Chương 32: Ngày của Amy Elliott Dunne
-
Cô gái mất tích
- Gillian Flynn
- 3907 chữ
- 2020-05-09 03:13:18
Số từ: 3895
Người dịch: Vũ Quỳnh Châu
Alphabooks phát hành
NXB Lao Động
Các bạn có biết tôi đã phát hiện ra như thế nào không? Tôi đã thấy bọn họ. Gã chồng của tôi ngu xuẩn thế đấy. Đó là một đêm tuyết tháng Tư, tôi cảm thấy cô đơn vô cùng. Tôi uống một ly amaretto ấm áp cùng với Bleecker và đọc sách, rồi tôi nằm trên mặt sàn nhìn tuyết rơi ngoài trời kia, lắng nghe những tuyển tập đĩa nhạc cũ đã xước ấy, như trước đây Nick và tôi vẫn thường làm (phần nhật ký đó là thật). Đột nhiên tôi có tâm trạng lãng mạn: tôi sẽ đến Quán Bar gây bất ngờ cho anh ấy, và chúng tôi sẽ uống vài ly, rồi cùng nhau đi thơ thẩn trên phố vắng, tay đeo găng hở ngón. Chúng tôi sẽ dạo bộ quanh khu trung tâm thị trấn tĩnh lặng, và anh ấy sẽ đẩy tôi sát vào một bức tường rồi hôn tôi trong màn tuyết rơi tựa như những chiếc kẹo bông. Đúng vậy, tôi muốn anh ấy quay trở lại đến chết đi được, đến mức tôi sẵn lòng tái dựng lại khoảnh khắc ấy. Tôi sẵn lòng lại giả bộ là một con người khác. Tôi nhớ mình đã nghĩ: Chúng tôi vẫn có thể tìm cách để biến điều đó thành hiện thực. Hy vọng là thế! Tôi đã theo anh ấy suốt cả chặng đường để tới Missouri này, bởi không hiểu vì một lý do nào đó, tôi vẫn tin tưởng rằng anh ấy sẽ lại yêu tôi, yêu tôi một cách nồng nàn và sâu đậm như đã từng thế, nó khiến mọi thứ trở nên thật tuyệt vời. Hy vọng thế!
Tôi đến Quán Bar vừa lúc anh ấy cùng cô ta ra khỏi quán. Tôi đang ở trong bãi đỗ xe chết tiệt đó, cách phía sau bọn họ chưa đầy chục mét, nhưng anh ấy đã chẳng hề nhận thấy, tôi chỉ là một bóng ma. Anh ấy không đụng chạm gì cô ta hết, vẫn chưa, nhưng tôi thừa hiểu. Tôi hiểu vì anh ấy quá để ý tới cô ta. Tôi đi theo bọn họ, và đột nhiên, anh ấy đẩy sát cô ta vào một gốc cây - giữa trung tâm thị trấn - rồi hôn cô ta. Nick đang phản bội tôi, tôi lặng người nghĩ, và trước khi tôi có thể buộc mình lên tiếng nói gì đó, thì bọn họ đã cùng lên căn hộ của cô ta rồi. Suốt một giờ đồng hồ, tôi ngồi trên bậc cửa chờ đợi, nhưng lạnh quá - những ngón tay đã tím lại, răng đánh vào nhau lập cập - nên tôi đành về nhà. Anh ấy thậm chí chưa bao giờ biết rằng tôi đã biết chuyện.
Tôi có một nhân cách mới, không phải loại mà tôi đã chọn. Tôi là Con đàn bà Ngớ ngẩn Tầm thường kết hôn với Gã chồng Tầm thường Khốn nạn. Anh ta đã tự một tay mình tầm thường hóa Amy Tuyệt vời.
Tôi biết những phụ nữ mà nhân cách của bọn họ được dệt nên từ bản tính hiền lành tầm thường. Cuộc đời của bọn họ là cả một danh sách những điều hạn chế: bạn trai vô tâm, cơ thể thừa đến cả chục cân, sếp thì cục cằn, chị em gái thì xảo quyệt, chồng thì bội bạc. Tôi luôn nhìn vào những câu chuyện của bọn họ, gật đầu đầy cảm thông và nghĩ bọn họ mới ngu ngốc làm sao, những người đàn bà đó, khi không lại để những chuyện như vậy xảy ra, thật chẳng có khuôn phép gì cả. Và giờ thì tôi là một trong số đó! Một trong những người đàn bà với những tâm sự bất tận khiến người ta phải gật đầu cảm thương và nghĩ: Tội nghiệp cái thân khốn nạn nhà cô.
Tôi có thể nghe thấy câu chuyện mà người đời sẽ thay nhau kể: làm sao Amy Tuyệt vời, một cô gái chẳng bao giờ mắc sai lầm gì, lại có thể để mình bị lôi kéo, với không một xu dính túi, đến giữa miền trung của đất nước này, nơi mà gã chồng đã vứt bỏ cô ấy vì một người đàn bà trẻ trung hơn chứ. Câu chuyện đó mới hiển nhiên, vô cùng xoàng xĩnh và đáng mua vui làm sao. Còn gã chồng của cô ấy? Hắn ta có một kết cục hạnh phúc hơn bao giờ hết. Không. Tôi không thể nào để chuyện đó xảy ra được. Không. Không bao giờ. Không bao giờ. Anh ta không thể đối xử với tôi như vậy mà vẫn thắng thế được. Không.
Tôi đã đổi tên mình chỉ vì cái ngữ khốn nạn đó. Lý lịch đã được sửa đổi - Amy Elliott trở thành Amy Dunne - như thể điều đó là vô nghĩa vậy. Không, anh ta không được phép thắng.
Vậy nên tôi đã nghĩ ra một câu chuyện khác, một câu chuyện hay hơn thế, và nó sẽ hủy hoại Nick vì đã đối xử với tôi như vậy. Một câu chuyện sẽ giúp khôi phục lại sự hoàn hảo của tôi. Nó sẽ khiến tôi trở thành một nữ anh hùng, hoàn mỹ và được tôn thờ.
Bởi tất cả mọi người đều yêu mến Người con gái đã chết.
Khá là cực đoan khi mưu hại chồng mình với tội danh ám sát chính mình. Tôi muốn các bạn biết rằng tôi nhận thức được điều đó. Những kẻ cả vú lấp miệng em bên ngoài kia sẽ lên tiếng rằng: Cô ta nên bỏ qua thì hơn, và gói ghém chút lòng tự trọng còn lại của mình. Hãy cao thượng! Hai điều sai không làm nên một điều đúng! Tất cả những lời đó được thốt ra bởi đám đàn bà nhu nhược, những kẻ đã đánh đồng sự yếu đuối của mình với giá trị đạo đức.
Tôi không ly hôn với anh ta bởi đó chính xác là điều mà anh ta muốn. Và tôi không tha thứ cho anh ta bởi tôi không cảm thấy mình có thể bỏ qua sự xúc phạm này được. Tôi có thể làm rõ vấn đề hơn được chứ? Tôi sẽ không cảm thấy đó là một kết cục thỏa đáng. Kẻ tồi sẽ giành phần thắng ư? Mẹ kiếp anh ta.
Hơn một năm nay rồi, tôi đã phải ngửi mùi âm đạo của ả đàn bà đó trên những đầu ngón tay của chồng mình khi anh ta rón rén vào giường nằm bên cạnh tôi. Tôi đã phải chứng kiến cảnh anh ta ngắm vuốt mình trong gương, chải chuốt bản thân như thể một con khỉ đầu chó nổi hứng tình trước những buổi hẹn hò của bọn họ. Tôi đã phải nghe những lời dối trá của anh ta hết lần này đến lần khác - từ những lời nói dối ngớ ngẩn kiểu trẻ con cho tới những lý lẽ phức tạp như chiếc máy của Rube Goldberg. Tôi đã phải nếm vị kẹo bơ đường qua nụ hôn khô khốc trên đôi môi của anh ta, một vị ngọt giả tạo mà trước đây chưa hề có. Tôi đã cảm thấy râu mọc lởm chởm trên khuôn mặt anh ta, điều mà anh ta biết tôi không hề thích, nhưng có lẽ cô ta lại thích. Tôi đã phải chịu đựng sự phản bội bằng tất cả năm giác quan của mình. Trong hơn một năm trời.
Cho nên có thể tôi đã cuồng loạn một phần nào đó. Tôi thừa hiểu gài bẫy chồng mình vì tội giết mình là đi quá giới hạn cho phép đối với những gì mà một phụ nữ bình thường có thể làm.
Nhưng điều này vô cùng cần thiết. Phải dạy cho Nick một bài học. Anh ta chưa bao giờ được học một bài học nào cả! Anh ta cứ nhẹ nhàng lướt qua cuộc đời bằng nụ cười rạng rỡ quyến rũ kiểu Nicky đó, bằng đặc quyền của một đứa con được chiều chuộng đó, với những lời dối trá và trốn tránh trách nhiệm, những khuyết điểm và sự ích kỷ của mình, nhưng chẳng một ai chê trách bất cứ điều gì về anh ta cả. Tôi nghĩ bài học này sẽ khiến anh ta trở thành một con người tử tế hơn. Hoặc chí ít là một con người đáng thương hại hơn. Đồ khốn nạn.
Tôi luôn nghĩ rằng mình có thể tạo ra một vụ án mạng hoàn hảo. Những kẻ thất bại bị bắt chỉ vì bọn họ đã không kiên nhẫn, bọn họ đã bỏ qua việc lập kế hoạch. Tôi lại mỉm cười khi sang số năm trên chiếc xe bỏ trốn cà tàng của mình (Cathage giờ đã lùi xa bảy mươi tám dặm mù mịt phía sau đám bụi đường). Tôi chuẩn bị tâm thế sẵn sàng cho những chiếc xe tải chạy tốc độ cao - chiếc xe của tôi như chỉ chực bay lên mỗi khi có chiếc bán tải nào đó vượt qua. Nhưng tôi vẫn cười, bởi chiếc xe này cho thấy tôi thông minh đến nhường nào: tôi đã mua nó với giá một nghìn hai trăm đô-la tiền mặt thông qua quảng cáo của Craigslist. Tôi mua nó từ năm tháng trước, nên ký ức đó chẳng có gì là mới mẻ trong tâm trí của bất cứ ai. Một chiếc Ford Festiva 1992, loại nhỏ nhất và là chiếc xe đáng quên nhất trên thế giới này. Tôi gặp những người bán chiếc xe này vào buổi tối, tại bãi đỗ xe của một cơ sở WalMart tại Jonesboro ở Arkansas. Tôi đã bắt chuyến tàu tới đó với một xấp tiền mặt trong túi xách - mỗi chiều đi mất tám tiếng, trong khi Nick đang có chuyến đi chơi với đám bạn của mình. (Và nhắc đến chuyến đi với đám bạn, ý tôi là làm tình với ả dâm đãng đó.) Tôi đã dùng bữa tại toa ăn trên tàu, nguyên một cây xà-lách với hai trái cà chua bi mà trong thực đơn ghi là món salad. Ngồi cạnh tôi là một người nông dân mang tâm trạng não nề, đang trên đường trở về nhà sau chuyến thăm cô cháu gái mới sinh của mình.
Cặp đôi bán chiếc Ford cho tôi có vẻ cũng thận trọng giống như tôi. Suốt cả buổi, người phụ nữ chỉ ngồi trong xe, ôm một đứa trẻ ở độ tuổi biết đi đang ngậm núm vú giả, quan sát chồng cô ta với tôi trao tiền và chìa khóa. (Bạn biết câu này chuẩn ngữ pháp mà: chồng cô ta với tôi.) Sau đó cô ta ra khỏi xe và tôi vào trong xe. Nhanh thế đấy. Qua gương chiếu hậu, tôi thấy bọn họ cầm tiền đi vào WalMart. Tôi đã cất chiếc xe tại một điểm đỗ dài hạn ở St. Louis. Mỗi tháng hai lần tôi lại đến đó để chuyển nó sang một điểm đỗ mới. Thanh toán tiền mặt. Đội mũ bóng chày. Quá dễ dàng.
Vậy đấy, đó mới chỉ là một thí dụ. Cho sự kiên nhẫn, lập kế hoạch, và sự khôn ngoan. Tôi hài lòng với chính mình, còn ba tiếng nữa tôi sẽ tới khu vực nhộn nhịp nhất của Missouri Ozarks và điểm đến của tôi là một quần đảo nhỏ có cho thuê các căn nhà gỗ trong rừng, nhận thanh toán hàng tuần bằng tiền mặt và có truyền hình cáp, một điều kiện bắt buộc. Đó là nơi tôi sẽ tạm trốn trong một hoặc hai tuần đầu, tôi không muốn chìa mặt ra đường khi tin tức được phát đi, và đây sẽ là nơi cuối cùng mà Nick có thể nghĩ là tôi trốn ở đó khi anh ta nhận ra là tôi đang lẩn trốn.
Đoạn đường cao tốc này đặc biệt xấu. Đúng là thảm họa của miền Trung Mỹ. Sau hai mươi dặm nữa thì tôi nhìn thấy ở phía trên đoạn đường tránh là những gì còn lại của một trạm xăng gia đình, đứng đơn độc, trống không nhưng không bị bịt kín cửa. Khi tôi dừng xe bên lề đường và thấy cửa nhà vệ sinh nữ mở toang. Tôi bước vào - không có điện, nhưng có một chiếc gương khung kim loại méo mó và vẫn có nước. Dưới ánh nắng chiều và hơi nóng của phòng tắm hơi, tôi lấy ra từ trong túi xách một chiếc kéo sắt và thuốc nhuộm tóc màu nâu lông thỏ. Tôi cắt một đoạn dài mái tóc của mình. Tất cả phần tóc vàng đó được cho vào một chiếc túi nhựa. Không khí thổi vào phía sau gáy tôi, và đầu tôi có cảm giác nhẹ nhõm, như thể một trái bóng bay vậy - tôi thích thú quay quay đầu vài lần. Tôi chải thuốc nhuộm lên tóc, nhìn đồng hồ đeo tay và quanh quẩn ở lối vào, phóng tầm mắt nhìn ra xa vài dặm trên khu bình nguyên bằng phẳng đó, thấp thoáng những cửa hàng đồ ăn nhanh và một loạt các nhà nghỉ. Tôi như nghe được tiếng khóc của người Anh-điêng. (Nick sẽ ghét trò đùa này. Phái sinh! Và rồi anh ta sẽ nói tiếp "mặc dù theo giới phê bình thì từ phái sinh bản thân nó cũng là phái sinh." Tôi phải gạt bỏ anh ta ra khỏi đầu mới được - anh ta vẫn xâm nhập vào lãnh thổ của tôi dù ở cách xa đây hàng trăm dặm.) Tôi gội đầu trong chiếc bồn rửa, nước nóng khiến tôi toát hết mồ hôi. Sau đấy tôi trở ra xe với chiếc túi đựng tóc và rác. Tôi đeo một cặp kính gọng kim loại đã lỗi mốt rồi nhìn mình trong gương chiếu hậu và lại mỉm cười. Nick và tôi chắc hẳn đã không lấy nhau nếu lần đầu anh ta gặp tôi trong bộ dạng thế này. Mọi chuyện có thể đã khác đi nếu tôi không quá xinh đẹp.
Mục 34: Thay đổi diện mạo. Đã xong.
Quả thực, tôi không biết phải giả làm Amy Đã Chết như thế nào. Tôi cố tìm hiểu xem con người nào thì phù hợp với tôi, con người nào mà tôi sẽ nhập vai trong vài tháng tới. Bất cứ ai, tôi cho là vậy, ngoại trừ những kiểu người mà tôi đã kinh qua: Amy Tuyệt vời, Cô nữ sinh của những năm 80, Cô nàng thích hoạt động ngoài trời, Cô gái ngây thơ hay ngượng ngùng, Kiểu người thời lưu dí dỏm, Cô gái sắc sảo hay châm biếm, Cô nàng mang phong cách boho (phiên bản mới nhất của cô nàng thích hoạt động ngoài trời), Cô nàng Dễ chịu, Người vợ Yêu dấu, Người vợ Đáng ghét, hay Người vợ Muốn báo thù Đáng khinh bỉ. Hay Amy Trong nhật ký.
Tôi hy vọng các bạn thích Amy Trong nhật ký. Cô ta được xây dựng với hình ảnh dễ thương. Một hình ảnh để những người như các bạn sẽ thích cô ta. Cô ta thật dễ để có cảm tình. Tôi chưa bao giờ hiểu nổi tại sao - khi mà một ai đó có thể thích bạn - điều đó lại được coi như một lời khen ngợi chứ. Chẳng thành vấn đề. Tôi cho là những dòng nhật ký đó thật hay, và để viết được như vậy không hề đơn giản chút nào. Tôi đã phải duy trì một tính cách nhã nhặn, có phần ngây thơ, một người đàn bà yêu chồng và nhận thấy một vài khuyết điểm của anh ta (nếu không thì cô ta có vẻ ngu đần quá), nhưng rất chân thành dành hết tình cảm của mình cho người chồng. Trong suốt khoảng thời gian đó, tôi đã dẫn dắt người đọc (trong trường hợp này là cảnh sát, và tôi vô cùng háo hức chờ đợi bọn họ tìm ra cuốn nhật ký) theo hướng suy luận rằng Nick quả thực đã âm mưu giết tôi. Có rất nhiều câu đố phải giải và rất nhiều bất ngờ phía trước!
Nick lúc nào cũng giễu cợt những danh sách dài vô tận của tôi. ("Cứ như thể em phải chắc chắn là mình không bao giờ thỏa mãn vậy, và luôn có thứ gì đó khác cần phải được hoàn hảo, thay vì chỉ việc tận hưởng khoảnh khắc đó.") Nhưng ai thắng đây? Tôi thắng, bởi danh sách đó của tôi, một danh sách chủ đạo có tên là Tiêu đời Nick Dunne, nó đòi hỏi những nỗ lực ghê gớm. Đó là một bản danh sách hoàn thiện nhất và yêu cầu cao nhất mà tôi từng lập ra. Trên danh sách đó có mục Viết nhật ký từ năm 2005 đến năm 2012. Bảy năm trời viết nhật ký, tuy không phải viết hàng ngày, mà chỉ cần ít nhất hai lần mỗi tháng. Bạn có biết để làm được việc này phải có quyết tâm đến thế nào không? Liệu Cô nàng Amy dễ chịu có khả năng để làm việc đó không? Phải tìm hiểu kỹ về các sự kiện xảy ra trong mỗi tuần, rồi kiểm tra chéo với những bản kế hoạch hàng ngày trước đó của tôi, để đảm bảo rằng tôi không quên một chi tiết quan trọng nào cả. Sau đấy phải dàn dựng việc Amy Trong nhật ký sẽ phản ứng trước mỗi sự kiện như thế nào? Việc đó hầu như rất thú vị. Tôi đợi cho đến khi Nick đến Quán Bar, hoặc đi gặp bồ - cái ngữ nhạt nhẽo, lúc nào cũng nhắn tin và nhai kẹo cao su, sơn móng tay và mặc quần thể thao với logo căng ngang mông ấy (thực ra, cô ta không giống như vậy, nhưng cũng có thể như vậy chứ) - rồi tôi rót một chút cà phê hoặc mở một chai rượu, chọn một trong ba mươi hai chiếc bút của mình và viết lại cuộc đời tôi có phần khác đi.
Sự thực là đôi khi trong lúc thực hiện công việc này, tôi thấy đỡ ghét Nick hơn. Một khía cạnh nào đó của Cô nàng dễ chịu phù phiếm sẽ cảm thấy như vậy. Nhiều lúc Nick về nhà, sặc mùi bia hoặc mùi nước rửa tay mà anh ta đã thoa lên khắp cơ-thể-sau-khi-làm-tình-với-bồ của mình (tuy không bao giờ xóa sạch được hoàn toàn thứ mùi đó - cô ta chắc hẳn có âm đạo bốc mùi rất khó chịu), rồi cười ngượng ngịu với tôi, vô cùng dịu dàng và hổ thẹn, đến mức tôi hầu như đã nghĩ rằng: Mình sẽ không vượt qua nổi cửa ải này. Và rồi tôi hình dung anh ta với cô ả, ả đang mặc chiếc quần lọt khe của vũ nữ thoát y và cho phép anh ta hạ thấp phẩm giá của mình bởi ả đang giả bộ làm Cô nàng dễ chịu mà lại. Ả sẽ vờ vịt mình thích quan hệ bằng miệng, thích bóng đá, và đang bắt đầu say bét nhè. Rồi tôi nghĩ: Tôi đã lấy phải một thằng đần. Tôi đã cưới một người đàn ông mà anh ta sẽ luôn luôn lựa chọn loại người đó, và khi anh ta bắt đầu chán ngấy loại gái ngớ ngẩn này rồi, anh ta sẽ chỉ việc tìm một cô ả khác, kẻ sẽ lại giả bộ làm thứ con gái kia, và anh ta sẽ không bao giờ phải làm bất cứ việc gì khó khăn trong cuộc đời của mình hết.
Kiên quyết cứng rắn.
Tất cả là một trăm năm mươi hai đầu mục nhật ký, và tôi không nghĩ có lúc nào đó tôi đã đánh mất tính cách của cô ta. Tôi đã viết về cô ta, Amy Trong nhật ký, vô cùng cẩn thận. Cô ta được dựng lên để lôi kéo đám cảnh sát, và lôi kéo dư luận, nếu cuốn nhật ký được công bố. Bọn họ sẽ phải đọc cuốn nhật ký này như thể nó là một thể loại bi kịch Gothic vậy. Một phụ nữ tuyệt vời và nhân hậu - cả cuộc đời ở trước mặt cô ấy, mọi thứ đều dành cho cô ấy, bất cứ điều gì khác nữa mà bọn họ muốn nói về người phụ nữ đã chết đó - đã chọn nhầm người bạn đời và đã phải trả một cái giá đắt nhất. Bọn họ sẽ phải yêu mến tôi. Cô ta.
Dĩ nhiên là bố mẹ tôi sẽ lo lắng, nhưng làm sao tôi có thể thông cảm với họ được đây, khi mà họ đã tạo ra tôi theo cách này và rồi bỏ mặc tôi? Họ chưa bao giờ, chưa từng bao giờ biết trân trọng hoàn toàn một sự thật rằng họ kiếm được tiền là dựa vào sự tồn tại của tôi, và lẽ ra tôi phải nhận được tiền bản quyền mới đúng. Đã vậy, sau khi bòn rút được món tiền đó của tôi, những bậc cha mẹ theo "chủ nghĩa nam nữ bình quyền" của tôi còn để mặc cho Nick vội vàng đưa tôi về Missouri, như thể tôi là một thứ động sản nào đó, một thứ cô dâu đặt-hàng-qua-thư, một kiểu trao đổi tài sản vậy. Lại còn tặng cho tôi thứ đồng hồ chim cúc ku khốn kiếp đó để ghi nhớ về họ nữa chứ. Cảm ơn ba mươi sáu năm đã phục vụ nhé! Họ xứng đáng với sự mặc tưởng rằng tôi đã chết, bởi nhìn một cách thực tế thì đó chẳng phải là hoàn cảnh mà họ đã đẩy tôi vào hay sao: không tiền bạc, không nhà cửa, không bạn bè. Họ đáng phải chịu đau khổ. Nếu bố mẹ không chăm lo được cho tôi khi tôi còn sống, thì cũng chẳng khác gì bố mẹ đã giết chết tôi rồi. Cũng như Nick, người đã hủy hoại và từ bỏ con người thực của tôi từng phần một - em quá nghiêm túc, Amy ạ, em quá cứng nhắc, Amy ạ, em nghĩ quá nhiều về mọi chuyện, em phân tích quá nhiều thứ, em không còn là con người vui vẻ nữa, em khiến anh cảm thấy vô dụng, Amy ạ, em khiến anh cảm thấy tồi tệ, Amy ạ. Anh ta đã lấy đi từng phần của tôi bằng những cú đánh quen thuộc: sự độc lập của tôi, niềm kiêu hãnh của tôi, sự tôn trọng của tôi. Tôi đã cho, còn anh ta chỉ nhận và nhận. Anh ta đã biến tôi thành Cây Quà tặng cho đến khi tôi tuyệt diệt.
Ả điếm đó, anh ta đã chọn ả điếm đó thay vì tôi. Anh ta đã giết chết linh hồn tôi, đó là một tội ác. Quả thực, đó là một tội ác. Ít nhất là đối với tôi.