VI - Gia hộ: Chương: 17
-
Chuyện Người Tùy Nữ
- Margaret Atwood
- 1500 chữ
- 2020-05-09 03:49:19
Số từ: 1489
Dịch giả: An Lý
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Tôi làm những việc sau đây khi trở lại phòng mình:
Tôi trút bỏ quần áo và thay đồ ngủ.
Tôi kiếm mẩu bơ tí xíu, trong mũi giày phải, chỗ đã giấu sau bừa ăn. Trong tủ ấm quá, bơ chảy mềm ra rồi. Phần lớn đã thâm vào mẩu giấy ăn bọc ngoài. Giờ trong giày có bơ. Không phải lần đầu, bởi cứ khi nào có bơ hoặc cả macgarin, tôi lại để dành một ít theo cách đó. Tôi có thể chiết ra gần hết chỗ bơ từ lớp lót giày, ngày mai, dùng khăn lau hay giấy vệ sinh trong phòng tắm.
Tôi xoa chỗ bơ khắp mặt, xát vào da tay. Giờ không còn kem bôi mặt hay sữa dưỡng da nữa, không phải dành cho chúng tôi. Đó cũng thuộc hạng phù phiếm. Chúng tôi là bình đựng, chỉ phần nội tạng mới quan trọng. Ngoại biên có thể cứng lại và nhăn nheo, như vỏ hạt dẻ, họ cũng bất chấp. Đây là sắc lệnh của các Phu nhân, chuyện mất tích sữa dưỡng da này. Họ không muốn chúng tôi trông hấp dẫn. Với họ, sự tình thế này đã đủ tệ rồi.
Bơ là mẹo học được ở Trung tâm Rachel và Leah. Trung tâm Đỏ, chúng tôi gọi thế, bởi đâu đâu cũng toàn màu đỏ. Người tiền nhiệm tôi ở phòng này, cô bạn có tàn nhang và tiếng cười giòn giã, chắc cũng đã làm vậy, với bơ. Chúng tôi đều làm vậy.
Chừng nào còn làm việc đó - xoa bơ lên mặt cho mềm da, chúng tôi còn tin được có ngày mình sẽ thoát ra, tin mình sẽ lại được động chạm, vì yêu đương hay ham muốn. Chúng tôi cũng có những nghi lễ của mình, cử hành đơn độc.
Bơ rất nhờn, sẽ chóng ôi và tôi sẽ bốc mùi pho mát chua; nhưng ít ra cũng là dưỡng chất thiên nhiên, như xưa thường nói.
Chúng tôi đã xuống đến mức ấy rồi vậy.
Đã phết bơ, tôi nằm xuống giường, thẳng thớm, một miếng bánh mì nướng. Tôi không ngủ nổi. Trong bóng tranh sáng tranh tối tôi nhìn mãi lên con mắt thạch cao mù giữa trần, cũng đang nhìn lại xuống tôi, dù không thấy. Không có gió, đôi rèm trắng như hai tấm gạc, rũ oặt xuống, nhờ nhờ trong quầng sáng đèn pha đêm đêm vẫn chiếu quanh nhà này - hay là có trăng?
Tôi gập lại tấm chăn, thận trọng trở dậy, chân trần giẫm không tiếng động, mình khoác áo ngủ, tới bên cửa sổ, như đứa bé con, tôi muốn thấy, vầng trăng trên ngực trần vồng tuyết mới rơi. Trời trong veo nhưng khó nhìn ra, bởi ánh đèn; nhưng đúng, trên nền trời bị át mờ có một vầng trăng lơ lửng, tinh khôi, một vầng trăng chờ lời ước nguyện, một mảnh đá từ vạn cổ, một nữ thần, một nháy mắt. Vầng trăng là đá còn trời đầy những khí tài chết chóc, nhưng Chúa ơi, dù gì cũng đẹp làm sao.
Tôi muốn có Luke không tả xiết. Tôi muốn được ôm, được nghe gọi tên mình. Tôi muốn được quý trọng, theo những cách giờ không còn được; tôi muốn nhiều hơn chứ không chỉ là quý báu và quan trọng. Tôi lặp lại cái tên lúc trước, tự nhắc nhở mình xưa làm được những gì, được nhìn nhận ra sao.
Tôi muốn đánh cắp gì đó.
Trong sảnh đèn đêm vẫn thắp, lối đi dài sáng dìu dịu màu hồng; tôi đi, mỗi bước chân đều thận trọng, không một tiếng cọt kẹt, theo tấm thảm dài, như trên mặt đất trong rừng, lén lút, tim đập rộn, lướt qua căn nhà đêm. Tôi đang bỏ vị trí. Phi pháp trăm phần trăm.
Xuống qua gương mắt cá trên tường, tôi nhìn thấy hình thù mình màu trắng, thân thể lùng nhùng, tóc xòa lưng như mái bờm, mắt lóe sáng. Tôi thích vậy. Tôi đang làm một việc, tự mình, chủ động; đó có phải một thì ngữ pháp không? Kích động. Cái tôi muốn đánh cắp là con dao, trong nhà bếp, nhưng hôm nay chưa sẵn sàng.
Tôi tới phòng nghỉ, cửa hé mở, lẻn vào, để cửa rộng hơn một chút. Ván kêu cái kẹt, nhưng ai ở gần mà nghe? Tôi đứng giữa phòng, đợi đồng tử nở rộng ra, như mèo hoặc cú. Mùi nước hoa cũ và bụi vải xông đặc mùi. Có làn ánh sáng mảnh lọt vào qua khe giữa những tấm rèm đã kéo, ánh đèn pha ngoài sân, tôi biết chắc có hai người đi tuần ngoài đó, tôi đã thấy họ, từ trên, từ sau rèm phòng mình, những hình khối đen, tranh cắt bóng. Giờ thì tôi nhìn thấy những nét lờ mờ, những bóng sáng: tấm gương, chân đèn, mấy bình hoa, ghế xô pha lù lù như đụn mây lúc trời chập choạng.
Nên lấy gì? Một vật sẽ không ai biết là thiêu. Trong rừng lúc nửa đêm, một đóa hoa thần. Một bông thủy tiên héo, không phải từ đĩa cắm hoa khô. Thủy tiên sắp quẳng đi đến nơi, chúng có mùi rồi. Thêm vào mùi nước hoa oải của Serena, mùi đồ đan khăn khẳn.
Tôi quờ quạng, thấy chiếc bàn con, mò thử. Có tiếng cạch, chắc va đổ gì rồi. Tôi tìm ra bình thủy tiên, rìa cánh đã khô xác, gần cuống thì mềm oặt, đưa ngón tay bấu đi. Tôi sẽ ép bông này, đâu đó. Dưới đệm giường. Để lại đó, cho người đàn bà kế, sẽ đến tiếp sau tôi, có cái mà tìm thấy.
Nhưng có ai trong phòng, sau lưng tôi.
Tôi nghe tiếng chân, cũng nhẹ như mình, tiếng cọt kẹt đúng chỗ ván sàn lúc nãy. Cửa khép lại sau lưng tôi, đánh cạch, chắn ánh đèn. Tôi cứng người: mặc đồ trắng thật sai lầm. Tôi là tuyết dưới ánh trăng, dù đêm tối.
Rồi tiếng thì thầm:
Đừng có hét. Không sao đâu.
Cứ như tôi định hét, cứ như quả thật không sao. Tôi quay lại: một bóng người, chỉ thế, xương gò má hơi sáng lên, không màu.
Người đó bước về phía tôi. Nick.
Cô ở đây làm gì?
Tôi không trả lời. Cả anh ta cũng phi pháp, ở đây, bên tôi, không thể tố cáo tôi. Tôi cũng không thể tố anh; hiện tại chúng tôi là đôi bạn. Anh ta đặt tay lên tay tôi, kéo tôi sát lại, miệng áp miệng tôi, nhịn đến thế còn đem lại gì khác được? Không nói một lời. cả hai đều run lên, sao mà tôi muốn. Trong khách sảnh của Serena, bên những hoa khô, trên tấm thảm Trung Hoa, thân thể anh thanh mảnh. Một người hoàn toàn xa lạ. Sẽ y như gào toáng lên, y như giơ súng bắn người. Tay tôi trượt xuống, làm thế thì sao, tôi có thể cởi cúc, và rồi. Nhưng nguy hiểm lắm, anh ta biết, chúng tôi đẩy nhau ra, không quá xa. Tin cậy quá mức, liều lĩnh quá mức, thế này đủ quá mức rồi.
Tôi đến đây tìm cô,
anh ta nói, thì thào, gần như sát tai tôi. Tôi muốn nhỏm lên, nếm làn da anh ta, anh ta làm tôi đói. Những ngón tay kia động đậy, dò trên tay tôi dưới ống tay áo ngủ, như không chịu nghe theo lý trí. Tuyệt làm sao, được kẻ khác chạm vào, được kẻ khác lần tìm hau háu, được lần tìm hau háu. Luke, anh biết mà, anh hiểu mà. Chính là anh đây, trong thần thể khác.
Mẹ kiếp.
Làm gì?
tôi nói. Chẳng lẽ không chịu nổi, anh ta ấy, đến nỗi liều mạng mò đến phòng tôi ban đêm? Tôi nhớ tới những người bị treo vào móc trên Bức tường. Tôi muốn khuỵu. Tôi phải đi, trở lại cầu thang, trước khi hoàn toàn tan biến. Tay anh đặt trên vai tôi, giữ nguyên, nặng trĩu, đè xuống như chì nóng. Cái này đáng cho tôi chết? Tôi hèn, tôi ghét bị đau.
Ngài sai tôi,
Nick nói.
Ngài muốn gặp cô. Trong văn phòng.
Anh nói gì cơ?
tôi nói. Chủ soái, hẳn rồi. Gặp tôi ư?
Anh nói gặp người là sao? Ông ta chẳng thừa thãi tôi rồi hay sao?
Ngày mai,
anh ta nói, vừa đủ nghe. Trong bóng tối khách sảnh chúng tôi rời khỏi nhau, thật chậm, như bị hút lại gần bởi một lực, một dòng chảy, lại bị đẩy ra xa bởi những cánh tay không kém mạnh mẽ.
Tôi tìm ra cửa, vặn nắm đấm, ngón tay chạm vào sứ lạnh mở ra. Tôi chỉ làm được có vậy.