Chương 7: Đăng kí
-
Cổ Tạo Đại Lục Kí Sự
- [email protected]
- 1365 chữ
- 2019-08-22 01:36:34
Ước chừng mười ngày sau, Thiên Động đã hoàn tất việc chuẩn bị, bà con cô bác hàng xóm đều tiễn đi.Hắn ứa nước mắt vẫy vẫy tay chào hàng xóm, chuẩn bị lên xe với cha mẹ hắn , tỏ vẻ lưu luyến không rời:
- Ta đi a, ta rất nhanh liền sẽ trở lạ chơi với các người a – Thiên Động sụt sùi.
- Ân, ngươi cứ hảo hảo tu luyện cho tốt , không cần lo cho chúng ta a.
- Đúng vậy, cứ học tập cho tốt là được,ngươi học tốt là chúng ta mừng rồi. – một lão nhân nói, trong mắt tràn đầy sự vui sướng.
- Động ca a,ngươi nhất định phải để chúng ta rạng danh đó a – 1 lũ nhóc nói.
Một đám người lưu luyến tiến đưa, liên tục thúc đẩy hắn đi đến học viện, còn thiếu điều đập hắn bất tỉnh rồi ném vào xe sợ hắn đổi ý.
- Ân, chào các ngươi a, ta sẽ nhớ các ngươi rất nhiều aaaaa…..
Chiếc xe chở cả gia đình Thiên Động đi ra, xa dần rồi khuất bóng.
Cả một đám người nhìn nhau trong im lặng , rồi :
- Lão thiên a, cuối cùng tên nhóc đó cũng đi a, chúng ta lại có mấy ngày bình yên a.
- Ân, thằng nhóc đó đi rồi, tai ta cũng được thanh tịnh rất nhiều a.- Một lão già nói.
- Mới hôm kia thôi nó còn dẫn mấy thằng nhóc con nhà ta đi chọc chó cơ. – một lão bản để râu dài quá cổ tức giận nói
- Thế đã là gì, có lần nó đi vặt trộm hết sạch mít trong vườn nhà ta cơ.
- Ân ân, đã thế hắn lại còn gian manh , tội lỗi gì cũng đẩy hết sang mấy đứa kia a.
- ………
- ………………
Đám đông vừa hoan hô vừa đi về, thiếu điều mở tiệc đánh trống thổi kèn bắn pháo hoa.
Nếu Thiên Động ở đâu, chắc chắn hắn sẽ thấy oan vô cùng, tại sao 1 người thánh thiện, người gặp người thích hoa gặp hoa nở như mình lại bị vu oan giá họa như vậy chứ, không phải chỉ là trêu chó với vặt mít sao?Còn vụ quả mít thì chính hắn cũng là người bị hại a, ăn xong hắn bị Tào Tháo rượt suốt 1 ngày 1 đêm a.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trên đường đi
Thiên Động vẫn còn vẻ lưu luyến không quên thi thoảng liếc nhìn về sau, do Thần hồn hắn là Con mắt nên thị lực hắn được tăng mạnh, lúc hắn thấy mọi người tỏ vẻ vui mừng thì nét mặt hơi quái dị, vội vàng quay đi ngắm nhìn cảnh vật chung quanh.
Liếc sang bên trái thì hắn thấy 1 loạt hàng quán được bầy đầy ra, bày ra rất nhiều món ăn mới lạ, thịt xiên tẩm bột cà ri,cá viên chiên,Takoyaki? Hắn thì cũng mới chỉ thấy mấy món qua ti vi thôi, một số món lão gia hắn cũng mang về nhưng có rất nhiều món hắn đều chưa ăn a.
Quay sang phía bên phải thì hắn thấy càng nhiều món ăn hơn, có mứt khô a, có món là khoai tây lốc xoáy a, lại có quả táo phủ lên 1 lớp đường trông thật là ngọt a.Có vẻ như bên trái là các món ăn từ thịt, còn bên phải là chay a.
Lúc này hắn đang bận chải dãi ra xe nhằm lưu ý cho bố hắn
Món kia ngon a, mua cho ta đi, ta sẽ ngoan mà
thì chợt nhận ra người quen :
- Dã ca a, ta ở đây a.
Tên
Dã ca
kia,nghe thấy hình như có người gọi tên mình, mà hình như lại không phải, hơn nữa giọng cũng nghe quen quen, bèn quay quay đầu tìm xem có phải không, chả mất bao lâu hắn nhận ra Thiên Đông đang vừa nhìn hắn vừa vẫy vẫy tay cách đó không xa, hắn bước đến gần , cười nói :
- Đây không phải là Vương Động biểu muội sao, với cả ngươi cũng biết ta gọi là Mã Đào chứ không phải Dã Đào a,Mã Đào, Mã trong Thiên Lý Mã đó. – Mã Đào vừa nói vừa cười khổ , Dã Đào là cái quỷ gì chứ.
- Ân, ta quên mất a.Bất quá ngươi cũng biết ta làm nam a.
- Không, ngươi cố tình.Với cả ta cũng quên mất tiêu ngươi là nam luôn a.
- Ngươi không quên, ngươi cố tình.- Thiên Động trừng mắt nhìn tên
Dã Đào
- Không phải ngươi cũng cố tình sao -Mã Đào trừng mắt nhìn lại.
2 người trừng mắt nhìn nhau được tầm 1 phút thì Thiên Động không thể chịu được nữa, nháy nháy mắt . Mã Đào mỉm cười, lộ ra vẻ đắc thắng.Thấy thế, Thiện Động không phục,lầm bà lầm bầm:
Ỷ lớn hiếp nhỏ
- Tuổi tác cũng là 1 loại thực lực a.
- …..
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau màn chào hỏi mang tính trẻ con đó , Mã Đào cũng đi cùng với cả nhà Vương Thiên Động đến Học viện luôn.Bước tới cổng, Mã Đào giới thiệu:
- Ai da, xin giới thiệu, đây chính là Thiên Du học viện a, học viện này đã tồn tại được trên trăm nghìn năm, là 1 trong các Trung Cấp học viện.
- Ở đây, nếu ở dưới 10 tuổi mà ngươi chưa tiến vào Nhập Thần cảnh thì không thể đăng kí vào học viện.
- Đương nhiên, nếu ngươi có Địa cấp Thần hồn thì hoàn toàn có thể thông qua thẳng luôn Học viện.
- Sở dĩ học viện không quy định đẳng cấp Thần hồn tối thiểu chính là bởi vì tuyển chon ra những nhân tài dùng sự cần cù bù vào thông minh, dung cố gắng bù vào thiên phú.
- Lớp học được chia làm Giáp Ất Bính Đinh, lớp chữ Đinh là lớp dự bị, chuẩn bị cho những người được cho là có khả năng, thí dụ như nếu hiện tại ngươi là cấp 9 thì sẽ được xếp vô lớp chữ Đinh, tuy nhiên hiện giờ thì ngươi có thể ở hạng lớp chữ Bính.
- Lớp học không có phân đẳng cấp, 1 nô lệ cũng được hưởng đãi ngộ ngang hàng với 1 quý tộc, nhưng điều kiện thiết yếu chính là:
- Thiên Phú, Cần cù.
- Nếu không có Thiên phú, ngươi có thể dung cần cù để thay đổi, nếu không có sự cần cù thì ngươi phải có Võ hồn đỉnh cấp.
- Nếu không có cả 2 thứ đó thì xin lỗi, ngươi bị loại khỏi học viện.
- Đã thấy hứng khởi chưa?- Mã Đào nói đến khản cả họng, quay sang liếc nhìn Thiên Động hỏi, thấy hắn đang liếm liếm 1 cây táo bọc đường mua lúc ở chợ, nhìn Mã Đào bằng ánh mắt đúng kiểu
Nãy giờ ngươi đang lải nhải cái gì thế?
.
Mã Đào tâm muốn khóc đều có, nãy giờ mình nói mỏi họng vậy mà tên này không thèm nghe lấy 1 từ, bèn không để ý nữa 1 cước đạp bay hắn đến chỗ đăng kí.
Khiến hắn phải dở khóc dở cười chính là dù bị đạp 1 cú như vậy nhưng tên kia vẫn cố giơ que kẹo lên như sợ bị bẩn vậy.
Đứng dậy phủi phủi quần áo, hắn trừng mắt liếc Mã Đào 1 cái rồi chạy vô bàn đăng kí.
- Ân , đây là giấy tờ của ngươi, hảo hảo học tập cho tốt a.Thật là, lâu lắm rồi mới thấy 1 cái nam hài xinh như vậy a.
- ….
Nhận lấy tờ giấy , chờ cha mẹ với tên Mã, ân,
Dã
Đào kia mang dùm mìnhđồ đạc lên phòng, hắn ngồi dưới sảnh, nhìn nhìn vô cái gương, lòng cảm thán :
-
Sắp tới sẽ mệt đây a
– hắn vừa nghĩ ngợi vừa nhớ lại rất nhiều lần cố gắng giải thích về giới tính của hắn.
- Di, biểu muội thật xinh đẹp a.
- Ân, chắc là học sinh mới đến đó.
- Sau này chắc chắn là cấp bậc mĩ nữ a, thật là ghen tị quá đi.
- …… Vương Thiên Động không nói nên lời