Nhạc Cực Sinh Bi (2)
Vân Thù ôm quyền cười nói:
- Đa tạ Sở trang chủ nhân nhượng!
Sở Cung nắm thanh kiếm gãy, khuôn mặt không còn hột máu. Sở Vũ cũng không khỏi kinh hãi:
Mới mấy tháng không gặp, kiếm pháp của thiếu niên này lại tấn tới nữa à?
Hốt nhiên thấy cổ đay nhói, một thanh chủy thủ chọc vào thịt, tiếng Liễu Oanh Oanh vang lên:
- Lôi lão đầu, Lôi Chấn, Sở lão đại, các ngươi cùng ngăn chặn tên này cho ta.
Ba người kia nhìn nhau, Vân Thù lập tức hú một tràng, lao tới Lương Tiêu. Lương Tiêu né tránh, đánh trả một chưởng. Chỉ trong khoảnh khắc, hai người đã thi triển bộ pháp, nhanh như chớp chiết liền mấy chiêu. Vân Thù càng đánh càng sôi sục, tiếng hú vang đi mãi không dứt, động tác càng lúc càng nhanh, Lương Tiêu dần dần không nhìn kịp nữa, suýt nữa thì trúng hiểm chiêu. Liễu Oanh Oanh thấy thế, gắt ầm lên:
- Ba lão ngu xuẩn kia, còn không xông lên đi?
Ba người giận điên, nhưng tình thế bắt buộc, đành phải lao lên vây Vân Thù. Vân Thù thấy thế, thình lình tung một chưởng vào bên trái Lương Tiêu. Lương Tiêu né tránh sang phải, không ngờ Vân Thù đã tính trước, vụt sử Đại diễn bộ, lướt ngang đi đến hơn một trượng trên cao, ào đến mé phải Lương Tiêu, sử Tam tài quy nguyên, song chưởng ung dung vỗ tới. Lương Tiêu không ngờ gã lại có thể thi triển được bộ pháp trên cao, nhất thời không kịp tránh, chỉ cảm thấy chưởng phong táp vào mặt, cực chẳng đã phải sử một chiêu Tam tài quy nguyên chưởng, vung song chưởng lên đón.
Bộp
một tiếng, song chưởng của hai người xô vào nhau, Lương Tiêu chỉ cảm thấy một luồng khí nóng cuồn cuộn ùn ùn đổ sang mình, khiến cho khí huyết toàn thân sôi sục. Lúc này bọn Lôi Hành Không vừa lúc đã chạy tới, Vân Thù giữa song chưởng vụt sinh ra một thứ lực dính rất mạnh, thân hình xoay tít, kéo Lương Tiêu quay lưng vào mọi người, cười hỏi:
- Ai dám lên nào?
Liễu Oanh Oanh thấy gã vẫn nói năng rất ung dung, Lương Tiêu thì mặt đỏ mắt hoe, biết rõ Lương Tiêu rơi vào thế hạ phong, vội quát:
- Mau lui xuống!
Bọn Lôi Hành Không tức thì tránh sang một bên. Vân Thù trông thấy Liễu Oanh Oanh, cười bảo:
- Tốt nhất là cô nương nên thả Sở Nhị nương ra, nếu không ta ấn một cái là thằng súc sinh này mất mạng đấy!
Miệng hắn vẫn nói cười, nhưng song chưởng thì ngấm ngầm dồn khí, nội kình như thủy triều, tràn đi tấn công mọi kinh mạch toàn thân Lương Tiêu. Lương Tiêu muốn chống lại, nhưng luồng khí ấm áp dữ dội vô cùng, luồn lách đi khắp mọi chỗ, chân khí của bản thân chạm phải nó, hệt như băng tan tuyết rữa, muốn há miệng gọi cũng không được nữa.
Liễu Oanh Oanh thấy mặt Lương Tiêu từ đỏ chuyển sang tím, từ tím chuyển sang đen, toàn thân đẫm mồ hôi, mồ hôi chảy ra lại hóa thành khí trắng bay lên, mặt cô ta trắng bệch, bèn cắn môi dưới nói:
- Được, ngươi thả hắn ra trước.
Vân Thù cười:
- Vì sao cô nương không thả ra trước?
Liễu Oanh Oanh tức giận:
- Ngươi thả hay không? Nếu không thả, ai nấy cùng liều cho vàng đá cùng nát cả.
Nói rồi cô ta trở chủy thủ lại miết vào cổ Sở Vũ. Lôi Chấn sợ tái mét mặt, khua tay loạn xạ:
- Đừng, đừng.
Rồi hắn trừng mắt, thét bảo:
- Tên họ Vân kia, bảo ngươi thả người thì ngươi thả ra, làm gì mà lảm nhảm nhiều thế?
Vân Thù không thèm lý đến Lôi Chấn nữa, cười nhạt bảo Oanh Oanh:
- Đã vậy, một khắc cô nương không thả người, thì mọi người hao phí một khắc, một ngày cô không thả, thì mọi người hao phí một ngày, xem ai nhẫn nại hơn ai?
Liễu Oanh Oanh thấy gã không chịu mắc lừa thì tức lồng lộn, nhưng không còn cách gì khả dĩ nữa.
Lương Tiêu lúc này như bị chưng hấp, chỉ cảm thấy mỗi giọt mồ hôi chảy ra thì chân khí trong người lại theo đó bị tiêu tan một phần, mồ hôi hóa thành hơi nước sôi, khí trắng ngùn ngụt quanh mình.
Liễu Oanh Oanh nghiến răng, giơ chủy thủ chà đi chà lại trên mặt Sở Vũ, căm hận bảo:
- Ngươi mà không thả người, ta sẽ rạch mười tám nhát trên mặt bà ta, để bà ta biến thành một con quỷ dạ xoa.
Sở Vũ cảm thấy hàn khí rờn rợn, trong lòng kinh hãi vô cùng, nghe câu ấy càng khiếp vía hơn nữa, bà ta bình sinh giữ dung mạo như tính mạng, nếu gương mặt bị hủy hoại thì có thể nói là sống không bằng chết, nước mắt như mưa. Lôi Chấn nhìn vợ rơi lệ thì nóng lòng sốt ruột, nhưng không dám nói nặng nói nhẹ Liễu Oanh Oanh, chỉ còn nước ngoạc mồm rủa xả Vân Thù để trút giận.
Vân Thù nghe hắn chửi bới thô tục quá, tức giận vô cùng, bèn thét lên rằng:
- Được rồi, cô nương cứ rạch một nhát đi, ta sẽ bẻ một rẻ xương của thằng súc sinh này, để xem hắn có bao nhiêu xương để bẻ đây?
Liễu Oanh Oanh thấy gã không chịu mắc lừa, đúng thực là lo lắng cuống cuồng, nhất thời không có cách gì, mắt bắt đầu đỏ hoe. Lúc này, chợt nghe phía xa có tiếng hô hoán ầm ĩ, đảo mắt nhìn ra, chỉ thấy góc đông nam lửa cháy ngút trời, khói đùn lên cuồn cuộn. Cha con Lôi Hành Không tức thì biến sắc. Liễu Oanh Oanh biết chắc chắn là Chu Đại Thành và hai tên đồng bọn thấy mình vào đã lâu mà không trở ra, trong lòng sốt ruột, không nhẫn nại được nữa bèn phóng hỏa, định nhân lúc hỗn loạn mà chạy trốn. Chỉ vì lửa không chỉ cháy một nơi, lửa được hướng gió nên cháy càng mạnh. Cha con họ Lôi lộ vẻ lo lắng, nhưng việc hiện thời cũng vô cùng khẩn cấp, không thể bỏ đi được, thế là cứ bồn chồn giậm chân tại chỗ.
Vân Thù cũng biết nếu để lâu lửa lan rộng ra là không sao dập tắt được nữa, cười hỏi:
- Hai bên cùng thả người một lúc, được không?
Liễu Oanh Oanh cũng không còn cách nào khác, đành gật đầu ưng thuận. Vân Thù thả lỏng song chưởng, Lương Tiêu đã tê dại cả người, lảo đảo suýt ngã. Vân Thù nắm lấy cổ tay trái của gã, để giữ cho gã khỏi ngã, mỉm cười nói:
- Xin mời cô nương.
Liễu Oanh Oanh đành phải tiến lên, tay trái giữ Lương Tiêu, tay phải nắm Sở Vũ, Vân Thù thì chìa một tay ra, nắm lấy cổ tay phải của Sở Vũ, rồi hô:
- Thả!
Hai người đồng thời buông tay, lấy con tin về.
Chỉ trong nháy mắt, Vân Thù đẩy Sở Vũ sang phải, cười ngất, khum tay trái thành trảo phóng vù ra. Liễu Oanh Oanh hoảng hốt co lại sau, Vân Thù vừa định đuổi theo thì đằng lưng có tiếng gió nổi lên, liền vội vã lật chưởng lại đỡ. Chưởng chạm quyền, kình phong bạt ra tứ phía, Vân Thù định thần nhìn, người đó là Lôi Hành Không, gã kinh ngạc hỏi:
- Lôi bảo chủ, thế này là cớ gì…
Lôi Hành Không không đáp một lời, mặt mày sa sầm, lại đánh ra hai quyền. Vân Thù tức giận, đành xuất thủ chiết giải. Sở Cung nhân lúc hai người còn giằng co, chưa phân định rạch ròi, liền vung thanh kiếm gãy nhảy bổ vào Oanh Oanh.
Lôi Hành Không đời nào để Sở Cung thực hiện được âm mưu, bèn vung đôi quyền lên đấm vù vù, buộc Sở Cung rút lui. Chợt lại thấy Vân Thù vừa được rảnh tay liền phóng về phía Liễu Oanh Oanh, thì lại vội vàng nhảy bổ theo chặn. Vân Thù không làm sao được, đành trở chưởng chống đỡ.
Sở Cung thầm nhủ hai tên này võ công đều cao hơn mình, cho dù đoạt được hộp sắt thì cũng khó mà thoát thân êm đẹp được, liền tung mình lên, tưởng chừng là bổ nhào tới Liễu Oanh Oanh, nhưng đến nửa đường thì chém ra hai nhát kiếm sột sột, đâm Lôi Hành Không và Vân Thù. Hai người đều bị bất ngờ, vừa đón đỡ vừa giận dữ chửi rủa.
Liễu Oanh Oanh nhân cơ ba người đấu nhau liền dìu Lương Tiêu chạy trốn. Chợt nghe có tiếng quát lanh lảnh, Sở Vũ và Lôi Chấn lao theo sau, nhất tề xuất kích. Liễu Oanh Oanh phải cầm cự với cả hai người nên luống cuống vô cùng, đấu được mấy hiệp thì Sở Vũ nhìn thấy một sơ hở. Bà ta căm thù Oanh Oanh thấu xương, chỉ mong giết được nàng mới hả dạ, nên lập tức đâm trường kiếm ra thật nhanh, vừa đúng lúc này Vân Thù đang thi triển bộ pháp thoát ra khỏi vòng đấu, thấy vậy thì hoảng hồn, tuốt kiếm ra khua trường kiếm của Sở Vũ đi. Lôi Chấn thấy gã dám trở kiếm ngăn vợ mình thì nổi giận, quay sang múa quyền đánh tới, thành thử hai vợ chồng lại hợp chiến Vân Thù. Liễu Oanh Oanh thừa cơ tung mình nhảy ra, chui vào trong ngõ.
Hai người chạy được một quãng, Lương Tiêu thở đều dần, cảm thấy toàn thân tê dại, bèn nói:
- Oanh Oanh! Để ta nghỉ một lát!
Oanh Oanh buông gã ra, Lương Tiêu vận khí vào đan điền, hít một hơi thật sâu, tập trung nội lực, nào ngờ vận khí mãi mà đan điền vẫn rỗng không. Lương Tiêu tưởng tại mình mệt quá mà ra, lại hít hơi vài lần nữa, vận không thấy đan điền có động tĩnh gì. Liễu Oanh Oanh thấy Lương Tiêu cứ đờ đẫn ngồi ngây ra, tức giận mắng:
- Mau lên, kẻo không kịp chạy đâu!
Lương Tiêu do dự một thoáng rồi nói:
- Ta không điều khiển được nội lực nữa rồi!
Liễu Oanh Oanh cáu kỉnh nói:
- Tiểu sắc quỷ, lúc này là lúc nào mà ngươi còn có hứng lừa gạt người ta?
Lương Tiêu cũng phát cáu:
- Ta không lừa ai cả, ta... ta không còn nội lực nữa rồi!
Liễu Oanh Oanh nhìn bộ dạng ngơ ngẩn của gã, không có vẻ gì là dối trá, cũng ngẩn người ra, chợt nghe sau lưng có tiếng áo bay phần phật, bèn ngoái cổ lại nhìn, thì thấy Vân Thù đang nhấc chân chạy ào tới như lốc cuốn, nàng vội giục Lương Tiêu:
- Thôi, lát nữa hãy nói!
Đoạn cõng gã lên lưng, quăng Độn Thiên trảo lên móc vào một góc mái hiên, rồi tung mình nhảy lên.
Vân Thù giậm chân nhảy theo, cũng chạy phăm phăm trên các nóc nhà, đeo theo không rời. Lúc này Lôi Hành Không, Sở Cung và vợ chồng Lôi Chấn cũng đã ào ào chạy tới. Liễu Oanh Oanh dầu sao cũng là đàn bà con gái, chạy chưa đến một trăm bước là đã thở nặng nhọc, mồ hôi đầm đìa, Lương Tiêu thấy đối thủ đã sấn tới, lo lắng, bèn giục:
- Oanh Oanh, cô chạy đi đi, cứu ta sau cũng được!
Oanh Oanh mắng:
- Bậy bạ...
Nàng thở gấp, chân chậm hẳn đi, mấy người kia đuổi tới mỗi lúc một gần.
Lương Tiêu nghe những lời ấy thì ứa nước mắt, thình lình nảy ra một ý, vội vã bảo:
- Oanh Oanh, nhảy xuống dưới đi!
Liễu Oanh Oanh đã cuống quýt lắm rồi, nghe vậy nhảy ào khỏi mái nhà. Lương Tiêu hạ giọng:
- Rẽ trái, ra hết lối thì rẽ phải.
Liễu Oanh Oanh không hỏi han gì, cứ thế mà chạy. Lôi Công bảo bố trí nhà cửa theo nguyên lý tương sinh của Bát quái, vốn dĩ dùng để hãm chân ngoại địch. Lương Tiêu tuy mất hết nội lực, nhưng kiến thức thì vẫn còn, lập tức tập trung tinh thần quan sát, liên tục lên tiếng chỉ hướng, Liễu Oanh Oanh chạy theo lời gã, lúc rẽ lúc vòng, mấy người trên mái nhà chỉ một thoáng đã bị bỏ lại đằng sau.
Liễu Oanh Oanh chạy được một lúc, Lương Tiêu bỗng bảo:
- Rẽ trái!
Liễu Oanh Oanh ngoặt sang bên trái, vừa vòng qua góc tường thì đứng sững lại, ngẩn người ra vì kinh ngạc. Chỉ thấy trước mắt lửa cháy ngút trời, hơi nóng phì vào mặt nàng. Lương Tiêu tuy giỏi trận pháp, nhưng đâu ngờ đến trận hỏa hoạn này. Họ đưa mắt nhìn trong vòng hai mươi trượng xung quanh đều là tường bao, con đường phía trước đã bị lửa bít lối, không còn cách gì thoát được. Chợt có hai tiếng hú dài, Lương Tiêu ngoái lại nhìn, thì thấy Vân Thù và Lôi Hành Không từ mái nhà bay xuống, song song chạy tới.
Liễu Oanh Oanh vừa chạy dồn dập một hồi, bây giờ thở dốc, hai má đỏ bừng. Nàng ngước mắt nhìn quanh, trông thấy giữa nhà cửa và tường bao có một cột cờ rất lớn, cao tới mấy trượng, chót vót trên cao là một lá cờ hình vuông. Liễu Oanh Oanh sực nghĩ ra một cách, bèn thét Lương Tiêu:
- Ôm chặt vào!
Lương Tiêu làm theo lời, cảm thấy thân thể Oanh Oanh mềm ấm như bông, mặc dù đang lúc nguy hiểm cũng không nén nổi đôi chút mơ màng, lại thấy Liễu Oanh Oanh vung tay, quăng Độn Thiên trảo lên mái ngói. Nàng mượn lực bay lên, lại quăng tay, Độn Thiên trảo đã mắc lên lá cờ. Liễu Oanh Oanh mừng rỡ, tóm lấy dây xích nhảy ào xuống.
Khinh công của Vân Thù cao hơn Lôi Hành Không nên chạy tới nơi trước, vung tay túm lấy lưng Lương Tiêu, nhưng chỉ xé được nửa tấm áo của Lương Tiêu. Thấy Liễu Oanh Oanh và Lương Tiêu như gió cuống xông ra khỏi biển lửa, rơi xuống bờ tường đối diện.
Liễu Oanh Oanh đáp xuống bờ tường, ngoái đầu nhìn lại, trông thấy Vân Thù và Lôi Hành không đang đứng cách mình một biển lửa, ngửa mặt đứng trên mái ngói, trợn mắt xuôi tay, vẻ mặt ảo não. Liễu Oanh Oanh đắc ý phá lên cười, lửa hắt lên đôi má của nàng, trông đỏ hồng diễm lệ lạ thường.
Chợt thấy Lôi Hành Không và Vân Thù trao đổi với nhau mấy câu rồi chuyển mình chạy đi. Liễu Oanh Oanh đoán hai người nhất định sẽ vòng qua đường khác đuổi tới, liền huýt vang một tiếng, từ trong rừng Yên Chi lập tức lao ra. Liễu Oanh Oanh cõng Lương Tiêu lên nhảy khỏi bờ tường, cố ý muốn trêu tức hai người, liền lấy Thuần Dương thiết hạp ra khỏi túi, cười gọi:
- Lôi bảo chủ, đa tạ đã kính biếu bảo hạp, chia tay ở đây thôi, không phải tiễn nữa.
Lôi Hành Không tức giận tím tái cả mặt mày, Sở Cung và vợ chồng Lôi Chấn cũng chạy tới, bốn người cãi cọ mãi không dứt. Vân Thù thì ngơ ngẩn nhìn hai người cưỡi ngựa chạy đi, trái tim trống trơn, chẳng rõ là cảm giác gì. Đang lúc thất vọng, chợt thấy phía quan đạo có bụi đất bốc lên mù mịt, chừng mấy chục nhân mã phi tới, Vân Thù nhận ra là người của Thần Ưng Môn thì rất mừng rỡ, bèn gọi to lên rằng:
- Đại sư huynh, các huynh đến đúng lúc quá, chặn hai người kia lại!
Lúc ấy, một kỵ mã tách ra, vượt lên cả toán, đó là một lão già gầy gò nhỏ thó, trợn mắt nghiến răng, hầm hầm nét mặt, Liễu Oanh Oanh nhận ra là Cửu Đầu Ngoan Bạch Tam Nguyên. Lương Tiêu thì nhận ra người đi đầu dáng điệu hiên ngang, chính là Cận Phi, môn chủ Thần Ưng môn.
Nhất kiếp chân tiên, bách thế phong lưu.Tiên Giới viên mãn, Thần Giới tiêu dao.Phong Lưu Chân Tiên