Chương 397: Thức ăn cho chó
-
Cô Vợ Siêu Sao
- Hứa Lục Lục
- 1374 chữ
- 2022-02-06 12:40:19
Lãng mạn chết đi được!
Chu Tử Huân vô cùng mộng mơ nói, trợ lý nhỏ bên cạnh cô ấy cũng hâm mộ liên tục gật gật đầu.
Nam tính 8quá! Cố Quân Nghiên nhẹ nhàng ôm hôn Tô Miên trên nền tuyết trắng.
Dù đây là tình yêu trong phim thần tượng nào, thì sự nam tí3nh đã bộc lộ không sót chút nào, mà gương mặt kia của Cố Quân Nghiên còn đẹp trai hơn cả siêu sao.
Thật ra anh cũng không phải hạng công tử kiều quý gì, đàn ông từng tham gia quân ngũ sao có thể quá mức khắt với hoàn cảnh sống.
Sự khó tính của anh đã sớm bị mài mòn hết khi tham gia quân ngũ rồi.
Điều kiện không tốt anh có thể thích nghi, điều kiện tốt anh cũng sẽ không miễn cưỡng mình phải tiết kiệm, chỉ thế mà thôi.
Cuối cùng thì cô ấy không phải một mình ăn thức ăn cho chó, một mình ảo tưởng nữa rồi!
Haizz, haizz, hình như dừng lại rồi, mau nấp vào.
Chu Tử Huân không hề chớp mắt nhìn.
Dù sao cũng là ăn vụng thức ăn cho chó, nếu như bị hai đương sự rải thức ăn biết được, thì sẽ rất xấu hổ.
Cho nên vừa thấy có động tĩnh, Chu Tử Huân đã lập tức nói, mấy người xem trộm cũng vô thức rụt cổ lại.
Chu Tử Huân đã quá quen với9 tiểu thịt tươi trong giới giải trí, ai ai cũng còn gầy hơn cả cô ấy, bất ngờ nhìn thấy mẫu hình tượng như Cố Quân Nghiên, dáng người 6vừa không cơ bắp cuồn cuộn đô con như mấy giáo viên thể hình, vừa đẹp trai, lại thêm nam tính mạnh mẽ, khiến cô ấy vô cùng mơ mộng.
Kết hợp với Tô Miên thần tiên tỷ tỷ trong giới giải trí, giá trị nhan sắc của cặp vợ chồng này trong cảm nhận của Chu Tử Huân đã trở thành số một thế giới.
Ừm ừm!
Hai trợ lý ở bên cạnh cũng điên cuồng gật đầu.
Quả đúng là người đàn ông lý tưởng, cặp đôi hoàn hảo! Ai có thể nhịn miệng không ăn loại thức ăn cho chó ngọt lịm này, chứ ba người họ thì không thể!
Hai người họ sinh con chắc sẽ xinh đẹp lắm!
Chu Tử Huân tiếp tục nhiều chuyện rồi thở dài.
Không được, Tiểu Tiêu, em làm vậy không tốt đâu.
Tô Miên bất đắc dĩ chớp chớp mắt.
Tiểu Tiểu lại chỉ cười, sau đó tàn nhẫn đóng cửa lại.
Khi Tô Miên quay đầu lại, liền nhìn thấy Cố Quân Nghiên đã đứng vô cùng bình tĩnh ở bên cạnh:
Đi thôi!
Nói xong, anh vươn tay chuẩn bị dắt Tô Miên đi.
Ở nơi nông thôn hẻo lánh này cũng không thể quá đòi hỏi hoàn cảnh, rửa mặt sạch sẽ xong, Tô Miên đã sớm bò lên giường.
Tuy rằng điều kiện phòng nghỉ ở nhà dân chỉ thường thường, mang phong cách nông thôn, nhưng chăn, ga trải giường đều được giặt sạch sẽ, hơn nữa thường xuyên phơi nắng, nên trên chặn có hương vị thái dương ấm áp và hương bột giặt.
Tuy rằng chân không phải chăn nhung lông ngỗng, cũng không siêu mỏng, nhưng lại rất ấm áp.
Tô Miên nằm trong chăn, khi anh xốc chăn lên, cô bị lạnh nên lên án:
Mau vào đây nhanh lên, lạnh quá.
Yếu đuối.
Anh đưa tay xoa mũi cô.
Rõ ràng yếu đuối như vậy, nhưng khi đóng phim lại luôn không sợ khổ không sợ đau, thật là kỳ lạ.
Tô Miên tức giận liếc mắt lườm anh, sao cô không hiểu độ hư hỏng của anh chứ.
Nhưng dù trong lòng thầm khinh bỉ, cô vẫn thầm quyết định, đêm nay nhất định phải đắp chăn bông nói chuyện phiếm đơn thuần với anh.
Trời đổ tuyết nên đêm rất lạnh, khi tuyết tan thì cơ thể còn lạnh hơn cả tuyết.
Tô Miên phòng má, nhưng cũng không cố làm ra vẻ.
Ở đây điều kiện không tốt lắm, anh ngủ được sao?
Tô Miên đi theo anh ra ngoài, vừa đi vừa hỏi.
Không ngủ được, cho nên phải tìm em đắp chăn nói chuyện đơn thuần đây.
Cố Quân Nghiên xoa xoa tay cô, ra điều chỉ nói chuyện.
Đúng vậy!
Tiểu Tiêu cũng phối hợp gật đầu.
Trời biết, cô ấy đã có suy nghĩ tà ác về vấn đề này từ rất lâu rồi, nhưng vẫn không dám nói.
Bây giờ, nghe Chu Tử Huân nhắc tới, Tiểu Tiêu giống như tìm được người cùng chí hướng với mình vậy.
Đêm nay chị thuộc về chồng chị!
Tiểu Tiêu chỉ huy, cũng định bá chiếm chiếc giường.
Tô Miên quá dính người, đặc biệt là cô sợ lạnh, ngủ đều dính vào người Tiểu Tiêu.
Cô ấy đang ấm áp mơ mơ màng màng ngủ, chân nhỏ lạnh lẽo của Tô Miên chạm vào là lập tức tỉnh ngủ, cảm giác này đúng là vô cùng khó chịu.
Vừa vào mùa đông em đã muốn ở mãi trong ổ chăn không nhúc nhích.
Tô Miên rúc trong ổ chăn, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ ra ngoài, tay cầm điện thoại di động.
Khi Cố Quân Nghiên vào phòng, cô liền nói chuyện với anh.
Sao anh không biết tính tình này của cô cơ chứ, nên anh không bình luận gì, yên lặng cởi quần áo lên giường.
Sao vậy?
Tô Miên giật nhẹ mũ chụp trên đầu, cố gắng làm ra vẻ không sao.
Cố Quân Nghiên lại rất bình tĩnh, đối mặt với ánh mắt lên án và ấm ức, biết hai bé cưng này đều rất tinh ranh, liền cho Cục Bông một ánh mắt khiêu khích.
Cục Bông lập tức cảm thấy vô cùng khó chịu, ấm ức quay đầu đi, đến ngồi xổm bên một góc tường bông tuyết tung bay, Tô Miên không yêu con, con khó chịu!!!
Ở nông thôn, phần lớn phòng đều ngăn bằng tấm ván gỗ, giường cũng là ván gỗ.
Khi Tô Miên nghiêng người dịch vào dựa lên người Cố Quân Nghiên, giường ván gỗ lại phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Ha ha.
Tô Miên xấu hổ cơ thể cứng đờ, sau đó mới thả lỏng ra.
Cửa sân viên của nhà dân, Cục Bông dùng ánh mắt u oán nhìn chằm chằm đôi năm nữ đang ôm nhau cách đó không xa.
Đậu Nành cũng đứng một bên, hai bé thú cưng đứng giống như môn thần giữ cửa, khi Tô Miên và Cố Quân Nghiên quay đầu lại, liền nhìn thấy ánh mắt của hai chúng nó.
...
Cố Quân Nghiên đến làm Tô Miên rất vui vẻ.
Bởi vì mọi người đều ở nhờ nhà người dân trong làng, nhưng có tiền có thể xui khiến ma quỷ, phòng ở nông thôn thật ra rất nhiều, chỉ là phần lớn đều để chứa đồ, anh bỏ ra chút tiền, liền thuê được một căn phòng của một hộ dân ở bên cạnh để nghỉ ngơi.
Đêm hôm ấy, khi Tô Miên định về phòng ngủ cùng Tiểu Tiêu, cô ấy liền đẩy cô ra ngoài.
Nghĩ tới đây, Cố Quân Nghiên đưa tay sờ lên vết trầy da trên cánh tay cô.
Để lại sẹo thì làm sao bây giờ?
Trên cánh tay trắng nõn lại để lại một vết sẹo, nhìn rất chướng mắt.
Không sao đâu, không nghiêm trọng lắm, đã lành lại một chút rồi, anh mua cho em thuốc mờ sẹo tốt nhất để bôi là sẽ không sao rồi.
Tô Miên không để ý, cô dựa vào ngực anh.
Cố Quân Nghiên nhẹ nhàng ôm bả vai cô, hai vợ chồng dựa sát vào nhau cùng trò chuyện, nghe tiếng gió lạnh lẽo bên ngoài, anh dần dần hơi ngẩn ngơ.
Dù sao cũng không ngủ được, hay là vận động một chút đi.
Cố Quân Nghiên xoay người dụ dỗ Tô Miên.
Đã hơn mười ngày anh không được ôm cô, không được vận động, anh bày tỏ giờ là lúc có thể vui vẻ thoải mái rồi.
Këo ket...
Giường văn gỗ lại phát ra một loạt âm thanh trong đêm đen mịt mù, nghe lại càng hơi mang vẻ xấu hổ khó hiểu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.