Q2 - Chương 5: Bolobola mất tích
-
Chuyện Xứ Lang Biang
- Nguyễn Nhật Ánh
- 8415 chữ
- 2020-05-09 04:13:42
Số từ: 8403
Quyển 2: Biến cố ở trường Đămri
Nguồn: NXB Trẻ
Có nên triệu tập Tam phù thủy để hỏi thăm về núi Lưng Chừng hay không là đề tài mà bọn nhóc lâu đài K’Rahlan và Păng Ting, Suku tranh cãi đến sùi bọt mép hầu như suốt cả buổi chiều hôm đó. Có thể thấy trừ K’Tub, tất cả những đứa còn lại, kể cả Nguyên và Kăply đều bác bỏ ý định gặp Tam phù thủy, và lý do mà phe chống đối đưa ra phải nói là có sức nặng không kém gì núi Lưng Chừng, nếu thật sự một hòn núi lơ lửng giữa trời vẫn có sức nặng:
Cho đến lúc này chúng ta vẫn chưa xác định được kẻ bí mật lén lút bay cạnh chiếc thảm bữa đó là ai hay thuộc phe nào. Nếu là người thân thiện không ai lại đưa ra lời khuyên theo cái cách hắc ám và cực kỳ đáng ngờ như vậy
.
Thậm chí Kăply còn đưa ra một phỏng đoán rùng rợn đến nỗi cả đám đều nổi da gà:
– Biết đâu hắn chính là kẻ tiềm phục ở trong trường.
– Không thể như thế được, anh K’Brêt. – K’Tub lắc đầu quầy quậy – Theo như em biết, nếu không có nhiệm vụ đặc biệt do đích thân thầy N’Trang Long giao phó, không giáo sư nào của trường Đămri được phép đi ra ngoài.
Suku vuốt mớ tóc xanh rêu, hắng giọng:
– Khó nói lắm, K’Tub. Nếu hắn đúng là một trong những sứ giả của trùm Bastu, tao nghĩ hắn vẫn có cách đánh lừa thầy N’Trang Long.
– Nhưng nếu đúng như mày nói thì việc gì hắn phải mất công lừa bọn mình tới gặp Tam phù thủy. – K’Tub đưa tay bứt muốn sứt cả tai, nóng nảy ré lên, trông nó như muốn nhảy xổ vào Suku – Trong màn sương dày đặc như thế, hắn chỉ cần nhấc tay một cái, anh K’Brăk có mười cái mạng cũng đừng hòng giữ nổi.
Như để tránh làm cho K’Tub khích động hơn nữa, Suku quay mặt đi chỗ khác, hạ giọng làu bàu:
– Ai mà biết được cái bọn chết tiệt đó nghĩ gì trong đầu…
Trong bọn, đứa phản đối việc triệu tập Tam phù thủy quyết liệt nhất là Păng Ting, đơn giản là nó không muốn mất tiền vào một chuyện mà nó không biết chắc là có thu được lợi ích gì hay không.
– Chúng ta nên nhớ, – Păng Ting khuyến cáo bằng giọng của nhà cố vấn việc mua bán cổ phiếu – chi phí cho một phút xuất hiện của Hắc tinh tinh hay Bạch kỳ lân là 50 năpken…
– Thôi đi, bà chị keo kiệt ơi. – K’Tub quay bộ mặt đỏ gay sang Păng Ting, kéo dài giọng như sẵn sàng châm ngòi cho một cuộc gây gổ mới – Có cả đống tai họa sắp rớt trúng đầu anh K’Brăk mà bà chị ở đó so đo từng đồng.
– Không phải là chuyện so đo, K’Tub à. – Păng Ting nhăn mặt như thể vừa bị K’Tub tọng cho một đống cá pha lê vô họng – Vấn đề là Tam phù thủy không phải là những người có khả năng đưa ra những giải đáp thông thái. Nghề của họ là đánh thuê và họ nhận tiền để đối phó với kẻ thù của thân chủ chứ không phải để chỉ ra ngọn núi nào hay con sông nào nằm ở đâu trên xứ Lang Biang.
– Chị Êmê! – Thấy mình rơi vào thế một mình chống lại cả đám, K’Tub tức tối nhảy tưng tưng, vừa nhảy nó vừa ngoác miệng hét om sòm – Chị ủng hộ em đi chứ. Chị là người quan tâm…
Nhưng cái giọng la làng của K’Tub bỗng tắt ngang khi nó sực nhận ra Êmê đã biến mất từ lúc nào.
Bốn cái đầu còn lại lập tức ngoảnh theo cái đầu của K’Tub.
– Chị Êmê ơi! – Păng Ting kêu lớn.
Nhưng rõ ràng Êmê đã không còn ở trong phòng.
– Lạ thật. – Nguyên cau mày – Như vậy là Êmê đã ra ngoài khá lâu rồi mà chúng ta không biết.
– Đi! – K’Tub vẫy tay, rõ ràng nó đã quên bẵng cuộc tranh cãi nóng hôi hổi vừa rồi – Chúng ta đi xem chị Êmê đang làm gì.
Cả bọn kéo nhau ra cửa, men theo hành lang về phía cầu thang xoắn. Tới căn phòng cuối cùng bên tay mặt, K’Tub khoát tay ra hiệu cho cả bọn dán miệng lại.
Kăply hồi hộp nhìn K’Tub kê vai vào cửa, đến hôm nay thì nó đã biết đây là phòng của Êmê, cũng như căn phòng đối diện là phòng của K’Tub. Cánh cửa lặng lẽ nhích dần từng chút một theo đà đẩy của K’Tub và qua khe cửa mở hé, cả bọn nhìn thấy Êmê đang ngồi đằng bàn, lưng quay ra ngoài.
Êmê không phát hiện ra lũ bạn thập thò phía sau, một tay chống cằm, tay kia đang làm cái điều mà qua vai nó, tụi Suku thấy rõ là đang chậm rãi ngắt từng cánh hoa bạc hà miêu tim tím trong chiếc lọ để trước mặt.
Chỉ nhìn thoáng qua, K’Tub lập tức quay ra sau chành miệng thật rộng, nửa như muốn cười nửa như cố nén nên trông nó giống như con ngoáo ộp, rồi từ từ đóng cửa lại.
Đến khi cả bọn quay trở lại phòng Nguyên và Kăply, K’Tub mới lăn người trên giường, phá ra cười sặc sụa.
– Cười cái con khỉ! – Suku sầm mặt – Chị Êmê đang chơi trò gì kỳ cục vậy, nói cho tụi tao biết đi.
K’Tub quẫy người ngồi dậy, đưa tay chùi nước mắt:
– Bói!
– Bói á? – Suku nghệt mặt ra – Theo tao biết thì môn Bói toán trong sách giáo khoa đâu có cái vụ này?
– Anh biết rồi, K’Tub! – Kăply mỉm cười nói, nó sực nhớ tụi nhãi làng Ke cũng rất khoái cái trò na ná như vậy – Cái này gọi là bói tình duyên. Yêu? Không yêu? Yêu? Không yêu? Cứ thế cho đến cánh hoa cuối cùng, đúng không?
K’Tub liếc Nguyên, cố tỏ ra nghiêm nghị nhưng tiếng hì hì vẫn phát ra từng cơn:
– Đúng hay không chỉ có anh K’Brăk mới trả lời được.
oOo
Nói cho chính xác thì Kăply chỉ đoán đúng có một phần. Lúc tụi bạn đứng ngoài cửa phòng lén quan sát nó thì thực ra Êmê đang phân vân tự hỏi: Ếm? Không ếm? Ếm? Không ếm? và suốt một hồi lâu, nó cảm thấy mệt nhoài khi phải vật lộn với những ý nghĩ trái ngược trong đầu mà vẫn không quyết định được có nên làm cho con nhỏ Bolobala đáng ghét kia biến mất khỏi cõi đời hay không.
Hồi trưa, vừa về đến nhà, Êmê hấp tấp chui ngay vào phòng. Liệng
xạch
cặp sách lên bàn, nó lao vào các ngóc ngách mò mẫm và cuối cùng với được một cây nến cháy dở dưới gầm giường tối om om. Sau khi hơ nóng cho sáp chảy ra, nó nhét sợi tóc của Bolobala vào và bắt đầu nặn hình người cho đến khi bà Êmô thò đầu vào kêu nó đi ăn cơm.
Bây giờ thì Êmê vừa thì thầm vừa hồi hộp nhìn bông hoa bạc hà miêu đang rụng dần từng cánh, bụng bất giác giận sôi khi nhớ đến thái độ thách thức của Bolobala hồi sáng khi con nhỏ xán lại bên Nguyên với cái vẻ hí hửng của con mèo thấy mỡ, chẳng coi sự có mặt của nó ra cái đinh gì. Nhưng có lúc, Êmê lại cảm thấy đòn trừng phạt mà nó dự định dành cho Bolobala hơi quá đáng, nhất là nó vẫn không quên con nhỏ này dù sao cũng từng sát cánh bên tụi nó trong cái ngày đụng độ với Baltalon.
Êmê nghĩ và nghĩ, mím môi, chau mày, véo mặt mình một cái rồi thả ra rồi véo tiếp một cái nữa, rồi thở phì phì, vừa muốn moi tượng sáp trong ngăn bàn ra bẻ đôi và vứt quách vào thùng rác vừa không muốn tiếp tục đau đớn chứng kiến cảnh Bolobala cặp kè với Nguyên ngay trước mũi mình.
Êmê nhìn bông hoa trong lọ lúc này chỉ còn lơ thơ năm sáu cánh, tặc tặc lưỡi. Chậc, mình sẽ làm theo lời khuyên của cánh hoa cuối cùng, rồi run rẩy ngắt tiếp, cố nghĩ cánh tay đang đưa ra không phải là tay của mình: Ếm? Không ếm? Ếm? Không ếm?
Khi cánh hoa duy nhất còn lại ứng với chữ ẾM, Êmê không tránh khỏi thẫn thờ. Nó nhìn sững cánh hoa trên tay một hồi lâu rồi bất thần vò nát. Dù sao đó cũng là phán quyết của định mệnh! Êmê nghiến răng tự nhủ và nặng nề úp mặt xuống bàn.
oOo
Ngày hôm sau trôi qua như mọi ngày với mọi người, và không như mọi ngày với Êmê. Mặc dù Ếm bùa bằng hình nộm theo như thầy Đi Pri cho biết, chỉ có hiệu nghiệm sau 24 tiếng đồng hồ, có nghĩa là nếu như Bolobala thiệt sự biến mất theo hình nhân bằng sáp mà Êmê chôn dưới gốc cây cải hương tối hôm qua thì điều đó cũng chỉ xảy ra trong vòng gần 20 giờ nữa, Êmê vẫn cảm thấy con nhóc Bolobala đang cười cười nói nói trước mặt kia đã hầu như không còn tồn tại.
Êmê cảm thấy mình vừa gây nên một tội lỗi tày đình và ý nghĩ đó cứ làm nó day dứt suốt từ sáng đến tối, đến mức ngó bộ mặt héo úa bất thường của nó, tụi bạn không khỏi băn khoăn.
– Em ốm à, Êmê? – Nguyên ngồi cạnh Êmê trong bữa ăn tối, ái ngại hỏi, không cố tách ra xa như mọi lần để tỏ sự quan tâm.
– Không.
Êmê lắc đầu đáp, liếc nhanh Nguyên một cái rồi lại gằm đầu xuống, như thể đôi giày của nó hôm nay bỗng đột ngột trở nên đầy cuốn hút.
– Em thấy chị bữa nay lạ lắm đó, chị Êmê. – K’Tub hùa theo, cố che giấu sự thắc thỏm bằng giọng bông phèng – Có vẻ như chị đang trau chuốt một vẻ đẹp tiều tụy. Cái mốt này hơi cầu kỳ đó nha.
Êmê phì cười trước câu nói của thằng oắt, cảm thấy nhẹ người được một chút và khi Kăply cất tiếng hỏi thì đầu óc nó được dịp lãng đi:
– Hồi trưa, lúc ra về em có thấy thằng Tam đâu không, Êmê?
– Không thấy, anh K’Brêt.
– Như vậy là nó lãnh đủ thiệt rồi. – Kăply nhún vai – Bữa nay chính là ngày thầy Haifai phạt nó ở lại lớp từ trưa đến tối để làm vệ sinh mà.
Vừa nói Kăply vừa cho một nĩa thịt khoanh vào miệng nhưng sực nhớ đến cái vụ chùi cầu tiêu nó lật đật quay đầu ra sau phun phèo phèo.
– Ảnh làm gì mà bị thầy Haifai ghét dữ vậy, anh K’Brêt? – K’Tub háo hức hỏi, coi đó là tin giật gân đáng kể của trường Đămri.
– Nó là quái nhân mà. – Kăply nói giọng hào hứng – Mà theo anh thì nó là một quái nhân tốt. Bằng cớ là nó rất ghét thằng Amara. Cho nên nó cứ chơi cái thằng chỏng chảnh này lật gọng hoài. Lại chơi ngay trước mũi thầy Haifai làm sao ổng không nổi điên lên cho được.
K’Tub nheo mắt:
– Nhưng em nghĩ anh Tam mà giở trò thì thầy Haifai hổng có cách gì bắt được quả tang.
– Ổng cóc cần quả tang. – Kăply khẽ nhăn mặt khi nhớ đến vẻ hằn học của thầy Haifai khi nhìn thằng Tam – Hễ trong lớp xảy ra bất cứ pha té ngã nào không rõ nguyên nhân là ổng cứ lôi thằng Tam ra phạt. Cứ như thể nó phải chịu trách nhiệm hoàn toàn về chuyện đi đứng của tụi học trò trong lớp.
– Thiệt là lãng xẹt. – K’Tub bình luận với giọng bất bình.
Nguyên nhấc lên cái thìa nãy giờ vẫn bơi trong tô canh, chùi miệng nói:
– Thằng Tam mà bị phạt thì phải nói là chẳng oan chút xíu nào. Nhưng anh sẵn sàng đồng ý với cái ý kiến cho rằng thằng Tam là một quái nhân tốt. Những nạn nhân của nó như thằng Amara hay thằng Steng lẽ ra phải dộng đầu xuống đất nhiều lần hơn nữa mới đáng đời.
Êmê không tham gia bàn tán. Trên cái nền rì rầm của câu chuyện về quái nhân Tam, nó lặng lẽ cắm mặt vô đĩa xà lách trộn, không phải để ăn mà để bình tĩnh sàng lọc lại mọi cảm xúc và để tự nhắc mình lát nữa phải đi ngủ cho thiệt sớm. Đi ngủ sớm thì không phải mất công trằn trọc rằng nên hay không nên chạy ra gốc cây cải hương sau vườn moi cái hình nộm của Bolobala lên trước khi mọi chuyện trở nên quá muộn.
oOo
Sáng nay thì có vẻ Êmê ốm thật. Trời đã sáng bảnh, tụi Nguyên, Kăply và K’Tub đã sửa soạn đâu đó xong xuôi mà nó vẫn chưa ra khỏi giường.
– Chị Êmê! – Tiếng K’Tub sốt ruột vọng vào từ ngoài cửa kèm theo tiếng gõ cồm cộp – Chị làm gì ở trỏng mà lâu lắc vậy?
– Chị ra ngay!
Êmê mệt mỏi đáp, ngạc nhiên nghe giọng mình như vẳng lại từ chốn xa xăm nào. Nó uể oải bước xuống giường, đôi chân trở nên nặng trịch và yếu ớt.
Lúc lê bước vào phòng tắm, Êmê lại bắt gặp mình do dự. Nó nửa muốn ở nhà để khỏi phải sợ hãi chứng kiến lớp Cao cấp 2 của Nguyên và Kăply đột ngột thiếu mất một học sinh, nửa muốn đến trường để tận mắt kiểm tra xem thứ bùa ếm bằng hình nộm có đúng là có tác dụng kinh hồn như thầy Đi Pri nói hay không.
Tiếng dộng cửa thình thình của K’Tub lại vang lên giúp Êmê dẹp bỏ mọi đắn đo qua một bên. Nó giật phắt chiếc áo choàng trên mắc áo, vội vã tròng vào người.
– Thiệt tình! – K’Tub lắc đầu khi Êmê ló mặt ra khỏi phòng – Bữa nay chị làm sao thế, chị Êmê?
Êmê không đáp, và K’Tub cũng không cần nghe câu trả lời. Vẻ mặt xanh xao của Êmê đã là một sự giải thích quá rõ ràng với nó.
– Hay chị nghỉ học một bữa đi.
K’Tub áy náy nói, và há hốc miệng khi thấy Êmê đáp lời nó bằng cách cắm cúi bước xuống cầu thang xoắn, tuôn thẳng ra cổng nơi Nguyên, Kăply và Păng Ting đang mặt nhăn mày nhó vì sợ bị trễ học.
Dĩ nhiên cái hình ảnh Êmê ngồi một mình trong phòng xốn xang bứt từng cánh hoa bạc hà miêu vẫn còn cực kỳ rõ nét trong đầu của tụi K’Tub nhưng ngó bộ mặt xám xịt của Êmê, từ lúc đó cho đến khi chui qua mái che trước cổng trường không đứa nào nỡ phun ra một lời trêu chọc, kể cả khi nguyên đám kéo ngang qua CỬA HIỆU THẤT TÌNH nườm nượp người ra kẻ vào của lão Seradion.
Thậm chí khi lọt vào bên trong sân trường, Nguyên, Kăply, K’Tub và Păng Ting gần như đồng loạt nhắm chặt mắt lại như sợ phải nhìn thấy con nhỏ Bolobala bất thần chạy vù ra xoắn xuýt lất Nguyên như bữa trước, vì tụi nó tin tưởng một cách chắc nụi rằng không gì có thể làm cho bệnh nhân Êmê sụm bà chè nhanh hơn bằng cách tái diễn lại cái cảnh thân mật hôm nọ.
Êmê cũng nhắm mắt lại gần như cùng lúc với các bạn, tất nhiên với một nguyên nhân phức tạp hơn nhiều vì trước khi mở mắt ra, nó vẫn không biết chắc là mình muốn hay không muốn nhìn thấy Bolobala hiện ra trước mặt.
Cho nên khi không có đứa nào giống như một con mèo khoác áo chùng phi tới, hoàn toàn ngược lại với sự hân hoan nhẹ nhõm của tụi bạn, Êmê bỗng lảo đảo như người bước hụt, bụng đột nhiên thắt lại.
– Gì thế, Êmê? – Nguyên chụp cánh tay Êmê, hoảng hốt kêu lên.
– Không có gì, anh K’Brăk. Em chỉ hơi mệt chút thôi.
Êmê mấp máy môi và trước ánh mắt kinh ngạc của tụi bạn, nó bất ngờ làm cái chuyện không mơ thấy nổi là cúi xuống gỡ tay Nguyên ra, rồi trong bộ dạng không thể lẫn lộn được của một kẻ mất hồn, nó quay gót thất thểu bỏ đi, có vẻ hoàn toàn không hay biết Păng Ting đang hấp tấp bám theo bên cạnh.
Nguyên, Kăply và K’Tub ngẩn người nhìn theo Êmê, bụng thắc mắc không hiểu con nhỏ này ăn trúng thứ chi mà hai hôm nay trông lạ lùng hết biết.
– Tại anh đó, anh K’Brăk. – K’Tub đột ngột nói.
– Tại anh á? – Nguyên nhìn thằng oắt qua khóe mắt.
– Chứ gì nữa. – K’Tub nhún vai – Anh với chị Bolobala hổm rày cứ như hình với bóng…
– Nhưng anh với Bolobala có gì với nhau đâu. – Nguyên ré lên bằng giọng của người bị kết án oan – Em biết điều đó mà, K’Tub.
– Em biết. Nhưng chị Êmê không phải là em.
K’Tub đáp trả bằng giọng rầu rầu rồi không để Nguyên phân trần, nó cũng quay lưng bỏ đi nốt.
Nguyên thở hắt ra như muốn tống mọi phiền não ra khỏi lồng ngực và bực bội kéo tay Kăply:
– Vô lớp đi.
Sự vắng mặt của Bolobala ở chỗ ngồi quen thuộc khiến Nguyên ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ, mặc dù nó thấy cái sự mừng rỡ của nó thiệt là hèn mọn. Nhưng dù sao đi nữa, khi mà nó vẫn còn bị ám ảnh bởi nét mặt thẫn thờ của Êmê và trong đầu nó vẫn còn ngân nga không dứt lời trách móc của thằng K’Tub, Nguyên tin rằng Bolobala vì ốm đau hay vì bận chuyện gì đó tạm thời nghỉ học vài ngày là điều tuyệt nhất.
Bộ mặt quái dị của thầy Haifai xuất hiện chỗ cửa lớp y chang một dấu chấm hết hạ đánh
cạch
xuống những dòng nghĩ ngợi lan man trong đầu Nguyên. Nó sửa lại thế ngồi, tò mò căng mắt xem thầy Haifai có phát giác ra sự vắng mặt của Bolobala không và thầy sẽ phản ứng như thế nào với cái hiện tượng chưa từng xảy ra ở lớp Cao cấp 2 này.
Nhưng Nguyên hoàn toàn thất vọng khi thấy thầy Haifai chẳng tỏ thái độ gì khác lạ trước chuyện lớp học tự dưng thiếu mất một đứa. Thầy quét mắt một vòng khắp lớp, hơi khựng lại một chút ở chỗ ngồi của Bolobala nhưng rồi thầy nhanh chóng lướt mắt qua chỗ khác như thể vừa rồi thầy bị hoa mắt đột xuất nên không thấy gì hết.
Khó mà đoán được tâm trạng trên một gương mặt lồi lõm kỳ cục như gương mặt thầy Haifai, nhưng Nguyên có cảm giác dường như thầy hơi biến sắc khi nhìn về phía chiếc ghế trống của Bolobala, sự thay đổi nét mặt đó chỉ thoáng qua trong tích tắc nên rất khó nhận ra.
– Hôm nay chúng ta học câu Thần chú chiến đấu số 13.
Tiếng thầy Haifai vang lên và lần đầu tiên không có tiếng đập tay hay tiếng dộng bảng rầm rầm đi kèm, nghe lạ hoắc lạ huơ như tiếng ca sĩ hát thô, hổng có dàn nhạc phối âm phối khí gì ráo.
– Thầy bị sao vậy thầy? – Thằng Amara hét lớn – Hôm trước tụi con mới học tới câu thần chú số 7 mà.
– Phải rồi đó thầy. – Hailibato giơ cao cánh tay nung núc, láu táu phụ họa – Bữa nay học câu số 8 mới đúng chớ, thầy.
– Nếu các trò cứ khoái quyết định giùm ta thì ta nói thầy hiệu trưởng cho các trò dạy thay ta quách cho rồi. – Thầy Haifai có vẻ rất muốn gầm lên như mọi lần nhưng có thể thấy rõ là bữa nay thầy cố kềm chế. Và bọn học trò gần như đứa nào cũng dư sức đọc được sự khó chịu trên mặt thầy khi thầy cố giữ cho giọng nói đừng trượt ra ngoài rìa của sự bình tĩnh – Dạy câu số 8, số 13 hay số 25 là quyền của ta, trò nào không đồng ý với cái quyền hạn hiển nhiên đó thì giơ bàn tay nhơ nhuốc của trò lên coi!
Như mọi lần, Amara không coi lời hăm dọa của thầy Haifai ra cái quái gì hết. Nó giơ cao tay, réo om sòm:
– Cô ơi, cô! Thầy dạy lung tung chẳng đâu ra đâu hết mà cô không la thầy một trận hả cô?
– Đồ ngu! – Từ đôi môi đỏ choét của thầy Haifai, một giọng eo éo bực dọc phát ra – Bữa nay ổng dạy tụi bay câu thần chú số 13 là đúng chóc rồi, la cái con khỉ khô!
Amara không ngờ bữa nay sư mẫu của nó phang nó một đòn quá mạng. Mặt thuỗn ra, nó ngơ ngác nhìn quanh một vòng như cố tìm hiểu chuyện gì vừa xảy ra rồi ấm ức buông phịch người xuống ghế trước vẻ mặt hả hê hết chỗ nói của tụi bạn.
– Các trò chống tai nghe cho rõ nè: Thần chú số 13 có tên là thần chú Khăn quàng cổ.
Cái tên của câu thần chú làm Kăply phải nghiến chặt răng để khỏi phá ra cười.
– Các trò đừng tưởng đây là câu thần chú giỡn chơi. – Như đoán được bọn học trò đang nghĩ gì, thầy Haifai khìn khịt mũi, quét cái trán dồ từ phải qua trái rồi từ trái qua phải, cặp mắt sâu hoắm của thầy như đang lục lọi những khuôn mặt xem đứa nào dám phì ra một tiếng cười không đúng lúc – Sau này các trò sẽ phân biệt được thần chú số 13 với thần chú số 10. Thần chú số 10 là thần chú Siết cổ, nhằm đối phó với kẻ địch. Còn thần chú Khăn quàng cổ có mục đích bảo vệ cần cổ của các trò, không cho bất cứ một vật nhọn nào đâm thủng…
– Ai mà khùng đến mức đâm vô cổ mình hả thầy? – Amara vọt miệng thắc mắc, cố tỏ ra cú đòn vừa rồi chưa đủ sức đánh quỵ nó – Nếu muốn giết mình, kẻ địch chỉ cần nện một cú vô đầu mình là xong, việc gì phải mò mẫm đâm vào cổ cho mất công.
– Bạn Amara nói đúng đó thầy. – Y Đê, một thằng nhãi nhỏ thó ngồi sau lưng Amara, xưa nay rất ngưỡng mộ kiểu ăn nói bạt mạng của thằng này nhưng chưa lần nào dám thử bắt chước, bữa nay đánh liều hùa theo – Chọt trúng cần cổ khó hơn đập lên đầu chứ, thầy.
– Đã có thần chú số 16 là thần chú bảo vệ đầu, các trò chưa học tới mà cứ bày đặt dạy khôn…
Những tiếng ầm ĩ từ bên ngoài vọng vào cắt ngang câu nói của thầy Haifai. Như chỉ chờ có thế, bọn học trò lập tức lãng đi, mấy chục ánh mắt đều quay phắt ra cửa, háo hức xem thử chuyện động trời gì đang xảy ra, và khi nhác thấy một lão phù thủy tròn ủng, mắt to mày rậm, tướng mạo dữ tợn như một con mèo thành tinh vừa đi xăm xăm vô sân vừa la hét om sòm, bọn nhóc liền nhảy rầm rầm trên ghế, dồn hết về phía cửa sổ và chen nhau thò đầu ra ngoài, những lời giảng về thần chú chiến đấu trong nháy mắt vứt hết ra khỏi tâm trí.
Lúc bình thường, nếu lớp học nhốn nháo hỗn loạn chỉ bằng một nửa như thế, chắc chắn tấm bảng sau lưng thầy Haifai sẽ đau khổ tang thương với những cú dộng điên cuồng của thầy, tụi học trò cũng đừng hòng mà yên thân, bét nhất những đứa ngồi bàn đầu cũng sẽ phải nín thở suốt ba ngày vì bị hàng lít nước bọt của thầy bắn không thương tiếc vô mặt.
Nhưng lúc này, ngay cả thầy Haifai cũng bị cảnh tượng hoạt náo trước mắt kéo sát ra cửa. Hai bàn tay với những chiếc móng sặc sỡ nắm chặt lại, đầu lắc lư dữ dội, thầy dán mắt chằm chằm vào lão phù thủy quậy, hai chân như cố bám cứng xuống nền nhà để đừng phóng vọt ra bóp cổ kẻ gây rối.
– Con tôi đâu? Con tôi đâu?
Lão phù thủy tiếp tục sải những bước dài làm vạt áo ngắn có diềm sọc sặc sỡ bay tung, tay không ngừng vung vẩy cây gậy ngắn, cứ hét một câu lại đập cây gậy vào không khí một cái
véo
.
Thầy Hailixiro lăn ra từ lớp Cao cấp 1 trong hình dạng một khối tròn tròn đo đỏ, lôi theo cả chiếc ghế bành sau lưng. Trong tình cảnh hiểm nghèo, khối thịt đồ sộ lẫn chiếc ghế bự tổ chảng dường như không hề là một gánh nặng đối với thầy. Thầy phóng chừng năm, bảy bước đã chặn được lão phù thủy mập ú, có thể nói là ngang ngửa với thầy:
– Ông bạn ơi, bình tĩnh đã nào! Có chuyện gì mà ông làm ầm ngay trong trường thế?
Lúc này hai người đã đứng đối mặt, từ xa trông như một quả cầu đỏ và một quả cầu đen đang chuẩn bị húc nhau xem quả cầu nào phát nổ trước.
– Sao? Con tôi học ở trường này cơ mà! – Lão phù thủy trợn đôi mắt to cồ cộ, giọng oang oang – Tôi không làm ầm lên ở đây thì làm ầm ở đâu?
– Con ông là trò nào?
– Nó là con nhỏ Bolobala. – Lão phù thủy lại rống lên, miệng sùi bọt – Bolobala lớp Cao cấp 2, thầy nghe rõ chưa? Nhưng rồi nó đi đâu mất. Có nghĩa là sáng hôm qua nó đi học nhưng đến giờ vẫn hổng thấy nó về nhà.
Thầy Hailixiro xoa xoa cái trán hói:
– Ông không nên lo lắng quá mức. Có thể cháu nó đi chơi đâu đó. Ngủ lại nhà bạn bè chẳng hạn.
Lão phù thủy lại thét lên điên cuồng:
– Không bao giờ! Không bao giờ, thầy nghe chưa!
Lão huơ tay một vòng, như muốn nói với vô số những cái đầu lúc này đã chen chúc thò ra từ tất cả các lớp học:
– Từ bé đến giờ, con tôi chưa một lần nào đi đâu mà không xin phép. Chưa một lần!
Lão dộng cây gậy xuống đất một cách cáu kỉnh, chẳng có vẻ gì sắp dịu cơn điên:
– Tôi phải làm cho ra lẽ. Nếu cần, tôi sẽ làm đơn gửi lên…
– Chào ông Bolorađam.
Giọng nói trầm ấm của thầy N’Trang Long thình lình vọng tới khiến cả đống cái đầu giật mình ngoảnh phắt về phía ngọn tháp. Từ trong dãy nhà thấp cạnh chân tháp, thầy N’Trang Long tươi cười hiện ra và ung dung rảo bước về phía lão Bolorađam, người quấn trong vạt áo chùng tím thẫm không ngừng bay phấp phới, ngó giống như thầy đang trôi giữa một đám mây màu tím.
– Ngài hiệu trưởng! – Lão Bolorađam quạu quọ thở ra, chống cây gậy xuống đất như để nghỉ mệt sau một hồi la lối khản cổ – Có ngài đây thiệt may quá! Ngài trả lời cho tôi biết đi! Đứa con gái của tôi…
– Ông Bolorađam à. Nói thiệt là tôi có lỗi với ông quá. – Thầy N’Trang Long cất giọng áy náy, hàng ria mép nhúc nhích khe khẽ – Nhưng ông yên tâm đi. Hiện nay, trò Bolobala đang phải thực hiện một công tác quan trọng cho nhà trường.
Thầy N’Trang Long bối rối mân mê chòm râu xoăn,
e hèm
một tiếng:
– Lẽ ra tôi phải báo cho ông biết nhưng thiệt sự mà nói thì đây là một công tác cực kỳ bí mật…
– Thiệt tình! – Lão Bolorađam lại nhấc cây gậy lên, đập
véo
một cái vào không khí, càu nhàu – Ông nghĩ tôi là người khoái xì tùm lum những bí mật của người khác chắc?
Như chưa hả, lão quay đầu nhìn quanh, nói như hét vào từng cái cửa sổ:
– Xưa nay ai mà hổng biết lão Bolorađam này kín còn hơn một cái hũ. Kín như bưng. Kín đến mức không thể nào kín hơn được nữa.
Khi lão phù thủy siêu quậy Bolorađam bắt đầu chuyển từ phẫn nộ sang ba hoa, bọn học trò trường Đămri biết là khối thuốc nổ đã được tháo ngòi, lập tức tỉnh hồn, quay sang bàn tán.
Lung cười khúc khích:
– Con nhỏ Bolobala nom hiền lành mà sao ba nó ngó dữ dằn quá sức hả tụi bay!
Y Đê cười khảy:
– Nếu mày đi học hai ngày liền không về, ba mày cũng vô trường quậy tưng như vậy thôi.
– Tao thiệt cóc hiểu nổi ông hiệu trưởng trường này! – Amara nhếch mép, độc địa – Tao không cần biết ổng mắc chứng gì mà dám giao công tác cho một con mèo ngốc nghếch. Mà trường học thì có cái quái gì đáng gọi là bí mật kia chớ!
Ở ngoài sân, lão Bolorađam đã khoác một bộ mặt dễ chịu hơn, chiếc gậy trên tay lão cũng không còn cựa quậy tưng bừng như khi nãy.
– Tôi biết, tôi biết, ông Bolorađam. – Thầy N’Trang Long đang nói với vị phụ huynh bằng giọng ve vuốt – Xưa nay tôi vẫn thán phục cái biệt tài giữ bí mật của ông mà. Ông quả đúng là một cái hũ đậy nắp.
Lão Bolorađam hơi tái mặt trước lời khen không rõ thật lòng hay chứa nhiều ẩn ý của thầy N’Trang Long.
– Thế chừng nào thì con tôi trở về? – Lão thấp thỏm nhìn gương mặt tỉnh queo của thầy hiệu trưởng, ấp úng lảng sang chuyện khác.
– Chừng một tuần, ông Bolorađam à. – Thầy N’Trang Long gật gù vầng trán thông thái, giọng điềm tĩnh – Đến lúc đó tôi đã có thể nói cho ông biết trò Bolobala đã giúp cho nhà trường những công việc quan trọng gì.
Thầy Hailixiro vẫn im thít bên cạnh từ lúc thầy N’Trang Long xuất hiện, bỗng cao hứng chen lời:
– Ông chẳng có gì phải lo lắng, ông Bolorađam. Lời của ngài hiệu trưởng trường Đămri xưa nay vẫn được coi là những lời vàng ngọc. Nếu một tuần nữa mà con ông không về, ngài sẽ sẵn sàng từ chức, thậm chí sẵn sàng chấp nhận mọi khiếu kiện của ông.
Có thể thấy thầy N’Trang Long không hài lòng chút nào về câu nói hớt của thầy Hailixiro. Nhưng thầy chỉ nhún vai quay sang vị giáo sư lớp Cao cấp 1, nhẹ nhàng nói:
– Anh Hailixiro, mọi chuyện đã được giải thích rành rẽ rồi. Anh có thể vào lớp, để tôi tiễn vị khách quý này ra cổng.
Thấy vở kịch đã hạ màn, mớ đầu cổ lập tức biến mất khỏi khung cửa sổ. Bọn học trò lao về chỗ ngồi cũng ầm ĩ bát nháo như lúc chen nhau ùa ra. Hailibato chạy lạch bạch dưới đất, tay khua khoắng loạn xị để đẩy những cái mông của tụi bạn đang lướt vùn vụt trên đầu, miệng la ầm:
– Tụi khốn, có chịu leo xuống khỏi ghế hay không? Tao méc thầy Haifai bây giờ.
Nhưng thầy Haifai dường như đã quá mệt mỏi sau khi chứng kiến những gì vừa xảy ra ngoài sân trường, có lẽ vì từ ngày đi dạy học đến nay chưa bao giờ thầy nhìn thấy cái cảnh một phụ huynh xồng xộc vào trường và gây náo loạn một cách hiên ngang như vậy.
Thấy lũ học trò nhảy muốn sập ghế, thoạt đầu thầy có vẻ như giận sôi lên nhưng ngay sau đó, Kăply thấy rõ là thầy chẳng hề cố gắng đem lớp học trở lại với sự trật tự mà thầy vốn rất sùng bái. Sau khi quay vào, thầy ngồi phịch xuống ghế, hai tay chống cằm và nhìn lớp học bằng cặp mắt lừ đừ như đã tắt hết ánh sáng. Chỉ khi lướt ngang chỗ thằng Tam ngồi, ánh mắt của thầy mới lóe lên rờn rợn và phát hiện đó làm Kăply nghe lạnh toát sống lưng. Thú thật là cho đến bây giờ nó vẫn không rõ tại làm sao mà thầy Haifai, cả vợ thầy nữa, thù ghét thằng Tam một cách khó tả như vậy.
oOo
Bữa đó, rốt cuộc lớp Cao cấp 2 chẳng học được chữ nào. Khoảng thời gian mà lão Bolorađam gây rối chiếm gần hết buổi sáng cho nên khi bọn học trò quay trở vào lớp, mới ngồi tán dóc có chút xíu, tiếng chuông tan học đã vang lên đầy khoái trá.
Nguyên và Kăply vừa ôm cặp ra cửa đã tá hỏa khi thấy Păng Ting, Êmê và K’Tub chận ngay trước mặt. Trông bộ dạng ba đứa thì giống như Êmê đi hết muốn nổi và Păng Ting và K’Tub đang phải dìu nó.
– Trời đất! Sao vậy nè? – Kăply hoảng hốt kêu.
– Đi! – Nguyên mím môi, nói như ra lệnh – Đưa ngay Êmê đến phòng y tế!
Cả bọn hối hả kéo nhau đi dọc theo hành lang dẫn về phía phòng y tế, một trong những căn nhà thấp nằm cạnh chân tháp, tai nghe vẳng tới từ phía sau tiếng cười hô hố của thằng Amara:
– Đúng là đồ con gái yếu bóng vía! Mới thấy lão khùng kia quậy có chút xíu mà đã xỉu rồi!
Nhưng khi cả bọn dừng trước cửa phòng y tế thì Êmê cương quyết không chịu bước vô.
– Không, anh K’Brăk! – Nó giương cặp mắt đỏ mọng nhìn Nguyên như van lơn – Em muốn lên văn phòng hiệu trưởng cơ.
– Cái gì? – Nguyên giật nảy mình, nó khựng người một thoáng như để cho yêu cầu phi lý của Êmê kịp ngấm vô đầu rồi trợn mắt hỏi dồn – Lên văn phòng hiệu trưởng? Lên đó để làm gì? Em đang ốm cơ mà.
– Không. Em không ốm. – Êmê lắc qua lắc lại mái tóc vàng một cách quyết liệt – Nhưng bây giờ em cần phải gặp thầy N’Trang Long. Anh phải đưa em đi gấp. Chuyện này có liên quan đặc biệt đến Bolobala.
Tiết lộ bất ngờ của Êmê hoàn toàn ra ngoài ý nghĩ của bọn nhóc. Như đôi khi vẫn xảy ra, quai hàm của cả bọn tự nhiên cứng như đá. Trước đó một phút, Nguyên đã định bất cứ giá nào cũng phải nhét cho bằng được Êmê vào phòng y tế nhưng câu nói sau cùng của cô bạn gái đã làm nó nghẹn họng.
Cả bọn lếch thếch kéo nhau lên những bậc thang, gần như không ai nói với ai một tiếng nào và trong khung cảnh im ru bà rù đó cả Nguyên lẫn Kăply đột nhiên bắt gặp lại cảm giác lo lắng của cái lần tụi nó rời khỏi văn phòng hiệu trưởng sau khi chứng kiến cái báo động kế giãy đùng đùng trước mối đe dọa vô hình đang rình rập trong trường.
Ai là tay chân của trùm Bastu nhỉ? Nguyên vừa ì ạch leo vừa hoang mang tự hỏi. Liệu âm mưu của hắn với sự việc xảy ra ngày hôm nay có liên quan gì với nhau không? Thực ra thì thầy N’Trang Long đang kêu Bolobala làm chuyện gì mà bí mật dữ vậy? Và có thiệt là chuyện đó quan trọng đến mức lão phải quậy tưng lên như vậy không? Những câu hỏi không lời đáp cứ bay lượn lòng vòng trong đầu Nguyên từ nấc thang đầu tiên cho đến nấc thang cuối cùng và chỉ chịu cụp cánh lại khi chiếc cầu thang trước văn phòng thầy N’Trang Long hiện ra trước mặt sau một quãng đường không hiểu sao cứ mỗi lần đi Nguyên lại thấy hình như nó dài ra thêm một khúc.
– Tới rồi hả, anh K’Brăk? – Trong khi Păng Ting và Êmê ngồi thụp xuống mếu máo nắn bóp cặp giò gần như không còn cảm giác, K’Tub quay sang Nguyên hồi hộp hỏi khi thấy thằng này thình lình dừng bước, mặc dù nó chẳng thấy một cánh cửa nào quanh đây hết.
Nguyên chỉ tay vô chiếc cầu thang chắn trước cánh cửa bí mật của văn phòng hiệu trưởng:
– Thầy N’Trang Long ở trong này.
– Ở đằng sau chiếc cầu thang này ư? – K’Tub nhìn sững chiếc cầu thang bằng đá xanh nằm chình ình trước mặt rồi nhìn lại Nguyên, miệng há hốc – Anh không lộn đó chớ?
– Lộn sao được mà lộn. – Kăply hừ mũi đáp thay bạn – Tụi anh đã tới đây hai lần rồi mà. Đúng là ở chỗ này.
– Thế làm sao để đi vào?
– Làm sao hả? – Kăply tái mặt đưa mắt nhìn Nguyên, thấy thằng bạn đại ca của mình mặt mày trông còn tệ hơn cả mình, bèn thở phì một tiếng – Vụ đó thì tụi anh hổng biết.
– Trời đất! – K’Tub ré lên, nếu đôi chân không mỏi nhừ vì phải leo cả trăm bậc cầu thang, chắc nó đã bắn người lên rồi – Sao có chuyện kỳ cục vậy? Tụi anh đã ra vô mấy lần chỗ này rồi kia mà!
– Nhưng những lần trước tụi anh không đi một mình, K’Tub à. – Nguyên gượng gạo nói – Một lần đi với thầy hiệu trưởng, lần khác đi với thầy Haifai.
Mặt K’Tub sụp xuống theo câu nói của Nguyên. Đằng sau chiếc mặt nạ chảy nhão kia, giọng nó cất lên não nuột nghe như một tiếng than:
– Hổng lẽ mình bắt cặp giò tội nghiệp của mình vắt kiệt sức cõng mình lên đây, bây giờ lại bắt nó cõng về mà không thu hoạch được chút xíu kết quả nào?
– Không, không, em không về đâu, anh K’Brăk! – Tiếng Êmê vọng lên từ dưới sàn nhà, mặt nó mếu xệch đi như sắp sửa òa ra khóc – Dứt khoát em phải gặp cho bằng được thầy hiệu trưởng. Nếu không, em nhất định ngồi lì ở đây, không đi đâu hết.
Trong khi cả bọn đang ngớ ra trước tuyên bố rõ ràng không phải là hù dọa của Êmê, lúng túng chưa biết phải xoay xở cách nào thì giọng nói quen thuộc của thầy N’Trang Long đột ngột vọng ra từ bên kia bức vách:
– Các trò có thể vào được rồi đó!
Gần như cùng lúc với tiếng nói, chiếc cầu thang từ từ tự nhấc mình lên, để lộ ra một cánh cửa mà qua đó, bọn trẻ có thể nhìn thấy thầy N’Trang Long đang ngồi đằng sau chiếc bàn làm việc khá là bừa bãi và ngồi đối diện với thầy trong chiếc ghế bự chảng là thầy Haifai với bộ mặt phải nói là hầm hầm hết biết.
Thầy N’Trang Long ngước nhìn đám học trò do Nguyên và Kăply dẫn đầu đang rụt rè bước vào và tụm lại lóng ngóng của góc phòng với ánh mắt chẳng chút ngạc nhiên, dịu dàng nói:
– Các trò ngồi xuống đi!
Ngoài chiếc ghế đằng sau bàn giấy, trong phòng còn một chiếc ghế dài đủ chỗ cho năm đứa đặt người xuống nhưng kẹt một nỗi lúc này trên chiếc ghế duy nhất đó thầy Haifai đang chễm chệ ngự ngay chính giữa, mà ngồi cạnh thầy Haifai là chuyện mà Kăply thành thực tin rằng thà ngồi cạnh một bãi mìn còn đỡ sợ hơn.
Trong lúc bọn Kăply đang loay hoay chưa biết có nên nhắm mắt làm theo lời của thầy hiệu trưởng hay không thì thầy Haifai
hừ
một tiếng và đứng phắt dậy, nói mà không nhìn bọn trẻ:
– Các trò ngồi đây đi.
Thầy sải hai bước đã đến cạnh chiếc bàn làm việc của thầy N’Trang Long, đưa tay phủi đít một cái, lập tức một chiếc ghế tròn hiện ra dưới mông.
Thầy tỉnh bơ ngồi xuống, và chĩa cái trán dồ về phía bọn trẻ đang lục tục rải người ra trên chiếc ghế dài, giọng quạu đeo:
– Các trò có biết đi đứng lung tung trong lúc này là chuyện đại ngu không hả?
K’Tub và Păng Ting vờ đưa mắt ngắm nghía các pho tượng đủ hình thù và kích cỡ, các loại hũ lọ màu mè và cả mớ mặt nạ kỳ quái treo đầy rẫy trong văn phòng hiệu trưởng để tránh phải nhìn thẳng vào bộ mặt hắc ám của thầy Haifai, bụng thầm mong sao cho trong suốt cuộc đời này đừng bao giờ bước chân vào lớp Cao cấp 2.
– Anh đừng làm cho bọn trẻ hoảng lên chứ, anh Krazanh.
Thầy N’Trang Long cất giọng hiền hòa, rồi giương đôi mắt lục lạc nhìn thẳng vào bọn trẻ, thầy mỉm cười hỏi:
– Thế nào, các con? Các con tìm ta có chuyện gì vậy?
Nguyên và Kăply giật mình rời mắt khỏi cái báo động kế trên vách mà xa quá nên tụi nó không rõ đang chỉ bao nhiêu độ, bối rối quay nhìn Êmê.
Gương mặt Êmê lúc này đang nhảy loạn xạ từ xanh qua đỏ rồi từ đỏ qua xanh như phân vân không biết nên chọn màu nào cho thích hợp với tâm trạng của nó.
– Thưa thầy… thưa thầy… – Nó ấp úng nói, khổ sở thấy vốn từ rơi đi đâu gần hết.
Thầy N’Trang Long gật đầu, ánh mắt toát ra sự ấm áp như muốn hâm nóng lòng can đảm của cô học trò nhỏ:
– Nếu con đã quyết định đi gặp ta, ta nghĩ chắc con có điều quan trọng muốn thổ lộ. Cứ nói đi con. Ta đang sẵn sàng nghe đây.
Lời động viên của thầy hiệu trưởng như một bàn tay vô hình đặt trái tim Êmê trở lại vị trí cũ, không để cho nó trôi tuột mất. Cảm giác đã bắt đầu trở lại trên đôi môi, Êmê hít vào một hơi, cố phát âm thật chậm:
– Thưa thầy, có đúng là bạn Bolobala hiện đang làm một chuyện gì đó cho nhà trường không ạ?
Câu hỏi có ý nghi ngờ của Êmê khiến tất cả những người có mặt đều biến sắc. Thầy Haifai cố giữ cho cái đầu đừng lắc lư, hai nắm tay bóp chặt làm phát ra những tiếng rôm rốp như chồng bánh tráng bị đè bể. Còn tụi Kăply thì trợn mắt lên và bắt đầu nghĩ: Êmê bệnh nặng đến mức không còn tỉnh táo và tiếc hùi hụi lúc nãy đã không quyết tâm tống nó vào phòng y tế cho rồi.
Nhưng câu trả lời tiếp theo của thầy N’Trang Long càng khiến tụi nó kinh ngạc gấp bội:
– Con đoán đúng rồi đó, Êmê. – Thầy N’Trang Long thở dài, hàng ria đen nhánh trên môi thầy khẽ cựa quậy – Ta nói với lão Bolorađam như vậy là để hoãn binh thôi. Chứ thiệt ra, Bolobala chẳng có công tác quan trọng gì ráo.
Trong khi tụi bạn nó chưa tỉnh hồn về những tiết lộ tày trời quanh Bolobala, Êmê thình lình òa ra khóc.
– Thầy ơi, chính con đã làm bạn Bolobala ra nông nỗi này đó thầy! – Êmê gập người xuống, hai tay ôm mặt nhưng tiếng nức nở vẫn tuôn ra như suối từ những kẽ tay nó – Chính con đã gây ra tai họa. Thầy cố tìm cách cứu lấy bạn Bolobala rồi sau đó thầy trừng phạt con thế nào cũng được.
Êmê không ngừng khóc hu hu. Bên cạnh nó, tụi Kăply cứng người như đang rớt vào một hố băng, đầu óc đột ngột tê liệt, hoàn toàn không hiểu những gì vừa xảy ra, thậm chí không nghe thấy cả tiếng rôm rốp phát ra từ hai nắm tay của thầy Haifai đang ngày một lớn.
Nhưng trong văn phòng hiệu trưởng lúc này, không chỉ có bọn nhóc rơi vào chốn mù mờ. Thầy N’Trang Long dường như cũng rơi vào cùng một chỗ với tụi nó. Thầy đăm đăm nhìn Êmê, ngón tay xoắn lấy một lọn râu dưới cằm:
– Ta vẫn chưa hiểu con nói gì, Êmê à. Làm sao mà con có thể gây ra tai họa cho Bolobala được?
– Con đã dùng bùa ếm bằng hình nộm, thưa thầy. – Êmê thả tay ra, ngẩng bộ mặt sưng húp nhìn thầy hiệu trưởng, cố nói thật rõ như lau từng tiếng – Con đã lén bứt một sợi tóc của bạn Bolobala để trộn vào pho tượng sáp và tối hôm kia con đã chôn cái hình nộm đó dưới gốc cây cải hương…
– Ta hiểu rồi. – Thầy N’Trang Long gật gù tiếp lời – Và 24 tiếng đồng hồ sau thì Bolobala biến mất?
– Như vậy là thầy đã biết rồi đó. – Êmê thút thít trở lại – Con đã không phải với bạn ấy. Con thiệt là mù quáng…
Rõ ràng thầy N’Trang Long đang cố chồm tới trước như để nhìn Êmê cho rõ hơn. Thầy hỏi, mắt nheo nheo:
– Nhưng tại sao con lại làm như vậy hở Êmê?
– Thưa thầy, tại vì… tại vì…
Êmê lắp ba lắp bắp, và nếu lúc đó nó không cúi gằm mặt chắc nó đã nhìn thấy cái cảnh thằng Nguyên đang nhắm mắt lại như cầu nguyện cho nó bị á khẩu quách cho rồi.
Một phút lặng ngắt trôi qua và cuối cùng lời giải thích cũng đã vất vả leo ra được khỏi đôi môi giần giật của Êmê, nghe ngúc ngoắc như bánh xe trườn qua ổ gà:
– Tại vì bạn Bolobala gần đây… ngày nào cũng… cũng… kiếm cách để thân mật với… với… anh K’Brăk ạ.
Nếu không phải đang rơi vào một tình cảnh quá căng thẳng và nếu những người có mặt trong phòng không phải là thầy Haifai và thầy hiệu trưởng, Kăply và K’Tub chắc chắn đã phá ra cười trước lời thú nhận thành khẩn hết chỗ chê của Êmê rồi.
Trong khi thầy N’Trang Long nhìn Êmê bằng ánh mắt phải nói là hết sức thông cảm thì thầy Haifai nhe nanh
hừm
một tiếng:
– Thiệt là nhảm nhí. Nếu như trò có thể ếm cho một ai đó biến mất khỏi mặt đất, ta sẽ đề nghị Bộ thanh niên trao bằng chứng nhận Nhà sáng tạo trẻ cho trò ngay lập tức và chắc thầy N’Trang Long cũng sẽ không ngại ngần gì mà không đề bạt trò thế chỗ thầy Đi Pri để dạy môn Luyện bùa quách cho rồi.
– Là sao ạ? – Êmê ngơ ngác nhìn thầy Haifai, sự ngạc nhiên hằn rõ trên gương mặt vẫn còn ràn rụa nước mắt của nó – Ý thầy muốn nói là con không thể làm cho bạn Bolobala biến mất được ư?
Thầy Haifai nhấn một ngón tay lên chiếc mũi gãy như để ép cho lời nhạo báng bay qua lỗ mũi:
– Ta thiệt chưa thấy ai ngu như trò. Nếu quả thực có một thứ bùa phép độc địa như thế, phe Hắc Ám đã luyện từ đời tám hoánh và bọn ta làm gì còn trên đời mà ngồi nghe trò nói chuyện tào lao nãy giờ.
– Thầy Haifai nói đúng đó, Êmê. – Thầy N’Trang Long vuốt vuốt cổ áo chùng,
e hèm
một tiếng – Bolobala thiệt ra không hề biến đi đâu hết, con yên tâm đi. Và chuyện trục trặc mà Bolobala đang gặp phải cũng hổng có chút xíu nào liên quan đến con.
Lời khẳng định của thầy hiệu trưởng như ngọn gió cuối cùng thổi tắt nỗi hoài nghi còn sót lại trong lòng cô gái nhỏ. Sắc hồng dần dần trở về trên gương mặt của Êmê, chứng tỏ sự cắn rứt về số phận của Bolobala đang từ từ rời bỏ nó.
Nhưng sắc hồng không hề dừng lại như lẽ ra nó phải dừng, mà mỗi lúc một rực lên, chẳng mấy chốc biến thành đỏ tía, hiện tượng đó chứng tỏ thêm điều thứ hai: khi nỗi ân hận vừa được rũ bỏ khỏi đầu óc thì Êmê lại đủ tỉnh táo để xấu hổ về những gì nó vừa thú nhận trước mặt cả đống người.