Q3 - Chương 27: Ly XiRô đáng ngờ
-
Chuyện Xứ Lang Biang
- Nguyễn Nhật Ánh
- 7086 chữ
- 2020-05-09 04:13:51
Số từ: 7074
Quyển 3: Chủ nhân núi lưng chừng
Nguồn: NXB Trẻ
Thằng K’Tub nhảy phóc một cái lên hành lang, xáp lại cạnh Nguyên và Kăply:
– Hai anh đi đâu vậy?
Kăply hạ giọng để thầy Haifai đi đằng trước không nghe thấy:
– Lên văn phòng hiệu trưởng.
Mặt K’Tub nở ra:
– Thầy N’Trang Long kêu hai anh lên à?
– Không. – Kăply xụi lơ – Tụi anh lên đó để chịu phạt. Anh vừa đánh thằng Amara hộc máu mũi.
K’Tub há miệng tính kêu lên nhưng Kăply đã nhanh tay bịt mồm nó, và thì thầm dặn:
– Ba em và dì Êmô có hỏi, em và chị Êmê nhớ nói tụi anh được giữ ở lại trường làm vệ sinh nha.
Kăply chưa kịp dặn thêm câu nào nữa thì đã tới các căn nhà lá kế chân tháp.
Suốt dọc đường từ chân tháp lên tới văn phòng hiệu trưởng, thầy Haifai vẫn nín khe. Có lúc ngứa ngáy quá, Kăply tính thắc mắc về tiếng thét bí ẩn mà nó nghe thấy bữa trước nhưng chợt nhớ thầy chúa ghét cái trò hỏi han lôi thôi (y như thể lúc nào thầy cũng đeo sau lưng tấm bảng
CẤM HỎI
), nó đành bắt mình ngậm chặt miệng. Trong khi đó, Nguyên vừa dọ dẫm bước vừa đảo mắt trông ngang liếc dọc cố đoán xem tiếng thét hôm trước phát ra từ tầng tháp nào và cuối cùng Nguyên phát hiện ra việc làm của mình cũng ngu ngốc như là cố tìm kiếm một con kiến lúc nó đang ngủ.
Chiếc cầu thang bằng đá trước cửa văn phòng hiệu trưởng từ từ nhấc lên để lộ ra vầng trán bác học của thầy N’Trang Long đằng sau chiếc bàn bề bộn y như lần đầu Nguyên và Kăply đặt chân vào đây. Hai đứa trợn mắt lên khi thấy đang ngồi cạnh thầy, trên chiếc ghế nhỏ kê bên trái bàn giấy là thầy Akô Nô với vẻ mặt căng thẳng tụi nó chưa bao giờ trông thấy nơi thầy, và phải nói là vẻ mặt đó hoàn toàn không hợp với một đứa trẻ mười tuổi nên trông rất kỳ cục.
– Hai cục cưng của ông đã tới rồi đây, ông N’Trang Long! – Thầy Haifai lùa hai đứa nhóc vô phòng, lạnh nhạt nói.
Thầy N’Trang Long và thầy Akô Nô ngẩng mặt nhìn ra cửa, không có vẻ gì là ngạc nhiên khi trông thấy Nguyên và Kăply.
– Anh cứ để tụi nó ở lại đây, anh Krazanh! – Thầy N’Trang Long vui vẻ nói.
Thầy Haifai đã bước qua cửa, bỗng ngoái cổ lại nói, lần này là cái giọng eo éo của bà vợ thầy:
– Tôi cần phải báo cho ông biết là sáng nay tụi nó đã gây lộn ì xèo ở trong lớp và thằng bé Amara hết sức dễ thương đã lãnh đủ hiệu ứng phản nguyền.
Cô Haifai vừa nói xong, thầy Haifai đã hấp tấp giành quyền phát ngôn, chỉ để
xì
một tiếng rõ to:
– Thôi đi bà. Thằng đó mà dễ thương thì kiếp này tôi đi đầu xuống đất!
– Ông có muốn đi đầu xuống đất thì phải hỏi qua ý kiến của tôi. – Cô Haifai vặc lại ngay – Ông muốn đi bằng đầu nhưng tôi cứ muốn đi bằng chân thì sao?
Vợ chồng thầy Haifai đột nhiên như bị chó dại cắn, quên mất trước mắt họ là hai vị giáo sư đáng kính, ngoác miệng cãi qua cãi lại như đang đứng trước lớp học, nước miếng văng tá lả đến mức Nguyên và Kăply phải quýnh quáng xích sát vô bên trong.
Kăply nhìn thầy N’Trang Long, ngạc nhiên thấy thầy cứ ngồi im tại chỗ, mặt mày tỉnh rụi, thậm chí ánh mắt thoáng nét cười.
– Ơ, xin lỗi hai ông. Chà, thiệt chẳng ra làm sao. Tụi tôi đi đây.
Thầy Haifai đột ngột sực tỉnh, thầy nói nhanh và biến còn nhanh hơn.
– Thiệt tình! – Thầy N’Trang Long nhìn Nguyên và Kăply, nói như phân trần giùm cho thầy Haifai – Hồi chưa nhập lại làm một, họ có như thế đâu. Hai người mà dùng chung một thân xác thì làm sao mà không bực bội, phải không tụi con?
– Một người mà dùng hai thân xác có khi còn bực bội hơn, ông N’Trang Long à. – Thầy Akô Nô cười khì khì.
– Ờ, ờ…
Thầy N’Trang Long lúng túng đáp, Nguyên và Kăply thấy thầy hơi cau mày trước câu bông phèng mà theo tụi nó là không đúng lúc chút nào của thầy Akô Nô và điều đó khiến tụi nó giương mắt lên nhìn ông thầy nhóc con một cách bất bình.
– Ta nói tới đâu rồi, anh Akô Nô há? – Thầy N’Trang Long thở hắt ra, sốt ruột nối lại câu chuyện dang dở – Ờ, ờ, tới chỗ phải tiếp tục dè chừng lão già mắc dịch đó.
Thầy vừa nói vừa gõ gõ ngón tay lên trán.
– Dè chừng ư? – Thầy Akô Nô như muốn đứng bật lên khỏi chiếc ghế con – Không còn là chuyện dè chừng nữa, ông N’Trang Long. Mà tôi nghĩ chúng ta phải nghĩ cách đối phó ngay tức khắc, đối phó thật hiệu quả. Tôi có cảm giác lão bắt đầu rục rịch rồi…
– Anh cho là như thế ư? – Thầy N’Trang Long hỏi lại, giọng suy tư.
– Trước đây thì lão chưa có ý định gì rõ rệt hết. Lão vẫn nằm im. Nhưng từ ngày trùm Bastu luyện thành công thần chú kim cương và chuẩn bị chường mặt ra ánh sáng, lão cảm thấy bị kích thích, ông hiểu không? Lúc trước tôi chưa biết chuyện trùm Bastu vớ được thần chú kim cương nên cứ ù ù cạc cạc, hổng biết tại sao lão già này bỗng nhiên trở chứng, nhưng bây giờ thì mọi chuyện đã rõ như ban ngày. Cái ác luôn luôn là một hấp lực đối với lão, ông N’Trang Long à, nhưng lâu nay lão vẫn đè nén được là do chưa có một sự tác động mạnh mẽ nào. – Thầy Akô Nô tuôn một tràng, kích động đến mức những câu cuối giọng thầy lạc hẳn đi.
Nguyên và Kăply nhìn thầy hiệu trưởng và thầy Akô Nô đối đáp, không hiểu gì hết và có vẻ như cả hai ông thầy cũng tin là tụi nó còn lâu mới hiểu nên cứ oang oang như thể tụi nó vừa đẻ ra đã đần độn rồi.
Thầy N’Trang Long xoắn một lọn râu cằm, đôi mắt to cồ cộ của thầy thoắt lim dim và bên dưới hàng ria đen rậm vẳng ra những tiếng lầm bầm:
– Thần chú kim cương…
– Đúng là thần chú kim cương! Thiệt tình! – Thầy Akô Nô thốt lên đầy cảm thán, vừa nói thầy vừa thò tay bứt tai, đã vô tình trở lại cử chỉ của một đứa trẻ con.
Thầy N’Trang Long tặc lưỡi, bàn tay không còn xoắn từng lọn râu nữa mà bắt đầu vò nguyên cả chòm:
– Ở đời vẫn có những chuyện nằm ngoài ý muốn của con người, anh Akô Nô à.
Thầy buông một tiếng thở dài:
– Tôi hiểu rồi. Ka Ming luyện thần chú kim cương thì không sao. Nhưng khi Bastu sử dụng thần chú này, lão ta tất sẽ có cảm ứng. Cái này gọi là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã…
– Ông đã hiểu ra then chốt của vấn đề rồi đó, ông N’Trang Long. – Thầy Akô Nô thở phì phì, rồi thầy xoáy mắt vô thầy N’Trang Long, điệu bộ rất nóng nảy – Bây giờ ta phải làm gì chứ? Ông đã nghĩ ra biện pháp chu toàn nào chưa? Nói ông đừng giận chứ theo như cách làm hiện nay của ông, tôi thấy chắc chẳng cầm cự được bao lâu quá hà. Hiệu quả thì ít mà tai tiếng thì nhiều. Ông phải thiệt cẩn thận đó, ông N’Trang Long. Lão ta mà tìm được cơ hội ra tay thì cái xứ Lang Biang này nát bét.
Thầy N’Trang Long nheo mắt nhìn thầy Akô Nô:
– Hổng lẽ lão ta ngứa ngáy dữ vậy sao?
– Ông N’Trang Long. – Thầy Akô Nô nhăn nhó – Có lẽ trên đời này không ai hiểu lão bằng tôi đâu.
– Tôi biết, tôi biết, anh Akô Nô! – Thầy N’Trang Long mỉm cười – Thiệt ra thì tôi cũng đã nghĩ ra một kế mọn.
Vầng trán rộng của thầy đột nhiên cau lại và giọng thầy trở nên băn khoăn:
– Có điều tôi phải làm phiền anh một chút. Nghĩa là anh cần phải giúp đỡ tôi.
– Ông cứ yên tâm! – Thầy Akô Nô đáp giọng khẳng khái – Thiệt sự thì không thể nói là tôi không có trách nhiệm gì trong chuyện này…
– Có lẽ Păng Sur cũng có liên quan một phần. – Thầy N’Trang Long tiếp lời.
Nguyên và Kăply thấy rõ nếu không bám chặt hai tay vào mép bàn thì thầy Akô Nô đã bắn lên trần nhà.
– Sao ông lại nói thế, ông N’Trang Long? – Vẫn bám cứng mép bàn, thầy Akô Nô ré lên, mặt đỏ bừng – Cô ta chẳng dính dáng gì đến chuyện này hết. Ông… ông…
Thầy Akô Nô kích động đến mức không thể nói tiếp ý nghĩ trong đầu, hai gò má co giật dữ dội. Có vẻ như thầy sẵn sàng lao đầu vào giữa mặt người đối thoại trong khi thầy N’Trang Long đang cố làm hết cách để điều đó không xảy ra. Thầy giơ bàn tay to bè lên:
– Bình tĩnh nào, anh Akô Nô!
Bàn tay kia của thầy vội vã ngoắt vào không trung, lôi ra từ đâu đó ở khoảng giữa mép tai và bức vách bên phải một chiếc lọ cổ cao xanh màu ngọc bích.
– Xirô này là dành cho anh đây. Anh uống một chút cho dịu thần kinh nhé!
Vừa nói thầy vừa nghiêng chiếc lọ. Một chất nước sền sệt màu vàng chảy ra từ chiếc vòi cong như cổ cò, rót thẳng xuống mặt bàn. Nhưng trước khi mớ giấy tờ của thầy kịp ướt nhẹp thì một chiếc ly trong suốt đã hiện ra hứng trọn lấy vòi xirô.
Thầy Akô Nô đăm đăm nhìn ly nước trước mặt, trông thầy có vẻ ngờ vực. Kăply nhìn thầy rồi lại nhìn thầy N’Trang Long, không hiểu đang xảy ra chuyện gì giữa hai ông thầy. Nó liếc sang Nguyên, thấy thằng này cũng đang lộ vẻ bần thần, vẻ mặt đó cho biết thằng bạn đại ca của nó cũng không hiểu cái quái gì hết.
Thầy Akô Nô ngước lên nhìn thầy N’Trang Long một lúc, ánh mắt lại rớt trở lại xuống ly xirô, ngần ngừ một chút rồi khẽ mấp máy môi:
– Ông có chắc ly nước này sẽ làm dịu thần kinh không đó?
– Chắc mà. Anh cứ uống đi!
Thầy Akô Nô không nói không rằng, chộp lấy ly nước trước mặt, kê vào miệng.
– Đừng, thầy! – Như người ngủ mê choàng tỉnh, Kăply bật kêu lên hoảng hốt, không hiểu tại sao mình lại làm thế.
Nhưng thầy Akô Nô đã dốc trọn ly nước vào miệng. Thầy đặt chiếc ly rỗng xuống bàn, quẹt mép và quay sang Kăply, ngạc nhiên hỏi:
– Nhóc ngươi nói sao? Ngươi bảo ta đừng uống…
Đang nói, thầy Akô Nô thình lình đổ gục đầu xuống bàn, thiếp đi, như thể bị giấc ngủ bất thần rơi trúng ót.
Nguyên và Kăply mắt trợn trắng, dạ dày thắt lại, tay chân như xụi đi, cảm thấy một nỗi hoang mang to lớn đang lấp đầy tụi nó. Rõ ràng hình ảnh trước mặt khiến tụi nó trơ ra như hóa đá.
– Tụi con ngồi xuống ghế đi! – Thầy N’Trang Long cất giọng nhẹ nhàng như không có gì xảy ra – Hổng lẽ tụi con khoái đứng hơn khoái ngồi?
Nguyên và Kăply lê đôi chân yếu ớt và nặng chịch lại chỗ chiếc ghế dài đối diện với bàn hiệu trưởng, thả người rơi phịch xuống, mặt vẫn chưa hết sốc. Nỗi thẫn thờ tê tái đọng lại trong lòng tụi nó sau sự việc vừa rồi như một lớp cặn khó tan.
Kăply tần ngần đưa mắt nhìn thầy Akô Nô lúc này đã rất giống một kẻ vừa tiêm nọc của con macorana vào mạch máu, ngập ngừng hỏi:
– Thầy vừa cho thầy Akô Nô uống thứ gì vậy, thầy?
– Thì tụi con cũng đã nghe rồi đó. Xirô!
Kăply cắn môi:
– Thầy nói thiệt chớ hả, thầy? Sao con nghi không phải xirô quá hà. – Kăply hất mạnh bàn tay Nguyên đang tóm lấy khuỷu tay nó giật giật – Chắc đó là thuốc mê hay thuốc độc…
– Ủa, ra là con nghĩ ta đầu độc thầy Akô Nô? – Thầy N’Trang Long nhướn mày – Con giàu tưởng tượng thiệt đó, K’Brêt.
Bàn tay thầy nhảy từ cằm lên trán, xoa xoa, và thầy
e hèm
một tiếng:
– Thiệt sự thì ta có pha một ít thuốc mê vào ly xirô khi nãy. Tụi con cũng thấy rồi đó, cần phải để thầy Akô Nô thiếp đi một chút cho đầu óc được thư giãn.
Nguyên và Kăply đưa mắt nhìn nhau và đứa này có thể đọc thấy cả chục dấu hỏi hiện lên trong mắt đứa kia.
Thầy N’Trang Long dường như đoán biết hai đứa học trò đang nghĩ gì nên thầy hắng giọng, lảng sang chuyện khác:
– Thế sáng nay tụi con làm một cái chuyện đại ngu là đánh nhau với tụi bạn trong lớp hả, tụi con?
Kăply nhìn xuống đất, và dù không cố ý giọng nó cũng giống y tiếng dế, nhỏ xíu xìu xiu:
– Dạ.
– Vậy mà ta cứ tưởng tụi con được chọn làm chiến binh giữ đền là để đánh nhau với phe Hắc Ám chớ. Nếu chỉ đánh nhau với thằng nhóc Amara thì đâu cần phải ăn những quả táo ở núi Lưng Chừng làm chi.
Giọng thầy N’Trang Long vẫn êm ái nhưng Kăply nghe như dùi xuyên qua tai. Nó muốn ngẩng đầu lên nhưng cổ nó đột ngột trở nên yếu đuối như làm bằng cao su.
– K’Brêt không cố ý, thưa thầy. – Nguyên bênh bạn – Tại thằng Amara ăn nói mất dạy…
– Con mà cũng nói vậy sao, K’Brăk? – Thầy N’Trang Long nghiêm giọng – Hậu duệ của thủ lĩnh Ánh Sáng mà cũng nghĩ rằng nhiệm vụ của chiến binh giữ đền là đối phó với những kẻ ăn nói mất dạy sao?
Thầy khẽ nhún vai:
– Hơn nữa, tụi con phải biết năng lượng pháp thuật của tụi con hiện nay đang ở mức nào chớ. Dĩ nhiên những đại phù thủy có trình độ cao, như thầy Akô Nô chẳng hạn, vẫn có thể tự làm biến mất năng lượng khi cần, chớ tụi con thì còn lâu.
Hèn gì thầy Akô Nô trình độ siêu đẳng như vậy mà ổng vẫn đánh lộn thoải mái với học trò! Kăply gật gù nhủ bụng và vểnh tai nghe tiếp:
– Cho nên ta cần phải nghiêm khắc nói với hai đứa con rằng: từ giờ phút này trở đi, tụi con không được vung tay múa chân với bất cứ đứa bạn nào trong trường, nhớ chưa?
– Dạ nhớ. – Nguyên và Kăply rập ràng đáp.
Bây giờ thì Kăply đã có thể ngước mặt lên và điều đầu tiên nó nhìn thấy là ánh mắt ấm áp của thầy hiệu trưởng. Thầy trở lại giọng vui vẻ:
– Hôm nay ta muốn gặp tụi con thiệt ra cũng không phải vì những chuyện nhí nhố đó đâu.
– Chắc là thầy muốn giao nhiệm vụ cho tụi con? – Nguyên vọt miệng.
– Con nói đúng chóc rồi đó, K’Brăk. – Thầy N’Trang Long tươi cười, và thầy bày tỏ sự hài lòng của mình bằng cách vừa nói vừa nhịp tay lên bàn theo thói quen – Nói thiệt thì trình độ của tụi con hiện nay vẫn chưa đương đầu nổi với trùm Bastu đâu. Nhưng có cái hay là trình độ chiến đấu thì chưa bằng nhưng trình độ bỏ chạy thì có thừa. Tụi con lại có hai hạt táo hộ mạng nên ta cũng rất yên tâm.
Nguyên và Kăply dán mắt vào chòm râu quai nón của thầy như dán vào cái rađiô đang phát tin dự báo thời tiết.
– Sắp tới, vợ chồng K’Rahlan – Ka Ming và Ka Lên trở về, tụi con sẽ có thêm sự che chở đáng tin cậy. Hừm, vì vậy bắt đầu từ hôm nay…
Nguyên và Kăply như ngừng thở khi biết thầy sắp nói tới chỗ quan trọng. Nhưng thầy N’Trang Long không nói ngay mà xoáy mắt vào mặt hai đứa trẻ, hạ giọng hỏi:
– Chắc tụi con đã nghe nói tới…
– Dạ, có nghe ạ. – Nguyên láu táu – Có phải thầy muốn nói tới báu vật gì gì đó ở lâu đài K’Rahlan không hả thầy?
– Chà, thằng nhỏ này. – Thầy N’Trang Long thốt lên khoái trá – Ta nghĩ ta đang định nói tới điều bí mật mà con vừa nói đó, K’Brăk à.
Nguyên liếm đôi môi khô rang:
– Thầy có biết báu vật đó là thứ gì không hả thầy?
– Ta không biết. Vì vậy mà tụi con phải đi tìm.
Hình ảnh ông K’Tul với những hành tung bí mật lập tức hiện ra trong óc Kăply và ý nghĩ phải quay trở lại cái tiệm Những Dấu Hỏi quỉ quái để thăm dò manh mối khiến nó muốn run lên.
– Vậy nha, tụi con!
Thầy N’Trang Long vui vẻ cất tiếng, không cho hai đứa học trò nghĩ ngợi thêm. Bao giờ tiễn khách trông thầy cũng hớn hở gấp bội lần đón khách, Nguyên và Kăply quá quen thuộc với điều đó nên tụi nó cũng chẳng buồn nấn ná, mặc dù cả đống thắc mắc còn chèn cứng trong đầu.
Nguyên và Kăply đụng đầu thám tử Eakar ngay tại ngã tư Brabun – Chifichoreo. Ông đứng nhấp nhổm trước cửa tiệm Cái Cốc Vàng của lão Bebet, gậy phép kẹp vô nách, dáng điệu có vẻ như chờ đợi hai đứa trẻ từ lâu.
– Ê, bọn ngươi theo ta vô đây làm vài cốc bia chơi!
Nguyên và Kăply vừa trờ tới, Eakar lật đật đưa tay ngoắt, miệng tía lia.
Nguyên ngước mắt nhìn lên, thấy trời đã ngả chiều, ở phương Đông lác đác vài vì sao mọc sớm, bụng đâm hoảng, không ngờ tụi nó ở trong văn phòng hiệu trưởng lâu như vậy.
– Cảm ơn ông, ông Eakar! – Nguyên lắc đầu quầy quậy – Nhưng tụi tôi phải về nhà rồi.
Thám tử Eakar bước ra khỏi mái hiên, đến sát bên bọn trẻ. Ông quét chòm râu dê ra phía trước thay cho cái bắt tay:
– Hé hé, vậy thì chúng ta nói chuyện vài câu chơi.
Không cần biết Nguyên và Kăply có đồng ý hay không, Eakar thản nhiên sánh vai cùng bọn trẻ, vừa đi vừa tò mò hỏi:
– Bọn ngươi vừa ở chỗ lão N’Trang Long ra phải không?
– Vâng. – Nguyên gật đầu, cảm thấy không cần phải giấu giếm.
– Thế lão gặp bọn ngươi để làm gì thế?
Kăply cười khảy:
– Tọc mạch là thói xấu đó, ông Eakar.
Nhà thám tử nhăn nhó, cằm nhô ra, bộ mặt trông như vừa bị Kăply vót nhọn:
– Sao nhóc ngươi khoái dạy đời thế, K’Brêt?
Mặt Kăply sa sầm:
– Tôi đâu có khoái dạy đời nhưng tại ông cứ khoái chõ mũi vô chuyện thiên hạ.
– Chẳng có chuyện gì đặc biệt đâu, ông Eakar. – Nguyên nói như xả van, cố xì bớt bầu không khí căng thẳng – Tụi tôi đánh nhau trong lớp nên bị giải lên văn phòng hiệu trưởng thôi.
Rõ ràng thám tử Eakar không tin lời Nguyên mảy may. Ông nhìn thằng oắt qua khóe mắt:
– Chỉ đơn giản thế thôi à?
– Đơn giản thế thôi.
Eakar nhếch mép:
– Ta không tin.
– Tin hay không là chuyện của ông. – Kăply gầm gừ – Tụi tôi đâu có cần phải làm mọi cách để ông tin.
Eakar thình lình hỏi:
– Thế bọn ngươi có gặp giáo sư Akô Nô ở chỗ lão N’Trang Long không?
– Có. – Kăply máy móc đáp, cầu cho nhà thám tử biến lẹ cho rồi.
– Có à? – Chòm râu Eakar vểnh lên – Giáo sư Akô Nô làm gì ở đó?
– Tụi tôi không biết. – Nguyên đáp nhanh, sợ Kăply lơ đễnh phun ra những thông tin bất lợi – Mà thiệt ra tụi tôi cũng không cần biết. Hổng lẽ ông cho rằng một giáo sư làm việc với hiệu trưởng là chuyện bất bình thường sao?
Khuôn mặt nhà thám tử đột nhiên rung động:
– Trong trường hợp này thì đúng là bất bình thường đấy, nhóc con à.
Cả Nguyên lẫn Kăply ngoảnh phắt sang Eakar, bốn con mắt bắn ra những tia nhìn dò hỏi:
– Ông nói vậy là sao, ông Eakar?
Nhà thám tử chép miệng, vẻ đắn đo:
– Bọn ngươi chắc có nghe nói đến tiếng thét cất lên hằng đêm trong trường Đămri thời gian gần đây chớ?
Hai đứa trẻ nín thở:
– Có. Mà sao?
Sau khi nhìn quanh một vòng như sợ có người nghe lỏm, Eakar quay sang Nguyên và Kăply, nặng nề nói:
– Tiếng thét của giáo sư Akô Nô đó.
Tiết lộ của Eakar khiến Nguyên và Kăply lặng người đi. Thoạt đầu Kăply tính hét lên phản đối nhưng chợt nhớ đến những gì nhìn thấy trong văn phòng hiệu trưởng lúc nãy, tay chân nó bỗng xụi lơ như không còn chút hơi nào.
– Vô lý! – Kăply lẩm bẩm, cố chống lại những nghi ngờ trong đầu mình – Thầy Akô Nô không có lý do gì để thét om sòm như thế.
– Tại bọn ngươi không biết đó thôi. – Giọng Eakar đều đều – Theo ta biết, lão N’Trang Long đã bắt nhốt giáo sư Akô Nô.
– Ông đừng có đoán mò, ông Eakar. – Nguyên hừ mũi – Sáng nay, tụi tôi thấy thầy Akô Nô vẫn giảng dạy bình thường ở lớp Cao cấp 1. Hơn nữa, như tôi đã nói với ông, hồi chiều chính mắt tôi nhìn thấy thầy Akô Nô ngồi trong văn phòng hiệu trưởng.
– Những gì bọn ngươi nhìn thấy chẳng có ý nghĩa gì hết. – Nhà thám tử nhếch mép – Trên đời này có cả tỉ người có thể hóa ra giáo sư Akô Nô.
Lần này thì Nguyên làm thinh. Nó nhận ra Eakar có lý và vì vậy mà nó cảm thấy hoang mang cùng cực. Nó không rõ người mà nó và Kăply nhìn thấy là thầy Akô Nô thật hay thầy Akô Nô giả. Nếu đó là thầy Akô Nô giả mạo thì thật là đáng sợ. Nhưng nếu là thầy Akô Nô thật thì nó không hiểu nổi tại sao thầy N’Trang Long lại làm thế? Lúc nãy, nó trông thấy rõ ràng thầy và thầy Akô Nô đang bàn bạc với nhau để chống lại một lão già hắc ám nào đó, và trong khi cả hai đang trò chuyện ăn ý, đột nhiên thầy lén lút hạ thuốc mê vào nước uống. Thầy làm thế để làm gì mới được chớ? Hổng lẽ thầy ngán ngại tài phép của thầy Akô Nô, sợ rằng với trình độ cao cường của mình sớm muộn gì thầy Akô Nô cũng ngồi vào chiếc ghế hiệu trưởng của thầy? Càng nghĩ, Nguyên càng cảm thấy một nỗi đau khổ không tên dâng lên trong lòng mình, càng tồi tệ hơn khi nó cố tránh mọi suy nghĩ đen tối về thầy N’Trang Long thì tâm trí nó lại không ngừng hướng tới điều đó.
Suốt từ lúc đó cho tới khi lâu đài K’Rahlan hiện ra trong tầm mắt, Nguyên không nói thêm với thám tử Eakar câu nào nữa, thậm chí khi nhà thám tử chia tay, nó cũng hầu như không hay biết. Phần lớn thời gian, nó và Kăply cúi đầu lê bước và nếu tụi nó có mấp máy môi cũng chỉ để tự lảm nhảm với chính mình.
Tâm trạng nặng nề, Nguyên và Kăply chẳng thấy hân hoan chút nào khi ông K’Tul và bà Êmô không một lời trách móc về chuyện tụi nó về trễ, điều mà lúc bình thường chắc tụi nó đã chắp tay rối rít cảm ơn số phận.
Trưa không ăn nhưng tụi nó cũng không thấy đói. Trong bữa ăn tối, cả hai gằm đầu vào chén, cố lùa thức ăn vô miệng cho nhanh để chuồn về phòng.
K’Tub đá vào chân Kăply, thì thào:
– Bộ bữa nay tụi anh bị phạt thê thảm sao mà trông như gà rù vậy?
Kăply cố hạ giọng thật thấp:
– Lát ghé phòng tao…
Tiếng ông K’Tul cất lên cắt ngang câu nói của Kăply:
– Tụi con chắc chưa đọc tờ Tin nhanh N, S & D số ra ngày hôm nay phải không, K’Brăk, K’Brêt?
– Dạ chưa ạ. – Nguyên thờ ơ đáp, vẫn chưa thoát nỗi ám ảnh về những gì thám tử Eakar vừa nói với tụi nó.
Ông K’Tul
e hèm
một tiếng, và nói bằng giọng hớn hở của người vừa đào được kho báu ngay dưới chỗ ngồi:
– Nếu vậy thì để ta tóm gọn cho tụi con nghe. Toàn là tin tức phấn khởi không hà.
Ông rung rung hai sợi ria mép, như thể chỉnh ăng-ten trước khi phát sóng:
– Các phóng viên tài ba của Ama Đliê vừa phát hiện lão N’Trang Long tìm cách mua chuộc các phụ huynh có con em mất tích để bọn họ không làm ầm lên về sự cố động trời đó. Còn về tiếng thét bí ẩn trong trường Đămri, thám tử Eakar tuyên bố đã khám phá được nguyên nhân, thậm chí ông ta còn khẳng định ông ta biết rõ đó là tiếng thét của ai…
Kăply chớp mắt, không nghĩ Eakar xì bí mật này ra ngoài:
– Của ai hở bố?
– À, cái đó thì Eakar không tiết lộ. Nhưng ông ta cho biết trong một, hai ngày nữa, ông ta sẽ phơi bày toàn bộ sự thật của vụ này khi có được chứng cớ cụ thể.
Ông K’Tul gục gặc đầu, tay vuốt vuốt chóp mũi:
– Theo ta, Eakar là một thám tử lão luyện và có trách nhiệm.
Giọng ông K’Tul khi nói câu này nghe giống như giọng của Cục trưởng Cục an ninh, nhưng Nguyên và Kăply không cảm thấy buồn cười chút nào. Bây giờ thì tụi nó hiểu tại sao bữa nay ông K’Tul lại dễ chịu một cách đặc biệt như vậy.
– Thế tờ Lang Biang hằng ngày có bình luận gì về những chuyện này không hở bố? – Kăply thắc mắc.
Ông K’Tul nhăn mặt như thể Kăply vừa nhắc tới một bệnh dịch:
– Ta không quan tâm đến thông tin của thằng cha Kan Blao. Đã hai hôm nay ta không đặt mua tờ báo cà chớn đó nữa!
Ông cười khảy, mặt phồng lên vì sung sướng, như thể tin rằng quyết định đó sẽ góp phần làm tờ Lang Biang hằng ngày sập tiệm ngay ngày mai.
Cho tới khi chui vào phòng và ngồi khoanh chân trên giường rồi, Nguyên vẫn không quên gương mặt khoái trá một cách hiểm độc của ông K’Tul lúc ở ngoài bàn ăn.
Tất nhiên nó tin rằng thầy N’Trang Long nếu không đích thân thì chắc chắn cũng đã cử người đi tiếp xúc với gia đình của Kan Tô, Tam, Bolobala và Mua. Nó nhớ lại lần Bolobala đi học không về, lão Bolorađam đã vô trường làm om sòm như thế nào. Chỉ một đứa bị mất tích mà trường Đămri bữa đó đã rung rinh như muốn sập, đằng này cả bốn học sinh biến mất cùng một lúc nhưng chẳng có cuộc đại náo nào xảy ra, sự kiện lạ lùng đó chỉ có thể do sự dàn xếp của thầy N’Trang Long.
– Chắc chắn là như thế rồi. – Tự dưng Nguyên buột miệng theo ý nghĩ.
Kăply lỏ mắt nhìn bạn:
– Mày nói gì cơ?
– Tao nghĩ thầy N’Trang Long đã đến gặp ba mẹ của bốn đứa kia.
KTub há hốc miệng, nó và Êmê theo Nguyên và Kăply vô phòng ngay sau khi rời khỏi bàn ăn:
– Anh bắt đầu tưng tửng giống ba em hồi nào vậy, anh K’Brăk? Hổng lẽ đến anh mà cũng tin lão Ama Đliê?
– Nói cho công bằng, tin tức của tờ Tin nhanh N, S & D xưa nay thường chính xác về mặt sự kiện, K’Tub à. – Nguyên đặt tay lên vai thằng nhóc, như muốn bảo nó chớ có nổi khùng trước khi mình kịp nói hết – Cái tồi tệ của Ama Đliê là từ những sự kiện có thật, hắn luôn suy diễn theo hướng bất lợi cho thầy N’Trang Long.
K’Tub thở ra một hơi khoan khoái, nhớ là nó cũng từng nhận xét về Ama Đliê như vậy:
– Ý anh muốn nói thầy N’Trang Long có gặp gỡ ba mẹ tụi thằng Tam nhưng không hề mua chuộc?
– Đúng là như vậy đó, K’Tub. – Nguyên vui vẻ nhìn thằng oắt – Theo anh, có lẽ thầy cam kết với các phụ huynh là những đứa con của họ sẽ trở về sau bảy ngày nữa. Thậm chí có thể thầy không ngần ngại gì mà không tiết lộ sự trở về sắp tới của ba thằng Tam.
– Ổng đã về lâu rồi mà, anh K’Brăk. – Êmê ngạc nhiên.
– Chưa đâu. Ba thằng Tam và các nạn nhân khác của sứ giả Basil hiện nay vẫn còn ở dọc đường. Em quên là chúng ta đi và về trong thời gian nén sao, Êmê. Những gì với chúng ta và thầy Akô Nô đã là quá khứ thì với bọn họ, mọi chuyện vẫn đang diễn ra.
– Hay lắm. – Êmê thỏa mãn gục gặc chiếc mũi hếch – Uy tín của thầy N’Trang Long sau vụ Bolobala mất tích lần trước chắc chắn đã tạo được sự tin cậy nơi ba mẹ của mấy đứa bạn mình.
– Thế còn tiếng thét trong ngọn tháp? Anh có đoán ra đó là chuyện quỉ quái gì không? – K’Tub nôn nóng chuyển đề tài và trông vẻ mặt háo hức của nó có vẻ đây mới thực là chuyện đáng quan tâm.
Nguyên và Kăply bất giác đưa mắt nhìn nhau, như ngầm hội ý với nhau là nên nói như thế nào để K’Tub và Êmê đừng nhảy dựng lên. Trong khi Nguyên đang loay hoay sắp xếp ý nghĩ, vất vả còn hơn chơi trò ghép hình, Suku và Păng Ting đã xộc vào phòng như gió lốc.
Sự xuất hiện của hai đứa mới đến khiến bọn trẻ lâu đài K’Rahlan lập tức thuỗn mặt ra. Xưa nay, Suku và Păng Ting chưa bao giờ đến chơi với tụi nó vào lúc tối mịt như thế này.
Không đợi đứa nào trong bốn đứa có mặt trong phòng kịp hỏi, Suku đã hổn hển thông báo ngay:
– Kỳ quái thiệt đó. Làm sao mà tin được người bị bắt nhốt trong ngọn tháp ở trường Đămri và gào thét đêm đêm chính là thầy Akô Nô.
Trong khi K’Tub và Êmê có vẻ muốn khuỵu chân xuống thì Kăply nhanh nhẩu buột miệng:
– Em vừa gặp thám tử Eakar phải không, Suku?
Suku đáp trả bằng một câu hỏi lại, đôi mắt sáng của nó lóe lên như hai vì sao:
– Ủa, tụi anh cũng gặp ổng rồi sao?
– Gặp rồi. – Nguyên thở dài.
Sau phút bàng hoàng, K’Tub ré lên như mất trí:
– Không! Thầy N’Trang Long không đời nào hành động như thế! Thám tử Eakar là một gã láo toét!
– Còn tệ hơn là láo toét. – Êmê thều thào cất tiếng, hoàn toàn thất bại trong việc đừng để cho giọng nói của mình biến thành rên rỉ – Đó là một gã hoàn toàn không có đầu óc. Rõ ràng hai ngày nay thầy Akô Nô vẫn dạy học bình thường…
Păng Ting vò tung mớ tóc kiểu cọ, không quan tâm đến việc đang làm hỏng công trình ưa thích của mình:
– Em cũng không tin lời ổng một chút xíu nào hết, chị Êmê à. Thầy N’Trang Long không làm như thế. Và thầy Akô Nô cũng không làm điều gì để bị đối xử như thế. Hừ, nếu em là một aslang, khi nãy em đã nhảy vô cắn cổ Eakar rồi.
K’Tub vằn mắt lên nhìn Suku, khiến thằng này phải lùi tuốt ra xa, sợ trong một phút hóa rồ K’Tub nhìn lộn nó thành thám tử Eakar:
– Tao rất hối hận vì trước đây vẫn coi mày là một
nhà thông thái
, Suku à. Thiệt là buồn cười khi ngay cả mày mà cũng hốt lên trước những lời nhăng cuội của gã Eakar.
– Hồi chiều tụi anh gặp thầy Akô Nô trong văn phòng hiệu trưởng. – Nguyên đột ngột nói, cố lấy giọng khoan thai, bụng hồi hộp hết sức mặc dù nó tin rằng nó đã tìm ra được lời mở đầu tuyệt diệu.
Đúng như Nguyên dự liệu, cuộc tranh cãi và trình diễn cảm xúc của tụi bạn lập tức tắt ngóm khi nó lên tiếng. Phớt lờ những ánh mắt nóng bỏng đang dồn vào mình đến rát mặt, Nguyên thong thả tiếp, tay bấu chặt vào thành giường:
– Gần suốt buổi chiều, thầy N’Trang Long và thầy Akô Nô trò chuyện rất tâm đắc, hình như cả hai đang bàn cách chống lại một trợ thủ nào đó của trùm Bastu…
– Thấy chưa, Suku! – K’Tub quay phắt sang Suku, nói như quát vào mặt thằng này – Vậy mà gã Eakar bịp bợm dám bảo là thầy Akô Nô bị thầy N’Trang Long bắt nhốt.
Nguyên như không nghe thấy K’Tub. Nó nói như rặn từng tiếng, những ngón tay suýt xoi thủng thanh gỗ nó đang nắm:
– Nhưng câu chuyện đang nửa chừng thì thầy N’Trang Long lấy ra từ trong không khí… một ly xirô và… mời thầy Akô Nô uống.
Tụi bạn không hẹn mà cùng nín thở trước chi tiết Nguyên vừa xì ra, mặt đứa nào đứa nấy khẽ biến sắc. Dĩ nhiên tụi nó linh cảm ngay rằng việc thầy hiệu trưởng mời một giáo sư uống nước là chi tiết tự nhiên và tầm thường đến mức không ai đưa vào một câu chuyện đang căng thẳng như thế này nếu nó không có một ý nghĩa cực kỳ trọng đại.
– Lúc đó tụi anh thấy rõ thầy Akô Nô nhìn ly nước với vẻ cảnh giác…
K’Tub không nhịn nổi, sốt ruột vọt miệng:
– Nhưng rốt cuộc thầy Akô Nô có uống không?
– Thầy uống, K’Tub à. – Nguyên nhìn thằng oắt, gật đầu buồn bã.
Vẻ mặt khác lạ của Nguyên khiến K’Tub và Păng Ting cùng lúc kêu lên:
– Rồi sao nữa, anh K’Brăk?
Nguyên ngó lơ chỗ khác và đáp bằng giọng thấp đến mức dường như chỉ có mình nó nghe thấy:
– Vừa uống xong ly nước, thầy Akô Nô gục ngay xuống bàn, thiếp đi.
Nhưng dù Nguyên có thì thào hết mức, điều khủng khiếp đó vẫn lọt vào tai tụi bạn nó rõ mồn một như vọng qua một cái máy khuếch âm bự chảng.
Vẻ mặt K’Tub trông như thể nó vừa bị ai đó liệng một chiếc giày vào giữa mặt. Nó ngoác miệng ra tính nói gì đó nhưng rốt cuộc chỉ đủ sức hớp lấy hớp để không khí cho khỏi chết ngạt.
Păng Ting như người đang đi trong mơ, ánh mắt ngơ ngác đến tội. Êmê thì dùng hết sức để lúc lắc mái tóc vàng, làm cho nó xổ tung ra và bay qua bay lại, như thể làm vậy thì những gì Nguyên vừa kể sẽ văng ra khỏi đầu óc.
Trong bọn, chỉ Suku là không có dấu hiệu gì của người đột ngột bị rơi ra khỏi thực tại. Vầng trán thông minh của nó cau lại và như thường lệ, nó đưa mắt nhìn lên một điểm nào đó trên trần nhà.
– Em không tin những gì anh vừa kể à, Suku? – Nguyên xoay người lại, thõng chân xuống khỏi giường để có thể ở vào tư thế đối diện với thằng oắt, dè dặt cất tiếng.
Suku hạ ánh mắt xuống ngang mặt Nguyên, trầm ngâm nói:
– Em tin những gì anh nói là sự thật. Nhưng trong chuyện này có nhiều điểm rất khó hiểu, anh K’Brăk.
Nguyên nói ngay:
– Chẳng hạn tại sao thầy Akô Nô đã bị bắt nhốt mà hằng ngày vẫn có mặt ở lớp Cao cấp 1?
– Điều đó thì có thể giải thích được. – Suku nhún vai – Nếu thầy N’Trang Long thực sự có hành động ám muội, thầy thừa sức biến một ai đó thành thầy Akô Nô để che mắt mọi người.
– Thế theo em…
Không đợi Nguyên hỏi hết câu, Suku nói ngay, ánh mắt nó lướt qua những gương mặt của bọn Êmê, Păng Ting, K’Tub lúc này đã dần dần trấn tĩnh và đang thô lố mắt ra nhìn nó:
– Theo em, Akô Nô là vị giáo sư tài ba nhất ở trường Đămri mà em được biết. Rất có thể là tài ba nhất từ trước đến nay. Bản lĩnh và trình độ pháp thuật của thầy có lẽ không kém thầy N’Trang Long…
– Hoàn toàn chính xác. – Păng Ting sốt sắng chen ngang – Biến một học sinh thành mặt trăng, điều đó ngay cả thầy N’Trang Long cũng chưa chắc làm được.
Mặc kệ Păng Ting phá đám, Suku vẫn tiếp tục trình bày suy nghĩ của mình:
– Do đó, giả như thầy N’Trang Long có muốn hãm hại thầy Akô Nô, điều đó không dễ thực hiện chút nào.
– Thầy N’Trang Long không bao giờ hại ai! – K’Tub rống lên, có vẻ bắt đầu khùng khùng trở lại.
– Bình tĩnh đi, K’Tub. – Nguyên nhăn nhó – Đây là Suku chỉ ví dụ thôi.
– Thầy Akô Nô cũng không dễ rơi vào bẫy của thầy N’Trang Long chỉ bằng một ly nước. Hơn nữa, như anh K’Brăk nói, khi đó thầy đã đề cao cảnh giác.
– Đúng vậy. – Nguyên phụ họa.
– Nhưng điều quan trọng nhất nằm ở chỗ thầy N’Trang Long và thầy Akô Nô có vẻ như cùng một phe. Cả hai đều chống lại sự bành trướng thế lực của phe Hắc Ám và tìm mọi cách giúp đỡ anh và anh K’Brêt nhanh chóng trở thành chiến binh giữ đền…
Giọng Suku cất lên đều đều như phát ra từ một cuộn băng thu sẵn và trông vẻ mặt thì tụi bạn có vẻ phục lăn trước những phân tích chặt chẽ của nó. Cuối cùng, thằng oắt kết luận:
– Do đó, thầy N’Trang Long không có lý do gì để hãm hại thầy Akô Nô hết.
Nguyên dứt mạnh một sợi tóc, ngập ngừng:
– Nhưng trên thực tế thì tụi anh thấy đúng là thầy N’Trang Long đã làm như vậy.
– Anh K’Brăk. – Suku lắc đầu – Nếu quả thực thầy N’Trang Long cố tình mưu hại thầy Akô Nô thì thầy cũng đâu có khùng đến mức làm chuyện đó ngay trước mắt anh và anh K’Brêt.
Lý lẽ của Suku chắc nụi như một bức tường hai lớp. Nguyên buộc phải húc đầu qua chỗ khác:
– Thế người uống ly xirô đó không phải là thầy Akô Nô à?
– Cái đó thì em chưa thể kết luận được. – Suku ngọ nguậy đầu để những lọn tóc trượt qua một bên – Nhưng nếu thầy N’Trang Long thực sự đang nhốt một ai đó trong tháp thì người đó chắc chắn không phải là thầy Akô Nô.
Chưa bao giờ Kăply thấy đầu mình giống cục gạch đến thế. Câu chuyện xoay quanh nghi vấn về tiếng thét trong tháp khiến đầu nó quay mòng mòng, mặc dù nãy giờ nó chỉ há hốc miệng ra nghe. Vì vậy khi nghe Êmê hiến kế:
– Tốt nhất là sáng mai chúng ta tìm cách tiếp xúc với thầy Akô Nô để dò xét xem thầy là người thật hay là kẻ giả mạo. Sau đó mới có thể suy đoán tiếp được.
Kăply tán thành ngay:
– Êmê nói đúng đó. Bây giờ cố nghĩ ngợi chỉ tổ nhức đầu thêm.
Kăply bô bô như thể con người ta sống trên đời không có mục đích nào cao đẹp hơn là để cho đầu óc quanh năm nghỉ ngơi và nó vô cùng sung sướng khi thấy Suku và Păng Ting đáp lại câu nói của nó bằng cách gật gù và vội vã quay lưng bước ra cửa, như thể tụi nó chờ đợi câu nói này từ lâu.