Chương 330: Sự thông minh của phụ nữ .3
-
Công Tước
- Yến Tử Hồi Thời
- 1757 chữ
- 2022-02-06 08:41:24
Thời tiết tháng mười một, buổi sáng và buổi tối đã bắt đầu se lạnh, buổi trưa thì nóng bức khiến người ta khó chịu. Cung Ngôn Thanh tan làm xong về đến nhà thì liền trốn trong phòng. Tay cô ta run rẩy lấy ra que thử thai từ trong túi ra.
Thái độ của Bộ Sinh với cô ta đã có chút thay đổi, khá lạnh nhạt, còn có chút mất kiên nhẫn. Cung Ngôn Thanh biết đây là cái giá mà cô ta đáng phải chịu. Nếu như cô ta đạt được mục đích thì cái giá này có là gì!
Cung Ngôn Bồng cũng có cùng chung mối bận tâm với Cung Ngôn Thanh, gần như ngày nào anh ta cũng hỏi chuyện mang thai.
Trong lòng Cung Ngôn Thanh rất căng thẳng, tính theo chu kỳ bình thường thì chuyện kia đã xảy ra hơn nửa tháng. Buổi tối, cô ta đấu tranh tư tưởng kịch liệt, quyết tâm thử. Cô ta cầm que thử thai trong tay, xé vỏ rồi quay người đi vào nhà vệ sinh.
Đến giờ ăn tối, Cung Ngôn Thanh gọi cho mình một ít đồ bổ. Đây là những món lúc trước nhà họ Cung không có nhưng cô ta kiên quyết muốn ăn, đầu bếp đành phải làm ngay cho cô ta.
Lúc Cung Ngôn Thanh đang ăn cơm, Cung Cửu Dương không biết từ đâu chui ra. Như thường lệ, hắn mặc một chiếc áo choàng ngủ mỏng, thắt eo hững hờ, ngồi xuống đối diện với Cung Ngôn Thanh. Hắn chống tay vào cằm, nói:
Ôi, cháu gái ăn còn ngon hơn cả chú Út, là sao đây? Có chuyện vui à? Nào, nói chú Út nghe, có chuyện vui gì thế?
Cung Cửu Dương mặc đồ không chỉnh tề, hở ra một mảng ngực lớn, cơ bắp rắn chắc rất chướng mắt. Cung Ngôn Thanh đâu dám ngẩng đầu, đặc biệt người này còn là chú Út của cô ta, cô ta cũng không thể mắng chửi hắn được. Rõ ràng biết hắn đang giở trò lưu manh nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, cụp mắt chào hỏi:
Chú Út muốn ăn tối sao? Hôm nay ở công ty cháu được khen, tâm trạng tốt nên tự thưởng cho bản thân.
Cung Cửu Dương cười ha hả,
Ái chà, đồ bổ dưỡng này…
Anh ta đập tay lên người, nói:
Nghĩ ra thì… hai ngày nay sức khỏe của chú Út hơi yếu, cũng phải bồi bổ mới được, bằng không thì phụ nữ sẽ không bò lên giường chú Út nữa. Ngôn Thanh, sức hấp dẫn của chú Út giảm rồi, có phải cháu cũng nên quan tâm không? Cháu vạch kế hoạch cho chú đi, bên cạnh cháu có cô gái nào tốt thì giới thiệu, đưa lên giường chú Út.
Cung Ngôn Thanh vẫn cụp mắt, vẻ mặt không chút cảm xúc:
Chú Út thừa sự quyến rũ, đâu cần cháu phải làm chuyện dư thừa? Chú Út thật biết nói đùa.
Cung Cửu Dương xoa cổ,
Chú cảm thấy Ngôn Thanh rất tốt. Cháu vừa trẻ trung xinh đẹp, lại thông minh hiểu chuyện. Chuyện người khác không nghĩ được thì cháu lại nghĩ ra, chuyện người khác không làm được thì cháu lại làm được. Ngay cả đến chuyện cướp vị hôn phu của em gái còn làm rất dứt khoát, bị người khác bắt gian tại trận, chặn trong phòng Vip mà hôm sau đã có thể ngẩng cao đầu ưỡn ngực xuất hiện trước mặt mọi người. Người ta thường nói: Người làm việc lớn thì không câu nệ những việc vặt vãnh. Ngôn Thanh rất có tố chất của người làm việc lớn. Từ xưa đến nay, người làm việc lớn chỉ cần có một điểm này là đủ rồi, đó chính là…
Hắn nhe răng cười nói:
Không biết xấu hổ.
Sắc mặt Cung Ngôn Thanh hơi tái đi, nắm chặt thìa canh trong tay đến mức khớp tay trắng bệch. Chuyện đã đến nước này rồi, còn quan trọng gì nữa? Không phải chỉ là bị chửi rủa vài câu thôi sao? Chửi thì cô cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Cung Cửu Dương gõ tay lên bàn, hét vọng vào trong bếp:
Người đâu hết rồi?
Mọi người vội vàng chạy ra, Cung Cửu Dương chỉ vào bữa tối của Cung Ngôn Thanh, cười khì khì nói:
Cho tôi một phần ăn giống của cháu gái tôi.
Cung Ngôn Thanh không thèm ngước mắt lên, chỉ tập trung ăn phần của mình.
Cung Cửu Dương nhìn dáng vẻ của cô ta, cười:
Ngôn Thanh à, bây giờ chú Út rất phục cháu. Thứ này mà cháu cũng ăn nổi, giỏi thật. Cháu cố gắng như vậy, nếu như sản nghiệp của anh Tư rơi vào tay cháu, chưa biết chừng còn có thể có chút khởi sắc, vì cháu thừa thủ đoạn mà.
Hắn cười,
Nghe thì có vẻ là chú đang chửi cháu, nhưng thực tế là chú đang khen cháu đấy.
Một cô gái chịu bỏ hết mắt mũi thể diện, dùng mọi thủ đoạn không tiếc thân mình còn sợ việc không thành sao? Đáng tiếc, cô ta lại gặp phải Bộ Sinh, một người đã trao trái tim cho một người phụ nữ khác.
Cung Ngôn Thanh ăn xong, để thìa xuống, cầm khăn lau miệng rồi đứng dậy:
Chú Út từ từ dùng bữa, cháu xin phép đi trước.
Nói xong, cô ta lê dép, thướt tha rời khỏi.
Cung Cửu Dương nhìn theo bóng lưng cô ta:
Ngôn Thanh, lắc mông được đấy!
Cung Ngôn Thanh kìm nén cơn tức giận, giả bộ như không nghe thấy, nhanh chóng rời đi. Cung Cửu Dương, đồ không biết xấu hổ!
Cung Cửu Dương ở phía sau nở nụ cười càn rỡ. Cười xong, đồ ăn của hắn cũng đã được bưng lên. Hắn nhìn chằm chằm vào bát canh trắng phớ trước mặt, cầm thìa múc thử, hỏi:
Cái gì đây?
Thưa ngài, đây là canh bồi bổ cho phụ nữ, vừa dưỡng da còn bổ sung dinh dưỡng.
Cung Cửu Dương gật đầu,
Vậy thì để tôi cũng ăn bồi bổ xem sao.
Nói xong, hắn múc uống một ngụm, chê luôn,
Không có mùi vị gì cả!
Cô giúp việc cười nói:
Đúng vậy. Không cho bất kì gia vị gì, chỉ cho thêm một chút muối, như vậy mới tốt cho sức khỏe.
Cung Cửu Dương cười chế giễu:
Làm như canh của phụ nữ ở cữ không bằng.
Cô giúp việc cười:
Đây chính là canh cho phụ nữ ở cữ. Khi ở cữ uống canh này để lợi sữa, canh này uống vào thời kỳ mang thai là tốt nhất.
Tay cầm thìa của Cung Cửu Dương hơi khựng lại, ngước mắt nhìn đĩa ăn trống không đối diện, rồi mỉm cười tiếp tục uống canh.
Cung Ngôn Bồng chạy đuổi theo hỏi Cung Ngôn Thanh có thai không, cô ta trả lời thẳng:
Không có!
Cung Ngôn Bồng có chút thất vọng, anh ta cho rằng Ngôn Thanh trẻ trung, cơ thể lại tốt, rất dễ thụ thai, không ngờ lại không trúng. Anh ta lại dặn dò:
Ngôn Thanh, em cũng đừng quá lơ là, cứ quan sát thêm, chưa biết chừng có mà em không biết.
Cung Ngôn Thanh chỉ nói mình mệt, đợi Cung Ngôn Bồng ra ngoài thì đóng cửa luôn. Cô ta cắn môi, đi đi lại lại mấy vòng trong phòng. Cô ta đang nghĩ xem bước tiếp theo phải làm thế nào.
Trong phòng tổng giám đốc của Bộ Bộ Hữu Sinh, Cung Cửu Dương đang ngồi bắt tréo chân.
Đột nhiên gọi điện cho tôi, anh thực sự đưa ra quyết định rồi à? Không lo lắng cho Tiểu Ngũ sao? Ngộ nhỡ anh Tư tôi trở mặt thì mười triệu tiền đầu tư của Tiểu Ngũ sẽ không còn là tấm bùa hộ thân của con bé nữa.
Bộ Sinh nới lỏng cà vạt,
Cần gì bùa hộ thân, tôi chính là bùa hộ thân của cô ấy.
Anh ta nhìn Cung Cửu Dương,
Hơn nữa, không phải vẫn còn chú Út bảo vệ cô ấy sao?
Cung Cửu Dương cười:
Tôi biết ngay anh sẽ nói vậy mà. Được. Mặc dù đứa trẻ Tiểu Ngũ này hơi ngốc nghếch, nhưng ít nhất cũng không điệu bộ, tôi rất thích. Không nói cái khác, chỉ dựa vào mười triệu kia thôi, tôi cũng không thể làm gì được, ai bảo nó là một trong những cổ đông chứ. À, đúng rồi…
Bộ Sinh ngước mắt lên, Cung Cửu Dương gãi mũi, nói:
Chắc đã ngủ với cháu Ba của tôi rồi, có dùng biện pháp tránh thai không? Tôi thấy con nhóc đó ra sức bồi bổ cơ thể. Nếu như anh muốn có một đứa con thì phải bồi bổ cơ thể cho tốt...
Bộ Sinh cười nhạo:
Đùa cái gì thế?
Bỗng có người gõ cửa phòng làm việc, Bộ Sinh nói:
Mời vào.
Cung Ngôn Thanh bước vào, không dám nhìn anh ta nói:
Tổng giám đốc Bộ, có văn kiện cần anh ký.
Cô ta liếc nhìn Cung Cửu Dương, khẽ gật đầu chào hỏi:
Chú Út.
Cung Cửu Dương liếc nhìn đôi giày đế bằng cô ta đang đi, mỉm cười,
Ngôn Thanh, cháu đi thế kia không hợp. Quần áo đẹp đẽ, thân hình gợi cảm như vậy, cháu lại không trang điểm, còn đi giày đế bằng. Bỗng dưng không có thần thái của mỹ nữ, ai phối đồ cho cháu vậy? Quá tệ!
Sắc mặt Cung Ngôn Thanh trắng bệch, nhưng cô ta đã lấy lại bình tĩnh một cách nhanh chóng:
Chú Út nói đùa rồi, mấy ngày trước cháu đi đôi giày mới bị đau chân, không thể đi được nữa nên đành phải ngừng đi một thời gian.
Bộ Sinh kí tên xong, cười như không cười nhìn cô ta,
Anh Cung đúng là nhàn rỗi, còn có nhã hứng bàn luận trang phục của phụ nữ. Sở thích bình thường này thực sự khiến người ta không dám bình luận.
Cung Ngôn Thanh ổn định sắc mặt, cầm văn kiện đã ký xong,
Tổng giám đốc Bộ, tôi xin phép ra ngoài trước.
Bộ Sinh gật đầu:
Em vất vả rồi. Đi đi.
Cung Cửu Dương nghiêng người:
Thái độ này của anh… Ha Ha.
Dù sao cũng là cháu gái anh, sao anh phải làm cô ấy mất mặt như vậy?
Cung Cửu Dương nhướn mày:
Ha, một đứa con gái ngu ngốc đầu óc không bình thường, ai thèm chứ?
Bộ Sinh nhếch mép:
Sao phải để ý những người không quan trọng?