• 136

Chương 10


Số từ: 1691
Dịch: Diệu Yên
Nguồn: bachngocsach.com
Đồng phục của trường cấp 3 Tinh Thành là: nam sinh mặc quần dài màu cafe, nữ sinh mặc váy juyp màu cafe, kết hợp với áo sơ mi trắng, cặp sách có màu xanh da trời. Còn phân lớp thì theo cách nói thuận miệng mà trang trọng:
Trung, Hiếu, Nhân, Ái, Tín, Nghĩa, Hòa, Bình, Lễ.

Ngoại trừ vài học sinh nữ tới học ở trường trung học Chương Hóa, còn lại toàn bộ học sinh lớp tôi ở Trung Thành đều đỗ thẳng, việc học chung một lớp là hoàn toàn bình thường, không có cảm giác bản thân đột nhiên lớn hơn gì cả. Huống hồ, thầy giáo chủ nhiệm của lớp
Trung
chúng tôi vẫn là thầy Lại, càng chẳng có gì mới mẻ cả.
Thẩm Giai Nghi, Hoàng Như Quân và Dương Trạch Vu đều chọn ban Xã hội nên vào học ở lớp Hòa.
Những người còn lại hầu hết đều chọn ban Tự nhiên nên được chia vào hai lớp Trung, Hiếu. Mặc dù là hai lớp khác nhau nhưng chỉ có cách nhau một bức tường, lại chung giáo viên dạy nên so với ngày trước chẳng khác nhau là mấy, vẫn nô đùa ầm ĩ.
Tôi và A Hòa học chung một lớp, bắt đầu một cuộc chiến tình yêu vô cùng thảm thiết trong suốt ba năm liền.
Nếu là bạn thì A Hòa là một thằng bạn tốt, nhưng nếu là tình địch thì đúng là một kẻ khó chơi.
Thực sự là tôi không muốn ghét A Hòa chút nào.
Nếu như bạn ghét tình địch của mình, thì ngoài việc ghét hắn ra, bạn và hắn chẳng thể có quan hệ gì khác được. Điều đó chỉ chứng minh là bạn không bằng hắn, không thể làm gì hơn là chỉ có thể ngấm ngầm khinh ghét hắn mà thôi.
Cho nên tôi và A Hòa vẫn duy trì tình bạn tốt đẹp, đối xử với nhau rất thành thật. Chẳng qua tại những lúc phân thắng bại trong tình trường, chúng tôi không bao giờ lỏng tay với nhau.
Thật sự là vô cùng khốc liệt!
------------------
Nhiều năm sau, A Hòa ngồi đối diện với tôi trong một tiệm trà gần Ủy ban huyện Chương Hóa, nghe tôi kể lại những chuyện trong quá khứ.

Kha Đằng, khi đó cậu đã thích Thẩm Giai Nghi rồi, tại sao lại còn thích cả Tiểu Hoa nữa?
A Hòa có vẻ như rất không đồng tình, hắn là một người theo đuổi chủ nghĩa tình yêu chung thủy.

Có gì đâu chứ. Một lúc thích hai cô gái có gì sai sao? Rất nhiều cô gái vừa thích Lưu Đức Hoa, lại vừa thích Trương Học Hữu mà.
Tôi thành thật trả lời, giọng nói tràn đầy vẻ thờ ơ.
Lảng tránh tình cảm mới là chuyện không bình thường.
Nếu như con người không thể tìm ra được hướng đi cho tâm hồn của mình thì tình cảm mới gọi là không trọn vẹn.
Thực sự nhận ra tình cảm rồi, chính là tình cảm duy nhất của bản thân thì sẽ nảy sinh chuyện gì tiếp theo? Thế mới có sự khác nhau giữa
sự trưởng thành lõi đời của người lớn

sự cố chấp bướng bỉnh của trẻ con
, đó chính là quan điểm của riêng tôi.

Làm gì có chuyện đó. Cậu là
người lớn
hay
trẻ con
?
A Hòa dở khóc dở cười với tôi.

Chuyện nó cứ xảy ra như thế thì tớ biết làm sao? Thích là thích thôi mà.
Tôi vừa đáp vừa nhìn cốc trà sữa mầm lúa mì đang sủi bọt.
Đúng thế, thích là thích thôi...
---------------------
Đúng là một thời trai trẻ với biết bao nhiêu bồng bột, nông nổi của tuổi thanh xuân.
Vừa tan học ở Tinh Thành là tôi và Hứa Bác Thuần lập tức đạp xe qua cầu Trung Hòa, tới trường Chương Hóa để tham dự vào
giờ tan trường
. Ngày nào cũng thế, rất đều đặn...
Trước cổng trường học có hai chiếc xe đạp.
Cả hai đứa đều lưng áo ướt đầm mồ hôi, mặc kệ vị giám thị trường Chương Hóa vẫn nhìn chằm chằm.

Bọn mình vừa vượt mấy đèn đỏ ấy nhỉ?


Hai thì phải? Có đúng không nhỉ?


Chà, cứ thế này chắc có ngày xảy ra tai nạn như chơi. Mà cậu khi nào mới từ bỏ Lý Tiểu Hoa đây?
Hứa Bác Thuần thở hổn hển, lại liên tục lắp bắp không ra câu.

Mãi mãi không buông.
Tôi cũng thở hồng hộc, bắp chân vẫn còn đang run rẩy.
Cậu chỉ cần để ý Lý Hiểu Thanh của cậu là được, quan tâm tới Lý Tiểu Hoa của mình làm gì.


Mình chán cảnh này lắm rồi, mệt chết đi được. Từ mai cậu đi một mình đi, mình bỏ cuộc đây.
Hứa Bác Thuần lắc đầu, tay cầm trên xe đạp vẫn còn run.

Yêu đương chính là chinh chiến, như thế nó mới máu. Tin mình đi, nhiệt huyết tình yêu rồi sẽ có lúc rất thịnh hành.
Tôi giơ ngón cái lên, vừa lúc nhìn thấy Lý Tiểu Hoa lẫn trong đám học sinh, bước ra khỏi cổng trường Chương Hóa.
Lý Tiểu Hoa nhìn tôi một cái giống như nhìn không khí, không có một chút biểu cảm gì.

...
Tôi chỉ biết nhìn theo Lý Tiểu Hoa mỗi lúc một đi xa hơn.
Cô ấy vốn coi tôi như kẻ không hề tồn tại, cứ như thế cúi đầu bước đi, ngay cả nói chuyện cũng không thèm.
Tôi đáng ghét như thế sao? Cô ấy thấy tôi đứng ở đây như thế rất ngu ngốc phải không? Nghĩ đến đây, tôi chỉ thấy trong lòng vô cùng sốt ruột.

Thật tình nên buông tay đi thôi.
Hứa Bác Thuần than thở, đá vào xe đạp của tôi.

Không. Nếu tớ cố gắng không ngừng thì có lúc cả tớ cũng phải sợ chính mình đó.
Tôi cắn răng đáp.
Dưới ánh hoàng hôn thành thị đầy cô đơn, chúng tôi đạp xe rời đi, nói chuyện một cách rời rạc.

Kha Đằng, có chuyện này mình nghe được từ người khác, nhưng mà cậu phải thật bình tĩnh nhé!
Hứa Bác Thuần đột nhiên dừng lại nói.

Cái gì mà phải bình tĩnh, nói thì nói nhanh lên.
Tôi cau mày.

Mấy ngày trước mình gặp Lý Hiểu Thanh, cô ấy nói Lý Tiểu Hoa đã đổi tên rồi.
Hắn nhìn tôi nói tiếp.

Đổi tên?
Sắc mặt tôi đột nhiên trắng bệch.

Đổi thành Lý Tư Nghi.

trong
tư sắc
,
Nghi
trong tên
Thẩm Giai Nghi
đó. Cẩn thận nha, đổi tên cũng chỉ là mới bắt đầu thôi.
Hứa Bác Thuần phất tay một cái sau đó đi vào ngõ nhà mình.
Tôi ngơ ngẩn đạp xe về nhà, mặc dù không tới nỗi quá kinh ngạc, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.
Cái tên
Lý Tiểu Hoa
vốn vô cùng dễ hiểu khiến tôi không ít lần mỉm cười. Sách giáo khoa, sách tham khảo lúc nào cũng có thể xuất hiện cái tên như thế
Tiểu Minh
,
Tiểu Hoa
,
Tiểu Mỹ
, điều đó làm Tiểu Hoa không vui lắm. Cô ấy còn không ít lần hờn trách tôi không được cười tên của cô ấy nên tôi cũng chỉ biết nhẫn nhịn xuống mà thôi.
Bây giờ Lý Tiểu Hoa đổi tên cũng là dễ hiểu, nhưng tôi vẫn cảm thấy có điều gì đó không hợp lý.

Bắt đầu là đổi tên, sau đó là biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời mình sao?

Tôi dừng lại ở giữa đường, liên tục hét to lên, cho tới khi giọng khàn cả đi mới quay về nhà.
Sau đó tôi đè nén lòng tự trọng xuống, viết một tấm thiệp, sau đó đau khổ nhờ vả đám con gái học ở Chương Hóa, vốn là bạn học cũ đã từng hãm hại chia rẽ chúng tôi khi trước, nhờ họ chuyển tới cho
Lý Tư Nghi
vốn luôn tảng lờ tôi. Kết quả mà tôi nhận được ngày hôm sau là, sau khi hờ hững xem xong tấm thiệp đó, cô ấy lập tức giận dữ xé tan nó trước mặt các cô bạn học.

Cậu ấy nói, từ giờ cậu đừng viết thư từ gì cho cậu ấy nữa.
Họ đã nói lại với tôi như thế.
Mấy ngày liên tiếp, tôi như kẻ mất hồn ở trường.
Nghĩ sao vậy, chẳng lẽ những ký ức trong quá khứ bị người ngoài hành tinh mang đi mất rồi sao, hay coi nó là giả tượng? Làm sao có thể quên đi hết những điều vui vẻ như thế?
Không còn hăng hái tới đứng trước cổng trường Chương Hóa nữa, tan học, tôi ở lại trong lớp đọc báo
Thiếu Niên vui vẻ
số mới nhất, hoặc cùng Hứa Bác Thuần và lũ bạn học sưu tầm hình của các cầu thủ NBA. Nhưng trong lòng tôi hoàn toàn trống rỗng. Hứa Bác Thuần cũng bị tâm trạng của tôi ảnh hưởng nên dần dần không còn tới trường Chương Hóa tìm gặp Lý Hiểu Thanh nữa.
Sau khi tan học, tôi và Hứa Bác Thuần tới sân sau nhà Hứa Chí Chương chơi bóng rổ. Hai chúng tôi chơi rất dở nên lúc nào cũng thay nhau phòng thủ (khi một trong hai đứa tôi có bóng thì những người khác đều không muốn can thiệp vào kiểu đánh ngớ ngẩn của chúng tôi), đánh tới kiệt sức, không thể suy nghĩ gì nữa thì mới chịu về nhà.
Tóm lại, tôi không thể tới trường Chương Hóa nữa, nơi mà tôi đã cố ngăn cản mình không tới để theo đuổi mối tình đơn phương ngu ngốc kia nữa.
Có lẽ ai cũng nghĩ, chẳng qua chỉ là đổi tên thôi mà, có cần nghiêm trọng thế không?
Nhưng điều đó làm bản thân tôi cảm thấy thực sự không thoải mái chút nào.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cô Gái Chúng Ta Cùng Theo Đuổi Năm Nào.