Q1 - Chương 15: Lời nguyền của quái nhân
-
Chuyện Xứ Lang Biang
- Nguyễn Nhật Ánh
- 5989 chữ
- 2020-05-09 04:13:40
Số từ: 5979
Quyển 1: Pho tượng của Baltalon
Nguồn: NXB Trẻ
Có vẻ như có một điều gì đó rất đặc biệt vừa xảy ra trong phòng, sáng hôm sau vừa tỉnh dậy, chưa ra khỏi giường, Kăply đã có cái cảm giác kỳ quặc này. Nó nằm yên thêm một lúc, chớp chớp mắt, cố trấn tĩnh, nghĩ đến Mua, tự nói thầm
chắc hổng có gì đâu
, rồi chúm môi huýt sáo, hát vài đoạn nhạc vớ vẩn không đầu không đuôi, nói chung nó làm đủ thứ trò mèo mà chẳng hiểu sao lòng vẫn thấy không yên. Cuối cùng, Kăply đành bắt mình bò lồm cồm trên chiếc nệm lông chim, vừa bò vừa quay đầu như một cỗ xe tăng quay nòng đại liên, quét mắt ra bốn phía, vẫn không thấy gì khác thường.
Nhưng Kăply vẫn cảm thấy rờn rợn. Có điều gì đó như là một nỗi lo lắng mơ hồ đang xâm chiếm lấy nó từng phút một. Nó quay sang chiếc giường bên cạnh, nổi quạu khi thấy thằng bạn nó vẫn đang hả họng ngáy khò khò.
– Nguyên, dậy đi! – Kăply co cẳng đạp vào thành giường một cú thật lực, đến mức chiếc giường suýt lệch đi.
Nguyên mở bừng mắt, bắn người lên như nút chai sâm banh bật nắp, và khi phát hiện ra cú chấn động vừa rồi không phải do trời sập, hai hàm răng nó nghiến vào nhau ken két:
– Bộ chó dại cắn mày hả, thằng điên!
Kăply đưa ngón tay lên miệng suỵt khẽ:
– Đừng có thét be be lên như thế.
Mặt nó lộ vẻ nghiêm trọng:
– Mày biết không, ở trong phòng…
– Ở trong phòng sao?
– Có một cái gì đó rất đáng sợ. – Kăply tiếp tục mấp máy môi một cách bí mật.
Nguyên đảo mắt một vòng, rồi quay lại, giọng ngờ vực:
– Tao có thấy gì đâu.
– Tại mày không nhìn thấy đó thôi.
Nguyên đã có vẻ bắt đầu bực mình. Nó thở phì phì vào mặt Kăply:
– Thế mày nhìn thấy cái con khỉ gì thế?
– Tao hả? – Kăply láo liên mắt – Tao cũng có nhìn thấy gì đâu.
Cùng với một tiếng gầm tức tối, thân hình của Nguyên đã bắn vèo sang chiếc giường Kăply đang ngồi, nếu nó học được cách hóa phép cho khói xịt ra sau mông thì lúc này chắc chắn trông nó giống y chang một chiếc hỏa tiễn.
Nguyên nhanh, Kăply còn nhanh hơn. Đã đề phòng từ trước, thấy thằng-bạn-đại-ca của mình vừa nhúc nhích, Kăply đã phóc xuống đất, co giò vọt thẳng lại chỗ phòng tắm, vừa chạy vừa ầm ĩ phân bua:
– Tao đâu có đùa. Tao không nhìn thấy gì nhưng tao…
Đang chạy thục mạng, Kăply bỗng khựng lại như một chiếc xe thắng gấp, tiếng nói văng đâu mất. Nó loạng choạng mất một lúc mới đứng thẳng người được trước chiếc bàn kê kế bức vách phòng tắm.
Phải mất mấy giây sau, đôi môi Kăply mới tìm lại được tiếng nói, chỉ khác là giọng nó bây giờ tràn đầy khiếp sợ:
– Nhưng bây giờ thì… tao… tao… thấy rồi.
Từ đằng giường, Nguyên cũng đã nhìn thấy điều mà Kăply vừa phát hiện. Nó rùng mình khi nhận ra pho tượng báo tử của Baltalon đặt trên bàn đang phát sáng một cách bất thường. Cho đến nay, Nguyên và kể cả bọn Êmê, K’Tub, Suku, Păng Ting vẫn không đoán ra pho tượng được làm bằng chất liệu gì nhưng chắc chắn là pho tượng chưa từng phát sáng trong hơn hai mươi ngày qua.
Nguyên run run đặt chân xuống sàn, luống cuống xỏ dép và lập cập lê bước về chỗ chiếc bàn, xấu hổ khi bắt gặp mình bỗng nhiên nhát gan không thua gì Kăply.
Kăply không quay đầu lại nhưng vẫn nhận ra Nguyên đã ở ngay sau lưng mình. Nó thì thầm, mắt vẫn dán chặt vào pho tượng:
– Nó chớp nháy mày ạ.
– Đây là một kiểu đèn tín hiệu.
Nguyên giải thích bằng một giọng phải nói là trước nay Kăply chưa hề nghe thấy bao giờ. Nó khào khào, yếu ớt và không một âm vang.
Kăply ngọ nguậy đầu để biết là mình chưa bị đóng băng:
– Tao vẫn chưa nhìn thấy con số 7 đâu.
– Có thể nó ở trong phòng tắm, cũng có thể ở một xó xỉnh nào đó. – Nguyên lừng khừng đáp, ngập ngừng một chút rồi nói tiếp bằng giọng ráo hoảnh – Thật ra nhìn thấy hay không nhìn thấy con số 7 bây giờ đã không còn là chuyện quan trọng.
– Sao lại không quan trọng? – Kăply chép miệng nói, biết mình chỉ phản đối cho có lệ. Nó thừa biết hôm qua còn tám ngày thì hôm nay dứt khoát là chỉ còn bảy ngày, không thể có chuyện thỉnh thoảng còn chín ngày được.
– Căn cứ vào những gì tụi mình đang nhìn thấy, không cần phải thông thái như thằng Suku mới hiểu được rằng khi kỳ hạn chỉ còn đúng một tuần, pho tượng của Baltalon sẽ bắt đầu phát tín hiệu nhắc nhở.
– Ý mày muốn nói là pho tượng sẽ phát sáng cho tới ngày cuối cùng?
– Đó là ý của Baltalon chứ không phải ý của tao.
Kăply lắng nghe câu nói cay đắng của Nguyên phát ra từ sau gáy, cố đoán xem thằng bạn của mình đang ở trong tâm trạng nào nhưng cái đầu lười biếng của nó lại chẳng chịu hoạt động gì ráo.
– Thế tụi mình…
Vừa nói Kăply vừa quay lại nhìn Nguyên, bắt gặp Nguyên cũng đang nhìn nó, và giữa hai bộ mặt đang trơ trơ chìa vào mắt nhau đó, khó mà nói bộ mặt nào trông tiêu điều thảm hại hơn bộ mặt nào. Chỉ trong tích tắc, Kăply hiểu là chẳng cần thiết phải hỏi thêm gì nữa vì rõ ràng nó đã đọc được trong mắt Nguyên và biết rằng Nguyên cũng đã đọc được trong mắt nó câu trả lời khá giống nhau cho bài toán sinh tử này: Kệ xác nó, tới đâu hay tới đó!
K’Tub ré lên ngay giữa đại lộ Brabun chẳng thèm kiêng cữ gì ráo khi nghe Kăply kể về sự phát sáng của pho tượng:
– Trời đất! Sao hồi sáng anh không kêu em và chị Êmê chạy qua coi với?
– Lúc đó gấp quá, anh sợ trễ học.
K’Tub giương cặp mắt rất chi là tò mò ra nhìn Kăply:
– Thế pho tượng phát sáng như thế nào?
– Như thế nào hả? – Kăply tặc tặc lưỡi – Ờ, khi tỏ khi mờ. Đại khái giống như một ngôi sao vậy.
K’Tub chỉ tay vào dãy đèn chớp nháy trước QUÁN CHÁO LÚ bên kia đường:
– Giống vậy không, anh K’Brêt?
– Ờ, vậy đó.
Êmê chẳng lòng dạ đâu quan tâm ba thứ nhí nhố như K’Tub. Nó quay sang Păng Ting, thấp thỏm hỏi:
– Tam phù thủy Bạch kỳ lân chắc chắn sẽ đúng hẹn chứ, Păng Ting?
– Yên tâm đi, chị Êmê. – Păng Ting vung chiếc cặp trên tay – Xưa nay cả Hắc tinh tinh lẫn Bạch kỳ lân chưa bao giờ thất hẹn. Chuyện làm ăn mà.
– Sao chị thấy lo quá, Păng Ting à.
Êmê nói với Păng Ting nhưng lại liếc sang Nguyên, đôi mắt đen lay láy của nó như đã bắt đầu ngân ngấn nước.
– Không sao đâu, Êmê. – Nguyên nãy giờ vẫn lặng lẽ đi bên cạnh lũ bạn, thấy Êmê như sắp sửa bù lu bù loa giữa đường, bèn hoảng hồn cất tiếng – Dù sao anh vẫn còn hòn đá rang lận theo trong người mà.
– Anh K’Brăk! – Mắt K’Tub đột ngột lóe lên, kèm theo là tiếng reo phấn khích – Sao anh không nói chuyện này cho thầy N’Trang Long biết? Hay nói với thầy Hailixiro cũng được. Nghe nói mấy ổng khoái hai anh lắm mà.
Không thể nói ý kiến của K’Tub là một ý kiến tồi. Nhưng Êmê lại không tỏ vẻ gì hưởng ứng:
– Không ăn thua gì đau, K’Tub.
– Sao lại không ăn thua? – K’Tub mím môi – Thậm chí em nghĩ có thể cầu cứu thầy Haifai. Ông này mà nghe đánh nhau với phe Hắc Ám chắc ổng nhảy tưng tưng.
– Xưa nay, trừ trường hợp sự cố xảy ra ngay trong khuôn viên nhà trường, thầy N’Trang Long chưa bao giờ cho phép các giáo sư trường Đămri tự tiện khiêu chiến với trùm Bastu. – Êmê cất giọng thảm não, trông nó buồn bã đến mức không thèm để ý đến việc tụi bạn vẫn liếc chừng chừng vô gương mặt méo xệch của nó như để chờ xem chừng nào thì nó mới òa ra khóc.
Thiệt sự thì Kăply cũng từng có ý định thổ lộ chuyện này với thầy N’Trang Long, mặc dù nó chưa bàn qua với Nguyên và giả như thằng bạn nó đồng ý thì nó cũng không rõ là tụi nó có gom đủ can đảm để đến gặp thầy hay không. Nhưng những gì Êmê vừa nói giống như một thùng nước lạnh xối lên ngọn lửa hy vọng vừa chớm lên trong lòng nó.
Kăply cảm thấy mặt mình như đang dài ra và vác cái bộ mặt chảy xệ thảm thương đó, nó thất thểu chui qua cổng trường vừa hiện ra trước mặt.
Kăply đụng ngay thằng Steng ở mé sân bên trái, ngay sau khi vừa chia tay với Êmê và K’Tub.
– Ồ, K’Brết, K’Brăk. – Steng hí hửng lao lên trước hai đứa rồi quay mặt lại như thể chận đường, miệng vồn vã – Tụi mày ra sao rồi?
Rồi không đợi hai đứa bạn nó trả lời, ánh mắt xoi mói của Steng hăm hở đi qua đi lại giữa hai khuôn mặt đang cảnh giác của Nguyên và Kăply.
– Chậc, tao thấy không xong rồi. – Steng liến thoắng tiếp – Thằng K’Brăk còn kha khá chứ sắc mặt thằng K’Brêt tệ quá, xem chừng không qua nổi tháng này đâu.
Kăply cười khảy:
Tao thấy sắc mặt mày còn tệ hơn tao đó, Steng.
– Tao á? – Steng đưa tay lên xoa mặt, hồn nhiên đáp – Nhưng tao đâu có ăn đòn của Buriăk. Những ai trúng phải lời nguyền Tan xác mới phải lo, giỏi lắm chỉ sống thêm chừng hai tháng nữa thôi.
Như thể một người cha đưa ra những lời khuyên vàng ngọc cho con cái, Steng nhìn Kăply, cất giọng ân cần:
– Nên chọn trước một ngôi mộ thật đẹp, K’Brêt à. Cần nhất là phải nằm giữa một khung cảnh hữu tình…
Dù đã lường trước những gì thằng Steng sẽ phun ra, Kăply vẫn không làm sao bắt mình đừng nổi điên. Nó nghiến răng trèo trẹo, vừa tức thằng Steng vừa tức thằng Nguyên giữ chặt tay không cho nó nhảy xổ tới:
– Tao thấy mày nên đi súc miệng cho thật sạch đi, Steng à.
– Sao mày lại nói với tao nặng lời thế hở K’Brêt? Đây là ý tốt…
Steng nhướn mắt, nghển bộ mặt lấm tấm mụn vào mắt Kăply với vẻ ngây thơ hết biết. Nhưng Steng không có dịp kết thúc lời phân bua của mình.
Có bốn năm đứa lớp Cao cấp 2 đang đi tới và Kăply vừa mới nghe loáng thoáng bên tai câu rủa
Cho mày té u đầu luôn
, đã thấy Steng bất thần ngã ngửa ra sau như bị ai xô mạnh, đầu dộng xuống đất đánh
cộp
một tiếng như trời giáng.
– Ui da!
Steng thét lên đau đớn và lóp ngóp bò dậy, hậm hực đảo mắt nhìn quanh. Nhưng nó lập tức thuỗn mặt ra: rõ ràng vừa rồi không có đứa nào chạm vô người nó, thậm chí tụi học trò lớp Cao cấp 2 còn đứng cách nó một quãng xa.
Hổng lẽ vừa rồi mình tự té? Steng ngạc nhiên tự hỏi, rồi như sực nghĩ ra, nó gườm gườm nhìn thằng Tam:
– Mày phải không, Tam?
Thiệt tình thì không phải mỗi thằng Steng nghi ngờ Tam. Trước khi nó lên tiếng, tụi bạn chung quanh đã đổ dồn mắt vô thằng này rồi. Ba cái vụ kỳ quặc xưa nay vẫn xảy ra ở trường Đămri luôn được gán cho Tam, và cú té bất ngờ vừa rồi của Steng chỉ có thể giải thích được nếu tất cả đều đồng ý rằng chính quái nhân Tam vừa tung ra một lời nguyền rủa thầm.
– Tao méc thầy N’Trang Long à. – Không thèm quan tâm đến cái lắc đầu ngượng nghịu của Tam, Steng mắt long sòng sọc, tiếp tục gầm gừ – Thứ miệng mồm hôi hám như mày cũng chẳng sống lâu đâu. Mày sắp đi theo thằng K’Brăk và thằng K’Brêt rồi đó, chuẩn bị cho mình một ngôi mộ đi là vừa.
– Mày coi lại miệng mồm của mày đi rồi hãy nói, Steng. – Lại bị Steng lôi ra trù ẻo, Kăply tức muốn xịt khói lỗ tai nhưng nó chưa kịp máy môi thì một đứa con gái đứng trong đám đông đã nhanh nhẩu lên tiếng trước.
Kăply nhận ra ngay con nhỏ này học cùng lớp Cao cấp 2 với mình. Con bé mắt to, lông mày rậm, khuôn mặt bầu bĩnh và nom ngộ nghĩnh đến mức ngay lần đầu tiên nhìn thấy Kăply tự nhiên liên tưởng đến một con mèo khoác áo chùng. Kăply đang tự hỏi không biết con nhỏ này tên gì thì Steng đã hổn hển nói:
– Chuyện này không liên quan gì đến chị hết, Bolobala.
– Nhưng liên quan đến mọi người. – Bolobala khinh khỉnh đáp và cái cách nó nheo mắt nhìn Steng cho thấy lúc này nó không có mong muốn nào hơn là làm sao cho thằng này biến thành con cóc quách cho rồi – Mày thú nhận đi, có phải mày đã lên kế hoạch xây mộ cho toàn thể học sinh trường Đămri rồi không?
Steng quay sang Tam, làm như không nghe thấy Bolobala:
– Đồ quái vật. Tao sẽ chống mắt lên chờ coi mày bị đuổi khỏi trường Đămri như thế nào.
– Nếu tao là thầy N’Trang Long tao sẽ đuổi mày trước, Steng à. Chỉ cần nhìn thấy mày là bọn tao đã phát ốm rồi. – Tiếng một đứa con trai cất lên đầy chế giễu.
Nghe giọng nói quen quen, Kăply ngoảnh lại, nhận ra tụi học sinh lớp Cao cấp 1 cũng vừa nhập bọn với những đứa tới trước, và đứa vừa lên tiếng là thằng Y Gok, lúc này đầu đã lún phún tóc.
Kăply thoạt đầu hơi ngạc nhiên khi thấy tụi bạn không tỏ vẻ gì ác cảm với quái nhân Tam như nó đã từng chứng kiến ở khu rừng thưa vào sáng hôm qua, lúc thằng Amara bị kẹt cứng dưới gốc cây và thầy Haifai, chính xác là bà-vợ-hai-trong-một của thầy, đã hùng hổ quả quyết Tam là một trong những sứ giả của trùm Bastu.
Nhưng Kăply chỉ thắc mắc một chút xíu thôi, sau đó nó hiểu ngay là so với Steng, Tam dù sao cũng là đứa ít bị căm ghét hơn trong mắt bạn bè. Tam chỉ khiến bạn bè dè chừng, còn chính Steng mới làm cho tụi học sinh trường Đămri căng thẳng, hoang mang và khiếp hãi. Đó là lý do tại sao sau khi quét mắt nhìn Tam, tụi bạn vội vàng ngoảnh cổ ngó lơ chỗ khác, cố tình phớt lờ cái chuyện thằng này một lần nữa lại lạm dụng khả năng nguyền rủa thầm để gây lộn xộn trong trường.
Steng dường như cũng nhận ra thái độ thù địch của tụi bạn chung quanh nên sau khi Y Gok vừa lên tiếng, nó làm thinh cúi xuống vờ phủi phủi vạt áo chùng rồi nhanh chóng chuồn mất.
– K’Brăk, K’Brêt, lên lớp mới tụi mày học nổi không?
Kan Tô chen ra từ trong đám đông, tiến về phía Nguyên và Kăply, niềm nở hỏi.
– Ờ, ờ, cũng tàm tạm…
Nguyên ấp úng đáp, nói chưa dứt câu đã nghe tiếng thằng Amara cười hô hố:
– Láo toét. Tụi mày đã học được bữa nào đâu mà tàm tạm với chẳng tàm tạm.
Lúc này tụi bạn vừa trò chuyện vừa kéo nhau qua cánh cổng nhỏ ở bên hông các dãy lớp để vào khoảng sân bên trong.
Kăply chẳng buồn để ý đến lời châm chọc của Amara, vì ngay lúc đó nó nhác thấy Mua đang đứng thơ thẩn đằng trước hiên chỗ lớp Cao cấp 1.
– Chào Mua. – Kăply tiến lại chỗ nhỏ bạn, cất tiếng chào, cố nặn một nụ cười duyên dáng – Bạn đi học sớm thế?
Mua lúc lắc hai bím tóc và ánh mắt nó nhìn Kăply cho thấy nó vẫn còn áy náy ghê gớm về chuyện bữa trước:
– Tôi đứng đây để đợi K’Brêt.
Kăply nghe tai mình lùng bùng, trong một thoáng nó như muốn khuỵu chân xuống. Cái câu vừa lọt vào tai nó lạ lùng đến nỗi nó chưa bao giờ tưởng tượng ra, kể cả trong những giấc mơ táo bạo nhất.
– Mua đợi tôi thật á? – Kăply ngây ngô hỏi lại, mặt nghệt ra.
– Ừ.
Mua gật đầu và nhoẻn miệng cười khiến Kăply trố mắt ngó sửng hàm răng sún của nhỏ bạn, tim dộng binh binh. Thậm chí có lúc không tự chủ được, nó quài tay ra sau lưng mò mẫm xem có lá bùa yêu nào dán trên đó hay không.
– Tôi muốn gặp bạn để xin lỗi về chuyện hôm trước ấy mà. – Mua nói.
– Chuyện nào há? – Kăply ngơ ngác hỏi lại, thấy đầu mình càng lúc càng giống y chang cục gạch.
– Bạn vờ vĩnh giỏi thế. – Mua lại cười – Chuyện bạn rủ tôi đi chơi đó.
– Ờ, ờ, tôi nhớ rồi. – Kăply đập đập tay lên trán, rồi nó vội vàng nói thêm – Chuyện đó Mua đã xin lỗi tôi rồi mà. Mà thiệt ra tôi cũng quên mất rồi.
– Như vậy là bạn hết giận tôi rồi phải không?
Kăply lắc đầu quầy quậy:
– Tôi có giận Mua hồi nào đâu.
Mua chớp chớp mắt. Nó nhìn Kăply một lúc rồi cắn môi, ngập ngừng hỏi:
– Trưa nay bạn có làm gì không?
– Ờ, ờ… không.
Kăply hoang mang đáp, cảm thấy sự việc đã bắt đầu đến hồi nghiêm trọng.
– Vậy lát nữa tan học, tôi với bạn đi chơi đi.
– Đi chơi? – Kăply hỏi lại, mồ hôi lấm tấm trên trán, hoàn toàn không tin bất cứ một cái tai nào trong hai cái của mình.
– Hôm trước bạn chẳng muốn rủ tôi đi chơi là gì? – Mua tinh quái nói – Hay bây giờ bạn đã đổi ý rồi?
– Không, không. – Kăpy cuống quít vọt miệng, hệt như một đứa bé sắp bị giật quà khỏi tay.
Mua lại cười (hôm nay nó cười nhiều ghê):
– Vậy lát nữa bạn chờ tôi ở trước cổng nhé.
Kăply chưa kịp lên tiếng đáp thì một bàn tay đã đặt lên vai nó, và tiếng Nguyên cất lên:
– Sao còn chàng ràng ở đây, mày? Vào lớp đi!
Nguyên ngước nhìn Mua
Chào Mua nhé
rồi không đợi Kăply có ý kiến, nó kéo thằng này chạy phăng phăng lại chỗ lớp Cao cấp 2.
Cũng như ngày đầu tiên, bữa đó rốt cuộc Nguyên và Kăply không học được chữ nào. Tụi nó không coi thời khóa biểu nên chun vào lớp nhằm giờ vợ thầy Haifai dạy môn Giải mộng.
Chui tuốt xuống bàn chót, ngồi kế bên thằng Tam, hai đứa nghển cổ dòm lên bảng, cố trưng ra bộ mặt say sưa như muốn nói với vợ thầy Haifai rằng mặc dù môn Giải mộng không phải là môn thầy N’Trang Long bắt tụi nó học, tụi nó học, tụi nó vẫn khoái ra phết, cô đừng có mà nổi hứng tống tụi nó ra khỏi lớp.
Hôm đó cũng là hôm đầu tiên tụi nó nghe thầy Haifai giảng bài từ đầu tới cuối bằng giọng nữ:
– Các trò đã biết rồi đó, những giấc mơ của chúng ta là những cuộc phiêu lưu cá nhân, nó cũng là hình ảnh của tương lai được báo trước và được giấu chặt dưới đáy tâm linh, chỉ trong khi ngủ, tức là lúc ta không kiểm soát được thì nó trồi lên như là biểu hiện bí mật nhất và trơ trẽn nhất của chính chúng ta. Ít nhất là hai giờ trong một đêm, chúng ta đã sống trong cái thế giới huyền bí và cà chớn đó…
Nguyên và Kăply ù ù cạc cạc, chẳng hiểu gì ráo, chỉ nghe dộng vào tai cái giọng eo éo trầm bổng nghe thiệt là quái đản không ngừng nối nhau tuôn ra khỏi đôi môi đỏ chót của thầy Haifai, cảm thấy buồn ngủ đến chết được.
Tụi nó chỉ tỉnh tỉnh được đôi chút khi thầy Haifai chỉ tay vào Amara, ra lệnh:
– Amara, trò hãy nói cho ta biết tối hôm qua trò mơ thấy những gì?
Amara dường như không chờ đợi điều gì tốt đẹp hơn thế, thậm chí xem cái cách nó đứng bật dậy như dưới mông có gắn lò xo hoàn toàn có thể tin là nó đang rình cơ hội này từ nãy giờ. Nó nhướn cặp mắt hí, mặt mày tí tởn như thể thầy Haifai kêu nó lên nhận phần thưởng cuối năm:
– Thưa cô, con mơ thấy cá sấu ạ.
– Cá sấu hả? – Thầy Haifai nhíu mày.
– Dạ, – Amara ngập ngừng – đúng là cá sấu. Mơ thấy cá sấu có sao không cô?
– Không sao, không sao! Tốt lắm. Rất tốt. – Thầy Haifai rối rít trấn an đứa học trò cưng, vừa đảo mắt nhìn lên trần nhà như thể câu giải đáp nằm đâu trên đó – Cá sấu, ờ, ờ… Trò có biết cá sấu là gì không? Cá sấu là một linh vật có khả năng khiêng vác vũ trụ, một thần linh của đêm và trăng, là chủ tể của nước nguyên thủy…
Trong khi cả lớp ngớ ra vì vai trò oai hùng bất ngờ của cá sấu, Amara mặt nở ra từng khúc, tay không ngừng vò mái tóc xoăn một cách sung sướng.
– Cá sấu có thể nhảy từ nền văn minh này sang nền văn minh khác, từ thời đại này sang thời đại khác, có thể nuốt chửng cả mặt trời mỗi buổi hoàng hôn. – Thầy Haifai tiếp tục bài diễn văn ca ngợi cá sấu – Nó là biểu tượng cơ bản của sức mạnh chi phối sự sống, cái chết và sự tái sinh.
Thầy Haifai thình lình chọc một ngón tay về phía Amara, cao giọng như quát:
– Có đúng là trò mơ thấy cá sấu không?
Amara hí hửng:
– Dạ, đúng ạ.
– Thế thì ta có thể nói ngay với trò rằng sau này trò nhất định sẽ trở thành người thống trị tối cao ở xứ Lang Biang này. Tương lai của trò sẽ rạng rỡ hơn bất cứ Đại phù thủy lừng danh nào từ trước tới nay. Thôi, trò ngồi xuống được rồi.
Trước ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn ghen tị của tụi bạn, Amara khuỳnh khuỳnh hai tay, khệnh khạng ngồi xuống, cũng không phải là ngồi xuống ngay mà trước đó nó quét mắt một vòng khắp lớp như các bậc vua chúa vẫn có cái nhìn khinh mạn và chiếu cố như thế với đám quần thần.
Đứa thứ hai bị kêu lên là Tam.
Thầy Haifai nhìn Tam bằng ánh mắt ác cảm không giấu giếm:
– Thế nào, Tam? Ngoài cái tài lầm bầm khốn kiếp của trò, trò có hay nằm mơ như những người lương thiện khác không?
Mặt tái nhợt, Tam lí nhí đáp, có vẻ gắng sức lắm nó mới mở miệng được:
– Thưa cô, có ạ.
– Thế tối hôm qua trò mớ thấy thứ quái vật gì? – Thầy Haifai gằn giọng và nhìn nó trừng trừng, điều hiếm có với đôi mắt sâu và tối như thầy, trán dồ ra như sẵn sàng cụng lủng sọ tên học trò đáng ghét nếu như nó dại dột đứng gần thầy.
Thái độ thù địch của thầy Haifai khiến thằng Tam như sắp sụm bà chè tới nơi. Nó run rẩy đáp, hai tay nắm chặt mép bàn:
– Thưa cô… thưa cô… em mơ thấy… một con basilic…
– Một con basilic? – Thầy Haifai la hoảng – Làm sao mà trò mơ thấy con vật kinh tởm này nếu con vật đó không phải là chính trò?
Tụi học trò lập tức nhao nhao:
– Con basilic là con gì vậy, cô?
– Các trò không biết con basilic sao? – Thầy Haifai chành miệng và hàm răng thầy bày hết ra ngoài gây cảm giác như thầy đang nhe nanh – Ta nghĩ hồi ở lớp Trung cấp 2, khi dạy môn Quái vật học, thầy Đi Pri đã giảng qua cho các trò rồi chứ?
– Dạ, chưa ạ. Thầy Đi Pri không nói gì về con basilic hết, cô ơi. – Tụi học trò lại đồng thanh.
– Con basilic. Chính ta cũng chưa thấy qua con quái vật tởm lợm này. – Thầy Haifai thở phì phò – Và hình như cũng chưa ai còn sống mà đã thấy qua.
– Ủa, sao kỳ vậy cô? – Amara láu táu hỏi, giành là đứa đầu tiên mở miệng, và câu hỏi của nó rõ ràng cố tình đưa đẩy để lấy lòng vợ thầy Haifai.
– Bởi vì, hừm, basilic chính là con rắn vipe. – Thầy Haifai vừa đáp vừa dùng những ngón tay khoằm khoằm xoa cái mũi gãy, làm như cái mũi của thầy bị như vậy là do con basilic vừa đớp cho một miếng – Basilic la một loài rắn nở ra từ trứng của một con gà trống già, được vùi trong một đống phân và được một con cóc hay một con ếch ấp. Nó là một con rắn nhưng có cánh của gà trống…
– Ôi, ghê quá! – Tiếng một đứa con gái kêu lên từ dưới các dãy bàn, Kăply ngó qua thấy Bolobala đang hai tay bưng lấy mặt.
– Mới chừng đó thì đã có gì gọi là ghê! – Thầy Haifai bĩu môi, một động tác mà có lẽ chỉ có vợ thầy mới hay làm – Điều khủng khiếp nhất ở con basilic là cái nhìn chết chóc của nó. Chỉ với một ánh mắt của mình, con basilic có thể giết chết tươi bất cứ ai nhìn thấy nó bằng cách biến nạn nhân của nó vĩnh viễn thành đá.
Kăply rùng mình nghĩ đến con Gorgone hay con yêu Méduse trong thần thoại Hy Lạp với những khả năng tương tự. Thậm chí, chỉ cái đầu của con Méduse khắc trên khiên của nữ thần Athéna cũng đủ sức tiêu diệt những ai đến gần.
Ý nghĩ của Kăply bị cắt ngang bởi tiếng nạt đột ngột của thầy Haifai:
– Thế mà trò lại dám nằm mơ thấy con vật ghê tởm này hả Tam? Phải chăng nó chính là hình ảnh của trò? Là sự ao ước ngấm ngầm và bẩn thỉu của trò lâu nay?
Tam run bắn trước sự nổi khùng bất thần của thầy Haifai. Nó lắp bắp:
– Dạ thưa cô… thưa cô…
Như không nghe thấy Tam, thầy Haifai điên cuồng quát thét, nước bọt văng tứ tung lên đầu lên mặt những đứa ngồi bàn đầu:
– Giấc mơ của trò báo hiệu trong tương lai trò sẽ là hóa thân của thần chết, là thủ lĩnh chắc nụi của phe Hắc Ám, những lời nguyền thì thầm của trò chính là ánh mắt rắn độc, là lưỡi hái sáng loáng của tử thần đối với cư dân Lang Biang.
– Thưa cô… con không có…
Khó khăn lắm Tam mới thốt được vài ba tiếng vô nghĩa, đôi mắt đầy khiếp sợ của nó nhìn trân trân vô mặt thầy Haifai như bị thôi miên.
– Ngồi xuống! – Thầy Haifai xẵng giọng – Có hay không thì tự trò biết lấy!
Tụi học trò lớp Cao cấp 2 tỉnh bơ ngó thằng Tam bị thầy Haifai hành hạ, cứ như thể tụi nó đã chứng kiến cái cảnh này hằng trăm lần rồi nên không còn cảm xúc gì nữa. Trong khi đó, nhìn Tam khuỵu xuống trên ghế như sau một cuộc tra tấn, Nguyên và Kăply nghe dâng lên trong lòng một thứ gì đó như là niềm trắc ẩn.
– Tội nó quá mày. – Nguyên nói khẽ vào tai bạn.
– Ừ.
– Hổng biết có đúng nó là quái nhân không há? – Nguyên chép miệng, băn khoăn.
– Nó chứ ai.
Nguyên chưa kịp hỏi lại Kăply xem tại sao thằng này dám quả quyết như vậy, bỗng nghe tiếng Amara vang lên đầy hách dịch:
– Đồ quái vật thối tha kia. Đã có kẻ thống trị tối cao của xứ Lang Biang đây rồi thì dù mày có…
Cả lớp quay đầu dòm Amara, sửng sốt khi thấy thằng này đang bô bô đột nhiên ngưng bặt, cái miệng đang há ra không ngậm lại được, y chang một diễn giả thình lình bị hóa đá.
– Con basilic! – Một đứa nào đó khiếp hãi rú lên – Con basilic đang bò trong phòng.
Tiếng thét làm lớp học trở nên nhốn nháo, hỗn loạn không thể tả, cả chục cái đầu ngoảnh tới ngoảnh lui nhặng xị, cố tìm xem con basilic đang ở đâu, quên phắt rằng đó là cách tốt nhất để hóa đá, tiếng bàn ghế va vào nhau, ngã đổ ầm ầm, có chiếc ngã chổng kềnh lại lật gọng thêm lần nữa do những bàn chân luống cuống chen nhau đạp lên.
Giữa sự bát nháo ghê hồn đó, Kăply vẫn ngồi im, thò tay nắm chặt tay Nguyên không cho thằng này vùng chạy. Nó lào thào vào bộ mặt hoang mang của bạn:
– Không có con basilic nào hết. Chính thằng Tam ra tay đó.
– Thằng Tam á? – Nguyên há hốc miệng.
Kăply gật đầu, sực nhớ mình quên kể cho bạn nghe những lời nguyền bí mật nó từng nghe thấy. Vừa rồi cũng vậy, trước khi thằng Amara trơ ra như cột nhà, nó đã nghe văng vẳng bên tai một giọng nói mơ hồ
Cho mày cứng họng luôn
. Rõ ràng thằng Tam có thể nín nhịn trước những lời mạt sát của thầy Haifai nhưng nhất quyết không chịu để yên cho thằng Amara a dua kia, Kăply nhủ bụng và buông tay bạn ra, toét miệng cười khoái trá:
– Ai biểu thằng Amara nhiều chuyện chi! Tao cũng thấy đáng đời!
Ở trên bảng, thầy Haifai như cũng nhanh chóng nhìn ra mấu chốt của vấn đề. Thầy đập đập hai tay vào nhau theo thói quen, đầu lắc lư, nanh chìa cả ra:
– Im nào!
Rồi thấy mệnh lệnh cụt ngủn của mình không trấn áp được những cái đầu bấn loạn kia, thầy liền hét vang như sấm, lần này nghe rõ là giọng đàn ông (có lẽ là thầy Haifai muốn giúp vợ một tay):
– Không có con basilic nào trong phòng hết! Các trò bình tĩnh lại đi!
Lần này ý nghĩa rõ ràng của lời quát phát huy tác dụng ngay lập tức. Tiếng ồn lắng xuống và bọn học trò đã thôi dúi dụi vào nhau, mấy chục cặp mắt cùng trố lên dõi theo từng động tác của thầy Haifai, lúc này đang chĩa thẳng tay vào người Amara, miệng lầm rầm niệm chú.
Trong nháy mắt, y như trong một cuốn phim vừa qua khỏi chỗ kẹt băng, Amara đột nhiên ngúc ngoắc đầu, vặn vẹo thân mình và đưa tay xoa xoa nơi cổ, miệng không ngừng rên rỉ:
– Ui da, mỏi quá!
Chẳng thèm liếc Amara thêm một giây, giải nguyền xong, thầy Haifai quay phắt sang Tam, và từ trong hốc mắt của thầy một thứ ánh sáng rùng rợn chiếu ra và như một lằn roi, cái tia nhìn khủng bố đó quất thẳng vào bộ mặt rúm ró của đứa học trò đang run bần bật trong chỗ ngồi.
– Đứng lên, đồ rắn độc! – Thầy Haifai không nói, mà rít lên – Đây không phải là lần đầu tiên trò giở trò trước mặt ta.
Tam xiêu vẹo đứng lên, mặt xanh lè xanh lét và lí nhí thốt ra câu nói quen thuộc:
– Thưa cô… con không có…
– Ta không thèm nói với trò. Trò đứng đó đi, ta sẽ đi gặp thầy hiệu trưởng và xem ngài có cách nào giữ trò lại ngôi trường này không.
Tuôn một tràng, thầy Haifai đùng đùng đi ra cửa, và cho đến khi thầy đi một đỗi xa tụi học trò vẫn còn nghe những tiếng khò khè giận dữ không ngừng phát ra từ cổ họng của thầy.
Nếu như ai cũng có ngày xấu của mình thì hôm nay chắc chắn là ngày xấu của thầy Haifai. Trong khi tụi học trò bắt đầu nghĩ đến chuyện thằng Tam bị đuổi thẳng cánh thì rốt cuộc chẳng có cái quái gì xảy ra với nó hết.
Thầy Haifai quàu quạu đi ra, một lát sau lại quàu quạu đi vô. Chẳng thèm nhìn ai, kể cả thằng Tam đang đứng đực tại chỗ và giương cặp mắt lo lắng ra nhìn mình, thầy cáu kỉnh gom mấy cuốn sách trên bàn nhét vào túi áo, hậm hực ra lệnh:
– Về! Về hết cả lũ! Hôm nay học thế đủ rồi.
Tụi học trò ùn ùn xô nhau ra cửa, biết thằng Tam một lần nữa lại thoát nạn.
– Mày có bà con gì với thầy N’Trang Long thế hở Tam?
Tiếng thằng Amara cất lên the thé giữa mớ đầu cổ hỗn độn chỗ cửa lớp và Kăply nhìn thấy Tam cố hạ thấp cái thân hình dong dỏng của nó xuống như để cho Amara không nhìn thấy nó đâu.
Nhưng Kăply chẳng quan tâm đến cái trò mèo của Amara quá một giây. Nó đang nghĩ đến cái hẹn với Mua và mừng rỡ vì buổi học kết thúc trước khi vợ thầy Haifai kịp kêu đến nó. Nếu vợ thầy Haifai hỏi đêm qua nó mơ thấy gì, và nghe nó trả lời là nó mơ thấy nhỏ Mua, chắc bả sẽ tuyên bố cái thứ người như nó lớn lên chỉ có nước đi theo xách dép cho tụi con gái, mà một tương lai như thế thì ảm đạm ơi là ảm đạm!