Chương 427: Tiên Đạo
-
Công Tử Điên Khùng
- Nga Thị Lão Ngũ
- 1549 chữ
- 2020-05-09 05:39:58
Số từ: 1542
Nguồn : Mê Truyện
- Oanh, oanh…
Tám ngôi sao nhỏ màu xanh bay lên trong Tử Phủ. Tu vị bị Lâm Vân cưỡng chế ngăn chặn cũng bỗng nhiên tăng lên. Lâm Vân biết, chỉ cần mình áp súc tám ngôi sao màu xanh này, thì sẽ hình thanh viên ngôi sao màu bạc thứ tư.
Lần đầu tiên tu vị tăng lên dễ dàng như vậy. Hơn nữa hiện tại Thiên Diễm đã được hắn luyện hóa, hắn không cần phải luyên công trong Thiên Diễm nữa.
Vị Chu tiên sinh này quả nhiên không phải là người tầm thường. Lâm Vân rất cảm động với việc chỉ bảo của ông ta.
- Cảm ơn Chu tiền bối. Thật đúng là nghe quân nói chuyện, còn hơn mười năm đọc sách.
Lâm Vân lần nữa chắp tay nói.
Chu Tử Tài gật đầu. Đạo mà ông ta cả đời tu luyện, chính là quên mất tự nhiên. Mà không ngờ ngộ tính của Lâm Vân cao như vậy. MÌnh chỉ nói mới vài câu, cậu ta hoàn toàn đã lĩnh ngộ ý tứ của mình. Cậu ta nhất định không phải là vật trong ao.
Lâm Vân hiện tại càng khiến ông ta nhìn không rõ. Cảm giác xao động bị đè nén toát ra từ cậu ta đã không còn. Hơn nữa khí chất của cậu ta đã trở nên không tầm thường.
Chẳng những là Chu Tử Tài phát hiện sự biến hóa của Lâm Vân, mà ngay cả Chu Linh Tố cũng nhìn ra. Cô ta sững sờ nhìn Lâm Vân, cảm giác như nhìn hắn trong sương khói vậy, hư hư thật thật.
Chu Tử Tài mỉm cười hỏi:
- Lâm tiên sinh, bây giờ cậu đã nhận ra sự không tầm thường của Cửu Thảo chưa?
Lâm Vân gật đầu. Lúc trước uống loại trà này, hắn cảm thấy rất bình thường. Nhưng Chu Tử Tài lại coi nó quý như vàng. Rất rõ ràng, Chu Tử Tài biết mình không ổn, nên muốn giúp đỡ hắn. Có lẽ vị đại sư trà đạo tống trà cho Chu Tử Tài cũng có ý này.
Nếu người thấy Cửu Thảo trân quý thì nó là thứ quý giá. Nếu như ngươi không cảm thấy nó trân quý, thì Cửu Thảo chỉ như lá trà bình thường mà thôi.
Điều mình lĩnh ngộ mới là trân quý nhất, chứ không phải do người khác dạy.
Đối với Lâm Vân mà nói, Ngũ Tinh Quyết mà hắn lĩnh ngộ ra được mới là công pháp quan trọng nhất. Còn Cửu Tinh Thần Quyết chỉ là công pháp do tiền nhân lưu lại. Cho nên Ngũ Tinh Quyết của mình mới là độc nhất vô nhị.
Lâm Vân và Chu Tử Tài không nói gì mà nhìn nhau cười.
- Cha, Lâm đại ca, hai người?
Cho dù Chu Linh Tố là một cô gái tinh tế, nhưng kinh nghiệm sống của cô ta còn ít, cho nên nhất thời không thể hiểu cha mình và đang Lâm Vân đang nói cái gì.
- Linh Tố, con đừng vội, tí nữa cha sẽ nói với con.
Chu Tử Tài nói xong, lại nhìn Lâm Vân, như có điều suy nghĩ.
Một lúc sau, Chu Tử Tài hỏi:
- Lâm tiên sinh, không biết cậu học đạo gì?
Lâm Vân nhìn thần sắc thận trọng của Chu Tử Tài, thì biết Chu Tử Tài đang chuẩn bị nói ra mục đích mà ông ta tìm mình.
Nếu là như vậy, Lâm Vân rất nguyện ý giúp đỡ ông ta. Chu Tử Tài đã khai sáng cho hắn rất nhiều điều. Những điều này rất hữu dụng với hắn.
Chu Tử Tài đã hỏi vậy, Lâm Vân đương nhiên không giấu diếm, lập tức nói:
- Tôi học là đạo nghịch thiên.
Chu Tử Tài nghe Lâm Vân nói, lông mày hơi nhíu:
- Đạo nghịch thiên?
Đây là đạo gì vậy? Đây là lần đầu tiên ông ta nghe nói một thứ đạo như vậy. Nếu là đúng, thì ông ta không dám cho con gái bái Lâm Vân làm sư phụ.
Lâm Vân thấy Chu Tử Tài khó hiểu, liền biết ông ta còn chưa từng tiếp xúc với giới Tu Chân. Tiếp tục nói:
- Cũng có thể nói là Tiên Đạo.
Tiên Đạo? Chu Tử Tài bỗng nhiên đứng lên:
- Cậu học chính là Tiên Đạo?
Lâm Vân gật đầu:
- Đúng vậy, lẽ nào bác đã từng nghe nói về Tiên Đạo?
Lâm Vân lại chuyển sang gọi bác.
Trong lòng Chu Tử Tài như nổi sóng. Ông ta đã nghĩ vô số khả năng, nhưng chưa từng nghĩ qua Lâm Vân học là Tiên Đạo.
Chẳng lẽ trên thế giới này còn tồn tại Tiên Đạo? Hay là Lâm Vân chỉ là một tên lừa bịt, dựa vào thủ đoạn để kiếm lời? Tuy nhiên, nghĩ tới khí chất không ngừng biến đổi của Lâm Vân, Chu Tử Tài biết hắn không phải là người như vậy.
- Mười năm trước, tôi gặp được một hành giả ở núi Phổ Đà. Ông ta cũng nói mình tu luyện Tiên Đạo. Tôi ở bên ông ta học tập vài ngày, nhưng đều chưa từng thấy ông ta ăn cơm. Ông ta nói rằng mỗi ngày ông ta chỉ uống vài giọt Cam Lộ là được. Dù tôi không biết Cam Lộ là thứ gì, nhưng tôi dám xác nhận hành giả kia tu luyện không phải là Tiên Đạo. Bởi vì vị hành giả kia chỉ gầy như que củi. Lẽ nào Lâm tiên sinh học chính là Tiên Đạo như vậy?
Chu Tử Tài nói xong, rất nghiêm túc nhìn Lâm Vân.
Lâm Vân nhịn không được cười một tiếng. Người hành giả đó thật đúng là một tên ngốc. Không tích cốc, không biết hấp thu linh khí thiên địa, mà tu hành bằng cách tuyệt thực. Kết cục không chết đói mới là lạ. Cho nê Lâm Vân lắc đầu:
- Bác thấy tôi giống như một người suốt ngày uống Cam Lộ cầm hơi sao?
Nghe Lâm Vân nói vậy, Chu Tử Tài hơi sững sờ, rồi mỉm cười. Anh chàng Lâm Vân này rất khỏe mạnh, hồng hào, đâu giống như một người tuyệt thực.
Tuy nhiên, một câu kế tiếp của Lâm Vân lại khiến Chu Tử Tài suýt nữa té ngã:
- Thực ra đã mấy tháng rồi tôi chưa ăn.
- Cái gì?
Chu Linh Tố ngẩn người nhìn Lâm Vân. Lúc hắn nói hắn tu luyện Tiên Đạo, Chu Linh Tố cũng rất giật mình, nhưng lại không ngạc nhiên như cha. Cô ta đã tận mắt nhìn Lâm Vân biến mất một cách khó hiểu, còn tưởng rằng Lâm Vân nói cổ võ thành Tiên Đạo.
Nhưng Lâm Vân nói hắn đã không ăn mấy tháng rồi, mới khiến Chu Linh Tố kinh hãi. Lâm Vân thật không giống như một người nói dối chút nào.
Hồi lâu, Chu Tử Tài mới thanh tỉnh, hơi mất tự nhiên hỏi:
- Như vậy, Tiên Đạo là cái gì?
Lâm Vân cười nhạt:
- Khống chế thiên địa, bất tử bất diệt.
Đối với Lâm Vân mà nói, lúc vừa tới Địa Cầu, hắn chỉ muốn tu luyện. Còn vì sao tu luyện, thì chính hắn cũng không rõ ràng lắm. Nhưng về sau, khi hắn tới Khôn Truân Giới, hắn mới hiểu được hàm nghĩa của Tiên Đạo. Chính là cường đại và vĩnh tồn. Có lẽ trước kia hắn căn bản không dám tưởng tượng tới điều này. Nhưng khi tiếp xúc với thế giới Tu Chân chính thức, hắn đã quyết định đó là phương hướng cố gắng cả đời của hắn.
Có một ngày nào đó, hắn sẽ dẫn theo những người mình yêu ngao du thiên địa, du lịch tinh không. Tìm kiếm sự trường sinh bất tử.
Nhưng để thực hiện giấc mộng này mà không có thực lực cường đại, thì chỉ như người si nói mộng mà thôi. Cho nên Lâm Vân muốn mình trở nên phải mạnh mẽ, như vậy hắn mới có thể bảo vệ người mình yêu, bảo vệ giấc mơ của mình.
Kể từ khi biết Địa Cầu không còn là chỗ an toàn, Lâm Vân càng thêm bức thiết muốn trở nên cường đại. Đã đi qua vài hành tinh Tu Chân, Lâm Vân biết, có thực lực mới có quyền lên tiếng. Hơn nữa ở trên thế giới Tu Chân, còn có những thế lực mạnh mẽ hơn nữa. Nếu không chịu phát triển, tương lai gặp phải bọn họ thì mình sẽ không bảo vệ được người thân.
- Khống chế thiên địa, bất tử bất diệt?
Chu Tử Tài thì thào nhắc lại một lần. Điều này thật quá xa xôi với ông ta. Ông ta đã từng đi du lịch khắp cả nước, cũng được chứng kiến nhiều kỳ nhân dị sự. Thậm chí còn nghe nói qua về thế gia cổ võ, môn phái ẩn thế. Nhưng còn chưa từng nghe ai nói có thể khống chế thiên địa, bất tử bất diệt. Điều này thật quá nghịch thiên, thật quá cuồng vọng.