• 603

Chương 08


Số từ: 3591
Dịch và Biên: Hữu Dũng
NXB Thời Đại
Nguồn: Sưu tầm
Xtefchia nhìn thấy trong đôi đồng tử của người đang nói một sức mạnh dã man và một sự táo tợn, chàng đã áp đảo được nàng. Nàng khoả những ngón tay xuống nước, nghịch ngợm vung cho bắn tung những giọt nước li ti lên, rồi thong thả nói như tự nhủ với chính mình:
- Quá nhiều lòng tin vào sức mạnh đàn ông, mà lại quá ít niềm tin vào sức mạnh của chúng tôi.
- Đó chẳng qua là kinh nghiệm mách bảo mà thôi, kinh nghiệm cho thấy rằng một bộ giáp phục dù vững chắc nhất cũng không thể đứng vững được trước một người khao khát chiến đấu và biết cách tìm được ở ngay cả bộ giáp phục kín vững nhất cái gót chân của Asin.
- Thế nếu như cái chỗ yếu kia hoàn toàn không tồn tại?
- Với ý chí và năng lực thì bao giờ nó cũng tồn tại, chỉ có điều nó thay đổi tuỳ theo trí thông minh của người phụ nữ . Tìm cho đúng điểm yếu là điều khó khăn hơn cả. Điều đó tuỳ thuộc vào sự tinh nhạy của đàn ông.
Xtefchia trầm ngâm.
- Không hiểu tôi có thuyết phục được tiểu thư chưa? - chàng mỉm cười hỏi.
- Ông đã soi sáng cho tôi rõ giả đề của ông, tôi không phản đối, nhưng...
- Xin tiểu thư nói nốt đi, tôi xin đấy!
- Nhưng ông nói ra điều đó chủ yếu trên cơ sở những thắng lợi của chính mình, những thắng lợi mà cả tôi cũng được nghe. Những lời ông nói toát lên sự vững tin ở mình. Có điều không hiểu ý kiến của riêng ông có thể đại diện cho cái chung không?
- Cái chung của phụ nữ thì chắc chắn là được, bởi tôi đã được tiếp xúc với rất nhiều nguời phụ nữ khác nhau, còn những người đàn ông giống tôi chắc là không ít. Có điều có những phụ nữ được bọc trong những thứ giáp phục kì lạ quá khiến người ta khó thấy rõ, họ được bao bọc trong một vầng hào quang rực rỡ, chính điều đó kìm hãm kẻ muốn tấn công, đồng thời lại mê hoặc nữa. Có thể chiến thắng họ, nhưng với họ sự tàn bạo không thể sử dụng được, mà đó lại là yếu tố tạo nên sức mạnh của những kẻ tấn công.
- Thế nghĩa là ông vẫn tìm được trường hợp ngoại lệ! - Xtefchia kêu lên.
- Hiếm lắm. Đó chỉ là những đoá hoa ít ỏi bị héo tàn trong dòng thác những đoá hoa khác. Vả lại, tôi xin nói một lần nữa: ngay cả những người phụ nữ đó vẫn bị đàn ông chinh phục, chỉ có điều bằng cách khác mà thôi.
Xtefchia không đáp. Nàng nhìn mặt nước và những đài hoa súng trắng ngần đang nghiêng đầu ló ra khỏi những chiếc lá dày hình đĩa. Nàng với một bông, nhưng nó lại trôi ra xa. Valđemar im lặng lấy mái chèo ngoặc lại, đầy nó vào tay nàng. Nàng hái hoa, mỉm cười cảm ơn chàng.
Công tử nhìn nàng, ngắm đôi má hồng, ngắm bóng râm mà hàng lông mi dài mượt mà rải lên mặt nàng, thầm nghĩ:
"Có phải em là đoá hoa bọc hào quang giữa muôn loài hoa khác? Sự tàn bạo của ta chết rụm trước ma lực đôi mắt nhung của em... Nhưng nhất định ta sẽ chiến đấu với lần áo giáp của em và ta sẽ xuyên thủng nó."
Chàng trông thấy một khóm hoa súng và hướng thuyền tới đó. Chàng dùng chèo kéo lại, Xtefchia ngắt hoa, ném cho Luxia. Nhưng cô bé đang mải chuyện trò với Prônnhixki. Hắn đang kể cho cô nghe một tiểu thuyết vừa mới đọc. Nghe loáng thoáng đôi câu, Xtefchia ý tứ ngó Valđemar.
- Ta về thôi, - nàng khẽ nói.
- Sao thế? Bây giờ, sau khi mặt trời lặn, mới là lúc dễ chịu nhất.
- Nhưng trời gần tối hẳn rồi.
- Một tí nữa thôi...
Đột nhiên một lời nó hơi to của Eđmun khiến chàng để ý.
Chàng đưa mắt nhìn Luxia, rồi lại nhìn Xtefchia. Nàng thì thầm:
- Ta về thôi.
Công tử gật đầu, bắt đầu quay thuyền lại, nhưng Prônnhixki vẫn giữ nguyên lái.
- Thưa đại công tử, chúng ta về ạ?
- Về thôi!
- Về ngay bây giờ sao?
- Phải.
Xtefchia mỉm cười vì giọng nói của hai người.
- Buổi chiều đẹp dường này mà, - Luxia phản đối.
- Muộn rồi, - Xtefchia lên tiếng, - mẹ em sẽ lo cho em đấy.
- Chính cô muốn về thì có! Ta có thể bơi thêm lúc nữa.
- Tiểu thư Xtefchia có quyền quyết định, - Valđemar nói khô khốc.
Luxia nún lặng, nhưng Prônnhixki thốt lên đầy mỉa mai:
- Chắc tiểu thư Xtefchia thấy lạnh. Thật tiếc tiểu thư không mang theo khăn ấm.
Valđemar chằm chằm nhìn gã, môi chàng run run giận dữ, nhưng Xtefchia đưa mắt van xin chàng. Vì thế chàng chỉ thốt lên:
- Thay vì nhận xét, tốt hơn hết ông nên lái thuyền đi, thuyền bị lệch hướng hoài kia kìa.
Prônnhixki đỏ mặt. Họ im lặng bơi thuyền vầo bờ, nơi phu nhân Iđalia và ông Kxavery đang đứng đợi.
Vầng trăng chiếu sáng những góc vườn sâu, rải trên mặt nước một tấm lưới bạc linh động và thay đổi. Những đoá hồng ngát hương, những con đom đóm lập loè trong đám cỏ lùm cây. Hoàng hôn tràn ngập làn sóng ấm áp khiến người ta dễ mơ màng.
Dàn đồng ca của lũ ếch nhái bắt đầu cất lên trên mặt hồ. Những đoá huệ trắng vươn cao trên thảm cỏ, những đoá diên vĩ vàng nom như các cô gái mặc áo tunica của La Mã đang dạo gót giữa những khóm trắc bá và những cây trắc bách diệp nom từa tựa như trắc bá trong bóng chiều đang đổ. Toà dinh thự sáng đèn hấp háy những khung cửa sổ ánh phản quang rọi trên những phiến nền hiên thành vệt đỏ, dát bạc những đoá hồng nở xoè, rung rinh lay động trên lá kim ngân, rắc những chùm tia lửa vào sâu trong những đường cây tối thẫm, như gọi mời những người đang đi trở về. Những vệt sáng lóng lánh phủ lên chiếc áo dài màu sáng của Xtefchia, những sợi vàng đùa nghịch trên tóc nàng.
Valđemar đi sau cùng, bóp trong tay một đoá hồng vàng, nhìn mãi hình dáng sáng mờ của cô gái ẩn chứa câu đố bí ẩn trong tâm linh bướng bỉnh của cô.
- Sao cô gái ấy lại khiến lòng ta xao động thế? Đó chính là ngọn lửa ẩn giấu trong một đoá huệ trắng, - chàng thầm nhắc lại trong óc sự so sánh vừa nãy.
...
Sau bữa tối, mọi người đã tản đi, Valđemar đi dạo trong vườn có lũ chó vây quanh, chúng vừa cố xán lại gần chàng vừa vui vẻ cất tiếng sủa. Đại công tử đi một vòng qua các vườn cây, lạc bước đến hồ, rồi quay trở về lâu đài, chăm chăm nhìn vào ánh đèn bên trong cửa sổ phòng Xtefchia đã bị rèm cửa khiến cho bớt sáng.
"Nàng đang làm gì nhỉ? – chàng nghĩ, - có phải đang kiểm điểm trước lương tâm, đang cầu xin chúa giữ cho nàng phẩm tiết ... hay đang ngẫm nghĩ lại cuộc trò chuyện với ta hồi nãy. Và nói chung không hiểu nàng có cảm thấy mối nguy hiểm đang đe dọa? Nàng có linh cảm nỗi khao khát của ta chăng?..."
Đại công tử nhún vai bước tiếp. Khói xì gà vây bọc chàng trong một đám mây mỏng manh. Trong ánh trăng, hình dáng thanh thoát của Valđemar thấp thoáng trên nền những thảm cỏ thành một cái bóng rất mảnh mai và dài. Sỏi dưới chân chàng sào sạo, thỉnh thoảng đại công tử lại tặc lưỡi gọi chó hoặc vuốt ve một đôi con. Đến tòa biệt trang trong vườn, chàng dừng bước khi thấy một khung cửa đang mở rộng, tỏa ra ngoài làn ánh sáng rực rỡ và thoảng có tiếng trò chuyện thì thầm. Chàng nhìn qua đầu những bụi cây râu dê vào phòng. Prônnhixki đang ngồi với viên quản gia Klet bên một chiếc bàn nhỏ. Họ đang chơi bài. Prônnhixki không mặc áo xurddut, gilê phanh cúc, ngồi dựa ngửa trên ghế bành, đang nói gì đó rất hùng hồn. Nom hắn không giống một sinh viên. Valđemar bước tiếp lẩm bẩm:
- Đồ khốn! Hắn làm ta bực mình! Cả những quân bài kia nữa! Hắn mang một phong tục mới đến nhà này!
Trước mặt công tử, Prônnhixki thường kém vui. Hắn đoán được là cả hai ông cháu Mikhôrôvxki không ưa hắn, hắn không thể khoác lác gì nhiều, không thể nói gì nhiều bởi cảm thấy điều đó làm họ bực mình. Hắn đánh bạn với quản gia Klet, bởi hắn hiểu rằng ông ta phục mình. Điều đó khiến hắn khoái chí.
Một hôm, vào cuối tháng 6, Prônnhixki và Klet đang ở trên đồng cỏ, nơi công nhân đang cắt cỏ. Hai gã ngồi trên chiếc xe độc mã ở cạnh rừng trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng lại phá lên cười. Eđmun hút thuốc, thọc hai tay vào túi, hướng về phía gã Klet nói với vẻ hăng hái, mặt nhăn nhó làm điệu bộ. Hắn nói về Xtefchia:
- Đúng thế ông ạ! Trên đời khối đàn bà, nhưng phải biết chọn cho được những ả vừa có mùi vị thơm tho lại vừa có đủ dấm ớt. Đó là cái chính! Xtefchia khá thơm ngon, tôi không phản đối, bây giờ tuy có hơi phai màu chút đỉnh, nhưng đó quả là một cô ả hấp dẫn! ... Nhưng được cái gì nào? Cô ả chỉ vọc vạch mỗi hai chục thiên. Thứ đó mà dành cho tôi ư? Lạy chúa lòng lành! Chỉ đủ vỏn vẹn cho tôi tiêu hai chuyến đi nước ngoài.
- Thế nếu cô ấy có chừng một trăm nghìn thì sao? Ha! Chắc ông không bỏ cô ấy chứ? – Klet cười thô lỗ.
Eđmun bĩu môi khinh thường.
- Phải, dĩ nhiên rồi, nhưng tôi cũng xin nói thực với ông nhé, cô ả hơi kinh, phẩm hạnh lắm đấy. Suốt mấy tháng liền tôi gần như là đã đính hôn, vậy mà chưa lần nào được hôn thử mặc dầu tôi cũng biết cách đòi hỏi lắm chứ. Không và không ... Cô ả không có máu nóng.
- Tôi lại nghĩ khác. Tiểu thư Xtefchia có vẻ mặt rất sinh động, nom cô ấy có vẻ máu lắm đấy. Có thể ông chưa biết cách tấn công đấy thôi, với đàn bà ấy mà, ông ạ, cũng như với loại ngựa chứng ấy, phải biết cách kia.
Hai gã phá lên cười.
- Thì cô ả cuồng lên là vì tôi mà lị, - gã thực tập sinh nói tiếp. – Tôi biết cách nhen lửa chứ, chuyên môn của tôi mà. Rồi ông xem, cô ả sẽ chẳng lấy chồng sớm được đâu, nếu giả dụ có lấy chồng. Trừ phi có một ông thánh nào đó chịu lấy cô ả, hay một anh chàng mà số tiền hồi môn của ả được coi là đáng giá. Mặc dù xinh thật đấy, nhưng cô ả không biết làm cho người ta bốc lửa đâu. Nói thật với ông chứ cô ả phẩm hạnh đến kinh. Mà đó là khuyết tật đáng kể ở người đàn bà. Chẳng ai có thể đạt nổi sự gì ở cô ả đâu.
Klet mỉm cười tinh quái.
- Ê! Không đến nỗi thế đâu. Ông không thành công nhưng đại công tử của chúng ta sẽ may mắn hơn đấy...
Prônnhixki mở tròn mắt.
- Sao? Ông nghĩ thế thật à? Công tử sẽ cưới cô ấy á? Làm gì có chuyện!
Klet bật cười.
- Cưới!... Ông nghĩ vớ vẩn gì thế? Đại công tử lại lấy cô gia sư! Vớ vẩn! Ông ta là người mà ngay cả vị công chúa cũng phải muốn vời ... Nhưng tán tỉnh chút đỉnh thì ông ấy cũng có thể biết chứ. Với ông ấy thì cô ta không chống đỡ nổi đâu, dù ông có bảo là cô ấy lạnh lùng chăng nữa.
Gã thực tập sinh trầm ngâm.
- Này, ông biết không? – lát sau gã nói, - Tôi cũng đã chú ý đến chuyện đó. Không hiểu sao ông ấy lại quá tử tế với cô ả, lúc nào cũng bênh vực cho cô ả.
- Bênh vực?...
- Chứ sao. Đôi khi tôi cũng nói đùa với cô ta chút đỉnh. Đã mấy lần công tử bênh cô ta, thậm chí khá chỏng lỏn, không tế nhị chút nào.
Klet nhìn Eđmun lẩm bẩm:
"Chắc ông ấy dạy cho mày một bài học chứ gì..."
- Ông bảo gì?
- À không. Tôi bảo ông ấy có thể làm được chuyện đó đấy.
Prônnhixki lắc đầu.
- Nào! Nếu cái cô Xtefchia đức hạnh và khiêm tốn kia mà trở thành tình nhân của ngài công tử, thì tôi sẽ dám...
- Ông sẽ mừng chứ?
- Sẽ mừng thật sự. Thậm chí tôi sẽ không lấy làm tiếc là không được hưởng niềm ân huệ ấy.
"Thằng đốn mạt!" – Người quản gia lẩm bẩm.
Một tiếng tương tự cũng được thốt ra qua đôi môi giận dữ của Valđemar trên một lối mòn nhỏ hẹp trong rừng.
Chàng dừng ngựa tại đó lắng nghe câu chuyện đã vài phút. Đang đi trên con đường rừng phủ cát giữa những bụi phỉ tử rậm rạp và những cây thông non, chàng chợt nghe tiếng cười hô hố. Qua đám cây cành chàng trông thấy đường viền của chiếc xe ngựa và đầu con ngựa đang gặm cỏ. Đột nhiên vang tới tai chang cái tên của Xtefchia mà Prônnhixki vừa cười vừa thốt ra cùng một tiếng đệm bỉ báng nào đó nữa. Chàng bèn dừng ngựa, và vì chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, những tiếng ồn ào ngoài đồng cỏ vọng vào đây rất mơ hồ, nên mỗi lời nói của gã thực tập sinh, lọc qua lá cây, trong vòm cộng âm của rừng vang lên rất rõ. Đại công tử đứng nghe mà răng nghiến chặt, tay bóp mạnh chiếc roi ngựa như thể muôn vụt đến gãy vụn trên đầu Prônnhixki. Khi Eđmun nói về những điều hắn đã cố thử nhưng không đạt được với Xtefchia, Valđemar đã giục ngựa đinh cắt ngang câu chuyện, nhưng chợt nghe hắn nhắc đến tên mình nên chàng dừng lại.
Nom chàng lúc này thật dữ tợn với đôi lông mày nhíu lại, mắt lạnh như thép. Hai cánh mũi chàng phồng ra giận dữ. Những lời cuối cùng của Eđmun khiến chang hết sức phẫn nộ. Thúc ngựa vào hông, chàng quyết định sẽ trị cho Prônnhixki và Klet tại chỗ về những lời lẽ hằn học của chúng, nhưng chàng chợt sững lại. Một giọng nói bên trong nào đó giữ chàng lại: "Chúng nói đúng, ngươi đang định làm gì thế..."
Công tử kéo hàm thiếc đến nỗi con Apôlông phải khuỵu chân sau, chồm cả hai chân trước lên trời. Chàng quay ngựa tại chỗ rồi thong thả bỏ vào rừng sâu, người giận run lên, miệng thốt ra những câu nguyền rủa. Chàng không thể dứt bỏ ý nghĩ là Klet đã đoán được dự định của chàng. Điều đó khiến chàng điên giận. Lòng tự hào đại quý tộc làm máu chàng sôi sục. Chính gã quản lý của chàng hiểu chàng rất rõ, đã cả quyết rằng Xtefchia sẽ không cưỡng lại chàng... Người thiếu nữ tươi tắn và trong sạch như nước nguồn... Chàng không bỏ qua dịp này, chàng muốn tận hưởng nhan sắc của Xtefchia chăng?...
Đại công tử cắn môi.
"Hắn đoán đúng. Đúng là ta muốn có nàng. Prônnhixki đã nói không đúng về việc nàng không có nhiệt tình. Thiếu nữ nồng nàn như một tia lửa, nàng lại hấp dẫn biết bao! Quả thực nàng giàu tự hào và tự tôn, nhưng điều đó không làm giảm bớt vẻ hấp dẫn của nàng, ngược lại, nó làm tăng gấp đôi..."
Mặc dù đang cơn tức giận, nhưng Valđemar cảm thấy vui khi nghe Eđmun bảo Xtefchia là người đức hạnh đến "kinh".
Nếu khác , hẳn Prônnhixki đã không giấu giếm gì, ngược lại , hắn sẽ khoe khoang khoác lác ngay .
" Nàng không thật sự yêu hắn - Valđemar thầm nghĩ - nếu không ...nàng quả là một thiếu nữ tinh khiết , chuyện ấy thì Prônnhixki nói đúng ... Nhưng nếu ta có nhiều cơ hội hơn ?... "
Chàng chợt rùng mình. Điều đó thì chính mồm Klet đã nói ra .
" Mình là đồ tồi " - Valđemar tự nhủ , chàng giục ngựa đi nước đại .
Rừng đã hết , giữa những thân cây thông sáng lên sắc đồng cỏ . Đây đó những cây thông rải rác mọc giữa những lùm đỗ tùng , nhưng rồi rốt cuộc cả thông cũng hết . Trước mặt đại công tử trải ra một thảm cỏ ẩm ướt và tươi tốt . Từ phía xa nổi bật một hàng người cắt cỏ mặc áo trắng , những lưỡi hái vung lên vàng chói trong ánh mặt trời . Con ngựa chậm bước cúi đầu muốn dứt những cuộng cỏ mọng nước , nhưng chiếc hàm thiếc giữ nó lại , buộc phải duy trì tư thế của một con ngựa hay . Valđemar trầm ngâm .
Đột nhiên chàng dướn lông mày , vụt roi ngựa vào ống ủng , tươi cười hẳn lên , trong óc chàng bắt đầu những lời độc thoại :
" Mình có quyền có những ý định này khác mà mình thích đối với nàng . Nàng làm sao có thể bó buộc ta được . Trên đường đời ta vừa gặp thêm một người nữa , người cũng đáng cho ta chinh phục, thế thôi ! Còn chuyện ta có thành công hay không ....đó mới là vấn đề ! Tất cả đều tuỳ thuộc vào mức nhiệt tình của nàng . Ta là một kẻ lông bông ... Ừ, thì ta là đồ đểu , nhưng Prônnhixki mới là thằng khốn nạn cỡ lớn . Hắn lại sung sướng khi thấy người khác tán tỉnh con người mà hắn đã từng yêu - đó thật là một sự khốn nạn , một sự đốn mạt đến cùng cực , một điều chỉ xứng với loại người đểu cáng như Prônnhixki mà thôi ! Thôi, dẫu sao ta cũng phải từ giã hắn thôi . Hắn làm máu ta sôi sùng sục cả lên ...Lại còn đánh bạn đánh bè với lão Klet nữa chứ ... "
" Nhưng nếu Xtefchia vẫn còn yêu thương hắn thì sao ? " - một tiếng nói nào chợt thì thầm vào tai chàng .
Valđemar nhún vai .
" Nếu vậy cứ để cho cô nàng điên lên cũng được . Can chi đến ta ? Điều đó chỉ chứng minh rằng nàng không đáng để ta phải nhọc công " .
Chàng thúc cựa gót vào bụng ngựa , phóng đi như cơn lốc băng qua đồng cỏ , như một con chim hùng mạnh đang lao theo mồi . Chàng vòng quanh khu rừng nhỏ , muốn gặp mặt Klet và Eđmun .
Chàng thấy lòng vui vui. Chàng tin chắc là khi có chàng , Prônnhixki sẽ biến khỏi mắt Xtefchia , chàng tin mình đã gây cho nàng ấn tượng tốt , và ví thế chàng đang có nàng trong tay , hàng nghìn viễn cảnh mà gã kia không có được .
Chàng vượt qua chỗ quanh của khu rừng nhỏ và trông thấy cỗ xe đọc mã trước mặt . Chàng quay mặt đi vờ như không trông thấy ai, phi một nước kiệu nhanh thẳng tới chỗ những người công nhân .
" Bọn chúng còn chuyện trò những gì nữa ? Ta muốn biết quá - chàng cáu kỉnh thầm nghĩ - Biết đâu con lừa ngu ngốc ấy chẳng nghĩ lại và thấy rằng nên giữ Xtefchia lai cho hắn . Ha ! Ta sẽ không thèm tranh giành với thằng ngu xuẩn ấy . Chuyện đó còn tệ hơn một chuyện nực cười ".
Đến gần chố những người công nhân , chàng kìm ngựa chậm lại và nhìn chiếc xe độc mã đang phóng từ bìa rừng ra với tốc độ gần như nước đại , chàng thấy lòng vui như một chú học trò .
" Bọn chúng sẽ biện bạch là đang ở phía bên kia rừng " - chàng mỉa mai lẩm bẩm và vui sướng tưởng tượng ra vẻ mặt đần độn của hai gã khi chàng bảo cho chúng biết là chàng vừa ở bên rừng quay lại đây .
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Con Hủi.