Chương 175: Bữa sáng
-
Cô Vợ Siêu Sao
- Hứa Lục Lục
- 1445 chữ
- 2022-02-04 08:13:18
Tô Miên cũng biết thói quen ăn Tết bên này nên cũng phối hợp thức dậy ăn sáng một chút, gặm hai cọng rau trường thọ.
Ăn sáng xong mẹ và chú Cổ của con phải đến Để Đô, con và Quân Nghiên ở nhà.
Hai anh em phải chăm sóc lẫn nhau đ3ấy.
Trên bàn ăn, Diêu Lộ lên tiếng căn dặn.
Tết Nguyên Đán lại bỏ hai đứa trẻ đã trưởng thành ở nhà, Diêu Lộ làm 9mẹ vẫn không thể yên lòng
Mẹ, mẹ yên tâm đi.
Tô Miên khua khua tay, cô thật sự rất buồn ngủ, ước gì có thể lập tức trở v6ề phòng ngủ bù.
Con bé này.
Diệu Lộ thầy cô không hề luyến tiếc chút nào, bà lại không vui.
Nếu đã không phải thì cô cũng không cần phải để tâm.
Cố Quân Nghiên cầm điện thoại tiện tay cúp máy, đang chuẩn bị đặt lên bàn trong phòng bếp thì số điện thoại lạ kia lại gọi tới lần nữa.
Nguyên chủ Tô Miên đã kéo số điện thoại của Tô Hữu Thành và danh sách đen, Tô Miên cũng không để ý.
Có thể là vì không gọi được nên Tô Hữu Thành mới dùng số điện thoại khác để gọi tới.
Tít tít tít.
Trong lúc Tô Miên mặc quần áo ở nhà đang nghiên cứu máy rửa bát, Cố Quân Nghiên lại ở phòng khách nhìn chằm chằm vào điện thoại mà Tô Miên bỏ trên bàn trà trong phòng khách.
Chiếc điện thoại đang vang lên tiếng tút tút.
Anh đến gần một chút nhìn thấy một dãy số điện thoại lạ.
Anh nấu cơm rồi, việc rửa chén khổ cực này cứ giao cho em đi.
Tô Miên thầy Cố Quân Nghiên buông bát đũa xuống, cô ăn no cười híp mặt nhận việc.
Tô Miên không thích nấu cơm, cũng không thích rửa chén, nhưng Cố Quân Nghiên đã làm cơm trưa, cô đương nhiên cũng phải chịu trách nhiệm rửa chén.
Tô Miên gãi gãi đầu, mơ mơ màng màng nhớ lại hình như Diêu Lộ cũng từng nói rồi:
Em quên mất.
Buổi trưa muốn ăn món gì nhất? Anh làm cho em.
Tô Miên bình tĩnh gọi món, không khách khí chút nào:
Tôm kho đó.
Bởi vì là Tết Âm lịch nên trong nhà có không ít nguyên liệu nấu ăn tươi mới.
Cổ Đình lại 5chẳng hề lo lắng, ông đã thả rông con trai hai mươi mấy năm, lúc trước Cố Quân Nghiên còn trong quân ngũ, làm nhiệm vụ mười ngày nửa tháng cũng không có tin tức gì mà ông cũng không lo.
Tốt nhất ở nhà tự mình giải quyết vấn đề cơm ăn thì có gì phải lo chữ:
Cố Quân Nghiên ở đây, em đừng lo lắng.
Vâng.
Diêu Lộ nghe vậy gật đầu.
Nếu như không liên lạc với nhau thì thậm chí cũng có thể coi là người xa lạ, nhưng lúc nhỏ, người bố này từng cho nguyên chủ ấm áp yêu thương, chỉ là tình cảm của đàn ông luôn hay thay đổi, hoa trong nhà có tươi đẹp hơn nữa thì phân bên ngoài chưa từng ăn nên đều thơm cả.
Sau khi Tô Hữu Thành có được số vốn nhỏ thì cũng bắt đầu trở nên phóng túng trong chuyện nam nữ.
Hôm nay là mùng Một đầu năm, con về nhà ăn một bữa cơm được không?
Tô Hữu Thành nói chuyện hỏi thăm vô cùng kiến nhân.
Không được.
Tô Miên từ chối.
Ngô như vậy mà cũng muốn thoát kiếp độc thân a!
Tô Miên âm thầm quở trách Cố Quân Nghiên, sau đó cầm bát đũa đi vào phòng bếp.
Tô Miên mặc đồ ngủ ra khỏi phòng, xuống lầu nhìn thấy bóng lưng cao lớn bận rộn trong phòng bếp.
Sao anh lại nấu cơm? Mẹ em đâu?
Bố anh và dì đã bay tới Để Đô từ sáng sớm, em quên rồi à?
Cố Quân Nghiên ngoảnh đầu giải thích.
Về nhà? Ngôi nhà kia của ông ta đâu phải là nhà của cô!
Nếu không muốn về nhà, vậy bố có thể đặt trước một bàn ở ngoài khách sạn.
Tô Hữu Thành lập tức chuyển lời, chỉ hy vọng có thể gặp mặt và ăn một bữa cơm với Tô Miên.
Tô Miên nhíu nhíu mày:
Chỗ nào cũng vậy, tôi không muốn gặp ông mà thôi.
Có vài người đã phạm sai lầm, cho là thời gian có thể làm lành vết thương, nhưng đâu biết rằng có một số việc, cho dù vết thương kết vảy thì vết sẹo vẫn còn đó.
Những liên hệ công việc bình thường đều đã có Ủy Thanh xử lý, ngoài người quen có điện thoại riêng của Tô Miên ra thì chẳng mấy ai biết đến.
Tết Âm lịch còn dùng số điện thoại lạ gọi tới, chắc chắn không phải là người vô cùng quen thuộc.
Điện thoại của em reo này.
Cố Quân Nghiên cầm điện thoại xoay người đi tới phòng bếp.
Tô Miên tranh thủ trả lời một câu:
Ai vậy?
Số điện thoại trong di động của cô rất ít, tổng cộng cũng có thể đếm được, nhất là bây giờ sau khi mọi người thịnh hành dùng Wechat, số điện thoại chủ yếu chỉ như để trang trí, không phải lúc vô cùng quan trọng thì điện thoại cơ bản sẽ không reo vang.
Có chuyện gì sao?
Tô Miên hỏi đối phương bằng thái độ lạnh nhạt.
Nói thật, Tô Miên cũng không có bao nhiêu suy nghĩ và tình cảm đối với Tô Hữu Thành.
Hơn nữa, cô cũng không phải nguyên chủ, cô có thể thay đổi số phận của nguyên chủ nhưng không thể thay nguyên chủ làm chủ việc tha thứ cho một người không thể nào tha thứ.
Miên Miên, con hận bố như vậy ư? Ngay cả ăn một bữa cơm với bố mà cũng không muốn sao?
Giọng của Tô Hữu Thành vô cùng đáng thương.
Hơn nữa, trong nhà cũng có máy rửa bát, Tô Miên chỉ cần để bát đũa vào máy rửa chén là xong, cho nên sau bữa ăn Tô Miên mới ân cần cười với Cố Quân Nghiên.
Cố Quân Nghiên cũng không phản đối chuyện Tô Miên thu dọn bàn ăn, còn anh thì bình chân như vại nhìn theo Tô Miên.
Sáu giờ lại ăn chay mùng Một đầu năm, Tô Miên căn bản không hề ngủ được, lúc ăn chay cũng thỉnh thoảng ngủ gật.
Chờ Tô Miên tỉnh lại sau mấy tiếng ngủ bù thì đã là buổi trưa, sắp đến giờ ăn cơm trưa.
Số lạ.
Vậy thì cúp máy.
Tô Miên cũng không muốn nhận điện thoại lạ.
Không hận.
Người hận ông ta đã không còn nữa, Tô Miên không thể nói là hận.
Cô vốn là cô nhi, cũng coi như chẳng
Mãi sau khi Diêu Lộ và Tô Hữu Thành chia tay, Tô Hữu Thành mới dân hiểu ra được mình đã đánh mất thứ gì.
Miên Miên, lâu rồi bố không gặp con.
Bà lo lắng cho Tô Miên, nhưng vì có Cố Quân Nghiên nên cũng yên tâm.
Tô Miên thức khuya đón Giao Thừa bị Cố Quân Nghiên kỳ kèo tới hai ba giờ, cô về phòng trằn trọc trở mình đến khoảng bốn giờ mới ngủ.
Lúc đầu nói rửa chén chỉ là khách sáo, cô vẫn chờ Cố Quân Nghiên lên tiếng nói không cần.
Là đàn ông, nhất là Cố Quân Nghiên cũng coi như người đang theo đuổi cô, vậy mà lại không có chút thân sĩ phong độ nào.
Vẫn chưa từ bỏ à.
Tô Miên nhíu mày, đặt bát đũa vào trong máy rửa bát rồi rửa tay, thong dong lau tay xong mới nhận điện thoại, Tô Miên nhìn dãy số điện thoại xa lạ, ẩn nút nghe.
Alo.
Alô, Miên Miên, là bố đây.
Giọng của Tô Hữu Thành truyền tới từ trong điện thoại.
Tô Miên sửng sốt chốc lát, không ngờ người gọi điện thoại lại là Tô Hữu Thành, cũng chính là bố ruột của Tô Miên.
Nếu không có ai nấu cơm thì cũng có thể gọi thức ăn ngoài, cho dù Tết Nguyên đán thì chỉ cần chịu bỏ tiền, đồ ăn ngoài hay muốn gì cũng có cả.
Nhưng tài nấu ăn của Cố Quân Nghiên không tối, Tô Miên ăn cơm trưa xong cũng rất hài lòng.
Dù hai người cũng chỉ ăn một bữa cơm trưa ấm áp cùng nhau, nhưng Cố Quân Nghiên vẫn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Tô Miên bị anh nhìn thấy hơi bất đắc dĩ.
mây nhiệt tình với tình thân, càng không có sự tủi thân của nguyên chủ Tô Miên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.