• 4,571

Chương 1267


Nhìn dáng vẻ bác Hai hoàn toàn khác với bác Cả, ông ấy có một đôi mắt nhỏ dài, dáng người cũng gầy gò, không cường tráng bằng bác Cả, lú8c ông ấy cười giống như hồ ly, ôn hòa nhưng mang theo sự xa cách.

Lúc chào hỏi cô, ông ấy mỉm cười gật đầu, nói:
Đây chính là 3cô gái Tiểu Bảo thích à? Mắt nhìn không tệ, xinh đẹp, nhìn cũng rất thông minh.
Triển Tiểu Liên gật đầu:
Còn không phải sao? Cô gái c9on trai em thích sao có thể kém được?

Cung Ngũ bể Cải Trắng Nhỏ đẩy cửa phòng VIP ra:
Các bạn thân yêu! Chúng tớ về rồi đây!

Người trong phòng VIP thuận thế hoan hô,
A a a a...
Ban đầu Cải Trắng Nhỏ còn bị dọa giật mình, một lát sau đã cười toe toét, muốn bao nhiêu đáng yêu có bấy nhiêu đáng yêu, cánh tay nhỏ lộ ra ngoài, cái đai trên vai cũng tuột xuống, lộ ra bả vai mũm mĩm không hấp dẫn một chút nào.
Lý Nhất Địch nhìn về phía Cung Ngũ, phát hiện Cung Ngũ nhìn anh ta mấy cái, anh ta lập tức đứng lên,
Tiểu Ngũ, tôi bể giúp cô một lúc, vừa nãy em đã bể nửa ngày rồi, có phải là mệt lắm không?

Cung Ngũ hắng giọng nói:
Vậy cảm ơn anh Lý nhé.
Nhìn bàn anh em nhà họ Long, cộng thêm Yến Hồi cưỡng ép chen vào kia, Cung Ngũ nói:
Anh Lý, anh giúp tôi một chuyện được không?
Lý Nhất Địch nhìn về phía Cung Ngũ, Cung Ngũ nói:
Anh bể nó đến cái phòng VIP đó giúp tôi nhé, bên trong là bạn học của tôi, tôi đi lấy bình sữa cho nó.

Bác Ba chính là kiểu người cưng chiều vợ, bởi vì từ đầu đến cuối, ông ấy đều ngồi ở bên 6cạnh vợ mình, làm gì đều đưa đến trước mặt bà ấy. Bác dầu Ba không cần nói chuyện, một ánh mắt một động tác của bà ấy, bác Ba đã biết b5à ấy muốn làm gì rồi.
Triển Tiểu Liên nói với Cung Ngũ:
Sức khỏe của bác dâu Ba không được tốt, bác Ba của cháu luôn chăm sóc bác ấy.

Long Cốc cẩn thận giơ tay đưa Cải Trắng Nhỏ qua. Trước khi bế cô bé, Long Trạm mang dáng vẻ ông lớn, đến khi chạm vào Cải Trắng Nhỏ rồi thì bắp thịt toàn thân đều căng lên, vẻ mặt vô cùng thận trọng, thận trọng giống như đang đỡ đô nặng nghìn vàng, sau khi bể ở trong tay, chỉ dám nâng lên hạ xuống, không dám lắc trái phải.
Cải Trắng Nhỏ gần như nằm ngang không thoải mái, hai cái chân nhỏ mũm mĩm bắt đầu đạp lung tung dưới cái váy công chúa màu hồng, miệng đang phun bong bóng phì phì.
Đoàn Tiểu xem thường:
Tớ là người như vậy à?

Cung Ngủ không để ý đến cậu ta, vội vàng nhân cơ hội ngồi xuống, cầm đũa lên gắp đồ ăn, vừa ăn vừa nói:
Bên ngoài quá ồn, phòng này vẫn là yên tĩnh nhất, có điều lát nữa tớ vẫn phải đưa Cải Trắng Nhỏ ra ngoài. Nó là nhân vật chính của ngày hôm nay, dù sao cũng phải để cho người ta nhìn một chút. Ba của Yến Đại Bảo còn muốn đưa nó đi đòi quà gặp mặt nữa.

Cải Trắng Nhỏ được chuyển vào lòng Mục Hi, bà ấy ôm Cải Trắng Nhỏ, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Triển Tiểu Liên:
Băng dính! Tôi cảm thấy lớn lên chắc chắn Cải Trắng Nhỏ rất đẹp! Bà nhìn màu mắt nó đi, không giống với chúng ta!

Triển Tiểu Liên ngẩn ra:
Đâu có đâu, giống nhau mà, vừa sinh ra chúng tôi đã nghiên cứu rồi, màu mắt Cải Trắng Nhỏ là màu đen!
Mục Hi nói:
Không phải đâu, phải nhìn cẩn thận, mắt Cải Trắng Nhỏ không giống với chúng ta, màu sắc vô cùng đẹp! Sau này chắc chắn là siêu cấp đại mỹ nhân.
Cung Ngũ rất vui, mỉm cười nhìn Cải Trắng Nhỏ được chuyển vào lòng bác Hai. Long Cốc bể Cải Trắng Nhỏ, giơ ra xa một chút, nhìn xa nói:
Cháu gái xinh đẹp, mau lớn lên một chút, đến lúc đó tới Tương Giang, để cho những tên bác ngốc ở bàn bên cạnh xây cho công chúa nhỏ của chúng ta một tòa lâu đài. Công chúa nhỏ của chúng ta phải ở trong lâu đài hùng vĩ tráng lệ, làm một công chúa đáng yêu, vô ưu vô lo.
Long Trạm nhìn Long Cốc, thấy nửa ngày vẫn chưa chuyển cho ông ấy, ông ấy tức giận:
Em lớn tuổi xương cứng rồi à? Không biết chuyển qua đây sao?

Cải Trắng Nhỏ giống như một quả bóng thịt đáng yêu, từ trong tay Long Yến lần lượt chuyển xuống. Có lẽ là cô bé luôn nhìn thấy Cung Ngũ, cho nên mặc dù Cải Trắng Nhỏ có chút sợ hãi bất an, nhưng cô bé luôn không khóc, chỉ mở to hai mắt nhìn bên này lại nhìn bên kia, được chuyển cho hết người này đến người nọ.
Cung Ngũ luôn dán mắt vào Cải Trắng Nhỏ. Những người thân thích này đều rất quan trọng, cô chắc chắn không thể không cho người ta bế, nhưng lại phải đề phòng bọn họ không chú ý làm cô bé đập vào đâu.
Cung Ngũ:
...

Long Mỹ Ưu nhìn về phía Long Yến:
Anh Ba anh nhìn Tiểu Liên kìa!
Long Yển thở dài, giơ tay bể lấy Cải Trắng Nhỏ,
Nào, chúng ta xem Cải Trắng Nhỏ đáng yêu đi, mặc kệ bà ấy, coi như không nghe thấy bà ấy nói gì? Triển Tiểu Liên cười lên giống như cô bé. Cung Ngũ phát hiện, ở trước mặt cô, Triển Tiểu Liên là bề trên, nhưng ở trong mắt những người trước mặt này, Triển Tiểu Liên là em gái của bọn họ. Bên kia Lý Tấn Dương đang khẽ nghiêng người nói chuyện với vợ mình, Triển Tiểu Liên ngẩng đầu lên,
Cô ngốc!
Mục Hi ngẩng đầu lên nhìn bà, yêu tinh chính là yêu tinh, cho dù lớn tuổi cũng là một lão yêu tinh, Triển Tiểu Liên nói:
Bà bối mỹ phẩm dưỡng da gì thể, chị dâu tôi hỏi, lát nữa hai người trao đổi một chút!
Mục Hi lập tức vứt bỏ Lý Tấn Dương, chuyển ghế ngồi xuống bên cạnh Phan Huyền, nói với bà ấy những mỹ phẩm dưỡng da tương đối tốt mà mình đã nghe nói. Một đám phụ nữ thích đẹp bắt đầu trao đổi những cách dưỡng da tâm dåc.
Phan Huyền không nhịn được nói:
Anh nâng đầu nó cao lên một chút, như vậy nó không thoải mái.
Long Trạm nói:
Đã nâng cao rồi.
Phan Huyền:
...

Cung Ngũ vội vàng đi qua,
Bác Cả, bác không quen bể trẻ con, bác nghỉ ngơi đi, để cháu bể nó.
Đầu Long Trạm đầy mồ hôi, vội vàng đưa Cải Trắng Nhỏ cho Cung Ngũ,
Cháu bể đi, cháu bế đi!
Cải Trắng Nhỏ được vào lòng mẹ, cuối cùng lại vui vẻ. Cung Ngũ nhìn về phía Triển Tiểu Liên, bà cười nói:
Vất vả cho Tiểu Ngũ rồi, cháu đi nghỉ một lát đi, bên này toàn là thân thích, không để ý nhiều đâu.
Thật ra người tiếp theo bể Cải Trắng Nhỏ là Lý Tấn Dương, có điều Cung Ngữ không cho ông ta bế.
Lý Nhất Địch lập tức nhấc chân đi theo cô, cuối cùng cũng cách xa đám người kia, Cung Ngũ nói:
Anh Lý, có phải tối hôm nay anh muốn đưa Yến Đại Bảo ra ngoài chơi không?
Lý Nhất Địch gật đầu:
Ừm, tôi và Đại Bảo đã hẹn nhau rồi.
Cung Ngũ mím môi, nhìn anh ta một cái:
Vậy anh phải cẩn thận.

Yến Đại Bảo có mấy người anh đặc biệt cưng chiều em gái, còn có một người ba cuồng con, những người đó tụ tập lại với nhau, ừm, rất náo nhiệt.
Nói xong, cô rất bình thản, lúc nói chuyện mí mắt cũng không ngước lên, sau đó cô giơ tay ra:
Đưa Cải Trắng Nhỏ cho tôi đi, tôi hết mệt rồi.

Lý Nhất Địch giơ tay trả lại Cải Trắng Nhỏ cho cô,
Cảm ơn.
Cung Ngũ nhanh nhẹn bể Cải Trắng Nhỏ đi, chuyện cô có thể làm cũng chỉ có như vậy thôi.
An Hổ Phách quay đầu lại:
Tần Tiểu Ngư cậu là heo à? Cả tôi chỉ thấy cậu không ngừng ăn ăn ăn, cậu đã ăn bao nhiêu thứ rồi!

Tần Tiểu Ngư nói:
Dù sao tớ cũng tặng quà gặp mặt cho Cải Trắng Nhỏ rồi, mấy thứ ở đây vô cùng vô cùng đắt, các cậu không ăn còn không để cho tớ ăn à, thật lãng phí. Không cần để ý tiểu tiết, mau ăn đi, ăn nhiều một chút, ngon lắm!

La Tiểu Cảnh nhìn thấy vội vàng đi qua cẩn thận buộc lại dây vai, còn nói:
Là con gái, phải chú ý hình tượng.

Cung Ngũ chớp mắt,
A, ừ.

Tiểu Ngũ, bên ngoài có náo nhiệt không? Tớ thấy hình như có người có hình xăm, Cải Trắng Nhỏ đáng yêu của chúng ta đón sinh nhật, tại sao lại có nhiều lưu manh đến tham gia tiệc sinh nhật như vậy?
Tần Tiểu Ngư hỏi. Cung Ngũ:
Còn nhiều người cậu chưa nhìn thấy nữa, tầng hai cũng có, quá nhiều khách. Điểm tốt chính là mặc dù nhiều lưu manh như vậy nhưng không ai dám gây chuyện, tớ cảm thấy như vậy cũng rất tốt.
La Tiểu Cảnh nói:
Hình như tớ còn nhìn thấy có mấy người ở giới quan lại cũng ở đây.
Cung Ngũ gật đầu:
Tớ cũng nghe nói rồi. Vừa nãy trên đường đến đây, còn nghe phục vụ lẩm bẩm nói tầng một toàn là siêu cấp lưu manh, tầng hai toàn là nhân vật giới quan lại, không thể tùy tiện để ai nhìn thấy. Tớ chưa lên tầng hai xem, cho nên không biết, có lẽ lát nữa ông bà nội của Cải Trắng Nhỏ sẽ lên đó, đón tiếp xong tầng một rồi, chắc chắn phải lên tầng hai!
Cải Trắng Nhỏ lại bị An Hổ Phách và Lam Anh cướp lấy, Winnie và Crovia cũng vây quanh trêu Cải Trắng Nhỏ. Cô bé đáng yêu lại xinh xắn rất được hoan nghênh. Tần Tiểu Ngư ngồi hơi xa, thỉnh thoảng liếc Cải Trắng Nhỏ một cái, sau đó lại từ từ di chuyển tầm mắt, tiếp tục nghiêm túc ăn cơm.
Cung Ngũ cười nói:
Để Tần Tiểu Ngư ăn nhiều một chút, cậu ấy đã rất nghèo lại còn mua quà tặng cho Cải Trắng Nhỏ nhà chúng tớ, tớ đã rất hài lòng rồi. Tần Tiểu Ngư, cậu ăn nhiều một chút, nếu như cuối cùng còn dư lại, cậu gói mang về đi.
Tần Tiểu Ngư nghiêng đầu:
Thật không? Tớ có thể gói mang về thật à?
Cung Ngũ gật đầu:
Ăn còn dư lại đều có thể gói mang về, cậu xem những thứ gì không dễ hỏng thì mau gói lại đi.
Tần Tiểu Ngư lập tức bừng bừng hứng thú:
Tiểu Ngũ cậu thật là tốt, tớ quyết định về sẽ tặng cho cậu mấy hộp bao cao su!
Đoàn Tiêu đang đút cho con trai ăn cơm, ngẩng đầu lên nói:
Tiểu Ngũ, lát nữa tớ cũng mang hai món về, thằng bé rất thích ăn hai món này. Lúc nào cậu muốn ăn tôm hùm đất thì nói với tớ, tớ đưa qua cho cậu.

Mắt Cung Ngũ lập tức sáng lên:
Thật không? Cậu nói đó nhé, không thể nói không giữ lời chơi xấu đâu!

Cung Ngũ cười:
Tình cảm của hai bác thật tốt!

Sau đó Cung Ngũ nhìn thấy Triển Tiểu Liên bể Cải Trắng Nhỏ đến trước mặt bác dâu Ba, nói:
Tiểu Bạch Hoa, đây là Cải Trắng Nhỏ nhà em, Cải Trắng Nhỏ, qua chào hỏi xem xem ai trắng hơn nào!


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Công Tước.