• 4,571

Chương 1270


Cung Ngũ lên tầng hai, trong đại sảnh ở tầng hai không bày nhiều bàn rượu bằng tầng một, có điều bàn nào cũng có cả già cả trẻ. Cung8 Ngũ đi thẳng về phía trước, qua bàn nào cũng đon đả mỉm cười. Đi một lúc, cô thấy Cải Trắng Nhỏ được người bể ngồi trước một cái b3àn, còn có mấy người Triển Tiểu Liên đang nói chuyện với người ta nữa.

Cải Trắng Nhỏ nhìn thấy Cung Ngũ đầu tiên, cô bé lập9 tức vui vẻ lắc cái chuông nhỏ trong tay, cười ra tiếng. Cung Ngũ đi qua chỗ cô bé, Triển Tiểu Liên giơ tay vẫy Cung Ngủ:
Tiểu Ngũ6, qua đây!
Sau đó bà cười nói với mọi người ở bàn:
Đây chính là mẹ của Cải Trắng Nhỏ, đối tượng của con trai tôi, Tiểu Ngũ. Tiểu 5Ngũ, qua đây chào hỏi chú Tưởng và cô Tướng đi!

Cung Ngũ nhớ người trước mặt này thường xuyên xuất hiện ở trên ti vi. Nghe nói ông ấy là một người có chức vụ rất cao, bây giờ về hưu rồi, nhà có ba đứa con sinh ba, một người ở viện phiên dịch, một người là quan chức ngoại giao, còn có một người thì thừa kế sự nghiệp của ông ấy làm quan chức ở một nơi nhỏ nào đó, sau khi rèn luyện mấy năm có lẽ có thể từ từ đi lên.
Cung Ngũ phiền muộn thở dài, ngoan ngoãn chào hỏi người ta:
Cháu chào chú Tưởng, cô Tưởng!

Đại Miên, con dâu tôi không tệ chứ? Cũng chỉ có con dâu xinh đẹp như vậy mới có thể sinh cho tôi đứa cháu gái đáng yêu thế này thôi!
Triển Tiểu Liên vênh mặt, kiêu ngạo nói.
Cung Ngũ bị dọa giật mình, nói:
Cũng không coi là nhớ ra, chỉ là tớ thật sự có thể nhớ rất nhiều cảnh tượng trước đó tớ không biết, có lẽ những cảnh tượng đó chính là những chuyện tớ đã từng trải qua. Có điều trước đây lúc nhớ lại một chút tớ đã đi tìm bác sĩ, bác sĩ nói trước kia từng có trường hợp như vậy, là kiến mất trí nhớ tạm thời, chủ yếu là di chứng do phẫu thuật tạo thành, có người giống như tớ có thể nhớ lại được, mặc dù là tình huống rất ít.

Dừng một chút, cô lại đột nhiên nghênh ngang kiêu ngạo nói:
Các cậu có cảm thấy tớ trời sinh là mệnh nữ chính không? Nhân vật nữ chính trong ti vi đều là như vậy! Ha ha ha...

Cung Ngũ gật đầu:
Được, anh Tiểu Bảo anh làm việc của anh đi, không cần phải để ý đến em.

Cô lấy hộp ra, vừa tách các hộp xếp chồng lên nhau vừa hỏi nhóc con nhà Đoàn Tiêu,
Tiểu Mao Đầu, cháu thích ăn cái gì? Món lạc này đúng không? Vậy cô gọi lại cho cháu được không?

Cung Ngũ gật đầu một, sau đó móc một bao tiền mừng trong túi ra, đếm ra hai nghìn tệ ở bên trong, sau đó lại bỏ thêm năm trăm tệ nữa, nói:
Hai nghìn tệ này là tớ cho cậu vay, năm trăm tệ này là của Yến Đại Bảo cho cậu vay. Có lẽ bây giờ cậu ấy đang bận, có rất nhiều thân thích nhà cậu ấy đến đây, cậu ấy không có thời gian ra ngoài với chúng ta, tớ đưa trước cho cậu này. Tổng cộng hai nghìn năm trăm tệ, bây giờ viết giấy nợ cho tớ đi.

Tần Tiểu Ngư lập tức lấy giấy bút trong túi ra, vừa viết vừa nói:
Tớ sẽ không quyt nợ đâu.
Viết xong, cô ta đưa cho Cung Ngũ,
Đây, cậu cất đi, đợi lúc tớ trả tiền lại nhớ đưa cho tớ.

Cung Ngũ nói:
Cậu đi tìm phục vụ tìm mấy cái hộp, cứ nói là gói đồ... Bỏ đi, để tớ đi cho, các cậu không tìm được chỗ đâu.
Cô quay đầu lại,
Tẩn Tiểu Ngư, cậu bể Cải Trắng Nhỏ giúp anh Tiểu Bảo đi, anh ấy còn có việc nữa.
Nói xong cô chạy vọt ra ngoài. Tần Tiểu Ngư ngẩn người ra, cô ngẩng đầu lên nhìn Công tước đại nhân đang bế Cải Trắng Nhỏ, sau đó khó khăn nói:
Cái đó... tôi chưa từng bể trẻ con, tôi không dám bế!

Công tước đại nhân cười,
Tôi đợi Tiểu Ngũ quay lại, không vội.
An Hổ Phách ở bên kia đã xông đến,
Tôi dám bế! Lúc em trai tôi còn nhỏ chính là tôi bể nó, tôi dám bể! Anh Phi đưa Cải Trắng Nhỏ cho tôi đi!
Nói rồi cô giơ tay cẩn thận ôm Cải Trắng Nhỏ vào lòng, sau đó quay về phòng VIP, ngồi xuống ghế. Tần Tiểu Ngư đứng ở ngoài cửa, quay đầu lại nhìn Cải Trắng Nhỏ được An Hổ Phách bể, chặc lưỡi, không lên tiếng. Cải Trắng Nhỏ ngủ càng đáng yêu hơn, hàng lông mi dài cong vút, còn dày hơn cả lông mi giả của người lớn, cái mũi nhỏ, cái miệng hồng, ngay cả bàn tay siết thành nắm đấm cũng trắng nõn khiến người ta say mê. Mấy cô gái vây quanh người đẹp nhỏ đang ngủ khen ngợi, Công tước đại nhân đợi Cung Ngũ quay lại,
Tiểu Ngũ, anh bảo phục vụ đưa em đến phòng ngủ nghỉ ngơi.

Tần Tiểu Ngư dùng tay đang gắp thịt gà lại, cô ta ngẩng đầu lên nhìn Cung Ngũ, nói:
Tiểu Ngũ, cậu không nói tớ cũng biết. Tớ học đại học lâu như vậy, người có thể giúp tớ, người từng giúp tớ, chỉ có cậu thôi.

Lời này làm Cung Ngũ cảm thấy có chút chua xót. Một cô gái không có gì cả, vừa xinh đẹp, vừa muốn làm ăn phát tài, nhưng nào có dễ dàng như vậy? Xinh đẹp có lợi nhưng cũng có hại! Ví dụ như dễ bị người ta quấy rối. Tần Tiểu Ngư nói xong tiếp tục cúi đầu gắp thịt gà, vừa gắp còn vừa nói:
Bữa cơm này đủ cho tớ về chém gió ba năm, sau này ai còn dám nói với tớ, tớ cũng có thể chém gió tớ từng ăn một bữa rất lớn ở Hoàng Triều rồi, ha ha!
Cung Ngũ thở dài, nhất thời cũng không biết nói gì, nhìn cô ta một cái:
Cậu đã ăn rất nhiều lần rồi.
Tần Tiểu Ngư mím môi, nghiêng đầu nhìn về phía Cung Ngũ, nói:
Trước kia không tính! Trước kia ăn cơm chính là sỉ nhục, cái tên không biết xấu hổ kia vì lấy tớ làm trò cười! Mọi người đều được ăn, chỉ không cho tớ ăn, một mình anh ta ăn nhiều như vậy, Tiểu Ngũ cậu nói, anh ta tốt sao?
Cung Ngũ giơ tay lau mồ hôi:
Cái đó... Tần Tiểu Ngư, cái người không biết xấu hổ cậu nói đó là chú Út của tớ.
Tần Tiểu Ngư:
Tớ biết, nhưng cho dù là chú Út của cậu, cậu cũng nói anh ta chẳng ra gì mà, trước kia cậu còn nhắc nhở chúng tớ mà. À, cậu quên rồi!
Cung Ngũ nhìn cô ta một cái, nói:
Hôm nay tớ lại nhớ lại được một chút rồi, cái cậu nói tớ vẫn còn nhớ...

Thật sao!
Những người khác vừa nghe thấy thế lập tức nhảy lên nhìn qua đây,
Tiểu Ngũ cậu nhớ lại rồi à?

Triển Tiểu Liên ở bên đó cười,
Yên tâm, ba đứa nó đều đẹp trai như vậy, sớm muộn cũng sẽ có. Bây giờ bọn nó đều có suy nghĩ riêng, bà càng quản nó càng làm trái lại, cứ thuận theo tự nhiên đi, cái gì nên đến sẽ đến. Tôi cũng không ngờ thằng con trai ngốc kia của tôi còn có thể lừa được cô gái nhỏ ấy chứ.

Cải Trắng Nhỏ giơ cánh tay nhỏ muốn mẹ bể, Cung Ngũ thuận tay giơ tay ôm lấy nó,
Cải Trắng Nhỏ, con ở với ông bà nội có ngoan không? Trẻ con ngoan mới được mọi người thích!

Triển Tiểu Liên ngẩn ra, bà nhìn Cung Ngũ một cái, sau đó vui vẻ, gật đầu nói:
Được! Cô đang muốn gọi nó qua đây ôn chuyện cũ với các cô chú đây. Hôm nay là sinh nhật tròn một tuổi của con gái nó, đương nhiên nó phải đại diện cho cả nhà mời rượu khách rồi.

Cung Ngũ đáp một tiếng, ôm Cải Trắng Nhỏ xuống tầng. Nhìn thấy Công tước đại nhân ở phía đối diện giơ tay muốn đón lấy Cải Trắng Nhỏ, cô lắc đầu,
Anh Tiểu Bảo anh đi lên đi, em bế Cải Trắng Nhỏ đi ngủ là được rồi. Nhiều khách quá, em không biết ai cả, anh là ba của Cải Trắng Nhỏ, anh đi ôn chuyện cũ với bọn họ đi.

Tần Tiểu Ngư đã no nê tự bắt tay vào rồi, cô ta còn nói:
Nếu như vậy thì tớ không khách sáo nữa... ăn được dù sao cũng tốt hơn lãng phí.
Đoàn Tiêu gói thêm mấy món con trai thích ăn, Tần Tiểu Ngư ở bên kia đang gói cá, Cung Ngũ hỏi:
Tớ đi lấy cho cậu mấy cái túi nữa nhé!
Tần Tiểu Ngư gật đầu:
Được, còn nhiều như vậy, đủ cho tớ ăn mấy ngày.
Cung Ngũ lại đi lấy túi, vừa gói giúp cô ta vừa nói:
Lúc cậu ăn cũng phải xem, ăn đồ dễ hỏng trước, nếu vì muốn đỡ tiền một chút mà ăn khiến mình bị đau bụng thì phiền lắm. Tẩn Tiểu Ngư cậu nghe thấy chưa hả? Có nghèo thể nào cũng không thể ăn đau bụng được, đi bệnh viện như vậy càng tốn tiền hơn. Tớ có tiền sinh hoạt phí của cậu rồi, lát nữa đưa cho cậu. Buổi chiều cậu có bận không, có muốn cùng nghỉ ngơi không?

Tần Tiểu Ngư:
Tớ không nghỉ ngơi đâu, tớ đang làm theo cách cậu nói, đã thuyết phục được hai cửa hàng rồi. Tiểu Ngũ, tớ cảm thấy cậu thật là lợi hại, mặc dù bọn họ không muốn, nhưng vẫn rất thông cảm với tớ, còn nói không thể để tớ bỏ tiền túi ra được, nhưng vì còn hàng tồn đọng nên hơi nhiều tiền, muốn trả từ từ. Tớ không dám giục, giục rồi sợ bọn họ cảm thấy tớ sốt ruột.

Cung Ngũ dừng tay lại, trợn to hai mắt:
Tần Tiểu Ngư, có phải cậu bị ngốc không hả? Bọn họ muốn lợi dụng cậu, cậu còn bình tĩnh như vậy?

Tần Tiểu Ngư hít mũi, nói:
Chính là lợi dụng ngoài miệng thôi, sao mà tớ không bình tĩnh? Đợi bọn họ trả tiền cho tớ rồi, tớ sẽ không để ý đến bọn họ nữa. Bây giờ không được, tớ phải đòi tiền của tôi.
Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn trời,
Tần Tiểu Ngư..
Tần Tiểu Ngư đổ một bát canh vào trong bát đựng đồ, đậy lại, nói:
Tối hôm nay tớ sẽ uống canh này!
. Cung Ngũ chặc lưỡi, vừa có chút lo lắng, vừa cảm thấy mình xen vào việc của người khác. Cô cảm thấy Tần Tiểu Ngư hơi ngốc, bị người ta lừa mà ngay cả một chữ kể khổ cũng không có. Cô vẫn không nhịn được nói:
Tần Tiểu Ngư à, nếu như có người bắt nạt cậu, cậu thật sự không đối phó được thì nói với tớ, tớ dẫn Yến Đại Bảo đi xử lý giúp cậu. Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, cậu không thể cứ chống đỡ được. Không phải tớ nói cậu không có đầu óc, tớ nói là kinh nghiệm xã hội của cậu không bằng người ta, tớ sợ cậu chịu thiệt bị lừa rồi hối hận không kịp. Dù sao chúng ta cũng học cùng một trường, có khó khăn gì cậu cứ nói, nếu có thể giúp tớ nhất định sẽ giúp cậu.

Mọi người:
...

Tần Tiểu Ngư gói xong thức ăn rồi, xếp thành chồng với nhau. Cung Ngũ giữ túi cho cô ta bỏ vào. Tần Tiểu Ngư xách túi đổ, nói:
Được rồi, tớ phải mang đồ ăn về nhà trước, sau đó lại đi giao hàng đây.

Cung Ngũ gật đầu:
Đúng, chính là như vậy, đã nói rồi thì lần sau giao hàng đòi tiền sẽ dễ dàng hơn, ít nhất bây giờ giao hàng bọn họ phải trả tiền.
Tần Tiểu Ngư nói:
Chắc chắn rồi, còn có mấy cửa hàng không dễ xử lý. Tức chết tớ rồi, hàng ở bên chỗ bọn họ lại không bán được, còn trách tớ, bắt nạt người quá rồi. Nếu không phải nhìn bọn họ y như lưu manh thổ phỉ không nói đạo lý tớ lại không đánh lại bọn họ, tớ đã sớm đánh cho bọn họ vỡ đầu chó rồi.

Cung Ngũ:
Vậy tại sao ban đầu cậu lại chọn người như vậy hợp tác?
Tần Tiểu Ngư thở dài:
Làm ăn mà, nào có được chọn! Lúc đó tớ thấy chỗ cửa hàng của bọn họ làm ăn tốt nhất, khu vực cũng không tệ, tớ liền qua đó. Kết quả là bây giờ không biết xấu hổ như vậy, tớ lại không thể đắc tội với người ta, chỉ có thể bấm bụng chịu. Cung Ngũ hỏi:
Bọn họ bắt nạt cậu à?
Tần Tiểu Ngư trợn mắt, lẩm bẩm một câu:
Cũng không coi là bắt nạt, chính là muốn lợi dụng tớ.

Cung Ngũ mím môi, không nói lời nào.
Trần Miên phiền muộn nói:
Nhà bà chỉ có một đứa con trai, thế nào cũng có thể tìm được một cô con dâu tốt, nhà tôi...
Bà ấy nghiêng đầu nhìn Tưởng Sinh, có chút tức giận nói:
Nhà tôi có ba đứa, đến bây giờ chưa có một đứa nào dẫn bạn gái về nhà, tôi lo đến bạc cả tóc rồi đây!

Cậu nhóc gật đầu, bởi vì xung quanh nhiều người, còn có mấy người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, cho nên nó có chút sợ hãi, không nghịch ngợm giống như ở nhà. Nghe thấy Cung Ngũ nói chuyện với nó, nó ngoan ngoãn nói:
Vâng.

Đoàn Tiêu giơ tay sờ đầu thằng bé,
Chúng ta cảm ơn cô Tiểu Ngũ nào.

Cảm ơn cô...
Nó vẫn chưa nói lưu loát, nhưng vẫn có thể diễn tả ý cơ bản. Cung Ngũ đựng đầy hộp lạc, lại hỏi:
Tiêu, còn món nào nữa? Cậu đừng khách sáo, những đồ ăn thừa lại này cuối cùng chắc chắn cũng bỏ đi, quá lãng phí. Nếu như cậu không chế thì cứ thích món nào mang hết về đi.

Triển Tiểu Liên nói chuyện với người ta, Yến Hồi trợn mắt từ đầu tới cuối, ông ta ngồi xụi lơ ở trên ghế, vẻ mặt nhàm chán. Ông ta vẫn cảm thấy đi xuống dưới cùng mấy thằng nhóc nhà họ Long nghiên cứu làm sao xử chết Lý Nhất Địch phù hợp với thân phận và phong cách làm việc của ông ta hơn.
Cải Trắng Nhỏ bị bể đi bê lại hơn nửa ngày cuối cùng cũng buồn ngủ rồi, nó nằm bò trong lòng Cung Ngũ há cái miệng nhỏ ra ngáp một cái rất đáng yêu, ngắm mắt lại ngủ ngon lành. Triển Tiểu Liên vừa thấy thế, vội vàng nói với Cung Ngũ:
Tiểu Ngũ, được rồi, cải Trắng Nhỏ quá mệt rồi, cháu đưa nó xuống dưới nghỉ ngơi đi. Cháu cũng nghỉ ngơi một chút đi, không cần ra ngoài nữa, cháu chạy một ngày rồi.
Cung Ngũ cầu còn không được, vội vàng gật đầu:
Cô, cháu bảo anh Tiểu Bảo lên đây!

Công tước đại nhân vẫn đón lấy cải Trắng Nhỏ,
Anh đưa em và Cải Trắng Nhỏ đi nghỉ ngơi đã, đợi lát nữa lại đi, nơi này nhiều người như vậy còn lâu mới kết thúc, có cả ngày cơ, không vội.
Công tước đại nhân bể lấy Cải Trắng Nhỏ đã ngủ, Cung Ngũ nhân cơ hội chạy đi tìm mấy người trong phòng VIP. Cô đẩy cửa ra, lớn tiếng chào hỏi:
Mọi người đã ăn xong chưa? Cải Trắng Nhỏ không chịu tranh giành nhà tớ ngủ rồi, tớ phải đưa nó đi ngủ đây, nếu như mọi người ăn no rồi có thể đi cùng tớ!
Vốn dĩ mọi người cũng ăn đủ rồi, nghe cô nói như vậy, lập tức đứng hết lên. Mặc dù mấy người Winnie nghe không hiểu, nhưng nhìn thấy những người khác định đi, bọn họ cũng muốn đi theo.
Tẩn Tiểu Ngư vội vàng nhảy ra, nói:
Dừng dừng dừng! Tớ phải gói đồ đã! Nếu không lát nữa quay lại sẽ bị người ta dọn đi, sao tớ còn gói đồ được!

Cung Ngũ gật đầu,
Không thành vấn đề.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Công Tước.