• 4,573

Chương 23: Sao anh không lên trời luôn đi?



R õ ràng là cô đang ghen tị với tôi.
Lý Nhị thiếu liếc xéo cô, đề nghị,
Hay là cô làm vợ tôi đi, tôi sẽ mua cho cô một chiếc, sao hả?


Cung Ngũ trừng mắt:
Không thèm. Vị hôn phu của tôi vừa cao to đẹp trai lại còn biết kiếm tiền, sao tôi phải làm vợ của anh chứ, hứ!



Không nhìn ra đồ keo kiệt như cô mà cũng có người thèm đấy.
Hắn tỏ ra cực kỳ bất ngờ, sau đó lại nói:
Nhưng vị hôn phu của cô giàu có như thế lại đi thương cô, chắc chắn mù mắt rồi.


Cung Ngũ chẳng buồn cãi nhau với hắn, nhắc nhở:
Lái xe, lái xe đi! An toàn là trên hết.



Cô còn lắm mồm hơn cả mẹ tôi nữa.
Hắn trừng mắt, nhấn ga phóng như bay.

Anh họ Đoàn Tiêu lái xe ở phía sau, chỉ có thể giương mắt nhìn hai người họ chớp mắt đã phóng đi mất tăm.

Đoàn Tiêu thở dài:
Anh họ, anh có thể lái nhanh hơn một chút được không?


Anh họ Đoàn Tiêu trừng mắt nhìn cậu:
Cậu tưởng xe của anh giống với chiếc xe đó của người ta sao? Nhanh cái gì mà nhanh? Chạy được là tốt lắm rồi.


La Tiểu Cảnh thở dài:
Đi từ từ vậy, dù sao cũng chẳng có việc gì khác.


Siêu xe gầm rú phát ra âm thanh cực lớn, lướt như bay trên đường, băng qua khắp các tuyến đường to nhỏ trong thành phố, cuối cùng dừng lại trước cửa một tòa kiến trúc nguy nga tráng lệ, trên đỉnh tòa kiến trúc là một hàng chữ màu vàng cực kỳ nổi bật: CLB Bida Thanh Thành No.1 Thế giới..

Không lâu sau, Cung Ngũ lảo đảo bước xuống xe, sắc mặt trắng bệch, hoa mắt chóng mặt, chân run cầm cập.

Cô tựa vào cửa xe bước xuống, bịt mồm, chạy sang một bên, nôn thốc nôn tháo.

Lý Nhị thiếu đứng trước đầu xe, ôm bụng cười nghiêng ngả,
Hahahaha... Hóa ra cô bị say xe à? Hahaha, bây giờ còn có người bị say xe sao...


Cung Ngũ nôn thêm một lúc nữa, hai tay chống lên đầu gối, khom lưng, không trả lời. Đợi nôn xong, cô mới lau nước mắt nước mũi đứng dậy, thở dài một hơi,
Ôi mẹ ơi, nôn chết tôi rồi!


Lý Nhị thiếu vẫn đang cười lăn lộn. Cung Ngũ đưa tay lau miệng, quay đầu lại trừng hắn,
Anh lái như bay vậy, sao không say được chứ?



Tôi bản lĩnh như vậy, không lên trời được đã rất hối hận rồi, không lẽ không cho tôi bay một đoạn đường sao?



Anh đúng là đồ hẹp hòi!
Cung Ngũ tức giận nói:
Đây chính là báo thù!


Lý Nhị thiếu khoanh tay, mỉm cười gian xảo,
Có bản lĩnh thì cô cứ báo thù.


Cung Ngũ chống eo, gương mặt vẫn trắng bệch, vừa nhìn là biết vẫn chưa lấy lại tinh thần, lúc bước đi chân vẫn còn loạng choạng.

Hắn bước đến, đưa tay ra:
Này, thấy cô tội nghiệp như vậy, dìu cô một chút đấy.


Cung Ngũ quay ngoắt đầu lại,
Ai cần anh dìu? Tôi khỏe lắm!



Được được, cô khỏe lắm.
Hắn gật đầu, chỉ về phía cửa:
Đi thôi, cho cô mở mang tầm mắt.


Cung Ngũ vẫn đứng im không chịu đi,
Anh tưởng tôi ngốc à? Những chỗ như thế này sao tôi có thể tùy tiện vào được chứ? Tôi phải đợi hai người bạn của tôi cùng vào.


Mười phút sau, anh họ Đoàn Tiêu mới chở Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh đến.


Ngũ à, hai người nhanh thật đấy!
Đoàn Tiêu nhìn Cung Ngũ,
Mắt cậu sao vậy? Cậu khóc à? Sao thế?
Cậu cảnh giác nhìn sang Lý Nhị thiếu:
Ngũ à, không lẽ... Anh ta ức hiếp cậu?


Cung Ngũ đưa tay bưng mặt, hít mũi, nói:
Say xe, tớ nôn nãy giờ.


Mặt La Tiểu Cảnh không chút biểu cảm vỗ lưng cho Cung Ngũ,
Ngũ à, cái mạng này của cậu... Bảo bọn tớ phải nói cậu thế nào mới tốt đây?


Lần đầu tiên được ngồi siêu xe như thế mà còn nôn nữa.

Cung Ngũ không thèm nhiều lời với họ, phủi mông bỏ đi:
Đi thôi, đi thôi! Đợi các cậu lâu lắm rồi đấy, vừa đến đã nói mát tớ, có giỏi sau này các cậu thử đi rồi biết.


Anh họ Đoàn Tiêu dường như đã có trải nghiệm sâu sắc về chuyện này:
Đợi sau này hai đứa tham gia đua xe của Bàn Sơn sẽ biết mùi vị ra sao, xem hai đứa có nôn hay không.


Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Lý Nhị thiếu đứng trước cửa CLB vẻ mặt khó chịu:
Có đi không đây? Lề mà lề mề... Sinh con à?


Anh họ Đoàn Tiêu vội qua đó:
Đến đây, đến đây. Để Nhị thiếu đợi lâu rồi. Tính năng xe chúng tôi không so được với siêu xe của cậu, tôi cũng hết cách. Mời Nhị thiếu vào trước.


Ba người Cung Ngũ liền làm chiếc đuôi đi theo sau Lý Nhị thiếu bước vào trong.

Độ hào hoa bên trong hoàn toàn vượt xa sự tưởng tượng của ba đứa nhà quê bọn họ. Nếu không phải biết trước đây là nơi chuyên dùng để mở phòng bida, bọn họ chắc chắn sẽ nghi ngờ đã đi nhầm chỗ.

Nhân viên đứng trước cửa sớm đã cung kính, nhiệt tình dẫn đường, vừa đi vừa nói chuyện với Lý Nhị thiếu:
Nhị thiếu lâu rồi không đến, giám đốc Đinh mấy hôm trước còn nhắc đến ngài suốt.


Ngoài mấy chàng trai khôi ngô mặc vest đứng phục vụ ra, trong sảnh lớn bày sẵn một loạt bàn bida thẳng tắp. Bên cạnh mỗi bàn đều có một cô gái xinh đẹp mặc quần áo gợi cảm, cười tươi như hoa đánh chung với khách ở bàn đó, đồng thời còn phụ trách nhặt bi và dọn dẹp bàn bida.

Mấy cô gái đó quả thật rất xinh đẹp, gương mặt được trang điểm tinh tế, vóc dáng với những đường cong quyến rũ, mặc đồng phục trễ ngực để lộ khe ngực sâu hút. Đó là chưa kể đến nửa bờ mông lộ nóng bỏng và đôi chân dài miên man lộ ra khỏi chiếc váy siêu ngắn mỗi khi họ khom người xuống.

Cung Ngũ nuốt nước bọt, cô lén nói nhỏ với Đoàn Tiêu:
Các cậu có cảm thấy nơi này giống như nhân gian trên trời gì đó mà TV hay chiếu không, ngày nào cũng đều a a ý?


Đoàn Tiêu nhìn đến suýt rơi cả mắt, chột dạ nói:
Đừng nói linh tinh, người ta là bảo bối của bàn bida đó.


La Tiểu Cảnh đỏ bừng mặt, nói:
Phải đó, người ta đang mặc đồng phục làm việc mà.



Còn bảo bối bàn bida, còn đồng phục làm việc nữa chứ...
Cung Ngũ nhìn khắp xung quanh một lượt, sau đó cúi đầu so sánh với bản thân, rồi chậc lưỡi, nói:
Không phải đánh bida sao? Mặc như thế sao mà đánh được chứ?


Lý Nhị thiếu đang đi thì quay đầu lại, đưa tay bá cổ cô, kéo cô về phía trước:
Đồ keo kiệt, vậy cô không hiểu rồi? Người chơi bida trong đây, một là tìm niềm vui, hai là ngắm mỹ nữ, có mấy ai nghiêm túc muốn đánh bida chứ? Thấy những cô gái xinh đẹp ở đây rồi đó, thật ra dáng người của cô không đạt tiêu chuẩn. Nhưng thể diện của tôi xem như vẫn đủ lớn, cô vẫn có cơ hội.


Cung Ngũ thấp hơn hắn khá nhiều, động tác này của hắn khiến cô chỉ có thể rụt cổ, cô lầm bầm:
Anh đi đứng cho đàng hoàng có được không? Anh bị liệt nửa người à? Bỏ ra bỏ ra!


Người đứng phía trước chính là giám đốc Hứa của CLB, áo sơ mi trắng cà vạt đen, âu phục phẳng phiu cùng đôi giày da bóng loáng, ông ta cung kính đứng đó,
Nhị thiếu, cậu đến rồi?


Hắn thuận tay kéo Cung Ngũ ra:
Giám đốc Hứa, ông thấy cô gái này thế nào?


Giám đốc Hứa dùng ánh mắt soi mói đánh giá Cung Ngũ từ trên xuống dưới, cuối cùng trên mặt ông ta nở một nụ cười:
Cô gái mà Nhị thiếu giới thiệu, đương nhiên là thượng đẳng.


Cung Ngũ bị anh ta bá cổ nãy giờ lúc này mới dùng hết sức hất tay anh ta ra, chỉnh lại dáng đứng, ngẩng đầu ưỡn ngực, rồi lườm Lý Nhị thiếu, nói:
Cái gì chứ? Nói rõ là đến đánh bida, các người muốn bán tôi ngay trước mặt tôi à?


Lý Nhị thiếu híp mắt, vẻ mặt gian xảo:
Ái chà, cô cũng biết à? Đợi lát nữa lúc đếm tiền nhớ đếm cho kỹ một chút!



Tiên sư nhà anh!
Bộ não đơn giản, lỗ mãng chưa kịp suy nghĩ thì cô đã buột miệng mắng luôn:
Anh bán tôi, còn bắt tôi đếm tiền? Anh tưởng tôi ngốc à?


Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Công Tước.