• 4,561

Chương 1233


Nhớ lúc trước, ba người Cung Ngũ, Đoàn Tiêu và cả La Tiểu Cảnh học chung với nhau từ mẫu giáo cho đến tận cấp ba. Sau đó, Cung Ngũ8 vào học trường đại học Thanh Thành, La Tiểu Cảnh và Đoàn Tiêu thì học cao đẳng nên mới tách nhau ra. Lúc đó bọn họ đều cảm thấy 3tình bạn này nhất định sẽ lâu bền.

Cung Ngũ tuy là con gái, nhưng thật sự là một cô gái thú vị nhất mà bọn họ từng gặp. L9úc La Tiểu Cảnh và Đoàn Tiêu mới biết yêu cô còn làm quân sự giúp bọn họ. Ba người chơi vui vẻ với nhau chẳng lo tính đến tương l6ai. Đến bây giờ, La Tiểu Cảnh vẫn nhớ Đoàn Tiêu thích xe, trước giờ luôn hi vọng có một chiếc xe thể thao thật đẹp.

Hồi n5hỏ, La Tiểu Cảnh không có mơ ước gì. Mãi đến lúc trưởng thành, sau khi gia đình cậu ta mở siêu thị, ba La lại hùn vốn đầu tư vào một rạp chiếu phim làm ăn rất phát đạt, kinh tế trong nhà càng lúc càng khấm khá. Tiền nợ ngân hàng sớm đã trả xong, siêu thị cũng ngày càng mở rộng. Ba La đã nói chuyện nghiêm túc với cậu ta, từ đó cậu ta có mục tiêu rõ ràng là sẽ giúp ba quản lý việc kinh doanh. La Tiểu Cảnh cũng chẳng dám nhận mình là con nhà giàu, chỉ là cuộc sống đã tốt hơn người bình thường một chút mà thôi. Suy cho cùng, những thứ này hoàn toàn đều là phúc do Cung Ngũ mang đến. Nói ra thì La Tiểu Cảnh cảm thấy con người Đoàn Tiêu thật sự khá tốt, cậu ta giữ khoảng cách với bọn họ hoàn toàn đều là do Tào Thiên Thiên kia gây ra. Cô ta cứ suốt ngày nghi ngờ lung tung, cho rằng Cung Ngũ sắp cướp mất Đoàn Tiêu mà không nghĩ đến điều kiện gia đình của Cung Ngũ thế nào? Những người cô tiếp xúc là những ai? Cô có thể nhìn trúng Đoàn Tiêu sao?
Cô lại quay ra, thủ thỉ với Cải Trắng Nhỏ:
Ôi bé cưng của mẹ là mẹ không tốt, mẹ không nên nói như vậy, mẹ xin lỗi Cải Trắng Nhỏ nhé. Cải Trắng Nhỏ của chúng ta là cục vàng, có rất nhiều người yêu thương, không đáng thương chút nào. Ha ha ha...

Cô lén liếc mắt nhìn, cuối cùng phát hiện nụ cười Công tước đại nhân đã bớt lạnh, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cải Trắng Nhỏ à, ba con giận thật là đáng sợ! Cô đang dỗ Cải Trắng Nhỏ thì thấy mẹ Đoàn bế một cậu bé vừa ngủ dậy đang khóc nhè đi ra.
La Tiểu Cảnh vội vàng nói:
Bác Đoàn, Mao Đầu thức rồi sao?


Cậu thường cùng Yến Đại Bảo đến nhà tớ ăn.
Đoàn Tiêu nói:
Ơ, sao hôm nay Yến Đại Bảo không đến?

Cung Ngũ hiếu kỳ:
Đi ăn còn phải gọi Yến Đại Bảo à?
An Hổ Phách lo lắng nói:
Tiểu Ngũ này, tớ nói cậu biết, bây giờ cậu không gọi Yến Đại Bảo đến thì nhớ giữ kín chuyện này, nếu không cậu ấy mà biết được sẽ khóc lóc ầm ĩ đấy. Yến Đại Bảo đối xử với cậu rất tốt. Nếu cậu ấy biết cậu dẫn theo nhiều người đến ăn tôm hùm đất nhưng không dẫn cậu ấy đến, nhất định sẽ tức chết.
La Tiểu Cảnh gật đầu:
Hổ Phách nói thật đấy. Ngũ này, hay chúng ta gọi cậu ấy đến đây đi?

Cung Ngũ chu môi, xoay đầu nhìn sang Công tước đại nhân, hỏi:
Yến Đại Bảo thật sự như vậy sao?
Công tước đại nhân nhìn cô, nói:
Có lẽ nó sẽ vui hơn nếu em gọi nó đến.
Cung Ngũ thở dài, sau đó lấy điện thoại ra, nói:
Em gửi tin nhắn bảo cậu ấy đến.
La Tiểu Cảnh:
Đúng, đúng, Ngũ này, sao cái bệnh keo kiệt của cậu đến giờ vẫn chưa khỏi vậy? Bỏ đi, để tớ gọi, không cần cậu nữa.

La Tiểu Cảnh hạnh phúc nhìn An Hổ Phách. Cung Ngũ mím môi, tức giận:
Hai người các cậu, đừng có diễn phim tình cảm trước mặt tớ, tớ tức giận đấy!
Vừa nói, cô vừa xoay đầu lại lườm Công tước đại nhân.
Công tước đại nhân không hiểu chuyện gì, ngơ ngác hỏi:
Sao thế Tiểu Ngũ?
Cung Ngũ:
Không có gì, chỉ là thấy anh chướng mắt thôi!
La Tiểu Cảnh mỉm cười nói với Công tước đại nhân:
Anh Phí cứ kệ Tiểu Ngũ đi. Cậu ấy thấy tình cảm của hai chúng tôi rất tốt còn anh thì đi sau lưng bể Cải Trắng Nhỏ, cảm giác không thành đôi thành cặp nên không vui ấy mà.

Cung Ngũ lập tức nhảy lên nhéo La Tiểu Cảnh một cái:
Cậu nói lung tung gì đó! Ai nghĩ vậy chứ!

La Tiểu Cảnh nhường chỗ,
Có muốn ngồi một chút không? Hôm nay Tiểu Ngũ muốn ăn tôm hùm đất nhưng tìm không ra nhà cậu nên gọi điện thoại bảo tớ dẫn mọi người đến. À, quên nói cho cậu biết, một tháng trước Tiểu Ngũ làm phẫu thuật phần đầu. Phẫu thuật rất thành công, hồi phục rất tốt, nhưng mà những chuyện sau khi vào đại học cậu ấy đã quên hết. Nếu vợ cậu đến thì cậu ấy nhất định sẽ không nhận ra, đến lúc đó đừng nói là Tiểu Ngũ kiêu ngạo, cậu ấy thật sự không nhớ gì nữa. Hổ Phách là bạn học của cậu ấy mà cậu ấy còn quên.
Đoàn Tiêu kinh ngạc:
Tiểu Ngũ, cậu thật sự quên rồi sao?
Cung Ngũ gật đầu:
Cái này có thể lừa cậu được sao, nhưng cậu và Tiểu cảnh thì tớ không quên, những chuyện lúc học đại học thì tớ quên hết cả rồi.
Bọn họ đang nói chuyện thì bị một giọng phụ nữ the thé cắt ngang,
... Lại tè! Lại tè! Không biết mở mồm ra nói à? Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không được tè ra quần, sao con không nghe vậy...
Tiếng khóc của Tiểu Mao Đầu cũng truyền tới,
òa...
Tào Thiên Thiên nét sang bên này:
Đoàn Tiêu, anh chết ở đâu rồi? Mau lấy cho em một chậu nước! Tiểu Mao Đầu lại tè nữa rồi, thấm ướt hết rồi!

Mẹ Đoàn vội vàng nói:
Bạn học của Đoàn Tiêu đến nhà, con đừng gọi nó, để mẹ đi lấy!
.
Bạn học, bạn học, anh ấy có bao nhiêu bạn chứ? Ngày nào cũng người này đến người kia đến, không phải vì muốn giảm giá sao? Chúng ta chỉ làm ăn nhỏ, có bao nhiêu tiền để giảm giá cho bọn họ chứ?
Mẹ Đoàn cảm thấy hơi ngại:
Nói như vậy mà được à, đều là bạn học của nhau, người ta đến là giúp chúng ta buôn bán, con đừng hiểu lầm. Nào nào, nước đến rồi đây!

Cung Ngũ trừng mắt, đột nhiên hỏi:
Tớ thường đến lắm à?
La Tiểu Cảnh lau mồ hôi:
Cậu ở nhà trông con cũng không thể ăn tôm hùm đất, không nói cậu, cậu đừng nghĩ là mình!
Cung Ngũ gật đầu:
Không phải nói tớ là được, hết cả hồn, nếu tớ tệ như vậy, lần sau tớ sẽ không đến nữa. Thật là mất mặt.

Cung Ngũ và La Tiểu Cảnh đi phía trước, An Hổ Phách đi bên cạnh Cung Ngũ, ôm lấy tay cô, nỗ lực kéo gần mối quan hệ của họ lại:
Tiểu Ngũ, cậu nói chuyện với tớ đi, đừng có suốt ngày nói chuyện với Tiểu Cảnh. Cậu làm vậy khiến
tớ cảm thấy cậu chỉ quen anh ấy mà chẳng quen biết tớ.

Cung Ngũ:
Tớ vốn dĩ chỉ biết cậu ấy chứ đâu có biết cậu. Haiz, tớ cũng hết cách, đầu óc tớ không biết bị sao nữa. Tớ cũng đã hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói sau này có lẽ tớ sẽ từ từ nhớ lại, cũng có thể sẽ hoàn toàn quên hết đoạn ký ức kia. An Hổ Phách cậu đừng buồn, cậu phải hiểu cho tớ. Hơn nữa, cậu cứ yên tâm, ba của Cải Trắng Nhỏ đẹp trai hơn Tiểu Cảnh rất nhiều, tớ sẽ không nhìn trúng Tiểu Cảnh đâu. Chúng tớ cả đời là anh em tốt, câu nói đó không phải trò đùa.

An Hổ Phách mỉm cười:
Tiểu Ngũ, tuy cậu đã quên rất nhiều chuyện, nhưng nghe lời cậu vừa nói, tớ cảm thấy cậu vẫn là Tiểu Ngũ trước kia, vì chỉ có Tiểu Ngũ mới có thể nói chuyện tự nhiên, cởi mở như thế. Nhưng Tiểu Cảnh cũng rất đẹp trai mà. Trong mắt tớ, anh ấy là người đẹp trai nhất đấy!

Không phải La Tiểu Cảnh hạ thấp Đoàn Tiêu, chỉ cảm thấy hai người họ làm bạn còn được, chứ căn bản không thể là một cặp, nói khó nghe một chút là do ngoại hình không tương xứng. Đoàn Tiêu không xấu, nhưng cũng không đẹp trai. Cậu ta không thể sánh nổi với Bộ Sinh, càng đừng nói đủ tiêu chuẩn so sánh với Công tước đại nhân mang đậm phong cách quý tộc. La Tiểu Cảnh không thích Tào Thiển Thiển, cảm thấy vì cô ta nên tình bạn của ba người bọn họ mới sứt mẻ, những lời này cậu ta không thể nói ra, chỉ là khi nghĩ đến thì trong lòng liền thấy hối tiếc. Cung Ngũ chỉ nhớ những chuyện trước kia, cô không hề có ấn tượng gì với Tào Thiển Thiến. Cô hiếu kỳ hỏi La Tiểu Cảnh:
Tiểu Cảnh, có phải Đoàn Tiêu bây giờ rất bận không, sao không thấy cậu ấy liên lạc với chúng ta?
La Tiểu Cảnh gật đầu:
Cậu ấy tốt nghiệp rồi, có gia đình có vợ có con, nhất định không thể giống như trước. Ngũ này, sau này nếu cậu ấy không có thời gian tiếp đãi cậu thì cậu cũng đừng buồn đấy.
Cung Ngũ:
Có gì mà đau lòng chứ, cậu xem bây giờ tớ cũng chả có thời gian để liên lạc với các cậu mà?
Cô chỉ vào Cải Trắng Nhỏ, nói:
Cậu nhìn nó đi, tớ phải trông chừng con bé, cơ bản chẳng có thời gian, tớ hiểu mà. Sau khi tốt nghiệp và lúc còn đi học là hoàn toàn khác nhau.

Cô lại nhìn An Hổ Phách, nói:
Vợ cậu là bạn học của tớ, vậy hai người quen nhau là thông qua tớ, hai cậu kết hôn có phải nên mời tớ một bữa hoành tráng không?

An Hổ Phách vội vàng gật đầu:
Nhất định rồi! Cậu là bà mai của bọn tớ, nếu không có cậu, sao bọn tớ quen biết nhau được? Tiểu Ngũ, cậu đừng gọi là
vợ của cậu nữa, chúng ta cũng rất thân thiết đấy, lúc còn học đại học, chúng ta không chỉ là bạn cùng lớp mà còn ở cùng ký túc xá nữa.

Mẹ Đoàn bể cháu trai của mình, cười ha ha nói:
Đúng vậy, Mao Đầu vừa thức dậy, khóc đòi mẹ. Mao Đầu đừng khóc nữa, ba mẹ sẽ về nhanh thôi.
Ai cũng cảm thấy con cái nhà mình là xinh xắn nhất, mẹ Đoàn bế cháu của mình ra là muốn mọi người nhìn thấy cháu của bà. Cung Ngũ ngạc nhiên:
Đây là con trai của Đoàn Tiêu sao, rất đáng yêu, kháu khỉnh bụ bẫm, sau này nhất định rất thông minh.
Cháu nhà mình được khen thì ai cũng vui, mẹ Đoàn hớn hở khoe,
Nó bạo lắm, còn nhỏ như vậy đã dám bắt tôm hùm đất rồi, chẳng biết sợ chút nào, gan dạ thế này, giống hệt Đoàn Tiêu lúc nhỏ...
Cậu bé mặc đồ hơi bẩn, có lẽ do người nhà bận bán hàng quá nên không có thời gian chăm chút kỹ càng cho nó như cục vàng Cải Trắng Nhỏ của Cung Ngũ.
Trong nhà vốn có thu bốn năm người phục vụ, sau đó Đoàn Tiêu tốt nghiệp kết hôn xong thì ra phụ giúp bán hàng. Ba mẹ cậu ta có chung suy nghĩ rằng Đoàn Tiêu là con trai duy nhất trong nhà nên mọi việc lớn nhỏ đều giao cho cậu ta phụ trách. Tiểu Mao Đầu dụi mắt, cánh tay nhỏ đen thui, trên mặt vẫn còn vết thức ăn chưa lau, vừa nhìn đã biết chưa rửa mặt. Mẹ Đoàn đã lớn tuổi, mắt nhìn không rõ, làm gì quan tâm đến những tiểu tiết đó? Đang bể Tiểu Mao Đầu nói chuyện với cả bọn Cung Ngũ, ở sau cửa đột nhiên có tiếng động truyền tới, Đoàn Tiêu vừa cầm giấy quạt cho mát, vừa bước vào trong:
... Tăng giá lên rồi. Lão Lưu thật vô lương tâm, hôm nay lại tăng ba đồng so với hôm qua..
. Nhìn thấy trong nhà có người nhìn cậu ta, Đoàn Tiểu không nói tiếp, có chút sững sờ. La Tiểu Cảnh đứng dậy, mỉm cười nói:
Tiểu! Sững sờ cái gì đấy?!

Đoàn Tiểu vỗ vào đùi,
Tớ vừa từ bên ngoài trở về, bị hoa mắt, không dám nhận! Tiểu Cảnh, sao hôm nay có thời gian đến đây thế?
Sau đó, nhìn thấy Cung Ngũ, cậu ta nói:
Ngũ! Cậu cũng đến à?

Sắc mặt của Đoàn Tiêu có chút khó coi, chủ yếu là vì cậu ta mất mặt, vội vàng nói:
Các cậu đừng nghe cô ta nói lung tung, cô ta bị bệnh đấy, ngày nào cũng phát bệnh, tớ lười quan tâm đến cô ta lắm rồi. Nếu không phải đã có Tiểu Mao Đầu, tớ đã sớm ly hôn với cô ta rồi.

Lúc chưa kết hôn và sau khi kết hôn suy nghĩ đúng là khác hẳn. Lúc trước, Đoàn Tiểu có thể nhịn tính đỏng đảnh của Tào Thiên Thiên, nhưng giờ thì cậu ta chịu hết nổi rồi.
Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Tuy nói là thế nhưng Đoàn Tiêu vẫn không nhịn được so sánh với La Tiểu Cảnh.
Cung Ngũ nhe răng:
Ừ, đột nhiên tớ muốn ăn tôm hùm đất nên bảo Tiểu Cảnh dẫn đến đây.
Công tước đại nhân ngồi bên cạnh Cung Ngũ, gật đầu với Đoàn Tiêu. Anh liếc nhìn Đoàn Tiêu mấy giây rồi âm thầm kết luận. Đàn ông có khỏe mạnh thế nào đi nữa, không luyện tập cũng sẽ phát tướng. Đoàn Tiêu bây giờ mang vóc dáng của một người đàn ông trung niên, rõ ràng là chưa đến ba mươi tuổi, nhưng tại sao vóc dáng lại biến thành thế kia? Nhớ lại trước đây, khi lần đầu tiên Công tước đại nhân nhìn thấy Đoàn Tiêu, đó là một thiếu niên thanh xuân phơi phới, hại anh phải ghen tuông với hai người bạn thân của Tiểu Ngũ.
Haha, năm tháng quả nhiên là liều thuốc tăng cân.
Tình bạn vững chắc của ba người họ đã xuất hiện vết rạn nứt sau khi Đoàn Tiêu kết hôn hai năm.
Cải Trắng Nhỏ ngồi bên cạnh phun nước bọt, thu hút sự chú ý của Cung Ngũ thành công. Cô mỉm cười, bể nó vào lòng, ngâm nga,
Cải Trắng Nhỏ, nước mắt rưng rưng, từ nhỏ đã không có ba mẹ...

Ca từ đã khiến mặt Công tước đại nhân trở nên u ám, nhắc nhở:
Tiểu Ngũ, Cải Trắng Nhỏ có ba có mẹ.
Cung Ngũ ngẩng đầu thì nhìn thấy Công tước đại nhân đang tươi cười nhìn cô. Sao cô lại cảm thấy nụ cười của anh lạnh thế nhỉ, khiến cô sởn gai ốc. La Tiểu cảnh cũng phát hiện ra, vội vàng nói:
Ngũ này, mấy từ cậu vừa hát không hay cho lắm, phải sửa lại. Cậu xem Cải Trắng Nhỏ đáng yêu của chúng ta, sao cậu có thể nói nó như vậy? Sau này nó mà biết được, nhất định sẽ rất đau lòng dây?

Cung Ngũ ngập ngừng, vội vàng gật đầu:
Nói cũng đúng, con gái tớ làm gì mà đáng thương?

Công tước đại nhân chỉnh lại tóc giả trên đầu Cung Ngũ, cưng chiều nói:
Không sao, tôi biết Tiểu Ngũ sẽ không nghĩ như vậy.
Cung Ngũ trừng to mắt, không biết nên nói gì, tiếp tục đi về phía trước. Là Tiểu Cảnh dẫn bọn họ đi qua một con hẻm nhỏ, vừa đi vừa nói:
Việc làm ăn của nhà Đoàn Tiêu không còn như trước nữa, bọn họ chỉ có thể chọn thuê chỗ này. Tuy mặt bằng cũng rộng nhưng nếu có người lái xe đến thì đậu xe rất bất tiện.
Cung Ngũ gật đầu:
Được cái nọ thì mất cái kia mà.
Đi đến cửa hàng tôm hùm đất của nhà họ Đoàn, La Tiểu Cảnh nhảy vào trước:
Cháu chào hai bác! Chúng cháu đến ăn tôm hùm đất, bây giờ đã có đồ ăn chưa ạ?

Cung Ngũ bước vào cùng cậu ta, chào hỏi ba mẹ Đoàn Tiêu:
Cháu chào hai bác!


Không phải là Tiểu Cảnh sao? Đây là... Tiểu Ngũ phải không? Lúc trước thường hay chơi cùng với Đoàn Tiêu nhà bác. Hôm nay có thời gian đến chơi, hoan nghênh các cháu. Nào nào, chưa ăn gì thì bác sẽ chuẩn bị cho các cháu, đừng khách sáo!
Ba mẹ Đoàn Tiêu vẫn nhiệt tình như trước.
Tào Thiên Thiên đã từ một cô gái thích làm nũng năm đó biến thành một người phụ nữ lôi thôi lếch thếch. Còn bạn gái của La Tiểu Cảnh là An Hổ Phách như đã thay da đổi thịt, từ một cô gái ngốc nghếch năm đó, nay đã biến thành một nữ thần với cách ăn mặc và trang điểm vô cùng xuất chúng, gương mặt xinh đẹp, thân hình yểu điệu, tính cách cũng dịu dàng. Con gái như vậy dù có kết hôn rồi cũng tuyệt đối không thể trở thành người như Tào Thiển Thiến.
Trước kia Đoàn Tiêu không cảm thấy, hiện giờ bỗng phát hiện ra, mắt nhìn người của mình không bằng La Tiểu Cảnh, ít nhất là việc chọn bạn gái không bằng cậu ta.
Lúc La Tiểu Cảnh nói chuyện, An Hổ Phách ngồi bên cạnh cậu ta, yên lặng nở nụ cười dịu dàng, bất luận La Tiểu Cảnh nói gì, cô ấy cũng không ngắt lời. Cung Ngũ thấy không khí có phần bối rồi, bèn nói:
À, đúng rồi, có phải tay nghề nấu tôm hùm đất của ba Đoàn vẫn như trước kia đúng không? Tớ rất nhớ lần đầu khi tớ đến đây ăn, có thể nói là mỹ vị nhân gian, sau đó thì tớ không còn tìm được chỗ nào khác có món tôm hùm đất ngon như vậy nữa.

La Tiểu Cảnh cười híp mắt,
Chúng cháu đặc biệt đến đây ăn tôm hùm đất, Đoàn Tiêu đâu rồi ạ? Cậu ấy có ở nhà không?
Ba Đoàn vội vàng nói:
Nó đi mua tôm hùm đất rồi, có lẽ sẽ trở về nhanh thôi, mấy đứa cứ ngồi xuống, bác gọi điện thoại hỏi xem nó đang ở đâu.
Cung Ngũ vội vàng nói:
Bác đừng gọi, chúng cháu cũng không vội, gọi hối thúc cậu ấy sẽ không hay. Đúng rồi, đây là Cải Trắng Nhỏ con gái cháu, anh ấy là ba của Cải Trắng Nhỏ. Hôm nay chúng cháu đến đây để ăn tôm hùm đất.

Chào cháu, chào cháu. Ôi con gái lớn thế rồi à, thật là xinh xắn, ba mẹ gen tốt thì sinh con ra sẽ xinh xắn!
Mẹ Đoàn thật lòng khen ngợi. Công tước đại nhân nở nụ cười, gật đầu chào hai người, không nói gì thêm. Ba mẹ Đoàn Tiêu vội vàng kéo mọi người vào trong ngồi:
Ngồi xuống đi, chỗ này hơi nhỏ, bác vẫn chưa tìm ra được chỗ thích hợp để mở rộng.
Bán tôm hùm đất nhiều năm như vậy cũng kiếm được một ít, nhưng tiền đều đưa cho Đoàn Tiêu mua nhà để kết hôn, bây giờ không còn lại bao nhiêu nữa.
Cả bọn Cung Ngũ ngồi quanh một chiếc bàn, Cổng tước đại nhân để Cải Trắng Nhỏ lên chân. Nó nhoài người về phía trước, nhe răng định cắn bàn nhưng đã bị Công tước đại nhân ngăn lại, đưa cho đồ chơi mới.
La Tiểu Cảnh để An Hổ Phách ngồi bên cạnh Cung Ngũ. Cậu ta đưa thực đơn cho Cung Ngũ và Công tước đại nhân:
Tiểu Ngũ các cậu gọi đi, nhìn thấy món gì ngon thì cứ gọi. Tay nghề của ba Đoàn thì không cần phải bàn nữa, hơn nữa, cứ yên tâm là tôm hùm đất của nhà họ rất đảm bảo vệ sinh.


Vậy Tần Tiểu Ngư thì sao?
Cung Ngũ hỏi, cô móc hộp bao cao su ra nói:
Vừa nãy tớ gặp cô ấy, cô ấy còn cho tớ cả hộp này. Tớ thấy tạm thời tớ cũng chẳng dùng đến nên cho các cậu này, nếu trong thời gian này chưa muốn có con thì có thể dùng nó.

An Hổ Phách:
...
La Tiểu Cảnh đến cạn lời với cô:
Ngũ à! Cậu...
Cung Ngũ trừng mắt:
Tớ đang tiết kiệm tiền cho cậu, tớ đâu có đòi tiền các cậu. Theo lý mà nói, cả hộp này vẫn còn mới, ít nhất cũng phải bốn năm mươi tệ đấy. Thật mà, đừng chần chừ nữa, tớ vẫn thấy không nỡ đấy.

An Hổ Phách cầm lấy hộp bao cao su, nhìn La Tiểu Cảnh, lại nhìn Cung Ngũ, vẻ mặt vô tội. Công tước đại nhân đứng phía sau bể Cải Trắng Nhỏ làm nền, không chen vào cuộc nói chuyện của bọn họ. Cải Trắng Nhỏ hiểu kỹ trừng to mắt, nhìn bên này nhìn bên kia, khi nhìn thấy chiếc xe hơi nhỏ màu sắc rực rỡ, cô bé còn phấn kích khoa tay múa chân.
Cung Ngũ lập tức vui vẻ cất điện thoại vào, nói:
Vậy cậu gọi đi!


Yến Đại Bảo vừa nghe thấy đi ăn tôm hùm đất, đã hào hứng nhận lời, còn dặn dò mọi người phải đợi cô. An Hổ Phách nói:
Bọn tớ đều đang đợi, tôm hùm đất vừa về đến, vẫn còn đang rửa, cả bọn đang ngồi nói chuyện với nhau, cậu đến đi, còn kịp đấy.
Yến Đại Bảo:
Có bao nhiêu người?
An Hổ Phách nhìn mọi người ở đây, nói:
Cả Cải Trắng Nhỏ thì có tổng cộng sáu người, cậu đến đi.


Yến Đại Bảo:
Vậy tớ gọi thêm cả Anh Anh! Lần trước cậu ấy bảo tớ đưa cậu ấy đến thăm Tiểu Ngũ, đến giờ vẫn chưa đi được, hôm nay đến gặp luôn.


An Hổ Phách nhìn sang Cung Ngũ, hỏi:
Tiểu Ngũ, Đại Bảo nói cậu ấy sẽ dẫn Lam Anh đến, có được không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Công Tước.