• 1,478

Q1 - Chương 3: Những kẻ lạ mặt


Số từ: 5441
Quyển 1: Pho tượng của Baltalon
Nguồn: NXB Trẻ
Cũng như bên ngoài, đồ vật trong nhà sau một đêm bỗng trở nên mới tinh. Chiếc giường, chiếc bàn và ba chiếc ghế dòm láng coóng, y như thể sáng nay chúng còn nằm ngoài cửa hàng. Vách phía trong hôm qua còn dơ hầy, bụi đóng cả lớp, bữa nay sạch boong như vừa tắm dưới mưa rào.
Kăply thò đầu vào cạnh cái đầu của bạn, nhấp nhổm ngọ nguậy, tưởng mình đang ngủ mơ:
– Thật không thể tin đuợc.
– Mày nhìn kìa! – Nguyên nhắc – Hôm nay dư ra một chiếc ghế.
– Ờ, chi vậy há? Thầy Râu Bạc đâu có vợ con!
– Mày ngu quá. Đó là thầy Râu Bạc chuẩn bị đón tiếp bọn mình! – Nguyên nói giọng hãnh diện – Kể từ lúc thầy mở miệng tuyên bố
đây là bí mật giữa ba thầy trò ta
, thầy đã coi bọn mình như thượng khách của thầy rồi. Thầy muốn lấy lòng bọn mình mà.
Kăply chẳng hiểu thầy Râu Bạc lấy lòng tụi nó làm cái quái gì, nhưng ba cái ghế đang nằm chình ình trước mắt không cho phép nó cãi lại thằng-bạn-lúc-nào-cũng-cho-mình-là-đúng của nó.
– Vô bên trong không?
Nguyên hỏi, và cũng chỉ hỏi cho có hỏi. Không đợi Kăply đáp, nó cầm cuốc lơn tơn bước qua ngạch cửa. Nắm cứng cán xẻng trên tay, cố tưởng tượng đang nắm một thanh bảo kiếm, Kăply lập bập bước theo.
Kăply cứ thấy sờ sợ dù không biết chính xác là mình sợ điều gì, vì xét cho cùng nó thấy cũng đâu có gì đáng sợ. Những sự thay đổi này rõ ràng là do bàn tay thầy Râu Bạc. Mà thầy Râu Bạc thì đâu có ở đây. Hơn nữa thầy cũng biết thừa là chiều nay tụi nó sẽ mò lên đồi và không hề tỏ ý ngăn cản.
– Ê, coi nè!
Tiếng Nguyên bất thần vang lên làm Kăply giât bắn. Nó quay phắt lại, thấy bạn đang chỉ tay vào hai chiếc ghế cao nằm khuất sau bức vách bên trái. Bức vách chỗ đó tự nhiên thụt vô một quãng vừa đủ kê lọt hai chiếc ghế mà Nguyên vừa phát hiện.
– Ở đâu ra hai chiếc ghế này há? – Kăply dụi mắt ngạc nhiên – Hôm qua bọn mình đâu có thấy.
Hai chiếc ghế đó có hình thù rất kỳ dị, chẳng giống chút xíu nào với ba chiếc ghế để ở giữa nhà, cũng có nghĩa là không giống bất cứ chiếc ghế nào mà Nguyên va Kăply từng thấy trên đời. Ghế đóng bằng thứ gỗ có mùi như đàn hương, được sơn thành từng vạch đen trắng như da ngựa vằn và chỉ có một chân. Cái chân ghế độc nhất đó nằm ở ngay chính giữa, giữ thăng bằng nhờ vào cái đế có hình thù một cái móng ngựa to bè. Ghế không có tay dựa nhưng hai bên nhô lên hai cái vòng bằng kim loại hình tai lừa, chẳng biết để làm gì. Nếu hai cái vòng đó buông xuống từ xà nhà thì các vận động viên thể dục dụng cụ còn có thể xỏ tay vào để nhào lộn, chứ còn nhô lên từ một chiếc ghế thì thiệt là quái đản.
Nguyên gí sát mắt vào hai chiếc ghế, săm soi xem có cơ quan máy móc gì gắn trên đó không, hay ít ra cũng hy vọng vớ được một hàng chữ chỉ cách sử dụng hoặc cho biết nơi sản xuất nhưng chẳng thấy chút manh mối gì.
– Kỳ quái thiệt! – Nguyên vỗ vỗ tay lên chiếc vòng kim loại, tặc lưỡi nói.
– Thầy Râu Bạc rinh hai chiếc ghế này ở đâu về vậy kìa? – Kăply chép miệng hỏi trổng trổng.
Nguyên thò tay dứt mạnh một sợi tóc, làu bàu:
– Không hiểu thầy mắc chứng gì mà cứ khoái bày ra toàn những chuyện bí hiểm!
Kăply nổi hứng đề nghị:
– Bọn mình ngồi lên ghế thử xem! Chắc là êm lắm!
Nguyên nheo mắt nhìn hai chiếc ghế lạ với vẻ cảnh giác
– Không hiểu khi bọn mình ngồi lên, chúng có nổ tung ra không há.
Câu nói của Nguyên làm Kăply thụt mất. Nó co vòi:
– Vậy thì thôi!
Nguyên vỗ vai bạn, cười khì:
– Tao nói đùa đấy. Tao đã xem kỹ rồi, hai chiếc ghế này chẳng có máy móc gì đâu.
Nói xong như để chứng minh, Nguyên dựng chiếc cuốc vào vách rồi nhanh nhẹn nhảy tót lên một chiếc ghế. Nó nhún lên nhún xuống, ngạc nhiên thấy chiếc ghế nhún theo y như có lò xo.
– Cái chân ghế co giãn được mày ơi! – Kăply nhìn chằm chằm vào phía dưới chiếc ghế Nguyên đang ngồi, hí hửng reo lên.
Kăply lập tức bỏ cái xẻng xuống, hăm hở leo lên chiếc ghế bên cạnh, ì ạch hơn một chút vì nó thấp hơn thằng bạn nó một khúc. Rồi nó cũng hào hứng nhún lấy nhún để, miệng cười toe toét:
– Giống cưỡi ngựa quá mày! Hèn gì những chiếc ghế này có hình dáng y như mấy con ngựa.
Nhưng lặp đi lặp lại mỗi trò nhún nhảy hoài cũng chán, hai đứa liền tụt xuống đi loanh quanh trong nhà, nhướn cổ nghiêng ngó, cố tìm xem ngoài hai chiếc ghế kỳ quái đó, còn thứ gì đáng lưu ý nữa không.
Lảo rảo một hồi, Nguyên thò tay cầm lên cây cuốc, hắng giọng:
– Bọn mình về đi. Chắc chẳng còn gì lạ nữa đâu!
– Về? – Kăply trố mắt nhìn chiếc cuốc trên tay bạn – Bọn mình chưa đào nền nhà lên mà.
– Thôi, không đào lên nữa! – Nguyên phẩy tay, nó nói mà không hề nêu lý do.
Kăply vác xẻng lên vai, làm thinh đi theo bạn. Trong bụng thắc mắc quá sức nhưng Kăply không thèm hỏi. Nó biết sớm muộn gì Nguyên cũng sẽ tự động nói ra, đó là cách ưa thích của thằng bạn nó để chứng tỏ ta đây thông minh đặc biệt.
Quả như Kăply nghĩ, lên tới đỉnh đồi, Nguyên đột ngột dừng lại và đưa cặp mắt đại ca ra nhìn nó:
– Mày có biết tại sao tao hủy bỏ kế hoạch đào bới của bọn mình không?
– Không biết! – Kăply đáp, rồi nó nói thêm bằng giọng càu nhàu – Đào hay không đào cũng đều là kế hoạch của mày mà!
– Hôm qua tao quyết định đào vì đó là cái nền nhà bỏ hoang! – Phớt lờ sự châm chọc của bạn, Nguyên khệnh khạng giải thích – Còn hôm nay thầy Râu Bạc có vẻ sắp sửa dọn về đó ở, nghĩa là căn nhà đã có chủ. Mà nhà có chủ thì mình không thể tự tiện cày xới như cày xới một mảnh ruộng hoang…
Kăply hỏi chen ngang:
– Thế còn kho báu thì sao?
– Mày yên tâm đi. Tao đã tính rồi. Bọn mình sẽ thăm dò bằng cách khác.
Khi nói câu này, cặp mắt Nguyên lóe lên và Kăply công nhận là những lúc như vậy, cặp mắt thằng bạn mình trông cương quyết không thua gì cặp mắt của thầy Râu Bạc.
Kăply đang định hỏi lại cách khác là cách gì thì ngay trong khoảnh khắc đó, một tiếng cười khe khẽ vọng tới tai nó khiến nó cảm thấy tiếng nói của mình rơi đi đâu mất và bụng nó đột nhiên nặng chịch như có ai đang đổ đầy chì.
Kăply nhìn sang Nguyên, thấy bạn mình tự nhiên biến sắc và nơm nớp ngoái cổ nhìn quanh, nó biết dứt khoát là nó không nghe nhầm. Ai cười vậy kìa? Thoạt tiên Kăply nghĩ tới thầy Râu Bạc nhưng rồi nó biết là không phải. Thầy Râu Bạc không biết cười, ít ra là vì không ai thấy thầy cười bao giờ. Mọi đứa học trò làng Ke đều biết rõ sự bộc lộ tình cảm của thầy tóm tắt chỉ có hai kiểu và chúng có thể đọc vanh vách điều đó qua chòm râu rất khoái cựa quậy của thầy: Khi chòm râu nhúc nhích tức là thầy đang nghiến răng, còn khi nó lay động dữ dội như đang trải qua một trận bão thì đứa nào cũng biết là thầy đang quát mắng hoặc sắp sửa quát mắng. Nhưng nếu không phải thầy Râu Bạc thì là ai?
Như thể đọc được thắc mắc trong đầu bạn, Nguyên thình lình lên tiếng:
– Một đứa nào đó.
– Đứa nào vậy? – Kăply hỏi lại một cách máy móc, như đang trong cơn mộng du.
– Một đứa nào đó trong làng.
Lần này câu nói của Nguyên dài thêm vỏn vẹn có hai tiếng, nhưng ý nghĩa đã khá rõ ràng.
Và Kăply như được tọng vô họng một liều thuốc bổ siêu hạng, tỉnh ra ngay lập tức.
– Ờ há! – Nó lúc lắc đầu như để làm văng ra những ý nghĩ u ám – Thế mà tao không nghĩ ra.
Nguyên làu bàu, ánh mắt vẫn xẹt ngang xẹt dọc trong các bụi cây:
– Chả biết đứa nào liều mạng như thế.
Kăply đầu óc bây giờ đã hoàn toàn trở lại bình thường. Nó nghĩ một khi nó và thằng bạn nó đã dám mò lên đồi Phù Thủy thì những đứa khác cũng có thể làm như thế lắm, chẳng có gì đáng gọi là liều mạng. Nhưng Kăply cố tự ngăn mình biến thành lời những suy nghĩ nhạo báng đó, chỉ phụ họa theo bạn bằng cách làm thinh bắt cái đầu xoay tròn bốn phương tám hướng.
Trong khi Nguyên và Kăply đảo mắt kiếm tìm một cách vô vọng thì tiếng cười khi nãy lại bất thần vang lên, lần này bọn nhóc nghe rất rõ tiếng cười vẳng tới từ phía bên tay phải, ở một khoảng cách không xa lắm.
– Đi!
Nguyên kêu lên và nôn nóng băng mình đi trước.
Nguyên đang đi xăm xăm bỗng dừng phắt lại, hệt một chiếc F1 đạp thắng đột ngột, khiến trán Kăpy đập vô ót nó một cái
cạch
.
Kăply đưa tay xoa trán, nhăn nhó:
– Ui da! Mày đi đứng cái kiểu gì…
Chắc Kăply tính phun một câu bá láp gì đó nhưng bàn tay Nguyên đã kịp dán cứng đôi môi nó lại.
– Im nào! – Nguyên gí sát miệng vào tai bạn, thì thầm bằng giọng căng thẳng – Có người…
Thoạt tiên, Kăply không hiểu tại sao thằng bạn nó mặt mày nghiêm trọng đến thế. Có người thì đã sao. Một đứa nhóc nào đó ở làng Ke xét cho cùng đâu có đến nỗi đáng sợ như thầy Râu Bạc. Trong khi ngay cả thầy Râu Bạc nếu thình lình xuất hiện trước mặt tụi nó lúc này, thằng bạn nó cũng đâu đến nỗi quíu như vậy.
Nhưng khi Kăply nhón gót nhìn qua vai bạn để thấy được cái mà bạn nó thấy, nó chợt hiểu rằng thằng bạn nó còn mở miệng nói được là giỏi hết chỗ chê rồi.
Tại vì lúc này, trên bãi cỏ rộng chạy dọc sườn đồi thoai thoải đang ngồi không chỉ một mà hai thằng nhóc lạ hoắc lạ huơ. Kăply ngọ nguậy đầu sau kẽ lá, mắt giương muốn rách cả khoé cố nhìn cho rõ hơn. Và càng nhìn nó càng tin chắc là mình chưa hề gặp qua hai thằng nhóc này bao giờ. Cách ăn mặc của hai thằng nhóc lạ mặt không khác gì tụi con nít làng Ke, một đứa mặc áo màu vàng hoa cải đứa kia mặc áo màu xanh da trời, nhưng mặt mày bọn này trắng trẻo một cách khác thường (một đứa nhóc làng Ke có nước gia trăng trắng thôi có bói cũng không ra), nhưng kì dị nhất là mái tóc của tụi nó. Tóc của tụi nó không phải màu đen mà có màu xanh lá cây. Thoạt đầu, Kăply tưởng tụi nó bẻ lá chụp lên đầu che nắng nhưng trông kỹ một hồi nó biết là không phải. Cái mớ xanh xanh phủ trên đầu tụi nó đích thị là tóc. Tóc dày, rậm, phủ xuống tận vai và uốn thành từng lọn.
– Hai thằng này ở nơi khác đến!
Tiếng Nguyên thì thầm bên tai như để xác nhận những suy đoán trong đầu Kăply.
– Nhưng mái tóc… – Kăply ngập ngừng buột miệng.
– Tụi nó nhuộm. Cái vụ này bây giờ đang là mốt mà.
Nguyên đáp bằng cái giọng y như thể nó đã từng nhuộm tóc cả chục lần rồi.
Thực tình thì Kăply cũng chẳng quan tâm đến vụ tóc tai cho lắm. Có cả đống thứ quan trọng hơn để nó thắc mắc:
– Nhưng tụi nó đến đây bằng cách nào? Đến làm gì? Chẳng lẽ tụi nó không biết đây là khu vực cấm?
Nguyên đáp trả tràng hỏi dồn của bạn bằng ba tiếng gọn lỏn:
– Mày ngu quá!
Rồi sợ nói vắn tắt quá, thằng bạn của nó sẽ không biết cái ngu nằm ở đâu, nó chép miệng nói thêm:
– Tụi này là tụi đi du lịch dã ngoại. Tụi nó đến chỗ này hoàn toàn là tình cờ thôi. Tao cá với mày là tụi nó cóc biết đồi này là đồi Phù Thủy hay khu vực cấm kỵ gì ráo.
Kăply lại lia mắt qua kẽ lá, cố kiếm tìm một câu giải thích khác nơi hai thằng nhóc trước mặt. Nhưng những gì nó trông thấy có vẻ muốn phụ hoạ vào nhận xét của bạn nó
Phía xa, thằng nhóc áo vàng ngồi bệt trên cỏ, chân duỗi thẳng ra đằng trước, nãy giờ đang cúi đầu mải mê chơi với thứ gì đó đặt trên đùi. Gần hơn, thằng nhóc áo xanh chúi sát đầu vào xem, thỉnh thoảng bật cười khúc khích, thân hình của nó án ngữ mất tầm nhìn của Nguyên và Kăply nên tụi nó không biết thằng nhóc kia đang chơi cái trò quỉ quái gì. Chỉ đến khi thằng nhóc áo xanh cười gập người xuống, để lộ khoảng trống trên lưng, Nguyên và Kăply mới thấy được thằng nhóc kia đang làm gì: nó vẽ.
Kăply ngạc nhiên quá sức. Nó không hiểu thằng nhóc áo vàng vẽ thứ gì mà thằng bạn nó cứ chốc chốc lại phì cười như thế. Nó nhướn cổ và cố mở căng mắt, nhưng chẳng thấy thêm được gì ngoài cái chuôi cọ đang ngúc ngoắc lung tung.
– Nó vẽ tranh phong cảnh! – Nguyên huých cùi chỏ vào hông Kăply – Tao đã nói rồi. Đây là tụi nhóc đi dã ngoại mà.
Mặc dù Nguyên đã nói như thể đó là điều quá hiển nhiên, Kăply vẫn cứ muốn nhìn tận mắt bức tranh trong tay thằng nhóc áo vàng.
Nó bám tay leo lên cành cây trên đầu, cố đu mình lên cao để nhìn cho rõ. Hành động bất ngờ của Kăply làm Nguyên tái mặt. Nó tóm lấy chân Kăply kéo lại, giọng cố nén, nghe rin rít như xát muối:
– Đừng có giở trò ngu ngốc!
Bất thần bị bạn giật ngược, Kăply tuột tay khỏi cành cây, rơi đánh
bịch
một cú như trời giáng. Tiếng động do cú ngã phát ra lớn đến mức họa may chỉ có ai điếc đặc mới không nghe thấy.
Đã vậy, sau khi chạm đất, người Kăply lại nẩy lên và lăn thêm mấy vòng, cả người văng tuốt ra khỏi chỗ nấp, rồi như có ai thổi, cả người nó lăn tròn theo sườn dốc như một bánh xe cao su.
Kăply lăn trong bao nhiêu lâu và lăn tới đâu, cả nó và Nguyên đều không biết. Đứng chết điếng trong bụi cây, Nguyên nhắm tịt mắt không dám dòm. Còn Kăply lúc đầu tay chân còn quơ loạn cào cào và cố chống hai mí mắt lên, rồi thấy càng quơ quào người nó lăn càng nhanh, cảnh vật trước mắt thì quay tít mòng mòng, nó ớn quá cũng nhắm nghiền mắt lại luôn.
Đến khi nghe một cái
kình
, người đau nhói, nó bất thần quay ngang, Kăply biết là mình vừa va phải một gốc cây, nhờ vậy mà dừng lại được.
Kăply nén đau lóp ngóp bò dậy, nhúc nhích hai mí mắt một hồi rồi từ từ hé ra.
Thoạt tiên Kăply thấy hắt vào mắt nó là hai cái gì mờ mờ, giống như hai cái trứng gà bóc được chôn giữa mớ rau xanh. Đến khi đã chớp mắt thêm vài ba cái và thấy một trong hai cái trứng nhoản miệng cười với nó thì Kăply kịp hiểu ra hai cái trứng đó là hai khuôn mặt trắng trẻo còn đám rau xanh chính là mái tóc kì dị của hai thằng nhóc lạ mặt.
Khuôn mặt cười là khuôn mặt của thằng nhóc áo xanh. Thấy Kăply mở mắt, nó hỏi:
– Đau không hở mày?
Kăply quên cả sợ, xoa xoa nơi be sườn, nhăn nhó đáp:
– Đau muốn dập mật đây nè. Va phải gốc cây mà không chết là may lắm đó.
Thằng nhóc áo xanh cười thành tiếng:
– Nhưng mày đâu có va phải gốc cây.
Kăply ngay lập tức quét mắt một vòng rộng, mặt thộn ra. Ờ quanh đó chẳng có cái cây nào cả. Lạ thật, thế cái gì đụng phải mình một cú quá mạng vậy ta?
– Mày va phải tao đó.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Kăply, thằng nhóc áo xanh như đoán biết đối phương đang nghĩ gì, bèn nói.
Bây giờ thằng nhóc áo vàng mới quay qua. Nó nhìn lom lom vào mặt Kăply:
– Làm sao mà mày lăn cù từ trên kia xuống thế?
Trong một thoáng, Kăply có cảm giác mình đang đút đầu vào một tổ ong. Mặt nó nóng ran, nó gãi cằm, ngượng ngập đáp:
– À, đấy là do tao sẩy chân. Đang đi, tao vấp phải một hòn đá, thế là…
Kăply liếc xuống xấp giấy vẽ lúc này đã được xếp lại trên tay thằng áo vàng, cố lái câu chuyện qua hướng khác.
– Tụi mày là khách du lịch hở?
– Ừ, – thằng áo xanh nhanh nhẩu – tụi tao đến ngọn đồi này sáng nay. Tụi tao đã đi qua nhiều nơi nhưng phải nói là chưa có nơi nào đẹp như ở đây.
Như vậy là Nguyên đoán đúng, Kăply nhủ bụng và lại đưa mắt nhìn xấp giấy trên tay thằng áo vàng, hỏi với vẻ hiểu biết:
– Mày vẽ gì vậy? Tranh phong cảnh hở?
– Không! – Thằng áo vàng lắc đầu và chìa xấp giấy ra – Mày thích thì cầm xem đi.
Kăply gí sát mắt vào xấp giấy trên tay. Tấm trên cùng vẽ một con ngựa đang phi nước đại, bờm tung như khói, bốn vó gần như không chạm đất. Kăply đưa bức tranh ra xa rồi kéo lại gần rồi đẩy ra xa, ngoẹo đầu ngắm nghía, ngạc nhiên thấy bức tranh này cũng giống như những bức tranh ngựa nó đã từng xem, nghĩa là chẳng có gì kỳ quặc để thằng nhóc áo xanh phải phì cười. Có lúc Kăply chúi mũi vào sát bức tranh như thể đánh hơi nhưng vẫn chẳng khám phá được điều gì khác lạ.
Kăply tò mò giở xem những bức tranh bên dưới. Thằng áo vàng vẽ tất cả là ba bức tranh. Bức thứ hai vẽ một con rồng đang uốn mình nhe nanh múa vuốt, bức thứ ba vẽ một hiệp sĩ có mái tóc màu xanh lá cây bù xù hệt đám cỏ rối, tay cầm thanh gươm ngắn cũn, mặt mày đằng đằng sát khí như sắp sửa đánh nhau với ai.
Săm soi một hồi, Kăply uể oải đưa trả xấp tranh lại cho thằng áo vàng, và khen một câu phải nói là rất chi hời hợt:
– Mày vẽ cũng đẹp đó chớ.
Thằng áo vàng như không nhận ra vẻ thờ ơ của Kăply. Nó đứng dậy, kẹp xấp tranh vào nách, tươi cười:
– Thầy tao cũng khen tao vẽ đẹp, nhưng ổng bảo tao phải học thêm ít nhất là hai trăm năm nữa họa may mới được phân nửa trình độ của ổng.
Thằng áo xanh đập tay lên vai Kăply, đột ngột nói:
– Mày kêu thằng bạn mày ra đây đi. Tụi tao sẽ dẫn hai đứa mày về nhà tụi tao chơi.
Kăply há hốc mồm như ai vừa tọng vô họng nó một nắm lông chim. Nó khọt khẹt như cái cát-xét bị kẹt băng
– Ủa… làm sao… tụi mày…
Thằng áo xanh tỉnh queo:
– Tao thấy thằng bạn mày lấp ló đằng kia từ lúc nãy lận.
Kăply quay đầu về phía bụi cây, chưa biết có nên cất tiếng gọi hay không đã thấy Nguyên vẹt đám cây lá, lò dò đi ra.
Hai thằng nhóc lạ mặt dẫn Nguyên và Kăply đi về phía Tây, vượt qua lùm cây Nguyên và Kăply nấp khi nãy, thẳng tới chỗ căn nhà gỗ vừa được sửa sang.
– Ơ tụi mày ở đây hả? – Nguyên sửng sốt buột miệng.
– Ừ. Chắc tụi mày đã thấy qua căn nhà này rồi.
Kăply kêu lên:
– Đây là căn nhà của thầy Râu Bạc mà.
Thằng áo vàng nhướn mắt, vẻ lạ lùng:
– Thầy Râu Bạc hả? Ổng là ai vậy?
– Ờ… ờ… ổng là thầy của tụi này…
Kăply bối rối giải thích, cảm thấy những điều mình nói chẳng ăn nhập gì đến khung cảnh trước mắt.
– Theo tao thì đây là căn nhà vô chủ, chắc bỏ hoang từ lâu lắm rồi! – Thằng nhóc áo xanh vừa bước vào nhà vừa khoa tay nói, cố tình làm ngơ vẻ nghi ngờ lồ lộ trên mặt hai đứa bạn mới – Tụi tao phải tu bổ lại dữ dội lắm mới ở được.
Trong khi thằng áo vàng loay hoay tìm cách treo những bức tranh vừa vẽ lên vách, thằng áo xanh chỉ tay vô hai chiếc ghế kỳ dị, niềm nở mời:
– Hai đứa mày ngồi đây chơi.
– A! – Kăply reo lên – Ra đây là ghế của tụi mày. Hồi nãy tụi tao đã ngồi thử rồi. Êm ghê là.
Kăply vừa nói vừa hí hửng nhấc mình leo lên ghế. Ở bên cạnh, phân vân một chút, Nguyên cũng trèo lên chiếc ghế thứ hai. Khi nãy tụi nó đã soi mói hai chiếc ghế này khá kỹ lưỡng, đã leo lên ngồi, thậm chí còn nhún lấy nhún để một lúc lâu nhưng chẳng thấy gì đáng sợ.
– Loại ghế này rất êm, có thể ngả ra làm giường được, rất tiện để đi xa! – Đợi Nguyên và Kăply yên vị trên ghế, thằng áo xanh bắt đầu quảng cáo – Trong một số trường hợp, có thể ngồi dính cứng luôn.
Thằng áo xanh càng nói càng hào hứng, nó vung cả hai tay ra phía trước.
– Tao nó thật đấy! Dính cứng!
Hai tiếng cuối cùng, Nguyên và Kăply ngạc nhiên khi thấy thằng áo xanh nói như hét.
Tụi nó chưa kịp hiểu hết những gì thằng nhóc vừa tuôn ra, chợt có tiếng gì như tiếng ngựa hí vang bên tai khiến cả hai giật mình ngoái cổ dòm quanh.
Trên đồi Phù Thủy chắc chắn không có ngựa. Nguyên và Kăply biết rõ điều đó. Đồi Phù Thủy chỉ có những con thú nhỏ như chồn, thỏ, sóc và chuột, tuyệt nhiên không có ngựa hoang. Còn lũ ngựa thồ của làng Ke có kề dao vào cổ cũng chẳng ai dám để bọn chúng bén mảng đến chân đồi. Cho nên khi nghe tiếng ngựa hí bất thần đập vào tai, tụi nó cảm thấy thiệt là quái đản.
Nhưng Nguyên và Kăply chỉ thấy lạ lùng lúc đó thôi. Sau khi dòm dáo dác, chẳng thấy bóng dáng một con ngựa nào quanh đó, Nguyên mở to mắt nhìn bạn:
– Mày cũng đâu có thấy con ngựa nào phải không, Kăply?
– Ờ, không thấy gì hết! – Kăply đáp, nó lúc lắc đầu liên tục qua hai bên – Chắc tụi mình bị ù tai.
Phải rồi, đích xác là mình nghe nhầm. Đồi Phù Thủy làm quái gì có ngựa! Nguyên lẩm bẩm, cố nén một tiếng thở phào. Nhưng khi ngước lên, bắt gặp nụ cười khó hiểu trên mặt thằng nhóc áo xanh, Nguyên bất giác cảm thấy ruột gan mình trôi tuột đi đâu mất: Ờ, làm sao mà cả hai đứa đều cùng lúc nghe nhầm được há?
Ý nghĩ thoắt hiện trong đầu khiến Nguyên nơm nớp đảo mắt rà quanh lần nữa. Lần này, ánh mắt nó dừng lại bức tranh ngựa treo trên bức vách đối diện. Bức tranh này do thằng nhóc áo vàng vẽ ngoài trời lúc nãy. Con ngựa bạch trong tranh được vẽ ở hướng chính diện, có khuôn mặt dài thượt với hai cái tai nhỏ nhô lên như hai tai nấm, đang cất vó hăm hở phi hết tốc lực. Con ngựa được vẽ sống động đến mức Nguyên có cảm tưởng nó đang cố tìm mọi cách phi ra khỏi bức tranh. Thậm chí có lúc Nguyên cảm thấy hai cánh mũi to tướng của con ngựa đang phập phồng vì quá cố sức.
Kăply ngoảnh sang, thấy bạn đang nhìn bức tranh ngơ ngẩn đến xuất thần, nó liền đưa mắt quan sát con ngựa trong tranh. Lúc ở ngoài sườn đồi, Kăply đã nhìn thấy bức tranh này một lần, nhưng lúc đó nó săm soi thật lâu vẫn chẳng thấy có gì đặc biệt. Nhưng bây giờ thì Kăply không thể quả quyết được như thế. Quả là bức tranh bây giờ đã xuất hiện nhiều điều khác lạ. Kăply nhớ là lúc nó trông thấy bức tranh này lần đầu, mặt ngựa nhìn nghiêng chứ không nhìn thẳng băng như lúc này, và cổ ngựa cố nhiên cũng không cất cao như nó đang nhìn thấy.
Mày nhăn tít, Kăply chồm người tới trước để nhìn cho rõ, mũi nó cơ hồ dài ra thêm một tấc. Và càng xem lòng nó càng thấy chờn chợn. Cũng như Nguyên, rõ ràng Kăply có cảm giác cánh mũi con ngựa trong tranh đang phập phồng, và đến khi những đám bọt trắng xoá bắt đầu sủi ra từ hai lỗ mũi đang phì phọt kia thì nó điếng người biết rằng những gì nó trông thấy không còn là cảm giác nữa.
Hai cánh mũi của con ngựa thực sự là đang phồng lên xẹp xuống liên hồi theo đà phi, còn đôi mắt có vẻ đã láo liên từ nãy đến giờ.
Kăply chưa kịp trấn tĩnh đã nghe
bực
một tiếng, đầu con ngựa đã thò hẳn ra ngoài bức tranh và từ phía dưới hai cánh mũi đang thở ra một cách mệt nhọc kia bắn ra một tràng tiếng hí khoan khoái vang lừng.
Cả Nguyên lẫn Kăply hoảng hốt ngã bật ra sau, nhắm tịt mắt lại, hồn vía rõ ràng bay đi đâu mất.
Chỉ rất lâu sau tiếng hí chấm dứt, biết chắc mình chưa bị chết bẹp dưới đà phi của con quái mã, Nguyên và Kăply mới từ từ hé mắt ra.
Trước mặt tụi nó, con ngựa đã thụt đầu vào lại trong bức tranh, vẫn đang bất động với tư thế cũ, nom hiền lành như chưa hề tìm cách xông ra. Ngay cả bức tranh cũng lành lặn, phẳng phiu, không một vết rách, mọi thứ có vẻ như muốn toa rập với nhau để chứng minh cho Nguyên và Kăply thấy là những gì tụi nó vừa chứng kiến chỉ là ảo giác.
Nguyên sững sờ nhìn bức tranh, rồi quay sang Kăply đang đóng băng trên ghế, đoạn lia mắt qua hai thằng nhóc lạ mặt, thấy mình hoang mang đần độn hết chỗ nói. Có vẻ như nó không biết chuyện gì vừa xảy ra, không biết nó đang ở đâu, thậm chí nó là ai. Cái đầu của nó lúc này giống như một quả chanh đã bị vắt hết nước.
– Con ngựa… con ngựa…
Mãi một lúc, cổ họng Nguyên mới bắt đầu có cảm giác trở lại. Nó cố mấp máy môi, nhưng cũng chỉ để lắp bắp những từ hết sức ngớ ngẩn.
Như đọc được thắc mắc trong đầu người bạn mới, thằng nhóc áo vàng mỉm cười:
– Đúng là con ngựa vừa xông ra. Nhưng tụi mày yên chí đi. Trình độ của tao chưa thể khiến các hình vẽ thoát hẳn ra ngoài…
Tiếng gió rít đánh
véo
cắt ngang câu nói của thằng áo vàng. Cùng lúc đó, Nguyên nghe mát lạnh bên má trái. Nó ngoảnh sang, điếng hồn thấy người hiệp sĩ trong bức tranh treo trên vách trái đã nhoài hẳn một cánh tay ra ngoài, thanh gươm bén ngót và sáng lấp loáng trên tay ông đang ngọ nguậy như cố rạch những đường chằng chịt lên má nó.
Nếu lúc nãy thằng áo vàng cao hứng vẽ thanh gươm kia dài thêm một tấc, mình đổ máu là cái chắc rồi! Nguyên rùng mình nhủ bụng, cố nghiêng người sang bên phải để tránh xa mũi kiếm. Người hiệp sĩ rõ ràng phát khùng trước hành động của Nguyên. Ông điên cuồng khua loạn xị thanh gươm, vừa cố rướn người ra khỏi bức tranh đến nỗi chiếc áo ông đang mặc kêu đánh
toẹt
một cái, rách toác một đường dài ngay chỗ tiếp giáp với bức tranh.
Tiếng thét be be của Kăply sau lưng càng làm Nguyên thêm quíu. Nó ngoảnh lại, thấy Kăply cũng đang cuống quít ngoẹo đầu ra sau cố né những luồng khói mù mịt phun từ miệng con rồng không biết từ lúc nào đã nhô ra khỏi bức tranh bên phải và đang uốn éo cái đầu đầy đe dọa trong không trung.
Kăply ôm mặt ho sặc sụa và thét lên kinh hoàng:
– Đồi Phù Thủy… chúng là phù thủy…
Nguyên cảm thấy cả người nó như đột ngột bị nhúng vào hố băng. Tiếng thét của Kăply đã đánh thức thần trí mụ mị của nó. Đúng rồi, hai thằng nhóc này rõ ràng không phải là khách du lịch bình thường. Nguyên đau đớn nghĩ. Chúng là phù thủy. Chúng chính là tai hoạ của làng Ke hàng trăm năm trước.
Nguyên cựa quậy người tính lao xuống đất nhưng cặp mông của nó đã dính chặt vào ghế như được dán bởi một thứ keo vô hình.
– Tụi mày không trèo xuống được đâu! – Thằng áo xanh lắc đầu – Thần chú Dính cứng đã cột chặt tụi mày vô ghế rồi.
Kăply lúc này sợ đến độ muốn nuốt luôn cả lưỡi. Cặp mắt nó trợn lên nhưng thực tình thì chính nó cũng không biết nó đang nhìn đi đâu.
– Tụi mày đừng lo! – Thằng áo vàng dịu dàng trấn an – Khi tụi mày tới đó, sẽ có người giải phép cho tụi mày. Chỉ là một chuyến đi chơi thôi mà.
Nói xong thằng áo vàng giơ một cánh tay ra phía trước, hô lên một câu kì cục:
– Thế giới thứ nhất!
Ngay lập tức, Nguyên và Kăply cảm thấy chiếc ghế tụi nó đang ngồi lắc lư dữ dội, như cố hất văng tụi nó ra. Mới tích tắc đây thôi, tụi nó muốn rời mông khỏi chiếc ghế quái quỉ này đến chết được nhưng lúc này theo phản xạ tự nhiên, cả hai vội đưa tay lên nắm chặt lấy chiếc vòng tai lừa ra sức ghì lại.
Trước khi kịp ý thức mình đang làm gì, mí mắt Nguyên và Kăply đã nặng nề sụp xuống, hoàn toàn không cưỡng lại được.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chuyện Xứ Lang Biang.