• 4,559

Chương 1323


Hai người đi thẳng ra khỏi trường học. Yến Đại Bảo la lên muốn đánh nhau, Lam Anh đi từ phía đối diện đến, nhìn thấy dáng vẻ Yến Đại Bảo là thấy 8đau đầu:
Đại Bảo, Tiểu Ngũ, hai cậu làm gì thế?


Yến Đại Bảo vung tay lên, nói:
Đi làm chuyện xấu!
Cung Ngũ bó tay với cô nàng Yến Đ3ại Bảo này. Cô vội vàng xua tay, nói:
Tần Tiểu Ngư bị đánh rồi, chúng ta mau đến giúp đỡ cậu ấy đi.
Yến Đại Bảo gật đầu phụ họa:
Ừ ừ, đúng vậ9y. Chính là như vậy.
Lam Anh suy nghĩ một chút, cô nói:
Tớ cũng không có việc gì, tớ đi cùng các cậu.
Cung Ngũ cười lấy lòng với Lam Anh, nói6 không chừng đây chính là chị dâu tương lai của cô, phải tranh thủ thể hiện một chút, giành nhiều ấn tượng tốt cho anh Tư.
Đi đi, chúng ta nhiề5u người sức lớn!
Cung Ngũ đáp một tiếng, Yến Đại Bảo nhìn thấy nhiều người, càng hưng phấn hơn:
Đi thôi!
Vì vậy bạ người cùng ngồi lên xe đi tìm Tần Tiểu Ngư.
Cung Ngũ nhìn kĩ mới phát hiện miệng và cằm Tần Tiểu Ngư có rất nhiều vết máu, đây là liều mạng cắn mới có thể cắn đứt một miếng tại của người ta ra được.
Hàng xóm láng giềng vốn dĩ vây quanh xem náo nhiệt lại túm lấy khuyên, nói Yến Đại Bảo đánh người không đúng, Cung Ngũ cười khinh bỉ,
Vừa rồi lúc bọn họ đánh người ta mấy người không khuyến, bây giờ bị đánh lại nói Yến Đại Bảo không biết kính già yêu trẻ? Thể diện của các người đâu hả?

Sau khi đánh người xong, Yến Đại Bảo đang thở hổn hển giậm chân tại chỗ:
Tại sao mấy người lại bắt nạt Tẩn Tiểu Ngư? Tại sao phải nói dối! Chỉ biết khóc thôi à! Trả lời đi!

Tiếng ồn bên ngoài ảnh hưởng đến người xung quanh, có một bà lão chạy đến, chỉ Yến Đại Bảo nói:
Ở hay con bé này, còn nhỏ mà sao lại hung dữ như vậy hả, sau này làm sao mà được? Những người này đều là người lớn, cô lại đánh người ta như vậy! Ba mẹ cô cho cô tiền để cô đi học, không phải để cho cô đánh người! Không ra sao cả! Con gái bây giờ đều không ngoan ngoãn học hành...

Lúc được tìm thấy, Tần Tiểu Ngư đáng thương đang ôm đầu ngồi xổm dưới đất, bên cạnh là ba bốn người phụ nữ. Một người túm tóc cô, một người kéo quần áo cô ra sau. Quần áo mùa hè rất mỏng, rõ ràng quần áo trên người cô đã bị xé rách, cô chỉ có thể ngồi xổm dưới đất che cơ thể mình, nếu không sẽ lộ sạch.
Vừa nhìn thấy Cung Ngũ, ánh mắt cô lập tức tràn đầy hy vọng:
Tiểu Ngũ...

Tần Tiểu Ngư nói mãi vẫn chưa hả giận, đi qua, không dám đá vào đầu người phụ nữ kia, liền hung hăng đạp lên mông cô ta hai cái,
Nếu không phải trong tay không có dao thì tôi đã xiên chết cô rồi!
Mới vừa nói xong, Yến Đại Bảo đột nhiên đưa cho cô một cái dao, còn mím môi, trịnh trọng gật đầu, dáng vẻ
tớ là đồng đội của cậu
. Tần Tiểu Ngư nào dám nhận lấy con dao kia chứ, muốn lấy mạng người à? Yến Đại Bảo lại gật đầu, hất hàm chỉ người phụ nữ kia, người phụ nữ bị dọa hét lên như lợn bị cắt tiết. Đáng tiếc vừa rồi chân bị đạp nên cử động là đau muốn chết, chỉ có thể đạp loạn tại chỗ, sợ Tần Tiểu Ngư thật sự cho cô ta một dao.
Tần Tiểu Ngư không biết phải làm sao.
Cung Ngũ cầm hóa đơn trong tay Yến Đại Bảo, hỏi người phụ nữ kia,
Bây giờ cô trả tiền hay là năm phút sau trả tiền?

Đương nhiên người phụ nữ không muốn trả tiền, cô ta gân cổ lên với những người xung quanh:
Người đâu! Cứu mạng! Bọn họ dọa nạt vơ vét tài sản a...

Tần Tiểu Ngư nhìn một cái lập tức nói:
Là của tớ! Bị bọn họ cướp mất!

Yến Đại Bảo mím môi, cầm hóa đơn, đi đến trước mặt một người phụ nữ,
Trả tiền đây! Ba mươi tám nghìn tệ cộng thêm năm nghìn tệ tiền lãi, mau lên! Tổng cộng ba mươi tám nghìn tệ, hôm nay không trả thì cô chết chắc!

Yến Đại Bảo rất tức giận, nhấc chân đạp lên tay một người phụ nữ,
Tôi chỉ đá cô một cái, giết ngươi chỗ nào hả? Tôi muốn giết cô mới không tự ra tay đâu! Tôi ghét nhất là người nói dối!

Cô nhảy lên giẫm mạnh lên tay người phụ nữ kia, cô ta gào thét kêu đau. Cung Ngũ nhân cơ hội này vội vàng đi qua đỡ Tần Tiểu Ngư lên, Tần Tiểu Ngư sống chết không đứng lên, Cung Ngũ hỏi:
Sao thế?

Nói xong, cô gật đầu tư khen,
Ừm, chiều này hay, không làm ăn được.
Cung Ngũ nhìn cô một cái, rõ ràng cảm thấy hôm nay Yến Đại Bảo rất hưng phấn, tay chống nạnh, vênh váo tự đắc, giữ lại con dao vốn dĩ định nhét cho Tần Tiểu Ngư, còn nói:
Tần Tiểu Ngư, cậu bỏ qua cơ hội tốt rồi!

Tần Tiểu Ngư nhìn Yến Đại Bảo một cái, im lặng quay mặt nhìn đi chỗ khác, cô thà không cần cái cơ hội tốt này còn hơn.
Người phụ nữ ngồi dưới đất gào lên:
Giết người!
Yến Đại Bảo nhấc cái chân đi giày da lên, lúc đạp xuống không chút do dự, lúc có chân lại còn ghét bỏ rùng mình một cái,
Ba tôi là công dân tốt của Thanh Thành, tôi cũng là công dân tốt của Thanh Thành, tôi không giết người đâu! Nhưng nếu như hôm nay cô không trả tiền, tôi sẽ dùng ba mươi tám nghìn tệ mua lưỡi và tay trái của cô!


Nhanh lên! Tôi phải về nhà tắm.
Lam Anh đứng ở sau lưng Yến Đại Bảo, cô gái xinh đẹp yên tĩnh, có điều lúc ra tay lại không qua loa một chút nào. Hàng xóm vốn dĩ muốn giúp một tay, sau khi thấy hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp hung hăng đánh đập cũng không tự chủ được dừng bước lại. Hai mươi phút trước có người gọi điện thoại báo cảnh sát, kết quả hai mươi phút sau vẫn chưa có ai đến. Tốc độ làm việc của cảnh sát vốn dĩ rất nhanh, có điều rất không khéo là trên đường đến đây không biết bánh xe bị cái gì đâm thủng.
Mới vừa gọi một tiếng, người phụ nữ túm tóc cô lại dùng sức kéo một cái, nói:
Ngoan ngoãn chút!
Từ xa Cung Ngũ đã nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Tần Tiểu Ngư, cô lập tức tức giận muốn chết:
Tần Tiểu Ngư!
Đám phụ nữ ngẩng đầu lên, nhìn thấy mấy cô gái trẻ tuổi lại cực kỳ xinh đẹp đi qua bên này, đoán nhất định là bạn học của tiểu yêu tinh này, lập tức cười lạnh một tiếng, nói:
Ồ, đây là mang tiền đến à?
Còn chưa nói xong, Cung Ngũ đã lập tức nói với Yến Đại Bảo:
Yến Đại Bảo, đánh bọn họ!

Yến Đại Bảo vừa nghe thấy thế, y như con chó con hung dữ được thả ra khỏi lồng, gào thét xông đến. Cô vẫn đang mặc cái váy yếm màu xanh nhạt, lúc chạy không sải chân dài được, còn nhấc cao cái chân váy lên, sau khi xông đến nhanh nhẹn gọn gàng đá cho ba người phụ nữ kia lăn lộn xuống đất, gào lên khó nghe muốn chết:
Ôi mẹ ơi giết người rồi! Cứu mạng! Người đâu...

Cô ta còn chưa
a
xong, Cung Ngũ cho cô ta một cái tát,
Ăn nói kiểu gì thế hả? Không nhìn thấy giấy nợ trong tay chúng tôi à? Dọa nạt vơ vét tài sản? Tôi đã biết tại sao Tần Tiểu Ngư lại uất ức như vậy rồi, hóa ra chính là do cái miệng thối của người phụ nữ này giở trò quỷ!

Những người hàng xóm kia lại xúm vào, bắt đầu nhao nhao nói chuyện, Yến Đại Bảo tức giận:
Tiểu Ngũ, đừng có nói nhiều với bọn họ, đánh đi!

Nói xong cô công ngay qua đó, nhấc chân lên đạp vào cái tủ kính bày hàng, cái tủ đựng đầy thuốc lá vỡ tan.
Cung Ngũ:
...

Tần Tiểu Ngư ngẩng đầu lên nhìn cô nói:
Tiểu Ngũ, bọn họ xé quần áo tớ rồi... xung quanh nhiều người vây lấy như vậy, tớ không có cách nào, chỉ có thể ngồi xổm dưới đất.

Cung Ngũ tức chết,
Cậu là đồ bỏ đi à? Làm sao bị người ta đánh còn bắt cậu đến tiền chứ?
. Tần Tiểu Ngư:
Tớ cắn đứt một miếng tại chồng người phụ nữ đáng chết kia, bọn họ đưa hắn đến bệnh viện rồi.

Lam Anh đã cởi cái khăn lụa trên người mình xuống choàng lên người Tần Tiểu Ngư, khó khăn lắm Tần Tiểu Ngư mới đứng lên được, quần áo trên người nát hết ra. Cung Ngũ kéo quần áo xuống, quấn cái khăn lụa mỏng cho cô ấy làm quần áo, Cung Ngũ nói:
Hóa đơn của cậu đâu? Đưa cho tớ?
Tần Tiểu Ngư hít mũi, nói:
Bị bọn họ cướp rồi.
Cung Ngũ thở dài, hỏi:
Bọn họ nợ cậu bao nhiêu tiền?

Tẩn Tiểu Ngư:
Ba mươi ba nghìn tệ, bọn họ không muốn trả, cảm thấy tớ dễ bắt nạt. Cái tên đàn ông đê tiện kia cố ý trêu đùa tớ, còn động tay động chân với tớ. Vợ hắn nói tớ quyến rũ chồng cô ta, cái đức hạnh của gã đàn ông đó buồn nôn như vậy, tớ quyến rũ hắn làm gì? Mắt bị trát ct thỏ rồi à?

Yến Đại Bảo sốt ruột:
Tần Tiểu Ngư cậu còn ngẩn ra làm gì hả? Dao tớ cũng chuẩn bị xong cho cậu rồi. Cậu không đâm cô ta thì viết hai chữ lên mặt cô ta cũng được.

Tần Tiểu Ngư giơ tay che ngực, cô không dám!
Cung Ngũ đen mặt lại đi qua,
Yến Đại Bảo, đòi tiền, chúng ta đến chủ yếu là giúp Tần Tiểu Ngư đánh trả sau đó đòi tiền. Đòi được tiền đã rồi hãy chỉnh những cái khác, không đòi được tiền thì uổng công đến rồi.

Yến Đại Bảo:
Đương nhiên phải trả tiền rồi, hôm nay nếu như không trả ba mươi tám nghìn tệ, tớ sẽ khiến cô ta không làm ăn được nữa!

Cung Ngũ vịn vào tường:
Yến Đại Bảo, mục đích chủ yếu của chúng ta là đòi tiền!

Yến Đại Bảo khoanh tay lại, hếch cằm lên, nói:
Không được ồn ào! Các người còn ồn ào nữa, tôi thấy ai sẽ đánh người đó! Không quan tâm là già hay trẻ, không có mắt đi đến trước mặt tôi thì phải đánh! Đánh xong tay tôi đau, phải đền tiền!
.
Yến Đại Bảo tức chết:
Liên quan gì đến bà? Bà xen vào việc của người khác như vậy, sao vừa rồi bạn tôi bị đánh không thấy bà đi ra nói chuyện hả?

Đức hạnh người bạn học kia của cô không tốt, quyến rũ chồng người khác...
Bà lão nói:
Một người phụ nữ quyến rũ chồng người khác, ai sẽ giúp cô ta chứ?
Cung Ngũ tức chết:
Mấy người bị mù à? Con mắt nào của bà nhìn thấy bạn tôi quyến rũ chồng người khác hả? Với đức hạnh của cái người phụ nữ này, tôi chưa gặp cũng biết chồng cô ta xấu xí như thế nào, đã không có tiền còn chẳng có sắc. Đàn ông anh tuấn nhiều tiền bạn tôi còn chẳng cần, quyến rũ chồng cô ta? Cũng không đi soi gương xem có xứng không? Nợ bạn học tôi ba mươi ba nghìn tệ tiền hàng muốn ăn quỵt, hai vợ chồng hợp lại cùng bắt nạt người ta, cũng có mặt mũi mà nói à? Bà!
Cung Ngũ chỉ bà già đang nói chuyện:
Bà là ai hả? Có liên quan gì với nhà bọn họ? Thích chính nghĩa như thế, vừa rồi bà chết ở đâu hả? Bà cũng là phụ nữ, bà không có con gái cũng không có cháu gái đúng không? Bà nói chuyện không có lương tâm như vậy, không sợ sau này bị báo ứng à?

Yến Đại Bảo không nhịn được:
Tiểu Ngũ cậu nói nhiều với bọn họ như vậy làm gì? Đánh bọn họ!
Cô nghiêng đầu, nhìn thấy cái quầy bán quà vặt phía đối diện, thở hổn hển nói:
Đập quán!

Lam Anh đã qua giúp đỡ rồi, cô cầm một cái ghế ba chân trong phòng lên, đập loạn một trận về phía cửa hàng. Đập xong rồi, cô ném ghế đi, còn rửa tay dưới vòi nước của người ta.
Yến Đại Bảo cầm một xấp hóa đơn bên trong quầy hàng lên, hỏi Tần Tiểu Ngư:
Cái này có phải là hóa đơn của cậu không?

Mấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp kiêu căng phách lối, ngay cả Tần Tiểu Ngư cũng diễu võ giương oai,
Đánh cô ta! Chính là người phụ nữ đáng chết này! Vừa rồi cô ta vu oan cho tớ, không phải là nói tớ quyến rũ người đàn ông của cô ta sao, tớ quyến rũ cái tên béo chết tiệt đó hả? Tớ chỉ không hiểu, một tên đàn ông vừa xấu xí vừa già vừa nhỏ mọn lại còn nghèo như thế, đàn ông thể nào mà tớ không tìm được, phải luân lạc tới mức quyến rũ cái thứ như vậy à? Thể mà cô ta cũng nói ra miệng được? Trên đời này thứ làm tổn thương người khác nhất chính là miệng, lúc cô ta hắt nước bẩn lên người khác lương tâm không biết đau à? Cô ta xấu xí cô ta hợp với hắn, sao cô ta lại còn vọng tưởng bị hại hả?

Tần Tiểu Ngư ngẩng đầu nhìn trời, thở dài một hơi, cần bình phục tâm trạng của mình, nói:
Tôi vẫn rất khách sáo với mấy người, gọi anh gọi chị, tôi muốn cái gì hả? Không phải là muốn làm ăn với nhà mấy người sao? Tôi là làm ăn với nhà mấy người, không phải giao không hàng cho mấy người, cô bán hàng kiếm được tiền rồi còn không trả tiền vốn cho tôi. Muốn dùng cách hắt nước bẩn này để ăn quỵt, đạo đức của mấy người vất cho chó gặm rồi à!
Vừa rồi cô luôn muốn nói như vậy, đáng tiếc cái người phụ nữ xấu xa này căn bản không cho cô cơ hội mở miệng nói chuyện. Đám người xem náo nhiệt này thì chỉ chỉ trỏ trỏ cô, nói cô không biết xấu hổ quyến rũ đàn ông của người khác, mù hết rồi!
Tần Tiểu Ngư trợn mắt chết điếng người, Yến Đại Bảo giả làm tiểu bá vương thật là giống!

Tần Tiểu Ngư bày tỏ vô cùng bái phục.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Công Tước.