Chương 8
-
Con Gái Quỷ Medusa
- Jason Dark
- 1428 chữ
- 2020-05-09 03:52:40
Số từ: 1415
Dịch giả: Khanh Khanh
Biên tập: Lê Huy Vũ
NXB Thanh Niên
Ông già vẫn chưa đi ngủ. Đang gà gật bên bàn, ông giật mình tỉnh dậy khi Jane mở cửa và bước vào xe. Mệt mỏi và hơi có phần bối rối, ông quay đầu lại.
- Thì ra là cô.
Jane đứng bên bàn, gật đầu với ông rồi ngồi xuống ghế. Josh Parker nhìn cô.
- Thế nào, cô có phát hiện được điều gì không?
- Có.
- Cái gì thế?
- Búp bê sống.
- Tưởng cái gì! - Người đàn ông phẩy tay. - Đó là nhóm biểu diễn của Victor Valendy.
- Chính thế, tôi có gặp cả anh ta. Rồi sau đó là Vera, con gái anh ta. Một đôi bố con kỳ lạ.
- Tại sao?
- Tôi không nói được chính xác. Nhưng anh ta để nhân viên của anh ta tập giữa đêm, ở khoảng trống giữa đường hầm ma và xe của anh ta. Tôi thật không hiểu.
- Kìa, cô Collins, cô hiện đang sống trong một thế giới khác. Dân biểu diễn rong chúng tôi là những kẻ sống độc lập, rất nhiều người không khỏi có tình tình hơi kỳ cục.
- Cả Valendy sao?
- Chắc chắn thế. - Josh Parker thú nhận. - Anh ta rất kỳ cục. Anh ta cảm thấy mình tài giỏi hơn chúng tôi rất nhiều. Không bao giờ anh ta tự xưng là dân biểu diễn rong, anh ta tự coi mình là nghệ sĩ. Là một bậc thầy của ngành trình diễn, anh ta luôn nói như vậy.
- Thế anh ta làm cái gì ở khu chợ phiên này? - Jane lắc đầu. - Thật không thể hiểu được. Những kẻ tự coi mình là nghệ sĩ tầm cỡ như Valendy lẽ ra phải tìm vào thành phố lớn mà biểu diễn, hòng lên danh lên tiếng chứ.
- Xin lỗi nhé, Jane, nhưng quả thật tôi cũng chưa nghĩ kỹ chuyện đó. Nhưng có lẽ anh ta nghĩ thà làm đầu gà ở nông thôn còn hơn làm đuôi voi ở thành phố lớn. Tôi nghĩ có lẽ thế.
- Cũng có thể ông có lý. Thế còn con gái của anh ta thì sao? Tôi có cảm giác cô ta rất rụt rè.
- Con bé đó đau yếu luôn.
- Valendy cũng nói thế.
- Valendy rất thương nó, mà nó cũng làm được rất nhiều việc. Vera trông trẻ hơn tuổi rất nhiều, có lẽ bây giờ nó đã hai mươi lăm rồi cũng nên. Nó điều khiển tất cả những công việc có dính dáng đến sổ sách, kế toán. Đó là chuyện quan trọng.
Jane gật đầu.
- Vera có quan hệ với ai không?
- Ý cô muốn hỏi sao? - Josh ngẩng lên nhìn Jane.
- Vera có người yêu không?
- Không, không đâu. Làm nghề biểu diễn rong nhưng nó sống như một tay ẩn dật. Nó chào hỏi mọi người rất vui vẻ, nhưng chưa bao giờ thân với bất kỳ ai. Bố nó cũng canh chừng kỹ lắm.
- Tôi cũng nhận thấy vậy. - Jane khẽ ngắt lời. Cô xin lỗi Josh rồi quay trở lại với đề tài Freddy. Cô hỏi Josh liệu Freddy có quen Vera không. Josh Parker cười rộng miệng.
- Ý cô muốn hỏi liệu hai đứa chúng nó có quan hệ với nhau không?
- Chính thế! Josh Parker phẩy tay. - Không bao giờ! Cả hai đứa chỉ là bạn đồng nghiệp thôi. Ngoài ra, Vera không phải dạng đàn bà mà Freddy để ý. Nó thích những người đàn bà thật sự, những người bằng xương bằng thịt, và tính tình cũng phải ấm áp một chút chứ không phải suốt ngày lờ đờ như một viên thuốc ngủ.
- Ông nghĩ như vậy về Vera sao?
- Đúng, tôi quen nó đã vài năm nay.
- Có thể do bố cô ta không muốn cô ấy sôi nổi hơn. Có phải vậy không?
- Có lẽ. - Josh Parker thú nhận. - Tội nghiệp con bé. Chắc nó cần phải được đi gặp bác sĩ tâm lý. Nhưng đây không phải là chuyện của tôi.
Ông già nhìn xuống dưới bàn và ngáp. Cả Jane cũng thấy sự mỏi mệt đã bò vào tận trong xương thịt mình, cô đề nghị việc đi ngủ và được Josh Parker hưởng ứng ngay lập tức.
- Tôi sẽ chỉ chỗ cho cô, cô Collins.
- Xin ông cứ gọi là Jane.
- Tốt lắm, tôi là Josh.
Ông già mỉm cười với Jane rồi xếp tấm bình phong lại. Đằng sau tấm bình phong có một chiếc giường. Nó nằm ở cuối xe. Bản thân Parker sẽ ngủ ở đầu xe. Ông chỉ cần hạ xuống một mặt ghế dài được treo sát vách xe là xong. Trong xe ở dĩ nhiên không rộng rãi như trong một ngôi nhà thật sự, nhưng vẫn có buồng tắm.
- Tốt lắm. - Jane nói và gật đầu. - Tôi xin cám ơn trước.
- Sáng mai tôi sẽ mua thức ăn sáng. Cô muốn dùng gì?
- Tôi không khó tính đâu ạ.
- Trứng luộc?
- Rất thích.
- Vậy thì tôi sẽ mua thêm vài quả nữa. Chúc cô ngủ ngon.
Josh Parker kéo tấm bình phong ra và để Jane ở trong phòng một mình. Cô bật ngọn đèn nhỏ bên tường. Quầng sáng chiếu một phần vào một khuôn cửa sổ tạo thành một khoảng mở giữa bức tường đằng sau của chiếc toa xe lớn. Jane cởi quần áo ra. Cô vẫn để vali ở trong xe và chưa muốn lấy vào đây. Sáng mai cô sẽ làm việc đó. Cô nằm xuống giường, kéo chăn lên rồi tắt đèn. Trong xe thoắt tối om, bởi ông già Josh Parker cũng đã tắt cây đèn ở phía bên kia bình phong. Jane nằm ngửa, khoanh tay xuống đằng sau gáy. Cô muốn ngủ mà không ngủ được. Cô nằm đó, những suy nghĩ khác nhau xoay như chong chóng trong đầu cô, rồi cô nghĩ tới Vera Valendy. Cô gái này và bố của cô ta thật sự là hai con người rất khác nhau. Khác nhau quá đỗi. Họ hoàn toàn không hợp với nhau chút nào. Jane không đời nào nghĩ đây lại là người bố và con gái. Vậy mà họ lại là hai bố con. Cả hai con người như đang chìm trong một tấm màn bí mật, và Jane rất muốn vén tấm màn đó sang bên. Cô chắc chắn hai con người đó sẽ giải thích được câu đố về những xác chết hóa đá.
Đột ngột, Jane tỉnh giấc hoàn toàn. Có tiếng chân người! Những tiếng chân thật khẽ tiến đến gần toa xe. Giờ thì con người đó đã gần cô đến mức độ có thể giơ tay với được. Ngăn cách giữa con người đó và Jane bây giờ chỉ còn là lớp vách xe. Thêm một lần nữa, Jane thầm nghĩ, té ra tiếng động khiến ta chú ý ban nãy là có thật. Nhẹ nhàng, cẩn thận tối đa, cô từ từ nhổm dậy, bởi cô muốn nhìn qua cửa sổ ra ngoài. Dĩ nhiên Jane không bật điện. Cô nhô dần từng chút lên, nhìn qua cửa sổ ra khoảng không gian xam xám bên ngoài.
Lúc này cô mới thấy kính cửa sổ không được sạch cho lắm. Phía bên ngoài chẳng có gì nhiều. Cô không nhìn thấy xe mà cũng không thấy người. Chỉ có màn đêm. Jane không tin là mình nghe nhầm. Cô có thời gian mà, cô chờ đợi, mặc dù đang ở trong một tư thế không được thoải mái cho lắm. Đôi mắt chăm chú quá đã cay xè. Cô giơ tay dụi, chớp chớp mắt. Rồi cô nhìn lại và phát hiện ra chuyển động đó! Một bóng người lẻn từ phải qua trái, chỉ có thế thôi. Nhưng đó thật sự là một bóng người đang chạy qua màn đêm ngoài kia. Một thân hình nhỏ thó với những lọn tóc bốc cao.
Rắn? Không phải tóc mà là rắn? Medusa...? Jane chớp mắt. Cô hy vọng có thể nhìn thấy dáng người rõ hơn, nhưng bóng tối quá dày đặc đã nuốt chửng bóng người kia. Jane Collins từ từ hạ người xuống giường. Đột ngột, cô thấy da mình rởn lên từng đợt.