Chương 290: Nhân viên đầu tiên.
-
Công Cuộc Bị 999 Em Gái Chinh Phục
- docam
- 1676 chữ
- 2019-07-27 02:49:49
Cầm gật đầu nói:
- Tất nhiên…. Tất nhiên… điều kiện tốt như vậy sao cô có thể không đồng ý… cái gì… cô không đồng ý. Nhưng vì sao.
- Đơn giản vì ta không thích diện những món đồ như thế này chứ sao. Với lại ta cũng không thích tiếp xúc với người khác nhiều do đó không thể làm nhân vật Pia cho ngươi được. Nên điều này khỏi bàn nữa.
- Cô.. ai.. ta đã nói như thế mà cô vẫn không đồng ý thì thôi vậy. Được rồi gia đình ăn gì thì điểm. Thực đơn ta để đó đó.
Nói rồi Cầm quay người đi thẳng trong sự nghi ngờ của mọi người. Tên này ra bài không theo lẽ thường a. Người bình thường cũng có thể thấy tiểu cô nương này đã động tâm rồi nhưng mà vẫn cảm thấy những gì mình đạt được còn thấp nên nói vậy để chiếm chút tiên cơ trong đàm phán. Nhưng tên này lại quay người đi thẳng như là không có chuyện gì vửa xảy ra. Hắn không nhìn ra hay là cố ý làm như vậy?
Người cha thân là người trong chốn xã hội nên lập tức nhìn ra ý đồ của con gái mình nhưng mà ông cũng hơi bất ngờ về hạnh đồng của Cầm làm ông nhất thời không đoán ra được Cầm định làm gì.
Người con gái thì không hiện ra vẻ ngạc nhiên như người cha mà cô lại tỏ vẻ khá là âm trầm. Cô tất nhiên nhìn ra Cầm là đoán được ý của mình nhưng mà anh chàng này vẫn không muốn mất chút lợi thế đó trong đàm phán. Do đó mới hành động như vậy. Bây giờ thì cả 2 đang thi gan xem ai là người lên tiếng trước. Người nào lên tiếng trước sẽ mất tiên cơ trong đàm phán.
Mắt cô chợt lóe lên. Thi gan sao, ai sợ ai chứ.
Thế rồi cô thản nhiên ngồi xuống ghế rồi kêu:
- Cho ta 1 phần sushi đi. Tự nhiên muốn ăn quá.
Cầm không nói gì mà ghi thực đơn rồi đưa ánh mắt nhìn về phía mấy người còn lại
Mấy người còn lại trong gia đình này hơi bất ngờ nhưng vẫn ngồi xuống mà kêu món.
Cầm ghi chép lại rồi thẳng thừng quay vào trong bếp.
Hơn 30 phút sau, Cầm quay lại với 1 mâm đồ ăn và 4-5 đĩa trên đó. Đặt đĩa lên bàn, Cầm cũng không nói lời nào mà lại đi vào bếp.
Dù cho mọi người hơi kỳ quái với hành động của anh chàng nhưng mà thấy cũng tội nhưng thôi cũng kê, ăn trước đã. Chỉ sợ tâm lý khiến cho món ăn của anh chàng kém đi chút vị ngon a.
Nhưng điều mọi người lo lại là thừa. Món Cầm làm vẫn ngon như hôm qua, vẫn kéo bọn họ vào chốn thiên đường không lỗi thoát.
30 phút ăn và không nói gì lại trôi qua. Trên mặt mọi người đều có vẻ thỏa mãn.
Đúng lúc này,không biết vô tình hanh cố ý mà bọn họ đều nhìn về phía bếp và không biết lúc nào ở đó đã có thêm 1 con huyền vũ được điêu khắc bằng băng đầy uy nghiêm ở đó.
Lúc này, Cầm cũng từ nhà sau đi ra. Trong tay anh chàng là 1 cái xô, bên trong nếu để ý kỹ sẽ thấy vài con cá đang bơi lội.
Cầm không nói lời nào mà tiến đến bàn bếp tiến hành thái sashimi. Từng lát từng lát sashimi mỏng như cánh ve đậu chuẩn xác lên người con huyền vũ. Mọi người nhìn như si như say. Dường như bọn họ đang ở trong 1 buổi biểu diễn đao công vậy.
10 phút yên lặng trôi qua, Lát cá cuối cùng đã đậu lên người con rùa đó. Cầm hài lòng nhìn tác phẩm nghệ thuật của mình. Rồi quay người ra chỗ khác trộn trộn cái gì đó. Xem ra đây chính là nước sốt đi.
2 phút lại trôi qua, Cầm hài lòng bê 1 bát nước sốt đi đến gần tượng băng. Vui vẻ mà cầm cái đĩa gắp 1 miếng cả rồi đưa vào miệng. Trên mặt anh chàng nhất thời hiện ra vẻ hạnh phúc không thôi.
Rồi Cầm lại gắp thêm 1 miếng nữa, chấm chút nước sốt rồi cho vào miệng. Vẻ hạnh phúc lại càng thêm nồng đậm.
Thế là 1 miếng lại 1 miếng, Cầm gắp không ngừng không nghỉ, trên mặt thì vẻ hạnh phúc cũng không biến mất bao giờ.
Trong khi đó, 4 người trong gia đình kia thầm nuốt nước miếng không thôi, bụng vừa hơi no sau 1 bữa ăn hoành tráng giờ lại có chút đoi đói. Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết món này tất cả những món mà bọn họ đang ăn nhưng mà chỉ được nhìn không được nếm thì thật là bức xúc mà.
Nhưng mà bọn họ đều biết nếu mà mình đi ra cũng chẳng được sơ múi tý gì. Đây rõ ràng là đòn đánh phủ đầu của ông chủ bắt chị gái con gái mình khuất phục a. Bọn họ đi ra cũng chỉ làm nhục mặt thêm thôi.
Do đó Dù rất thèm nhưng mà không ai lại đi xin cả. Mà mỗi người đều cố kiếm 1 việc để làm nhưng ánh mắt không biết là vô tình hay cố ý mà đều nhìn về phía chị gái hay con gái mình.
Lúc này cô gái cũng thể hiện ra mình không phải là dạng vừa khi mà đầu cứ chúi vài cuốn sách mà không ngẩng lên nhìn lấy 1 cái. Nhưng mà nếu để ý kỹ thì không nghe thấy bất cứ tiếng lật trang nào. Ý vị trong đó ai cũn hiểu nhưng mà không ai nói.
Và đến khi Cầm đã ăn hết 3/4 thì cuộc chiến cũng đạt đến cao trào. Đây đã là lúc xem ai lỳ đòn hơn.
Và Cầm đánh ra tuyệt chiêu. Chỉ thấy anh chàng bỏ đũa xuống, lấy ra cái khăn tay khẽ lau mồm, than thở nói:
- Ai, vốn dĩ định dùng món này để chúc mừng thành viên mới của quán nhưng tiếc là không có ai. Nên đành tự mình ăn vậy. Mai không biết nên làm món gì để chuẩn bị chào đón những nhân viên triển vọng đây nhỉ. Bồ câu sốt roti, gà ăn mày. Bò bít tết, hay là mấy món tủ của mình nhỉ… Ai khó nghĩ quá đi. Thôi để mai làm vậy. Mong sao là có người làm để có cơ hội làm nó nếu không thì đành rứt ruột mà tự nấu tự ăn như hôm nay thôi. Món ngon mà tự mình ăn thì tiếc quá nhưng mà biết làm sao đây.Giá mà có người nào tinh ý để có thể thưởng thức được thì tốt biết mấy.
Khiêu khích, trần trụi khiêu khích đây mà. Hồi trước là có sắc dụ lợi dụ bây giờ Cầm lại dùng đến tuyệt chiêu còn bá đạo hơn là mĩ thực dụ. Với chiêu này thêm tay nghề đã được kiểm chứng thì chỉ cần có con sâu thèm ăn trong người đảm bảo sẽ khó mà thoát được. MÀ thế giới hiện tại thì ai mà chẳng có 1 con sâu như vậy trong người. Do đó chiêu này đưa ra 100 người phải đến 90 người không nhịn được ấy chứ.
Và thật may mắn là tiểu cô nương mọt sách cứng đầu này lại là ở 90 người kia. Chỉ thấy cô nàng không chịu nổi sự công kích của Cầm cũng như là ánh mắt của người nhà nên đập quấn sách xuống tức giận nói:
- Được rồi, được rồi. Ta đồng ý là được chứ gì. Ta đồng ý làm nhân viên quán nhưng mà ngày 3 bữa ngươi phải chuẩn bị cho ta. Ngoài ra nếu ta không pia cho quán được cũng đừng có trách.
Cầm mỉm cười đắc thắng nói:
- Điều đó tất nhiên được. Nhưng cô phải có sự cô gắng nếu không, thật xin lỗi. Ta sẽ đưa cô vào sổ đen của quán và vĩnh viễn không được ăn ở đây nữa.Nhưng mà có trừng phạt thì sẽ có thưởng. Nếu cô làm tốt thì tâm tình ta tốt lên có khi hứng lên làm 1 bữa ngon cho cô hay là chuẩn bị càng nhiều đồ ăn cho bữa sáng và bữa chưa của cô. Cho nên, thiếu nữ à. Cố gắng lên, dùng sắc đẹp của cô mà lôi kéo mọi người về đi.
- Hứ, mong rằng ngươi đừng nuốt lời.
- Tất nhiên là không rồi.
Rồi Cầm lấy bản hơp đồng thuê mướn chuẩn bị sắn đưa cho co gái. Cô nàng đọc không thấy cái gì có vấn đề nên thẳng tay ký vào.
Cầm bản hợp đồng, Cầm hài lòng gật đâu, nhưng chợt hắn nhớ ra điều gì nên nói:
- À mà quên, trường học là nơi tốt nhất để pia nên là khi đi học cô phải ăn mặc như thế này đó, đừng dùng bộ quần áo cũ nữa nhá.
- Đó là việc của ta, liên quan đến ngươi à.
- Sao lại không liên quan. Cô mặc đẹp mới có thể thu hút được nhiều người, khi đó mới có thể quảng cáo cho quán tốt hơn. Cô không mặc cũng được nhưng mà khi đó ta bắt cô mặc mấy bộ hở hang đi phát tờ rơi cho quán thì dừng trách.
- Ngươi… ta thật nghi ngờ quyết định của mình có đúng không nữa.
- Rồi cô sẽ thấy những gì cô quyết định hôm nay là cực kỳ đúng đắn.
- Hi vọng vậy, ta là Kotegawa Saya, mong giúp đỡ nhiều hơn.
- Ta là Cầm, mong sao chúng ta có thể sống chung vui vẻ.
Và 2 người bắt tay nhau như mở đầu cho cuộc hợp tác không thuê mướn của cả 2 bên.
Cầm đã có nhân viên đầu tiên cho quán của mình.