Chương 312: Hiểu lầm
-
Công Tử Điên Khùng
- Nga Thị Lão Ngũ
- 1997 chữ
- 2020-05-09 05:39:23
Số từ: 1990
Nguồn : Mê Truyện
Lâm Vân vốn không có ý định đi Thanh Hóa, nhưng vì hắn muốn cho Xung Hi một viên Tiên Nhan Đan, nên đành phải đi tới Thanh Hóa một chuyến. Hiện tại thời gian rất cấp bách, phải cho Xung Hi đan dược vì Lâm Vân không muốn chiếm tiện nghi của nàng ấy mà thôi.
Nếu đã quyết định đi một chuyến tới Thanh Hóa, Lâm Vân cũng chuẩn bị xem luôn cái tên bí thư tỉnh ủy kiêu ngạo kia. Tuy nhiên, về sau Vạn Chí Hoa đã gọi điện thoại tới, nói rằng sự việc đã được xử lý vô cùng thuận lợi. Hơn nữa thị trưởng cũng thay đổi chủ ý. Như vậy thì Lâm Vân chẳng muốn hỏi nữa. Bây giờ hắn có thể tiết kiệm bao nhiêu thời gian thì tiết kiệm. Về phần tên thị trưởng kia, mặc dù y là người có chức vị cao, Lâm Vân cũng muốn để ý tới y.
Tập đoàn Ý Quang của Xung Hi đã đi vào quỹ đạo. Sau khi phân chia tài sản rạch ròi, người của Triệu gia đã bị tẩy trừ ra khỏi tập đoàn. Xung Hi cũng liền trở nên rỗi rãi, nên suy tư cũng nhiều hơn. Nàng một mực suy nghĩ vì sao Lâm Vân rời đi mà không chào từ biệt.
Nàng biết chủ tịch của tập đoàn Vân Môn cũng tên Lâm Vân. Mặc dù khả năng cùng một người là không lớn, nhưng nàng vẫn có chút hoài nghi. Chỉ là nàng thật sự không có dũng khí đi tới tập đoàn Vân Môn, nhìn xem vị chủ tịch kia có đúng là Lâm Vân hay không.
Đã nhiều lần nàng suy nghĩ, mình có phải đã yêu người Lâm Vân này. Nhưng ngẫm lại cũng quá mức vớ vẩn. Thời gian mình tiếp xúc với hắn thực sự quá ngắn, chỉ có vài ngày mà thôi. Nhưng lại tưởng tượng, từ nhỏ đến lớn, mình tiếp xúc với một người nam nhân dài nhất, ngoại trừ gia gia của mình ra, thì chính là hắn.
Tuy không biết tình cảm thật của mình thế nào, nhưng hình bóng của Lâm Vân luôn xuất hiện trong đầu Xung Hi. Thậm chí, cái vòng tay thô ráp kia cũng trở thành đồ vật mà nàng yêu thích nhất. Kể cả việc Lâm Vân rời đi không chào từ biệt, khiến nàng cứ canh cánh trong lòng.
Hôm nay Xung Hi tan tầm sớm, ngồi ở căn phòng ngủ trước đây của Lâm Vân, yên lặng xuất thần. Nàng đã không rõ bản thân mình đang suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy rất là hư không.
Bỗng nhiên Xung Hi bật cười. Nàng nhớ tới lần mình cùng Lâm Vân đi tới quán bar Tình Nhân uống rượu Diễm Dương Băng kia. Nghĩ tới bộ dáng muốn uống nhưng lại không có ý tứ nói ra của Lâm Vân, khiến cho nàng muốn cười. Đột nhiên nàng cảm thấy Lâm Vân như một đứa bé.
Nàng cầm lấy điện thoại, lần nữa bấm số gọi cho Lâm Vân. Làm cho nàng kinh hỉ chính là, lần này đã có người nhấc máy.
- Alo?
Giọng nói quen thuộc của Lâm Vân truyền tới.
- Lâm Vân…Em là Xung Hi…
Thanh âm của Xung Hi có chút run rẩy.
Lâm Vân cũng đã nhận ra thanh âm của Xung Hi, liền mỉm cười. Chính mình đang chuẩn bị đi tới gặp nàng, không nghĩ tới nàng lại gọi điện thoại cho mình.
Nhưng ngay lập tức, tâm tình kích động của Xung Hi liền rơi xuống hầm băng. Bởi vì Lâm Vân tắt điện thoại. Vì sao một cuộc điện thoại hắn cũng không muốn nghe? Chẳng lẽ mình đáng ghét như vậy sao? Đây là lần đầu tiên nàng bị từ chối một cuộc điện thoại, mà vẫn là một người nam nhân mà nàng có cảm tình. Xung Hi chỉ cảm thấy trong mắt của mình mơ hồ có nước mắt đảo quanh.
- Chào em Xung Hi, gần đây có khỏe không?
Thanh âm của Lâm Vân đột ngột vang lên. Xung Hi sững sờ, nhìn điện thoại trong tay. Rõ ràng mình đã gác điện thoại rồi cơ mà, thanh âm kia từ đâu vọng lại vậy?
- Lâm Vân?
Xung Hi đã nhìn thấy Lâm Vân đứng ở trước mặt mình. Trái tim của nàng đột nhiên không có cách nào bình tĩnh trở lại. Vì sao lúc hắn tắt điện thoại, trong lòng của mình lại đau khổ như vậy? Còn khi hắn đột nhiên xuất hiện ở trước mắt mình, tâm tình của mình lại trở về kích động rồi? Tuy nhiên, người này có vẻ yêu thích chui từ cửa sổ vào thì phải.
- Đúng vậy, không hoan nghênh à?
Lâm Vân thấy Xung Hi nước mắt rưng rưng, trong lòng lòng tự nhủ, cô nàng này sẽ không yếu ớt như vậy chứ? Bình thường cô ta rất mạnh mẽ cơ mà? Hay là đột nhiên bị bệnh rồi?
- Hình như em thích khóc nhè thì phải?
Tuy Lâm Vân không biết vì sao Xung Hi khóc, nhưng cũng biết có khả năng có quan hệ tới việc mình tắt cú điện thoại kia.
Đột nhiên Xung Hi rất muốn nhào vào lòng của Lâm Vân rồi đánh hắn, nhưng vẫn cố nhịn được. Nếu như vậy cũng thái quá chút. Mình mới quen hắn được bao lâu? Mặc dù mình rất muốn làm vậy, nhưng đây không phải là điều mình nên làm.
- Ai bảo…
Xung Hi vội vàng cầm lấy khăn mặt, lau nước mắt, rồi hỏi:
- Sao anh đột nhiên xuất hiện ở đây?
- À, anh đang có vài việc ở Thanh Hóa, thuận tiện tới thăm em một lát.
Lâm Vân thuân miệng nói.
Trong mắt Xung Hi lộ ra vẻ thất vọng. Hắn không phải cố ý tới gặp mình. Tuy nhiên, đảo mắt đã hồi phục tinh thần:
- Anh còn chưa ăn cơm phải không? Chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa nhé.
Lâm Vân lắc đầu nói:
- Mấy ngày nay anh có nhiều việc lắm, sợ là không có thời gian dùng cơm, anh gặp em một lát rồi đi luôn. Để lần sau vậy, nếu lần sau có thời gian anh sẽ dẫn em đi ăn cơm.
- A, anh phải đi luôn à?
Xung Hi vội vàng hỏi.
Lâm Vân có chút kỳ quái nhìn Xung Hi. Trong lòng tự nhủ,, đây cũng không phải nhà ta, ta đương nhiên phải đi rồi. Nghe khẩu khí của Xung Hi, giống như việc mình phải đi là việc không phải bình thường vậy.
- Thực xin lỗi, em…
Xung Hi có chút gian nan nhìn Lâm Vân. Nhất thời không biết nên nói cái gì.
Nhìn ánh mắt u oán của Xung Hi, Lâm Vân hiểu ra một ít. Thậm chí thiếu chút nữa nói đồng ý đi ra ngoài ăn cơm với nàng. Cũng may kịp thời nhịn được. Tranh thủ thời gian đưa một viên Tiên Nhan Đan cho Xung Hi nói:
- Em uống viên thuốc này đi. Sau khi uống xong chắc phải tắm rửa một lần.
- Đây là thuốc gì vậy?
Xung Hi nhận lấy viên thuốc trong tay của Lâm Vân. Viên thuốc này có một mùi thơm ngát, màu sắc rất là long lanh, trong suốt.
- Thuốc này…
Lâm Vân thật không biết nên nói thế nào cho phải. Chẳng lẽ nói đây là Tiên Nhan Đan, dùng để cải lão hoàn đồng sao?
Thấy bộ dáng ấp a ấp úng của Lâm Vân, lại nhìn đan dược phát ra mùi hương trong tay, thần sắc của Xung Hi bỗng nhiên tức giận. Nàng không phải là đồ ngốc. Ở một niên đại mà inte phổ biến như vậy, nàng cũng biết một số xuân dược. Bình thường, những dược vật có thể phát ra mùi hương như vậy, có thể kích thích bản năng nguyên thủy của con người.
Xung Hi cảm giác trong lòng hư không. Nàng không nghĩ tới Lâm Vân lại là loại người như thế. Mình vốn không có bệnh gì cả, cho mình uống một viên thuốc phát ra mùi thơm như vậy, còn bảo rằng uống xong phải tắm rửa một lần. Tâm tư của hắn đã quá rõ ràng rồi còn gì.
Tôi mời anh ra ngoài ăn cơm, để có thể ở bên anh lâu hơn, chẳng lẽ anh còn không rõ tâm tư của tôi sao? Sớm muộn gì tôi chẳng phải là người của anh? Vì sao anh còn muốn làm như vậy? Chẳng lẽ ngay một thời gian ngắn cũng không chịu được?
Vì thương tâm nàng liền rơi nước mắt. Lâm Vân thấy bộ dáng của Xung Hi như vậy âm thầm kêu khổ. Mình là người không sợ cái gì, nhưng chỉ sợ nước mắt của nữ nhân. Tranh thủ thời gian rời đi thôi. Nghĩ tới đây, vội vàng nói:
- À, anh phải đây, lần sau gặp lại.
Lâm Vân nói xong, liền nhảy ra ngoài cửa sổ. Hắn thích đi vào từ cửa sổ, cũng thích đi ra từ đó.
- Anh chờ một chút, em sẽ làm như điều anh muốn.
Xung Hi đột nhiên bỏ viên đan dược vào trong miệng rồi nuốt xuống. Chính nàng cũng không biết vì sao mình làm vậy. Là muốn trả thù Lâm Vân hay muốn tra tấn chính mình?
Nhưng Lâm Vân đã đi không thấy tung tích, Xung Hi càng thương tâm.
Lâm Vân, anh là tên hỗn đản. Anh cho tôi uống loại thuốc này, rồi anh chạy đi, vậy tôi phải làm sao bây giờ?
Xung Hi cũng biết, sau khi uống loại thuốc này, phải có quan hệ với nam nhân ngay. Một khi không làm chuyện đó, dược tính càng lợi hại, càng gây thưởng tổn lớn tới nàng. Mà viên thuốc kia có mùi thơm như vật, nếu không quan hệ với nam nhân, chẳng lẽ mình sẽ bị dày vò cho đến chết sao?
Nguyên lai mình thực sự yêu người này. Tuy rất thương tâm khi Lâm Vân cho mình uống viên thuốc như vậy, nhưng mình vẫn y nguyên làm theo nguyện vọng của hắn mà nuốt vào. Nhưng yêu hắn? Điều này có thể sao? Hay đó là chỉ một sự hờn dỗi, hoặc là muốn báo ân hắn? Hẳn là báo ân, bởi mình thiếu nợ hắn quá nhiều.
Xung Hi thực không biết rốt cuộc bản thân mình đang nghĩ gì? Nếu như trong lòng không có Lâm Vân, nàng có khả năng uống viên thuốc kia sao? Phỏng chừng, cho dù dùng dao bức vào cổ của nàng, nàng cũng không muốn uống.
Vô luận như thế nào, mình đã uống thuốc rồi, nhưng Lâm Vân lại đi. Xung Hi đột nhiên có chút hứng thú rã rời. Tự giễu cười, có lẽ mình thực sự là con ngốc.
Nhưng đảo mắt Xung Hi đã cảm thấy không đúng. Mặc dù chưa từng uống qua loại thuốc như vậy, nhưng cũng biết dấu hiệu sau khi uống xong, toàn thân phải khô nóng mới đúng. Nhưng sau khi uống xong viên thuốc kia, chỉ cảm thấy cả người rất nhẹ nhàng, hơn nữa vừa tới cổ, nó đã tan ra rồi.
Một cảm giác vô cùng thoải mái xông lên đỉnh đầu. Không có cảm giác khó chịu nào, chỉ có một sự yên lặng nhàn nhạt.
Đây là thuốc gì vậy? Rõ ràng tạo cho người ta một cảm giác yên lặng. Cảm giác giống như mình đang ở bên cạnh Lâm Vân vậy. Sao có thể chân thật như thế? Nhưng lập tức, cả người nàng đã chảy ra một ít tạp chất.