• 1,913

Chương 46: Đào hoa


Xem ra cô hình như còn nhận ra Hắc Dạ là chú chó nghiệp vụ đã anh hùng cứu mỹ nhân buổi tối hôm đó.


Chị, chị buông tôi ra8 trước đi, nam nữ thụ thụ bất thân.
Hắc Dạ hơi xấu hổ giãy giụa một chút, nhưng lại không thể tránh thoát khỏi cái ôm của Tô Miê3n, đành mở miệng nói chuyện.

Tô Miên phản ứng lại được thì buồn cười, nghe thấy Hắc Dạ nhấn mạnh nam nữ thụ thụ bất thân,9 cảm giác hơi buồn cười, nhưng vẫn buông đầu của Hắc Dạ ra, sau đó cười híp mắt vuốt lông của Hắc Dạ:
Thích em quá đi

Tô Miên, mẹ là đổ đào hoa lăng nhăng, mẹ đã có hai bé đáng yêu là con và Đậu Nành rồi còn chưa đủ sao? A!!! Có phải mẹ lại định nuôi nó, không cần con và Đậu Nành nữa đúng không?
Lúc này, giọng nói vừa kích động lại vừa phẫn nộ của Cục Bông truyền đến từ phía sau.
Tô Miên nghe thấy tiếng Cục Bông thì mới phát hiện ra, lúc trước cô đang xem Đậu Nành và Cục Bông ồn ào chơi đùa, kết quả bởi vì sự xuất hiện của Hắc Dạ mà cô quên luôn cả hai bé cưng bảo bối nhà mình.

Con không bao giờ quan tâm tới mẹ nữa, con muốn bỏ nhà ra đi.
Cục Bông ồn ào để tăng cảm giác tồn tại, dù vết thương ở chân còn chưa tốt, nhưng lại vẫn cố xoay người, lê chân phải bị thương bò đi.
Tô Miên hoàn toàn không phải cố ý để lộ ra, nhưng có đôi khi không phải cố ý mới là loại phong tình trí mạng nhất.
Yết hầu của Cố Quân Nghiên lên xuống, giọng anh hơi khàn khàn:
Hắc Dạ.
Cố Quân Nghiên trả lời Tô Miên, trong khi đó ánh mắt thâm sâu nhìn lướt qua Hắc Dạ, cảm thấy nó hơi dư thừa.
Hắc Dạ là chó nghiệp vụ, luôn luôn lạnh lùng, nó từng lập chiến công hiển hách, nhưng bởi vì đã có tuổi nên cơ bản sắp xuất ngũ, anh liền đón nó từ bên bạn thân về.
Là chó nghiệp vụ, lại còn là chó nghiệp vụ đã lập chiến công hiển hách, Hắc Dạ còn lâu mới thèm so đo với con phốc sóc miệng còn hôi sữa này.
Nó chỉ dùng ánh mắt kiêu căng quan sát Cục Bông đang chuẩn bị bỏ nhà ra đi.

Cục Bông đừng tức giận, ngoan nha! Mẹ thích con nhất.
Tô Miên vọt tới bên cạnh Cục Bông, vội bể Cục Bông lên rồi trấn an nó.
Cố Quân Nghiên nhìn dây thừng trong tay bị cướp đi, đứng nhìn Tô Miên đưa Hắc Dạ vào nhà, mà Hắc Dạ cũng cao ngạo nên bước đi vào phòng khách, hơn nữa ở phía sau còn hơi cong môi.

Hắc Dạ, em thích ăn cái gì, chị bảo chị Vu làm cho em.
Tô Miên hân hoan dò hỏi Hắc Dạ.

Hắc Dạ chỉ có thể ăn đồ ăn cố định đặc biệt.
Chó nghiệp vụ yêu cầu rất nghiêm khắc, tiền cho chế độ ăn còn cao hơn cả quân nhân bình thường.
Tô Miên là người được chọn tham gia chương trình giải trí đó, sau khi Cố Quân Nghiên biết Tô Miên về nhà họ Cố, đã muốn mang Hắc Dạ trở về tiếp xúc để làm quen với Tô Miên một chút.
Điều này để tránh cho Tô Miên không có kinh nghiệm, cũng tránh để đến lúc đó Hắc Dạ không phối hợp.
Kết quả thì hay rồi, điều anh lo lắng hoàn toàn dư thừa, Hắc Dạ lạnh lùng bị Tô Miên ôm đầu ấy thế mà lại không hề nổi giận, Tô Miên dường như cũng biết Hắc Dạ đã cứu mình, cho nên nhìn thấy Hắc Dạ thì rất hưng phấn.
mấ6t.


Chị..
Hắc Dạ cảm thấy Tô Miên là một người phụ nữ mà cứ luôn miệng nói thích thì không hay lắm, nhưng nó làm chó ng5hiệp vụ nghiêm túc nên không biết phải nói gì với Tổ Miên cho phải.

Nó tên gì vậy?
Tô Miên kích động ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cố Quân Nghiên.
Cố Quân Nghiên đứng thẳng, rũ mắt xuống nhìn Tô Miên ôm đầu Hắc Dạ.
Lúc này, cô gái hai mươi tuổi mặc quần siêu ngắn ngồi xổm trên bãi cỏ, cổ áo phông trắng trễ hơi rộng, Cố Quân Nghiên nhìn cô từ trên cao xuống, tất nhiên cũng nhìn thấy nét xuân quang đẹp đẽ kia.
Cố Quân Nghiên cảm thấy chóp mũi hơi ngứa ngứa, thậm chí có chút miệng đắng lưỡi khô.
Hắc Dạ là chó nghiệp vụ lâu năm, đã từng lập được chiến công hiển hách, nếu lấy quân hàm ra để nói thì chức vị của Hắc Dạ và người huấn luyện nó không phân cao thấp, nên ở phương diện thức ăn lại càng quy định nghiêm khắc hơn.

Hả?
Tô Miên chợt hiểu ra, quay đầu nhìn Hắc Dạ:
Xương lớn cũng không thể gặm sao?
Cố Quân Nghiên gật đầu.

Vậy nó có thể ăn cái gì, em mua cho nó.
Tô Miên thấy ấm ức thay Hắc Dạ, muốn cho nó ăn thứ tốt nhất.
Sau khi Cục Bông nhìn thấy Tô Miên hết mực ân cần lấy lòng Berger, lại hoàn toàn quên nó và Đậu Nành thì tức giận đến không thể chịu nổi.
Vốn dĩ Đậu Nành xuất hiện, nó đã cảm thấy địa vị của mình bị lung lay, đã kéo đi
mất phần lớn sự chú ý của Tô Miên.
Hắc Dạ không tiếp lời.
Cố Quân Nghiên từ trên cao nhìn xuống Tô Miên, sau khi đôi mắt đã thỏa mãn mới hắng giọng nói:
Vào nhà ăn cơm trước đã.
Anh lên tiếng nhắc nhở.

À, vâng, Hắc Dạ, đi, chúng ta vào nhà ăn cơm tối thôi.
Tô Miên nghe thấy Cố Quân Nghiên mở miệng thì lập tức đứng lên, còn rất tự giác đoạt lấy dây thừng trong tay Cố Quân Nghiên.

Chỉ có thể ăn thức ăn cho chó theo quy định.
Chó nghiệp vụ có yêu cầu rất cao với thức ăn.
Chúng nó không thể ăn thức ăn cho chó bình thường, bởi sẽ ảnh hưởng đến khứu giác và độ nhạy bén của chó nghiệp vụ, cả năng lực phản ứng,...
Tố Miền nghe xong hơi thổn thức.
Vừa rồi khi vừa nhìn thấy Hắc Dạ, cô nghĩ đến chuyện đêm đó nên mới hơi kích động.

Hừ!
Cục Bông xem thường hừ hừ, ra chiều con không phải chỉ nghe đôi ba lời tùy tiện của mẹ mà dỗ dành được đầu.

Ngoan, Cục Bông ngoan nhất.
Tô Miên tiếp tục dỗ dành, nhân tiện vuốt ve bộ lông của Cục Bông.
Nó thầm nghĩ xấu, chờ nó khỏe lại sẽ dùng vẻ ngoan ngoãn nghe lời để đốn gục Tô Miên, khiến cô yên thương nó mãi không thôi, chỉ yêu nó chỉ chiều nó! Nhưng con cao to đen xì này vừa xuất hiện, Tô Miên đã lập tức quên nó và Đậu Nành, đây không phải khiến Cục Bông tức đến không thể chịu nổi sao.

Cục Bông.
Tô Miên ngẩng đầu vừa buồn cười vừa tức giận đi qua đó, nhìn thấy Cục Bông kích động bò ra bên ngoài, trông vô cùng thể lương.
Hắc Dạ kiêu căng nhìn Cục Bông.
Vì cũng từng có thời gian ở quân đội, nên anh cũng có chút quen biết với Hắc Dạ.
Chó nghiệp vụ cũng cần có kỳ hạn xuất ngũ, chương trình giải trí Thiên Không đầu tư quay cũng không tồi.
Cố Quân Nghiên muốn cho Hắc Dạ lộ mặt, cũng muốn cho càng nhiều người hiểu được tầm quan trọng của chó nghiệp vụ, nhưng tính tình Hắc Dạ lạnh lùng, những người khác không dễ lại gần nó.

Hắc Dạ, tên thật ngầu.
Tô Miên ôm đầu Hắc Dạ khen ngợi.
Hắc Dạ ngẩng đầu ưỡn ngực tỏ vẻ tán đồng:
Chị có thể buông tay ra trước được không?
Bị một người phụ nữ ôm mặt, Hắc Dạ bày tỏ nó đang xấu hổ.

Xấu hổ?
Tô Miên nghe thấy ý muốn trốn của Hắc Dạ, nhướng mày cười càng thêm vui vẻ.
Tính tình kiêu ngạo của Cục Bông biến mất có thể nhìn thấy được bằng mắt thường:
Buổi tối, con muốn ăn thịt bò hộp.
Cục Bông thông minh bàn chuyện muốn đồ ăn với Tổ Miên.

Tô Miên không nói hai lời đã gật đầu đồng ý.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cô Vợ Siêu Sao.