Q4 - Chương 24: Nhị Tiên
-
Chuyện Xứ Lang Biang
- Nguyễn Nhật Ánh
- 4938 chữ
- 2020-05-09 04:13:58
Số từ: 4925
Quyển 4: Báu vật ở lâu đàu K'rahlan
Nguồn: NXB Trẻ
Như từ dưới đất trồi lên (mà đúng là từ dưới đất trồi lên thiệt), Cục trưởng Cục an ninh Ama Moto với một đám phù thủy rồng rắn phía sau đột ngột hiện ra bên cạnh bọn trẻ và câu đầu tiên phát ra từ miệng ông là lời kêu gọi giết người.
Dĩ nhiên, Păng Ting là người phản ứng nhanh nhất. Nó hừ mũi một cái rồi bĩu môi về phía ông Cục trưởng như thể làm vậy thì mới bày tỏ hết sự căm ghét của nó:
– Ông kiểm tra lại cái đầu của ông đi, ông Cục trưởng. Coi thử nó có bình thường không.
Có thể thấy câu nói không thèm nể nang gì hết của Păng Ting làm chiếc áo chùng màu lam của ông Ama Moto bay phần phật. Ông quắc mắt nhìn cô bé, những thớ thịt trên má giật đùng đùng.
– Ngươi thì biết cóc gì, đồ oắt con!
Păng Ting bĩu môi dài hơn:
– So với ông có thể tôi không biết nhiều thứ. Nhưng ít ra tôi biết hơn ông một điều: Người tử tế không bao giờ chịu hy sinh giáo sư Akô Nô chỉ để diệt trừ lão Ôkô Na!
Sợ vuột mất cơ hội ngàn vàng, Ama Moto không muốn tốn thì giờ đôi co với cô bé. Ông quay ra sau, nói như quát vào mặt đám thuộc hạ:
– Mặc kệ con bé lắm mồm đó. Bọn ngươi xông hết lên đi!
Ama Moto là người đầu tiên chấp hành mệnh lệnh của chính mình. Ông xông về phía lão Ôkô Na, bộ mặt khó đăm đăm phủ đầy sát khí. Đám phù thủy phía sau đồng loạt rút gậy phép cầm tay, nhanh nhẹn bám sát sau lưng vị chỉ huy.
Păng Ting cuống quít níu tay Nguyên:
– Anh K’Brăk! Chặn bọn họ lại đi!
Vừa thốt ra lời cầu cứu, Păng Ting biết ngay là nó đã làm một chuyện hết sức thừa thãi.
Ama Moto và đám phù thủy Cục an ninh vừa lao tới bỗng khựng ngay lại như va phải tường, rồi lùi dần, lùi dần về phía sau, một lát đã đứng ngay chóc ở vị trí cũ.
– Ai? – Cục trưởng Cục an ninh mặt xám như chàm, sợ hãi ré lên.
– Giáo sư Lãng Quên. – Từ trong không khí, một giọng nữ trả lời.
Ama Moto nhớn nhác nhìn quanh, cục hầu trên cổ chạy lên chạy xuống.
– Ta chưa hề nghe thấy cái tên này.
– Ta không trách ngươi về chuyện đó.
Ama Moto bắt đầu thấy nóng mặt. Ông gầm gừ:
– Làm gì ngươi trốn chui trốn nhủi thế. Có giỏi thì hiện thân ra đi.
Người bí mật không trả lời, hay không thèm trả lời. Chỉ có tiếng chế nhạo của Tứ bất tử vang lên sau đám lá:
– Ta không nghĩ ngươi lại ngốc đến thế, Ama Moto. Nếu một ai đó có thể chặn cái lũ ăn hại của ngươi lại mà ngươi vẫn không nhìn thấy người đó…
Ama Moto không để Tứ bất tử nói hết câu. Ông rên lên, cơ mặt một lần nữa co giật dữ dội:
– Đại phù thủy Păng Sur…
K’Tub quay sang Păng Ting, hân hoan nói:
– Thì ra bà của chị đã tới rồi.
– Ờ, – trái với vẻ hơn hớn của thằng oắt, Păng Ting xụ mặt – lần này bà chị không thông báo cho chị biết làm chị sợ hết hồn. Chậc, chị cũng không thể tin được bà của chị lại dạy ở trường Đămri.
Giáo sư Lãng Quên chắc chắn là Păng Sur rồi! Nguyên thầm nghĩ khi nhìn thấy đám mây bảy màu của thầy N’Trang Long đang từ từ cất mình lên như được một bàn tay vô hình nâng đỡ.
– Hừ, hai người đánh một có thắng cũng chẳng vẻ vang gì. – Balikem lại cất giọng khiêu khích, rõ ràng ả vô cùng lo lắng trước sự xuất hiện bất ngờ của Nhị tiên.
– Bộ ngươi đui hay sao mà hổng thấy bọn ta không hề muốn thắng lão già đó. – Thầy N’Trang Long nhúc nhích hàng ria sâu róm, quạu quọ nói.
– Nếu thế các ngài nhúng tay vào chuyện này làm gì?
Không ai trong Nhị tiên đáp lời Balikem. Mà có lẽ cũng không cần phải trả lời: ngay khoảnh khắc đó, ở phương Đông mặt trời đã bắt đầu ló dạng khỏi chân trời.
Trừ thầy N’Trang Long, tất cả mấy chục con người có mặt đều sững sờ tin chắc rằng lần đầu tiên trong đời họ được chứng kiến một hiện tượng kỳ dị như vậy.
Thoạt tiên những cây gậy bạc thình lình biến mất trên không, tiếp theo thân người của lão Ôkô Na đột ngột thấp xuống và bắt đầu biến dạng từng phút một. Trong khi đám người lớn há hốc miệng trước sự thay đổi bất ngờ này thì bọn Kăply đứa nào đứa nấy nắm chặt tay để hy vọng mình không ngã lăn ra.
Trước đây, tụi nó từng chứng kiến thuật biến hình của nhiều siêu phù thủy. Tụi nó từng nhìn thấy Buriăk hóa thành Balibia và ngược lại, thậm chí lúc ở thung lũng Plei Mo cả bọn đã nín thở quan sát con basilic từ từ biến thành mụ Basil, một hình ảnh đến bây giờ nghĩ lại tụi nó vẫn còn thấy rợn người.
Nhưng lão Ôkô Na biến thành thầy Akô Nô thì lại khác. Đơn giản vì đây không phải là phép biến hình mà là sự chuyển dịch từ tính cách này qua tính cách khác trong một con người, kéo theo sự biến đổi bề ngoài, một hiện tượng có lẽ là độc nhất vô nhị trong lịch sử xứ Lang Biang.
Năm phút sau, trước vẻ mặt nghệt ra của mọi người, thầy Akô Nô đã đứng ngay chỗ lão Ôkô Na vừa đứng, hai bàn tay bé xíu của thầy không ngừng xoa xoa mái tóc trái đào.
– Ngươi là ai? – Balikem hoang mang hỏi.
Thầy Akô Nô nhe răng cười:
– Ta là Akô Nô, giáo viên lớp Cao cấp 1 trường Đămri.
– Bữa nay cái trường thổ tả đó bị động đất hay sao mà giáo viên kéo hết ra đây thế? – Balikem nhăn nhó, mắt nhìn chằm chằm chiếc hộp kim loại trên tay thầy Akô Nô – Thế còn chủ nhân núi Lưng Chừng đâu?
– Ta chính là chủ nhân núi Lưng Chừng.
– Nói dối! Theo ta biết chủ nhân núi Lưng Chừng xưa nay chỉ có một người…
– Balikem ơi là Balikem! Hóa ra ngươi đần độn không thua gì lão Ama Moto. – Lại tiếng Tứ bất tử than vãn trong gió, giọng đầy nhạo báng – Khi nãy Đại tiên ông Mackeno bảo ngươi là đồ đui theo ta có lẽ không có từ nào chính xác hơn. Hổng lẽ ngươi dốt đến mức sau khi chứng kiến tất tần tật mọi chuyện lại không nhận ra chủ nhân núi Lưng Chừng có hai thân phận sao?
Khuôn mặt xinh đẹp của Balikem bỗng đỏ au, không rõ do lời chế giễu của Tứ bất tử hay do ánh nắng ban mai chiếu vào. Ả nhìn thầy Akô Nô, đột nhiên trở nên lung túng:
– Thế còn chiếc hộp… chiếc hộp…
Không buồn nhìn Balikem, thầy Akô Nô quay về phía thầy N’Trang Long, mặt lộ vẻ sượng sùng:
– Ông N’Trang Long, thiệt sự thì tôi không biết phải giải thích với ông như thế nào về trường hợp của lão Ôkô Na…
– Tôi không cần anh giải thích, anh Akô Nô. – Thầy hiệu trưởng mỉm cười và nói bằng giọng độ lượng như thể thầy tin chắc rằng nếu thầy Akô Nô không nói ra thì cả thế giới cũng đều biết cả rồi.
– Tối hôm qua, tôi đã không uống ly xirô đó. – Giọng thầy Akô Nô rầu rầu.
– Ờ, tôi cũng đoán vậy.
Thầy Akô Nô khụt khịt mũi, tiếp tục đeo vẻ mặt buồn phiền:
– Và trước khi chui vào cũi, tôi đã bí mật vô hiệu hóa những lá bùa được đem về từ đền thờ thần Kalăm.
– Thầy ơi. – Kăply như không chịu đựng nổi nữa, nó kêu lên bằng giọng đau khổ – Tại sao thầy lại làm thế hả thầy? Thầy cũng biết nếu lão Ôkô Na sổng ra thì tai họa khôn lường…
Thầy Akô Nô ngước mắt nhìn sang chỗ Kăply đứng, giọng đượm bâng khuâng:
– Ta có muốn thế đâu. Mà có lẽ không ai trên đời này muốn khống chế lão Ôkô Na bằng ta, vì lão chính là sản phẩm ngu ngốc của ta.
Tới đây, giọng thầy chùng xuống:
– Nhưng tối hôm qua ta không thể không làm theo yêu cầu của lão…
– Con không hiểu tại sao thầy có thể nhân nhượng một chuyện như thế…
Kăply lại ré lên bất bình nhưng thầy Akô Nô đã buồn bã cắt ngang lời nó:
– Đơn giản thôi, K’Brêt. Chẳng qua là ta đang mắc lão già chết tiệt đó một món nợ.
– Một món nợ? – Lần này thì không chỉ Kăply mà cả đống cái miệng cùng kêu lên, nhất là cái giọng thảng thốt của Păng Ting.
– Chắc bọn ngươi cũng còn nhớ trước đây ta đã hạ mình cầu xin lão hóa ra con basilic để hút nọc độc cho K’Brêt. Để đánh đổi lại, ta buộc phải hứa sẽ làm cho lão một chuyện khi nào lão yêu cầu. Hừ, bộ bọn ngươi tưởng lão già khả ố đó chịu cứu sống K’Brêt là do lão động lòng từ bi sao.
Vẻ mặt tức tối của Kăply như bị ai lấy giẻ chùi sạch. Quai hàm nó trễ xuống, cứng đờ đến mức muốn thốt một lời xin lỗi thầy Akô Nô nó cũng không sao nói ra được.
Thầy N’Trang Long đang khoái chí vì đã có thể xoắn được một lọn râu cằm, tươi cười lên tiếng:
– Tất cả những gì anh vừa kể, tôi đều đã nghĩ tới, anh Akô Nô. Và thiệt là ngu ngốc nếu như có ai đó phiền trách anh về chuyện tối hôm qua.
Khi nói câu này, vẻ mặt thầy N’Trang Long tỉnh queo, cũng không hề liếc mắt về phía bọn trẻ nhưng Kăply vẫn thấy nhột nhạt như có ai cù vào nách nó. Cũng may là thầy Akô Nô nói tiếp theo ngay:
– Cảm ơn ông về câu nói đó, ông N’Trang Long. Tôi cũng cảm ơn ông cả về chuyện ông và… và… – Chỗ này, thầy Akô Nô ngắc ngứ mất một lúc mới có thể nói tiếp được – và… cô ta đã đến kịp lúc, nếu không chắc đã xảy ra chuyện nghiêm trọng rồi.
Khi nhắc đến Păng Sur, gương mặt thầy Akô Nô trông rất kỳ cục, vẻ bẽn lẽn và xấu hổ in trên mặt một đứa bé mười tuổi càng khiến thầy nom buồn cười không thể tả.
Thầy nói, và lấm lét nhìn quanh, vừa mong vừa không mong Păng Sur lên tiếng.
Bọn Kăply cũng hồi hộp không kém gì thầy. Cả bọn nín thở nhìn nhau, rồi nhìn ra bốn phía, tai dỏng lên như những chiếc bẫy rình mồi.
Thầy N’Trang Long chừng như cũng hiểu tâm trạng của người đồng nghiệp. Mặc kệ thầy Akô Nô cảm ơn cảm iếc, thầy một mực làm thinh, vờ như không nghe thấy, cứ tỉnh bơ mân mê chòm râu cằm như thể trên đời không có chuyện gì đáng để làm nữa, tin rằng một khi thầy vừa điếc vừa câm đột ngột, Păng Sur không thể không trả lời.
– Anh không phải cảm ơn chúng tôi, anh Akô Nô. – Cuối cùng, mọi người thở phào khi nghe Păng Sur dịu dàng lên tiếng, giọng của cô vang lên từ một chỗ lơ lửng nào đó, nghe thật ôn nhu – Chỉ vì an nguy của xứ Lang Biang mà anh phải buộc lòng rời khỏi ngọn núi của mình. Riêng điều đó thôi đáng để chúng tôi biết ơn anh rồi. Nếu anh không cảnh báo về sự kích động của Ôkô Na khi cảm nhận được thần chú kim cương đang ở trong tay trùm Hắc Ám, có lẽ xứ này đã xảy ra nhiều chuyện đau lòng…
Thầy Akô Nô hoàn toàn không ngờ Păng Sur không hề trách móc gì thầy về chuyện đã lỡ tạo ra lão Ôkô Na hắc ám, lại dành cho thầy những lời lẽ vô cùng đẹp đẽ. Thầy xúc động quá, chỉ nấc lên được vài tiếng
Cô… cô…
rồi ngồi bệt xuống đất, bưng mặt khóc hu hu một cách ngon lành. Nhìn thầy nước mắt nước mũi tèm lem, bọn Kăply lần thứ hai đưa mắt nhìn nhau: trong khoảnh khắc đó đứa này đều thấy đứa kia đang thừa nhận qua ánh mắt của mình rằng thầy Akô Nô rõ ràng đang trên đường trở thành một đứa trẻ, nếu không muốn nói thầy đã là một đứa trẻ từ lâu.
Nhưng bọn trẻ không có thì giờ để khám phá về thầy Akô Nô lâu hơn. Một vệt gì đó giống như một cánh chim đen bay vụt qua bên cạnh thầy vẫn đang mê man tắm mình trong tiếng khóc.
Khi bóng đen lướt ra xa, mọi người sửng sốt nhận ra đó là ông K’Tul, lúc này đang ôm chặt chiếc hộp kim loại vừa đoạt được trong tay thầy Akô Nô.
Bị sự kinh ngạc chẹn ngang họng, chưa ai kịp mở miệng, một tràng cười sang sảng từ trong rừng đã cất lên:
– Ha ha ha… ha… ha… haaaaaa….
Từ sau những bụi cây, giáo chủ Ama Êban thúc cọp đi ra, thấp thoáng phía sau là mái tóc rối nùi của họa sĩ Yan Dran.
– Yan Dran và Êmô, bây giờ thì các ngươi không thể trách là ta đoạt lấy báu vật từ tay chiến binh giữ đền nữa chứ? – Ánh mắt đắc thắng của vị giáo chủ quét qua mặt hai người thuộc hạ.
Êmô ấp úng:
– Giáo sư Akô Nô là chiến binh giữ đền đời thứ nhất, thưa ngài.
– Chiến binh giữ đền đời thứ nhất thì chẳng liên quan gì ở đây. Ha… ha… ha…
Ama Êban lại buông ra một tràng cười dài. Lão phấn khích đến nỗi không nhớ ra Nhị tiên và chủ nhân núi Lưng Chừng người nào cũng có thể đoạt lại báu vật trên tay đám người của lão dễ như bỡn.
Thái độ của lão Ama Êban khiến Nguyên nổi nóng:
– Có liên quan gì hay không tốt nhất ông nên hỏi thẳng thầy Akô Nô.
Khi nói như vậy, Nguyên rõ ràng muốn đưa lão giáo chủ tham lam này vào thế bí. Nào ngờ phản ứng của thầy Akô Nô hoàn toàn ra ngoài tiên liệu của nó.
– Lão già cà chớn này nói đúng đó. – Thầy Akô Nô xua tay lia lịa – Chuyện tranh giành báu vật này chẳng liên quan gì đến ta.
Thầy đứng bật dậy:
– Ta phải quay về núi Lưng Chừng ngay đây. Chừng nào chưa giải quyết được lão Ôkô Na ta thề sẽ không bao giờ rời khỏi nơi ở của ta nữa.
Thầy Akô Nô nói giọng quả quyết, nhưng vẻ mặt của thầy dường như đang chống lại thầy. Nguyên có cảm tưởng khuôn mặt trẻ con của thầy trong một lúc bỗng trở nên khắc khổ và vẻ u buồn hằn lên những nếp nhăn vừa đột ngột hiện ra trên vầng trán khiến mặt thầy se lại như đau thương.
– Tôi thật lòng chúc anh thành công, anh Akô Nô.
Tiếng Đại phù thủy Păng Sur vang lên trong gió, ấm áp và dịu dàng. Ai cũng biết đó là lời chúc hết sức bình thường nhưng với thầy Akô Nô, chỉ cần một lời như vậy đủ giúp thầy lấy lại vẻ quả cảm vừa tuột khỏi trái tim thầy trước đó một phút.
– Cảm ơn cô, Păng Sur.
Thầy khẽ mấp máy môi, cố nặn ra một nụ cười, hai bàn tay lại lóng ngóng xoa lên mái tóc trái đào và khi câu nói vừa dứt, không ai thấy thầy đâu nữa. Chỗ thầy vừa đứng, lúc này chỉ có gió thổi qua làm rụng những chiếc lá vàng – những chiếc lá lả tả rơi xuống, một lát sau đã lấp đầy hai dấu chân bé xíu.
oOo
Có một điều gì đó như là sự xốn xang chạy quanh gương mặt mọi người sau khi thầy Akô Nô đột ngột bỏ đi và cái không khí trầm lắng đó làm ông Cục trưởng Cục an ninh cảm thấy khó chịu.
– K’Tul. – Ông hét lên – Ta thấy ngươi ôm chiếc hộp đó đã quá lâu rồi đấy!
– Lâu lắm ta mới nghe Ama Moto nói một câu chính xác. – Giáo chủ Ama Êban hừ mũi, châm chọc. Ông quay sang K’Tul, mắt rực lên – Ngươi làm tốt lắm, K’Tul. Đưa chiếc hộp đây cho ta!
Nhưng ông K’Tul làm như không nghe thấy vị giáo chủ của mình, hoặc nghe mà không hiểu. Ông vẫn đứng bất động tại chỗ, tay ôm khư khư chiếc hộp, nét mặt không biểu lộ một điều gì có vẻ như là ông sẽ đưa chiếc hộp đó cho người khác.
– Anh K’Tul… – Bà Êmô khẽ kêu lên.
– Dì Êmô. – Ông K’Tul thình lình mở miệng, ánh mắt ông quắc lên – Ama Êban không đủ tư cách lấy chiếc hộp này.
Câu nói bất ngờ của ông K’Tul lập tức dấy lên một cơn bão những tiếng
a
hay
á
gì đó trong đám đông. Lần thứ ba trong vòng một tiếng đồng hồ, bọn Kăply lại đưa mắt nhìn nhau, mặt đứa nào đứa nấy nghệt ra, có vẻ như tụi nó không tin được cái tai nào trong hai cái tai của mình. Vẻ mặt của các thành viên giáo phái Madagui như họa sĩ Yan Dran và bà Êmô thì hoàn toàn có thể nhầm với tờ giấy trắng, mỗi lúc một bợt ra như người đến từ vùng sốt rét.
Giáo chủ Ama Êban trông còn tệ hơn. Như bị một ngọn roi quất ngang lưng, râu tóc ông bay tung tóe, còn người thì lảo đảo như sắp rớt xuống đất.
Ông níu chặt lấy lưng con cọp vàng cho khỏi ngã, giận dữ và sững sờ đến mức chỉ biết lắp bắp:
– K’Tul! Ngươi… ngươi…
Ông K’Tul nhúc nhích bộ ria con kiến, lạnh lùng:
– Ama Êban, ngươi đừng mơ tưởng hão huyền nữa. – Khi nói tiếp, đôi mắt ông bỗng lấp loáng một cách đáng sợ – Chiếc hộp này từ lâu đã thuộc về ngài. Ta nghĩ ngươi nên biết thân biết phận mà quay về lâu đài Sêrôpôk đi thôi.
– Hắn làm phản rồi! – Giọng Tứ bất tử hét lên thất thanh trong rừng.
Cùng lúc, tiếng thằng K’Tub cũng ré lên, thảm thiết và phẫn nộ:
– Ba ơi!
Lẽ ra nó đã vọt thẳng lại chỗ ông K’Tul nếu không bị tụi bạn hè nhau giữ chặt.
– Bình tĩnh đi, K’Tub. – Nguyên cố trấn an thằng nhóc đang giãy giụa trong tay mình, khổ sở cảm thấy câu nói của mình thật là vô nghĩa.
– Ba ơi! – K’Tub lại gào lên đau đớn, mặt nó đã dàn dụa nước mắt.
Bộ mặt dài ngoằng của ông K’Tul thoáng rung động khi nghe tiếng gọi não nùng của đứa con. Có vẻ như ông cố không nhìn về phía thằng K’Tub để có thể giữ cho giọng nói giống như đang nhúng trong thùng nước đá:
– Rời bỏ kẻ yếu để về với kẻ mạnh không phải là làm phản, Tứ bất tử. Ta không ngu ngốc như ngươi. Ta không muốn giam hãm đời ta trong cái pháo đài hoang vắng đó.
– Xem kìa! – Tới lượt bà Ka Lên hãi hùng thét lên, ánh mắt nhìn chòng chọc xuống chân ông K’Tul – Ông ta không có bóng.
Lúc này mặt trời đã lên cao nên không chỉ bà Ka Lên mà tất cả những người có mặt đều nhanh chóng nhận ra hiện tượng dị thường đó nơi ông K’Tul.
Bà Êmô nói như rên:
– Trời đất! Tại sao anh lại không có bóng, anh K’Tul?
Thầy N’Trang Long không hề nói tiếng nào kể từ lúc ông K’Tul bất thần đoạt lấy chiếc hộp trên tay thầy Akô Nô. Nguyên ngạc nhiên thấy thầy cứ đứng lặng người tại chỗ, hết loay hoay nhìn trời lại chăm chú ngó xuống chân như thể có một mỏ vàng lộ thiên ở chỗ đó và nó lo lắng nhận thấy thái độ của thầy là thái độ không thể nhầm được của người không để chút xíu tâm trí nào vào những diễn biến gay cấn trước mắt.
Cho nên Nguyên vô cùng mừng rỡ khi thấy thầy đột nhiên lên tiếng:
– Những người mang họ K’ và Ama khi sinh ra đã thuộc về phe Ánh Sáng hoặc giáo phái Madagui. Nếu muốn gia nhập phe Hắc Ám, họ buộc phải bán linh hồn, nói chính xác là bán sự thiện lương cho trùm Hắc Ám. Và một khi đã đem linh hồn bán quách cho người khác thì họ làm gì còn có bóng nữa.
– Ái chà. – Giáo chủ Ama Êban thốt lên cay đắng, ông đập mạnh tay lên lưng cọp, theo cái kiểu người ta đập bàn khi tức giận – Hèn gì lâu nay hắn không dám về gặp ta. Hóa ra hắn sợ ta phát giác hắn đã bán linh hồn cho quỷ dữ.
Đối với Nguyên, một con người đáng nghi như ông K’Tul âm thầm hoạt động cho trùm Bastu không phải là chuyện bất ngờ đến mức phải trợn mắt lên. Nó chới với vì chuyện khác.
Trên cái nền rền rĩ những tiếng
ba ơi
ảo não của thằng K’Tub, cái giọng kinh ngạc của Nguyên vang lên lồng lộng:
– Thầy nói như vậy tức là Ama Đliê, Tổng biên tập của tờ Tin nhanh N, S & D cũng thuộc trường hợp này phải không thầy?
– Ta nhớ là ta hổng có nói gì liên quan đến thằng cha này. – Thầy N’Trang Long
e hèm
một tiếng và khi thầy tiếp tục, Nguyên có cảm giác thầy đang giấu một nụ cười ở chỗ nào đó đằng sau chòm râu rậm – Nhưng nếu như Ama Đliê đúng là không có bóng thì nói thiệt là ta hổng ngạc nhiên cái con khỉ gì hết.
– Tổng hộ pháp! Theo ông thì ngài đã sắp đến chưa? – Balikem bất thần lên tiếng, thoạt đầu mọi người không biết ả hỏi ai, đến khi nhìn thấy ả hướng mắt về phía ông K’Tul, ai nấy đều chưng hửng.
– Chà, hóa ra hắn giữ chức vụ to gớm. – Tiếng Tứ bất tử cười mát – Vậy mà trước nay mọi người cứ tưởng trùm Bastu chỉ có tả hữu hộ pháp thôi chớ.
– Ta nghĩ là ngài sẽ đến đây ngay bây giờ. – Ông K’Tul đáp lời Balikem bằng giọng nghiêm trang, không buồn để ý đến câu nói cạnh khóe của Tứ bất tử, cũng không thèm quan tâm đến những cặp mắt đang đổ dồn vào mình.
Nguyên nghiêng đầu vào tai Kăply nói nhỏ, cố không để K’Tub nghe thấy:
– Tao chưa thấy ai giảo quyệt bằng ông K’Tul. Rõ ràng hôm trước ổng cố tình làm ra vẻ không nhấc nổi pho tượng báo tử, thậm chí vào cái ngày bọn mình đụng độ với tên sứ giả thứ ba của trùm Bastu, ổng còn vờ trúng phải bùa ếm của Baltalon.
Kăply chớp mắt:
– Hôm đó chính bà Êmô cũng bị Baltalon ếm cho chết cứng.
– Chỉ có bà Êmô là thực sự bị ếm, còn ông K’Tul thì không. Hổng chừng bữa đó chính ổng lén lút ếm bà Êmô chứ chẳng phải Baltalon gì ráo.
– Ngài đã đến rồi!
Tiếng reo cùng lúc của Balikem và Buriăk như một nhát dao, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa Nguyên và Kăply. Hai đứa giật mình quét mắt trông ra, thấy thấp thoáng đằng xa ba bóng người đang quấn lấy nhau và đánh nhau dữ dội. Cả ba vừa đánh vừa lùi dần về phía mọi người đang đứng.
Trải qua bao sự cố, bây giờ nhìn thoáng qua cuộc chiến bọn trẻ đã nhận ra ngay thần chú Mã sát tinh của K’Rahlan và thần chú kim cương vương đạo của Ka Ming đang hiệp lực chống lại câu thần chú kim cương số 6 của trùm Hắc Ám.
Những cây gậy bạc nhào lộn vun vút trong không trung lăm le xuyên thủng tấm lưới màu ngân nhũ trong khi con ngựa trắng tung bốn vó xông vào tìm cách dẫm nát hoặc ít ra cũng cố đánh văng những cây gậy, nhưng nó cứ bị đánh bật ra, để sau đó lại hùng hổ lao vào như một con ngựa mất trí, tất cả những hình ảnh đó in lên nền trời xanh ngắt và bất động phía sau tạo nên một cảnh tượng cuồng loạn và hung hiểm không thể tả.
Bọn Kăply gần như ngưng thở và không đứa nào nhận ra tụi nó đã áp tay lên ngực.
Nguyên thở dài lẩm bẩm:
– Rốt cuộc thì trùm Bastu cũng đã quay lại.
– Ba mẹ anh cầm chân được hắn từ bữa đó đến nay là quá giỏi rồi. – Êmê quay chiếc mũi hếch sang phía Nguyên, nói như an ủi, tiếc là Suku đang đứng chen giữa nó và Nguyên nếu không chắc chắn nó đã nắm tay thằng này.
– Tao thấy chẳng có gì đáng lo hết, K’Brăk. – Kăply cố chứng tỏ đầu nó và cục gạch dù sao cũng không hoàn toàn giống nhau – Trùm Bastu quay lại đúng vào lúc Nhị tiên đang có mặt ở đây, coi như hắn tàn đời rồi.
– Anh K’Brêt. – Suku nhún vai – Đại tiên ông Mackeno là chiến binh giữ đền đời thứ hai, ngài không thể trực tiếp đối đầu với trùm Bastu.
Nếu thằng K’Tub không bị sốc một cú quá mạng, đang lả người trên tay Đam Pao, thế nào nó cũng bô bô xía vô cho bằng được. Không có K’Tub, Êmê phải nói thay cái điều mà chính cô nàng cũng nghĩ như vậy:
– Suku, chị nghĩ chỉ một mình Đại phù thủy Păng Sur thôi, trùm Bastu cũng đánh không lại.
Không rõ Păng Sur có nghe những gì bọn trẻ bàn tán về mình hay không mà từ trong không trung tiếng cô thình lình cất lên:
– Bọn ngươi dừng tay lại được rồi đó.
Dĩ nhiên bọn người đang hăng máu không nghe Păng Sur, nhất là giọng nói của cô nghe giống như một thứ âm nhạc hơn là một mệnh lệnh. Trùm Bastu, K’Rahlan và Ka Ming, ba người đứng ba góc điên cuồng niệm chú như thể nếu chưa phân thắng bại, họ sẽ xoắn vào nhau như thế suốt đời.
Chỉ đến khi Păng Sur làm một động tác gì đó chỉ có mình cô biết, tốc độ của Mã sát tinh, tấm lưới ngân nhũ và những cây gậy mới đột ngột chậm lại và một lát sau thì ngưng hẳn.
Biết không thể cưỡng lại sự can thiệp của Păng Sur, cả ba đành thu thần chú về, trong nháy mắt đã tách ra làm hai.
Trùm Bastu đứng cạnh bọn Balikem, tấm mạng che mặt phồng lên xẹp xuống gấp gáp như ở đằng sau có cả chục cái miệng đang thở.
Còn vợ chồng K’Rahlan đứng bên bọn trẻ, mặt mày người nào người nấy phờ phạc, đầu tóc rối tung khiến những ai giàu tưởng tượng có thể nghĩ tới những đám mây vừa bị gió đánh tơi ra.
Kăply nhìn Păng Ting, thán phục:
– Thì ra trình độ pháp thuật của bà em có thể khống chế thần chú vô địch của chủ nhân núi Lưng Chừng dễ như trở bàn tay.
– Anh K’Brêt. – Păng Ting chưa kịp hé môi, Suku đã giành đáp, để lần thứ hai trong vòng năm phút không cho Kăply chứng minh sự khác biệt giữa đầu nó và cục gạch – Thần chú kim cương của trùm Bastu không phải là thần chú hoàn chỉnh. Thiếu ba câu đầu, những câu sau không thể phát huy hết hiệu lực.
Câu nói của Suku khiến Kăply chợt nhớ lại cuộc đụng độ nảy lửa giữa lão Ôkô Na và Nhị tiên khi nãy và nó lấy làm tiếc là đã không nhớ tới chuyện đó sớm hơn.