Chương 67
-
Cô Gái Mang Trái Tim Đá
- Andrew Davidson
- 1771 chữ
- 2020-05-09 01:28:26
Số từ: 1758
Người dịch: Nguyễn Vĩnh Hằng
Nhà xuât bản: NXB Văn Học
Cách tôi khoảng bảy mét về phía bờ vực, một bóng hình đơn độc đang đứng bất động, dõi về phía biển. Dĩ nhiên tôi biết đó là ai. Khi tiến lại gần hơn, tôi thấy cô có vẻ hơn bốn mươi tuổi nhưng có nét gì đó rất già dặn trên vẻ mặt cô, khi cô phóng tầm mắt ra hàng dặm nước phía xa. Mái tóc cô buộc gọn sau gáy, chiếc khăn choàng phủ ngay ngắn trên vai, buộc chặt lại nơi ngực. Gấu váy của cô có những vết sờn nhỏ và đất bám đầy trên ủng cô. Tôi gọi tên cô: "Vicky."
"Vâng." Mắt cô không rời đường ranh nối biển và trời.
"Cô có nhìn thấy anh ấy không?"
"Tôi thấy anh ấy ở khắp mọi nơi."
Tôi nhìn ra phía đường chân trời. Chẳng có con thuyền nào trên khắp đại dương cả. Chỉ có sóng nước đơn độc trải dài vô tận.
Tôi dịu dàng hỏi. "Cô có nghĩ là Tom sẽ quay trở về không?"
"Anh nghĩ đó là lý do tôi đứng ở đây à?"
"Tôi không biết."
Một lọn tóc tuột khỏi búi tóc quấn sau đầu Vicky. Cô buộc nó lại. "Dĩ nhiên rồi."
Ngọn gió quất vạt váy vào chân cô. Sóng đánh vào những tảng đá phía dưới chúng tôi. Suốt một lúc lâu, chúng tôi không nói gì cả. Tôi nghĩ mình đã đi đến cùng chuyến hành trình Địa ngục này rồi. Đây là hồn ma cuối cùng. Chúng tôi đứng đó, cai quản cái góc nhỏ cô đơn ở nơi tận cùng thế giới, mỗi người đợi một thứ mà mình biết rõ là không có quyền hạn gì với nó cả.
"Anh không mang theo mũi tên lửa," cuối cùng Vicky cũng nói. Cô nói đúng. Tôi đã để nó lại ở chỗ những cánh cổng dẫn vào Dis, cắm sâu xuống mặt đất thay cho bệ thờ của tôi. Có lẽ nó vẫn còn đang cháy, một minh chứng cho việc tôi đã đến đó. "Không sao cả. Ở đây anh không cần đến nó."
"Tôi sẽ phải làm gì tiếp theo bây giờ?"
"Có lẽ cũng đến lúc anh phải chờ." Cô giẫm mạnh gót ủng vào lòng đất và chỉnh cho hai vai mình thêm cứng cỏi trước làn gió biển. "Tình yêu là một hành động chúng ta phải lặp đi lặp lại không ngừng nghỉ."
Trong giây phút đó, tôi đã được phép nhìn vào cái hư không bao la trong sự tồn tại của cô: cô thực sự sẽ mãi mãi đứng đó, đợi Tom trở về. Theo như những gì tôi biết, cô vẫn chưa nhận ra sự trần trụi của tôi. Tôi ngờ rằng cô không để ý đến bất kỳ cái gì ngoài lời hứa của dòng nước đang trải dài trước mặt mình.
"Đây không phải nơi dành cho tôi," tôi nói.
"Anh có chắc không?"
"Tôi nghĩ mình sẽ đi vào đất liền."
Cô không hề rời mắt khỏi biển. "Chúc may mắn."
Có gì đó tôi không sao hiểu được trong cái cách cô chúc may mắn - cho tới khi tôi bước những bước đầu tiên. Tôi có cảm giác đất đang rung chuyển như thể chuyện gì đang xảy ra phía sau tôi, phía dưới tôi, xung quanh tôi. Trong giây lát tôi băn khoăn không biết có phải đó là Michael đang trở lại không, cho tới khi tôi nhìn thấy bờ vực đang dịch chuyển. Sợ nó sẽ sụp dưới chân mình, tôi nhảy bật lên. Tiếng đất nứt toác phía sau lưng, và tôi tung chân lên nhanh hết mức. Khi ngoái nhìn lại phía sau, tôi đã nghĩ mình sẽ thấy vách đá đổ sụp sau lưng.
Nhưng vách đá không sụp đổ. Bờ vực đang đuổi theo tôi, luôn luôn giữ một khoảng cách nhất định dù thực tế là tôi đang chạy bán sống bán chết. Tôi cảm thấy tiếng suỵt quen thuộc lại hiện lên trong xương sống của mình. TA Ở ĐÂY RỒI.
Ý nghĩ đầu tiên của tôi là tôi đang chạy theo quán tính, trên một cái cối xay, nhưng không phải thế. Khi tôi nói bờ vực đang đuổi theo tôi, là tôi nói theo nghĩa đen đấy. Những tảng đá liên tục thay đổi hình dạng để bám theo tôi, giữ tốc độ sao cho tôi không thể nào đi xa khỏi vực thẳm được. Khi tôi chạy dạt sang một bên, vách đá xoay tròn như một con chó chăn cừu lão luyện. NGƯƠI CHẲNG THỂ CẢN ĐƯỢC ĐÂU.
Tôi chạy ra xa nhất có thể, vụt sang bên này rồi né sang bên nọ, nhưng vách đá vẫn không chịu buông tha. Tôi đã nhận ra một điều là dù bạn có chạy nhanh đến đâu chăng nữa thì cũng chẳng tích sự gì nếu bạn cứ chạy quanh một chỗ. NGƯƠI KHÔNG THỂ RỜI KHỎI ĐÂY ĐƯỢC. Tôi nhanh chóng nhận ra tình trạng của mình không quá nguy hiểm. Nếu vách đá muốn nuốt chửng tôi, nó đã làm thế từ lâu rồi. Tôi quay trở lại nơi Vicky đang đứng.
"Tôi cũng đã thử rời khỏi đây một lần," cô nói, "và vách đá đã rượt theo tôi."
"Đó là lý do cô cứ đứng ở đây phải không?"
"Không."
"Nếu anh nhảy xuống," Vicky thì thầm, như thể sợ rằng cái tảng đá ở ngay dưới chân chúng tôi sẽ có thể nghe lỏm được, "anh sẽ mất làn da vừa được hồi phục của mình và sẽ về lại với cơ thể chi chít vết bỏng."
"Nhưng đây chỉ là ảo giác thôi. Chẳng có cái gì ở đây là thật cả."
Cô nhún vai. "Đó là điều anh đã học được từ nụ cười của Đại Thiên thần ư?"
NGƯƠI NÊN NHẢY ĐI.
Sao con rắn lại bảo tôi nhảy? Để gây đau đớn cho tôi. Con rắn muốn thế mà, nó luôn sung sướng trước nỗi đau của tôi. Tôi chạm vào làn da mình nơi những đầu dây thần kinh từng bị thiêu rụi.
Nếu mình nhảy xuống, tôi nghĩ, mình sẽ mất thứ này. Mình sẽ mất đi các dây thần kinh, tóc, sức khỏe và vẻ đẹp. Những ngón tay và dương vật của mình sẽ lại thui chột đi. Mặt mình sẽ lại trở thành tảng đá granite bị sương gió vùi dập. Môi mình sẽ lại khô héo đi, và giọng mình sẽ vỡ vụn như những mẩu đá xấu xí. Mình sẽ lại trở thành con quái vật gargoyle, nhưng lần này là sự lựa chọn của chính mình.
NGƯƠI LUÔN LÀ MỘT GARGOYLE. BỊ ĐÓNG DẤU TRONG LỬA ĐỊA NGỤC TỪ TRƯỚC KHI SINH RA.
Tôi hỏi Vicky chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi cứ tiếp tục đứng trên vách đá.
TA KHÔNG ĐƯỢC NHÉT VÀO TRONG XƯƠNG SỐNG CỦA NGƯƠI TỪ SAU VỤ TAI NẠN. TA ĐÃ LUÔN LUÔN Ở ĐÓ TỪ TRƯỚC RỒI.
"Tôi nghĩ là Marianne Engel sẽ đến đón anh," Vicky trả lời.
CÔ TA SẼ KHÔNG ĐẾN ĐÓN NGƯƠI ĐÂU.
"Sao cô lại nghĩ thế?"
Vicky đáp, "Có những lúc tình yêu còn tồn tại lâu hơn cả cái chết."
SAO CÔ TA CÓ THỂ YÊU ĐƯỢC KẺ NHƯ NGƯƠI CƠ CHỨ?
Tôi nhìn vào những con sóng triều dữ dội trước mặt chúng tôi, cứ đập không thương tiếc vào những tảng đá. NGƯƠI NÊN NHẢY ĐI. Có lẽ Vicky nói đúng. Có lẽ đây là cuộc thử thách lòng kiên nhẫn của mình. NGƯƠI NÊN KẾT THÚC MỌI CHUYỆN ĐI. Marianne Engel đã đến với mình trong bệnh viện khi mình cần cô ấy nhất, và cô ấy giờ sẽ lại đến đón mình. Phải không?
NHƯNG ĐÂY THẬM CHÍ CÒN CHƯA PHẢI ĐỊA NGỤC CỦA NGƯƠI. VẪN CHƯA TỚI ĐỊA NGỤC CỦA NGƯƠI ĐÂU.
Địa ngục là một lựa chọn.
TA TƯỞNG NGƯƠI KHÔNG TIN LÀ CÓ ĐỊA NGỤC CHỨ.
"Vicky," tôi hỏi, "tôi đã chết chưa?"
"Tôi không biết."
"Cô đã chết chưa?"
"Chưa, chừng nào tôi còn đợi Tom."
TA LÀ KẺ DUY NHẤT BIẾT RÕ NGƯƠI.
Ánh mặt trời lấp lánh trên những ngọn sóng. Cả đại dương trải dài ra trước mặt tôi.
NGƯƠI LUÔN MUỐN TIN RẰNG CHÚNG TA KHÁC NHAU...
Tôi nhìn xuống và - dù tôi không hiểu tại sao mình lại có cái cảm giác mạnh mẽ đến thế - tôi đã biết chắc tiếp theo mình phải làm gì.
... NHƯNG NGƯƠI KHÔNG THỂ TỒN TẠI MÀ KHÔNG CÓ TA ĐƯỢC.
Một cảm giác thanh thản bao trùm lấy tôi. Khi nỗi sợ rời bỏ tôi, nó quấn lấy con rắn. Vì con mãng xà biết tôi đã quyết định làm một điều tốt cho tôi, hại cho nó.
NGƯƠI LÀ TA.
Tôi quay sang Vicky hỏi, "Tôi sẽ gửi lời hỏi thăm của cô đến cho Marianne Engel nhé?"
"Rất hân hạnh."
ĐÂY LÀ MỘT SAI LẦM.
Tôi tung mình lên không trung. Khi tôi nhảy về phía mặt trời, tôi cảm thấy con rắn đã trượt xuống khỏi người tôi. Trong khi tôi có thể tiến về phía trước, con rắn không thể làm thế. Nó rơi ra từ hậu môn của tôi, rất vừa vặn, bắn ra như một cái mỏ neo bị giật khỏi con tàu.
Một cảm giác không trọng lượng thoáng qua; một điểm thăng bằng giữa khoảng không và mặt nước đang chực chờ phía dưới. Thật kỳ lạ, tôi nghĩ, vì nó giống biết bao giây phút thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ khi tất cả đều đẹp một cách phi thực, không chút trần thế. Giống biết bao cảm giác trôi về với sự hoàn thiện. Có một khoảnh khắc lơ lửng vô trọng lượng đến hoàn hảo ở đỉnh đường vòng cung của cú nhảy. Trong giây phút đẹp đẽ này, tôi đã tưởng tượng rằng mình mãi mãi trôi về phía bầu trời.
Nhưng, luôn luôn là thế, trọng lực vẫn luôn chiến thắng. Tôi bị hút thẳng xuống dưới và xuyên qua không khí như một con dao bị quăng xuống đất, nước chồm lên đón lấy tôi. Cả lúc đang rơi, tôi vẫn luôn biết rằng mình đã làm một điều đúng đắn. Tôi nhắm mắt lại và nghĩ về Marianne Engel.
Chìm, làn nước phẳng lặng ôm lấy tôi. Khi tôi rơi xuống nước, tôi có cảm giác như mình đã trở về nhà và tôi...