• 97

Chương 8: Phía cuối con đường có phải anh


Số từ: 6038
Dịch giả: Thùy An
Nhà sách Tân Việt phát hành
NXB Văn Hóa Thông Tin
Chắc chắn anh không bao giờ biết em từng hy vọng phía cuối con đường này có anh đang đứng chờ em.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tô Mạc chạy thục mạng về nơi cũ, Ôn Tư Niên vẫn đang đứng bất động như bức tượng, điếu thuốc kẹp trong ngón tay đã cháy hết phân nửa. Anh dựa mình vào chiếc Audi, gương mặt buồn bã tiêu điều, nhưng đó vẫn là bộ dạng mà cô yêu thích nhất. Anh chỉ cần khẽ chau mày là đủ để khiến trái tim cô rung lên.
Tô Mạc đứng đằng xa ngắm anh, chứng kiến cảnh anh giật mình vì làn khói nóng rát phả vào mặt. Anh thuần thục lấy tay dụi tắt điếu thuốc. Anh ngẩng lên, bắt gặp cô đứng bên kia đường cách một khoảng không mấy xa xôi, thế mà như muôn trùng sông nước.
Ôn Tư Niên khẽ mím chặt đôi môi và đứng đó nhìn cô một lúc. Anh nở nụ cười điềm đạm rồi vẫy tay với cô:
- Ngớ người ra đấy làm gì, lại đây xem nào! - Câu nói giản dị không chút miễn cưỡng, như thể anh và cô vẫn là hai đứa trẻ của ngày nào, những rối bời của năm tháng qua chưa từng tồn tại.
Tô Mạc dằn hết nỗi xót xa trong lòng xuống và mạnh dạn rảo bước tới bên anh. Anh chậm rãi đưa tay lên và nghịch ngợm những lọn tóc sau vai cô, những gì anh nói ra thật lệch lạc so với thực tại:
- Sao lại quay về, không đi ăn chè xí mà với bạn trai à?
Cô sững người ra một lúc rồi mới hiểu anh đang ám chỉ Diệp Tử Khiêm. Thấy vẻ mặt anh đặc vẻ trêu chọc, Tô Mạc vội lắc đầu phủ nhận:
- Đấy có phải bạn trai em đâu!
- Ừ. - Ôn Tư Niên chỉ lạnh lùng gật đầu, cũng không mấy mặn mà với chủ đề này lắm, chỉ đáp - Thế sao tự dưng lại quay về, quên mang đồ gì à?
Tô Mạc gắng gượng nhìn anh với con mắt đánh liều một phen. Anh chợt thấy sợ hãi, đang định lảng tránh chủ đề này thì cô đã lên tiếng, van xin nhận được đáp án một cách cố chấp:
- Anh Tư Niên, anh có thể nói cho em biết anh đang đợi ai được không?
- Anh... - Câu hỏi đẩy Ôn Tư Niên vào thế bí, anh bắt đầu tỏ ra lúng túng, mãi một lúc sau mới trả lời - Anh đang đợi cái Hạ, nhưng hình như nó không đến. - Giơ tay xem đồng hồ, nụ cười của anh méo mó, gượng gạo - Anh thấy cũng muộn rồi, thôi, có khi phải về trước đây. Em có cần anh đưa về không?
Cô lặng thinh hồi lâu chẳng đáp, vẫn ngoan cố nhìn thẳng vào anh. Hai viên pha lê đen nơi mắt cô sáng lấp lánh, trong như lọc soi tỏ hết vẻ bối rối mà anh có muốn giấu cũng không được. Anh luống cuống tránh vội ánh mắt cô, tuy vẫn cười nhưng nụ cười chẳng khác gì cái khiên chắn:
- Không cần anh đưa về hả, vậy anh đi nhé! - Nói đoạn, anh quay lưng định chui vào trong xe, khoảng không gian chật hẹp ấy có thể đem lại an toàn tuyệt đối, khiến anh không phải sợ hãi nữa. Nhưng vạt áo của anh bị cô kéo lại.
Tô Mạc không nhìn anh, nhưng từng lời từng chữ nhợt nhạt đã lọt vào tai anh, lạnh như băng thấm đến tận xương:
- Ôn Tư Niên, anh còn định trốn tránh đến bao giờ nữa?
Anh chợt nhận ra rằng nàng công chúa bé nhỏ chưa bao giờ lớn lên trong ký ức của anh thật ra đã trưởng thành từ khi nào không biết, không còn ấu trĩ, không còn thích sao làm vậy như trước nữa. Nhóc Tô Mạc ngày xưa giờ đã thành một thiếu nữ thông minh hơn người rồi. Đúng, trước đây anh không nên ảo tưởng rằng có thể giấu cô suốt đời.
Anh khẽ nhắm mắt, bao nhiêu lời muốn nói chỉ chực bung ra hết, nhưng có gì đó cứ trói anh lại. Nỗi khổ này mình anh chịu đựng là đủ, hà cớ gì phải nói ra để cô cũng đau lòng theo? Anh bỗng thấy cổ họng chua xót rồi tự cười bản thân vì nỗi oan trái này.
Tô Mạc vẫn kiên nhẫn chờ đợi, anh bắt buộc phải cho cô câu trả lời ấy nên không thể im lặng mãi mãi, anh đành lên tiếng, giọng lạnh tanh, tàn nhẫn và tuyệt tình:
- Từ trước đến nay anh có trốn tránh cái gì đâu. Mạc à, ngay từ đầu anh đã nói rất rõ rồi, em là em gái anh, xưa nay anh luôn coi em như em gái. Làm gì có người anh trai nào lại trốn tránh em gái mình cơ chứ?
Câu trả lời rõ ràng, dễ hiểu và rành mạch đến từng chữ. Nhưng đừng tưởng một cú huých ấy là đủ để quật ngã Tô Mạc, cô vẫn nhẫn nại nhìn anh, ánh mắt cô khiến người đối diện rơi vào cơn bối rối không biết phải biện bạch ra sao:
- Nhưng... Ôn Tư Niên... Làm gì có anh trai nào lại để ảnh em gái trong ví? Làm gì có anh trai nào đặt tên con vật nuôi theo tên em gái? Làm gì có anh trai nào cất công thu thập từng tin tức một của em gái trong suốt bao nhiêu năm qua? Anh hãy nói cho em biết, anh đang vô tình đi quá giới hạn
anh em
trầm trọng, hay thực sự thích người mà anh gọi là
em gái
này? - Câu nói cuối cùng được ngân cao, như vừa ném ra một quả lựu đạn kinh hoàng, nó tan tành chút lý trí còn sót lại của Ôn Tư Niên.
Anh nhìn cô trầm lặng và rồi nghe thấy hơi thở gấp gáp của mình, không che giấu nổi vẻ bối rối:
- Mạc, em đừng quên, anh đã đính hôn rồi.
Vậy đấy, cuối cùng anh chỉ biết dùng câu này để từ chối cô thôi sao? Bất kể lần nào bị dồn vào chân tường, anh chỉ biết đem câu nói này ra như một tấm lá chắn rất mực đường hoàng để nhắc nhở cô, hoặc răn đe chính mình. Anh đã đính hôn, đôi vai anh đang gánh vác trách nhiệm lớn nên không thể bỏ trốn, có trốn cũng không thể thoát.
Nhưng Tô Mạc kiên quyết gạt phăng tấm lá chắn ngu ngốc này ngay khi nó vừa được giương ra. Cô đột nhiên xộc ngay tới bên anh, hai tay bá chặt lấy cổ anh và đôi môi mềm dịu như cánh hoa của cô dính chặt lấy anh như bỏ mặc mọi sự trên đời.
Anh nghe thấy giọng nói ấm áp phát ra từ đôi môi ấy, đủ để đốt cháy cõi lòng anh:
- Em không quan tâm đến những thứ đó, em chỉ muốn nghe câu trả lời của trái tim anh thôi!
Nói rồi cô nhắm chặt mắt chờ đợi nhưng chẳng có câu trả lời nào dành cho cô hết. Thậm chí đến người cô đang ôm kia, cơ thể anh cũng cứng đờ không chút phản ứng. Cô cười chua xót trong tâm, tuy vốn biết kết cục sẽ thế này nhưng cô cứ vẫn muốn thử. Từ đầu đến giờ, chỉ mình cô chuốc lấy bẽ bàng thôi. Nghĩ vẩn vơ thêm một lúc, cuối cùng cô cũng đành buông tay. Nhưng ngay giây phút ấy, cơ thể bé nhỏ của cô bỗng bị cánh tay hai bên siết chặt lấy.
Anh ôm cô thật chặt, như muốn quyện cô vào xương vào máu của mình. Tô Mạc hơi lúng túng, bờ môi cô cũng cảm nhận được sức ép nóng bỏng đang dội lên. Ôn Tư Niên cứ thế ôm chặt lấy cô và hôn cô mãnh liệt, thô bạo. Nụ hôn ấy cháy bỏng nhưng đong đầy bi thương.
Cô bỗng nghe thấy giọng anh cất lên, líu ríu, mơ hồ giữa khoảng cách hai bờ môi:
- Không được, Tô Mạc, chúng ta... không thể...
Đây là lần đầu tiên trong đời anh gọi cô bằng cả họ lẫn tên, còn cô vẫn không dám mở mắt ra nhìn. Bờ má cô cảm nhận rõ cảm giác ẩm ướt, lành lạnh, như thấm sâu qua cả da thịt. Cái lạnh ấy chẳng thể nào tan đi, hệt như nỗi đau của cô trong giờ phút này vậy.
Cô đành đẩy anh ra, nhìn lại một lần nữa gương mặt thân quen, ánh mắt buồn lê thê của anh và cười ảm đạm:
- Ôn Tư Niên, hãy cho em một lý do, tại sao lại không thể?
- ...
- Cho dù em có bị phán tội chết thì anh cũng phải nói cho em tại sao chứ, có phải không?
- Anh xin lỗi.
- Đừng có lấy câu xin lỗi ra để né tránh em nữa! Anh biết rõ điều em muốn nghe không phải câu này cơ mà! - Những giọt nước mắt vội vã đuổi nhau trên gò má cô để rồi cùng hòa vào nhau rơi lõng bõng xuống mặt đất, hay rơi vào cả đáy lòng anh nữa.
Ôn Tư Niên nhắm mắt một cách khó khăn và thở ra từ từ nhưng không tài nào xả bỏ nỗi khổ sở trong lòng. Anh cắn chặt môi và lấy lại giọng như bình thường:
- Anh biết! Từ trước đến giờ anh đều biết! Nhưng Mạc ạ, em đừng ép anh nữa!

Hóa ra thế này là em đang ép anh hay sao?
Hai hàng mi của cô từ từ khép lại, nụ cười thoáng qua trên khóe môi như làn gió:
- Vâng! Anh nói đúng. Em không nên ép anh chút nào. - Cô chậm rãi đáp, nước mắt lại tuôn ra như một chuỗi ngọc đứt dây. Nhưng giọng nói của cô vẫn rất vững vàng, chẳng hề hiện lên vẻ bi thương ảm đạm kia.
- Anh yên tâm. Từ nay về sau em sẽ không ép anh nữa đâu. Tạm biệt, Ôn Tư Niên.

Nếu đã trở thành gánh nặng của anh, thì còn gì hơn ngoài việc nói lời tạm biệt.
Tạm biệt, tạm biệt để rồi vĩnh biệt.
Lần trước chưa cắt đứt triệt để, thì lần này hãy như thế đi.
Đúng đấy, vĩnh biệt.

Nói xong câu ấy, cô dằn lòng bước đi, đã nói rồi là không bao giờ quay đầu lại nữa.
Người con trai sau lưng cô đột ngột thốt lên những tiếng khóc nghẹn ngào, khổ sở đến độ như xé gan xé ruột cô. Chúng khiến cô không thể nào cất bước được nữa, đành lặng lẽ đứng nguyên một chỗ như một kẻ mất trí trông thật nực cười.
Tiếng nức nở sau lưng mãi mà không dứt, nó giày vò suy nghĩ khiến cô muốn phát điên.
Nhưng cô không dám quay lại nhìn vì sợ sẽ bắt gặp nước mắt của anh.
Như thế thì tàn nhẫn quá, phũ phàng quá!
Đôi mắt cô lại khẽ nhắm lại, thật tâm cô chỉ muốn hỏi một câu:

Tại sao chúng ta lại thành ra như thế này hả Ôn Tư Niên, cuối cùng của cuối cùng, sao lại đường ai nấy đi thế này. Đáng nhẽ cho dù đau khổ thế nào, chúng ta vẫn phải tiến về phía trước mới đúng chứ.

Ngày hôm sau, khi đến trường, Tô Mạc cảm nhận thấy điều gì khác lạ so với thường ngày. Suốt dọc đường cứ có người nhằm cô chỉ chỉ trỏ trỏ, bị cô bắt gặp liền đồng loạt quay đi như thể đã dặn nhau từ trước.
Một người cứng cỏi như cô, đi trên con đường như thế cũng cảm thấy như có cái gai đâm vào lưng. Mãi cô mới tới được phòng học thì thấy Bạch Hạ đang ung dung ngồi trên ghế của cô, đôi mày sắc như lưỡi dao, khuôn mặt cao ngạo vênh lên tận trời. Tô Mạc liền bật chế độ phòng thủ toàn thân một cách vô thức, nhưng ngay sau đấy Bạch Hạ đã đứng phắt dậy, điềm nhiên bước tới chỗ cô. Con bé nở một nụ cười dịu dàng hết sức nhưng những lời nói ra như có nọc độc:
- Mày cũng ghê đấy! Dám quyến rũ anh rể tao ngay trước cổng trường! Sao, hôn phê chứ?
- Mày đừng có nói láo! - Bình sinh dù điềm đạm đến mấy nhưng nghe thấy câu này, máu nóng trong người Tô Mạc sôi lên, mắt cô trợn lên trắng dã, môi bặm lại trông thật dữ tợn.
Tiếng cười của Bạch Hạ nghe buốt hơn, con bé thẳng thừng ra tay. Lần này không phải cho cô ăn tát mà thẳng thừng đạp cô ngã lăn ra sàn. Nó ngó xuống và bảo:
- Nói láo á? Tao nói thật quá ấy chứ! Tô Mạc này, gan mày cũng to gớm! Dám đứng tênh hênh trước cổng trường hôn hít Ôn Tư Niên. Này, chúng mày coi chị gái tao là cái gì hả?
- Tao...
- Đừng có chối đấy nhé! Cổng trường bao nhiêu người nhìn đấy! Có cần đối chất tại đây luôn không? - Bạch Hạ càng nói càng cáu tiết, tức quá bèn đá thêm một cú nữa. Lần này trúng ngay vào bụng Tô Mạc, khiến cô đau như muốn ngất lịm đi.
Hôm nay lại đúng hôm cô đến tháng. Thông thường ngày đầu tiên chẳng làm gì cũng đau như chết đi sống lại. Giờ lại ăn nguyên một cú đá nên cơn đau ăn vào tận xương tủy, mồ hôi liền vã ra đầm đìa, mặt cô trắng bệch khổ sở không khác gì tờ giấy bị vò nhàu.
Bạch Hạ vẫn lạnh lùng nhìn cô và đay nghiến:
- Hừ! Đừng có làm bộ đáng thương nữa! Tao không phải lão anh rể nhà tao nên không mắc bẫy mày đâu! - Dứt lời, lại thêm một đạp nữa. Tô Mạc hòng né đi nhưng Bạch Hạ đã sớm phát hiện ra ý định bèn túm chặt lấy cô và tung chân trút toàn bộ sức lực đạp thật mạnh, không chút nương tình.
Tô Mạc bị dần một trận đau đến run lẩy bẩy, miệng không ngớt rên rỉ, hai tay ôm chặt lấy bụng. Mồ hôi đầm đìa khắp người, thấm ướt cả tấm áo mùa thu trên người.
Thấy thế, Bạch Hạ càng tức mắt và ra tay càng tàn nhẫn:
- Ô hay, mới mấy ngày mà đã có bầu rồi à? May thế, để tao giúp mày một tay tiết kiệm tiền đi phá thai nhé! - Con bé vừa nói vừa đá thêm liền mấy cú, cú nào cũng nhằm thẳng vào đúng giữa bụng mà thụi.
Cơn đau rút kiệt sức lực của Tô Mạc, người cô nhũn ra như con giun nhưng vẫn gồng sức vùng vẫy khỏi trận ẩu đả, kẻ đánh người chịu đòn này.
Nhưng cô né đến đâu, bàn chân Bạch Hạ lại săn đuổi sát nút đến đấy. Không ai tới giúp cô cả.
Cô chỉ có một mình, thật đáng thương, một mình mà thôi.
Tô Mạc cảm thấy đau, cực kỳ đau. Chưa bao giờ cô phải chịu đau đớn đến thế. Cứ ngỡ cú đá này là cực điểm của nỗi đau rồi, ai ngờ cú đá sau lại càng đau hơn. Nước mắt cô bắt đầu chảy ra ròng ròng như thể không kiềm chế được nữa, chúng bắt đầu đầm đìa trên khuôn mặt cô, vì cô đau quá, mà cũng chẳng thể biết đâu mới là tận cùng của nỗi đau này.
Diệp Tử Khiêm bước vào lớp, trông thấy cảnh tượng đang bày ra trước mắt, Bạch Hạ đang dằn từng cú đá vào bụng Tô Mạc. Cô gái nằm trên sàn mặt mũi trắng bệch không còn giọt máu, thần sắc nhợt nhạt. Bên cạnh là bao nhiêu người như thế mà không một ai đứng ra can ngăn. Tất thảy đều trơ mắt chứng kiến cảnh lăng nhục một phía này, khuôn mặt thờ ơ cố gắng cầu yên thân. Đúng là một vở kịch, nhưng đừng nên diễn theo kịch bản này chứ!
Diệp Tử Khiêm lao ngay tới không cần đắn đo, lấy hết sức giằng Bạch Hạ ra. Lần đầu tiên trong đời cậu thấy giá như có con dao thì cậu sẽ thẳng thừng đâm cho con bé ác ôn mười mấy nhát để trả lại cả gốc lẫn lời gấp trăm, gấp nghìn lần nỗi đau cô gái kia đang phải trải qua!
Bạch Hạ bị cậu ta xô loạng quạng, suýt thì té nhào xuống đất, con bé liền gân cổ lên trịch thượng:
- Diệp Tử Khiêm! Cậu muốn chết à!
Vừa dứt lời, một cái tát giáng thẳng vào mặt nó nghe đánh
bốp
, cú bạt tai dùng hết mười phần sức lực kia khiến con bé như ù đi.
Tai Bạch Hạ ù đi một lúc còn Diệp Tử Khiêm quay lưng lại và cẩn thận đỡ Tô Mạc dậy, không che giấu nổi sự xót xa.
Thật giống một cảnh phim diễn xuất vụng về.
Bạch Hạ lặng lẽ nghĩ một hồi, bỗng nhiên không cầm được nước mắt.
Diệp Tử Khiêm đỡ Tô Mạc dậy mới phát hiện thấy tình cảnh của cô kinh khủng hơn những gì cậu tưởng tượng. Khuôn mặt trắng bệch, trán nhoe nhoét mồ hôi. Không chỉ trán mà lưng cô cũng bịn rịn mồ hôi. Hơi thở yếu ớt mà nóng bừng, càng khiến cho cậu đau đến tan nát cõi lòng.
- Tô Mạc... - Cậu gọi tên người con gái, cũng chẳng mong cô sẽ đáp lại, chỉ một chút phản ứng theo vô thức thôi cũng được.
Ấy thế mà cô gái ôm chặt lấy cổ Tử Khiêm, ánh mắt ngưng lại một phía, nước mắt trào ra như phụ họa. Và cậu nghe thấy tiếng thì thầm thoi thóp của cô:
- Đau... Tư Niên... Tư Niên ơi...
Trong giây phút ấy, người cô nghĩ đến đầu tiên chính là Ôn Tư Niên.
Cô chỉ chịu kể lể nỗi đau của mình với mỗi Tư Niên thôi, nhưng không thấy rằng Tử Khiêm luôn ở đây đợi cô, cho dù bãi bể biến thành nương dâu.
Tiếng gọi yếu ớt ấy khiến Tử Khiêm đau như bị dao cắt, nhưng cậu cũng chả thốt lên được tiếng nào vì đũng quần cô gái bị một quầng máu nhuộm đỏ, mỗi lúc một đậm khiến mắt cậu cũng đỏ rực lên.
Tất cả mọi người đều nhận ra sự khác thường trên người Tô Mạc, đến Bạch Hạ cũng hoảng hốt quay ra nhìn. Con bé chỉ muốn xả hận, ai mà biết lại thành ra thế này. Diệp Tử Khiêm cảm thấy đôi bàn tay mình đang run lên bần bật, giọng nói yếu ớt của Tô Mạc vẫn không ngớt khiến cậu bối rối:
- Đau... Đau quá...
Mặt cô mỗi lúc một tái nhợt rồi dần biến thành xám ngắt như xác chết. Tử Khiêm định thần lại, cảm giác lo sợ sắp mất cô ấy bủa vây lấy cậu. Cậu bỏ quên hết mọi thứ trên đời, giọng khản đặc lại, gào lên với những người đứng xung quanh:
- Gọi bác sỹ tới đây! Nhanh lên!
Mấy đứa đứng quanh như vừa tỉnh ngủ, cũng đua nhau lật đật chạy ra ngoài. Cậu ôm chặt lấy cô gái đang lả dần và cảm nhận cơ thể cô đang run lên bần bật, người cậu cũng lẩy bẩy theo vì sợ. Cuối cùng cậu không thể phân biệt được rằng cơn run của cô đã lây sang người cậu hay chính bản thân cậu vì quá hoảng loạn nên không kiềm chế được chính mình?
Tô Mạc như rơi vào cõi mơ.
Cảnh tượng từ năm nào hiện ra. Con nhóc Tô Mạc lỡ tay đánh vỡ cái bình hoa gốm tam thái thời Đường của bố Ôn Tư Niên. Bác Ôn về nhà thấy thế nổi cơn lôi đình, liền tra hỏi xem đứa nào là thủ phạm. Dĩ nhiên cô bé không dám nhận, Ôn Tư Niên bèn đứng ra chịu thay. Tô Mạc sợ quá nên lủi về nhà trước. Ngày hôm sau, mặt mũi Ôn Tư Niên chi chít bông băng, đụng một cái là xuýt xoa đau đớn.
Cô thấy thấp thỏm, áy náy, nhưng cậu bé với khuôn mặt dán đầy bông băng mà vẫn khả ái kia chỉ khẽ mỉm cười, đưa tay xoắn lấy lọn tóc cô và bảo:
Đồ ngốc, chính vì anh không nỡ khiến em chịu ấm ức nên mới để mình chịu thay.


Anh không nỡ khiến em chịu ấm ức, nên mới phải chịu thay. Nhưng Tư Niên, anh có còn nhớ lời thề của mình không? Anh có còn nhớ chúng ta lúc nhỏ trong ngày hè nắng đẹp ấy không?

Tỉnh dậy, cô thấy xung quanh có rất nhiều người.
Ôn Tư Niên, Diệp Tử Khiêm, Bạch Hạ và một số gương mặt cô chẳng quen biết. Cô không ngờ mọi thứ lại to chuyện đến thế, cô cựa người toan ngồi dậy nhưng cơn đau vùng bụng khiến cô co rúm lại, Tô Mạc đành gập người để dỗ dành cơn đau. Nhưng chuỗi hành động ấy của cô ngay từ đầu đã khiến mấy người đứng xung quanh chú ý. Người bước tới đầu tiên là Diệp Tử Khiêm, cậu đỡ lấy Tô Mạc, động tác chu đáo, cẩn thận:
- Này, cậu đừng có cựa quậy nữa đi!
Tuy Tử Khiêm vẫn nói với cô bằng cái giọng bất cần ngày thường nhưng Tô Mạc vẫn cảm thấy ấm lòng. Bạch Hạ ngúng nguẩy xin lỗi:
- Xin lỗi, đây không biết có người đang đến tháng.
Tô Mạc thần người ra một lúc, cô khẽ mím môi chứ không trả lời. Bạch Hạ phách lối biết mấy! Con bé trầm mặt xuống và tiếp lời không chút khách khí:
- Nhưng cho dù xin lỗi, không có nghĩa tất cả là lỗi tại con này! Mày...
- Tiểu Hạ! - Ôn Tư Niên lên tiếng ngắt lời Bạch Hạ, anh trầm mặt xuống, đôi mắt hung dữ tỏ vẻ hăm dọa rồi lại quay sang nhìn Tô Mạc, đôi mắt mang đầy tâm trạng.
- Mạc, anh xin lỗi. Anh biết lần này Tiểu Hạ rất quá đáng, nhưng nó không có ý xấu đâu, nó chỉ...
- Không có ý xấu mà đá em suýt chết thế sao? - Sức chịu đựng của con người có hạn, cô gằn giọng khiến Ôn Tư Niên mắc kẹt.
Nhưng anh vẫn toan giải thích tiếp:
- Tại con bé không biết em đang đến tháng, nó...
- Em không đến tháng là nó được phép đá em chắc?
- Anh không có ý đó.
- Ôn Tư Niên, anh có biết suýt nữa nó đá chết em rồi không? - Cô như trút hết đau đớn vào mấy chữ cuối cùng.
Ánh mắt hùng hổ của cô khiến anh phải cúi đầu như đứa trẻ con vừa mắc lỗi. Anh thật vụng về, khiến nỗi đau của cô nhân lên gấp vạn.
- Tô Mạc... - Diệp Tử Khiêm lo lắng gọi tên và nắm chặt lấy bàn tay cô như đang muốn truyền cho cô sự an ủi, bảo vệ khó nói ra thành lời ấy.
Tô Mạc chỉ thở dài, đớn đau nhìn Ôn Tư Niên:
- Ôn Tư Niên, anh còn nhớ không, ngày trước anh nói thà để bản thân phải chịu đựng chứ người phải ấm ức không bao giờ là tôi?
- ...
- Thôi được, anh không còn nhớ nữa thì thôi. - Cô trút ra câu nói một cách khốn khổ và từ từ nhắm mắt. - Xin lỗi, tôi mệt lắm. Mọi người có thể để tôi nghỉ ngơi một chút được không?
- Tô Mạc... - Dường như Ôn Tư Niên chưa được nói hết những gì mình muốn nói nhưng Tô Mạc đã trở mình quay mặt vào góc tường. Cô đã tỏ rõ ý chối từ như thế thì còn cố làm gì nữa.
Diệp Tử Khiêm thở dài rồi trợn mắt nhìn bốn xung quanh:
- Điếc à! Để cô ấy nghỉ ngơi!
Thế là ai nấy đều nghe lời cậu, kéo nhau bỏ ra ngoài. Đợi cho tất cả đều đã đi hết, Tô Mạc mới kéo chặt lấy tấm chăn, trùm kín đầu và khóc rưng rức.
Bụng cô vẫn đau lắm, nhưng chỉ cảm giác đau này mới có thể chứng minh rằng cô vẫn còn đang sống.
Không có Ôn Tư Niên, cô vẫn sống.
Ít ra cô vẫn còn biết đau chứ chưa tê liệt đến mức chẳng còn biết gì.
Nhưng điều cô không biết là sau khi đám người rời khỏi phòng y tế, Diệp Tử Khiêm liền quay lưng lại tung hẳn một nắm đấm vào mặt Ôn Tư Niên khiến khóe mồm anh loang lổ máu. Tử Khiêm nghiến răng nghiến lợi gầm lên:
- Nắm đấm này là đánh hộ cho con ngốc đang nằm trong kia! Từ giờ trở đi, chuyện giữa cô ấy và Ôn Tư Niên nhà anh không còn một tí dính líu nào với nhau nữa! - Nói rồi cậu vùng mình bước đi, chẳng thèm nhìn kẻ bị đánh kia đang bưng mặt vì cú đánh quá mạnh.
Nước mắt rỉ ra qua những kẽ ngón tay, Ôn Tư Niên vẫn ngoan cố lấy tay che mặt như cố che giấu nỗi bối rối thảm hại của mình, để anh vẫn là người con trai luôn luôn bình thản như trước.
- Anh... - Nhưng Bạch Hạ đã lên tiếng, vẻ lo âu không giấu được trong câu từ nói cho anh biết rõ ràng rằng, hành động này của anh nực cười biết mấy.
Nằm nghỉ một hồi lâu trong phòng y tế, cuối cùng Tô Mạc cũng thấy đỡ hơn. Buổi chiều, cô cố lết xác đi học. Vừa bước vào lớp, chưa ngồi ấm chỗ đã nghe thấy tiếng Ngô Du Du sang sảng giữa lớp học kêu gọi:
- Con Bạch Hạ kia vênh váo quá đáng! Dám đến tận lớp mình đánh người! Tớ phải kiếm nó, cho nó nếm thử vài cái bạt tai mới được!
Sáng nay, khi chuyện xảy ra, Du Du không có mặt. Tuy cô thừa hiểu Du Du chỉ đang
chém gió gây bão
nhưng cô cũng cảm thấy ấm lòng, bèn cảm ơn chân thành:
- Cảm ơn cậu. - Cho dù thế nào, cô cũng phải biết ơn cô gái luôn đối tốt với cô.
- Xì, cậu cứ tỏ ra nghiêm túc thế làm gì! - Ngô Du Du thấy gượng gạo, bèn thì thầm - Mà dù thế nào, hai đứa cũng là đồng bọn cùng bàn lâu thế rồi còn gì, đừng có tỏ ra khách sáo nữa có được không.
Hai người đang mải nói chuyện, bất chợt một bát cháo được đặt cộp lên bàn. Giật mình, hai đứa ngẩng lên nhìn, Diệp Tử Khiêm lạnh tanh đẩy bát cháo về phía Tô Mạc và nói:
- Vừa qua phòng y tế tìm, bác sỹ bảo cậu về rồi. Chưa ăn trưa chứ gì. Đấy, cháo vừa mua đấy, ăn đi cho nóng.
Ngô Du Du há hốc mồm, Tô Mạc bối rối nhìn Tử Khiêm như muốn nói điều gì đó, nhưng cô không thể thốt ra được. Tử Khiêm không mảy may quan tâm đến những thứ đó, làm như không nhận ra thâm ý trong ánh mắt của cô, cậu thản nhiên nói tiếp:
- Sao? Chưa ăn cháo trứng muối thịt nạc bao giờ à?
- Đâu có. - Tô Mạc bất giác trả lời, chàng trai cười hấp háy, tay thoăn thoắt mở nắp và dúi thìa vào tay cô.
- Thế thì ăn nhanh lên. Nguội rồi ăn không ngon đâu.
- Ừ. - Tô Mạc đáp lại cho có, cầm thìa và múc cháo ăn.
Ăn được một lúc, cô nhận thấy người con trai đang ngồi nhìn cô như hóa đá. Cô mới chợt nhận ra mình phải ngẩng đầu và trịnh trọng đáp lễ:
- Cảm ơn cậu nhé!
Da mặt Tử Khiêm bỗng hồng rực lên, trông chẳng khác gì quả cà chua chín, hai tai cũng thấy nóng hầm hập. Tô Mạc thấy thế bỗng phì cười. Lần đầu tiên đứng trước Tử Khiêm, nụ cười của cô thật từ tiếng cười cho đến ánh mắt. Giống y hệt bộ dạng cậu từng lặng lẽ nhìn ngắm từ xa, ấm áp, diễm lệ. Nhưng lần này, nụ cười ấy dành cho Tử Khiêm, dành trọn vẹn cho Tử Khiêm thôi.
Nghĩ vẩn vơ, cậu cũng toét miệng cười. Nhưng đang vui thì đứt dây đàn, Ngô Du Du ngồi bên bỗng chen vào một cách vô tư lự:
- Cái kiểu đắm đuối này là sao vậy? Hai người kết nhau rồi à?
Không hổ danh là ma xó, một câu thôi cũng đủ nắm bắt được cốt lõi vấn đề, lập tức khiến cả hai
treo máy
cùng lúc rồi lặng lẽ quay đầu. Một người chuyên tâm vào việc ăn cháo còn người kia tập trung nghiên cứu bài tập. Ngô Du Du ngó người này lại quay sang người kia, không giấu nổi nụ cười. Có những chuyện không cần nói ra cũng hiểu, muốn giấu cũng không được!
Cuối cùng Tô Mạc cũng có được mấy ngày thanh bình, Bạch Hạ không thấy lảng vảng xung quanh mà Ôn Tư Niên cũng không làm phiền cô nữa. Ngày này qua ngày khác, cô cứ đi đi về về từ trường qua nhà, vui đùa với lũ bạn và duy trì một mối quan hệ không quá xa cũng chẳng quá gần với Diệp Tử Khiêm. Rõ ràng có một thứ gì đó đang từ từ thay đổi giữa hai người.
Tô Mạc thấy thế cũng không có gì là không tốt, nhưng đôi lúc rơi vào bối rối, trong đầu cô lại hiện ra những thước phim cũ kỹ.
Có một người thiếu niên mang nụ cười ấm áp ngồi gảy hạt dưa cho cô ăn.
Cô bất giác cười, nụ cười vừa dứt, cơn nhói đau lại ập đến. Mãi một lúc sau mới dìu dịu đi.
Nhưng không ngờ lại một lần nữa cô bị Bạch Hạ chặn đường. Khuôn mặt kiều diễm đỏng đảnh nhưng làn da nhợt nhạt và tròng mắt đen láy thấm đẫm mệt mỏi mấy ngày hôm nay.
Tô Mạc không muốn rầy rà với con bé bèn quay lưng bỏ đi, nhưng Bạch Hạ quyết không tha cho cô. Gương mặt mỹ miều kia lộ rõ vẻ ghê tởm:
- Tô Mạc, tao công nhận mày ghê gớm đấy! Có gì khó chịu thì đến thẳng chỗ tao mà tính sổ này, núp sau lưng Diệp Tử Khiêm thì ra cái gì?
Tô Mạc không muốn ngó ngàng đến nó một chút nào. Lối này bị chặn thì vòng lối khác là được chứ gì. Nhưng Bạch Hạ vẫn một mực đeo đẳng, thấy cô cứ im lặng, con bé lên tiếng:
- Sao, không dám trả lời tao chứ gì? Mày cũng lì lợm và ghê gớm quá nhỉ! - Con bé không dám ra tay vì chưa quên cảnh tượng thảm khốc lần trước, chỉ dùng lời lẽ khích bác Tô Mạc.
Nhưng Tô Mạc vẫn thờ ơ như không và thành công thoát khỏi cái bẫy của Bạch Hạ, khi cô ta đang lên cơn cuồng nộ như con thú dại. Đang chuẩn bị bỏ chạy thì Bạch Hạ nói tiếp:
- Đừng tưởng tao không biết Tô Mạc ạ. Mày rất thích Ôn Tư Niên đúng không? Nhưng rất tiếc, lão ấy yêu chị tao đến chết đi sống lại. Lão chẳng thèm mày nữa đâu em ạ!
Tô Mạc đứng khựng lại, đầu óc cô ngổn ngang những lời giễu cợt dường như rất có tác dụng này.

Lão chẳng thèm mày nữa đâu, chẳng thèm mày nữa đâu!
Đúng, anh đã chẳng cần cô nữa rồi.
Hoặc...
Anh chưa bao giờ cần tới cô thì đúng hơn.

Lồng ngực cô bỗng đau thắt lên, cô thở khó khăn và lấy tay ôm chặt lồng ngực. Bạch Hạ phá lên cười hả hê:
- Sao, nói trúng chỗ đau rồi chứ gì? Tô Mạc ạ, mày chỉ là một con giòi đáng thương thôi! Ôn Tư Niên á, mãi mãi không bao giờ là của mày được đâu!
Bạch Hạ cười trong sung sướng, Tô Mạc lững thững quay lại và nhìn thẳng vào con bé. Tuy khuôn mặt đã mệt nhoài vì khổ đau nhưng giọng nói vẫn bình thản hết mức.
- Bạch Hạ, chẳng phải cậu cũng giống tôi lắm sao?
Nụ cười trên khuôn mặt Bạch Hạ bỗng đông cứng lại như vừa bị ai điểm huyệt, trông con bé nực cười như con rối gỗ. Tô Mạc vẫn lặng lẽ nhìn con bé, cô nói chữ nào rành mạch chữ ấy:
- Chẳng phải cậu rất thích Diệp Tử Khiêm hay sao?
- ...
- Thích từ nhiều năm trước rồi đúng không? Rất tiếc, cậu ấy không thích cậu một chút nào. - Câu nói cuối cùng được thốt ra giữa tiếng cười.
Mặt mũi Bạch Hạ biến sắc, con bé bặm môi, bờ môi hồng hào bỗng tái nhợt đi. Nhưng Tô Mạc vẫn chưa thấy đủ bèn bồi thêm ít gia vị chua cay:
- Thế nên cậu cũng giống tôi thôi, chúng ta đều là những con giòi đáng thương cả. À... Mà không... - Như sực nhớ ra điều gì, nụ cười của cô bỗng trở nên ranh mãnh, ác độc. Cô cười lơ đễnh - Ít ra tôi còn có Diệp Tử Khiêm thích. Còn cậu, chẳng có ai cả.
Đến đây, khuôn mặt Bạch Hạ trở nên thật kinh khủng. Đánh rắn phải đánh dập đầu, Tô Mạc biết mình đã đập nát bét đầu con rắn ấy, nhưng cô chẳng thấy vui vẻ gì.
Cô thậm chí còn thấy mệt mỏi, nỗi nhọc nhằn trút xuống người cô như núi đổ sóng xô, không tài nào hình dung nổi, như sắp đè nát cô vậy.
Bạch Hạ bỗng òa khóc. Đứa con gái cao ngạo này đã khóc, khóc như một đứa trẻ. Nó không ngớt sụt sùi, giọng khàn đặc lại như vừa bị ai đánh đập, toàn thân nó run lên tê tái. Tô Mạc bất chợt thấy ân hận vì những gì mình nói. Bạch Hạ vội bưng mặt bằng cả hai tay để che đi những giọt nước mắt đang đua nhau lăn lê trên khuôn mặt, che luôn cả nỗi đồng cảm hòng giữ lại chút kiêu ngạo cuối cùng.
Tô Mạc hiểu rõ điều ấy, và cũng biết rằng chắc chắn Bạch Hạ sẽ không muốn nghe cô an ủi nên đành giữ im lặng. Giọng nói lầm rầm của Bạch Hạ cất lên, chứa đầy những tuyệt vọng và sự đánh cược vào ván bài cuối cùng:
- Tô Mạc, tao chờ xem kết cục của mày đó!
Dứt lời, nó vùng vằng chạy đi. Gió thổi tung nước mắt của nó, tan đi không thấy gì nữa. Tô Mạc đứng nhìn bóng hình con bé hồi lâu rồi cũng lên tiếng đáp lại:
- Ừ, tôi cũng đang đợi nó đây.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Có phải anh yêu em.