• 1,011

Chương 366: Giá rét


Cô luôn cảm thấy nơi như bệnh viện một năm bốn mùa không có cảm giác nóng, mùa hè bật điều hòa mà lạnh đến run người.

Bây giờ thành phố S vào8 tháng Mười Một, nhiệt độ đã giảm trên diện rộng nhưng ban ngày ở bên ngoài cũng không cảm thấy quá lạnh.

Thế nhưng ở trong bệnh viện lại lạ3nh vô cùng, phòng bệnh không được ánh nắng chiếu vào khiến người trong phòng cảm thấy rất khó chịu.
Người tóc ngắn nhìn qua rất có tinh thần, khá tỉnh táo.
Khi nhìn thấy Tô Miên tiến vào cô ta còn cười với cô.
Một người hoàn toàn không nhìn ra có bệnh tâm thần.
Dù sao thì hơn 50% là vai diễn không đến tay, việc gì chị ấy cần gì phải kiên trì như vậy! Đ5ến ở trong bệnh viện tâm thần không biết sẽ xảy ra chuyện gì, khiêu chiến bản thân cũng có thể biến thành đùa bỡn bản thân.

Ừm, đúng thật.
Trong lòng Tô Miên cũng hơi thấp thỏm.
Đương nhiên là dù là ai phải ở bệnh viện tâm thần ba ngày, e rằng cũng khó mà giữ được bình tĩnh.
Đa số mọi người đều là càng lớn càng nhát gan.
Mười bảy, mười tám tuổi không sợ trời không sợ đất, một khi qua hai lăm tuổi sẽ sống càng cẩn thận hơn.
Tưởng Nhược Nam là người bình tĩnh nhất trong số người tham gia thử vai, chị ta lạnh mắt liếc nhìn người bệnh tâm thần kia, rồi quay đầu nhìn mọi người đã bị dọa sợ, nhanh chóng di chuyển đuổi kịp cô y tá không hề cảm thấy ngạc nhiên chút nào đang đi ở phía trước.

...
Nước mắt của Giản Dĩ Mạt ngưng tụ ở hốc mắt trong nháy mắt.
Cung Nguyệt cũng hít sâu vài cái, bàn tay đang ôm chặn vô ý thức ôm chặt hơn.
Chị ta đã không còn trẻ nên nội tâm cũng càng ngày càng yếu ớt.

Tô Miên, phòng số sáu giường đầu tiên.
Y tá mở cửa một phòng bệnh, gọi tên Tô Miên.
Tô Miên cũng bắt đầu căng thẳng, cô hít sâu thật lâu mới lấy hết dũng khí ôm chăn đệm tiến về phía phòng bệnh.
Sau khi vào trong thì phát hiện trong phòng có hai bệnh nhân nữ, một tóc ngắn một tóc dài.
Ẩm...
Tô Miên và Dương YY tụ lại thì thầm to nhỏ với nhau, đột nhiên của phòng bệnh đang đóng ở bên cạnh bị đập rất mạnh, cả nhóm người kinh hoàng tránh ra, tiếng kinh hô vang lên không ít.
Sau khi hoảng loạn một trận bọn họ mới vô thức nhìn theo hướng đó thì nhìn thấy một người bệnh tâm thần đang chống trên cửa thủy tinh của phòng bệnh, áp mặt vào kính mỉm cười quỷ dị với bọn họ.
Tô Miên quan sát hai người bệnh trong phòng, ôm chăn đệm đi đến cái giường trống trong phòng, nhẹ nhàng đặt xuống.
Làm xong cô quay đầu lại, cảm xúc cũng theo đó mà bình ổn lại.
Trước đó Tô Miên rất căng thẳng, dù sao còn chưa tiếp xúc, không biết sẽ gặp phải tình huống gì.

Dương YY, đến phòng số ba của cô rồi, giường số ba, mau vào đi!
Y tá nói, tự tay mở một cánh cửa ở bên cạnh, liếc mắt nhìn thoáng qua số hiệu trong tay rồi lên tiếng gọi người.
Dương YY nghe thấy y tá gọi tên mình thì run lên theo bản năng, sắc mặt trắng bệch, nhìn cánh cửa phòng đã mở ra, sâu trong lòng tràn đầy vẻ tuyệt vọng:
Bây giờ tôi hối hận còn kịp không, tôi muốn rút lui.

...
Đáp lại chị ấy là ánh mắt lạnh lùng của y tá.
Dương YY mím môi, cẩn thận bước về phía căn phòng đó.
Thế nhưng cô luôn có cảm giác, cuộc sống trong ba ngày thử vai này sẽ trở nên vô cùng phong phú.
Ẩm...
Tiếng của phòng bệnh bị đóng truyền đến, Tô Miên cảm thấy bất ngờ đứng lên đi đến muốn mở cửa ra lại phát hiện của phòng bị khóa từ bên ngoài.

Tình huống này rất bình thường, mọi người quen rồi là ổn thôi.
Y tá là một người phụ nữ hơn ba mươi, mặc quần áo và mũ y tá màu trắng, không hề cảm thấy kinh ngạc vì tiếng động đột ngột này.
Chị ta nhìn cả đoàn diễn viên bị dọa sợ không hề nhẹ, trong lòng thầm than bọn họ to mồm yếu gan.
Chỉ là người bệnh đập vào khung cửa mà thôi, có phải sợ đến mức trắng bệch cả mặt thể không?

...
Gánh nặng tâm lý của mọi người đang đứng trên hành lang gần như đã đạt đến cực hạn rồi.

Chúng tôi sắp xếp cho các người toàn người bị bệnh tâm thần ở mức độ nhẹ, yên tâm đi
Y tá nhẹ giọng nói, rồi lại tiếp tục bước về phía trước, lần lượt sắp xếp phòng ở cho mọi người.
Tất cả mọi người đều tách nhau ra, ngay cả phòng bệnh cũng cách nhau một khoảng nhất định.
Dù có y tá dẫn đường cho mọi người nhưng9 bọn họ vẫn cảm thấy nơm nớp lo sợ như trước.

Bệnh viện tâm thần này rất quái lạ.
Dương YY nói thầm bên tại Tô Miên.
Thật ra sau k6hi mặc quần áo bệnh nhân chị ấy đã hơi hối hận.
Tô Miên phán đoán theo bản năng, dời mắt nhìn người bệnh còn lại.
Người tóc dài này ngồi trên mặt đất trong phòng, trong tay ôm một cái gối, hoàn toàn không để ý đến sự xuất hiện của Tô Miên.
Người đó còn đang lẩm bẩm gì đó, Tô Miên loáng thoáng nghe được, cái gì mà cục cưng ngoan, mẹ yêu con, ăn cơm gì đó.
Người bệnh tâm thần trong tưởng tượng của cô là thể loại dễ bực tức nóng nảy, điên cuồng, thần kinh.
Mà hai người bệnh trong phòng bệnh của cô, một người trong số đó còn nhìn có vẻ khá bình thường, mà người còn lại có vẻ không bình thường thì cũng không dọa người lắm.
Điều này khiến tinh thần căng thẳng của Tô Miên thả lỏng một chút theo bản năng.
Chị ấy luôn cảm thấy bên trong có ác ma, một khi chị ấy tới gần nó sẽ nuốt gọn chị ấy vào trong bụng, ăn sạch xương cũng không nhả ra.

Cố lên.
Tô Miên thấy Dương YY run rẩy cả người thì lên tiếng trấn an.
Dương YY ngoảnh đầu lại nhìn Tô Miên, thở dài ôm chặt chân, bước từng bước khó khăn.
Dù dàn diễn viên này đến ở trong bệnh viện tâm thần là vì muốn hiểu thêm về người bệnh tâm thần nhưng trên thực tế bệnh viện và đoàn phim
Bay qua bệnh viện tâm thần
đều lo lắng cho an toàn của bọn họ.
Người bệnh mà bọn họ được sắp xếp ở chung đa số đều khá bình thường, độ an toàn rất cao, cũng sẽ không dưng tấn công người khác, bệnh tình đều trong tình trạng có thể kiểm soát.
Mà chị ta là y tá của bệnh viện nhiều năm này đã sớm quen với người bệnh như thế này, đương nhiên không cảm thấy sợ hãi.
Vừa mới bước vào phòng đã thấy hai người bệnh khác trong phòng đều đang nhìn mình:
...
Dương YY hối hận tím ruột, cảm thấy mình thật khó hiểu, đang yên đang lành lại đến thủ vai
Bay qua bệnh viện tâm thần
để tra tấn chính mình, đúng là đầu bị cửa kẹp rồi mà.
Dương YY lùi lại, kết quả y tá kia lại liếc mắt nhìn chị ấy rồi đẩy chị ấy về phía trước, không hề nể nang gì đóng cửa lại.
Dương YY bị nhốt trong phòng bệnh, ánh mắt nhìn ra bên ngoài tràn đầy tuyệt vọng.
Tô Miên quay đầu lại, thấy người bệnh tóc ngắn vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, ánh mắt cố chấp giống như đang nhìn một động vật nhỏ.

Trong lòng Tô Miên lộp bộp một tiếng, trước đó cố xây dựng tâm lý vững chắc thế nào, an ủi bản thân ra sao hiện giờ tất cả đều sụp đổ.

Bây giờ mới qua có mấy phút cô đã cảm nhận được cái gì gọi là sống một ngày bằng một năm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cô Vợ Siêu Sao.