• 279

Chương 64


Số từ: 2582
Người dịch: Nguyễn Vĩnh Hằng
Nhà xuât bản: NXB Văn Học
"Tôi nghĩ đó là hiệu lệnh bắt đầu nhỉ." Thế là chúng tôi bắt đầu chuyến hành trình vào Địa ngục của mình. Tôi có vũ khí phòng thân là một mũi tên lửa, một chiếc áo cà sa quấn quanh thắt lưng, một bộ quần áo chống tuyết của người Viking, một bao kiếm rỗng, và tôi có người dẫn đường là một thợ rèn thế kỷ mười bốn. Tôi không thể được trang bị tốt hơn.
Chúng tôi đi qua một loạt cánh cổng, và chẳng mấy chốc đã đứng trước một dòng sông tôi có thể nhận ra qua những câu chuyện kể trước lúc đi ngủ của Marianne Engel. "Acheron."
Dòng sông thật khủng khiếp, với những tảng băng nhấp nhô giữa rác và những con ác quỷ hình thù quái dị. Những tảng thịt thối lềnh bềnh khắp mặt sông, như thể những cỗ quan tài ngàn năm đã được dốc thẳng xuống dòng sông máu đông này. Mùi hôi thối của xác chết phân hủy nồng nặc. Những sinh vật gần như là người, chỉ giống người ở đặc điểm hình dáng nào đó, vùng vẫy vô vọng giữa dòng nước kinh khủng ấy. Những tiếng hét cầu xin được tha thứ thốt ra từ những cái miệng van nài cầu khẩn; tôi biết những sinh vật này sẽ tiếp tục chìm xuống như thế, không được cứu vớt, mãi mãi.
Một màn sương mù hiện lên từ dưới lòng sông. Trôi bồng bềnh, bình lặng như thể đang bay trên dòng sông, là chiếc đò của Charon, người lái đò bến Mê. Nó/ông ta là một sinh vật nửa người nửa thú hình thù tối đen, cao ít nhất hơn hai mét, mặc một chiếc áo rách như tổ đỉa. Râu ông ta như được làm từ những sợi tảo biển đan lại với nhau và mũi chỉ còn một nửa, với vết sẹo nơi phần còn lại có lẽ đã bị gãy rời trong một trận chiến. Trong cái miệng méo xệch nhô ra hàm răng khấp khểnh, nhọn hoắt, đen xỉn và gãy nát. Da ông ta xám xịt, ướt sượt và thô ráp như da của một con rùa biển bị bệnh, còn bàn tay viêm khớp đang nắm lấy một cái mái chèo bằng gồ sần sùi. Hai hốc mắt của ông ta trống rỗng trừ ánh lửa rực lên bên trong: mỗi con mắt là một bánh xe lửa cháy hừng hực. Vừa lái thuyền vào bờ, ông ta vừa phun ra những từ như sấm rền hơn là tiếng nói. "TÊN NÀY VẪN CHƯA CHẾT."
Dù chẳng phải nhỏ bé gì, Francesco vẫn trông như người tí hon khi đứng trước Charon. Tuy thế, anh ta không chịu cúi đầu chào mà đứng thẳng người lên để trả lời, "Đây là trường hợp vô cùng đặc biệt."
Charon, giờ đã bước lên bờ, lau móng vuốt với vẻ bất hợp tác. "TÊN NÀY KHÔNG QUA ĐƯỢC."
"Anh ấy đã đến tận đây rồi, vì thế hãy nghe chúng tôi nói. Hãy cho chúng tôi ân huệ này, chúng tôi chỉ là những người quá tầm thường so với ngài. Bao lâu rồi ông mới được người sống viếng thăm?"
"ĐỪNG CÓ HÒNG MÀ PHỈNH TA. HẮN KHÔNG ĐƯỢC PHÉP QUA. NGƯƠI CHƯA ĐỦ MƯU MẸO ĐÂU."
"Charon, đừng từ chối nhanh thế chứ. Những thế lực hùng mạnh hơn chúng tôi rất nhiều đã lên kế hoạch chuyến đi này đấy."
Mắt Charon xoáy vào tôi như đang tìm cớ buộc tội, như thể ông ta đang nhìn vào góc tâm hồn xấu xa nhất của tôi vậy. Tôi thu mũi tên lửa lại gần người mình đến nỗi tôi sợ rằng quần áo mình sẽ cháy bùng lên mất, nhưng tôi cần hơi ấm để chống lại cái nhìn lạnh lẽo của ông ta.
Charon chuyển sự chú ý sang Francesco. "NGƯƠI CÓ THỂ NÓI TIẾP."
"Chúng tôi yêu cầu ngài cho chúng tôi qua. Chúng tôi có mang lệ phí theo đây." Francesco hơi cúi đầu và lấy một đồng tiền vàng ra.
"ĐÂY LÀ LỆ PHÍ CHO MỘT NGƯỜI."
"Dĩ nhiên, ngài nói đúng rồi." Khi Francesco ra hiệu cho tôi tiến lên phía trước, tôi liền lắc đầu. Ai mang tiền vào trong ảo giác chứ? Thế là Francesco đập nhẹ tay lên ngực, để nhắc tôi nhớ cái gì đang treo trên cổ tôi.
Tôi gỡ đồng xu khắc hình thiên thần ra khỏi chiếc dây chuyền và đặt nó vào bàn tay đầy móng vuốt của Charon. Ông ta đặc biệt chú ý đến mặt vẽ cảnh đại thiên thần Michael giết rồng. Một biểu hiện kỳ lạ thoáng hiện trên khuôn mặt người lái đò: tôi có cảm giác đó là một nụ cười mà cái miệng xấu xí của ông ta đang cố nặn ra. Ông ta đứng sang một bên và vung tay lên ra dấu bảo chúng tôi lên thuyền. Francesco gật đầu. "Chúng tôi thực sự rất biết ơn lòng hào hiệp của ngài."
Người lái đò nhúng mái chèo xuống dòng nước bẩn thỉu và đưa chúng tôi ra giữa sông Acheron. Con thuyền, trang trí sọ và dây thừng làm từ tóc người, làm từ gỗ mục, nhưng không một giọt nước nào thấm được qua những lỗ thủng trên thuyền. Những xoáy nước nhỏ cuộn lên ở khắp mọi nơi, kéo những kẻ tội đồ sâu xuống đáy. Thỉnh thoảng, Charon dùng mái chèo của mình để đập vào một kẻ tội đồ nào đó.
Hai bóng hình ở đằng xa cố gắng bơi gần về phía chiếc thuyền trông quen thuộc đến lạ lùng. Một người đàn ông và một phụ nữ, nhưng mọi sự chú ý của tôi đều dồn về phía một người đàn ông đang gào thét, chỉ cách thuyền chúng tôi chưa đầy một mét. Ông ta uống phải một ngụm nước của dòng sông thối rữa ấy khi những kẻ tội đồ khác kéo ông xuống dưới. Ông ta quơ cào lấy mọi thứ trong tầm với và lôi một cái chân gãy rời xuống theo mình.
Nhìn vẻ mặt kinh hãi của tôi, Francesco nói, "Không ai ngẫu nhiên bị rơi vào đây cả. Địa ngục chỉ là lựa chọn vì sự cứu rỗi dành cho tất cả những ai đi tìm nó. Những kẻ bị nguyền rủa đã tự chọn số phận của mình, bằng cách cố tình trở nên nhẫn tâm."
Tôi không thể chấp nhận điều đó. "Chẳng ai lại chọn bị nguyền rủa cả."
Francesco lắc đầu. "Nhưng để bị nguyền rủa thì lại quá dễ dàng."
Hai người đó giờ đã đủ gần để tôi có thể chắc chắn (hết mức có thể, rằng đó, cứ nhìn cái thân thể đang phân hủy của họ mà xem) là Debi và Dwayne Michael Grace. Họ đang cầu xin sự giúp đỡ của tôi, giơ những ngón tay - toàn những ngón tay gãy nát - về phía tôi. Những đám tội đồ còn lại cứ bám lấy họ không chịu nhả ra. Debi lẽ ra đã có thể đến được chỗ chiếc đò, nếu Dwayne không điên loạn bấu chặt lấy dì để tránh bị kéo xuống. Dì cũng ăn miếng trả miếng; cả hai đều cố biến kẻ kia thành đòn bẩy để tránh xa khỏi đám đông. Cuộc vật lộn của họ chỉ tổ đảm bảo rằng cả hai sẽ cùng chìm xuống mà thôi.
Chẳng mấy chốc Charon đã thả chúng tôi xuống bờ bên kia và lái đò trở lại nơi xung đột giữa sông. "Tôi nghĩ mình đã làm khá tốt," tôi nói, cố mỉm cười nhưng không được. "Không phải Dante đã ngất xỉu khi ông ta nhìn thấy Charon à?"
Một ngọn núi đứng sừng sững trước mặt chúng tôi, nổi lên bên bờ sông Acheron, và Francesco lại dẫn đường.
Sườn núi lúc đầu thoai thoải nhưng chẳng mấy chốc đã dần dựng đứng lên. Chúng tôi bắt đầu phải bám vào mọi mỏm đá tìm được. Chẳng dễ dàng gì với bàn tay thiếu ngón của tôi, và tôi phải chuyển mũi tên hết từ tay nọ sang tay kia mỗi lần tôi thay đổi tư thế. Càng lên cao, cơn gió ẩm ướt thổi càng dữ dội.
Francesco khuyên tôi cất mũi tên vào trong cái bao kiếm của Sigurðr. Tôi không thấy đây là một ý tưởng hay cho lắm; tôi khá chắc rằng mấy tấm da động vật của mình không thể chống lửa. Tuy thế, tôi vẫn làm theo những gì được bảo. Hông tôi hơi nhột vì vũ điệu của lửa, nhưng quần áo không hề cháy.
Cơn gió thổi quanh chúng tôi mang theo những hình người giật đùng đùng như cá quẫy trong lưới. Tôi biết họ là ai: linh hồn của những kẻ dâm đãng, bị cuốn theo những đam mê tội lỗi trên trần gian để rồi cuối cùng bị tra tấn trong Địa ngục. Tôi nghĩ về nghề sản xuất phim khiêu dâm của mình, chẳng phải chuyện đáng tự hào gì. Tôi hỏi Francesco xem liệu nơi đây có phải điểm đến của tôi không.
"Anh chưa bao giờ biết đam mê là gì," Francesco thét lại, "cho tới khi anh gặp cô ấy."
Anh ta không cần phải nói tên cô; chúng tôi đều biết anh đang nói đến ai.
Tôi cố lờ đi những tiếng rú rít, của cả gió lẫn người, và rồi chúng tôi đã qua được chỗ tệ nhất. Khi cuối cùng tôi cũng thả được tay ra khỏi vách đá, những ngón tay của tôi cụp lại như càng một con tôm hùm đang hoảng sợ.
Con đường dẫn ra khỏi ngọn núi và chúng tôi tiến vào một nơi có vẻ nóng hơn. Tôi khum tay quanh ngọn lửa của mũi tên và những ngón tay của tôi cuối cùng cũng bắt đầu duỗi ra được; ngay khi có thể, tôi vội tháo lớp áo Viking của mình ra. Nhớ lời dặn của Sigurðr, tôi không vứt chúng đi.
Khi gói đống lông thú lại để mang đi cho gọn, tôi nhận ra những ngón tay cụt ngủn của mình dài ra một chút và vài sợi lông mọc trên cẳng tay tôi nơi những nang lông đã bị phá hủy. Tôi sờ lên đầu mình và thấy tóc cũng đang lún phún mọc ra. Sẹo trên người tôi có lẽ đã bớt dày đi một chút, bớt đỏ đi một chút. Tôi đã lướt những ngón tay lên người mình hàng triệu lần, như một người mù đang cố học thuộc một câu chuyện bằng chữ nổi Braille, nhưng giờ đây tôi đang đọc một câu chuyện có cốt truyện khác.
Hãy cố tưởng tượng, nếu bạn có thể, cảm giác của một người bị bỏng khi nhận ra các bộ phận trên cơ thể anh ta đang tái sinh, hay cảm giác của một người đang mọc tóc sau khi đã chấp nhận sống chung với cái đầu hói nhẵn như thịt bò nướng cả đời. Tôi phấn khích thông báo cho Francesco biết về những phát hiện của mình.
"Hãy nhớ anh đang ở đâu," anh ta cảnh báo, "và nhớ rằng anh là ai."
Chúng tôi đến một bìa rừng nơi những thân cây gào thét mọc ra từ những bãi cát cháy rực. Một luồng hơi nóng dữ dội phả lên, làm biến dạng mọi thứ, và những cành cây trông như đang chuyển động vậy. Lũ chim bay xung quanh, mổ vào những cành cây. "Cánh rừng của những kẻ tự sát," Francesco nói.
Tôi nhanh chóng nhận ra đám cây cối ấy thực ra không phải là cây. Những cành cây là chân tay người, đang điên loạn vùng vẫy, máu ứa ra như nhựa cây. Những giọng nói đau đớn thoát ra từ những lỗ thủng bị chim rỉa nát - giờ thì tôi đã thấy thực ra đấy cũng không phải là chim mà là những quái nhân có cánh giống kền kền với khuôn mặt đàn bà nhợt nhạt và móng vuốt sắc nhọn như dao. Cứ mỗi lần có con nào bay gần chúng tôi thì mùi hôi thối lại xông lên.
"Giọng nói từ những cái cây," Francesco nói, "chỉ có thể thoát ra sau khi những con ác điểu rỉa thịt họ và máu họ đã chảy. Những kẻ tự sát chỉ có thể bày tỏ bản thân qua thứ đã hủy diệt mình."
"Quod me nutrit, me destruit." Tôi thầm thì nhỏ đến nỗi Francesco chẳng thể nghe thấy.
Khi đó tôi nhớ ra anh ta đã chủ động hít mầm bệnh của vợ trước khi yêu cầu anh trai bắn mũi tên qua ngực. "Đây có phải Địa ngục của anh không?"
"Quyết định tìm đến cái chết của tôi là tất yếu, và đó là một quyết định vì tình yêu, chứ không phải hèn nhát. Đó là một điểm quan trọng cần phải nhớ." Anh ta ngưng lại một chút, rồi nói thêm, "Dù thế giới bên kia của tôi không phải nơi đây, nhưng cũng có một lý do khiến tôi đưa anh đến đây."
Tôi nghĩ anh ta còn định nói thêm gì nữa, nhưng anh ta chỉ nói với tôi là chúng tôi vẫn còn cả một quãng đường dài phía trước.
Giờ tôi đang cởi trần. Da tôi thực sự đang hồi sinh. Chúng tôi tiếp tục đi qua khu rừng và tôi nghe thấy một tiếng động mà ban đầu có vẻ là tiếng vo ve của một tổ ong sôi động. Khi chúng tôi tiến lại gần hơn, tôi nhận ra đó là tiếng róc rách của thác nước gần bìa rừng. Gió thổi tóc chúng tôi bay ngược ra sau, tóc tôi vẫn tiếp tục mọc.
Thác nước này chẳng đổ xuống từ bất cứ một vách đá nào; nó cứ thế đổ thẳng từ trên trời xuống và cắt xuyên qua nền sa mạc trước mặt chúng tôi. Francesco nói tôi cần phải ném bao kiếm của Sigurðr xuống thác nước, vì nó hẳn là một món quà thích hợp. Tại sao? Và cho ai?
Sau khi tháo mũi tên lửa ra, tôi liền làm theo lời chỉ dẫn. Tôi nhìn cái móc thắt lưng lộn xuống, nẩy lên trong bọt nước, trước khi bị nuốt chửng vào cái miệng giận dữ đang ngoác ra dưới lòng thác.
Gần như ngay lập tức, một hình thù đen ngòm trồi lên và bắt đầu trèo về phía chúng tôi.
Sinh vật này có ba cơ thể cùng chụm lại trên một thân mình duy nhất. Nó có sáu cánh tay dài nhẳng, với sáu bàn tay lông lá thò vào thác nước để tìm chỗ bám, và nó di chuyển như một con nhện bò trên mạng nhện vậy. Lúc đầu tôi nghĩ hẳn phải có một vách đá đằng sau thác nước nhưng khi nó tới gần hơn, tôi có thể thấy thứ trong tay nó chỉ là nước, nó đã xoắn nước lại để làm thành một thứ thay thế sợi thừng. Con quái vật có một cái đuôi nhọn hoắt đâm thẳng vào thác nước, và dù nó vẫn còn ở xa, mùi của nó làm tôi liên tưởng ngay đến hàng đống phù du thối rữa trên bãi biển.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cô Gái Mang Trái Tim Đá.