Chương 302: Đại ma vương đáng yêu chết mất!
-
Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
- Quẫn Quẫn Hữu Yêu
- 775 chữ
- 2022-02-06 10:04:31
Nếu như đó là vợ con, cho dù đối phương có là nghệ sĩ đi chăng nữa thì cũng không có vấn đề gì quá lớn, nhưng mà anh con thì lại khác, nó là người nắm quyền của tập đoàn Lục thị, là người chấp chưởng của gia tộc nhà họ Lục. Người được chọn để làm vợ của nó sẽ có ảnh hưởng tới tương lai của toàn gia tộc chúng ta.
Lão gia tử vừa dứt lời, Lục Cảnh Lễ liền liếc sang nhìn ông anh mình một cái, cái vẻ bất cần đời trên mặt anh thoáng cái đã chuyển thành nghiêm túc.
Từ nhỏ đến lớn anh đều sống dưới sự che chở của anh trai, anh có thể làm những việc mình thích, có quyền chọn người con gái mình yêu để làm vợ, mà anh mình thì lại không.
Anh…
Lục Cảnh Lễ đột nhiên không biết nên nói gì.
Lục Đình Kiêu vỗ vai Lục Cảnh Lễ, sau đó nhìn về phía Lục Sùng Sơn, trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên vẻ kiêu ngạo ngông cuồng
Ba, ngoại trừ ba và mẹ ra, không có bất kì ai có thể ảnh hưởng đến quyết định của con.
Ý của câu này là, gia tộc, công ty hay cách nghĩ của những kẻ khác chẳng có liên quan gì đến anh cả, thứ duy nhất mà anh cần phải cân nhắc là cảm nhận của những người thân yêu nhất.
Lục Sùng Sơn nghe được câu này mà ngây người ra mất một lúc, tuy rằng câu nói này tuy có ngỗ ngược, nhưng từ đáy lòng ông lại cảm thấy tự hào cùng với cảm động.
Năm xưa ông mất hơn 20 năm mới ngồi vững ở vị trí đó, mà mỗi bước đi, mỗi một quyết định đều phải suy xét thật lâu; nhưng đứa con trai của ông chỉ cần dùng năm năm ngắn ngủi để dẹp yên cuộc nội loạn trong gia tộc, hơn nữa trong vòng năm năm đó còn đưa nhà họ Lục lên một tầm cao mới.
Những lời vừa rồi của nó tuy rằng có chút ngông cuồng kiêu ngạo nhưng đó lại không phải chỉ là mạnh mồm, nó quả thật có thực lực đó.
Lục Sùng Sơn thở dài một tiếng, mãi một lúc lâu sau mới lên tiếng:
Đình Kiêu, nếu con trách ba quá chú ý tiểu tiết thì con nên nhớ một câu
có được thiên hạ dễ, giữ được thiên hạ khó
. Tự đặt bên cạnh mình một thứ có sức uy hiếp lớn như vậy, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Trong ánh mắt Lục Đình Kiêu loang loáng ánh lên sự kiên định nhưng cũng đầy dịu dàng:
Con sẽ chứng minh, cô ấy không phải là uy hiếp.
Nói xong liền quay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng dần biến mất của anh trai, sự áy náy trong lòng Lục Cảnh Lễ đều trở thành sùng bái,
My god! Anh em ngầu vãi nhái!
Sau khi rời khỏi thư phòng, Lục Đình Kiêu sang xem Tiểu Bảo.
Cậu nhóc đang chống cằm ngây người nằm bò trước bệ cửa sổ, trên gương mặt nhỏ bé là sự vui vẻ pha lẫn với mất mát.
Lục Đình Kiêu đi đến bên cạnh con trai dịu dàng xoa đầu thằng bé:
Con làm tốt lắm.
Tiểu Bảo quay lại, ngẩng cái đầu nhỏ lên ngây ra nhìn ba mình.
Sao thế?
Lục Đình Kiêu hỏi.
Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bảo giật giật góc áo anh, ý bảo anh cúi thấp xuống một chút.
Ngay sau đó, một cái thơm mềm mềm rơi trên má anh.
Một Lục Đình Kiêu luôn luôn bày mưu nghĩ kế, khống chế tất cả trong lòng bàn tay, giờ phút này cũng phải sững sờ…
Phải mất mấy giây sau, Lục Đình Kiêu mới phản ứng lại được, nhưng hình như cũng không biết nên xử lý tình huống này như thế nào, sau cùng anh mới nghiêm mặt khẽ ho một tiếng, nói một câu:
Ngoan lắm.
Phụttttt!!!
Vẫn đứng nấp ngoài cửa nhòm trộm từ nãy đến giờ, Lục Cảnh Lễ bật cười thành tiếng, tự nhiên anh lại cảm thấy giờ phút này ông anh cả nhà mình quả thật quá đáng yêu. Lúc tán gái thì cũng ra hình ra dáng thế mà nên ở chung với con trai mình thế nào lại không biết.
Đúng lúc này điện thoại của Lục Đình Kiêu reo lên, là điện thoại của Viên quản gia.
Vừa nhấc máy, đầu bên kia đã vang lên giọng nói đầy kích động của Lão quản gia:
A lô, Đại thiếu gia ạ, Tịch tiểu thư về rồi ạ!