• 1,904

Chương 2: Vai diễn


Tô Miên thở phì phò nhìn Diệp Chí Quân đến gần, trong lòng vừa tuyệt vọng vừa căm phẫn.

Kiếp trước loại chuyện xấu xa gì cô đều đã từng gặp, ở cái nơi thị phi như giới giải trí này, loại người gì cũng có.

Con đường cổ bò từ tuyến mười tám đến ảnh hậu cũng không dễ đi, cần khoảng đến mười hai năm, lúc đó có từng có vô số cơ hội đi đường tắt, không phải cô không hiểu, nhưng cô đều từ chối.

Cô có giới hạn và yêu cầu đối với chính mình, vòng nguyệt quế ảnh hậu của cô cũng là danh xứng với thực.

Vất vả như vậy, cô đều chưa từng đi đường tắt, chẳng lẽ bây giờ không thể thoát khỏi sự trêu đùa của vận mệnh sao?
Đi.
Diệp Chí Quân khinh thường xong, tiến về phía trước bắt lấy cổ tay của Tô Miên.


Cút ngay.
Ánh mắt của Tô Miên trở nên hung ác, vì bị bỏ thuốc, khi nói chuyện cũng tràn đầy cảm giác yếu ớt làm nũng.


Xùy, không cần vai diễn nữa à?
Diệp Chí Quân dùng ánh mắt khinh thường nhìn Tô Miên.

Là cô chủ động đưa đến cửa, bây giờ lại ở đây giả vờ ngây thơ cái gì, đã lăn lộn mấy năm trong giới giải trí rồi, chẳng lẽ vẫn còn non sao.


Đúng, không cần.

Cái này cũng không do cô quyết định.
Diệp Chí Quân lại bắt lấy Tô Miên, không định bỏ qua cho cô.


Gâu gâu gâu...
Diệp Chí Quân bắt lấy Tô Miên, Tô Miên bắt đầu giãy giụa phi công, chó hoang bên cạnh cũng sủa lên mấy tiếng.

Trong lúc hốt hoảng, Tô Miên lại nghe thấy tiếng người:
Xem ra người phụ nữ này sắp bị làm nhục rồi, thảm quá! Thật là thảm!

Tiểu Hắc, tôi phát hiện ở đây có một cục xương đầu, mau đến đây.
Giọng nói mang theo chút già nua vang lên.


Thật sao?!
Giọng nói hưng phấn rõ ràng trẻ hơn một chút.

Rầm ầm ầm! Một con chó hoang trong ngõ ẩm ẩm ầm xông đến bên cạnh thùng rác, tiếng chó lang thang tìm kiếm trong thùng rác cực kỳ rõ ràng trong con hẻm.

Có người?

Tô Miên bị Diệp Chí Quân bắt lấy, ý thức cũng đang che mờ lý trí, đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó nhìn mấy con chó lang thang kia, nghi ngờ tại mình xuất hiện ảo giác.


Cứu mạng!
Tô Miên lại phí công lên tiếng cầu cứu lần nữa.


Cứu cô, ở đây ngoài một đám súc sinh ra còn ai có thể cứu cô.
Diệp Chí Quân giễu cợt, ôm chặt lấy Tô Miên.

Cả người Tô Miên mềm nhũn ra, hoàn toàn không thể phản kháng, trong lòng cũng có chút tuyệt vọng.


Chậc chậc chậc! Lại là một đêm động dục...
Giọng nói trẻ tuổi lại vang lên, âm thanh thổn thức.


Câm miệng, tìm đồ ăn đi, đừng xía vào chuyện của con người.
Giọng nói lớn tuổi răn dạy một tiếng.


Vâng ạ.
Giọng nói trẻ trung lập tức ngoan ngoãn đồng ý.


...
Tô Miên tuyệt vọng đến muốn khóc, ý thức đã từ từ rơi vào bóng tối.

Soạt soạt soạt...

Ngay vào lúc này, đột nhiên bên ngoài con hẻm có một con chó chăn cừu loại lớn.

Chó chăn cừu tinh thần hăng hái đứng giữa con hẻm, sủa về phía Diệp Chí Quân:
Gâu gâu gâu...
Tô Miên mềm nhũn đến không còn chút sức lực, trong lúc mơ hồ vẫn nghe thấy âm thanh khí phách kia:
Buông cô ấy ra!

Cứu mạng!
Tô Miên nghe thấy tiếng người, theo bản năng yếu ớt há miệng cầu cứu.


Con súc sinh này, mày còn muốn ngăn cản tao hả, cút ngay.
Diệp Chí Quân nhìn con chó chăn cừu đang sủa, mở miệng.


Buông cô ấy ra!
Chó chăn cừu tiếp tục khí phách rống lên tiếng nữa với Diệp Chí Quân.

Diệp Chí Quân liếc mắt nhìn chó chăn cừu một cái, không để ý đến nó, hai tay bắt lấy bả vai của Tô Miên, ôm lấy cô chuẩn bị lách qua con chó chăn cừu hung mãnh kia.

Chó chăn cừu thấy Diệp Chí Quân không để nó vào mắt, nó nhảy vọt lên, cắn vào cẳng chân của Diệp Chí Quân.


Mẹ nó, thứ súc sinh từ đầu đến đây.
Diệp Chí Quân phát điên, cẳng chân bị cắn, đau đớn khiến gã buông lỏng Tô Miên ra.

Tô Miên bị buông ra, cả người mềm nhũn lảo đảo hai bước, cố gắng di chuyển bước chân, lại không thể chống lại lượng thuốc trong người, cả người trượt xuống.

Ngay sau đó, Tô Miên ngã vào một vòng ôm.

Tô Miên lắc lắc đầu, ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú, góc cạnh rõ ràng như điêu khắc dưới ngọn đèn mờ nhạt, đôi mắt sâu thẳm như biển cả, khi nhìn cô lại mang theo bất ngờ và ngạc nhiên.

Ý thức của Tô Miên đã bị thuốc che mờ, cả người nóng bỏng, sau khi bị nhét vào lòng, lập tức hoàn toàn rơi vào hôn mê.

Hai tay Cố Quân Nghiên ôm lấy người phụ nữ vóc dáng mảnh mai, khi nãy lúc đối phương và vào lòng anh, anh vô ý vươn tay, vòng eo mềm mại của phái nữ nằm trọn vào tay, còn có nhiệt độ nóng bỏng truyền đến cách lớp quần áo mỏng manh.

Đây là bị bỏ thuốc à?

Cố Quân Nghiên rũ mắt nhìn người trong lòng, đầu mày soại khí cũng nhíu chặt lại.


Ừm!
Tô Miên đã mê man rồi, dưới sự khống chế của thuốc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu chặt lại, phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ.

Bóng dáng cao lớn của Cố Quân Nghiên hơi cứng đờ, đôi mắt sâu thẳm của anh nâng lên nhìn về phía
Hắc Dạ
đang sủa ầm vừa cắn nát cẳng chân của Diệp Chí Quân ở bên kia.

Hắc Dạ là một con chó chăn cừu cỡ lớn, lương thiện, chính trực.

Đêm nay, anh lén gặp mặt bạn tốt, Hắc Dạ là chó nghiệp vụ bạn thân nuôi, hôm nay mang theo đi làm nhiệm vụ.

Nhiệm vụ kết thúc chuẩn bị ra về, Hắc Dạ lại đột nhiên chạy nhanh về phía con hẻm bẩn thỉu lộn xộn ở bên cạnh.

Anh vốn tưởng rằng có cá lọt lưới, dẫn theo thuộc hạ đuổi đến đây, mới phát hiện, không ngờ Hắc Dạ lại đang làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Cố Quân Nghiên suy nghĩ, cúi đầu xuống nhìn thoáng qua bàn tay nhỏ bé đang túm lấy áo sơ mi đen của anh, lại liếc mắt nhìn khuôn mặt yếu ớt chịu đựng kia, xoay người, ngồi xuống nhẹ nhàng bể người lên.


Hắc Dạ, đi thôi.
Lúc Cố Quân Nghiên xoay người, cũng khẽ mở môi mỏng gọi Hắc Dạ, từ đầu đến cuối đều không thèm nhìn Diệp Chí Quân.


Gâu gâu gâu.
Hắc Dạ khí phách nhìn người đàn ông mang chiếc cẳng chân bị nó cắn nát, bây giờ đang nơm nớp lo sợ ngã ngồi trong con hẻm.

Nó kiêu ngạo lại oai phong của mấy tiếng, sau đó xoay người đuổi theo nhịp
bước của Cố Quân Nghiên.

Lúc Tô Miên tỉnh lại, trời bên ngoài đã sáng trưng, lọt vào tầm mắt là trần nhà màu trắng và mùi thuốc khử trùng quen thuộc của bệnh viện.

Nơi này là bệnh viện ư? Đây là cô bị tai nạn giao thông được đưa đến bệnh viện rồi sao? Không biết anh Hàm thế nào rồi nữa, con chó hoang đột nhiên nhảy ra dẫn đến tai nạn giao thông.

Lúc ấy, xe bị đâm rất thê thảm, trước khi có hôn mê còn nhớ rõ cảm giác đau đớn như xương cốt cả người bị lệch khỏi vị trí.

Còn trí nhớ về một người ở trong đầu, còn có chuyện ở quán bar, tiềm thức của Tô Miên coi như là một giấc mơ, giấc mơ vừa rõ ràng vừa mơ hồ.

Am...

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị mở ra từ bên ngoài, một người phụ nữ hùng hùng hổ hổ, có chút cường thể dậm chân đi vào, biểu cảm trên mặt cũng cực kỳ không tốt.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cô Vợ Siêu Sao.