• 4,574

Chương 1374


Bán Bạch đẩy Lam Anh đi, Lam Anh không kìm được mà ngủ gục

Cô biết mình đã quá mệt, một ngày một đêm không có cơ hội chợp mắt8, tuyết lớn giữa đêm khiến tinh thần cổ căng thẳng cao độ

Cô sợ sau khi mình ngủ ở D một nơi nào đó sẽ bị đông cứng đến chết3 giữa đêm mà không hay biết, vì vậy cô không dám ngủ
Cô ngồi trên xe lăn, cảm thấy cơ thể mình dường như đã đến giới hạn

Đã nói là cô không cần gắng gượng, đây là bệnh viện...

Cuối cùng Lam Anh cũng trả lời một tiếng:
Vâng...

Cô bị đám trẻ con đẩy ra phía sau, đợi khi cô có cơ hội bước lên phía trước thì thức ăn đã không còn nữa, gần đó còn có vài đứa trẻ đang ăn thức ăn thừa còn lại trong thùng
Cô bị cơn đói và cơn hoảng loạn chi phối, cô giống như một hạt cát bị thể giới lãng quên, không ai nhìn thấy cô, không ai quan tâm cô, cũng không ai để ý đến cô..
Cô cứ như một người tàng hình
Cô từ từ nhắm mắt lại, giờ phút này, cô dường như cảm thấy thời gian lập tức xoay chuyển, trở về lúc cổ còn bảy tuổi
Giấc mơ rất chân thật, giống như mọi chuyện trước kia đang xảy ra lần nữa
Giọng nói ồn ào của mọi người, tiếng hát của bà viện trưởng rất to, mỗi lần nghe thấy thì cô luôn bất giác mà run rẩy.
Có lẽ có một ngày, cô sẽ chết vì quá đói
Bên tại có người nói chuyện, giọng nói rất nhỏ, giống như đang nói thì thầm, cô nhắm mắt, cô không nghe rõ, cô đang rất buồn ngủ
Đáng tiếc đó không phải là lúc để ngủ, cô muốn trừng to mắt ra, nhưng lại phát hiện không thể nào mở mắt ra được
Xe lăn được đẩy về phía trước, Lam Anh lắc đầu, từng cơn buồn ngủ mạnh mẽ ập đến khiến cô nhắm mắt rồi lại trừng mắt lên
Giọng của Bán Bạch lại vang lên:
Số 7, cô muốn ngủ thì cứ ngủ
Cả đêm cô không ngủ rồi đúng không? Cứ ngủ đi.
Lam Anh vẫn không lên tiếng
Trên người quá ấm áp, mọi thứ xung quanh đều rất ấm áp, cô không nỡ rời khỏi cảm giác ấm áp này, giống như mặt trời đang chiếu trên người, giống như ngọn lửa trong lò sưởi đang sưởi ấm toàn thân cô.
Xe lăn chuyển động nhanh trên mặt đất, phát ra tiếng ma sát rất lớn
Thật tốt, cuối cùng cô cũng có thể đi khỏi nơi này, cuối cùng cô cũng có thể có cuộc sống riêng của mình
Hiện giờ đã đến nơi ấm áp, cô bắt đầu mơ màng muốn ngủ
Bán Bạch9 nói:
Cô không cần cố gắng quá, muốn ngủ thì cứ ngủ một lát, đợi cô thức dậy rồi thì mọi chuyện cũng đã xong.
Lam Anh không trả lờ6i, mắt cô đã ríu lại nhưng cô vẫn không thể ngủ
Cô sẽ không cho phép mình ngủ, đặc biệt là ở một chỗ mà khắp nơi đều có nhữn5g thứ kỳ lạ thể này
Thật tốt! Cuối cùng cô cũng không cần phải bị huấn luyện viên hay bất kỳ người nào điều khiển nữa

Trong cơn mơ màng, cô đột nhiên cảm thấy người mình đang lơ lửng trên không, giống như bị một người nào đó bể lên rồi bước đi

Trong khoang mũi của cô nồng nặc một mùi xa lạ, cô chưa từng tiếp xúc với mùi này, cô không biết nó là gì, nhưng mùi này khiến cô thấy rất khó chịu

Cô cử động cơ thể, nhưng lại không lay động được người đang bế cô

Cổ nhất thời không phân biệt được đây là giấc mơ hay hiện thực

Tay cô bị quẩn trong chăn bông, ngón tay cô vô tình đụng trúng vết thương trên chân, cô cảm thấy bản thân đang gặp phải ác mộng

Không hề do dự, cô giơ ngón tay ra bấm vào vết thương trên chân thật mạnh
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Công Tước.