Q1 - Chương 10: Trường đào tạo tài năng Đămri
-
Chuyện Xứ Lang Biang
- Nguyễn Nhật Ánh
- 7618 chữ
- 2020-05-09 04:13:39
Số từ: 7608
Quyển 1: Pho tượng của Baltalon
Nguồn: NXB Trẻ
Vừa chuồn được vào phòng mình, Nguyên và Kăply liền ngã vật ra giường, cảm thấy kiệt sức như vừa trở về sau một cuộc chạy marathon.
Trong khi Kăply thở hổn ha hổn hển thì Nguyên nhắm nghiền mắt lại, hú hồn hú vía như vừa bị sét đánh sượt qua đầu.
– Vừa rồi thiệt là nguy hiểm, Kăply à. – Nguyên nói, sau khi đã mở mắt ra và hoàn toàn tin chắc là tụi nó đang ở trong căn phòng quen thuộc.
– Ờ. – Kăply phụ họa, giọng vẫn còn run – Thiệt tình tao không thể nào ngờ pháp sư K’Tul lại vào nhà kho trong lúc đó. Ổng mà biết mình lục lọi trong đó, chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra.
– Cái tội lục lọi không đáng sợ. – Nguyên ngóc cổ quay sang bạn – Đáng sợ nhất là tụi mình đã lỡ nghe được bí mật của ổng và bà Êmô.
– Phải rồi. – Kăply thè lưỡi – Tao nghĩ đó chắc là một bí mật rất khủng khiếp.
– Mày cũng biết rồi đó. Những bí mật như thế không được phép lộ ra ngoài. Hồi nãy nếu biết tụi mình nấp đằng sau mấy cái tủ, tao nghĩ ông K’Tul sẽ không ngần ngại gì mà không giết người bịt miệng.
– Dù mày là chủ nhân của ổng?
– Chủ nhân cái đầu mày! – Nguyên hừ mũi – Khi nãy mày cất hai cái tai đi đâu vậy hả, Kăply? Bộ mày không nghe ông K’Tul nói gì sao?
– Ờ, ổng nói ổng đang làm một nhiệm vụ gì đó…
Nguyên nóng nảy cắt ngang:
– Bề ngoài ổng đóng vai là người quản gia trung thành của pháp sư K’Rahlan nhưng thực ra ổng đang làm việc cho giáo chủ Ama Êban, mày hiểu chưa?
– Ờ, ờ, đúng rồi!
Kăply gục gặc đầu, rồi nó bỗng đực mặt ra:
– Có ai biết điều đó không há?
– Dĩ nhiên là không ai biết. – Nguyên thả đầu xuống gối, trầm ngâm – K’Tub và Êmê chắc không biết. Mà vợ chồng K’Rahlan lúc còn sống có lẽ cũng không biết.
– Rùng rợn thiệt tình! – Kăply bất giác co người lại, lúc này trông nó rất giống con tôm – Phải chi mình cũng hổng biết luôn cho khỏe. Tự nhiên mày rủ tao chui đầu vào cái nhà kho quái quỉ đó làm chi không biết.
Nguyên nhíu mày lẩm bẩm, coi như không nghe thấy những lời cằn nhằn của bạn:
– Nhiệm vụ của pháp sư K’Tul là nhiệm vụ gì vậy há?
Kăply chớp mắt:
– Tao nghĩ đó là một nhiệm vụ cực kỳ khó khăn.
– Sao mày biết?
– Bà Êmô chẳng nói giáo chủ Ama Êban đã hết kiên nhẫn với ông K’Tul là gì. Chứng tỏ là cho đến bây giờ ổng vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ được giao.
– Đúng là
gần mực thì đen gần đèn thì sáng
! – Nguyên nheo mắt nhìn bạn – Mày chơi với tao riết, đã thông minh lên được tí tẹo rồi đó, Kăply.
Có vẻ như lần đầu tiên trong đời Kăply được thằng-bạn-đại-ca của nó mở miệng khen. Nó cười tít mắt, nỗi phấp phỏng bay vèo đâu mất:
– Dù sao cái đầu tao cũng phải khá hơn cục gạch chút xíu chớ!
– Thiệt là may cho tụi mình! – Nguyên lại rùng mình, câu chuyện ở nhà kho lại quay về trong óc nó – Khi nãy chắc ông K’Tul và bà Êmô định vào nhà kho tìm thứ gì đó, nhưng cuộc tranh luận căng thẳng đã cuốn lấy họ. Nếu họ không bị xao lãng đầu óc, tụi mình đã bị phát hiện rồi.
Kăply bỗng hỏi:
– Có nên nói chuyện này cho K’Tub và Êmê biết không há?
– Đồ ngu! – Nguyên trừng mắt – Mày quên Êmê là con bà Êmô, còn K’Tub là con của pháp sư K’Tul rồi sao.
Mới được khen thông minh phút trước, phút sau đã bị chửi tan nát, Kăply xụi lơ. Nó dè dặt hỏi, mặt dúm dó như bị ong đốt:
– Hổng lẽ mình làm lơ vụ này? Vờ như chưa từng nghe thấy gì?
– Không. – Mắt Nguyên lóe lên – Tụi mình phải âm thầm điều tra cho ra bí mật của pháp sư K’Tul. Nhưng Êmê và K’Tub sẽ không dính dáng gì vào đây hết.
– Tụi mình á?
Kăply lo lắng hỏi lại, cảm thấy sự sợ hãi trước kia, lúc Nguyên rủ nó lén lút xâm nhập đồi Phù Thủy, đang lặp lại trong lòng nó.
Lần thứ hai trong vòng năm phút, Nguyên làm như không nghe câu nói của bạn. Nó lẩm bẩm như nói với chính mình:
– Sự khủng bố của phe Bastu chưa qua đã tới mối đe dọa của phe Ama Êban, tòa lâu đài K’Rahlan này đang xảy ra chuyện gì vậy ta?
Kăply dĩ nhiên không thể trả lời câu hỏi này. Nguyên cũng không thể, vì ngay lúc đó Êmê và K’Tub đã thò đầu vào phòng:
– Anh K’Brăk, anh K’Brêt, xuống ăn cơm!
Trái với sự thấp thỏm của bọn trẻ, suốt bữa ăn ông K’Tul không nhắc một tiếng nào về chuyện Tam phù thủy được triệu tập.
Ông ăn uể oải, qua loa, giống như người mới ốm dậy, chiếc muỗng cán dài lang thang trong tô xúp một cách lơ đãng và rõ ràng là lâu hơn mọi bữa. Ông nhìn các thức ăn trên bàn, nhìn bọn trẻ trước mặt, ánh mắt ông lướt qua mọi thứ nhưng có cảm giác là ông không nhìn thấy gì.
K’Tub nghiêng đầu về phía Kăply:
– Hổng ngờ ba em mất tinh thần đến thế.
Kăply chép miệng:
– Có nên nói sự thật cho ba em biết không há?
– Không nên, anh K’Brêt. Nói ra là to chuyện đấy! – Êmê ngồi gần đó, hấp tấp chen lời – Cứ đợi ít hôm nữa, không thấy bọn Tam phù thủy có động tĩnh gì, mẹ em và cậu K’Tul sẽ dần dần bình tĩnh lại thôi.
Tất nhiên chỉ có Nguyên và Kăply hiểu rõ nỗi lo lắng trong lòng pháp sư K’Tul. Điều khiến ông rối trí không hoàn toàn do sự xuất hiện đột ngột của Tam phù thủy mà chính là ông đang ngờ bí mật của ông đã bị ai đó khám phá. Nhưng Nguyên và Kăply lại không thể kể những gì mình nghe thấy với K’Tub và Êmê, đứa này chỉ có thể nhìn đứa kia qua những đĩa thức ăn để trao đổi với nhau bằng ánh mắt.
– Mẹ con đâu, cậu K’Tul?
Êmê cất tiếng hỏi, cốt để đánh tan không khí nặng nề hơn là để nghe câu trả lời. Việc bà Êmô vẫn thỉnh thoảng vắng mặt trong bữa ăn thiệt ra đâu phải là chuyện lạ.
– Hôm nay mẹ con hơi mệt, Êmê à. – Ông K’Tul thở phì và đáp bằng cái giọng xem ra ông còn mệt hơn bà Êmô, nếu quả thực bà Êmô đang mệt.
Êmê ngước chiếc mũi hếch:
– Con thấy mẹ con căng thẳng hơi quá đáng. Tuy Hắc tinh tinh và Bạch kỳ lân được triệu tập ở vùng này, nhưng đâu lấy gì làm chắc là họ nhắm vào mẹ con.
– Ờ, cũng có thể.
Ông K’Tul thờ ơ đáp, như thể lúc này ông chẳng muốn gì hơn là tống bọn trẻ khỏi bàn ăn đi cho rồi.
Êmê cảm nhận ngay điều đó. Nó đứng lên:
– Tụi con đi nghỉ trước nha cậu.
– Ờ.
Chỉ đợi có vậy, K’Tub, Nguyên và Kăply vội vã đứng lên theo. Bọn trẻ nối nhau thong thả đi lại chỗ cầu thang xoắn, mặc dù trong bụng đứa nào cũng muốn co giò chạy lẹ cho rồi.
Khi tất cả đã ngồi lên hai chiếc giường của Nguyên và Kăply, K’Tub mới bất bình ca cẩm:
– Chán thật, chị Êmê à. Làm gì mà ba em và dì Êmô ngán bọn Tam phù thủy dữ vậy. Từ sáng tới giờ, mặt người nào cũng xệ xuống, trông thảm quá.
– Em có biết em đang nói gì không. – Êmê lừ mắt nhìn K’Tub – Em đừng quên, xưa nay rất ít người có thể đối địch nổi với Hắc tinh tinh hoặc Bạch kỳ lân. Đụng độ với cả hai cùng một lúc là chuyện gần như không thể.
– Êmê nói đúng đó, K’Tub. – Kăply ngứa miệng – Anh nghĩ ba em và dì Êmô lo lắng là chuyện tất nhiên.
Êmê nói với K’Tub mà mắt lại liếc Nguyên và Kăply:
– Theo chị, chuyện đáng lo hiện nay là làm sao đối phó với Baltalon kìa.
Nguyên nhướn mắt:
– Này Êmê! Suku và Păng Ting đã thuê Bạch kỳ lân bảo vệ anh rồi mà.
Êmê vặn lại, lần này nó quay hẳn bộ mặt nghiêm nghị về phía Nguyên:
– Thế nhỡ Bạch kỳ lân không chặn tay được Baltalon thì sao?
Nguyên chưa kịp đáp, cũng không biết đáp thế nào, K’Tub đã nhảy tưng tưng, hai tay đấm vào nhau bình bịch:
– Đúng rồi, chị Êmê nói đúng. Tụi mình phải phòng trước cả chuyện đó.
Đang nhảy nhót, K’Tub bỗng ngừng phắt, mặt ngẩn ra:
– Ơ, nhưng phòng cách sao há?
Như đã chuẩn bị sẵn, Êmê thở hắt ra, không cần suy nghĩ:
– Ngày mai, anh K’Brăk và anh K’Brêt phải trở lại trường Đămri.
Trường Đămri nằm không xa tòa lâu đài K’Rahlan lắm – khoảng hai cây số. Đó là trường đào tạo tài năng nổi tiếng của xứ Lang Biang, nơi sản sinh ra những pháp sư và phù thủy lừng danh trong vòng một ngàn năm nay. Giáo chủ Ama Êban, vợ chồng pháp sư K’Rahlan – Ka Ming, pháp sư K’Srêgơl, pháp sư K’Tul, bà Êmô từng là học sinh trường này. Nghe nói trùm Bastu và các sứ giả khét tiếng của hắn cũng xuất thân tại đây. Nói chung, theo lời giới thiệu không lấy gì làm hào hứng của Suku (nó vẫn còn ấm ức chuyện ông nó không cho nó vô học trường này), trừ Tam phù thủy Hắc tinh tinh và Bạch kỳ lân không biết học hành ở đâu, còn hầu hết các phù thủy nổi đình nổi đám của phe Hắc Ám, phe Ánh Sáng và giáo phái Madagui của pháp sư Ama Êban đều được đào tạo tại trường Đămri.
Đôi tai Nguyên động đậy dữ dội khi nghe Suku nhắc đến giáo phái Madagui. Nó đang rất muốn biết mối quan hệ giữa bà Êmô, pháp sư K’Tul và giáo chủ Ama Êban.
– Giáo phái Madagui á? – Nguyên giương cặp mắt ngớ ngẩn của một người mất trí nhớ – Đó là giáo phái gì vậy?
– Theo cuốn Lịch sử pháp thuật của giáo sư Ala Krem, đây là một giáo phái chủ trương hòa giải mọi xích mích của xứ Lang Biang. Giáo phái này ra đời đã được bảy trăm năm, truyền đến Ama Êban là đời thứ tư. Lâu đài Sêrôpôk được xem là thánh địa của giáo phái này.
Nguyên lại giở bộ mặt ngu ngu:
– Thế họ không thuộc phe nào à?
– Họ đứng giữa, cũng có thể là muốn đứng trên, anh K’Brăk à! – Suku nói bằng giọng của người lịch lãm – Nhưng trên thực tế thì phe Bastu luôn xung đột với họ. Chắc chắn là họ gần gũi với phe Ánh Sáng hơn. Pháp sư Êmô làm việc ở lâu đài K’Rahlan là một chứng minh. Hơn nữa, thầy dạy vẽ của anh, phù thủy Yan Dran, cũng là người của giáo phái Madagui.
– Thầy dạy vẽ của anh? – Nguyên ngẩn tò te, nhưng rồi nó sực nhớ ngay ra những bức tranh khủng khiếp của thằng K’Brăk – Ờ, ờ…
– Bây giờ chắc là anh không nhớ. – Suku vỗ vai Nguyên ra chiều an ủi – Khi còn sống, ba anh đã cho anh theo thụ giáo Yan Dran. Ông ấy là một siêu phù thủy.
Nguyên không quan tâm đến ông thầy dạy vẽ Yan Dran cho lắm, cho dù ổng có là một siêu phù thủy. Nó nhanh chóng quay lại điều nó khao khát muốn biết:
– Thế dì Êmô làm việc cho ba anh lâu chưa?
– Lâu rồi, sau khi pháp sư K’Tul đến lâu đài K’Rahlan một thời gian.
– Pháp sư K’Tul cũng là người của lâu đài Sêrôpôk ư? – Nguyên hồi hộp hỏi, nó phải cắn chặt.
– Không. Ổng thuộc phe Ánh Sáng. Tất cả những người có tên bắt đầu bằng chữ K’ nếu là đàn ông hoặc Ka nếu là phụ nữ đều thuộc phe Ánh Sáng, anh quên rồi sao?
Suku đong đưa đôi mắt sáng như gương:
– Có lẽ pháp sư K’Tul là vị quản gia gắn bó lâu dài nhất với lâu đài K’Rahlan. Lúc ba anh mời ổng về, anh còn chưa có mặt trên đời nữa là.
– Còn em thì lúc ấy đã có mặt rồi chắc? – Nguyên nheo mắt nhìn thằng nhóc.
– Tất nhiên là lúc ấy em cũng ở tận đẩu tận đâu. – Suku chuồi năm ngón tay vào mái tóc xanh thẫm, bẽn lẽn đáp – Nhưng ông em thì chẳng có việc gì là không biết.
Nguyên không buồn trêu Suku nữa. Nhưng nó cũng chẳng hỏi gì thêm. Vì nó biết chắc là Suku không thể cung cấp nhiều hơn được những gì nó cần. Ngay cả chuyện pháp sư K’Tul là người của lâu đài Sêrôpôk, Suku hoàn toàn không hề biết.
– Ơ, còn pháp sư K’Srêgơl nào đó? Là ai vậy? – Nguyên chợt nhớ ra cái tên lạ Suku vừa nhắc tới lúc nãy.
Mặc dù biết Nguyên bị lời nguyền Tan xác của Buriăk làm cho tanh bành đầu óc, Suku vẫn không khỏi giật nảy người trước câu hỏi quá sức kỳ cục của thằng này. Mắt nó giương lên như mắt ếch:
– Chẳng lẽ đến pháp sư K’Srêgơl mà anh cũng không nhớ sao, anh K’Brăk?
– Ờ, ờ… – Nguyên đưa tay vỗ vỗ trán – Thiệt tình là anh không nhớ gì hết trơn.
Suku vẫn dán chặt mắt vào bộ mặt chắc là trông rất đần độn của Nguyên, buông từng tiếng:
– Pháp sư K’Srêgơl là em trai của pháp sư K’Rahlan, và là ba của anh K’Brêt.
– Ba của K’Brêt? – Nguyên sửng sốt.
– Ờ.
– Tức là chú của anh?
– Chứ gì nữa.
Nguyên bất giác ngoảnh cổ nhìn quanh:
– Thế ổng đâu rồi?
– Cái đó thì hổng ai biết. – Suku lắc đầu – Ổng mất tích hơn chục năm nay rồi. Ngay vào cái hôm vợ ổng bị Badd, sứ giả thứ nhất của trùm Bastu, giết hại.
Nguyên bỗng rùng mình như có một cơn gió lạnh thổi qua người. Lần đầu tiên nó cảm thấy khó thở khi nghĩ đến những sứ giả của phe Hắc Ám: Buriăk, Baltalon, bây giờ là Badd, có vẻ như người nào cũng sẵn sàng gieo rắc tai họa cho kẻ khác. Không cần phải thông minh lắm mới nhận thấy trùm Bastu đang tập hợp dưới trướng mình hàng loạt những sát thủ kinh hồn. Và nạn nhân ưa thích của họ là những người thuộc phe Ánh Sáng: vợ chồng K’Rahlan, vợ chồng K’Srêgơl, và bây giờ là K’Brăk. Nhớ đến pho tượng báo tử đang ngữ trong phòng và con số 26 lấp lánh vừa thấy hồi sáng trên trần nhà, Nguyên bỗng thấy ruột gan quặn lại, vất vả lắm nó mới ngăn được mình khỏi rên lên.
– Suku, anh K’Brăk! Nhanh lên chứ!
Tiếng thằng K’Tub ong óng phía trước khiến Nguyên nhận ra do mải chuyện, nó và Suku rơi tuốt lại phía sau tự lúc nào.
Lúc này, cả bọn đang đi ngang qua một đường phố lớn với hàng mớ những cửa hiệu nằm giăng giăng hai bên đường. Đó là con đường chính dẫn đến trường Đămri – đường Brabun, tên vị hiệu trưởng đầu tiên của trường. Trên vỉa hè người đi kẻ lại tấp nập, thiệt khác xa cảnh vắng vẻ ở tòa lâu đài K’Rahlan. Khác với pháp sư K’Tul, đa số cư dân ở đây mặc quần áo ngắn bằng vải đen điểm xuyết các họa tiết sặc sỡ ở viền cổ, vạt, vai và tay áo; có vài phụ nữ tròng váy màu lòe loẹt, đôi mông núng nính của họ khi bước đi khiến họ giống y chang một bầy công đang múa. Nguyên nhận ra trong dòng người không ít những học trò trường Đămri – những đứa nhóc mặt áo chùng đen tuyền như nó và Kăply, đi tụm năm tụm ba với cặp sách đung đưa trên tay.
Nguyên vừa vượt lên, K’Tub đã chỉ tay vào một cửa hiệu bên trái được phủ một tấm biển to đùng đằng trước với hàng chữ đỏ như son
TIỆM CẦM ĐỒ
, miệng bô bô:
– Tiệm của lão Lomcom. Em còn kẹt một đống đồ chơi ở trỏng.
Nguyên tò mò cắm mắt vào tấm biển:
– Ở đây cầm những thứ gì vậy?
– Đủ thú hầm-bà-lằng! – K’Tub chưa kịp trả lời, Kăply đã láu táu vọt miệng, chắc nãy giờ nó đã nghe K’Tub và Êmê quảng cáo đầy cả tai – Từ quần áo, mũ nón, đồ chơi đến đũa phép, chổi thần, thảm bay, các loại bùa, thảo dược, các thứ thuốc thánh…
Kế tiệm cầm đồ là CỬA HIỆU THẤT TÌNH. Cái tên lạ lùng đến mức Nguyên không thể không há hốc miệng:
– Í, gì thế này?
– Tiệm của lão Seradion. – Lại Kăply nhanh nhẩu – Tiệm này dành cho những ai bị bồ đá đó, anh K’Brăk.
– Bồ đá vô đó làm chi? – Nguyên ngơ ngác.
K’Tub cười hì hì:
– Vô để xả cơn giận. Lão Seradion có thể biến một con gấu bông thành người yêu của bất cứ ai, tha hồ cho người đó chửi rủa, cốc đầu, cào cấu, vặt tóc, nhéo tai…
Êmê
xì
một tiếng, mặt khinh khỉnh:
– Chẳng hay ho gì cái trò giận cá chém thớt đó. Đúng là một lũ rồ.
– Chị đừng coi thường cái tiệm của lão Seradion à nha. Đắt khách lắm đó. – K’Tub nheo mắt – Biết đâu có ngày chị lại chui vô đó à.
Êmê trả lời K’Tub bằng cách quay sang bá vai Nguyên:
– Làm gì có chuyện đó phải không anh K’Brăk?
– Ờ, ờ…
Nguyên bối rối đáp và nhẹ nhàng gỡ tay cô bạn gái ra. Ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên, Nguyên đã mơ hồ nhận ra Êmê rất có cảm tình với K’Brăk. Có lẽ tình cảm đó đã phát sinh từ lâu lắm rồi. Điều đó nhiều lúc đẩy Nguyên vào những tình huống rất khó xử, nhất là khi Êmê bộc lộ sự thân mật một cách quá tự nhiên.
Để tiện dò la chỗ cất giữ hai chiếc ghế ngựa vằn, Nguyên chủ định đóng vai K’Brăk một cách hoàn hảo để tránh mọi nghi ngờ. Chỉ riêng cái khoản thân mật với Êmê là nó không tài nào nhập vai nổi. Với một cô gái dễ thương và lúc nào cũng quan tâm đến nó như Êmê, thiệt tình là Nguyên cũng thấy thinh thích. Nhưng mỗi lần Êmê nhìn nó trìu mến hay có cử chỉ thân thiết là nó lại thấy e dè, ngần ngại. Vì nó biết nó thiệt ra đâu phải là thằng K’Brăk.
Nguyên nhích ra xa Êmê, cố tránh cánh tay lúc nào cũng sẵn sàng quơ lấy mình.
– Thấy chưa, chị Êmê! – K’Tub reo lên khoái chí – Chị đừng có tưởng bở à. Chưa chi anh K’Brăk đã muốn chạy trốn chị rồi đó.
Như chưa đã, K’Tub rưới thêm dầu vô lửa:
– Hì hì, em biết ảnh sắp gặp lại chị Mua mà.
Bộ mặt của Êmê bỗng tối sầm như bầu trời trước cơn giông. Nó liếc Nguyên bằng ánh mắt bén ngót và hỏi bằng cái giọng ken két y chang tiếng lưỡi cưa nghiến vào gỗ:
– Phải vậy không, anh K’Brăk?
– Ơ, ơ… làm gì có.
– Không có gì với nhỏ Mua sao anh đi tuốt đằng xa vậy? Anh sợ nó nhìn thấy anh đi với em hả? – Êmê ngước bộ mặt tức tối lên nhìn Nguyên khiến cái mũi hếch của nó càng thêm hếch, nom ngộ nghĩnh không thể tả.
– Không có gì thiệt mà. – Nguyên luống cuống đáp – Anh đâu có biết nhỏ Mua là ai.
– Nếu trước đây anh K’Brăk từng biết chị Mua thì bây giờ ảnh cũng quên béng mất rồi. – Suku xen lời – Ngay cả pháp sư K’Srêgơl mà ảnh còn không nhớ nữa là.
Sự can thiệp kịp thời của Suku khiến bộ mặt quạu đeo của Êmê từ từ giãn ra. Nó lắc mớ tóc vàng óng, nhoẻn miệng cười:
– Ờ há.
Nó xích lại gần và cầm lấy tay Nguyên:
– Vậy là em trách oan anh rồi, anh K’Brăk há?
Lần này có cho vàng Nguyên cũng không dám gỡ tay Êmê ra. Nó để yên tay mình trong tay Êmê, thấp thỏm như để tay trong lò than, càng nhột nhạt hơn khi bắt gặp ánh mắt láu lỉnh của thằng K’Tub cứ không ngừng lia về phía nó.
May làm sao, trường Đămri hiện ra cực kỳ đúng lúc.
– Ê. Tới rồi kìa.
Nguyên vung tay chọc ra phía trước làm Êmê tự nhiên phải buông tay ra.
Nếu không có tấm biển đồng gắn trên cổng vào ghi rõ
TRƯỜNG ĐÀO TẠO TÀI NĂNG ĐĂMRI
thì Nguyên không biết đó là ngôi trường mà mình sắp theo học.
Trường Đămri thiệt sự là trông giống một tòa thành cổ hơn, với dãy tường vuông vức bọc chung quanh, chỉ chừa lối vào có mái che rộng không tới ba mét, lúc này đang chật cứng những chiếc áo chùng đen đang chen chúc tuôn vào với những nắm đấm thụi bình bịch vào lưng nhau để giành đường.
Chạy dọc hai bên cổng, nhan nhản những ki-ốt bán bánh kẹo, nước giải khát và các thứ linh tinh để dụ bọn học trò.
Một mụ phù thủy miệng mồm móm xọm quấn tạp dề đứng sau một cái chảo to đùng đang chiên xèo xèo một thứ bột gì đó, thấy bọn K’Tub trờ tới liền ngoắt lia:
– Vô đây các con. Chén một miếng bánh Nhớ dai rồi hãy vào học. Xơi bánh Nhớ dai mỗi ngày, bảo đảm các con sẽ đứng nhất lớp.
K’Tub tinh quái hỏi lại:
– Thế nếu cả lớp đều chén bánh của bà thì cuối năm không có đứa nào đứng nhì hở bà?
Mụ phù thủy vung đôi đũa bự chảng lên như người ta vung gươm, dứ dứ trước mặt K’Tub:
– Thằng ôn con. Có đi chỗ khác cho bà nội mày làm ăn không hử?
Kăply nhìn quanh, phát hiện thiếu mất thằng Suku:
– Ủa, Suku đâu rồi?
K’Tub chỉ tay ra sau:
– Nó nấp tuốt đằng kia kìa.
Kăply ngoảnh nhìn theo hướng K’Tub chỉ, thấy mái tóc xanh rêu của Suku lấp ló sau gốc cây, liền gân cổ gọi lớn:
– Suku! Em làm gì đằng đó? Lại đây đi!
Suku lắc đầu quầy quậy:
– Anh và anh K’Brăk vào học đi. Em đưa tụi anh đến đây được rồi.
Kăply lẩm bẩm:
– Thằng nhóc này nó làm sao thế hả?
K’Tub tủm tỉm:
– Nó sợ giáp mặt với tụi học trò trường Đămri.
Kăply chưa kịp hỏi thêm thì một hồi chuông dài vọng ra từ bên trong cổng.
– Chuông vào lớp đó. – Êmê hối hả giục – Tụi anh đi lẹ đi. Lớp tụi anh là lớp Cao cấp 1, giáo viên phụ trách là thầy Hailixiro, nhớ nhé.
Nguyên và Kăply chạy tọt vô cổng, chui dưới tấm biển ghi tên trường và bức phù điêu bằng vàng khắc một chiếc chìa khóa hình chữ thập – biểu tượng của trường Đămri.
Tụi nó ngạc nhiên khi nhìn thấy một khoảnh sân rộng ngay phía sau tường thành, tiếp theo nữa là một dãy phòng xây lưng ra ngoài, quây thành hình vuông như một lớp tường thành thứ hai. Nguyên và Kăply đang ngơ ngác, chưa biết lớp Cao cấp 1 nằm ở đâu và theo lối nào để đi đến đó thì bỗng nghe tiếng reo:
– Ô, K’Brăk, K’Brêt! Tụi mày đi học lại đó à.
Từ bên phải một thằng nhóc tóc tai bù xù, mặt mày lốm đốm chỗ trắng chỗ đỏ như vừa bước ra từ một đám cháy, mừng rỡ tiến lại, miệng cười toe toét đến mang tai. Nó vỗ bộp một phát lên vai Kăply:
– Nghe nói tụi mày vừa lãnh một cú quá xá cỡ của Buriăk hở?
Thấy Nguyên và Kăply nhìn sững nó, thằng nhóc nhướn mày:
– Hai đứa mày làm sao thế hả? Tao là Kan Tô đây mà. Mới sụm bà chè vài bữa mà tụi mày đã quên tao rồi sao.
– Ờ, ờ… – Nguyên bối rối đưa tay xoa trán – Tại tụi tao bị một cú quá mạng…
– Ê, tụi mày mất trí nhớ luôn à? Thế thì không xong rồi!
Một tiếng nói đột ngột vang lên khiến Nguyên và Kăply giật mình quay phắt lại. Một thằng nhóc gầy nhom, mặt lấm tấm mụn đứng ngay sau lưng Nguyên và Kăply, đang nhìn tụi nó bằng ánh mắt rất chi là hớn hở.
Kan Tô nhìn thằng nhóc mới đến với vẻ ghê tởm như nhìn một con rắn độc. Nó nhăn mặt, giọng nhạt nhẽo:
– Mày đi chỗ khác chơi đi, Steng. Đừng có ám bọn tao.
Không để thằng Steng kịp phản ứng, Kan Tô chộp tay Nguyên và Kăply hấp tấp kéo đi:
– Mặc kệ nó. Tụi mình vô lớp đi.
Kan Tô lôi Nguyên và Kăply vòng qua bên trái và chui vào một cánh cổng nhỏ trổ cạnh một phòng học lắp cửa kính tím.
Tất cả các phòng học của trường Đămri đều quay mặt vào khoảnh sân rộng nằm ở trung tâm trường. Lọt vào trong sân, Nguyên và Kăply nhận ra ở mỗi cạnh hình vuông của dãy phòng đều có cổng thông ra ngoài. Ở góc sân phía đông bắc nhô lên một ngôi tháp mái cong nhiều tầng, chầu chung quanh là những ngôi nhà thấp lợp một thứ lá có bản rộng trông vô cùng lạ mắt.
Kan Tô không để Nguyên và Kăply có thì giờ ngắm nghía. Nó lôi hai thằng bạn nó chạy băng băng:
– Lẹ lên. Trễ học rồi.
Lớp Cao cấp 1 nằm ở dãy phòng bên phải nên cả ba phải băng suốt chiều ngang sân trước hàng dãy cặp mắt tò mò của bọn học trò trong các lớp ngó ra.
Mặt Nguyên và Kăply nóng lên như củ cải luộc khi bắt gặp những cánh tay chỉ trỏ kèm theo tiếng xì xào râm ran:
– Thằng K’Brăk và thằng K’Brêt nhà K’Rahlan.
– Mấy hôm nay tụi nó biến đi đâu vậy há?
– Nghe nói tụi nó vừa thoát chết dưới tay Buriăk.
Kan Tô không buồn để ý đến những trò nhí nhố chung quanh. Đến gần phòng học có gắn tấm biển
LỚP CAO CẤP 1
trước cửa, nó buông tay Nguyên và Kăply ra, lao vội lên bậc cấp.
Tụi bạn trong lớp hầu như không để ý sự xuất hiện của Kan Tô. Nhưng khi sau lưng nó hiện ra hai khuôn mặt của Nguyên và Kăply thì cả lớp gần như chồm cả dậy. Cả chục cái miệng nhao nhao:
– Ê, thằng K’Brăk và thằng K’Brêt kìa!
– Tụi mày vẫn còn ngon lành chứ hả?
– Hai đứa mày đụng phải Buriăk mà còn trở về đây với tụi tao được, thiệt là không thể tưởng tượng!
Ngồi trên chiếc ghế bành đặt ngay trước bảng đen là một người đàn ông hói đầu và mập thù lù như một chiếc cối xay bằng thịt. Đây chắc là thầy Hailixiro! Nguyên nhủ bụng.
Chiếc ghế bành rất lớn nhưng có vẻ như khó khăn lắm thầy mới nhét được hơn một trăm ký thịt của thầy vào đó. Nguyên càng tin chắc điều đó khi suốt những giờ học tiếp theo, nó không thấy thầy Hailixiro đứng lên lần nào, làm như thầy sợ sẽ lôi cả cái ghế lên theo.
Thầy Hailixiro mặc áo chùng màu đỏ, đội chiếc nón chóp nhọn có ngù vàng nhưng chiếc nón lúc này đang đặt chỏng chơ trên chiếc bàn cạnh đó, có lẽ lớp mỡ trên mặt tươm ra làm thầy thấy nóng nực quá. Dù sao đi nữa thì thân hình phì nộn và chiếc đầu hói cũng không ngăn cản thầy Hailixiro khoe bộ mặt dường như lúc nào cũng tươi cười của thầy – bộ mặt khiến thầy giống như một quý ông tốt bụng và tạo cho người đối diện cảm giác đặc biệt dễ chịu ở ngay lần gặp gỡ đầu tiên.
Vẫn nhốt chặt mình trong ghế, thầy nặng nề quay đầu ra cửa, chào Nguyên và Kăply với vẻ mừng rỡ:
– Chào K’Brăk và K’Brêt. Chúc mừng hai trò đã trở lại lớp học của ta.
Kăply rụt rè kéo tay Kan Tô:
– Tụi tao ngồi chỗ nào?
– Tụi mày không nhớ gì thiệt hả? Chỗ ngồi của tụi mày đằng kia kìa.
Theo tay chỉ của Kan Tô, Nguyên và Kăply đi thẳng lại chỗ hai chiếc ghế trống ở dãy bàn bên trái, kế cửa sổ.
Ngồi cạnh Nguyên và Kăply là một con bé có khuôn mặt xinh xắn với vầng trán thông minh và đôi mắt nom vô cùng láu lỉnh. Tóc nó cũng vàng óng như tóc Êmê, cột thành hai cái bím lúc lắc trông có duyên tệ.
Nguyên và Kăply vừa ngồi xuống, nó đã hí hửng quay sang kháo chuyện ngay:
– Nè, hai bạn bị sứ giả thứ năm của trùm Bastu tấn công thiệt hả?
– Ờ. – Kăply gật đầu đại.
– Vậy mà hai bạn không bị sao hết hả?
Kăply lại
ờ
. Nó bỗng nhíu mày:
– Ủa, mà sao cả trường ai cũng biết chuyện này vậy há?
– Thằng nhóc K’Tub hổm rày đi khoe tùm lum mà.
Con bé nhe răng cười và Kăply phát hiện nó bị sún một cái răng. Không hiểu làm sao mà Kăply thấy cái răng sún đó quyến rũ quá sức. Tim đập thình thình trong ngực, Kăply khó nhọc liếm môi:
– Bạn tên gì vậy?
– Ơ…
Mắt con bé trợn tròn, vẻ như không hiểu Kăply nói gì.
Kăply đập đập tay lên đầu, mặt chảy dài:
– Chậc, tôi quên nói bạn biết. Hai đứa tôi mất hết trí nhớ rồi.
– Ờ há. – Con bé cụp mắt xuống và nói bằng giọng rầu rầu – Tôi có nghe nói người nào trúng phải lời nguyền Tan xác của Buriăk nếu không chết cũng bị lú lẫn.
Con bé ngước lên nhìn Kăply bằng ánh mắt thông cảm:
– Tôi là Mua.
– Mua? – Kăply suýt chút nữa đã nhảy dựng lên – Thế ra bạn là Mua?
Mua lộ vẻ mừng rỡ:
– Bạn nhớ ra tôi rồi hở?
– Ờ… ờ…
Kăply ấp úng và ngó lơ chỗ khác, nó không tiện nói cho Mua biết là nó chả nhớ cái quái gì hết, hơn nữa nó thiệt ra đâu có phải là thằng K’Brêt. Nó reo ầm lên chẳng qua nó chợt nhớ lúc nãy thằng K’Tub có nhắc đến con nhỏ này khiến Êmê thình lình đổ quạu.
Để thoát khỏi tình huống khó xử, Kăply vờ đặt xuống bàn chồng sách hồi sáng K’Tub nhét vào tay nó, tò mò lật xem từng cuốn: Biến – lý thuyết và thực hành, Tiên tri nâng cao, Lịch sử pháp thuật, Thần giao cách cảm: Từ dễ đến khó.
– Trời đất! – Kăply la hoảng – Một ngày mà học hết chừng này thứ hả?
Mua mỉm cười:
– Hôm nay lớp mình chỉ học môn Biến thôi…
Từ chiếc ghế bành, giọng thầy Hailixiro cất lên cắt ngang câu nói của Mua:
– Các trò đã học xong chương 1 và chương 2: biến đồ vật này thành đồ vật khác, sinh vật này thành sinh vật khác. Hôm nay chúng ta sẽ học qua chương 3: biến một đồ vật thành một sinh vật và ngược lại.
Có vẻ bọn học trò rất khoái môn này, Kăply nghe hằng loạt tiếng huýt gió vang lên ầm ĩ từ dưới các dãy bàn sau câu nói của thầy Hailixiro.
Sự hào hứng của học trò làm thầy Hailixiro đột ngột phấn khích. Thầy ngúc ngoắc thân hình dợm đứng lên nhưng cái mông bè bè của thầy bị kẹt lại thê thảm nên cuối cùng thầy đành thả cả người lẫn ghế rơi phịch trở xuống. Trông thầy như đang nổi điên lên với chính mình. Thầy lấy tay chùi cái trán hói, khò khè nói:
– Nhưng trước khi học qua bài mới, ta muốn các trò ôn lại những gì đã học.
Thầy nói tiếp trong khi mắt lướt qua các gương mặt đang chờ đợi:
– Trò nào xung phong bước lên đây.
Ngay lập tức cả một rừng cánh tay giơ lên.
Thầy Hailixiro gật gật đầu vẻ hài lòng.
– Khá lắm. – Thầy khen, ngưng lại một lúc để bớt khụt khịt mũi vì cảm động rồi vùng kêu – Kan Tô!
Kan Tô sung sướng bước lên bảng trước ánh mắt ghen tị của tụi bạn. Nó đứng nghiêm trước mặt thầy Hailixiro, hớn hở ngọ nguậy mái tóc bù xù:
– Thưa thầy…
– Biến đồ vật thành đồ vật! – Thầy Hailixiro khoa tay, dễ dãi – Đề bài tự do. Trò muốn biến cái gì thành cái gì là tùy trò.
Thầy Hailixiro vừa dứt câu, Kan Tô liền vung tay ra phía trước, ngay chỗ thầy ngồi, miệng lầm rầm.
Bọn học trò chưa biết nó định giở trò gì thì nghe
bụp
một tiếng, chiếc ghế bành thầy Hailixiro đang ngồi lập tức biến thành quả mít.
Trong khi quả mít bị đè dẹp lép, múi mít xì tứ phía còn hột mít văng tùm lum, thì thầy Hailixiro nhảy tưng tưng vì bị mớ gai nhọn chích vô mông. Trông thầy lúc này y chang một con voi đang khiêu vũ.
Giữa tràng cười nghiêng ngả của tụi học trò, tiếng thằng Kan Tô cất lên với cái vẻ ân hận rất chi là vờ vịt:
– Con quên là quả mít có gai, thưa thầy.
Thầy Hailixiro sau vố bất ngờ, lật đật huơ tay ra sau, biến cái quả mít chẹp nhẹp dưới đất trở lại thành chiếc ghế bành như cũ, vất vả nhét cặp mông lọt vào hai tay vịn rồi quay sang thằng Kan Tô đang vờ đứng khúm núm trước mặt và nói bằng cái giọng tỉnh khô như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra:
– Màn thực hành vừa rồi của trò rất xuất sắc! Ta cho trò 10 điểm.
Thằng Kan Tô tinh nghịch toét miệng cười và nhún nhẩy đi về chỗ ngồi.
Trong khi Kăply đang ngạc nhiên về sự dễ dãi của thầy Hailixiro thì ngay lúc đó tên nó từ trong miệng thầy bất thần nhảy ra:
– K’Brêt.
Kăply giật bắn một cái, ngỡ ngàng đến mức cứ dán cứng người lên ghế, chẳng thèm nhúc nhích mảy may, cũng không mở miệng đáp được một tiếng.
Thấy Kăply cứ ngồi trơ mắt ếch ra nhìn thầy, Mua đập vào tay nó:
– Lên bảng đi, K’Brêt.
Kăply choàng tỉnh, len ra khỏi chỗ và dè dặt tiến lên khoảng trống trước mặt thầy Hailixiro.
– Ta có biết chuyện trò và trò K’Brăk trúng phải lời nguyền của Buriăk. – Thầy Hailixiro nhìn nó bằng ánh mắt dò hỏi – Nhưng chắc trò cũng giữ lại được phần nào năng lượng pháp thuật chứ?
– Dạ, còn được chút chút, thưa thầy. – Kăply lo lắng đáp, trong đầu bỗng hiện ra hình ảnh cọng lông chim cọ quậy trên tấm nệm bữa trước.
– Vậy bây giờ trò có thể biến một sinh vật… Ừm… nhưng sinh vật đó không phải là ta à nha… – Thầy Hailixiro nói giọng cảnh giác, chắc thầy sực nhớ tới thằng Kan Tô tinh nghịch. Rồi thầy nhìn quanh phòng và vụt chỉ tay vào con thằn lằn trên vách – Ờ, chẳng hạn như con thằn lằn kia kìa. Trò hãy biến nó thành một sinh vật khác cho ta xem. Bất cứ sinh vật gì cũng được.
Mặt Kăply bất giác đỏ lên như gạch nung. Nó lắp bắp:
– Thưa thầy, con không biết làm ạ. Làm sao để…
– Sao, trò không biết ư? – Thầy Hailixiro nhướn mày – Trò hãy sử dụng câu thần chú ở đoạn 3 bài 4 chương 2 trong sách Biến.
Kăply tiếp tục chìa bộ mặt đần độn vào chiếc ghế bành:
– Câu thần chú đó ra sao hở thầy?
– Trời đất! – Thầy Hailixiro đưa tay lên ôm chặt chiếc đầu hói, nhưng rồi thầy liền bỏ tay ra và chồm sát mặt vào mặt Kăply, lỏ mắt ra nhìn nó – Suýt nữa ta quên, hình như trí nhớ của trò bị tổn hại nghiêm trọng phải không?
– Dạ. – Kăply hí hửng gật đầu – Ai cũng biết chuyện đó mà thầy. Những gì học trước đây, con đã quên sạch sành sanh.
– Thôi được, – thầy Hailixiro thụt lui trở vào trong chiếc ghế, theo cái kiểu một con ếch thụt vào hang, và từ trong hang thầy chõ miệng ra – ta sẽ nhắc giùm trò. Câu thần chú đó là Thay hình đổi dạng.
– Thay hình đổi dạng ra thứ gì hả thầy? – Kăply ấp úng hỏi, cảm thấy mình càng lúc càng ngu như heo.
– Ra thứ gì thì trò hãy nghĩ trong đầu. – Thầy Hailixiro ngán ngẩm đáp.
Nên biến con thằn lằn ra con gì há? Kăply hoang mang nghĩ, càng hoang mang hơn khi không biết câu thần chú rốt cuộc có sẽ hiệu nghiệm hay không. Hôm trước nó đã từng làm cho cọng lông chim bay lên, nhưng nó nghĩ chuyện đó dù sao cũng dễ hơn nhiều so với việc biến con thằn lằn ra một thứ quái quỉ gì đó.
Kăply chĩa thẳng tay vào con thằn lằn trên vách, vừa nghĩ ngợi vừa lẩm nhẩm câu thần chú thầy Hailixiro vừa nhắc.
Nó chưa kịp quyết định gì hết, bỗng nghe
bụp
một tiếng, con thằn lằn văng ra khỏi tường, đập cánh hai ba cái rồi rơi bộp xuống đất.
Tụi học trò nhỏm cả dậy, chồm tới trước, đồng loạt quét mắt xuống nền nhà.
Bên chân bàn, đang ngửa bụng cố lật lại một cách vô vọng là một con vật kỳ quái. Nó thon thon dài, vẫn có dáng dấp của một con thằn lằn nhưng nay mọc thêm cái mỏ chim nhọn hoắt phía sau, ngay ở chỗ lẽ ra là cái đuôi, dưới bụng lồi ra hai cục thịt nhỏ xíu, mỗi cục đính một cọng lông vũ ngắn cũn.
– A ha! – Tiếng tụi bạn cười hô hố – Con gì thế hả K’Brêt?
Kăply đứng sượng trân. Nó điếng người nhớ ra trong khi nó đang nhẩm đọc thần chú thì đầu nó lại nghĩ tới cọng lông chim. Nhưng sinh vật trước mặt nó rõ ràng không ra hình thù của một con chim chút nào. Chỉ là một đống bẩn thỉu những mỏ và lông, lại nằm cực kỳ hỗn độn.
– Chắc trò định biến ra một con chim phải không? – Thầy Hailixiro nhấp nháy mắt nhìn Kăply, giọng êm ái.
Kăply cúi thấp đầu và tiếng nó nghe như vọng lên từ dưới đất:
– Vâng ạ.
– Không sao, không sao, trò về chỗ đi! – Thầy Hailixiro gật gù khoát tay – Thỉnh thoảng các trò vẫn gặp những trục trặc kiểu này. Hơn nữa trong trường hợp của trò và trò K’Brăk, chưa biến con thằn lằn thành một bộ xương là giỏi lắm rồi.
Giọng thầy Hailixiro vẫn ấm áp, mặc dù Kăply không rõ thầy an ủi hay thiệt ra muốn chế giễu nó.
Kăply vừa ngồi vào chỗ, Mua đã quay sang, dịu dàng trấn an:
– Đừng lo, K’Brêt. Tôi nghĩ bạn chỉ cần ôn lại vài tuần là đâu vào đấy ngay. Trước đây bạn và K’Brăk luôn luôn dẫn đầu lớp mà.
Kăply cảm động nhìn đăm đăm cô bạn mới đến mức Mua phải chau mày:
– Bạn nhìn gì thế? Có thứ gì dính trên mặt tôi hả?
– Không, – Kăply lắc đầu, – bạn có cái răng sún.
– Thì sao?
Kăply chớp mắt:
– Trông dễ thương ghê.
Kăply chớp mắt làm Mua chớp mắt theo. Nó không ngờ sau mấy ngày không gặp, K’Brêt trở nên bạo dạn đến thế. Trước nay chỉ có K’Brăk là hay trêu nó, nhưng hôm nay K’Brăk trông nghiêm nghị tợn. Chắc bây giờ K’Brăk không nhớ trước đây đã từng chòng ghẹo mình như thế nào. Ý nghĩ đó khiến Mua buồn thỉu buồn thiu. Dĩ nhiên Mua không biết người đang ngồi đó không phải là K’Brăk trước đây. Nguyên lúc này đang lo ngay ngáy sẽ tới lượt mình bị kêu lên bảng. Sau thất bại thảm thương của Kăply, Nguyên biết chắc mình sẽ là đứa thứ hai làm trò cười cho cả lớp nếu thầy Hailixiro bắt nó trổ tài biến hóa. Thiệt may là điều Nguyên lo ngại rốt cuộc đã không xảy ra.
Dường như biết trước Nguyên sẽ chẳng làm nên trò trống gì sau pha biểu diễn quá sức bệ rạc của Kăply, thầy Hailixiro kêu một đứa khác lên bảng. Và thằng nhóc này đã biến cái sinh vật quái đản mà Kăply tạo ra trở lại là con thằn lằn một cách chớp nhoáng trước lời khen tặng nồng nhiệt và hơi có phần quá đáng của thầy Hailixiro.
Biết thân biết phận, suốt quãng thời gian còn lại, Nguyên và Kăply ngồi co rút trong ghế, dỏng tai nghe thầy Hailixiro giảng giải và hướng dẫn cách biến một chiếc ghế thành con dơi, một con ếch thành cái găng tay, tất nhiên là không hiểu mô tê gì, sau đó lật tập ra chép bài, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Trước khi chấm dứt buổi học, thầy Hailixiro trước đó không hề liếc Nguyên và Kăply lấy một cái, ném về phía tụi nó một cái nhìn đầy khoan dung:
– Ta rất hiểu hoàn cảnh hiện nay của mấy trò. Vì vậy ta không đòi hỏi gì nhiều nơi mấy trò nhưng hy vọng khi về nhà mấy trò nên cố gắng ôn lại những gì mà mình đã quên.
Có vẻ như không chỉ thầy Hailixiro thông cảm với những nạn nhân của Buriăk. Trước khi ôm tập bước ra khỏi lớp, Mua quay sang Nguyên và Kăply và nói bằng cái giọng rõ ràng là muốn sưởi ấm những trái tim bất hạnh:
– Tôi hy vọng các bạn sẽ nhanh chóng vượt qua được giai đoạn khó khăn này. Tôi sẵn sàng giúp đỡ nếu các bạn cần đến.
Nói xong, nó nhe răng sún ra cười khiến Kăply một lần nữa nghe trống ngực nện binh binh.
Kan Tô chạy lại bá cổ Nguyên và Kăply khi hai đứa vừa ra tới cổng. Nó lắc lư mái tóc bù xù, miệng toét đến mang tai:
– Tụi mày đừng lo gì sất. Quên gì đã có tao nhắc.
Nó buông cổ Kăply, vung tay hào hứng:
– Sống sót dưới lời nguyền Tan xác của Buriăk là một kỳ tích không phải ai cũng làm được đâu. Tụi mày phải tự hào về điều đó. Cả lớp Cao cấp 1 cũng hãnh diện lây.
Dĩ nhiên Kăply chẳng thấy tự hào chút xíu nào. Vì nó và Nguyên thực ra đã gặp Buriăk lần nào đâu. Nghe Kan Tô tán dương, nó chỉ gật đầu lấy lệ và giương mắt nhìn bộ mặt lốm đốm của thằng này, cố lảng qua đề tài khác:
– Mặt mày bị sao vậy? Phỏng nước sôi hở?
– Nước sôi cái con khỉ! Tao xài thuốc lột da của thằng Suku đó.