Chương 5
-
Con Quỷ Đất
- Jason Dark
- 1195 chữ
- 2020-05-09 04:28:16
Số từ: 1186
Dịch giả: Khanh Khanh
NXB Thanh Niên
Cô nữ phóng viên Jill McCall nhớ lại rằng trước đây một vài tuần, cô có xem một vở kịch miêu tả cảnh một người đàn ông bị khóa vào trong một chiếc lồng bằng thủy tinh, và tuyệt vọng tìm cách phá vỡ cái lồrig nhưng không thành công.
Vở kịch đã miêu tả tình trạng bất lực của một cá thể tự do trong một không gian sống bị thu hẹp, và tình cảnh của Don Morgan bây giờ cũng giống y như người đàn ông trên sân khấu nọ.
Anh không thoát ra khỏi cái bẫy!
Jill McCall đã kịp thời trốn chạy. Cô không biết tại sao bạn đồng nghiệp của mình lại không làm điều đó và không ra khỏi xe kịp thời. Có phải anh đã đập đầu vào đâu đó để rồi dờ đẫn một vài giây đồng hồ, khoảng thời gian quyết định tất cả, bởi khi anh tỉnh dậy thì nền đất nổi loạn đã chạy lại gần chiếc Ford và đột ngột không còn lực đỡ dưới hai bánh trước của nó nữa.
Chiếc xe gục về phía trước.
Trông quái gở như một bao diêm bị đặt dọc. Người phụ nữ đang bám chặt vào thớ đá bên đường kinh hoàng mở to mắt, nhìn xem những gì tiếp tục xảy ra.
Không còn gì giữ chiếc xe lại nữa. Nó trượt xuống dưới hố sâu, cái hố đang bốc khói, và cùng trong tích tắc đó, đốm lửa màu đỏ cũng lao vào bên trong, khiến làn khói tỏa lên nhuộm một màu đỏ máu.
Don Morgan đang chiến đấu một cách tuyệt vọng trong chiếc xe. Anh loay hoay xoay bên này, giật bên kia, anh tìm mọi cách, nhưng những cố gắng của anh chắc chắn không thể thành công. Anh không thể ra khỏi chiếc ghế phía bên kia tay lái của chiếc Ford, bởi kẽ hở dưới đất quá sâu và Don Morgan bây giờ trông như một nhân vật không thể một mình kiểm soát được những chuyển động của mình.
Anh biến mất cùng chiếc Ford.
Hình ảnh cuối cùng mà cô nữ phóng viên Jill McCall nhìn thấy trong cơn kinh hoàng là khuôn mặt người bạn đồng nghiệp dán sát vào bên trong cửa kính. Anh thúc thật mạnh cả mặt lẫn hai bàn tay vào làn kính, trên nét mặt là nỗi sợ hãi trần trụi.
Thế rồi chiếc xe biến mất.
Tiếng gẫy, tiếng vỡ và tiếng rung lắc vọng lên từ dưới sâu, đi kèm với tiếng va quệt khủng khiếp, như thể chiếc xe đang bị một bàn tay vô hình chà vào những vách đá bên dưới đó, Jill McCall thật sự không còn sức để hiểu. Cô bám chặt vào mỏm đá, run rẩy toàn thân, thậm chí cô không biết mình đang la hét hay câm nín. Cô nhìn trần trối về chỗ cách đó một vài phút chiếc Ford còn đứng. Nhưng chiếc xe đã biến mất. Không đế lại một dấu vết nào, mặt đất đã nuốt chửng nó. Mặt đất mẹ, như cách gọi từ ngàn đời nay trong văn chương, bây giờ hiện rõ là một bà mẹ muốn trừng phạt những đứa con của mình, bởi bà cảm thấy bà bị hành hạ, tra tấn và bóc lột.
Jill McCall khóc. Hai dòng nước mắt cô chảy xối xả, nhưng cô gái không biết là mình đang khóc. Những gì cô chứng kiến ở đây thật vượt quá ngoài khả năng tưởng tượng, khả năng thấu hiểu, nó nhắc cho cô nhớ tới những hình ảnh từ nước Mỹ mà cô đã được xem. Những hình ảnh đó cô có thể xua khỏi tâm trí, nhưng hiện thực còn lại trước mặt cô thì không gì có thể đưa ra khỏi thế giới này.
Mặt đất nứt toác ra. Nó như bị xé toạc bởi một sợi dây kéo và xẻ làn đường ra làm hai. Từ xa vẳng lại những âm thanh rung động, đất đá đang lăn dọc theo triền đất. Jill McCall không nghe tất cả những âm thanh đó, không nhìn thấy những hiện tượng đó. Cô gái ngồi trên triền đá, nhìn trân trối vào nơi trống vắng, đầu óc cô đơn giản từ chối không chấp nhận những sự kiện khủng khiếp kia. Cô có cảm giác như mình đang bị nhốt vào một cơn mơ khủng khiếp, cô tưởng tượng rằng bộ phim mà cô đang chứng kiến có thể được quay ngược trở lại và tất cả lại trở về như xưa.
Nhưng Jill McCall đã nhầm, hiện thực ở lại.
Không còn xe nữa, không còn người bạn đồng nghiệp mà cô đã từng làm việc chung cả một thời gian nay. Thay vào đó là một vết đất nứt với những đường zích zắc tua tủa hai bên mép, như thể chúng muốn tạo ra một cái lược bằng đá. Từ dưới sâu không vẳng lên một âm thanh nào nữa. Không tiếng rít, không tiếng đổ rơi, không tiếng gầm gào phun cuộn, tuyệt đối không. Một cơn mơ hay là một bộ phim?
Cô không hiểu được điều đó, không, như thế này là...
Dòng suy nghĩ của cô cuộn sóng. Cuối cùng, cô nhận ra là cô còn sống. Nguyên nhân khiến cô ý thức được điều đó là một sự việc rất nhỏ nhoi: Cô cảm thấy mình đang lấy hơi.
Cô có thể thở!
Yếu tố này làm Jill McCall tỉnh ra được một chút xíu, nhưng không khí ở đây đầy mùi bụi. Cảm giác đất đá đè nặng lên làn môi cô, bám chặt vào lưỡi.
Jill McCall nhắm mắt lại.
Rồi cô lại khóc. Cô gái không muốn nhìn gì cả, không muốn nghe gì nữa, cô chìm xuống trong đau thương. Không bao giờ cô nghĩ lại có thể lại trải qua cảnh này, không bao giờ!
Triền đá tạo cho cô chỗ tựa. Cô ngồi trên nó như ngồi trên một cây cầu. Nhưng cô không dám rời bỏ triền đá này, bởi cô đang sợ vết nứt khủng khiếp dưới kia.
Có cái gì đang nhảy múa trước hai mí mắt nhắm nghiền của cô. Nó khiến Jill McCall bối rối, cô mở mắt ra.
Cô nhìn thấy khối sáng!
Nó ở đây, nó không chuyển động nữa. Nó đứng trên vết nứt. Một quả cầu màu đỏ, có những bờ rìa hơi rách tươm ra, một thông điệp tàn nhẫn và nguy hiểm.
Đốm lửa đó đã chiến thắng! Có vẻ như nó đang cười giễu cô, có vẻ như nó đang dạy bảo cho cô biết cô yếu ớt tới mức nào. Rằng là một con người bình thường, cô chỉ có thể chiến bại mà thôi.
Khuôn mặt Jill McCall cũng phủ đầy bụi đất như đôi môi, đôi môi bây giờ đang chuyển động.
- Tại sao?... - Cô tự hỏi rồi nuốt khan - Tại sao? - Cô đột ngột thét váng lên.
Đốm sáng không trả lời...