Quyển 4 - Chương 34
-
Chuông Gió
- Vĩ Ngư
- 7388 chữ
- 2020-05-09 12:35:51
Số từ: 7383
Nguồn: tuminhcung.blogspot.com
Dì Song hoảng hoảng hốt hốt, Quý Đường Đường gấp rút dặn dò bà ấy, nói được một nửa mới phát hiện ánh mắt bà không được tập dung, nhanh chóng nắm lấy bả vai bà ấy lắc mấy cái.
Dì Song tỉnh táo lại, ánh mắt toát ra vẻ kinh hoàng, bà siết chặt lấy cánh tay Quý Đường Đường van nài cô: "Tiểu Hạ, đừng đi nữa, ta đã hại chết tỷ tỷ, ta không muốn hại chết con nữa...."
Nếu như trong tình huống bình thường, Quý Đường Đường có lẽ còn có tâm trạng từ từ khuyên giải an ủi bà ấy, nhưng hiện giờ Nhạc Phong sống chết chưa rõ, người trong động không biết lúc nào sẽ bắt đầu truy đuổi, Quý Đường Đường không muốn mạo hiểm chừa lại một giây một phút nào ---- cô hạ quyết tâm, đẩy cánh tay của dì Song ra: "Con nói gì dì đã nhớ kỹ chưa? Cất chìa khóa đi, quay về coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, từ lúc vào đây con chưa từng nói chuyện với dì, bà ngoại sẽ không nghi ngờ đến dì đâu."
Dì Song rụt người lại nhìn cô, không hiểu vì sao, đối với đứa con gái này của chị mình, bà lại thấy sợ nhiều hơn là gần gũi, mắt mở trừng trừng nhìn Quý Đường Đường cố hết sức ở bên ngoài đóng cánh cửa đá lại, đẩy được một nửa, cơ quan tự kéo lại, cửa đá đã tự động khép lại, ngay vào lúc sắp đóng lại chỉ còn lại một khe hở chừng bàn tay, Quý Đường Đường bỗng nhiên ghé lại gần: "Dì, phải nghe lời con đấy, nếu con không xảy ra chuyện gì thì nhất định sẽ quay lại tìm dì, đến lúc đó sẽ đón dì qua sống cùng với con."
Cứa đá khép lại, nước mắt dì Song tuôn như mưa, nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay, biết rõ trước mắt đã chẳng còn ai nhưng vẫn ra sức gật đầu, miệng lẩm bẩm lặp đi lặp lại một câu nói: "Dì biết rồi, Tiểu Hạ, cẩn thận nhé, ngàn vạn lần phải cẩn thận đấy..."
--------------------
Quý Đường Đường chạy như điên xuống chân núi, Bát Vạn Đại sơn vào đêm vô cùng yên tĩnh, gió thổi qua tai vù vù, bóng cây loang lổ lắc lư tựa như có kẻ nào đó đang rình rập bên cạnh, đường xuống núi khó đi, nhiều lần cô cảm thấy mình sắp ngã một cách thê thảm, vậy mà lảo đảo mấy cái lại đứng vững, cũng không biết chạy bao lâu, cuối cùng cũng đến cái thôn giữa núi.
Sáng sớm Nhạc Phong tiễn cô đi, dường như chỉ mới là chuyện vài phút trước, mặt trời dâng lên hạ xuống, vậy mà cả thế giới của cô đã thay đổi, Quý Đường Đường nén nước mắt lặng lẽ tiến về phía nhà của Thạch Gia Tín, thử thăm dò vặn tay nắm cửa, vặn được hai cái, trong phòng đột nhiên vọng đến tiếng của Thạch Gia Tín: "Ai?"
Đèn vụt sáng, Quý Đường Đường đứng sững lại, cũng không định trốn, chỉ chốc lát sau cửa đã mở, Thạch Gia Tín hiển nhiên không ngờ tới là cô nên có chút luống cuống, Quý Đường Đường nhìn anh ta, hỏi một câu: "Nhạc Phong đâu?"
Cô kỳ thực cũng không trông chờ câu trả lời của anh ta, hỏi xong liền đẩy anh ta ra bước vào trong, đến trước căn phòng Nhạc Phong đã từng ở, biết rõ người không còn ở đó nhưng vẫn xốc chăn nhìn trên giường, sau đó cúi người nhìn dưới giường, cuối cùng đến cả cái ngăn kéo nhỏ trên tủ đầu giường cũng mở ra nhìn, như thể một người to lù lù thật sự có thể trốn trong đó vậy.
Thạch Gia Tín đi theo vào, trầm mặc đứng cạnh cửa nhìn cô lục lọi, Quý Đường Đường nhanh chóng mệt mỏi, cô ngồi sụp xuống dười, ngơ ngác nhìn lỗ hổng bị vuốt quỷ tạo ra trên tường, lại hỏi một câu: "Nhạc Phong đâu?"
"Người nhà họ Tần đưa anh ta đi rồi."
Quý Đường Đường che miệng, nước mắt tràn mi trào ra, ở sâu trong lòng, cô kỳ thực vẫn còn ôm một tia hy vọng, hy vọng đám người trong động nói vậy là liên thủ lại để gạt cô, muốn cho cô hết hy vọng, Thịnh gia và Tần gia dù sao cũng đối đầu kia mà? Sao có thể nói hợp tác là hợp tác?
Câu nói của Thạch Gia Tín, thực sự đã khiến sợi dây hy vọng duy nhất của cô đứt phựt.
Thạch Gia Tín bước qua ngồi xuống bên cạnh cô, rút khăn giấy ra đưa cho cô: "Tiểu Hạ, cô đừng khóc nữa, tôi xin lỗi, chuyện này tôi thực sự không biết, nếu tôi biết trước, nhất định tôi sẽ nhắc nhở Nhạc Phong, thực tế lúc đó tôi cũng kêu lên nhưng bị kẻ khác bịt miệng mất... Tôi cũng không tài nào ngủ được, cho nên cô vừa vặn cửa một lần tôi đã biết..."
Quý Đường Đường nhìn Thạch Gia Tín qua đôi mắt mông lung đẫm lệ, lúc này, trực giác cho cô biết Thạch Gia Tín không nói dối, gương mặt anh ta có vài chỗ rách da, có lẽ là lúc đó bị người ta xô ngã.
"Nhạc Phong bị đưa đi được bao lâu rồi?"
"Một ngày, sáng sớm đưa cô đi xong, vừa xuống dưới đã bị Tần gia gài bẫy."
"Anh ấy ổn không?"
Thạch Gia Tín không nói lời nào, Quý Đường Đường sợ hãi, cô túm lấy cánh tay Thạch Gia Tín, nức nở cầu xin anh ta: "Anh nói thật với tôi đi, tôi chịu được, tôi phải biết tình hình thực tế thế nào."
Vành mắt Thạch Gia Tín không biết đã đỏ lên từ lúc nào, anh ta khịt mũi một cái: "Tiểu Hạ, cô đừng đau lòng quá, lúc anh ta bị dẫn xuống, tôi thấy chân anh ta bị đánh gãy rồi, không đi được..."
Quý Đường Đường "À" một tiếng nói: "Vậy à, chân bị đánh gãy rồi."
Cô vừa nói vừa rút khăn giấy, rút ra lại không lau nước mắt, tựa như điên dại tiếp tục rút, vừa rút vừa lặp đi lặp lại câu nói.
---- vậy à, chân bị đánh gãy rồi.
Lúc Thạch Gia Tín phát hiện ra sự bất ổn,, động tác của cô đã nhanh đến đáng sợ, xoạt xoạt không ngừng rút khăn giấy, cánh tay run rẩy mạnh mẽ, miệng cũng không ngừng lẩm bẩm, toàn thân tựa như một cái máy mất đi sự điều khiển, Thạch Gia Tín sợ hãi nhanh chóng ổn định thân thể của cô: "Tiểu Hạ? Tiểu Hạ?"
Không biết là gọi đến lần thứ ba hay thứ tư, toàn thân cô đột nhiên chấn động, cổ họng tràn ra một tiếng rên khản đặc, nhưng ánh mắt cũng dần dần có ánh sáng, Thạch Gia Tín căng thẳng đến toát mồ hôi, hỏi cô: "Tiểu Hạ, uống nước không?"
Quý Đường Đường lặc đầu, cô dường như cũng bị phản ứng của chính mình vừa nãy làm cho sợ hãi, được một lúc mới nói: "Anh đừng nhắc đến Nhạc Phong với tôi nữa, đừng nói về anh ấy với tôi, tôi không thể nghe."
Thạch Gia Tín đứng dậy rót nước cho cô, đưa nước cô lại không nhận, mờ mịt nhìn Thạch Gia Tín, hỏi: "Tôi phải làm gì bây giờ?"
Ánh mắt mờ mịt lại tin tưởng ỷ lại này của cô khiến Thạch Gia Tín như mọc gai ở lưng, anh ta ngập ngừng một chút, nhắm mắt nói: "Tôi cũng không biết."
Quý Đường Đường nhìn anh ta, tựa như nghe không hiểu, Thạch Gia Tín có chút chột dạ, cầm ly nước đưa cũng không được mà không đưa cũng không được, sau một lát, Quý Đường Đường thấp giọng nói một câu: "Ừm."
Cô cảm thấy mình thật là nực cười, lúc này lại đi hỏi Thạch Gia Tín phải làm gì, tình trạng của Vưu Tư anh ta còn đang bó tay, chuyện của Nhạc Phong sao có thể trông chờ gi?
Vẫn phải dựa vào chính bản thân mình, phải tỉnh táo, tỉnh táo hơn nữa.
Quý Đường Đường vươn tay đón lấy cái ly, ngửa đầu ùng ục uống một hơi cạn sạch, uống xong dùng mu bàn tay quệt miệng một cái, lại trầm mặc, Thạch Gia Tín suy nghĩ một chút, nói: "Hay là, cô nghỉ ngơi trước một chút đã?"
Quý Đường Đường bộp lại một câu: "Nghỉ ngơi ở đây? Nếu Thịnh Cẩm Như tỉnh lại thì sao? Đuổi đến nơi thì làm sao?"
Cô vừa nói vừa đứng dậy, hành lý của hai người vẫn còn đặt dưới đầu giường, Quý Đường Đường kéo qua, cầm lấy mấy món quần áo rơi lác đác bên ngoài của Nhạc Phong cất vào, lục lọi trong túi một chút, hỏi Thạch Gia Tín: "Chuông của tôi đâu?"
"Hôm đó Nhạc Phong dẫn cô lên gặp bà ngoại cô, hình như đã đưa cho bà ấy rồi."
Quý Đường Đường im lặng một lúc: "Cũng tốt, tôi cũng chẳng thèm dùng đồ của bọn họ."
"Nhà bọn họ", dùng từ này, nghiễm nhiên đã phân biệt rạch ròi, Thạch Gia Tín thở dài trong lòng, đang định mở miệng, cô lại hỏi: "Tần Thủ Nghiệp có nói gì không? Có bảo để tôi đổi lấy Nhạc Phong không? Ông ta có để lại cách thức liên hệ không?"
Không chờ Thạch Gia Tín nói, cô lại tự giễu tự trả lời: "Đã ở trong địa bàn của nhà họ Thịnh, ông ta chắc sẽ không kiêu ngạo đến mức dám nói ra như vậy, đúng không?"
Sau khi thu dọn xong mọi thứ, cô xách đồ lên đi ra ngoài, Thạch Gia Tín không nhịn được hỏi: "Cô đi đâu vậy?"
"Tôi ra khỏi đây đã, tiếp theo làm sao, trên đường từ từ nghĩ."
Nói xong, cô nhìn Thạch Gia Tín cười cười: "Sao hả, anh tính đi mật báo cho Thịnh gia bắt tôi hả?"
Thạch Gia Tín vội vàng lắc đầu: "Không phải, Tiểu Hạ..."
Quý Đường Đường cười nhạt, càng cười, trong ánh mắt lại càng lộ ra sát khí, cô hung tợn tuyên thệ, tựa như đang nói với một người nào đó: "Tôi cho anh hay Thạch Gia Tín, tôi không sợ các người, tôi không sợ các người!"
Nói xong đá mạnh vào cánh cửa, không khống chế được độ mạnh yếu, cánh cửa lại bật ngược lại đập vào đầu gối cô, cô lại đạp thêm phát nữa: "MNC mày cũng bắt nạt tao!"
Đá xong quay người bỏ đi, vẫn là câu nói kia: "Tôi không sợ các người!"
Lần này, trong giọng nói bỗng có chút nức nở, Thạch Gia Tín khó chịu muốn chết, không hiểu tại sao lại cảm thấy vô cùng có lỗi với cô.
--------------------
Quý Đường Đường chọn đường nhỏ mà đi, khi đi qua thôn dưới chân núi, bên trong vẫn là một khoảng yên tĩnh, những kẻ này làm việc ác sao có thể ngủ yên ổn như vậy được?
Ra khỏi thôn, dần dần tiến vào đường máy cày, lúc tới không thấy con đường này dài thế nào, đến giờ phải dùng hai cái đùi để đi mới cảm thấy như vô cùng vô tận, túi hành lý rất nặng, treo trên cánh tay cô tưởng chừng như sau một khắc sẽ trật khớp, cô cứ thế máy móc bước đi, cho đến khi đằng sau truyền đến tiếng động cơ xình xịch, còn có cả một luồng sáng phóng tới.
Cô còn đang ngẩn ra nhìn chiếc xe máy trước mặt, Thạch Gia Tín đã nói: "Tiểu Hạ, lên đi, tôi tiễn cô một đoạn."
Quý Đường Đường bất động, vẫn yên lặng nhìn anh ta.
"Nhà họ Tần đã đi từ sớm rồi, từ chính con đường này,Tiểu Hạ, cô dựa vào cặp chân của mình thì đến bao giờ mới ra được, nếu Thịnh Cẩm Như phát hiện ra, cho người truy bắt, cô làm sao cứu nổi Nhạc Phong nữa."
"Cô lên đi, ngồi trên xe nghỉ ngơi một chút, tỉnh táo lại, suy nghĩ cẩn thận, nếu như Nhạc Phong không chết thì hiện giờ trông cả vào cô đây, cô đừng mất công bực bội với người khác, cũng đừng tiêu hao thể lực của mình nữa, cô nghĩ đến Nhạc Phong một chút, hiện giờ có tức giận với kẻ nào cũng không đáng."
Quý Đường Đường cuối cùng cũng lên xe.
Con đường này không dễ đi, máy kéo đi còn khó, xe máy trái lại linh hoạt hơn nhiều, Quý Đường Đường ngồi đằng sau, bám vào thắt lưng Thạch Gia Tín, mặt dán vào tấm lưng dày rộng ấm áp của anh ta, nước mắt đột nhiên chảy xuống, nói: "Thạch Gia Tín, cảm ơn anh."
Thạch Gia Tín muốn nói gì đó, lại nghẹn lại, cuối cùng chỉ dặn dò: "Ngồi cho vững đấy."
Không biế đãt là ba giờ hay bốn giờ sáng, bóng đêm còn chưa rút, một tia sáng cũng chưa thấy, trên con đường núi vắng vẻ chỉ có tiếng động cơ xe máy và tiếng gió thổi vù vù bên tai, đường rất xóc, cơn mệt mỏi tựa như ma quỷ khiến con người ta trở nên mê man hỗn loạn, có phút chốc, Quý Đường Đường thiếu chút nữa đã ngủ gục, nhưng xe lại xóc lên một cái, toàn thân giật bắn lại tỉnh táo lại.
Thạch Gia Tín nhận thấy động tĩnh của cô, rất sợ cô ngủ quên tuột tay ngã xuống: "Tiểu Hạ, hai ngày trước mưa xuống, đất rất mềm, dấu xe cũng rõ ràng, mấy ngày nay không có xe nào khác tiến vào, dấu vết này nhất định là của xe nhà họ Tần, tôi đi theo dấu xe, đại khái có thể biết bọn họ vẫn còn ở gần đây hay đã đi rồi."
Câu này nhắc nhở Quý Đường Đường, cô mở to hai mắt, nhờ vào ánh đèn trước xe, nhìn chằm chằm vào vết bánh xe trên đất.
Nhạc Phong bị đưa đi từ chính con đường này, Tần gia đánh gãy chân anh ấy, nhưng không cắt cổ anh ấy trước, điều này chẳng phải nói lên bọn chúng còn chưa nóng lòng muốn lấy mạng Nhạc Phong?
Nhất định là như vậy, cô tự an ủi mình trong lòng, nếu Nhạc Phong tạm thời vẫn an toàn, bước tiếp theo phía cô vô cùng quan trọng, cô phải đi một bước thật ổn thỏa, tuyệt đối không thể xử trí theo cảm tính.
Cô phải liên lạc với Tần Thủ Nghiệp, cô phải nói chuyện với ông ta, nhưng cô không thể một mình đi gặp ông ta, không thể lấy chính mình để đổi với Nhạc Phong, Tần Thủ Nghiệp bị gãy một chân, đang vô cùng căm hận anh ấy, liều mình cứu Nhạc Phong cô đồng ý, nhưng kết quả phải là cứu được Nhạc Phong ra, mà không phải là để cả hai cùng bị bắt.
Trong tay cô, phải có một quân bài.
--------------------
Không biết qua bao lâu, tấm màn đen trên cao cuối cùng cũng lộ ra một tia sáng, xe đã đi đến một đoạn đường bằng phẳng, hai bên đường lác đác xuất hiện vài căn nhà, trên nóc còn treo đủ loại biển hiệu màu sắc, Quý Đường Đường đang cố gắng nhớ lại xem đây là chỗ nào, xe bỗng rung lên, dừng lại.
Thạch Gia Tín chỉ cho cô xem: "Cô nhớ không Tiểu Hạ, trước khi đổi sang máy kéo, chúng ta từng ăn cơm ở chỗ này, xe của Nhạc Phong dừng ngay trước ngôi nhà kia, lúc đó cô còn đang xem gà mổ thóc..."
Mơ hồ có chút ấn tượng, đến nơi này, chung quy cũng được tiếp xúc với ít hơi người không phải của nhà họ Thịnh, cô thấy cảm giác áp bách trong ngực đã hòa hoãn hơn nhiều, cô xách túi hành lý về phía căn nhà kia tìm xe của Nhạc Phong, Thạch Gia Tín dựng xong xe máy, nhìn thấy một quán ăn tuy còn chưa mở cửa nhưng bên trong thoáng có ánh đèn, có lẽ là đang chuẩn bị, anh ta nhanh chóng đến gõ cửa gọi trước mấy món ăn.
Phía trước là một chiếc xe Jeep thông thường, không phải con xe việt dã của Nhạc Phong, Quý Đường Đường thoáng ngơ ngẩn nhưng vẫn lấy chìa khóa trong túi ra vặn thử, vậy mà cũng mở ra được, cô vào trong xe lục lọi một lúc, kéo rương hành lý của mình ra, lấy tay mò xuống ngăn túi trong cùng, móc ra một bọc giấy khá dày, chần chừ một lúc liền dốc hết mọi thứ bên trong ra ghế sau.
Phần lớn là tiền Nhạc Phong cho cô lúc ở Đôn Hoàng, cô mới dùng một ít, hiện giờ vẫn dư hơn hai vạn, còn lại là các loại giấy tờ và sổ tiết kiệm của cô, vốn cho rằng sẽ không dùng tới nữa, còn cả ảnh chụp, ảnh gia đình cùng với ảnh chụp chung cùng Diệp Liên Thành.
Quý Đường Đường cầm lấy ảnh chụp lật xem, cuối cùng lại thả vào trong rương, cầm lấy tiền, sổ tiết kiệm và thẻ căn cước, khóa cửa xe lại rồi đi về phía trước, Thạch Gia Tín đã chờ cô trước cửa quán cơm nhỏ kia, vừa thấy đã vẫy cô: "Tiểu Hạ, ăn chút gì đã, tôi gọi cháo và bánh mì cho cô rồi đấy."
Quý Đường Đường hỏi anh ta: "Anh có mang di động không?"
Thạch Gia Tín không ngờ tới cô lại hỏi câu này, vươn tay gãi đầu, sau đó lắc đầu: "Đi vội, không mang."
Quý Đường Đường ừ một tiếng rồi vào nhà, chủ quán là một ông béo khoảng bốn mươi tuổi, đang bận tối bận lui trong phòng bếp, Quý Đường Đường đưa cho ông ta một trăm đồng: "Cho tôi mượn di động của chú gọi cuộc điện thoại, được chứ?"
--------------------
Trước khi gọi cuộc điện thoại này, Quý Đường Đường đã do dự một lúc, hay là gọi cho Nhạc Phong trước?
Từ xưa tới giờ, cô không bao giờ nhớ số điện thoại của người khác, nhưng số của Nhạc Phong thì lại ghi tạc, cô vẫn còn nhớ, cái ngày hang ổ của đám Phi Thiên bị đánh sập, chính Vưu Tư đã tìm thấy số di động của Nhạc Phong từ trong ba lô của cô, gọi điện cho anh ấy, Nhạc Phong mới có thể chạy tới, đào cô lên từ dưới biển cát.
Tình cảnh hung hiểm như vậy, giờ nhớ lại, trong nỗi chua xót lại có thể nếm được chút ngọt ngào, đại khái là vì, cho dù ra sao, anh vẫn ở bên cạnh cô chăng.
"Xin lỗi, số máy bạn gọi hiện đã khóa..."
Trong dự liệu, nhưng trái tim vẫn đau đớn như bị từng lưỡi dao cứa vào, Quý Đường Đường hít sâu một hơi, hạ giọng nói: "Nhạc Phong, anh phải yên ổn đấy."
Nói xong cúp điện thoại, suy nghĩ một lúc liền bấm một dãy số khác.
Đây là dãy số thứ hai mà cô nhớ.
--------------------
Mao Ca thực sự không phải bị cú điện thoại của Quý Đường Đường đánh thức, trước lúc đó anh ta đã bị Thần Côn ầm ĩ đánh thức.
Lúc đó anh ta đang ngủ rất ngon lành, trong lúc mơ màng nghe thấy Thần Côn nằm ở giường trên gào lên: "Tiểu Mao Mao, Tiểu Mao Mao, dậy đi! Dậy đi! Xảy ra chuyện lớn rồi!"
Anh ta tưởng mình nằm mơ, làu bàu rồi tiếp tục ngủ, bỗng nhiên có thứ gì đó nhảy dù đáp xuống mũi anh ta, thối nồng nặc.
Đương nhiên đó chính là cái tất bao ngày chưa giặt của Thần Côn rồi.
Thực sự là buồn nôn chết đi được, suýt nữa ói hết cả cơm tối ra, Mao Ca tức giận xách gối đâu lên định đè chết Thần Côn, Thần Côn bị rạn xương cụt, ngủ chỉ có thể nằm sấp, có đè cũng chỉ có thể đè lên gáy anh ta, không hề ảnh hưởng gì đến hô hấp, vậy nên anh ta vừa ngoan cường giãy dụa vừa tiếp tục quang quác cái mồm: "TIểu Mao Mao à, tự nhiên đang mơ tôi lại nhớ ra một chuyện, sinh mạng tuần hoàn, duyên phận mấy chục năm, không, mấy trăm năm, chỉ có tôi chứng kiến đó!"
Nói năng khó hiểu, trong lòng Mao Ca cũng có chút hiếu kỳ, tay thoáng buông lỏng một chút: "Gì chứ?"
Thần Côn thoáng lấy lại sức, mặt đỏ bừng: "Ông có nhớ tôi từng kể với ông tôi ở trong núi tay cầm độc một con dao anh dũng chiến đấu với một con vật quái dị không? Lúc đó chẳng phải tôi đã kể là phát hiện ra một tấm ván quan tài, bên trên còn có chữ viết hay sao? Sau này tôi vẫn ngờ ngợ, tôi nghĩ chuyện về chiếc chuông kia, trước đây hình như đã từng nghe qua rồi, rất quen tai nhưng không nhớ nổi đã nghe ở đâu, cho nên mấy hôm nay tôi vẫn lật giở bút ký, nhưng ông biết rồi đấy, bút ký của tôi rất nhiều, dăm mười phút khó mà tìm được... nhưng ngày nghĩ gì thì đêm mơ vậy, người chăm chỉ tất có thu hoạch, cơ hội luôn luôn ập đến với người có chuẩn bị..."
Mao Ca vỗ một cái lên đầu Thần Côn, quát: "Nói tiếng người!"
"Hôm nay cuối cùng tôi cũng nhớ ra rồi, Lộ Linh đó, hơn chục năm trước đã có người từng nhắc đến với tôi, sau này tôi còn kể chuyện đó cho Tiểu Đường Tử và Tiểu Phong Phong ở Cổ Thành nữa cơ, Tiểu Mao Mao, duyên phận thật là thần kỳ, người phụ nữ kia có thể chính là bà nội của người đàn ông đó, có thể là bà cố nội, có thể là bà cố cố nội..."
Mao Ca nghe không lọt: "Ông đây đánh chết mi! Ông đây còn là mười tám đời tổ tông nhà mi đây!"
Đúng lúc này, Quý Đường Đường gọi điện thoại đến.
Vẫn chưa đến giờ rời giường, hơn nữa còn là một số điện thoại lạ, giọng điệu Mao Ca mới đầu rất tệ, cho đến khi nghe thấy giọng nói của cô mới thay đổi một trăm tám mươi độ, nhiệt tình vô cùng: "Đường Đường à, sao lại gọi điện thoại vào giờ này?"
"Mao Ca, giúp em làm hai việc."
Bên chỗ Mao Ca hơi ồn, còn có cả tiếng kêu ầm ĩ của Thần Côn: "Là Tiểu Đường Tử à, để tôi nói chuyện với Tiểu Đường Tử, ông không tin tôi, Tiểu Đường Tử nhất định sẽ tin..."
"Mao Ca, chuyện em muốn nói rất quan trọng, anh có thể đổi nơi nào yên tĩnh hơn được không?"
Mao Ca hung tợn trừng Thần Côn một cái, vừa đáp lời vừa mở cửa đi ra ngoài, dù sao Thần Côn còn đang bị thương, không thể nhảy xuống theo đuôi anh ta được, ra đến hành lang, quả nhiên hai người nói chuyện rõ ràng hơn nhiều, Mao Ca bấy giờ mới nhận ra giọng nói của Quý Đường Đường rất lạ, anh ta không kìm được mà hỏi: "Đường Đường, Phong Tử đâu rồi? Hai đứa không ở cạnh nhau à, vậy..."
Quý Đường Đường ở đầu dây bên này ngắt lời anh ta: "Mao Ca, anh đừng hỏi nhiều, hiện giờ em có một chuyện rất quan trọng, chậm một phút đồng hồ cũng mất mạng, rất cần anh hỗ trợ."
Lời nói rất nghiêm trọng khiến cho cơn ngái ngủ của Mao Ca hoàn toàn biến mất: "Đường Đường, em nói đi."
"Mao Ca, em biết anh có liên hệ với Miêu Miêu, em không cần biết anh dùng cách gì, hãy giúp em lấy được tin tức của hai người từ chỗ Miêu Miêu, đừng để lộ gì, nhất định phải lấy được."
"Chuyện thứ nhất, anh giúp em dò la từ Miêu Miêu số điện thoại của chú Hai cô ta - Tần Thủ Thành, nhất định phải lấy được."
"Thứ hai là, giúp em hỏi ra địa chỉ nhà cô ta, em cần gấp."
Mao Ca sửng sốt một lúc: "Không phải chứ, Đường Đường em hỏi chuyện này để..."
Quý Đường Đường không để anh ta nói hết: "Mao Ca, hãy tin em đừng hỏi nhiều, em sẽ không làm chuyện xấu. Anh biết được tin tức thì nhắn cho em theo số này, nhớ kỹ là lặng lẽ hỏi, đừng để người khác hoài nghi, em chờ tin tức của anh. Khi nào mọi chuyện kết thúc em sẽ giải thích cho anh sau."
Nói xong liền cúp máy, Mao Ca nhìn điện thoại sững sờ, cho đến khi giọng nói của Thần Côn vọng tới: "Sao thế Tiểu Mao Mao? Tiểu Đường Tử của tôi gọi điện tìm tôi à?"
Quay đầu lại nhìn, Mao Ca quả thực không còn hơi sức để tức nữa: Thần Côn không biết đã leo xuống giường từ lúc nào, hai tay xỏ vào đôi giày của anh ta, cứ thế bò ra.
Anh ta vừa đến lời nói khi nãy của Quý Đường Đường vừa lấy lệ trả lời: "Không phải, Đường Đường hỏi dò tình hình gia đình nhà Miêu Miêu, con bé này cũng kỳ thật,.... Toi rồi, không phải là Phong Tử lại nhẹ dạ, làm lành với Miêu Miêu rồi đấy chứ?"
Nói xong ngẩn ra nhìn Thần Côn, tựa như muốn tìm ra chứng cứ từ trên người anh ta, hai người mắt to trừng mắt nhỏ chừng năm giây, cuối cùng Thần Côn chống tay, chậm rãi tỏ rõ lập trường: "Tôi ủng hộ Tiểu Đường Tử, Tiểu Phong Phong mà làm lành với Miêu Miêu thì tôi tuyệt đối sẽ không làm phù rể cho cậu ta."
--------------------
Trong lúc chờ tin, Quý Đường Đường ăn cơm cùng Thạch Gia Tín, cháo hoa, màn thầu, dưa muối, mùi vị thực sự là na ná nhau, nhưng ăn một chút cũng có thêm ít sức lực, Thạch Gia Tín lại ăn khá ít, vẫn ngồi một bên quan sát cô: Đi hết một đoạn đường dài như vậy, Quý Đường Đường chắc chắn đã định ra kế hoạch, tuy nhiên không hiểu vì sao anh ta vẫn cảm thấy có chút thấp thỏm.
Do dự rồi chần chừ, anh ta vẫn không kìm được an ủi cô: "Tiểu Hạ, cô đừng quá lo lắng, sẽ có cách thôi."
Quý Đường Đường không hé răng, cô bẻ chiếc bánh màn thầu trong tay, bỏ từng miếng vào miệng, dừng một lúc đột nhiên hỏi anh ta: "Thạch Gia Tín, anh biết lúc này tôi hy vọng điều gì nhất không?"
"Mong Nhạc Phong không xảy ra chuyện gì?"
Quý Đường Đường gật đầu: "Trước đây tôi hy vọng rất nhiều. Hy vọng gia đình tôi chưa từng gặp phải chuyện không may, hy vọng tôi và A Thành vẫn còn cơ hội, hy vọng tôi có thể báo thù, hy vọng có thể dẹp được nhà họ Tần, hy vọng có thể sống một cuộc sống an yên bình thường... Hiện giờ tôi không hy vọng gì nữa, tôi thậm chí còn không còn mong muốn gì cho mình nữa, chỉ mong Nhạc Phong có thể yên ổn."
Thạch Gia Tín không biết nên nói gì, nửa ngày mới dật ra một câu: "Ông trời không có mắt, Tiểu Hạ, cô đừng chấp nhất với ông ta."
Quý Đường Đường cười cười: "Tôi cảm thấy ông ta đang đùa bỡn tôi, vui lắm sao? Tôi đã mệt lắm rồi, không muốn chơi với ông ta nữa."
Thạch Gia Tín định nói gì đó, Quý Đường Đường bỗng nhiên đưa ngón tay dựng thẳng bên miệng khẽ suỵt một tiếng, theo ánh mắt của cô nhìn sang, điện thoại trên bàn đang rung lên, màn hình hiển thị có một tin nhắn mới.
Cô bấm mở tin nhắn xem một lượt, sau đó quay ra nói với Thạch Gia Tín: "Tôi ra ngoài một lát."
--------------------
Thạch Gia Tín lo cho Quý Đường Đường, anh ta nghĩ tối qua tâm trạng cô đã biến đổi rất nhiều, lời nói cũng lộ ra hơi hướng tiêu cực bi quan, do dự một lúc, anh ta vẫn đi theo ra ngoài, Quý Đường Đường đang đứng ở bãi đất trống sau nhà, nền đất được phủ xi măng, bên cạnh có một gốc cây cổ thụ, dưới tán cây có một cái bàn đá và một chiếc ghế, Quý Đường Đường đứng ngay dưới tàng cây gọi điện thoại, thấy Thạch Gia Tín đi theo mình ra, cô cũng không khó chịu, trái lại còn cười cười, nói: "Cho anh xem cái này vui lắm."
Thạch Gia Tín không hé răng, anh ta đứng gần, gần như có thể nghe thấy tiếng tút tút vọng đến từ ống nghe, được một lúc hình như đã thông, một giọng nam trầm đục vang lên: "Alo... Alo... Ai vậy?"
Quý Đường Đường im lặng một lúc lâu, bờ môi thoáng mấp máy, nhẹ giọng gọi một tiếng: "Ba."
Lời vừa thốt ra, không biết người ở đầu dây bên kia có phản ứng ra sao, Thạch Gia Tín đã hoang mang hoàn toàn, anh ta khó tin mà nhìn Quý Đường Đường, dùng khẩu hình hỏi cô: "Cha của cô?"
Thịnh Hạ vẫn còn liên hệ với cha cô ta ư? Tai Thạch Gia Tín ù ù, nhưng vẫn có thể nghe được giọng nói của cô: "Ba, Nhạc Phong chết rồi ư?"
Tin tức đầu kia hồi đáp lại chắc hẳn là tin tốt, bởi vì sắc mặt của Quý Đường Đường đã thả lỏng hơn một chút, nước mắt cũng tràn ra, cô lau nước mắt, nói: "Ba, con xin ba, ba giúp con bảo vệ Nhạc Phong với."
"Chúng ta không nói Tần gia Thịnh gia nữa, ba, con dù gì cũng là do ba mẹ sinh ra, hai mươi mấy năm qua, ba có thể không coi con là con gái, nhưng con thực sự coi ba là ba, ba, con chưa từng cầu xin ba điều gì, hiện giờ con sẽ quỳ xuống, dập đầu với ba, ba giúp con bảo vệ Nhạc Phong đi ba."
Nói xong cô bỏ mở loa ngoài, đầu bên kia có tiếng sột soạt, tiếng hơi thở dồn dập mà kịch liệt, Quý Đường Đường phịch một tiếng liền quỳ xuống, đầu dập mạnh xuống nền đất, cốp một tiếng, Thạch Gia Tín hoảng sợ nhìn mà đau thay cô, vô thức định bước tới dìu cô, vừa đến gần, Quý Đường Đường ngẩng đầu, dùng ánh mắt sắc bén ép anh ta rụt tay lại, cô như đang bảo anh ta đừng nhiều chuyện, sau đó lại liên tiếp dập đầu trên nền đất.
Thạch Gia Tín lùi lại phía sau hai bước, anh có chút hoang mang: rốt cuộc cô ấy đang thực sự bộc lộ tình cảm thật của mình, hay là đang diễn trò, cô vẫn rơi lệ, vẫn nói những lời tha thiết, thế nhưng trong đôi mắt lại ngập tràn oán độc và thù hận, bàn tay bám trên nền đất siết chặt, tựa như muốn bấu véo lấy mặt đất, tựa như không hề cảm thấy đau, côm cốp dập đầu xuống, lại tiếp tục nện xuống.
Tần Thủ Thành ở đầu dây bên kia gần như đã gào khóc thất thanh, gọi cô: "Tiểu Hạ con đừng dập đầu nữa, đừng dập đầu, ba đồng ý với con, ba sẽ không để cho Nhạc Phong xảy ra bất cứ chuyện gì, cho dù liều mạng, ba cũng sẽ không để Nhạc Phong xảy ra chuyện."
Thân thể Quý Đường Đường thoáng lung lay, cuối cùng cũng ngừng lại, cô cầm lấy di động định đứng dậy, dù sao cũng vừa mới dập đầu mấy cái rất mạnh, vừa thẳng người tầm mắt đã đen sì, Thạch Gia Tín nhanh chóng tiến lên đỡ lấy, cô hít sâu một hơi, tiếp tục nói vào di động: "Ba, ba đã đồng ý với con rồi, ba đã đưa mẹ đi, đã lấy mất A Thành, ba đã róc từng miếng thịt của con rồi, hãy để lại Nhạc Phong cho con đi."
Nói xong liền chấm dứt cuộc gọi, di động vừa tắt, xung quanh dường như cũng yên tĩnh lại, Quý Đường Đường ngẩng đầu nhìn Thạch Gia Tín, phát hiện vành mắt của anh ta đã đỏ lên, cô sửng sốt một chút, bỗng nhiên cười rộ lên: "Sao thế, cảm động à? Tôi diễn trò đấy, tôi cũng xấu xa lắm phải không?"
Thạch Gia Tín đỡ cô ngồi xuống băng đá, nói: "Nghỉ ngơi một lúc đi, dập đến toác cả đầu rồi."
Quý Đường Đường gác mặt lên cánh tay nằm xuống, cũng không nhìn Thạch Gia Tín mà chỉ lẩm bẩm: "Khi chưa biết ba tôi là người đứng đằng sau tất cả, tôi vẫn cảm thấy ông ấy đối xử rất tốt với tôi, một người có thể giả dối hai mươi mấy năm trời, nhưng không thể giả bộ đến từng phút từng giây, tôi tin ba tôi đối với tôi vẫn có chút tình cảm, chút tình cảm này có đủ để bảo vệ Nhạc Phong hay không, tôi không biết, nhưng chỉ cần có hy vọng, tôi đều phải thử, thử rồi, tôi sẽ không có gì để nuối tiếc."
Thạch Gia Tín ừ một tiếng, cuối cùng nói: "Tiểu Hạ, cô rất mạnh mẽ, tôi bái phục cô, thật đấy."
Quý Đường Đường không hé răng, được một lúc đột nhiên hỏi anh ta: "Anh biết hiện giờ Vưu Tư thế nào, đúng không?"
Thạch Gia Tín không nghĩ tới cô lại đột nhiên nhắc đến Vưu Tư, anh ta sửng sốt một chút, còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, câu hỏi tiếp theo của cô đã ập tới: "Anh tính làm sao bây giờ?"
Chỉ cần nhắc đến Vưu Tư là Thạch Gia Tín có chút mất khống chế, hai tay anh tay cắm vào trong mái tóc, giọng nói tựa như đang run lẩy bẩy: "Cô biết không Tiểu Hạ, tôi đã tự sát, tôi gần như không có dũng khí để đối diện... nhưng sau đó tôi lại nghĩ, tôi phải sống, Tư Tư đã thực sự thành người nhà họ Thịnh, cũng trở thành công cụ để nối dõi tông đường, tôi mà chết, bà ngoại cô sẽ vứt cô ấy cho bất cứ một người đàn ông nào họ Thạch... vậy nên tôi phải sống, mới có thể chăm sóc cô ấy, ở bên cô ấy..."
Sắc mặt Quý Đường Đường từ từ trầm xuống, cô bỏ qua những tin tức thừa thãi từ Thạch Gia Tín, một câu trúng đích: "Ý của anh là, anh còn muốn sinh con với cô ấy?"
Thạch Gia Tín im lặng.
Quý Đường Đường không thể tưởng tượng nổi, nhưng cô quá mệt mỏi, không thể nào dùng bất luận một thứ tình cảm kịch liệt gì để bộc lộ suy nghĩ của mình, cho nên giọng nói của cô vẫn khá bình tĩnh: "Thạch Gia Tín, anh đừng ngốc như vậy, anh không thể làm vậy, anh nên nhớ cô ấy đã từng gặp phải chuyện gì ở Đôn Hoàng..."
"Anh nghe tôi nói một câu, nếu anh làm vậy là đang gạt sạch tất cả tình cảm giữa hai người, Tư Tư sẽ hận anh cả đời, đến chết cô ấy cũng sẽ không tha thứ cho anh đâu."
Thạch Gia Tín ngập ngừng nói: "Tôi chỉ muốn tốt cho Tư Tư."
Quý Đường Đường cười phá lên, càng cười, nước mắt càng rơi xuống: "Anh đã hỏi qua suy nghĩ của cô ấy chưa, cứ mang danh nghĩa là tốt cho cô ấy thì có thể khiến người ta tổn thương đến vậy à? Anh là vì tốt cho cô ấy, anh xem hiện giờ cô ấy người không ra người quỷ không ra quỷ, lạc vào kết cục thế nào?"
Thạch Gia Tín không kìm được mà phản bác: "Tiểu Hạ, cô nhìn cho rõ thực tế, với tình hình hiện giờ, tôi cũng chỉ có thể làm như vậy."
Quý Đường Đường cười nhạt: "Thực tế gì? Một đám súc sinh vẽ cho anh một cái vòng tròn, anh cũng chỉ dám ở trong đó chạy tới chạy lui, anh có còn là đàn ông không, chưa từng có lá gan nhảy ra sao?"
Thạch Gia Tín bị cô chọc đúng chỗ đau, gân xanh trên cổ đã hằn lên, không kìm được bác bỏ "Cô dựa vào cái gì mà nói tôi, chúng ta không phải đều giống nhau sao? Tôi vì Tư Tư, cô vì Nhạc Phong, chẳng qua là số mệnh chúng ta đều không tốt, người định không bằng trời định. Giờ Nhạc Phong đến nông nỗi này, cô không có trách nhiệm ư? Nếu cô muốn tốt cho anh ta, sao không rời khỏi anh ta từ sớm? Giờ cô cầu xin cha cô, không phải cũng là làm chuyện mình có thể làm trong tình cảnh này hay sao, tôi cũng thế, tất cả mọi người đều như thế, chó chớ chê mèo lắm lông, không ai cao quý hơn ai cả đâu,"
Quý Đường Đường không nói gì, cô bình tĩnh nhìn Thạch Gia Tín một lúc, bỗng nhiên cười: "Tôi không cãi nhau với anh, đầu óc anh đã không bình thường rồi, tôi còn tưởng tôi còn chưa chữa được, là một đứa thần kinh, hóa ra anh còn có bệnh hơn tôi."
Thạch Gia Tín trừng cô, tựa như một con gà trống xù lông, lúc nào cũng có thể mổ cho cô một cái, nhưng Quý Đường Đường cũng không trả đòn, giọng điệu của cô trở nên bình thường trở lại: "Đã tiễn đến đây rồi, làm phiền anh đưa tôi đi một đoạn nữa."
Thạch Gia Tín sửng sốt: "Đi đâu?"
"Sân bay."
--------------------
Thạch Gia Tín không hỏi cô đến sân bay làm gì, hoặc có lẽ, anh ta mơ hồ đoán được, nhưng không còn hơi sức để hỏi, cuộc khắc khẩu về Tư Tư khiến anh ta kiệt sức, càng khiến anh ta thống hận hơn là, trong lòng anh ta lại nghĩ rằng Quý Đường Đường nói đúng.
Vận may của Đường Đường không tệ, mua được vé máy bay sớm nhất vào thành phố, nhưng phải chờ hơn hai giờ, Thạch Gia Tín ngồi cùng cô ở sảnh chờ, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ: "Tiểu Hạ, nếu như tất cả chuyện này chưa từng xảy ra, chúng ta sẽ ra sao?"
Quý Đường Đường nghe không hiểu: "Thế nào gọi là chưa từng xảy ra?"
"Chính là... mẹ cô không rời khỏi Thịnh gia, cô lớn lên ở Bát Vạn đại sơn, tôi cũng thế, chúng ta sẽ thế nào, sẽ kết hôn ư?"
Quý Đường Đường chần chừ một lúc, đáp: "Chắc vậy."
Hẳn là vậy, Bát Vạn đại sơn, chớp mắt đã thấy tuổi già cái chết cận kề, tựa như trừ con đường đó ra, cô cũng chẳng có lựa chọn nào khác.
Thế nhưng trong đáy lòng, vẫn có một giọng nói nho nhỏ đang vọng lên: May thay không phải.
Phần lớn thời gian luôn cảm thấy hiện thực thật khó mà chịu đựng, đột nhiên có một ngày chợt nhận ra, trước đây từng có một con đường khác có khả năng xuất hiện cực lớn, còn khiến người ta khó chịu hơn.
Sâu trong lòng, lại tuôn ra chút may mắn nhẹ nhõm.
Chẳng trách mẹ lại bỏ trốn, đổi là cô, cô cũng sẽ đi, rất nhiều chuyện nhìn thì có vẻ ngẫu nhiên, kì thực đã được định trước, đã quyết định rồi thì không nên hối hận, cho dù có đầu rơi máu chảy, máu nhỏ xuống đất, nở ra vẫn là một đóa hoa.
--------------------
Trước khi tiến vào cửa an ninh, cô đột nhiên lùi ra ngoài, đón lấy tầm mắt đầy hoảng hốt của Thạch Gia Tín, cô nói một tràng dài.
Cô nói: "Thạch Gia Tín, tôi vẫn cảm thấy, thế giới này là một biển bi kịch, mỗi người chúng ta dều đang vùng vẫy giãy giụa bên trong, tìm người mình yêu, nhen nhóm ngọn lửa, sưởi ấm lẫn nhau, tuy nhiên, phong ba quá lớn, chỉ cần sơ ý một cái,lửa liền vụt tắt, tìm được người mình yêu không dễ, nên hãy che chở cho họ, đừng nên phí hoài."
"Anh hỏi tôi, giữa tôi và Nhạc Phong với anh và Vưu Tư, có gì khác nhau. Tôi cho anh hay, khác biệt ở chỗ, tôi biết Nhạc Phong sẽ không hận tôi, dù cho tôi và anh ấy không có kết quả, không ở bên nhau, trong lòng tôi cũng biết là chúng tôi yêu nhau.Nhưng Tư Tư sẽ hận anh, nếu anh cứ kiên trì làm như vậy, cô ấy sẽ hận anh đến chết, chết rồi cũng sẽ không để anh thắp hương trước bài vị của cô ấy, chết rồi cũng sẽ khiến anh phải dằn vặt. Thạch Gia Tín, tôi đi đây, trước khi đi, một lần cuối cùng tôi thay cô ấy cầu xin anh, đến lúc thì nên buông tay, đừng chờ đến khi trước mắt là ngõ cụt mới nghĩ đến chuyện quay đầu lại.
Tiếng phát thanh của sân bay không ngừng vang lên tin tức của những chuyến bay mới, tiếng ngườ đưa tiễni ồn ào khiến cho đại sảnh trở nên mơ hồ, lời nói của Quý Đường Đường tựa như sấm truyền, Thạch Gia Tín đột nhiên thấy đầu đau dữ dội, anh ta ôm đầu ngồi xuống, nghe thấy Quý Đường Đường đột nhiên thở dài, rồi cả tiếng bước chân từ từ xa dần, nhưng được một nửa, tiếng bước chân đột nhiên lại quay lại.
"Thạch Gia Tín, còn chuyện này nữa, ở trong động đá vôi tôi có một người dì. Bà ấy có hai cái đầu, tôi gọi bà ấy là dì Song. Tôi không biết anh đã từng gặp bà ấy bao giờ chưa nhưng mọi người ở đó đối xử với bà ấy rất tệ, nếu như có thể, anh hãy cố gắng giúp đỡ bà ấy giùm tôi, nhờ anh đấy."
Thạch Gia Tín không nghĩ nhiều, chỉ hàm hồ đáp một tiếng, lúc này, tiếng bước chân không còn quay lại nữa. Cũng không biết qua bao lâu, anh ta mới chậm rãi đứng dậy, bên người đã có không ít những hành khách tò mò, nhìn anh chỉ trỏ, thậm chí có cả một nhân viên sân bay đang quan sát anh, dường như đang suy tính xem có nên gọi nhân viên y tế hay không, Thạch Gia Tín lảo đảo ra khỏi đại sảnh, đã gần đến giữa trưa, ánh dương chói lòa mắt người, anh ta vươn tay che bớt ánh sáng mặt trời.
Vừa lúc đó, đỉnh đầu bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ lớn.
Thạch Gia Tín giật mình, quay đầu lại nhìn, một chiếc máy bay khổng lồ màu trắng bạc xẹt qua tầng trời, tựa như một con chim đang tung cánh.