• 92

Chương 6: Những món đồ chơi đắc dụng


Số từ: 4111
Nhà Xuất Bản Trẻ
Ở văn phòng tại Londo, bà Jones đang ngồi đợi trong lúc ông Alan Blunt đọc báo cáo. Mặt trời đang tỏa sáng. Một chú chim bồ câu đang khệnh khạng đi tới đi lui ngoài gờ tường như thể đang làm nhiệm vụ bảo vệ.
- Thằng bé làm rất tốt - Cuối cùng, ông ta cũng lên tiếng - Thực ra là rất xuất sắc - ông ta lật sang trang khác - Tôi thấy nó đã bỏ qua bài tập bắn bia.
- Ông có định đưa súng cho nó không đấy ? - Bà Jones hỏi.
- Không. Tôi không nghĩ đó là một ý kiến hay.
- Thế thì tại sao nó cần phải tập bắn bia ?
Ông Blunt nhướng cặp lông mày lên.
- Chúng ta không thể cung cấp súng cho thanh thiếu niên được, ông ta trả lời. Mặt khác tôi lại không nghĩ là chúng ta cử nó tay không tới Cảng Tallon. Cô nói một tiếng với Smithers thì tốt hơn.
- Tôi đã nói rồi. Bây giờ ông ta đang xem xét việc đó.
Bà Jones đứng lên chuẩn bị rời khỏi phòng. Lúc đứng ở ửa ra vào, bà ta hơi ngập ngừng:
- Liệu ông có nghĩ là chính Rider đã chuẩn bị cho thằng bé từ đầu đến giờ không ?
- Cô muốn nói gì vậy ?
- Chuẩn bị để ai đó thay thế mình. Kể từ lúc thằng bé biết đi, nó đã được huấn luyện những công việc tình báo… mà nó không biết. Tôi muốn nói là, nó từng sống ở nước ngoài, thế nên nó mới nói được tiếng Pháp, tiếng Đức và tiếng Tây Ban Nha. Nó biết leo núi, biết lặn và biết trượt tuyết. Nó còn học Karatê nữa. Về mặt thể chất, nó có một thân hình hoàn hào - Bà ta nhún vai – Tôi nghĩ rằng Rider muốn Alex trở thành một điệp viên.
- Nhưng không phải là quá sớm như thế này - ông Blunt lên tiếng.
- Đồng ý, ông Alan - ông cũng biết rõ như tôi mà. Thằng bé vẫn chưa sẵn sàng đâu. Nếu chúng ta gửi nó xuống tập đoàn Style, thế nào nó cũng sẽ bị giết thôi.
- Có thể lắm !
Những tiếng ấy phát ra thật lạnh lùng, thản nhiên.
- Nó chỉ mới có mười bốn tuổi thôi ! Chúng ta không thể làm như vậy được.
- Chúng ta phải làm như thế.
Ông Blunt đứng dậy, mở cửa sổ để không khí và âm thanh của xe cộ ùa vào. Con chim bồ câu hốt hoảng, bay vụt khỏi gờ tường. Ông ta tiếp tục nói:
- Việc này làm tôi rất lo. Ngài thủ tướng coi những chiếc Công Tắc Bão đó như một hành động rất phi thường... dành cho ông và cho nội các của ông. Nhưng vẫn còn một điều về Herod Sayle mà tôi không thích chút nào. Cô đã kể với thằng bé về Yassen Gregorovich chưa ?
- Chưa - Bà Jones lắc đầu.
- Bây giờ cũng đã đến lúc để cô kể rồi đó; rằng chính Yassen đã giết chết bác nó. Tôi chắc chắn đấy. Và nếu Yassen vẫn còn đang làm việc cho Sayle...
- Ông sẽ làm gì nếu Yassen giết luôn cả Alex Rider ?
- Cô Jones à, đó không phải là việc của chúng ta. Nếu thằng bé để bị giết, chí ít đó cũng sẽ là bằng chứng cuối cùng cho thấy có điều gì đó sai lầm. Và dù gì thì điều đó cũng cho phép tôi được hoãn kế hoạch Công Tác Bão này lại và có được một cuộc kiểm tra kỹ lưỡng những gì đang diễn ra ở cảng Tallon. Như vậy thì nếu thằng bé bị giết, điều đó cũng sẽ giúp ích cho chúng ta.
- Thằng bé vẫn chưa sẵn sàng. Nó sẽ phạm sai lầm thôi. Và rồi họ chẳng cần tốn nhiều thời gian để biết được nó là ai - Bà Jones thở dài - Tôi không nghĩ là Alex có nhiều cơ hội.
- Tôi đồng ý.
Ông Blunt rời cửa sổ, quay lại. Mặt trời chiếu nghiêng qua vai ông ta, tạo thành một cái bóng đơn độc. Ông ta nói tiếp:
- Những giờ thì đã quá trễ để lo chuyện đó. Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa. Phải ngừng chương trình tập luyện lại thôi và đưa nó đi đi.

Alex ngồi bó gối ở hàng ghế sau của chiếc máy bay quân sự tầm thấp C-130, cái bụng đang ép vào phía sau đôi đầu gối của cậu bé cứ cồn cào. Quanh cậu có tới mười một người đàn ông đang ngồi thành hai hàng - gồm đơn vị của cậu và thêm hai người khác. Chiếc máy bay đã bay được một tiếng đồng hồ, ở độ cao xấp xỉ khoảng chín mươi mét, bay theo hướng thung lũng Welsh, thỉnh thoảng nó lại hạ xuống một thoáng và thình lình đổi hướng để tránh những đỉnh núi. Một bóng đèn sáng đỏ nằm phía sau tấm lưới kim loại làm cho cái khoang của máy bay vốn đã chật hẹp lại càng thêm nóng bức. Alex có thể cảm nhận được những rung chuyển của động cơ đi xuyên qua cơ thể mình. Cái này sao giống cuộc du ngoạn trong máy làm khô chuyển động theo hình tròn kết hợp với lò viba quá.
Ý nghĩ phải đeo một cái dù to quá khổ nhảy ra khỏi máy bay khiến Alex sợ đến phát ốm, nhưng sáng nay, người ta bảo rằng cậu không cần phải nhảy nữa. Một lời nhắn đến từ London. Họ không thể để thằng bé bị rủi ro gãy mất một chân, tin nhắn nói như vậy, và Alex chắc chắn rằng ngày kết thúc chương trình huấn luyện của cậu đã gần kề. Cho dù phải ngưng ngang chương trình tập huấn thì cậu bé cũng đã kịp được dạy cho biết cách gấp dù, cách điều khiển dù, cách thoát ra khỏi máy bay và cách tiếp đất. Vào cuối ngày, viên trung sĩ đã chỉ dẫn cho cậu và để cậu tham gia vào chuyến bay - cho có kinh nghiệm. Bây giờ đã đến khu vực nhảy dù, Alex cảm thấy vô cùng thất vọng. Cậu bé sẽ nhìn những người khác lần lượt nhảy xuống, để cậu lại một mình.
- Chuẩn bị, còn năm phút...
Giọng nói của viên phi công vang lên qua hệ thống loa phóng thanh nghe thật lạnh lùng và đanh thép. Alex nghiến răng lại. Chỉ còn năm phút nữa là phải nhảy rồi. Cậu bé nhìn sang một người đàn ông đang bắt đầu đảo chân ở chỗ ngồi và kiểm tra lại những sợi dây buộc dù. Anh ta ngồi cạnh Sói. Cậu rất ngạc nhiên khi thấy gã hoàn toàn ngồi im, không nhúc nhích. Thật khó có thể nói gì trong cảnh tranh tối tranh sáng này, nhưng nhìn vẻ mặt của gã cũng có thể biết là gã đang sợ hãi.
Tiếng động cơ ù ù thật to, đèn màu đỏ đã chuyển sang xanh lục. Viên phụ tá phi công đã ra khỏi buồng lái. Anh ta với lấy cái cần gạt và đẩy ô cửa phía sau máy bay ra để không khí lạnh ùa vào. Alex trông thấy một ô vuông tối tăm. Trời đang mưa. Mưa đang rít qua máy bay.
Ánh sáng xanh lục của bóng đèn bỗng rực sáng. Viên phụ tá phi công vỗ nhẹ vào vai cặp đầu tiên, Alex trông thấy họ lê buớc đi tới, tiếp theo sau sẽ là tung người ra ngoài. Lúc này, hai người đang đứng ở cửa, ớn lạnh. Rồi họ nhảy bật ra một cách khổ sở và cứ thế lảo đảo rơi trong gió. Cặp kế tiếp nhảy theo. Sau đó là hai người nữa. Sói là người nhảy cuối cùng, một mình, không có Alex.
Chưa đầy một phút sau, Alex bỗng nhận thấy không chỉ có cậu mà cả Sói cũng ở lại.
- Nhảy đi - Viên phụ tá phi công hét lên, át cả tiếng ầm ầm của động cơ.
Sói đứng dậy. Đôi mắt gã bắt gặp đôi mắt Alex và ngay lập tức, Alex hiểu ra. Sói tuy là một trưởng nhóm giỏi, hắn rất dai sức và nhanh nhẹn - hắn có thể hoàn tất cuộc đi bộ dài ba mươi dặm như người ta đi dạo trong công viên, những hắn cũng có nhược điểm. Và dù sao đi nữa, hắn cũng phải vượt qua bài tập nhảy dù, vậy mà hắn lại sợ đến mức không thể nhúc nhích. Thật khó mà tin cho nổi, nhưng quả thật là hắn cứ đứng đó, như đóng băng ở cửa ra vào, hai bàn tay cứng đờ, mắt nhìn chằm chằm ra khoảng không bên ngoài. Alex liếc nhìn lại phía sau. Viên phụ ta phi công đang nhìn sang hướng khác. Anh ta không hề trông thấy điều gì đang diễn ra. Và khi nào thì anh ta sẽ thấy đây ? Nếu Sói thất bại trong cú nhảy, hắn sẽ phải chấm dứt chương trình tập huấn của mình, và có thể là sẽ chấm dứt luôn cả sự nghiệp của hắn nữa. Thực chất, trạng thái ngần ngừ ấy cũng đã đủ tệ hại lắm rồi. Sói sẽ bị vứt vào sọt rác mất thôi.
Alex suy nghĩ trong giây lát. Sói không nhúc nhích nổi. Alex nhìn thấy hai vai hắn cứ đưa lên rồi lại hạ xuống khi hắn đang cố gắng lấy hết can đảm để nhảy ra. Mười giây đã trôi qua. Hình như là hơn thế nữa. Viên phụ tá phi công đang cúi xuống, gói ghém một mẩu thiết bị gì đó. Alex đứng dậy.
- Sói này... - Cậu bé thì thầm.
Sói như không nghe thấy.
Alex liếc nhìn thật nhanh viên phụ tá phi công lần cuối, rồi tung một cú đá bằng tất cả sức lực của mình. Chân của cậu bé nhằm vào mông của Sói. Cậu đã dồn hết sức vào nó. Sói vô cùng ngạc nhiên, bàn tay hắn lỏng ra và hắn xoay tít vào giữa khoảng không đen ngòm.
Viên phụ tá phi công quay lại, nhìn thấy Alex.
- Cậu đang làm cái gì đấy ? - Anh ta hét lên.
- Chỉ là duỗi chân duỗi cẳng thôi mà - Alex hét ngược lại.
Chiếc máy bay đánh một vòng trong không trung rồi quay trở về căn cứ.
Bà Jones đang chờ cậu bé bước vào nhà chứa máy bay. Bà ta ngồi ở bàn, mặc một chiếc áo vét bằng lụa màu xám và quần tây, nơi miệng túi áo vét, ló ra chiếc khăn tay màu đen. Chút xíu nữa là bà ta không nhận ra cậu bé. Alex mặc bộ đồ bay. Tóc cậu bé âm ẩm do mưa, còn mặt thì tái đi vì mệt mỏi. Chưa có người đàn ông nào quay lại. Một chiếc xe tải đã được cử đi đón họ ở phạm vi cách đó hai dặm.
- Alex... - Người phụ nữ lên tiếng.
Alex nhìn bà ta, không nói gì.
- Đó là quyết định của tôi để ngăn không cho cậu nhảy - Bà ta nói - Tôi mong rằng cậu không lấy làm thất vọng. Tôi chỉ nghĩ là nó có quá nhiều rủi ro. Nào, ngồi xuống đi.
Alex ngồi xuống đối diện với người phụ nữ vừa nói với mình.
- Tôi có cái này hẳn sẽ làm cho cậu vui đây - Người đàn bà tiếp tục nói - Tôi mang đến cho cậu một số đồ chơi.
- Tôi đã quá tuổi chơi đồ chơi rồi - Alex trả lời.
- Không phải là những thứ đồ chơi như cậu nghĩ đâu.
Bà ta ra hiệu, một người đàn ông xuất hiện, bưng theo một khay chứa dụng cụ, bước ra khỏi bóng tối, đặt nó xuống bàn. Người đàn ông có thân hình to béo khác thường. Khi ông ta ngồi xuống, chiếc ghế bằng sắt tức thì biến mất dưới cái mông to quá khổ đang bành ra của ông ta, và Alex ngạc nhiên về chuyện làm sao mà cái ghế lại có thể chịu đựng được cái sức nặng nhường ấy. Ông ta hói đầu, có một hàng ria mép đen và nhiều nọng, cái này chảy xuống cái kia và cuối cùng là tràn vào cổ và vai. Người đàn ông mặc một bộ complê sọc nhỏ được may bằng một lượng vải đủ để làm một chiếc lều.
- Smithers - ông ta lên tiếng - Rất vui được gặp cậu, anh bạn.
- Ông có gì cho cậu ấy vậy ? - Bà Jones hỏi gặng.
- Tôi sợ là chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, bà Jones ạ - ông Smithers trả lời - Sự thách thức chính là phải nghĩ ra cái gì mà một đứa trẻ mười bốn tuổi có thể mang theo - Và phù hợp với nó.
Ông ta nhấc lấy một vật ra khỏi chiếc khay - một cái yôyô, được làm bằng nhựa đen, chỉ lớn hơn cái thông thường một chút - và nói:
- Chúng ta hãy bắt đầu với cái này.
Alex lắc đầu. Cậu bé không thể nào tin nổi vào cái này. Cậu kêu lên:
- Đừng có nói với tôi rằng cái này là một loại vũ khí bí mật đấy nhé...
- Hoàn toàn không. Tôi nghe nói là cậu không được mang vũ khí. Cậu còn quá nhỏ.
- Thế nó không phải là trái lựu đạn ném bằng tay sao ? Giật mạnh sợi dây rồi chạy như ma đuổi chứ gì ?
- Tất nhiên là không rồi. Nó chỉ là một cái yôyô - ông Smither đưa tay kéo sợi dây, giữ lấy nó ở giữa ngón cái và một ngón tay chuối mắn - Nhưng mà sợi dây được làm bằng một loại nilông đặc biệt, rất tiên tiến đấy. Nó dài tới hai mươi bảy mét rưỡi và có thể nâng được vật nặng lên tới hàng trăm ký. Thực tế, cái yôyô này đã được cơ giới hóa rồi, cậu có thể đeo vào thắt lưng. Có ích trong việc leo trèo lắm đấy.
- Ngạc nhiên thật - Giọng nói của Alex không có một cảm xúc nào.
Ông Smithers đưa ra một ống tuýp nhỏ (Alex nhìn thấy hàng chữ bên hông: TRỊ-MỤN. LÀM DA DẺ KHỎE MẠNH HƠN), biện bạch:
- Tiếp đến là cái này. Không phải dùng vào mục đích cá nhân đâu, nhưng chúng tôi nghĩ rằng nó là thứ mà một cậu bé ở tuổi cậu có thể mang theo. Và cái này đặc biệt lắm nhé - ông ta mở ống tuýp rồi nặn ra một ít kem lên ngón tay - Hoàn toàn vô hại khi cậu chạm vào nó. Nhưng khi cho nó tiếp xúc với kim loại thì lại là chuyện khác.
Ông ta chùi ngón tay lên mặt bàn. Ngay lúc đó, chẳng có gì xảy ra. Nhưng rồi một làn khói cay xè cả mắt bốc lên trong không gian, kim loại kêu lên xèo xèo, và một lỗ sần sùi xuất hiện, ông Smithers giải thích:
- Nó sẽ làm như thế với bất kỳ thứ kim loại nào. Rất cần thiết nếu cậu muốn phá cái gì đó có khóa.
Ông ta lấy khăn tay ra, lau sạch ngón tay của mình.
- Còn gì khác nữa không ? - Bà Jones hỏi.
- Ồ còn chứ, bà Jones. Có thể nói đây là tác phẩm quan trọng nhất của chúng ta - Nói đoạn ông ta nhấc lên một cái hộp đầy màu sắc sặc sỡ và ngay lập tức, Alex nhận ra ngay bộ trò chơi điện tử hiệu Nintendo - Có thiếu niên nào đúng nghĩa là thiếu niên mà lại không có một trong mấy cái này không nào ? - ông ta hỏi - Cái này có bốn trò chơi. Và cái hay của nó là mỗi trò chơi sẽ biến máy tính thành một công cụ hoàn toàn khác nhau.
Ông ta chỉ cho Alex trò chơi đầu tiên - Nữ thần Báo ứng:
- Nếu cậu đưa cái này vào, máy tính sẽ trở thành một máy fax/photocopy, giúp cậu liên lạc trực tiếp với chúng tôi và ngược lại. Chỉ cần màn hình quét qua trang nào là chúng tôi sẽ nhận được trang đó ngay trong giây lát.
Ông ta lấy ra trò chơi thứ hai - Tên lửa Exocet:
- Cái này biến máy tính thành một máy X-quang. Đưa máy đối diện với bất kỳ bề mặt rắn nào có bề dày nhỏ hơn ba xăngtimét rồi thì cứ việc mà nhìn lên màn hình. Nó còn có chức năng thẩm âm nữa. Cậu chỉ cần gắn tai nghe vào là xong. Có ích cho việc nghe lén lắm. Nó không phải là vạn năng như tôi mong muốn, nhưng chúng tôi sẽ tiếp tục làm việc với nó.
Trò chơi thứ ba có tên là Những cuộc chiến tốc độ. Ông Smithers giải thích:
- Đây là máy dò thiết bị nghe trộm. Cậu có thể sử dụng máy để rà quét căn phòng và kiểm tra xem có ai đó đang cố gắng nghe lén cậu không. Tôi đề nghị cậu hãy sử dụng nó ngay khi cậu vừa đặt chân đến. Và cái cuối cùng... cái mà tôi thích nhất.
Ông Smithers lôi ra trò chơi cuối cùng. Nó được ghi chú là BÉ BOM.
- Tôi có phải chơi cả cái này không ? - Alex hỏi.
- Cậu có thể chơi cả bốn luôn. Tất cả đều có một thiết bị gắn trò chơi. Đúng như tên gọi, đây thực chất là bom khói. Cậu để nó ở bất kỳ nơi nào trong phòng và nhấn vào nút START ba lần trên bảng điều khiển, quả bom sẽ được thiết bị điều khiển từ xa cho nổ tung. Nó là thứ ngụy trang rất tốt khi cậu cần đào tẩu gấp.
- Cảm ơn ông Smithers - Bà Jones nói.
- Có gì đâu, bà Jones.
Ông Smithers đứng dậy, đôi chân của ông ta đang ráng sức để chịu đựng một trọng lượng khổng lồ, nói tiếp;
- Hy vọng được gặp lại cậu, Alex. Trước đây, tôi chưa bao giờ phải trang bị cái gì cho một cậu bé cả. Tôi chắc rằng rồi đây mình sẽ còn nghĩ ra được hàng loạt những ý tưởng thú vị nữa.
Ông ta lặc lè bước đi và biến mất sau khi đóng sầm cánh cửa lại.
Bà Jones quay lại với Alex:
- Ngày mai, cậu sẽ tới cảng Tallon dưới cái tên là Felix Lester - Bà ta đưa cho cậu bé một phong bì - Felix Lester thật đã đến Florida vào hôm qua. Cậu sẽ tìm thấy mọi thứ mà cậu muốn biết về cậu ấy ở trong này.
- Tôi sẽ đọc nó ở trên giường.
- Tốt.
Người phụ nữ bỗng trở nên nghiêm nghị khiến Alex tự hỏi liệu có phải bà ấy đang làm mẹ không. Nếu là thế thật thì hẳn bà ấy cũng có con bằng tuổi cậu. Bỗng bà Jones lấy ra một tấm ảnh đen trắng, đặt lên bàn. Trong ảnh là một người đàn ông mặc áo thun ngắn tay và quần jean, ở độ tuổi khoảng hai mươi tám, hai mươi chín, có mái tóc vàng hoe được cắt ngắn sát da đầu, gương mặt nhẵn nhụi, và có thân hình của một diễn viên múa. Bức ảnh hơi bị mờ nhưng không đáng kể. Nó được chụp từ xa (có thể là từ một máy chụp hình được giấu kín) - Tôi muốn cho cậu xem cái này - Bà ta nói.
- Thì tôi đang xem đây.
- Tên hắn là Yassen Gregorovich. Hắn được sinh ra ở Nga, nhưng giờ thì hắn đang làm việc cho nhiều quốc gia. Irắc đã từng sử dụng hắn; Sécbia, Libia, và Trung Quốc cũng vậy.
- Hắn làm gì ? - Alex hỏi.
- Hắn là kẻ giết thuê, Alex ạ. Chúng tôi tin rằng hắn đã giết Ian Rider.
Một sự im lặng kéo dài. Alex đã phải cố gắng tự thuyết phục mình rằng toàn bộ công việc này chỉ là một cuộc phiêu lưu có phần vớ vẩn... là một trò chơi. Nhưng khi nhìn vào gương mặt lạnh lùng với đôi mắt vô hồn, biết che đậy cảm xúc, cậu bé cảm thấy bên trong con người mình đang có sự xao động, cậu hiểu đó chính là nỗi sợ hãi. Cậu nhớ đến chiếc xe hơi của bác Ian Rider bị phá hủy bởi những loạt đạn. Chính là người đàn ông như thế này đây, một kẻ giết mướn, và hắn cũng sẽ làm như thế với cậu. Thậm chí cậu sẽ không kịp cả chớp mắt nữa.
Bà Jones tiếp tục nói:
- Bức ảnh này được chụp cách đây sáu tháng, ở Cuba. Có thể là trùng hợp, nhưng vào thời điểm ấy, Herod Sayle cũng ở đó. Có lẽ bọn chúng đã gặp nhau. Và còn một điều này nữa - Người phụ nữ dừng lại một chút - Lời nhắn cuối cùng của Rider có sử dụng mật mã. Một ký tự đơn độc - Y.
- Y là Yassen.
- Ông ấy hẳn đã nhìn thấy Yassen ở đâu đó tại Cảng Tallon. Ông ấy muốn chúng tôi biết...
- Tại sao bây giờ bà lại kể cho tôi nghe điều này ?
Alex hỏi. Miệng cậu bé trở nên khô khốc.
- Bởi vì nếu cậu nhìn thấy hắn, nếu Yassen ở đâu đó gần Tập đoàn Sayle, tôi muốn cậu phải liên lạc với chúng tôi ngay lập tức.
- Rồi sao nữa ?
- Chúng tôi sẽ đưa cậu ra. Cậu bao nhiêu tuổi chẳng quan trọng, Alex ạ. Nếu Yassen biết được rằng cậu đang làm việc cho chúng tôi thì hắn cũng sẽ giết cậu.
Người phụ nữ lấy lại tấm hình. Alex đứng dậy.
- Cậu sẽ rời khỏi đây lúc tám giờ sáng mai - Bà Jones nói - Cẩn thận nhé Alex. Chúc cậu may mắn.
Alex đi ngang qua nhà chứa máy bay, tiếng bước chân của cậu bé vang lên. Đằng sau cậu, bà Jones đang bóc một viên kẹo bạc hà, cho vào miệng. Hơi thở của bà ta luôn phảng phất mùi bạc hà. Với cương vị là người chỉ huy Các hoạt động Đặc biệt, bà ta đã gửi bao nhiêu người đàn ông vào chỗ chết rồi ? Ian Rider, và có thể là còn hàng tá người khác nữa. Có lẽ sẽ dễ dàng thuyết phục người khác hơn nếu hơi thở của bà ta có vị ngọt chăng ?
Phía trước Alex có cái gì đó đang động đậy và cậu bé nhận ra rằng những người nhảy dù đã trở về. Họ đã ra khỏi chỗ tối và đang đi về hướng cậu. Sói cùng mấy người trong Đơn vị K đi đầu. Alex cố gắng bước tránh họ, nhưng cậu bé nhận ra là mình đang bị Sói chặn lại.
- Mày sắp được đi khỏi đây.
Sói nói. Bằng cách nào đó, hắn đã nghe được rằng chương trình tập huấn của Alex đã kết thúc.
- Vâng.
Một sự im lặng kéo dài.
- Chuyện xảy ra trên máy bay... - Sói lại mở lời.
- Quên chuyện đó đi, Sói - Alex nói - Chẳng có gì xảy ra cả. Anh đã nhảy, còn tôi thì không. Tất cả chỉ có thế.
Sói đưa một tay ra.
- Anh muốn chú mày biết rằng... Anh đã sai với chú mày. Chú mày rất được. Và có lẽ... một ngày nào đó, được làm việc với chú mày thật tốt biết bao.
- Làm sao mà biết được - Alex trả lời.
Họ bắt tay nhau.
- Chúc may mắn nhé, Sói Con.
- Tạm biệt, Sói.
Alex dời bước, đi vào bóng đêm.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Công Tắc Bão.