CHƯƠNG 17 - NIỀM AN ỦI NHỎ
-
Chuyện Despereaux
- Kate DiCamillo
- 887 chữ
- 2020-05-09 04:26:35
Số từ: 874
Dịch giả: Phạm Minh Điệp
NXB Hội Nhà Văn
Nguồn: Sưu tầm
KHÔNG LÂU SAU cuộc trò chuyện này giữa Botticelli và Roscuro, một tù nhân đúng là đã đến. Cánh cửa ngục tối đóng sập lại và hai con chuột cống nhìn theo người đàn ông bị giải bởi một tay lính của nhà vua xuống những bậc thang tới ngục.
Thật hoàn hảo,
Botticelli thì thầm.
Kẻ này là của cậu.
Roscuro nhìn thật gần người đàn ông nọ.
Cháu sẽ làm cho hắn ta đau khổ,
cậu nói.
Nhưng khi cậu ngẩng lên nhìn người đàn ông, cánh cửa xuống ngục đột nhiên bung mở và một luồng ánh sáng ban chiều rực rỡ và dày đặc cứa vào bóng tối của gian ngục.
Ối,
Botticelli nói. Hắn lấy một bàn chân lên che mắt.
Roscuro, tuy nhiên, lại nhìn thẳng vào ánh sáng đó.
Thưa độc giả, điều này rất quan trọng: Con chuột cống mang tên Chiaroscuro không hề quay đi. Cậu ta đã để cho ánh sáng từ cái thế giới ở tầng trên mở cửa lòng mình và ngập tràn trong đó. Cậu ngỡ ngàng trước sự kỳ diệu của nó.
Đưa cho hắn niềm an ủi nhỏ của hắn này,
một giọng nói quát lên từ bậc thang trên cùng, và một tấm vải đỏ được ném vào trong luồng sáng. Tấm vải lơ lửng trong chốc lát, đỏ tươi và lung linh, rồi cánh cửa lại bị đóng sập vào, ánh sáng biến mất, tấm vải rơi xuống nền ngục tối. Gregory lão cai ngục là người cúi xuống nhặt lấy nó.
Này,
lão già vừa nói vừa giơ tấm vải cho tên tù nhân,
cầm lấy đi. Ngươi sẽ cần đến dù chỉ một chút xíu hơi ấm ở dưới này đấy.
Thế là tên tù nhân cầm lấy tấm vải, khoác lên vai mình như thể đó là một chiếc áo choàng, và tay lính quay người đi lên những bậc cầu thang, mở cánh cửa ra thế giới bên ngoài, và một chút ánh sáng len vào trước khi anh ta đóng cửa lại sau lưng.
Bác có trông thấy không?
Roscuro nói với Botticelli.
Xấu xí khủng khiếp,
Botticelli nói.
Thật nực cười. Bọn họ có thể có ý đồ gì khi để cho từng ấy ánh sáng lọt vào ngay một lúc như vậy chứ? Chẳng lẽ bọn họ không biết đây là ngục tối hay sao?
Nó thật đẹp,
Roscuro nói.
Không,
Botticelli nói.
Không.
Hắn nhìn Roscuro thật chăm chú.
Không đẹp. Không hề.
Cháu phải nhìn thêm nhiều ánh sáng nữa. Cháu phải thấy tất cả ánh sáng,
Roscuro nói.
Cháu phải lên tầng trên.
Botticelli thở dài.
Ai mà quan tâm đến ánh sáng chứ? Nỗi ám ảnh của cậu về nó thật phiền phức. Nghe đây. Chúng ta là chuột cống. Chuột cống. Chúng ta không thích ánh sáng. Chúng ta có nghĩa là bóng tối. Chúng ta có nghĩa là đau khổ.
Nhưng,
Roscuro nói,
trên tầng kia.
Không ‘nhưng’ gì cả,
Botticelli nói.
Không ‘nhưng’ gì cả. Không được. Chuột cống không lên tầng trên. Tầng trên là chỗ của chuột nhắt.
Hắn cầm lấy cái mặt dây chuyền đang treo trên cổ mình.
Cái dây thừng này,
hắn nói, đung đưa sợi dây qua lại,
làm từ cái gì?
Râu.
Râu của kẻ nào?
Lũ chuột nhắt.
Chính xác. Và kẻ nào sống ở tầng trên?
Lũ chuột nhắt.
Chính xác. Chuột nhắt.
Botticelli quay đầu nhổ nước bọt xuống nền nhà.
Chuột nhắt chẳng là gì ngoại trừ những túi máu và xương xẩu, luôn sợ hãi mọi thứ. Chúng hèn nhát, đáng cười, trái ngược với mọi điều mà chúng ta phấn đấu trở thành. Cậu có muốn sống trong thế giới của bọn chúng không?
Roscuro nhìn lên, vượt qua cả Botticelli tới sợi ánh sáng thơm tho chiếu qua khe cửa phía dưới. Cậu chẳng nói gì.
Nghe đây,
Botticelli nói,
đây là điều cậu cần làm. Đi hành hạ tên tù nhân kia. Đi lấy tấm vải đỏ của hắn. Tấm vải sẽ thỏa mãn thèm muốn của cậu đối với điều gì đó từ thế giới ấy. Nhưng đừng có leo lên tìm ánh sáng. Cậu sẽ hối tiếc đấy.
Khi hắn nói, chiếc mặt dây chuyền cứ vung qua vung lại, vung qua vung lại.
Cậu không thuộc về thế giới đó. Cậu là một con chuột cống. Một con chuột cống. Nói cùng ta đi.
Một con chuột cống,
Roscuro nói.
A, nhưng cậu ăn gian nhé. Cậu phải nói, ‘Cháu là một con chuột cống,’
Botticelli nói, mỉm một nụ cười chậm rãi với Roscuro.
Cháu là một con chuột cống,
Roscuro nói.
Lại đi,
Botticelli nói, đung đưa chiếc mặt dây chuyền.
Cháu là một con chuột cống.
Chính xác,
Botticelli nói.
Một con chuột cống là một con chuột cống là một con chuột cống. Hết chuyện. Thế giới không có điểm dừng. Amen.
Phải,
Roscuro nói.
Amen, cháu là một con chuột cống.
Cậu nhắm mắt lại. Cậu lại thấy tấm vải đỏ xoay tròn trên nền vàng rực.
Và cậu tự nhủ, thưa độc giả, rằng tấm vải mới là thứ cậu khao khát chứ chẳng phải là ánh sáng đâu.