• 742

XIV - Cứu Chuộc: Chương: 44


Số từ: 1522
Dịch giả: An Lý
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Mọi thứ đã về như thường.
Cái này sao gọi là thường? Nhưng so với hồi sáng, như thế là rất thường.
Bữa trưa có bánh kẹp pho mát, bằng bánh mì nâu, một cốc sữa, cần tây cắt đoạn, lê đóng hộp. Bữa trưa cơm hộp ở trường. Tôi ăn bằng sạch, không hối hả, mà nếm náp từng thứ một, các mùi vị dậy lên trên lưỡi. Bây giờ thì đi mua sắm, như mọi khi. Tôi trông ngóng nữa là khác. Thói tục thường ngày trong chừng mực nào đó khá vỗ về.
Tôi ra cửa sau, theo lối xe vào. Nick đang rửa xe, mũ lệch một bên. Anh không nhìn tôi. Chúng tôi tránh nhìn nhau, hồi này. Nếu không chắc chắn sẽ để lộ, dù ngay đầy giữa khoảng trống, không ai nhìn vào.
Tôi tới góc đường chờ Ofglen. Hôm nay cô đến muộn. Cuối cùng tôi cũng thấy cô, hình thù bằng vải đỏ trắng, như cánh diều, bước đều đặn như chúng tôi đều đã học. Tôi nhìn cô, ban đầu không nhận thấy gì. Rồi, khi cô đen gần hơn, tôi nghĩ hình như cô có gì không ổn. Hình dáng cô không ổn. Cô biến đổi, theo một cách không gọi dưọc tên; cô không bị thương, không đi cà nhắc. Trông như cô đã thu nhỏ lại.
Rồi khi tới gần hơn tôi hiểu đó là gì. Cô ta không phải Ofglcn. Cô ta cũng cao bằng, nhung gầy hon, và mặt cô vàng hơn, không hồng hào. Cô ta đến chỗ tôi, dừng lại.

Chúc phúc cho hoa trái,
cô nói. Nghiêm nghị và chính đính.

Cầu Người ban xuất sanh,
tôi đáp. Tôi cô không tỏ ra ngạc nhiên.

Chắc cô là Offred,
cô nói. Tôi nói phải, và chúng tôi bắt đầu đi.
Giờ sao đây, tôi nghĩ. Đầu tôi quay cuồng, chẳng phải điềm lành, cô đã ra sao, làm sao biết dipc085 mà không tỏ ra bận tâm quá đáng? Ngưài ta không mong đợi chúng tôi kết tình hữu ái, lòng trung thành. Tôi cô nhớ xem Ofglen còn bao lâu mới hết nhiệm kỳ hiện tại.

Chúng ta đã được ban thời tiết đẹp,
tôi nói.

Kiến tôi xiết bao cảm tạ.
Giọng nói bình thản, đều đều, nút kín.
Chúng tôi qua chốt thứ nhất mà không nói gì thêm. Cô ta kiệm lời, nhưng tôi cũng thế. Liệu có phải cô chờ tôi khởi đầu, lộ mặt, hay cô là một tín đồ, đắm chìm trong khấn nguyện?

Ofglen đã chuyển đi rồi ư, sớm vậy?
tôi hỏi. Nhưng tôi biết không phải. Tôi vừa gặp cô sáng này. Nêu có cô đã nói.

Tôi là Ofglen,
người kia nói. Chuẩn đến từng chữ. Và tất nhiên, đó là tên cô, còn Ofglen, dù đang ở đâu, không còn là Olglen nữa. Tôi chưa bao giờ biết tên thật của cô.
Người ta có thể mất tích như vậy đấy, giữa một biển tên. Chẳng còn dễ tìm được cô nữa.
Chúng tôi đến Sữa và mật, rồi Xương thịt, tôi mua gà và cô Ofglen mới lấy thịt băm viên, một cân rưỡi, vẫn những hàng dài như mọi lần. Tôi gặp vài người quen biết, trao đổi cái gật đầu tối giản ra dấu cho nhau mình vẫn được biết đến, ít nhất với một hai người, mình còn tồn tại. Ra khỏi Xương thịt tôi nói với Ofglen mói,
Chúng ta nên qua Bức tường.
Tôi không biết mình nói vậy làm gì; một lối thử phản ứng của cô, có lẽ. Tôi cần biết cô có đồng hội hay không. Nếu có, nêu tôi xác minh được, có lẽ cô ta có thể cho tôi biết thực sự Ofglen có chuyện gì.

Tùy cô,
cô ta nói. Đấy là hững hờ, hay thận trọng?
Trên Bức tường bêu ba người đàn bà sáng nay, vẫn quần áo đó, vẫn giày, vẫn túi trắng trùm đầu. Tay họ đã cởi trói, buông cứng nhắc và đoan chính bên thân. Màu lam ở giữa, màu đỏ hai bên, dù không còn tươi nữa; hình như họ đã ngả màu, xỉn đi, như bướm chết, hay loài cá nhiệt đới khô kiệt trên cạn. Ánh bóng bẩy đã mất. Chúng tôi đứng nhìn lặng yên.

Chúng ta hãy nhìn đó mà nhớ,
rốt cuộc cô Ofglen mới nói.
Ban đầu tôi không đáp, bởi chưa luận ra cô muốn nói gì. Có thể nghĩa là nhớ lấy sự bất công và tàn khốc của chính thể này. Nêu vậy tôi nên nói phải. Hoặc có thổ là ngược lại, cô nói chúng tôi cần nhớ tuân thủ điều răn bảo và không rước lấy phiền hà, bằng không sẽ bị trừng trị thích đáng. Nêu ý cô thế, tôi cần nói sáng danh. Giọng cô trơn tuột, không âm sắc, không manh mối.
Tôi đánh liều.
Phải,
tôi nói.
Không có lời đáp lại, dù tôi nhận thấy ánh trắng rung rinh trong khóe mắt, như là cô liếc nhanh sang.
Một lúc sau chúng tôi quay lại, bắt đầu con đường lẵng đẵng trở về, so bước chân theo quy cách, để tỏ ra đồng nhất.
Tôi nghĩ có lẽ nên đợi trước khi đi xa hơn. Giờ vẫn chưa tới lúc gạn hỏi, thẩm tra. Tôi cần bỏ ra một tuần, hai tuần, có khi lâu hơn, quan sát cô cấn trọng, nghe chừng giọng điệu cô, những lời sơ ý, như Ofglen nghe tôi trước kia. Giờ Ofglen đi rồi tôi cảnh giác trở lại, thói uể oải tan biến, cơ thể không còn phục vụ cho lạc thú nữa mà đánh hơi trong đó hiểm nghèo. Tôi không được hấp tấp, không được liều nếu không cần thiết. Nhung tôi phải biết. Tôi kiềm chế được qua chốt cuối cùng và chỉ còn vài dãy nữa, nhưng rồi không tự chủ nổi.

Tôi không biết rõ Ofglen lắm,
tôi nói.
Ỷ tôi là cô lúc trước.


Thế à?
cô đáp. Cô đã mở miệng trả lời, dù che chắn cỡ nào, điều đó làm tôi mạnh dạn.

Tôi mới gặp cô ấy từ tháng Năm,
tôi nói. Tôi cảm thấy được da mình nóng hửng, tim đập rộn lên. Chuyện nàv có phần khó nhằn. Thứ nhất, đấy là nói dối. Rỏi thì làm sao từ đó tới được cái từ cốt tử tiếp theo?
Khoảng mùng một tháng Năm, tôi nhớ vậy. Ngày xưa hay gọi là May Day.


Thật à?
cô nói, nhẹ không, dửng dưng, hăm dọa.
Tôi không nhớ có chữ đó. Cô nhớ được thật là ngạc nhiên đấy. Cô nên bỏ công cố gắng...
cô ngùng.
Lọc cho đầu sạch khỏi mọi loại...
Cô ngừng lần nữa.
Tiếng vọng.

Cơn lạnh tới, tràn qua khắp da tôi như nước. Chính là cô đang cảnh cáo tôi.
Cô không đồng hội. Nhưng cô biết.
Tôi đi hct dãy nhà cuối trong kinh hãi. Tôi lại làm điều ngu xuẩn, lần nữa. Không chỉ là ngu xuẩn. Điều này tôi chưa từng nhận ra, nhưng giờ thì thấy: nếu Ofglen đã bị bắt, Ofglen có thể nói ra, về tôi cũng như những người khác. Cô sẽ nói. Cô sẽ không thể chịu được.
Nhưng tôi chưa làm gì hết, tôi tự nhủ, chưa có gì thực sự. Tất cả chỉ là tôi biết. Tất cả chỉ là tôi không nói.
Họ biết con tôi ở đâu. Nêu như họ mang con đến, đe dọa làm gì con, trước mặt tôi? Hay là làm thật. Tôi không dám nghĩ tiếp có thể là gì. Hoặc Luke, nếu như họ đã có Luke. Hoặc mẹ tôi hoặc Moira hoặc gần như bất kỳ ai. Chúa ơi, đừng bắt tôi chọn. Tôi sẽ không đương đầu được, tôi biết mà; Moira nghĩ về tôi thế là đúng. Tôi sẽ nói thứ gì họ muốn, tôi sẽ vu cho bất cứ ai. Quả vậy, chỉ cần một tiếng thét, tiếng khóc nức không chửng, tôi sẽ nhũn chi chi, tôi sẽ thú nhận mọi tội, tôi sẽ đi lên tòn teng trên móc Bức tường. Cúi đàu cho thấp, tôi thường nhủ mình, và chịu đến cùng. Chẳng tích sự gì.
Tôi cứ bàn luận với mình như thế, dọc đường về.
Tới góc đường chúng tôi quay sang nhau như thường lệ.

Trong mắt Người,
Ofglen mới, Ofglen bất trắc kia nói.

Trong mắt Người,
tôi nói, cô tỏ ra nồng nhiệt. Cứ như đóng kịch sẽ ăn thua, khi chúng tôi đã tới bước này.
Rồi cô làm một chuyện kỳ quái. Cô vươn tới, khiến đôi miếng bịt mắt cứng trên đầu chúng tôi gần như chạm nhau, khiến tôi nhìn thật sát đôi mắt vàng nhợt, những nép ngang dọc trên má, và thì thầm, thật nhanh, nhẹ như lá khô.
Cô ấy thắt cổ,
cô nói.
Sau buổi Cứu chuộc. Cô thấy xe thùng đang đến tìm mình. Như thế là hơn.

Thoắt cái cô đã rời bước trên hè phố.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chuyện Người Tùy Nữ.