• 925

Quyển 3 - Chương 5


Số từ: 5428
Nguồn: truyenfull
Trưa mồng năm, Nhạc Phong lái xe đến quán bar trước, Khiết Du đã chuẩn bị xong quần áo cho anh, Nhạc Phong nhìn bộ đồ Tây đã được là hơi thẳng thớm mà không ngừng kêu khổ:
Anh không mặc vest có được không?


Anh có ý gì đấy hả,
Khiết Du hung dữ,
Em với bạn trai đi dạo phố cả một ngày, chỉ để mua đồ cho anh thôi đấy, anh ấy còn không có ý kiến gì được không hả? Hơn nữa, hôn lễ của Miêu Miêu, anh không mặc đồ Tây thì có nể mặt người ta không? Hai lựa chọn, một là mặc vest, hai là trần truồng, tự anh chọn đi.
Nhạc Phong câm nín, được một lúc mới nhỏ giọng lầu bầu một câu:
Dữ thế cẩn thận không ai thèm lấy.

Khiết Du phì cười một tiếng, chờ anh thay quần áo xong mới giúp anh thắt cà vạt:
Thế này chẳng phải là đẹp trai sao, bảo đảm sẽ khiến một đám mê mệt. Anh, anh xem bộ dạng phù dâu coi có đẹp hay không, nếu mà đẹp chúng ta xuống tay luôn.

Nhạc Phong nhìn cô:
Chúng ta đừng đùa kiểu này nữa được không? Hôm nay anh mà là đi tiệc cưới sao? Có mà dạo một vòng qua địa ngục thì có.
Khiết Du rất đồng tình:
Vậy làm sao bây giờ, hay là em đi cùng anh? Anh đi một mình là ăn đủ đấy, bạn bè của Miêu Miêu có không ít người biết anh, chỉ riêng ánh mắt thôi cũng đã đủ giết chết anh rồi.

Cám ơn, anh mà dẫn em đi thì thành ra cái gì? Hôn lễ của bạn gái trước, còn đưa em gái kết nghĩa đi cùng, ăn chùa uống chùa là kiểu này à? Ỷ vào da dày, trúng bao nhiêu tên anh tự gánh.
Khiết Du cười mãi lại có điểm khó chịu:
Phong bì em đã gói hai ngàn hộ anh rồi đấy, anh xem thế được chưa?

Nhạc Phong rõ ràng hơi sửng sốt:
Chỉ hai ngàn thôi à?


Anh phải xem cho rõ tình hình chứ.
Khiết Du chỉ hận không thể chọc vào đầu anh một cái,
Chỗ chúng ta cũng đâu phải Bắc Kinh Thượng Hải, theo lý quá năm trăm thôi cũng đã sợ nhiều rồi. Anh lại còn định nhét hai vạn vào, anh muốn nhà trai họ nghĩ sao hả?

Nhạc Phong trầm mặc một chút:
Anh vốn định mua cho Miêu Miêu miếng ngọc.
Khiết Du không để ý đến chuyện này, thắt cà vạt xong mới chợt nhớ ra:
Nguy rồi, không có kẹp cà vạt.


Trong ngăn kéo có một cái đấy.


Anh mua hả? Biết vậy từ bao giờ thế.
Khiết Du chạy bình bịch mấy bước đi lấy rồi trở lại, chậc chậc chậc không ngớt:
Cái hộp xinh xắn được gói tỉ mỉ thế này, nhất định là con gái tặng rồi. Ô, chữ xấu quá.

Nhạc Phong vươn tay đoạt lấy tự mình kẹp lấy:
Anh mà là người thích bợ đỡ vậy sao, lễ nhẹ tình nặng em hiểu không? Lễ nhẹ — tình —- nặng!
Khiết Du cười hì hì bước đến trước mặt anh:
Cô nào thế?


Em không biết đâu, ở chỗ Cửu Ca.
Nụ cười của Khiết Du lập tức cứng đờ lại, được một lúc, mặt xị xuống:
Anh, chúng ta chú ý một chút được không?


Sao thế? Lại cáu nữa?
Nhạc Phong cười cười dỗ dành cô,
Đâu đến mức như vậy, anh cũng chẳng có gì với cô ta cả.

Cô ta là tiếp tân!
Khiết Du rất tức giận,
Chỗ Cửu Ca, toàn là loại đó.
Nhạc Phong không ngờ phản ứng của Khiết Du lại lớn như vậy:
Con người cô ấy không xấu đâu, Khiết Du. Hơn nữa, người ta không ăn trộm ăn cướp….
Mắt thấy mặt của Khiết Du sắp âm u ra sét đánh, Nhạc Phong vội vàng im miệng.
Em biết sau Miêu Miêu anh nhất định sẽ có bạn gái nữa, nhưng mà không thể là chỗ Cửu Ca được, không thể làm cái nghề đó, anh mà kết giao với loại bạn gái như vậy, anh em chúng ta chia tay, không làm gì nữa!

Anh đâu nói cô ta là bạn gái của anh chứ,
Nhạc Phong bật cười,
Hơn nữa, cho dù có kết giao thật thì sao? Bối cảnh gia đình anh cũng chẳng tốt hơn là bao…

Cũng chính vì như thế!
Dưới tình hình cấp bách, Khiết Du chưa suy nghĩ đã bật thốt lên,
Anh muốn em nói sao với anh đây, mẹ anh đã như vậy, có bạn gái cũng như vậy nốt, anh…

Cô chợt hồi hồn, nửa câu sau miễn cưỡng nuốt lại, nhưng vô ích, sắc mặt Nhạc Phong đã hoàn toàn thay đổi, anh nhìn Khiết Du, giống như muốn cười nhưng lại cười không nổi, vươn tay chỉ cô một cái, lại buông xuống.
Anh, không phải em có ý đó.
Khiết Du luống cuống, nước mắt thoắt cái đã rơi xuống,
Anh, em không có ý coi thường anh đâu, em chỉ là… em sai rồi, được không?

Cô vươn tay kéo lấy cánh tay Nhạc Phong:
Anh đánh em mấy cái đi, miệng em bẩn, anh, anh đừng trách em.
Thấy Khiết Du rơi lệ, Nhạc Phong chợt nở nụ cười, anh vươn tay giúp Khiết Du lau nước mắt:
Khóc gì hả, nói đâu có sai, mấy câu này mà nín nhịn cũng khó chịu, nói ra cũng tốt. Được rồi, không sao, anh đi đây, đến trễ thì không tốt.
Nhìn bóng lưng xa dần của Nhạc Phong, Khiết Du lại khóc dữ hơn, chợt giơ tay lên tát mạnh mình hai cái:
Cho mày bẩn! Cho mày bẩn! Khách sạn Thủy Tinh Cung, hôm nay là nơi được bao riêng của nhà họ Tần. Những băng rôn treo bên ngoài, ảnh cưới to đùng, vào cửa là có ngay thảm đỏ với hai hàng hoa hồng đỏ và bách hợp hai bên, trên không thả những quả bóng bay trái tim màu hồng phấn… Có những trường hợp, bản thân không thực sự ở trong đó thì không thể biết lòng đau đớn cỡ nào, Nhạc Phong trước đó vẫn cảm thấy, anh cũng có thể coi là một người cầm được buông được, anh có thể tương đối không câu nệ đến tham gia hôn lễ, chúc phúc cho Miêu Miêu với cuộc sống mới — giờ nhìn lại, chỉ toàn là nói vớ vẩn, còn chưa đến đại sảnh đón khách anh đã không bước nổi nữa, trong đám khách khứa đi ngang qua có vài người đã nhận ra anh, đang châu đầu ghé tai bàn luận xôn xao. Vừa vào đại sảnh đã thấy bàn kí tên, Miêu Miêu và chú rể đứng dưới giàn hoa hồng được tạo hình thành hình trái tim, có nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp cầm tấm hắt sáng đứng bên cạnh, chụp ảnh chung cho chú rể cô dâu cùng với bạn bè thân thích đến chúc mừng. Miêu Miêu mặc một chiếc áo cưới hở vai, viền váy nạm pha lê, eo ôm sát, phần chân váy đuôi cá phủ một lớp hoa văn ren lưới, mái tóc dài uốn thành búi, những chuỗi ngọc trai rời rạc quấn quanh từng vòng, trước mặt lưu lại hai lọn tóc uốn xoăn rủ xuống hai bên má, vô cùng kiều mỵ, cô phối hợp với nhiếp ảnh gia hơi nghiêng đầu qua bên cạnh, bó hoa trong tay đặt kề bên má, nhìn kiểu gì cũng thật xinh đẹp. Nhạc Phong mỉm cười, trong lòng nhủ một câu: bé con thật là quá đẹp. Trong giây phút đèn flash lóe lên, Miêu Miêu nhìn thấy Nhạc Phong, cô ta sửng sốt một chút, chợt chẳng còn biết mình đang ở đâu, cho đến khi nhiếp ảnh gia gọi cô ta:
Cô dâu, bên này, nhìn bên này, cười một cái, cười… đúng rồi…
Nhạc Phong gật đầu với cô ta một cái, đến bàn kí tên đưa phong bì, người nhận phong bì hào hứng định xướng lên, Nhạc Phong ngăn cản:
Đừng, nhận là được rồi.
Đưa phong bì xong, theo quy trình là phải chụp ảnh chung cùng cô dâu chú rể, nhiếp ảnh gia ra hiệu Nhạc Phong bước tới, anh có chút lúng túng từ chối:
Thôi bỏ đi, tôi không chụp đâu, cứ chụp là cứng đờ người ra, ảnh hưởng đến không khí.
Vóc người của chú rể không thấp, hơi phát tướng, vẻ ngoài lại khá chỉn chu, đoán chừng anh ta không biết chuyện của Miêu Miêu với Nhạc Phong trước kia nên rất thân thiện chào hỏi Nhạc Phong:
Vậy sao được, đến đây đều là khách, tôi chụp ảnh cũng bị cứng đờ đấy, anh nghĩ coi, anh chẳng phải còn thoải mái hơn tôi bao nhiêu còn gì, tôi phải chụp bao nhiêu tấm đây này.
Bên cạnh có người vui vẻ, còn có người cổ vũ cho anh ta:
Chú rể, cố lên.
Miêu Miêu nhìn Nhạc Phong, như cầu khẩn nói:
Nhạc Phong, chụp một tấm đi.

Giọng của Miêu Miêu đã không được bình thường, vành mắt cũng đỏ lên, trái tim Nhạc Phong thịch một tiếng, anh cười cười với chú rể bước qua, lúc người chụp ảnh sắp xếp vị trí đứng, anh khẽ nói với Miêu Miêu một câu:
Bé con, kiềm chế một chút, một ngày vui như vậy…
Miêu Miêu đột nhiên bật khóc, nước mắt lã chã rơi xuống, nhiếp ảnh gia nhìn vào ống kính phát hiện không ổn:
Này này, cô dâu, sao lại thế này?

Chú rể bấy giờ mới nhận ra, anh ta lấy làm lạ nhìn Miêu Miêu, lại hoài nghi liếc mắt nhìn Nhạc Phong. Nhạc Phong thực sự chỉ hận trên đất không có cái lỗ nào để anh chui vào, anh thật sự không ngờ tới Miêu Miêu lại dễ mất kiểm soát như vậy, sớm biết tình hình thế này, có cầm hỏa tiễn đại bác tới ép anh anh cũng không đi: anh bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán ầm ĩ còn chưa tính, Miêu Miêu thì làm sao đây, mất khống chế òa khóc ngay tại chỗ, là đàn ông thì ai mà chẳng nghĩ nhiều, sau này khó mà bảo đảm sẽ không gây khó dễ cho cô ấy. Chú rể trái lại phản ứng rất nhanh:
Thợ trang điểm đâu, này, thợ trang điểm mau trang điểm lại.
Rồi quay ra cười với Nhạc Phong:
Ngại quá, cô ấy là vậy đấy, rất cảm tính, anh nói coi ngày vui thế này, thích thì xúc động một chút là được, lại còn khóc nữa, thật là…
Vừa nói vừa săn sóc lấy khăn tay ra lau nước mắt cho Miêu Miêu. Chỉ trong chốc lát, bên cạnh đã có không ít người dừng lại, ngay cả nhân viên phục vụ của khách sạn cũng giả bộ như lơ đãng liếc trộm về bên này, Nhạc Phong nghe thấy có người nhỏ giọng bàn tán:
Người đứng đằng trước ấy hả? À, hiểu rồi.
Cũng may đã có người đứng ra giải vây:
Sao thế này, vẫn tụ tập à?
Nhạc Phong thở dài trong lòng, người anh không muốn gặp nhất đã xuất hiện. Cha của Miêu Miêu, Tần Thủ Nghiệp. Tần Thủ Nghiệp ngoài năm mươi tuổi, đầu tóc hơi có chút hoa râm, mặt chữ quốc, đeo một chiếc kính gọng vàng, trừ phần bụng có hơi phát tướng ra thì vóc người được bảo dưỡng khá tốt, thấy Nhạc Phong, chân mày ông ta lặng lẽ nhíu một cái, đáy mắt xẹt qua một tia chán ghét quen thuộc cùng khinh thường. Cho dù đã sớm quen chẳng sợ với ánh mắt như vậy, Nhạc Phong vẫn có chút giận dữ, trong lòng anh nghĩ: chẳng qua chỉ là tới nhìn Miêu Miêu một cái rồi đi, chứ tiệc rượu nhà các người, ông đây chẳng báu gì. Tần Thủ Nghiệp hình như cũng chẳng có ý định hàn huyên với anh, quay đầu gọi người bên trong:
Chú Hai, đây là bạn của Miêu Miêu, tiếp hộ anh một chút, đưa cậu ta đến bàn bạn học của Miêu Miêu đi.
Nhạc Phong cười cười:
Không cần đâu, tôi còn có việc, tôi…
Anh chợt ngừng lại. Một người đàn ông bước ra từ trong phòng, nếu là chú Hai trong miệng Tần Thủ Nghiệp, vậy thì hẳn là chú của Miêu Miêu, nhưng ông ta trông còn già hơn Tần Thủ Nghiệp rất nhiều, lưng hơi còng, nếp nhăn trên trán hằn sâu, ánh mắt vô cùng u ám, cả gương mặt không có lấy một nếp nhăn nào của nụ cười, chẳng trách Miêu Miêu lại sợ ông ta. Tần Thủ Nghiệp trái lại chỉ ước Nhạc Phong có chuyện gì đó mà biến mất:
Sao vậy, cậu có việc à?

Nhạc Phong hồi hồn lại.
Không, không có gì.
Anh che giấu cảm giác quái dị dồn dập trong tim, nhìn Tần Thủ Nghiệp cười cười,
Cám ơn, chúc mừng.
Tần Thủ Nghiệp lại nhíu mày một cái:
Vậy chú Hai, chú tiếp đi nhé.

Chú Hai của Miêu Miêu tên là Tần Thủ Thành, ông ta chào hỏi, bắt chuyện cho đủ phép lịch sự:
Bạn của Miêu Miêu à, cám ơn đã tới, đi bên này.
Nhạc Phong không dời bước, anh nhìn Tần Thủ Thành, đột nhiên hỏi một câu:
Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?

Tần Thủ Thành sửng sốt một chút, ông ta ngẩng đầu cẩn thận nhìn Nhạc Phong một cái, sau đó khẳng định lắc đầu:
Chưa từng.
Được nửa buổi tiệc, cô dâu chú rể bắt đầu đến từng bàn mời rượu, không khí của bàn này cũng hòa vào khung cảnh tươi đẹp, duy chỉ có Nhạc Phong từ đầu đến cuối không hề động đũa, cũng không nói rõ được đó là cảm giác gì, có lúc đột nhiên cảm thấy quanh người rét run — anh vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc di động trên bàn, chờ điện thoại của Cửu Điều. Bên cạnh có người biết anh, vỗ vỗ vai anh:
Người anh em, chia tay là chia tay, cơm thì vẫn phải ăn đúng không? Chết đói thì hết cả trò hay, nào, cụng một ly.
Nhạc Phong không buồn để ý đến anh ta, người kia bị lơ đẹp, phẫn nộ cầm cái ly về:
Cái đồ hãm tài, lại còn sĩ diện nữa cơ đấy.
Nhạc Phong vậy mà chẳng có chút tức giận nào, anh ngồi đó, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng của Miêu Miêu đằng xa, cái bóng này đột nhiên cũng trở nên có chút xa lạ —- Nhạc Phong cảm thấy trong lòng có một nỗi băn khoăn đang bành trướng, nhưng anh không dám nghĩ tiếp nữa. Anh hy vọng cuộc gọi của Cửu Điều có thể chứng minh mình hoàn toàn đang đoán mò đang phát bệnh đang lo nghĩ vớ vẩn. Lại được khoảng mười lăm phút đồng hồ, mười lăm phút dài như hai mươi tư tiếng, cuộc gọi của Cửu Điều cũng tới, Nhạc Phong gần như bấm nút trả lời ngay khi vừa đổ chuông:
A lô, tra được chưa Cửu Ca?
Cửu Điều có chút bất mãn:
Phong Tử, cậu để cho anh lấy hơi đã được không? Cậu tưởng anh là đặc công à? Chuyện điều tra ngọn nguồn người ta kiểu này, anh cũng phải sai phái nhờ vả người ta chứ, cậu tưởng anh nhanh như máy rút tiền, nhét thẻ vào đầu này thì đầu kia phun tiền ra chắc?
Nhạc Phong nhìn xung quanh một cái, đứng dậy hạ giọng rời khỏi chỗ ngồi:
Tra được gì rồi?
Cửu Điều giống như muốn cố ý khiêu chiến tính nhẫn nại của anh:
Anh thấy bứt rứt ghê ấy Phong Tử, Miêu Miêu kết hôn, cậu nảy sinh hứng thú với chú Hai của cô ta làm gì? Cậu đổi giới tính rồi à? Nhưng mà tuổi ấy cũng không hợp đâu…
Nhạc Phong nghiến răng:
Anh cố ý hả, không phải chuyện quan trọng thì tôi cũng chẳng nhờ vả anh, anh có thể nói vào điểm chính được không?

Cửu Điều không nói gì, gã là một kẻ khôn ngoan, Nhạc Phong lần này về không có chuyện gì là lại trốn tránh gã, chưa từng trực tiếp bàn chuyện làm ăn với gã, bày ra cái vẻ đau khổ vì tình, hết lần này đến lần khác thân thiết với Tương Dung để qua mặt gã — tưởng gã ngu thật hay sao, trong lòng gã rõ ràng, cấp bậc của Tương Dung, còn xa mới có thể khiến cho Nhạc Phong mê muội thần hồn điên đảo. Lần này lại chủ động nhờ vả gã, xem ra là cấp bách thật, nếu đã vậy thì cũng chẳng tội gì mà dông dài nữa, Cửu Điều cười ha hả, nói thẳng những gì tra được ra:
Chú Hai của Miêu Miêu tên là Tần Thủ Thành, là em trai của Tần Thủ Nghiệp. Nhà ở Hán Trung, rất ít qua lại với họ hàng thân thích, nghe nói là làm trong đội khảo sát địa chất gì đó, thường xuyên ra ngoài, đi một lần là hơn nửa năm. À đúng rồi, vợ ông ta kém ông ta mười mấy tuổi, là một giáo viên cấp hai trung học. Có một đứa con trai, giờ hình như đang học cấp một trung học. Chỉ tra được có thế thôi, cậu còn muốn biết gì nữa không?
Trái tim đang treo ngược của Nhạc Phong cuối cùng cũng quay về vị trí cũ, anh thở dài một hơi:
Vậy không có gì nữa đâu, là tôi nghĩ nhiều quá.
Đang nói, trong phòng tiệc chợt vang lên một tiếng rầm, ngay sau đó là tiếng cốc chén bàn ghế đổ vỡ, Nhạc Phong giật mình:
Cửu Ca, chỗ này có chút chuyện, hôm khác tôi cảm ơn anh sau.
Cửu Điều còn định nói gì đó, điện thoại đã tút một tiếng, cúp máy. Mẹ cái thằng ranh con thối tha này, Cửu Điều tức đến mức muốn ném điện thoại, ăn cháo đá bát đây mà, thằng thối tha, hỏi thăm cả nhà nó đi. Trong phòng tiệc hơi hỗn loạn, có chiếc bàn tròn đã bị lật ngửa, bảy tám nhân viên phục vụ vây quanh dọn dẹp, trong đại sảnh có quá nửa số người đã đứng dậy xem náo nhiệt, có người thấp giọng oán trách:
Chú Hai của Tần Miêu bị làm sao thế, không uống được thì đừng có uống, lật đổ cả bàn, uống rượu phát điên gì chứ!
Bên cạnh có người hùa theo:
Nhà quê ra, chưa lên bàn tiệc bao giờ, anh cứ uống của anh đi, quản ông ta làm gì!
Không thấy Miêu Miêu đâu, nghe bên cạnh bàn tán, hình như là áo cưới bị rượu và thức ăn làm bẩn, đã được chú rể đưa đi thay quần áo rồi, chỉ chốc lát sau đám đông tách ra một lối đi nhỏ, hai chàng trai đỡ Tần Thủ Thành đã say như chết đi ra, đằng sau là cha của Miêu Miêu, Tần Thủ Nghiệp, mặt đã âm u đến sắp chảy nước tới nơi. Có nhân viên phục vụ chạy lại:
Đưa đến phòng Hoa hồng đi, phòng đó đang trống, có thể nghỉ ngơi.

Nhạc Phong giật mình, cũng chẳng hiểu tại sao, anh bỗng nhấc chân lên đi về hướng ngược lại. Khách sạn Thủy Tinh Cung là một tòa nhà hình vòng tròn, trước có anh em từng mở tiệc rượu ở đây, anh cũng đã tới, từ hướng này đi ra sẽ gần cái phòng Hoa hồng kia hơn một chút. Chính bản thân anh cũng không hiểu tại sao nhất định phải đi qua —- Cửu Điều chẳng phải đã cho anh câu trả lời chắc chắn rồi hay sao? Anh đây là không tin hay vẫn chưa từ bỏ? Phòng Hoa hồng là phòng để tổ chức những bữa tiệc vừa và nhỏ, hôm nay hôn lễ của Miêu Miêu là hoạt động chính, nơi này tạm thời được dùng làm phòng để đồ, những chiếc ghế sa lon hay ghế dài bàn tròn không cần thiết đều được chuyển vào trong này, ngay cả đèn cũng không bật, một mảnh âm u, trái lại càng dễ ẩn thân. Nhạc Phong vào trước đám Tần Thủ Nghiệp, nhìn khắp nơi một lượt, trốn sau một cái ghế dài kê sát góc tường, thuận tiện kéo tấm rèm cửa sổ sang bên này, cực kỳ bí mật. Cho dù có bị Tần Thủ Nghiệp phát hiện cũng chẳng sao, anh cứ nói mình uống say, đến đây tìm một chỗ yên tĩnh, không tin là Tần Thủ Nghiệp có thể cắn anh hai phát. Chỉ chốc lát sau ngoài cửa đã vọng đến tiếng bước chân, Tần Thủ Nghiệp vừa dò dẫm mở đèn vừa nói cảm ơn với hai chàng trai kia:
Cảm ơn nhé, cơm còn chưa ăn xong, đỡ chú ấy lên ghế sa lon đi, để chú ấy tỉnh rượu đã. Hai cháu quay về trước đi nhé, xin lỗi, nhất định phải ăn uống cho thoải mái đấy.
Hai chàng trai kia vừa mới đi, căn phòng liền an tĩnh trở lại, chỉ còn Tần Thủ Thành đang nằm trên ghế sa lon cùng với Tần Thủ Nghiệp sắc mặt càng ngày càng khó coi, Tần Thủ Nghiệp xoay người đóng cửa chính lại, chốt cửa lại từ bên trong, im lặng một lúc, chợt giơ chân đá vào sa lon:
Con mẹ nó chú đừng có giả chết với tôi, dậy di!
Nhạc Phong bị giọng nói bất thình lình này của ông ta làm cho sợ đến giật bắn mình, đang chưa làm rõ được tình huống thì đã nghe thấy hai tiếng cười ha ha, Tần Thủ Thành
say như chết
,
mượn rượu làm càn
kia vậy mà lại chậm rãi ngồi dậy từ trên ghế, sau khi ngáp một cái thì rúc vào trong sa lon, hai chân ghếch lên, cần bao nhiêu an nhàn có bấy nhiêu an nhàn. Tần Thủ Nghiệp cực kỳ giận dữ:
Chú Hai, lần này chú đến đây, mẹ nó, không làm chuyện gì ra hồn! Chú trừng mắt với Miêu Miêu bao nhiêu lần? Con bé nó đắc tội gì chú sao? Hôm nay là ngày Miêu Miêu kết hôn, cả đời người cũng chỉ có một ngày như thế, mẹ nó chứ, chú mượn rượu giả điên, mẹ nó chứ, chú phá hoại bữa tiệc của nó, có gì không vui chú nhắm vào tôi đây này, chú cau có gì với đứa tiểu bối chứ?

Tần Thủ Thành
Ô
lên một tiếng quái dị:
Làm gì mà bốc hỏa thế, con gái anh không bệnh không tật, tôi thấy có sống đến bảy tám chục tuổi cũng không thành vấn đề, trừ phi tai họa từ trên trời rơi xuống, nếu không khả năng chết yểu cũng không cao đâu, anh còn gì không hài lòng nữa?

Tần Thủ Nghiệp thiếu chút nữa bị ông ta làm cho tức đến nổ tung:
Có ai lại nói cháu gái mình như vậy không, chú là chú Hai của Miêu Miêu đấy! Chú Hai!
Tần Thủ Thành cười ha ha, trong tiếng cười thê lương mang theo sự oán hận, nghe mà khiến Nhạc Phong rợn cả tóc gáy, ông ta cười mãi cười mãi rồi ngưng bặt, xuyên qua kẽ hở của tấm rèm, Nhạc Phong nhìn thấy ông ta từ từ đứng dậy, từ từ bước đến trước mặt Tần Thủ Nghiệp, nhả từng chữ từng chữ:
Vậy còn anh? Anh còn là bác Cả của Thịnh Hạ thì sao, anh đối xử với nó thế nào?
Thịnh Hạ. Đầu của Nhạc Phong oành một tiếng nổ tung, trong một hai giây đó, những âm thanh xung quanh hoàn toàn không thể nghe được, anh nhớ đến đêm ở Cổ Thành, trong căn nhà bỏ hoang ở sau núi, anh đã từng nhìn thấy một tấm ảnh của Quý Đường Đường, ảnh gia đình. Quý Đường Đường buộc tóc đuôi ngựa cười vô cùng rạng rỡ, một trái một phải ôm lấy cha mẹ của mình, giống như cô con gái rượu hay công chúa của bất cứ một gia đình nào. Cha của Quý Đường Đường, tại sao lại có vẻ ngoài giống hệt với chú Hai của Miêu Miêu chứ? Anh đã nhờ Cửu Điều thăm dò, Cửu Điều chẳng phải đã nói rất rõ ràng sao: Tần Thủ Thành ở Hán Trung, có bà vợ kém ông ta mười mấy tuổi, có một đứa con trai đang học cấp một trung học. Không có bất cứ điểm chung nào với cha của Quý Đường Đường, cho nên chỉ là người giống người thôi, không phải sao?
Tại sao những gì mà Tần Thủ Thành thốt ra lại hoàn toàn khác?
Sau những giây yên lặng ngắn ngủn là giọng nói tỉnh táo đến khác thường của Tần Thủ Nghiệp:
Chú Hai, con trai chú tên là Tần Lượng, năm nay mười ba tuổi. Tôi nghĩ, chúng ta ngay từ đầu đã rất rõ ràng, chú căn bản không hề có con gái.
Tần Thủ Thành cười dữ tợn:
Vậy sao, vậy tôi và Thịnh Thanh Bình sinh ra, không phải là người hay sao?

Giọng nói của Tần Thủ Nghiệp càng thêm lãnh khốc:
Ít nhất, nó không phải là người nhà họ Tần.
Tần Thủ Thành cười phá lên, cười mãi nước mắt liền trào ra:
Thịnh Hạ và Miêu Miêu sinh ra cùng một năm, trên người con bé có một nửa là máu của Tần Thủ Thành tôi, chỉ bởi vì mẹ nó họ Thịnh nên khác biệt với Miêu Miêu như vậy sao? Tần Thủ Nghiệp, anh có nghĩ đến không, mới đầu khi các bậc bề trên bắt thăm, nếu bắt trúng anh thì sẽ thế nào? Nếu như là anh, người hôm nay rạng rỡ kết hôn phải ở đây là Tiểu Hạ, còn kẻ phải lưu lạc bên ngoài không nhà để về, là Tần Miêu mới đúng, phải không?
Tần Thủ Nghiệp cười nhạt:
Chú Hai, giờ đặt những giả thiết này có ý nghĩa gì hay sao? Nếu như lúc trước bắt phải tôi thì chưa chắc Thịnh Thanh Bình đã yêu tôi, cũng chưa chắc sẽ bỏ trốn cùng tôi, cho dù có bỏ trốn, thì chưa chắc tôi và cô ta đã sinh ra con gái. Hai mươi mấy năm đã trôi qua rồi, bây giờ chú mới thấy bất bình? Mượn tiệc cưới của Miêu Miêu mà xả giận, tôi cũng muốn hỏi chú đây, chú thực sự đang tức giận vì chuyện gì, chú thực sự giận vì Thịnh Hạ và Miêu Miêu giống người mà không giống mệnh hay sao, vẫn là giận quyết định gần đây của nhà họ Tần?

Tần Thủ Thành hai mắt sung huyết, ông ta đột nhiên túm mạnh lấy cổ áo Tần Thủ Nghiệp:
Đã nói là sẽ cho Tiểu Hạ thời gian, tại sao lại quyết định giết con bé trước thời hạn?

Tần Thủ Nghiệp cười rộ lên:
Tôi quả nhiên đoán không hề sai, ý của Túy ông chẳng phải ở rượu. Chú Hai, có cho Tiểu Hạ thời gian hay không, kết quả cũng giống nhau mà thôi, cái mà nhà họ Tần muốn, từ đầu đến cuối đều là mạng của nó. Hai mươi mấy năm, chẳng phải chú còn rõ ràng hơn bất cứ ai, không phải sao, giờ chú chơi trò cha con tình thâm, con mẹ nó chú đã làm cái gì rồi?!

Ông ta cười lạnh đẩy bàn tay đang túm lấy áo ông ta của Tần Thủ Thành ra:
Chú đừng quên, kế hoạch sau đó là do chú đề ra, là chú nói muốn dùng biến cố gia đình để kích thích Tiểu Hạ, khiến cho nó mau chóng trưởng thành, chú ép nó lên con đường trốn chạy này; chú sửa lại bức thư mẹ nó để lại, khiến cho nó ngay từ đầu đã dùng Quỷ trảo của nhà họ Tần để thu thập oán khí; chú nói cho bọn tôi biết mẹ của nó đã tạo cho nó một thân phận giả tên là Quý Đường Đường, cho nên nó đã chạy trốn bốn năm, nhưng chưa từng chạy thoát khỏi lòng bàn tay của nhà họ Tần, chỉ cần tra đăng kí thân phận một chút là tôi có thể biết nó đang ở đâu, nửa năm nay, nó từ Cam Túc chuyển đến Giang Tây, rồi cả Cổ Thành, tôi còn biết gần đây nó ở Đôn Hoàng, khách sạn Huy Ánh, số phòng tôi cũng có thể nói cho chú biết, 302, chú nghe cho kỹ, 302! Bọn tôi muốn động đến nó chỉ dễ dàng như bóp chết một con kiến, cho nên nói trước cho chú biết cũng chỉ vì coi chú là người nhà họ Tần mà thôi, không phải là để chú ở đây giả điên giả dại thêm loạn!
Tần Thủ Thành im bặt, ông ta lùi lại phía sau hai bước, hai chân chợt mềm nhũn, ngã ngồi trên ghế sa lon. Tần Thủ Nghiệp hít sâu một hơi, giọng nói hơi có chút hòa hoãn:
Chú Hai, kết quả này sớm đã định rồi. Chú đừng quên, Thịnh Thanh Bình có khả năng đoán trước được cái chết, chính cô ta cũng đã nói, Thịnh Hạ không sống quá hai mươi sáu tuổi, sẽ bị mổ bụng phanh ngực mà chết — mổ bụng phanh ngực, đó là cách luyện Chuông Quỷ của nhà họ Tần, tất cả đều là ý trời, Thịnh Thanh Bình yêu chú, bỏ trốn cùng chú, sinh ra một đứa con gái nhất định sẽ chết trong tay nhà họ Tần, tất cả đều đã định trước, đã định trước!
Tần Thủ Thành cười lên:
Thật không? Vậy tôi nói cho anh hay, Thịnh Thanh Bình vì không muốn Tiểu Hạ phải chết thảm đã hy sinh năng lực của mình — tôi không biết cô ấy đã dùng cách gì để truyền lại, nhưng bất cứ sự công kích nào với bụng của Tiểu Hạ cũng không có tác dụng, anh dùng dao cũng được, dùng súng cũng thế, vị trí đó của con bé cho dù có bị bất cứ vết thương trí mạng nào cũng có thể lành lại. Đến lúc đó thì anh định dùng nó luyện Chuông Quỷ bằng cách nào đây, hả?
Sắc mặt Tần Thủ Nghiệp dần dần chuyển sang lãnh khốc:
Chú Hai, chú nhất định phải chống đối tôi bằng được sao? Thịnh Thanh Bình nếu có bản lĩnh thì sẽ bảo đảm cho Thịnh Hạ vĩnh viễn giết không chết, chỉ bảo vệ được bụng nó thì có nghĩa lý gì? Không mổ được bụng nó thì tôi sẽ đục một lỗ từ phía dưới nó, vẫn có thể bỏ chuông vào như thường! Quyết định giết nó không phải là của tôi đề ra, tôi chỉ thông báo cho chú một tiếng thôi, nếu chú cứ yếu bóng vía như vậy nữa thì chắc tôi phải nghĩ đến chuyện giam chú lại một thời gian thôi.
Một sự im lặng chết chóc. Chuông di động vang lên, Tần Thủ Nghiệp bấm nút trả lời:
Ừ, Miêu Miêu à, aiz, chú Hai con uống nhiều quá, cha dẫn chú ấy đi ra ngoài hóng gió một chút, về ngay đây. Mời rượu đúng không, ừ, đồng nghiệp của cha đều làm ở cơ quan, con phải chú ý một chút. Được rồi, cha sắp về đến nơi rồi.
Đặt điện thoại xuống, ông ta căn dặn Tần Thủ Thành:
Nửa buổi tiệc còn lại, đừng có bày cái mặt người chết ấy ra, cho dù có phải diễn trò, chú cũng phải thật vui vẻ cho tôi, diễn cho bằng được!

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chuông Gió.