẽ nói: "Ta rất nhớ phụ thân, Quỳnh An, cô có thể giúp ta lấy lá thư đó ra hay không? Ta muốn nhìn chữ viết của phụ thân ta một chút. Phụ thân vẫn nói cho dù là chữ của cùng một người, tâm tình không giống nhau, ý cảnh viết ra cũng không giống nhau. Phụ thân không viết thư cho ta, nên không phải sợ ta nhìn ra chứ? Quỳnh An, Lương bá phụ thích nhất cô, cô hãy giúp ta một chút đi? Cô yên tâm, ta chỉ nhìn qua một cái, xem xong lập tức trả lại cho cô!"
"Như vậy không tốt lắm, dù sao đó là công văn..." Lương Tứ cô nương có chút do dự, chẳng qua đối diện với con ngươi lo lắng của Đường Hoan, nàng ấy lập tức sửa lời: "Thôi thôi, dù sao cũng không phải người ngoài, cho cô xem một chút tính là cái gì? Nhưng mà, cô vẫn là đi cùng với ta đi, cô chờ ở bên cạnh thư phòng, ta giả vờ đi vào mượn sách, đến lúc đó kẹp thư vào trong sách, sau khi cô xem qua ta lại lập tức để trở lại, như vậy phụ thân sẽ không phát hiện được rồi, nếu không vừa đến hoặc vừa đi, lỡ như phụ thân lúc này đi thư phòng, phát hiện chúng ta làm chuyện xấu, cô còn tốt, ta nhất định gặp hoạ rồi!"
Đường Hoan muốn chính là như vậy, lập tức phụ họa gật đầu: "Được được, vậy chúng ta đi nhanh đi!"
"Hai người các cô muốn đi đâu đó?" Ngay lúc hai người chuẩn bị rời đi, Thẩm Di đuổi theo, cười hì hì ôm lấy cánh tay Đường Hoan.
Lương Tứ cô nương nhìn về phía Đường Hoan trưng cầu ý kiến, Đường Hoan suy nghĩ một chút, cũng mang theo Thẩm Di. Chuyến đi này, trên đường chưa chắc có thể gặp được Tống Mạch, gặp được, nàng vừa vặn cho Thẩm Di cơ hội, thử xem Tống Mạch có phản ứng gì. Đương nhiên, Thẩm Di khẳng định không có lá gan động chân động tay với Tống Mạch, nhiều nhất là nói hai câu ném cái mị nhãn, "tội không đáng chết". Nếu Tống Mạch đối xử lạnh lùng với ả ta, chứng minh hắn là bình thường, nếu Tống Mạch phối hợp với Thẩm Di, vậy nhất định là có toan tính khác rồi. Thẩm Di có cái gì đáng giá hắn mưu tính? Mục tiêu nhất định là nàng, như vậy, lời nói và cử chỉ của Tống Mạch lúc trước là đang lừa gạt nàng.
Không phải Đường Hoan tự đại, cảm thấy trong thiên hạ Tống Mạch chỉ nhìn một mình nàng vào mắt, thật sự là loại người lạnh tình như Tống Mạch, rất dễ sẽ không đối tốt với nữ nhân, cho dù Thẩm Di xinh đẹp.
~
Triêu Huy đường nơi Lương thượng thư xử lý công sự cách tiền viện có chút khoảng cách, ở gần có rừng trúc có suối nước trong, thanh u lịch sự tao nhã, ba người đi trên đường nhỏ đá xanh, mơ hồ có thể nghe thấy náo nhiệt ồn ào phía trước.
Lương Tứ cô nương ở phía trước dẫn đường, lúc sắp vòng qua rừng trúc, chợt dừng bước chân, xoay người ra dấu tay
chớ có lên tiếng
với hai người Đường Hoan, lập tức lôi kéo hai người lặng lẽ trốn đến sau rừng trúc, nhẹ giọng nhắc nhở nói: "Ta nhìn thấy phụ thân ta rồi, chờ ông ấy đi rồi ta lại đi qua, các cô hãy ở chỗ này chờ ta."
"Chỉ một mình Lương bá phụ sao?" Đường Hoan thật ra đã thấy từ lâu, cố ý hỏi nàng ấy.
Lương Tứ cô nương lắc đầu, "Không phải, còn có một người, người đó đưa lưng về phía ta, chỉ bằng thân hình ta không nhận ra được, chẳng qua, ta thấy phụ thân rất cung kính với hắn, hiện tại có thể khiến cho ông ấy đối đãi như vậy, hẳn là chỉ có Đoan vương điện hạ thì phải? Ừm, hẳn là, ta nghe phụ thân nói muốn mời Đoan vương đến." Nói xong, ánh mắt trêu tức đánh giá Đường Hoan, "A Du, cô và điện hạ rốt cuộc là quan hệ như thế nào? Nghe nói điện hạ không thích nữ nhân, cô có thể là nữ tử đầu tiên hắn chạm vào đó."
Đường Hoan giả bộ tức giận nói: "Ta và hắn có quan hệ gì? Hừ, hắn chưa từng chạm vào nữ nhân, ta còn ngại tay hắn bẩn đó. Không nói nữa, cô mau cẩn thận nhìn theo, bọn họ vừa đi cô tranh thủ thời gian đi lấy thư của cha ta!"
Lương Tứ cô nương lộ ra một vẻ mặt "cô đang ở trong phúc mà không biết phúc", thấy Đường Hoan giơ tay muốn đánh, nàng cười hì hì, một lần nữa lên tiếng thở dài, ló đầu ra nhìn. Đường Hoan bình tĩnh chờ, dường như không có chú ý tới dáng vẻ khẩn trương hai gò má ửng hồng của Thẩm Di bên cạnh.
Sau một lúc lâu, Lương Tứ cô nương vui vẻ nói: "Cha ta quay lại tiền viện rồi, điện hạ qua bên rừng trúc kia rồi, hẳn là đi ngắm cảnh chăng? Vậy các cô ở chỗ này chờ nhé, trăm ngàn lần đừng bị người phát hiện." Nói xong, nàng sửa sang quần áo một chút, thong dong bình tĩnh mà thẳng bước đi ra ngoài. Trước mắt nàng là đích nữ duy nhất của Lương phủ, cũng là người phụ thân thích nhất, đến bên này mượn sách chính là chuyện thường.
Nàng ấy đi rồi, Đường Hoan tiến lên một bước chiếm giữ vị trí nàng ấy vừa đứng, vịn cây trúc ló đầu thăm dò.
Thẩm Di nhìn sang rừng trúc bên kia, phát hiện có thể vòng đi qua từ bên này, cắn cắn môi, giật nhẹ tay áo Đường Hoan nói: "Tỷ tỷ, ta, ta vẫn còn sợ bị Lương đại nhân phát hiện, chúng ta, chúng ta trở về đi?"
Đường Hoan khó hiểu nhìn ả: "Cũng đã đến đây rồi, bây giờ trở về coi là cái gì? Lỡ như lát nữa Quỳnh An lấy thư đi ra, lại không tìm thấy chúng ta, nàng ấy sẽ nghĩ như thế nào? Thôi, muội nhát gan, nếu thực sợ hãi, vậy tự muội trở về đi. Còn nhớ được đường không? Cẩn thận chớ đi sai chỗ."
"Vâng, muội còn nhớ, vậy, vậy muội đi về trước, tỷ tỷ, tỷ cũng cẩn thận đừng bị người bắt gặp." Thẩm Di cúi đầu nói, nói xong nhanh chóng rời đi.
Đường Hoan nhìn bóng dáng ả cười lạnh, sau một lúc lâu, lặng lẽ đi theo. Theo chuyện của Đoan vương phụ thân giải thích, Tống Mạch hẳn là hoàn toàn khôi phục võ công rồi, bây giờ tỷ muội các nàng cùng nhau đi qua, chắc chắn khó thoát khỏi lỗ tai của hắn. Nhưng Đường Hoan không sợ, bị bắt được, nàng sẽ nói nàng muốn đi tìm Thẩm Di.
Ở chỗ sâu trong rừng trúc.
Tống Mạch đứng ở trên đường nhỏ, đầu khẽ ngửa, nhìn lá trúc loang lổ phía trên, nghe gió xuyên qua rừng trúc phát ra tiếng
sàn sạt
, cho đến khi bị một trận tiếng bước chân nhỏ nhẹ đánh gãy. Phảng giống như hoàn toàn chưa tỉnh, hắn vẫn khoanh tay mà đứng như cũ, chỉ đến khi một đạo tiếng bước chân quen thuộc khác truyền đến, khóe môi giơ lên độ cong khẽ không thể rõ.
Lúc này không nhịn được tới tìm hắn rồi sao?
Nâng tay ngắt xuống một tàu lá trúc, bắn ra, lá trúc xoay tròn bồng bềnh rơi xuống đất, chẳng qua là bên cạnh đã không còn bóng dáng nam nhân.
Thẩm Di tìm khắp cả rừng trúc, cũng không có phát hiện bóng dáng của Đoan vương.
Đường Hoan tất nhiên cũng không có phát hiện, nhưng từ thời gian đi loanh quanh ở trong rừng trúc càng ngày càng dài, nàng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác không ổn, dường như, mỗi một hành động của nàng, đều ở dưới sự giám thị của người khác.
Giám thị?
Tâm thần Đường Hoan chấn động. Gay rồi, nàng đã quên một chuyện!
Bắt buộc chính mình không ngẩng đầu, Đường Hoan bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người đi trở về.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng động rất nhỏ, Đường Hoan ảo não cắn môi, nàng biết mà! Lấy kinh công của Tống Mạch, chỉ cần hắn không muốn bị người quấy rầy, người khác sẽ tuyệt đối không tìm thấy hắn, mà nếu hắn muốn biết đối phương có mục đích gì, hoàn toàn có thể náu mình trên cây trúc quan sát mỗi một hành động của người tới!
Đều do mấy giấc mộng trước, nàng đã quen coi hai người trở thành người thường mà cư xử rồi, biết rất rõ ràng Tống Mạch khôi phục võ công, vẫn còn không thể suy tính chu toàn!
May mắn còn có đường sống cứu vãn.
Làm bộ như không có nghe thấy, Đường Hoan tiếp tục đi về phía trước, trong miệng lẩm bẩm tự nói: "Điện hạ kia hẳn là đi rồi chăng?"
"Tỷ muội các ngươi ở trong rừng trúc lòng vòng lâu như vậy, thì ra là đang tìm bổn vương?" Nhìn bóng dáng quen thuộc kia, Tống Mạch lạnh nhạt mở miệng. Lần này, hắn cũng muốn nghe một chút, nàng tự bào chữa như thế nào.
Đường Hoan thở nhẹ một tiếng, khiếp sợ quay đầu lại, đợi nhìn thấy Tống Mạch, nàng không thể tin lui về phía sau vài bước, nhìn xung quanh một vòng, lắp bắp nói: "Điện, điện hạ, làm sao người lại ở chỗ này? Vừa rồi, rõ ràng ở đây cũng không có người ..."
Tống Mạch nhìn chằm chằm vào mắt của nàng: "Ngươi còn chưa có trả lời câu hỏi của bổn vương, tìm bổn vương làm gì."
Trên mặt Đường Hoan ửng hồng, cúi đầu xuống, chột dạ giải thích: "Điện hạ hiểu lầm rồi, ta là tới tìm xá muội, cũng không phải là..."
"Thẩm Du, không ai có thể ở trước mặt bổn vương nói dối."
Tống Mạch đi về phía nàng, Đường Hoan như sợ hãi lui ra sau, nhưng bước chân của nàng quá nhỏ, rất nhanh đã bị Tống Mạch đuổi kịp. Tất cả lực chú ý đều đặt trên người hắn, sau lưng không cẩn thận đụng vào một cây trúc, Đường Hoan vừa muốn dời đi, cằm lại bị người nắm được. Nàng bị bắt ngửa đầu, đối diện với con ngươi sâu kín bình tĩnh không một gợn sóng của Tống Mạch, "Hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, vì sao theo dõi bổn vương?"
Đường Hoan run rẩy cả người, cắn cắn môi, nhắm mắt nói: "Điện hạ thứ tội, lúc đến cửa nhìn thấy điện hạ, điện hạ tư thế oai hùng... Xá muội trẻ người non dạ, tựa hồ động tâm tư không nên có với điện hạ. Mới mới rồi tỷ muội chúng ta đi theo Lương Tứ cô nương đến thư phòng, trùng hợp gặp được điện hạ cùng Lương đại nhân nói chuyện. Ta dựa theo kế hoạch ở bên kia chờ Lương Tứ cô nương đi ra, xá muội nói ra đi trở về trước. Ta thấy khi nàng nói chuyện vẻ mặt khác thường, nghĩ đến điện hạ ở gần đây, sợ nàng không cẩn thận xúc phạm đến điện hạ, bèn lặng yên đi theo phía sau nàng, để ngăn cản nàng trước khi nàng làm chuyện điên rồ."
Nàng nhắm mắt lại, ánh mắt Tống Mạch dừng ở môi nàng, kiều diễm đầy đặn, lời nói dối hết bài này đến bài khác: "Nếu biết ả có ý với bổn vương, vì sao ngươi không trực tiếp mang ả trở về? Nói cái gì mà chờ khi ả có hành động mới ngăn cản, chẳng lẽ là muốn nhìn bổn vương chê cười? Hay là nói, ngươi âm thầm kỳ vọng bổn vương động tâm với ả ta, từ đó Cảnh Trữ Hầu phủ là có thể leo lên bổn vương?"
Đường Hoan
xuỳ
một tiếng, trợn mắt nhìn hắn: "Điện hạ quyền cao chức trọng lại phong thần tuấn lãng, đúng là người trong lòng của quý nữ trong kinh thành, tự cho mình rất cao cũng là hợp tình hợp lý. Chẳng qua là, nếu Cảnh Trữ Hầu phủ ta thực sự tính toán kết thân với điện hạ, ngay từ lúc điện hạ trước mặt mọi người bất kính với ta, ta đã có thể dựa vào điện hạ, cần gì đặt tiền đặt cược ở trên người xá muội? Sở dĩ âm thầm theo dõi, là không muốn chọc thủng tâm sự của xá muội hại nàng khó xử. Điện hạ là nam tử, tất nhiên không biết cô nương gia da mặt có bao nhiêu mỏng."
"Da mặt mỏng?" Phòng bị trong mắt Tống Mạch dần dần rút đi, nhẹ giọng lặp lại lời nói cuối cùng của nàng. Tầm mắt chuyển qua trên mặt nàng, sau đó, ngón trỏ đang đặt trên cằm nàng chợt đưa lên, ở trên gương mặt trắng hồng của nàng nhẹ nhàng mơn trớn, "Nhẵn mịn như mỡ đặc, đúng là đủ mỏng." Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, cho dù vừa nói xong lời trêu.chọc người, cũng không có bất kỳ cảm xúc phập phồng nào.
Đường Hoan thẹn quá hoá giận: "Xin điện hạ tự trọng!"
"Tự trọng?" Tống Mạch châm chọc nhìn nàng: "Nếu bổn vương không có nhớ lầm, vừa rồi ngươi mở miệng trêu.chọc bổn vương hai lần, một lần là nói bổn vương phong tư... một lần là nói bổn vương phong thần tuấn lãng. Ngươi đã là một cô nương da mặt mỏng cũng không tự trọng, bổn vương có gì băn khoăn? Thẩm Du, rốt cuộc ngươi là người phương nào, vì sao bổn vương thấy ngươi quen mặt, vì sao luôn không nhịn được muốn chạm vào ngươi?"
Vừa dứt lời, Tống Mạch chợt cúi người tới gần mặt nàng, môi cách môi của nàng không đầy một tấc, hô hấp quấn giao.
Đường Hoan giật ngớ ra, nhưng ngay sau đó nhíu mày nhắm mắt, quay đầu né tránh, "Điện hạ... Ta, ta thật sự vô tình bất kính với điện hạ, cũng không biết vì sao điện hạ lại ... kính xin điện hạ thả ta rời đi." Mi mắt chớp chớp không yên, mặt cười bay lên rặng mây đỏ, dáng diệu khẩn trương sợ hãi bất lực, càng hấp dẫn người hái.lấy hơn.
Nam nhân không nói gì, nhưng Đường Hoan nghe được tiếng cổ họng hắn nuốt xuống.
Hắn thật sự không còn nhớ?
Nhưng hắn cũng nói, hắn không nhịn được muốn chạm vào nàng, vậy hắn như bây giờ, là muốn hôn nàng sao? Tống Mạch lạnh lùng sẽ không chủ động thân cận một nữ nhân xa lạ, lại càng không thể hôn một nữ nhân xấu xa không ngừng lừa gạt hắn, trừ phi, hắn đã quên những lừa dối kia, lại vì khúc mắc kiếp trước khát vọng nàng theo bản năng, tựa như đã định trước trong số mệnh...
Nàng, thật sự có may mắn như vậy?
Đường Hoan không nhịn được liếm liếm môi, nàng có chút khẩn trương, vì trí nhớ không xác định của Tống Mạch.
Con ngươi của Tống Mạch đen như mực, sâu kín nhìn đôi môi hồng nhuận ngay trước mắt, "Bổn vương đối với ngươi như vậy, ngươi sợ rồi?"
"... Sợ, xin điện hạ thả ta." Thanh âm của Đường Hoan phát run, hạt nước mắt to như hạt đậu ướt nhẹp mi mắt, ở trong sự run rẩy của mi mắt lăn xuống, theo hai má nhẵn mịn kia thẳng tuốt xuống dưới, đụng phải bàn tay đang nắm cằm nàng của nam nhân.
Tống Mạch nhìn nước mắt kia ở giữa ngón tay hắn và da thịt nàng chảy xuống, đang muốn nói chuyện, chợt nghe phía sau có người gọi "Tỷ tỷ".
Hắn chậm rãi buông nàng ra, xoay người nhìn lại.
Thẩm Di khẩn trương chạy tới, đưa cánh tay che ở trước người Đường Hoan, thở gấp phì phò: "Điện hạ, xin người buông tha cho tỷ tỷ của ta, tỷ ấy và thế tử Vệ Quốc công phủ đã sắp đính hôn rồi, điện hạ như vậy, bị người thấy, danh dự của tỷ tỷ sẽ hoàn toàn bị hủy! Nếu tỷ tỷ có chỗ nào đắc tội điện hạ, kính xin điện hạ nói rõ, Thẩm Di nguyện thay tỷ tỷ bồi tội với điện hạ!" Cằm nâng cao, làm cho khuôn mặt xinh đẹp của mình hoàn toàn để lộ ở trước mắt nam nhân. Cơ hội khó có được, ả muốn cho điện hạ thấy rõ ràng ả!
Mặt Tống Mạch không chút thay đổi nhìn Thẩm Di một cái, tầm mắt lướt qua bả vai ả, dừng ở trên người người kia.
Đường Hoan không có nhìn hắn, cũng không có giải thích ý kiến nàng vẫn chưa đính hôn cùng Vệ Chiêu, chỉ kéo Thẩm Di ra phía sau, hành lễ với Tống Mạch: "Xá muội thất lễ, kính xin điện hạ không nên trách tội. Nếu điện hạ không có sai bảo khác, chúng ta cáo lui." Nói xong, không đợi Tống Mạch đáp lời, kéo Thẩm Di đi trở về.
Vẻ mặt Thẩm Di phức tạp đưa mắt nhìn Tống Mạch, quyết tâm, kéo ngược lại tay Đường Hoan, lo lắng cầu nàng: "Tỷ tỷ, tỷ mau bồi lỗi với điện hạ đi, điện hạ đại nhân đại lượng, sẽ không trách cứ tỷ nữa."
Đường Hoan nhíu mày, nữ nhân này không có chút xíu ánh mắt sao?
Đang do dự có cần phối hợp với Thẩm Di giúp ả một cái hay không, trong dư quang đã thấy Tống Mạch đi tới. Một cái chớp mắt kia, Đường Hoan nói không rõ rốt cuộc nên chờ đợi Tống Mạch ứng đối như thế nào, chỉ có thể lấy thân phận trưởng tỷ che ở trước người Thẩm Di, chuẩn bị cúi đầu nhận sai.
Tống Mạch mở miệng trước nàng, "Ngươi tên là Thẩm Di?"
Thẩm Di mừng rỡ trong lòng, bước nhanh đi tới bên người Đường Hoan, "Dân nữ Thẩm Di, điện hạ..."
"Rình mò hành tung của bổn vương, tội đáng giết. Hôm nay nể mặt tỷ tỷ ngươi, bổn vương tha cho ngươi một lần, nếu lại có lần sau, sang năm Cảnh Trữ hầu trở về, cũng chỉ có thể nhìn thấy một đứa con gái thôi." Lời còn chưa dứt, Thẩm Di đã xụi lơ trên mặt đất.
Đường Hoan cuống quít muốn dìu ả, cánh tay lại bị người nắm lấy, nàng ngẩng đầu, Tống Mạch nhìn thẳng vào mắt nàng: "Bổn vương hỏi lại một lần cuối cùng, trước ngày hôm nay, ngươi và bổn vương thực sự chưa từng gặp nhau?"
"Không có." Đường Hoan không chút do dự trả lời.
Tống Mạch trầm mặc, một lát sau buông nàng ra: "Được. Nếu như thế, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn đợi ở nhà, đừng xuất hiện ở trước mặt bổn vương nữa, nếu không lần sau, bổn vương sợ mình không cầm lòng nổi làm ra chuyện cướp vợ của bề tôi. Lui ra đi."
Đường Hoan phẫn hận trừng hắn một cái, nâng Thẩm Di dậy rời đi.
Tống Mạch nhìn theo nàng đi ra rừng trúc, cho đến khi rốt cuộc không nhìn thấy nữa.
Thích giả trang tiểu thư khuê các sao? Không dùng được bao lâu, hắn sẽ làm cho nàng lộ ra diện mục thực sự, khi đó, xem nàng còn nói láo như thế nào.