XIV - Cứu Chuộc: Chương: 42
-
Chuyện Người Tùy Nữ
- Margaret Atwood
- 1897 chữ
- 2020-05-09 03:49:26
Số từ: 1886
Dịch giả: An Lý
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Chuông đổ hồi; từ đằng xa chúng tôi cũng nghe thấy. Đang là buổi sáng, sáng nay chúng tôi không được ăn. Đến cổng chính chủng tôi sắp hàng qua, tửng cặp một. Cả một toán gác đông đúc, phân đội Thiên sứ đặc nhiệm, trang phục chống bạo động - mũ phòng hộ, kính chắn bằng nhựa acrylic đen căng phồng khiến họ thành một giống bọ cánh cứng, dùi cui dài, súng hơi - đứng chắn vòng ngoài Bức tường. Phòng ai phát cuồng. Các móc trên Bức tường đều trống.
Cứu chuộc hôm nay cấp quận, đến dự chỉ đàn bà. Cứu chuộc bao giờ cũng phân giới. Hôm qua vửa thông báo xong. Người ta chỉ thông báo trước một ngày. Không đủ thời gian, để quen với nó.
Theo tiếng chuông chúng tôi bước trên vệt đường tửng in dấu chân sinh viên, qua những khôi nhà từng là giảng đường và ký túc. Lại ở đây cảm giác thật lạ lùng. Nhìn ngoài không thể biết đã có gì thay đổi, trừ hầu hét các cửa sổ mành mành đã buông. Những nhà đó giờ thuộc về Con mắt.
Chúng tôi theo hàng vào bãi cỏ rộng trước tòa nhà tửng là thư viện. Những bậc thềm trắng dẫn lên vẫn còn nguyên, cửa chính chưa hề khác. Một bục sân khấu gỗ mọc lên trên cỏ, giông như vẫn xuất hiện mỗi mùa xuân, lễ trao bằng, thời trước. Tôi nhớ lại mũ, mũ màu nhạt trên đầu một vài bà mẹ, nhớ áo thụng đen cho các sinh viên mặc vào, áo đỏ nữa. Nhưng sân khấu này sau cùng cũng không như cũ, bởi thêm ba cột gỗ dựng trên, cùng nhũng vòng dây.
Phía trước sân khấu là cây micro, camera truyền hình khiêm nhường dạt sang bên cạnh.
Tôi mói chỉ một lần dự buổi này, từ hai năm trước. Cứu chuộc đàn bà không thường thấy lắm. Giờ ít cần đến hon. Dạo này chúng tôi ngoan thế cơ mà.
Tôi không muốn kể chuyện này.
Chúng tôi vào chỗ theo thứ tự thường khi: Phu nhân và con gái, ghế gỗ gập xếp sau cùng, Vợ cần kiệm và Martha quanh rìa cỏ và trên các bậc thềm, và Tùy nữ xếp hàng đầu, cho tất cả trông vào. Chúng tôi không có ghé, phải quỳ, và lần này có gối tựa, nhỏ xíu bằng nhung đỏ, và không viết gì, không cả Đức tin.
May là thời tiết khá đẹp: không nóng quá, nhiều mây nhưng sáng. Quỳ ở đây trong mưa sẽ thảm lắm. Có thể vì thế họ mói báo muộn vậy: đổ biết chắc thời tiết ra sao. Cũng hợp lý như mọi lý do khác.
Tôi quỳ lên gối nhung đỏ của mình. Tôi cô nghĩ tới đêm nay, tới yêu đương, trong bóng tôi, trong ánh phản chiếu trên tường vôi trắng. Tôi nhớ vòng tay ôm.
Một sợi thừng ngoằn ngoèo như rắn trước hàng gối trên cùng, chạy dọc hàng hai, ngược về sau qua các dãy ghé, uốn lượn như một dòng sông, rất xưa, rất chậm, từ máy bay nhìn xuống, mãi đến sau cùng. Sợi thừng màu nâu to xù, bốc mùi hắc ín. Đầu kia chạv lên tận sân khấu. Như dây cháy chậm, hay neo khinh khí cầu.
Trên bục, vè phía trái, những người được cứu chuộc hôm nay: hai Tùy nữ, một Phu nhân. Có Phu nhân là chuvện bất thường, và tôi không ngăn nổi mình tò mò nhìn lên. Tôi rất muốn biết bà ta đã làm gì.
Họ đã ở đây từ trước khi mở cổng. Cả ba ngồi trên ghế gập, như sinh viên tốt nghiệp chờ phát thưỏng. Tay buông trong lòng, trông như đang chắp lại an nhiên. Ngưòi hơi lắc lư, chắc đã bị tiêm hay cho uống thuốc, để không gây náo động. Mọi chuyện ổn thỏa thì vẫn hon. Họ có bị buộc vào ghế không? Chịu không đoán được, chửng ấy váy vóc lướt thướt.
Lúc này đoàn quan chức đang lên sân khấu, trèo từng bậc thang bên phải: ba người đàn bà, một dì đi trước, hai Cứu chuộc viên áo mũ đen một bước theo sau. Sau nữa là các dì còn lại. Tiếng rì rầm giữa chúng tôi tắt ngấm. Bộ ba sắp hàng, quay về phía chúng tôi, dì kẹp giữa hai thân hình đen thẫm.
Là dì Lvdia. Bao nhiêu năm rồi tôi mới thấy dì? Tôi đã bắt đầu cho dì chỉ tồn tại trong đầu mình, nhưng dì đây, có già đi chút. Từ đây nhìn rất rõ, tôi thấy cả những rãnh đang hằn xuống hai bên mũi dì, cái cau mày trổ vào mặt. Mắt dì chóp chóp, dì cười lo lắng, liếc trái rồi phải, đo lường đám khán giả, rồi đưa tay lên sờ sờ khăn trên đầu. Có tiếng nghèn nghẹt rất kỳ thoát ra qua hệ thống tăng âm: dì vừa lấy giọng.
Cả người tôi đã run lên. Căm ghét ngập đầy miệng như nước dãi.
Mặt tròi ló ra, sân khấu cùng ðám ngýời trên ðó sáng lên nhý hoạt cảnh Giáng sinh. Tôi thấy cả nếp nhăn dưới mắt dì Lydia, sắc da nhợt nhạt của ba ngưòi trên ghế, những sợi lông dây thừng trước mặt trên cỏ, thấy từng lá cỏ. Có một bông bồ công anh, ngay trước mặt tôi, màu vàng lòng trứng. Tôi thấy đói. Chuông ngửng kêu.
Dì Lydia đứng thẳng, dùng cả hai tay vuổt phẳng tà váy, và bước tới cây micro.
Chúc buổi chiều tốt đẹp thưa các quỷ bà,
dì nói, và lập tức hệ thống tăng âm rít lên xé tai đáp lại. Giữa chúng tôi, không kìm nổi, bật lên tiếng cưòi. Khỏ mà ngăn được, cứ xem sự căng thẳng, và vẻ mặt thịnh nộ của dì Lydia đang chỉnh lại âm thanh. Đây cần phải là một màn tôn nghiêm.
Chúc buổi chiều tốt đẹp thưa các quỷ bà,
dì nhắc lại, giọng giờ đanh và xoèn xoẹt. Quỷ bà, thay cho cô bé, bởi có các Phu nhân.
Tôi tin chắc tất cả chúng ta đều biết rõ hoàn cảnh đáng buồn đã đưa chúng ta lại đây với nhau trong buổi sáng tuyệt đẹp này, giữa lúc tôi chắc rằng tất cả chúng ta đều nguyện được làm một việc khác thì hơn, ít nhất tôi nói cho mình, nhưng bổn phận là một gã đốc công khó tính, hoặc có lẽ tôi nên nói trong trường hợp này là một mụ đốc công khó tính, và chính vì nhân danh bổn phận mà chúng ta đều ỏ đây hôm nay.
Dì cứ thé tiếp tục hàng phút, nhưng tôi không nghe. Tôi đã nghe vở này, hoặc những vở tương tự, quá nhiều rồi: vẫn sáo ngôn ấv, vẫn khấu hiệu ấy, vẫn từ ngữ ấy: ánh đuốc rọi tương lai, cái nôi nòi giống, nhiệm vụ trước mắt ta. Khó tin rằng sau bài nói này lại không có tiếng vỗ tay lễ độ, và trà với bánh quy dọn ra trên cỏ.
Đây mới là khúc dạo, tôi nghĩ. Giờ bà ta sẽ vào việc.
Dì Lydia lục túi, moi ra một mẩu giấy vò nhàu. Dì mất một lúc lâu đến vô lý mới mở được ra đọc lướt qua. Mẩu giấy đang được gí vào mủi chúng tôi, cho chúng tôi hiểu đích xác dì là ai, bắt chúng tôi nhìn trong lúc dì im lặng đọc, phô trương đặc quyền mình. Thô thiển, tôi nghĩ. Làm cho xong chuyện này đi.
Trong những dịp trước,
dì Lvdia tiếp,
thông lệ là trước phần chính lễ Cửu chuộc sẽ trình bày chi tiết những tội danh cáo buộc cho các tù nhân đây. Tuy nhiên, chúng tôi đã kết luận rằng thông báo công khai như vậy, đặc biệt lại được phát sóng, nhất thiết sẽ kéo theo một chuỗi, nêu tôi có thể nói vậy, một đợt bùng nổ thì đúng hơn, những tội lỗi bắt chước y hệt. vì vậy chúng tôi đã quyết định vì quyền lợi của tất cả sẽ chấm dứt việc này. Lễ Cứu chuộc sẽ diễn tiến mà không vẽ vời gì thêm.
Tiêng rì rầm tập thể lại dâng lên. Chúng tôi coi tội lỗi của kẻ khác là một ngôn ngữ chung bí mật. Qua đó chúng tôi tự cho mình thấy còn làm được gì, ít nhất. Loan báo nàv không được hưởng ứng gì. Nhưng chẳng ai biết được nếu chỉ nhìn dì Lydia, cười và hấp háy mắt như đang tắm giữa pháo tay. Giờ chúng tôi bị mặc cho mưu chước riêng, phỏng đoán riêng của mình. Người đầu tiên, họ đang lôi từ ghế dậy, những bàn tay găng đcn tóm tay cô: Đọc chăng? Không, thế chỉ chặt đứt một bàn tav, lần thứ ba vi phạm. Thất tiết, hay mưu toan kết liễu Chủ soái của mình? Hay là Phu nhân Chủ soái, có lỷ hơn. Ít ra chúng tôi nghĩ thế. Còn Phu nhân kia, hầu như chỉ có một việc đưa họ tới Cứu chuộc. Họ có thể đối đãi chúng tôi gần như mọi kiểu, nhưng không được phép giết chúng tôi. Theo luật thì không. Càng không được dùng kim đan hay kéo làm vườn, hay dao cuỗm từ bếp, và nhất là không được khi chúng tôi có bầu. Có thể là ngoại tình, đương nhiên. Luôn có khả năng đó.
Hoặc mưu toan bỏ trốn.
Ofcharles,
dì Lydia xướng. Ngoài số người quen. Ngưòi đàn bà được mang ra, cô đi như chỉ chú tâm bước cho đúng, chân này, chân kia, trăm phần trăm ngấm thuốc. Mép cô lệch thành nụ cười đờ đẫn. Một bên mặt giần giật, nháy mắt không chủ ỷ, thẳng vào camera. Họ sẽ không chiếu cảnh này, tất nhiên, cái này không truyền trực tiếp. Hai Cứu chuộc viên trói tay cô ra sau.
Đằng sau tôi cỏ tiếng nôn ọe.
Không được ăn sáng là vì thế.
Janine, còn ai vào đây,
Ofglen thì thầm.
Tôi đã thấy từ trưóc, túi trắng tròng qua đầu, thân người được đỡ lên ghế cao như đỡ lên bậc xe buýt, được giữ cho vững, thòng lọng chỉnh khéo léo quanh cổ, như tế phục, cái ghe đá văng đi. Tôi đã nghe thay tiếng thở dài dâng lên, từ bốn phía, như khí thoát ra tử đệm hơi, tôi đã nhìn thấy dì Lydia đặt tay che micro, giấu những âm thanh sau lưng vọng tới, tôi đã từng chồm tới chạm vào sợi thừng trước mặt, cùng lúc với mọi người, bằng cả hai tay, sợi thùng đầy lông, dinh dính hắc ín trong nắng nóng, đã đặt tay lên ngực trái tỏ mình là một với Cứu chuộc viên và ý chấp thuận, và sự đồng lõa trong cái chết của người này. Tôi đã nhìn thấy đôi chân khua đạp hai kẻ đồ đen đang tóm lấy mà ghì xuống hết sức mình. Tôi không muốn nhìn lần nữa. Tôi nhìn sang mặt cỏ. Tôi mô tả sợi thừng.