• 742

XII - Cung Jezebel: Chương: 34


Số từ: 2356
Dịch giả: An Lý
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Khoảng sân khán giả giờ đã đầy, chúng tôi sột soạt chờ đợi. Sau rốt, viên Chủ soái đảm trách buổi lễ cũng vào. Tóc đang rụng, người to ngang, ông ta trông như một huấn luyện viên bóng bầu dục qua thời phong độ. Ông ta cũng mặc quân phục, màu đen u tối, ngang ngực mấy dãy quân hàm và huy chương. Khó mà không bạt phách xiêu hồn, nhưng tôi vẫn cố: tôi tưởng tượng ông ta trong giường cùng vợ và Tùy nữ, gieo nọc như cuồng, như con cá hồi động dục, một mực vờ như không khoái cảm. Khi Chúa phán hãy sinh sôi nảy nở, là nói gã này ư?
Viên Chủ soái leo từng bậc lên sân khấu, giẫm lên lớp vải đỏ thêu con mắt lớn cánh trắng phủ trên sàn. Ông ta đưa mắt khắp phòng, tiếng rì rầm khe khẽ lịm đi. Thậm chí chưa cần giơ tay nữa. Rồi tiếng ông vào micro mà ra qua loa, mất sạch những âm trầm chỉ còn âm sắc kim loại chói lói, như không phải hình thành từ miệng, từ cơ thể ông, mà từ chính cặp loa. Giọng nói được nhuộm màu kim loại, được đúc hình còi.

Hôm nay là dịp tạ ơn,
ông ta khởi đầu,
là ngày xung tụng.

Tôi bưng tai cho qua diễn tử về chiến thắng và xả thân. Rồi một tràng cầu nguyện dài, cho những bình chứa không xứng đáng, rồi bản thánh ca:
Có nhũ hương ở Gilcad, chữa lành những kẻ đau thương.


Có nhũ hoa ở Gilead,
Moira thường nhại.
Giờ thì đến tiết mục chính. Hai mươi Thiên sứ tiến vào, vừa chân ưỏt chân ráo từ mặt trận, vừa trang điểm tinh tươm, có đội gác danh dự hộ tống, đều bước một-hai một-hai vào khoảng trống trung tâm. Nghiêm, nghỉ. Và giờ hai mươi cô con gái trùm mạng, trắng toát, e lệ đi lên, các bà mẹ đỡ khuỷu tay. Bây giờ là mẹ, không phải cha, lo nhiệm vụ trao đi con gái và phụ giúp sắp đặt nghi thức hôn nhân. Hôn nhân cố nhiên là sắp đặt. Mấy cô bé này không được phép ở một mình với đàn ông đã nhiều năm; những năm ròng rã từ thuở bắt đầu thể lệ này.
Liệu chúng có đủ lớn để nhớ chút gì từ cái thời xưa, tập tành bóng rổ, quần bò với giày thể thao, lượn lờ xe đạp? Và đọc sách, bằng chính mắt mình? Cho dù có đứa chưa qua mười bôn - Bắt đầu thật sớm, đó là chính sách, không được lỡ phút nào - nhưng chúng sẽ nhớ. Và những lứa tiếp theo cũng nhớ, thêm ba hay bốn hay năm năm nữa, nhưng sau đó thì không. Chúng sẽ mặc áo trắng, lẫn trong nhóm con gái từ thuở khai thiên lập địa, chúng sẽ lặng câm từ lúc bắt đầu.
Chúng tôi đã ban cho nhiều hơn lấy đi, Chủ soái bảo. Cô nghĩ lại những phiền toái khi trước mà xem. Cô không nhớ ư, những quày rượu độc thân, những cuộc hẹn hò mối lái đáng xấu hổ thời đi học? Cả một chợ bấn thân. Cô không nhớ khoảng cách trời vực giữa những cô nàng dễ dàng kiếm được đàn ông và những cô không thể? Bao nhiêu người đã tuyệt vọng, nhịn ăn rạc người hay born silicon đầy ngực, cắt mũi mà chẳng bỉ được mặt. Hãy nghĩ đến tấn bi kịch nhân sinh.
Ông ta vẩy tay về chồng tạp chí cũ. Rặt những phàn nàn. Vấn đề thế này, vấn đề thế nọ. Nhớ lại những mẩu trong mục Kết bạn mà xem, Phụ nữ tươi tắn hấp dần, ba lăm tuổi... Cách này ít ra ai cũng có một người đàn ông, không chửa lại ai. Và rồi nếu có lấy chồng, họ cũng có thể bị bỏ lại với đứa con, có khi vài đứa, chỉ vì thằng chồng chán ngấy mà chơi bài tẩu mã, mất tăm, họ sẽ phải sống nhờ từ thiện. Hoặc hắn ta sẽ ở lại mà đánh đập họ toi bời. Hoặc nếu họ đi làm, con gửi giữ trẻ hoặc bỏ lại trong tay một mụ đàn bà dốt nát hung dữ, còn họ phải trả lấy tiền, cắt xén vào đồng lương thảm hại. Mà khi ấy tiền là thước đo giá trị duy nhất, cho tất thảy mọi người, là mẹ họ cũng không được ai tôn trọng. Chẳng trách họ dần từ bỏ chuyện đẻ đái. Cách nàv ít ra họ cũng được bảo vệ, bình yên hoàn thành thiên chức sinh học của mình. Được tất cả hỗ trợ và ủng hộ. Nào, cô nói xem. Cô thông minh đến thế, tôi mong được biết cô nghĩ gì. Chúng tôi đã bỏ mất gì đây?
Yêu, tôi nói.
Yêu ấy à? Chủ soái nói. Yêu đương gì chứ?
Thòi khắc đổ, tôi nói. Chủ soái nhìn tôi băng đôi mắt ngay thắng, như một cậu bé.
À phải, ông ta nói. Tôi có đọc tạp chí, đấy chính là cái họ suốt ngày cố xúy, phải không? Nhưng hãy nhìn vào số liệu, cô bé ơi. Nó có thực đáng không, cái chuyện đổ ấy? Hôn nhân sắp đặt cũng luôn cho kết quả tốt bằng thế, nếu không phải hon.
Yêu à, dì Lydia nói vẻ kinh tởm. Đừng có để tôi bắt các cô tại trận. Này các cô bé, đây không phải chỗ để mơ mòng tán tỉnh. Ngón tay giơ ra răn đe. Vấn đề không phải là yêu.
Những năm tháng đó chẳng qua là lệch quỹ đạo, xét về lịch sử mà nói, Chủ soái đáp. Là tai vạ mà thôi. Chúng tôi chỉ làm mỗi việc là trả về đúng chuẩn mực của Đại tự nhiên.
Nguyện cải của đàn bà họp vì những đám cưới tập thể thế này, thường vậy. Đàn ông thì vì những thắng lợi quân sự. Đó là những việc chúng tôi lỷ ra cần ăn mừng nhất, theo thứ tự. Dù thế đôi khi những buổi họp, của đàn bà, tổ chức nhân dịp có tu nữ hoàn tục. Phần lớn diễn ra đã lâu, thời họ đang bị săn lủng, nhưng tới giờ vẫn khai quật được vài người, bới ra từ thế giới ngầm, nơi họ đang ẩn lánh, như chuột chũi. Trông họ cũng phần nào giong thế: mắt him him, bỡ ngỡ vì quá thừa ánh sáng. Những bà già bị tống ra khu Kiều dân tức khắc, nhưng đám trẻ còn mắn đuợc cố thuyết phục cải đạo, và nếu thành công chúng tôi lại đến dây chứng kiến họ trong buổi lễ, tuyên thệ từ bỏ cuộc sống trinh bạch, hiến thân cho lợi ích cộng đồng. Họ quỳ xuống, viên Chủ soái đọc lời cầu nguyện và họ nhận tấm mạng đỏ, như tất cả chúng tôi trước kia. Nhưng họ không được phép trở thành Phu nhân; tới lúc này, họ vẫn bị coi là nguy hiểm không thể xếp vào địa vị quyền lực đó. Họ toát ra mùi phù thủy, cảm giác huyền hoặc lạ lẫm, bất chấp đã chà xát, đã mang vết lằn ở chân và đã ngồi Biệt giam ít lâu. Họ luôn nhận lằn roi đó, luôn phải ngồi giam như thế, theo lời đồn đại: họ không bỏ cuộc dễ dàng. Rất nhiều người thà chọn khu Kiều dân. Chúng tôi không ai muốn làm cặp mua sắm hàng ngày với họ. Họ dễ suy sụp hơn đám còn lại trong chúng tôi; đi với họ chẳng bao giờ thoải mái.
Các bà mẹ đã sắp đám con gái trùm mạng trắng vào hàng và trở về dãy ghế. Có tiếng khóc nho nhỏ vang lên giữa họ, những bàn tay vô vỗ và nắm lấy nhau, những chiếc mùi soa lôi ra dùng ồn ĩ. Chủ soái tiếp tục buổi lễ:

Ta muốn ngưòi đàn bà phải ăn mặc đoan trang,
ông ta nói,
điểm trang kín đáo và giản dị; không phải là những kiểu tóc cầu kỳ, vàng bạc, ngọc trai hay quần áo đắt tiền;

Mà là những việc lành; như thế mới thích hợp với những ngưòi đàn bà xưng mình có lòng đạo đức.

Khi nghe lời dạy dỗ, đàn bà phải thinh lặng và hết lỏng phục tùng.
Đen đây ông ta nhìn khắp chúng tôi.
Hết lòng,
ông ta lặp lại.

Ta không cho phép đàn bà giảng dạy, hay thống trị đàn ông, trái lại họ phải thinh lặng.

Vì Adam được tạo dựng trước, rồi mới đến Eva.

Cũng không phải Adam đã bị dụ dỗ, mà là người đàn bà đã phạm tội, khi bị dụ dỗ.

Tuy nhiên, người đàn bà sẽ được cứu nhờ sinh con cái, néu kiên trì giữ đức tin, đức mến và sự thánh thiện, với lòng đơn sơ tiết tỉnh.

Được cứu nhờ sinh con cái, tôi nghĩ. Thế chúng tôi đã nghĩ cái gì sẽ cứu mình, ngày trước?

Cái đó ông ta nên thuyết cho đám Phu nhân,
Ofglen thì thầm,
khi mải nốc lấy nốc để rượu anh đào.
Cô ám chỉ phần
tiết tỉnh
. Lúc này nói chuyện lại an toàn, Chủ soái đã xong nghi thức chính và giờ đang tới phàn trao nhẫn vén khăn. Òa, tôi nghĩ. Nhìn cho kỹ đi, vì đã muộn mất rồi. Các Thiên sứ rồi sẽ đủ điều kiện nhận Tùy nữ, sau này, nhất là nếu mấy Phu nhân mới không biết đẻ. Nhưng các cô thì kẹt cứng rồi. Thấy gì thì lãnh nấy, tử mụn ghẻ trở đi. Nhưng không ai đòi các cô yêu hắn. Các cô sẽ hiểu ra sớm thôi. Chỉ việc thi hành bổn phận trong yên lặng. Khi nào nghi ngại, khi nằm bẹp trên giường, còn có thể nhìn lên trần cao. Ai biết sẽ thấy được gì, tít trên ấy? Vòng hoa tang lễ và các thiên thần, chòm sao bằng bụi, tinh vân hoặc chẳng tinh vân, những hình đố bỏ quên của nhện. Bao giờ củng có thứ cho đầu óc ham học hỏi.
Có chuyện gì thế, cm ỵêu? chuyện cười đã cũ.
Không, vì sao?
Em vừa cử động.
Đừng cử động, thế thôi.
Chúng ta nhằm đến, dì Lydia bảo, là tinh thần đồng đội giữa đàn bà với nhau. Tất cả chúng ta phải đoàn kết lại.
Đồng đội cái mẹc, Moira nói qua cái lỗ tường ngăn. Nói hay éo chịu được, dì Lydia, như người ta thường bảo. Cậu cá bao nhiêu mụ ta bắt Janine quỳ trên sàn? Chứ cậu nghĩ họ làm gì trong cái văn phòng đó? Mình cuộc cái đồ teo quắt héo khô của mụ đã được cô ả làm cái trò...
Moira! tôi nói.
Moira gì mà Moira? cô thì thào. Chính cậu cũng đã nghĩ thế, cậu biết mà.
Nói năng thế chẳng hay gì đâu, tôi nói, nhưng cũng phải cô nín cười. Nhưng tôi vẫn tự dối mình, lúc ấy, rằng phải cố nqà giữ gì đó đại khái như phẩm giá.
Cậu lúc nào cũng là đồ nhu nhược, Moira nói, nhưng đầy âu yém. Có hay nhiều là khác. Có đấy.
Và cô nói đúng, giờ tôi đã hiểu, khi quỳ trên nền đất cứng dội mạnh vào giác quan, lắng nghe buổi lễ lê thê. Có gì đó đầy sức mạnh trong những lời tục tĩu thì thào, nhằm vào kẻ mạnh. Có gì đó vui tưoi, hư đôn, ẩn mật, cấm đoán, kích động run người. Cũng như một câu phù phép. Nó châm cho họ xì hơi, hạ họ xuống mặt bằng chung có thế đối phó được. Trên tường vôi ngăn vệ sinh một kẻ vô danh đã vạch lên: Dì Lvdia bú. Đấy là lá c̣ dựng trên ngọn đồi đương kỳ khởi loạn. Nội nghĩ về dì Lydia làm chuyện đó cũng đủ hởi lòng rồi.
Thế nên tôi mường tượng ra đám Thiên sứ và những cô dâu trắng toát mệt lử kia, trong tiếng hổn hển huy hoàng và mồ hôi dốc ra như tắm, những cuộc đụng độ rậm lông ẩm ướt; hoặc hay hơn nữa, nhũng thất bại ê chề, con cu như củ cà rốt ba tuần tuổi, khổ sở mò mầm trên da thịt lạnh trơ trơ như cá chưa nấu.
Trên đường ra khi buổi lễ rốt cuộc cũng xong, Ofglen thì thầm bằng cái giọng nhẹ và sắc ngọt lệ thường:
Chúng tôi biết cô vẫn gặp riêng ông ta.


Ai?
tôi nói, cố cường ỷ muốn nhìn sang cô. Tôi biết là ai.

Chủ soái nhà cô,
cô nói.
Chúng tôi biết đã lâu rồi.
Tôi hỏi làm sao cô biết.

Chúng tôi biết, thế thôi,
cô nói.
Ông ta muốn gì? Bạo dâm, khổ dâm?

Không dễ giải thích cho cô ông ta muốn gì, bởi chính tôi vẫn chưa gọi được tên nó. Làm sao kể lại chuyện đã thực sự xảy ra? Cô sẽ cười, là nhẹ nhất. Nói thế này đơn giản hơn,
Đại khái thế.
Ít ra nghe có phẩm cách của kẻ bị cuỡng ép.
Cô ngẫm nghĩ chuyện này.
Cô ắt phải ngạc nhiên,
cô nói,
nếu biết có bao nhiêu kẻ ưa chuyện đó.


Không làm thế nào được,
tôi nói.
Tôi không thể bảo không muốn đi.
Cái đó cô phải biết chứ.
Chúng tôi đã ra đến hè đường và nói chuyện không còn an toàn nữa, những người khác quá gần mà đám đông rì rầm che chở không còn. Chúng tôi yên lặng đi, tụt lại đằng sau, tói khi cô xét thấy có thể nói,
Tất nhiên là không thể. Nhưng hãy tìm hiểu rồi kể cho chúng tôi.


Tìm hiểu gì?
tôi nói.
Tôi cảm thấy thì đúng hơn là nhìn thấy cô khẽ quay đầu.
Bất cứ gì có thể.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chuyện Người Tùy Nữ.