• 1,011

Chương 60: Lãng phí


Tô Miên và Tề Nguyệt theo bản năng chạy đến vali trong góc phòng, hai người đều mở vali lấy ra vật dụng đặc biệt để tẩy 8trang rửa mặt.

Tô Miên chỉ có một cái vali, đồ đạc cũng được để gọn gàng, Tô Miên vừa mở ra đã lấy được đồ tẩy 3trang, sau đó cầm khăn và chậu rửa mặt lên, xoay người xông vào nhà vệ sinh trước tiên.
Bây giờ có thể đi ăn cơm, đương nhiên bọn họ phải vui vẻ rồi, đâu còn lo lắng chuyện gì khác nữa.
Tô Miên và Tề Nguyệt xuống lầu, bốn người đàn ông ở lầu bốn cũng xuống lầu với tiểu đội trưởng của nam binh.
Nhưng lại nghĩ sau này mỗi ngày đều phải để mặt mộc, Tề Nguyệt liền khó chịu, dù sao cũng không thoát được cái số mệnh chết tiệt này rồi.

Nể mặt ngày đầu tiên các bạn đến quân đội nên tha cho các bạn một lần, bây giờ tôi dẫn các bạn đến căn tin.
Thạch Tĩnh vốn muốn các cô dọn dẹp trong phòng xông mới cho các cô đi ăn cơm, nhưng anh ta đánh giá cao tốc độ lề mề của hai cô nương này rồi.

Báo cáo tiểu đội trưởng, tôi tẩy trang rồi ạ.
Tô Miên cảm thấy không biết nên vui hay nên buồn nữa.
Lúc này, mặt mộc của mình cũng coi như có được lời khẳng định, nhưng tiểu đội trưởng Thạch Tĩnh mang giọng điệu nghi ngờ không tin, Tô Miên cũng rất bất đắc dĩ.
Vốn cô ấy tẩy trang xong đã không đẹp lắm, cả người cũng không lộng lẫy như khi trang điểm, hơn nữa cô ấy còn lớn tuổi hơn Tô Miên, còn quen thức khuya.
Sau khi tẩy trang trạng thái của làn da cũng không tốt, nếu không có so sánh thì còn tốt, nhưng so sánh với em gái trẻ tuổi là Tô Miên, Tề Nguyệt tẩy trang rồi thật sự khó mà nhìn được, thật sự là đối lập quá mức rõ ràng.
Vali của Tề Nguyệt to, 9hành lý còn do trợ lý nhỏ sắp xếp giúp, Tề Nguyệt cũng không biết đồ dùng rửa mặt ở đâu.
Dưới sự chú ý của tiểu6 đội trưởng Thạch Tĩnh, cô ấy mở vali đầu tiên ra tìm một vòng, lại căng da đầu mở vali thứ hai ra tìm kiếm, thời gian 5trôi qua từng phút từng giây.
Tô Miên rửa mặt xong trở về ký túc xá, Tề Nguyệt đira muộn hơn Tô Miên, hai người đứng sóng vai trong ký túc xá, tiểu đội trưởng Thạch Tĩnh ở bên cạnh không kiên nhẫn nhìn đồng hồ đeo tay:
Hai người lại lãng phí bảy phút.
Chỉ rửa mặt mà thôi đã tốn gần bảy phút rồi! Tô Miên và Tề Nguyệt cảm thấy bồn chồn.

Tô Miên, không phải tôi bảo cô tẩy trang sao? Cô ở bên trong lâu như vậy là vì lừa tôi à?
Vẻ mặt Thạch Tĩnh nghiêm túc, dù sao cũng là trai thẳng, anh ta nhìn thấy dáng vẻ của Tề Nguyệt chênh lệch rất nhiều so với trước khi tẩy trang, khi nhìn thấy Tô Miên gần như không có thay đổi, đương nhiên cho rằng Tô Miền giả vờ.
Nhưng mặt mộc của Tô Miên quá xinh đẹp, khiến khuôn mặt cô ấy càng thêm quá mức rõ ràng, cái này nếu đến lúc phát sóng, nói không chừng cô ấy phải vừa mất fan vừa kéo thêm antifan rồi.
Tề Nguyệt nghĩ tới đã thấy lo âu, cũng định bảo người đại diện thương lượng với đạo diễn chương trình.
Tề Nguyệt gấp gáp trong lòng, thỉnh thoảng dùng mặt trộm liếc nhìn thoáng qua tiểu đội trưởng Thạch Tĩnh đứng như cây cột thằng tặp ở bên cạnh.
Sau khi tất bật một hồi, Tề Nguyệt thành công tìm ra đồ tẩy trang, xoay người cầm chậu rửa mặt xông vào nhà vệ sinh.
Nhưng tiểu đội trưởng của nam binh Điển Sùng Quang còn nghiêm túc hơn tiểu đội trưởng Thạch Tĩnh rất nhiều, nói một không hai, giọng nói càng không cho cãi lại hơn:
Nếu cậu không chạy, năm người bọn họ cùng đừng nghĩ ăn cơm trưa, lúc nào cậu bắt đầu chạy thì bọn họ đi ăn cơm lúc đấy.
Trong quân đội, tân binh kiểu gì bọn họ cũng đã từng tiếp đón, đối với người như Hoàng Lượng, cách xử lý của bọn họ cũng rất nhiều.
Tội liên đới là chuyện rất thường thấy ở quân đội, bản thân Hoàng Lượng này có thể bất chấp nhiều lãm là không ăn bữa trưa không nghe mệnh lệnh, nhưng nếu liên lụy đến năm người, e rằng gã ta sẽ xấu hổ mà gánh vác trách nhiệm này.

Cảm ơn tiểu đội trưởng.
Tô Miên và Tề Nguyệt nói cảm ơn.
Khi tập hợp trên xe buýt đi vào quân đội, bọn cô đã đói đến không chịu được từ lâu.
Cũng không phải việc lớn có liên quan đến tính mạng gì, đương nhiên sẽ không có ai lên tiếng xin tha cho Hoàng Lượng.

Xếp hàng, giậm chân tại chỗ.
Điền Sùng Quang hô khẩu hiệu.
Sự thật cũng thật sự như thế, Hoàng Lượng mang vẻ mặt không vui, sau khi đón lấy ánh nhìn chăm chú của năm người chỉ có thể cắn răng làm theo yêu cầu của tiểu đội trưởng Điển Sùng Quang, hứng ánh nắng chói chang của buổi trưa bắt đầu chạy dọc theo bãi tập.
Mặc dù mọi người đều rất thông cảm chuyện Hoàng Lượng gặp phải, nhưng vào lúc này, mọi người có thể tự bảo vệ mình đã không tệ rồi.
Mấy người Tô Miên chưa ăn thịt heo cũng đã từng thấy heo chạy, dựa theo thứ tự thông thường và chiều cao đứng thành hàng theo.
Tô Miên cao hơn Tề Nguyệt một chút, cho nên đứng ở bên cạnh Tề Nguyệt.
Tốc độ của Tô Miên rất nhanh, với cả sáng hôm nay cô chỉ tự trang điểm nhạt mà thôi, làn da của cô vốn đã tốt, tẩy trang rồi nhìn hơi tiều tụy, nhưng trên thực tế không hề khác lúc trang điểm bao nhiêu.
Miệng nhỏ cũng vẫn hồng hồng mềm mại như trước, làn da cũng trắng đến không hề có vết tàn nhang hay vết rỗ nào.
Thạch Tĩnh nhất thời nghẹn họng.
Anh ta cũng không ngờ Tô Miên đã vô cùng nghiêm túc tẩy trang xong rồi, mà Tô Miên mới hai mươi tuổi, thiếu nữ hai mươi tuổi mang vẻ đẹp trời sinh hoàn toàn không cần dựa vào trang điểm quá nhiều.
Tề Nguyệt nhìn thấy Tô Miên trực tiếp dùng sữa rửa mặt xoa bóp, lại dùng nước rửa sạch.
Khi ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ gần như không khác gì lúc trang điểm, cô ấy cảm thấy nặng nề.
Thạch Tĩnh mang vẻ mặt phức tạp nhìn thoáng qua Tề Nguyệt, so với khuôn mặt trang điểm tinh xảo lúc trước vốn có tám phần xinh đẹp bây giờ chỉ còn lại sau phần, mặt mộc rất gượng gạo.
Khi nhìn khuôn mặt nhỏ vẫn xinh đẹp trăng mịn như cũ của Tô Miên, trước khi trang điểm là chín phần, sau khi tẩy trang vô cùng sạch sẽ vẫn là chín phần như cũ.
Nếu như không để các cô đến căn tin ăn cơm nữa thì chắc chắn phải bỏ lỡ bữa trưa hôm nay.
Suy cho cùng là ngày đầu tiên đến quân đội, còn là nữ binh, dù sao cũng phải ưu đãi một chút.
Ba người Hứa An Sinh, Hồ Tuấn và Hồng Đào còn tốt, riêng Hoàng Lượng thì bị tiểu đội trưởng nghiêm khắc ra lệnh chạy mười vòng quanh bãi tập, không chạy xong không được ăn cơm trưa.

Báo cáo tiểu đội trưởng, có thể để tôi ăn cơm trưa xong hãy chạy không.
Hoàng Lượng tỏ vẻ không phục.
Tề Nguyệt nhận được ánh mắt của Thạch Tĩnh, cảm thấy hơi muốn khóc.
Sao cô ấy không hiểu dáng vẻ sau khi tẩy trang của mình được, hơn nữa, so với các nữ minh tinh khác, Tề Nguyệt tự thấy mình cũng xem như rất chú ý chăm sóc rồi.

Vòng bên phải, bước đều bước, một hai một!
Điền Sùng Quang thấy bọn họ đều tự giác xếp thành hàng, mặc dù không ra hình ra dáng gì, nhưng vẫn bỏ qua cho, hộ khẩu lệnh dẫn bọn họ đến căn tin của quân nhân.

Ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu, không được lãng phí lương thực, hiểu chưa?
Đển căn tin của quân đội, Điền Sùng Quang sắp xếp mọi người xếp thành hàng.
Người trong căn tin rất ít, thời gian ăn cơm của quân nhân đều được quy định tốt.

Hiểu.
Năm người đều đứng có nề nếp, trả lời vang dội.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cô Vợ Siêu Sao.