Chương 1025: Ngứa tay quá, thật muốn đánh người!
-
Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
- Quẫn Quẫn Hữu Yêu
- 737 chữ
- 2022-02-09 04:03:39
Vừa mới dứt lời, ngay lập tức có một cái bánh bao nhỏ bổ nhào vào lòng cô, gương mặt nhỏ nhắn sáng ngời đầy mong đợi.
Thấy Tiểu Bảo nghe đến đi chơi thôi đã hưng phấn như thế rồi, Ninh Tịch không khỏi cảm thấy áy náy:
Ôi, xin lỗi bánh bao nhỏ nha, dạo này mẹ bận quá không có thời gian đưa con đi chơi! Ngày mai chúng ta đi nhé! Hơn nữa ~ chỉ có hai chúng ta đi thôi ~
Đi chơi một mình với mẹ mà không có ba! Bánh bao nhỏ vừa mới nghe thế, hai mắt lại càng sáng chói, suýt chút nữa thì làm cho Ninh Tịch mù cả mắt.
Ninh Tịch:
Đúng đúng đúng! Không mang bóng đèn lớn đi!
Lục Đình Kiêu:
...
Báo ứng đến hơi nhanh thì phải?
Sao nào, anh có ý kiến gì à?
Ninh Tịch nhướng mày hỏi Lục Đình Kiêu.
Lục Đình Kiêu bất đắc dĩ trả lời:
Không có.
Cô nhóc này rõ ràng biết ngày mai anh phải đi đàm phán một hạng mục, chắc chắn là không đi được còn cố ý hỏi.
Vậy quyết thế nhé!
...
Bởi vì ngày mai được đi chơi với mẹ, Tiểu Bảo kích động đến nỗi suýt chút nữa thì mất ngủ cả đêm.
Đây là lần đầu tiên trong đời nhóc được đi chơi xuân với mẹ mà.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Bảo đã tự dậy tự chuẩn bị đồ đạc để đi chơi xuân rồi.
Một nhà ba người sắp xếp đâu vào đấy, chuẩn bị ra cửa thì đúng lúc này, trong căn biệt thự phía đối diện đột nhiên có một người chạy đến:
Đợi đợi, đợi một chút! Còn em nữa mà! Còn em mà!
Lục Cảnh Lễ? Sao anh lại đến đấy?
Ninh Tịch ngạc nhiên nhìn người vừa mới chạy đến.
Anh Hai bảo hai người muốn đi chơi xuân! Đi chơi xuân chắc chắn có thịt nướng! Chắc chắn có ăn cơm dã ngoại! Em cũng đi!
Dáng vẻ của Lục Cảnh Lễ sắp chảy nước miếng đến nơi.
Ninh Tịch cạn lời:
Rốt cuộc thì anh đến để chơi xuân hay là để ăn?
Đương nhiên là để ăn rồi! Chị dâu lần trước chị làm thịt nướng ăn ngon quá đi mất! Em cũng không ăn không đâu nhé, em vác ba lô làm cu li cho chị được không?
Lục Cảnh Lễ nói với vẻ nịnh nọt.
Dù sai cũng là nơi vắng vẻ, để Cảnh Lễ đi với hai người đi.
Lục Đình Kiêu đứng bên cạnh lên tiếng.
Vậy được thôi!
Ninh Tịch cảm thấy có thêm một người xách đồ hộ cũng rất tốt, quả thực hôm nay cô mang khá là nhiều đồ.
Vậy... có ngại mang thêm một người nữa... không?
Đằng sau lưng vang lên giọng nói của Giang Mục Dã.
Nhìn thấy Giang Mục Dã không biết từ chỗ nào chui ra, Lục Cảnh Lễ thoáng chốc vẻ mặt đã không vui, như thể có thêm người cướp đồ ăn của mình:
Giang Mục Dã! Sao đi đâu cũng thấy cháu thế hả! Ăn ké bữa khuya thì thôi, giờ đến chơi xuân cũng ké nữa hả!
Chẳng phải là bảo đi đến nơi hoang vu à? Những nơi đó chắc chắn không có người đúng không? Gần đây cháu bị mắc chứng sợ đám đông, nhìn thấy nhiều người sẽ đau đầu, đúng lúc đang cần một nơi như vậy để thả lỏng đầu óc!
Giang Mục Dã giả bộ suy yếu nói.
Khóe môi Ninh Tịch co quắp:
Chứng sợ đám đông là cái quỷ gì thế?
Đó chính là sự buồn phiền của những người quá nổi tiếng như tôi, bà không hiểu tôi cũng không trách!
Giang Mục Dã buồn bã thở dài.
Ninh Tịch:
...
Ngứa tay quá, thật muốn đánh người!
Cuối cùng, đội hình dự kiến từ hai người giờ biến thành bốn.
Muốn bám theo thì cho bám vậy, cũng đúng lúc cần một người khiêng đồ hộ, một người thì khi nào Tiểu Bảo đi mệt thì cõng Tiểu Bảo, Trư Bát Giới và Bạch Long Mã phiên bản người nha!
Quyết định xong, Ninh Tịch đi đến trước mặt Lục Đình Kiêu tạm biệt:
Anh yêu, bọn em đi nha ~
Nghe thấy cái giọng èo èo, sến sền sệt của Ninh Tịch, Lục Cảnh Lễ và Giang Mục Dã biết thời gian cho chó ăn hành đã đến, lập tức ăn ý cùng nhau chạy ra thật xa.