• 576

Chương 33 :Biến Khởi Tiêu Tường (3)


BIẾN KHỞI TIÊU TƯỜNG


Ngô Thường Thanh vuốt râu cười nhạt, đợi Lương Tiêu nói xong mới lè nhè nói:

- Lão đạo sĩ Lã Đồng Tân rắm chó đó được bao nhiêu cân lượng chứ? Cứu sống người chết, xương trắng tái sinh, phì, con mẹ nó. Thường nghe người ta nói: "Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như rút tơ", bệnh đến bệnh đi đâu phải là công phu một ngày một đêm. Đáng giận thế nhân chỉ muốn tránh khó lấy dễ, bệnh nặng phải mất nhiều năm mà lại muốn thuyên giảm trong một ngày, không nghe y lời của lang y, không uống thuốc thang mà lại đi cầu thần phật cúng đồng cốt, vẽ bùa đạo sĩ. Hừ, kết quả bệnh lại hoàn bệnh, chết vẫn cứ chết, vận may thì chẳng đến mà chỉ tự mua dây trói mình.

Ông ta mắng chửi đến mức hứng khởi, càng mắng càng lên giọng, hận không nói được cho cả thiên hạ cùng nghe.

Lương Tiêu ngập ngừng nói:

- Nhưng tôi nghe Tần Bá Phù nói, hắn muốn chiếc hộp đó, tất cả vì Ngô tiên sinh đã đề cập đến Thuần Dương Thiết Hạp.

Ngô Thường Thanh liếc xéo hắn, cười hắc hắc nói:

- Lão tử bảo ngươi cởi truồng, ngươi cởi hay không?

Lương Tiêu nhíu mày đáp:

- Đương nhiên là không.

Ngô Thường Thanh nói:

- Chính là như vậy. Ngày đó Tần Bá Phù luyện công tẩu hỏa nhập ma, tới cầu ta chữa trị. Ta vừa bắt mạch liền nhận ra vì "Cự Linh Huyền Công" của hắn quá bá đạo, cách chữa trị tốt nhất là phế bỏ võ công đó, nếu không có dùng đan dược cũng chẳng kết quả gì. "Cự Linh Huyền Công" nguyên là võ công của đạo môn, sư phụ của Tần Bá Phù là Huyền Thiên Tôn chính là một đạo sĩ. Vì vậy hắn không tin lời lão phu, lại còn đem phép chu thiên bàn vận (quy luật vận hành của trời đất) của đạo môn ra tranh luận với lão phu. Lão phu nghe đến bực mình, liền nói: "Cự Linh Huyền Công cái rắm ? Ngươi biết Lã Đồng Tân không ? Ông ta được gọi là thần tiên sống, nghe nói ông ta có truyền lại "Thuần Dương Thiết Hạp", trong đó có sách thuốc bùa lửa, có thể trị bách bệnh, ngươi thử tìm xem, biết đâu có thể chữa được chứng tật này. Hừ, tên họ Tần này nhìn tưởng thông minh, thật ra ngu như trâu ngựa, nghe được như vậy lập tức hoan hỉ, bất quá tính ra hắn cũng còn có lương tâm, hỏi lão phu: "Nếu có thể trị được bách bệnh, liệu có thể trị được bệnh của Sương cô nương không?" Lão phu bị hắn hỏi đi hỏi lại, mất cả kiên nhẫn, nói bừa: ⬘Đương nhiên là được, đến làm mẹ ngươi còn được ấy chứ, tìm được Thiết Hạp rồi hãy nói." Nghe ta nói vậy, hắn mừng đến vãi đái ra quần, nhảy nhót bỏ đi. Hứ, cho dù Thiết Hạp có thể chữa bệnh như thần, lại thật sự có thể tìm ra nó, trước nay chưa từng có ai mở được Thiết Hạp, e rằng nó thật ra chỉ cục sắt mà yêu đạo dùng để bày trò lừa người mà thôi.

Ngô Thường Thanh nửa đời hành nghề y, hận nhất là bọn đồng cốt đạo sĩ, thóa mạ không ngừng, Lương Tiêu tưởng có thể từ ông ta hỏi rõ về Thuần Dương Thiết Hạp, không ngờ lại chọc cho ông ta nói sướng miệng. Đột nhiên có một thị nữ gạt tấm màn ra tiến lại, rụt rè bẩm:

- Ngô tiên sinh, cung chủ thỉnh ngài qua bên đó!

Ngô Thường Thanh nghe thấy giật mình:

- Hỏng rồi, mải nói chuyện với thằng nhóc chết tiệt này, chút nữa thì nguy đến đại sự.

Đột nhiên ngừng nói, đứng dậy hậm hực nhìn Lương Tiêu, nói:

- Xú tiểu tử, ngươi đi với ta qua bên đó.

Lương Tiêu nhíu mạnh đôi mày nói:

- Bắt buộc phải đi sao ?

Ngô Trường Thanh hắng giọng đáp:

- Ngươi vốn là bằng hữu của Sương Nhi, thịnh hội thế này không đi không được.

Liền không cho tranh cãi gì nữa, kéo Lương Tiêu thuận chân bước ra ngoài, nhưng đi được hai bước thì quay lại, cầm chén trà gốm tím một hơi uống cạn, ngay cả lá trà cũng dùng tay vét sạch vào miệng, vừa nhai tóp tép vừa nói:

- Không được lãng phí, không được lãng phí.

Uống trà xong, Ngô Trường Thanh kéo theo Lương Tiêu, đi thẳng đến dưới Linh Đài, từ xa đã thấy hàng trăm người hoặc đứng hoặc ngồi, tụ tập trên đài. Hai người theo bậc thang tiến lên, được nửa chừng thì Hoa Thanh Uyên tiến đến nghênh đón, chắp tay cười chào:

- Ngô tiên sinh an hảo!

Đoạn quay sang Lương Tiêu cười nói:

- Ngươi cũng đến ư ?

Lại nắm tay hắn nói:

- Hoa đại thúc gần đây bận rộn luyện võ công, không đến thăm ngươi được. Thấy ngươi khí sắc rất tốt, dường như bệnh tật đã thuyên giảm ?

Lương Tiêu ấm lòng, cười đáp:

- Cám ơn đại thúc quan tâm, cháu hoàn toàn khỏe mạnh.

Hoa Thanh Uyên nghe vậy cười lớn, cực kì hoan hỉ.

Ba người sóng vai lên đài, Lương Tiêu đưa mắt nhìn quanh, nhận ra Hoa Vô Xuy ngồi ở chính nam, bà thấy Ngô Thường Thanh liền nở nụ cười rồi nói:

- Ngô tiên sinh an hảo!

Nhưng Lương Tiêu thì dù đứng ngay trước mặt cũng không thèm nhìn đến. Hoa Mộ Dung đứng sau lưng bà ta, tay cầm một thanh cổ kiếm bao đen, bên trái vài xích là hai mẹ con Hoa Hiếu Sương đang ngồi ngay ngắn. Hoa Hiểu Sương thấy Lương Tiêu, mặt cười rạng rỡ. Năm người ngồi phía dưới, bảy người khác ngồi phân biệt thành bên trái ba người, bên phải bốn người, ngồi đầu tiên bên tay phải là thủ vệ của Linh Đài chính là lão già họ Minh, ngồi dưới lão là Tả Nguyên, hai người ngồi sau lần lượt là Đồng Chú và Tần Bá Phù. Sắc mặt Tần Bá Phù rất tốt, nhìn thấy Lương Tiêu, hơi nhíu mày, khẽ gật đầu nhưng không tiến lại chào hỏi. Phía bên trái người ngồi đầu chính là Tu Cốc, hai người ngồi sau lần lượt là Diệp Chiêu cùng Dương Lộ. Nhìn khí độ của bảy người này khác hẳn những người khác, chắc là có thân phận tôn quí, lại nhìn quanh nam nữ đông đảo, ai cũng tỏ vẻ trang nghiêm.

Hoa Thanh Uyên dẫn hai người đến bàn đầu tiên, lệnh cho gia nhân lấy ghế cho hai người ngồi xuống. Lương Tiêu thấy phần lớn người trẻ tuổi đều phải đứng, người ngồi toàn là những lão nhân lớn tuổi đáng kính, thâm tâm cảm thấy nếu ngồi thì quả thật không hợp lẽ, liền nói:

- Hoa đại thúc, cháu còn nhỏ, đứng một chút không sao đâu.

Hoa Thanh Uyên không ngờ hắn thay đổi thành một kẻ hiểu sự như vậy, trong lòng ngạc nhiên, bất giác cười nói:

- Được lắm, nghe cháu nói như vậy, Hoa đại thúc thật hoan hỉ!

Vỗ vỗ lên vai hắn, quay người đi về phía bên phải Hoa Vô Xuy.

Lương Tiêu nhập vào đám đông, chen đến đứng cạnh một thiếu niên trông có vẻ vui tính. Không lâu sau, chiếc đồng hồ nước Ba Tư kêu một tiếng, tiếng nói chuyện liền nhỏ dần rồi trở nên yên tĩnh. Hoa Vô Xuy gật đầu, liền thấy lão già họ Minh từ từ đứng dậy, một tay vuốt râu, cất giọng ngân vang ngâm:

- Cao cầm danh chi hữu tiền văn,

Cô dẫn viên hàng dạ chánh phân;

Nhất lệ tiện kinh liêu quyết phá,

Diệc vô nhàn ý đáo thanh vân.

(Tạm dịch:

Chim cao tên đã từng nghe tới

Nửa đêm cô độc vươn dài cổ

Một tiếng kêu vang phá hư không

Ý chí bay lên tới mây xanh)

Giọng ngâm thư thái chậm rãi nhưng trong sáng khoáng đạt, Tê Nguyệt Cốc lớn như thế mà cũng có tiếng vọng lại. Vừa ngâm xong, Tả Nguyên cũng đứng dậy, trường thanh cùng hòa:

- Thụy khinh toản giác tùng hoa đọa,

Vũ bãi nhàn thính giản thủy lưu.

Vũ dực quang minh khi tích tuyết,

Phong thần sái lạc chiêm cao thu.

(Tạm dịch:

Lúc ngủ vẫn biết hoa tùng rơi,

Trong mưa vẫn nghe tiếng suối chảy.

Lông cánh trắng đẹp như tuyết tụ,

Dạo theo thần gió ngắm mùa thu.)

Tiếng ngâm nhỏ dần, lại nghe Đồng Chú tiếp lời:

- Từ hương viễn cách hoa đình thủy,

Trục ngã lai tê câu lĩnh cân.

Tàm quý đạo lương trường bất bão,

Vị tằng hồi nhãn hướng kê quần.

(Tạm dịch:

Rời quê Hoa Đình Thủy xa xôi

Đuổi ta đến đậu (ở) Câu Lĩnh Vân

Tự thẹn (lúa)gié (lúa)mạch thường không đủ (no)

Chưa từng (phải) quay đầu nhìn đàn gà)

Tần Bá Phù cười nhẹ, đứng dậy hòa theo:

- Hữu sí đê thùy tả hĩnh thương,

Khả liên phong mạo thậm ngang tàng.

Diệc tri bạch nhật thanh thiên hảo,

Vị yếu cao phi thả dưỡng sang.

(Tạm dịch:

Cánh phải rũ xuống, chân trái đau

Yếu ớt (nhưng) ngang tàng thật đáng thương

Đã biết hôm nay trời xanh thẳm

Dẫu muốn bay cao (lại) phải dưỡng thương)

Tu Cốc cười ha ha nói:

- Bài thơ đó của Tần lão đệ tuy nói về con hạc bị bệnh nhưng đã biến đổi được không khí tang thương.

Trầm tư một chút rồi vuốt râu đọc:

- Ô diên tranh thực tước tranh khoa,

Độc lập trì biên phong tuyết đa.

Tận nhật đạp băng kiều nhất túc,

Bất minh bất động ý như hà.

(Tạm dịch:

Quạ diều tranh ăn, sẻ tranh tổ

Độc lập ven thành nhiều gió tuyết

Cuối ngày đạp băng, co một chân

Không hót không động (chẳng hiểu) ý thế nào)

Tần Bá Phù vỗ tay cười nói:

- Độc lập gắng sức hay lắm, quả nhiên không hề mất phong thái."

Lương Tiêu nghe thấy kì quái, thúc khuỷu tay sang thiếu niên bên cạnh hỏi:

- Này, mấy lão đầu tử đó làm quái cái gì thế ?

Thiếu niên đó nghe hắn ngôn ngữ thô suất, trong lòng không vui, nhưng thấy hắn đã nói chuyện với Hoa Thanh Uyên, dĩ nhiên phải có thân phận, đành nén cơn giận mà nói:

- Các hạ chắc là khách quí từ bên ngoài tới chăng ? Ngâm thơ tỏ rõ chí hướng của Thiên Cơ bát hạc chính là thường lệ trước khi tiến hành Khai Thiên Đại Điển. Chỉ tiếc là sáu năm trước "Linh hạc" Thu Sơn Thu bá bá bị bệnh mất, Thu gia mỗi đời chỉ có một người nối dõi, Thu bá bá lại cả đời không lấy vợ, nên Thu gia sau này không có người kế thừa, bây giờ chỉ còn lại thất hạc thôi!

Nói xong vô cùng buồn bã. Lương Tiêu đột nhiên tỉnh ngộ, nghĩ thầm thì ra là như vậy, thảo nào mà năm lão nhân vừa rồi ngâm thi cú, chẳng ai không liên quan đến hạc cả.

Thiếu niên đó chỉ lão già họ Minh, nói:

- Vị đó là "Hoàng Hạc" Minh bá bá, đơn danh chỉ một chữ Quy...

Hắn đem thân phận của thất hạc nhất nhất kể qua một lượt, Lương Tiêu giờ biết được Tả Nguyên là "Bạch Hạc", Đồng Chú là "Thanh Hạc", Tần Bá Phù là "Bệnh Hạc", Tu Cốc là "Đan Đỉnh Hạc", Diệp Chiêu là "Trì Hạc", còn Dương Lộ là "Hắc Cảnh Hạc". Thiếu niên nói xong, lại nghe tiếng ngâm của Dương Lộ vang lên:

- Ác đính tiên mao phẩm cách tuần,

Toa đình nhàn hạ trọng nan quần.

Vô đoan nhật mộ đông phong khởi,

Phiêu tán xuân không nhất phiến vân.

(Tạm dịch:

Lông đầu bóng mượt phẩm chất thuần,

Nhàn rỗi ăn no thích tụ bầy.

Không lo chiều tối gió đông nổi,

Bay lượn (trong) trời xuân tựa đám mây.)

Lão là người cuối cũng trong bát hạc, ngâm thơ đến đây là kết thúc.

Hoa Vô Xuy thấy thất hạc đã ngâm xong, thần sắc uy nghiêm, mở miệng nói:

- Hôm nay ...

Lời nói chưa dứt, bỗng nghe Minh Quy cao giọng nói:

- Khoan đã.

Hoa Vô Xuy ngạc nhiên hỏi:

- Minh huynh còn có gì muốn nói ?

Minh Quy điềm nhiên đáp:

- Ngày trước Linh Hạc chết, khiến cho bát hạc điêu linh. Tuy nhiên chúng ta và lão huynh đệ đó tình thâm ý trọng, vẫn không thể quên được. Minh Quy bất tài, nguyện thay Thu Sơn lão đệ ngâm một bài, ngoài để hoài niệm, còn để giữ đủ số cho Tiên thiên bát hạc.

Đôi mày ngài của Hoa Vô Xuy hơi nhíu lại, gật đầu nói:

- Xin theo ý Minh huynh.

Minh Quy suy nghĩ một chút rồi cao giọng ngâm:

- Thanh vân hữu ý lực do vị,

Khởi liêu đê hồi đắc sở y.

Hạnh niếm sí nhân phong vũ khốn,

Khởi giáo thân hãm đạo lương phì.

(Tạm dịch:

Mây xanh có ý, lực không đủ,

Há tính toán luồn cúi (để) tuân theo.

Cho dù bị khốn trong mưa gió,

Há chịu hãm mình trong lúa thơm.)

Ngâm xong lại nói:

- Thu lão đệ một đời tắm mưa gội gió, cô độc khổ muộn nhưng cốt cách mười phần thanh cao, tuy giờ đã mất nhưng tinh thần như sao sáng vẫn như còn mãi trên trời, soi sáng tục nhân chúng ta.

Nói xong quì xuống hướng lên trời, bái một bái. BọnĐồng Chú sắc mặt đều lộ vẻ bi thương, lần lượt quì lạy, chốc lát mọi người đều quì xuống một lượt.

Hoa Vô Xuy không nghĩ rằng Minh Quy lại khơi lại cố sự quan trọng này, cảm thấy ngoài ý muốn của mình, bất giác nhíu mày. Minh Quy đứng dậy lại nói:

- Cung chủ, Thu lão đệ lúc chết rất không minh bạch, không biết bao nhiêu năm rồi, đã có kết quả gì chưa ?

Hoa Vô Xuy lắc đầu đáp:

- Ngày đó chẳng phải đã nói rõ rồi sao, Thu Sơn uống thuốc độc tự tận, còn có kết quả gì nữa ?

Minh Quy nói:

- Nhưng vì sao đệ ấy lại tự tận ? Cung chủ liệu có biết không ?

Hoa Vô Xuy bất giác sầm mặt, hừ một tiếng cao giọng đáp:

- Làm sao ta biết được ?

Lời nói vừa dứt, Tả Nguyên, Đồng Chú, Tu Cốc ba người nhìn Hoa Vô Xuy đều có vẻ bi phẫn.

Hoa Vô Xuy trong lòng biết không ổn, nhưng không ổn chỗ nào thì không thể nói ra, chỉ có thể đè nén nộ khí, từ từ nói:

- Hôm nay là Khai Thiên Đại Điển, việc này sẽ nói sau, mời Minh lão ca tạm lui xuống.

Minh Quy cười một tiếng, nói:

- Nói hay lắm, nói hay lắm.

Rồi chuyển thân ngồi xuống, lục hạc thấy ông ta ngồi thì cũng bắt đầu tuần tự ngồi xuống.

Hoa Vô Xuy chống xuống tay vịn, đứng dậy nói:

- Hôm nay các vị từ trời nam đất bắc đến đây, quả đã gắng sức, hiếm có hơn là Bá Phù lại quay về, sáu năm qua rồi, "Thiên Cơ Thất Hạc" mới tập trung cả về một chỗ, bình thường khó được ...

Nói tới đây, Minh Quy bất thần chặn lời nói:

- Cung chủ nói sai rồi, phải là Thiên Cơ Bát Hạc.

Hoa Vô Xuy nhướng mày, định phản bác thì lại nghe Tả Nguyên nói lớn:

- Không sai, Thu huynh tuy người đã mất nhưng anh linh vẫn còn.

Đồng Chú, Tu Cốc đều gật đầu nói:

- Tả lão nhị nói có lý
 
Nhất kiếp chân tiên, bách thế phong lưu.Tiên Giới viên mãn, Thần Giới tiêu dao.Phong Lưu Chân Tiên
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Côn Luân.